Ngay cả Bạc Sủng Nhi đều có chút đầu đương csững sờơ, Tịch Giản Cận, thật là, thật là mạnh ngoài dự tính! Cường đại vô địch tựa như thần!
Cô rơi vào trong ngực của anh, cánh môi hai ngươi liền vô tình đụng vào nhau, anh vốn là theo bản năng muốn đẩy cô ra, tuy nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, trong lúc bất chợt dừng lại, tùy ý cô thừa dịp cơ hội này cố gắng hôn anh, cố gắng đem đầu lưỡi, đi vào trong miệng của anh.
Anh không có né tránh, cảm giác được cái lưỡi đinh hương của cô, lúc ở trong môi của mình, gợi một tầng lại một tầng mềm mại sóng gợn, thân thể anh không nhịn được mà khẽ run.
Anh cảm giác được môi của cô mang theo hương vị rượu đỏ tinh khiết.
Anh giống như là cảm giác cái gì, nhưng đến cuối cùng phát hiện, cùng cô hôn môi, trừ phản ứng sinh lý, còn không có chút cảm xúc nào.
Anh giống như là xác nhận, trong lúc bất chợt vươn tay, giữ đầu của cô, đem nụ hôn của cô, ép tới càng sâu.
Cú ấn của anh khiến cho hàm răng của cô đụng vào rồi hàm răng của anh, có chút đau, cô không nhịn được ngược lại hút một hơi, liền cho anh cơ hội từ bị động hóa thành chủ động, anh tung mình, đem cô đặt ở phía dưới, hung hăng mà hôn lên.
Cô ở dưới thân thể của anh, lộn xộn, làm áo tắm cũng động tụt ra, thân thể trần trụi, liền rơi vào đáy mắt của anh, cô ngay cả đồ lót cũng không mặc, coi như là anh tự chủ tốt, giờ này khắc này, cũng khó tránh khỏi bị nhấn chìm trong nháy mắt.
Chẳng qua là anh cũng rất nhanh chóng trấn định.
Bảy năm, suốt bảy năm, anh nỗ lực bảy năm, rốt cuộc làm được, đối mặt với cô, anh sẽ không bối rối.
Bạc Sủng Nhi biết mình đã ngấm rượu, đại não bắt đầu cháng váng rồi, chẳng qua là vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, vươn tay, một lần nữa cầm quái vật lớn sưng trướng của anh.
Cô cảm giác được người đàn ông lạnh lùng, cô cố ý, cắn môi, gằn từng chữ, giòn giã đùa với anh, giống như là quyết tâm muốn đem lớp vỏ anh che dấu đâm rách!
"Ca ca... Đây là vật gì? Làm sao còn có thể nhảy lên? Vừa thô vừa lớn... Có thể ăn em hay không?"
Tịch Giản Cận nghe thế, ánh mắt đen nhánh.
Mà Bạc Sủng Nhi, lại say đến cháng váng hoa mắt khẽ lẩm bẩm một chút, chẳng qua là cảm thấy trong bụng thiêu đốt, đại não đã bị rượu cồn chiếm đoạt lý trí.
Cô hướng phía dưới động thân lên, đi tới hai chân của anh, ngón tay của cô bắt loạn, đem quần của anh mở ra, sau đó mở ra miệng nhỏ, giọng điệu chán ghét nói.
Cô rơi vào trong ngực của anh, cánh môi hai ngươi liền vô tình đụng vào nhau, anh vốn là theo bản năng muốn đẩy cô ra, tuy nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, trong lúc bất chợt dừng lại, tùy ý cô thừa dịp cơ hội này cố gắng hôn anh, cố gắng đem đầu lưỡi, đi vào trong miệng của anh.
Anh không có né tránh, cảm giác được cái lưỡi đinh hương của cô, lúc ở trong môi của mình, gợi một tầng lại một tầng mềm mại sóng gợn, thân thể anh không nhịn được mà khẽ run.
Anh cảm giác được môi của cô mang theo hương vị rượu đỏ tinh khiết.
Anh giống như là cảm giác cái gì, nhưng đến cuối cùng phát hiện, cùng cô hôn môi, trừ phản ứng sinh lý, còn không có chút cảm xúc nào.
Anh giống như là xác nhận, trong lúc bất chợt vươn tay, giữ đầu của cô, đem nụ hôn của cô, ép tới càng sâu.
Cú ấn của anh khiến cho hàm răng của cô đụng vào rồi hàm răng của anh, có chút đau, cô không nhịn được ngược lại hút một hơi, liền cho anh cơ hội từ bị động hóa thành chủ động, anh tung mình, đem cô đặt ở phía dưới, hung hăng mà hôn lên.
Cô ở dưới thân thể của anh, lộn xộn, làm áo tắm cũng động tụt ra, thân thể trần trụi, liền rơi vào đáy mắt của anh, cô ngay cả đồ lót cũng không mặc, coi như là anh tự chủ tốt, giờ này khắc này, cũng khó tránh khỏi bị nhấn chìm trong nháy mắt.
Chẳng qua là anh cũng rất nhanh chóng trấn định.
Bảy năm, suốt bảy năm, anh nỗ lực bảy năm, rốt cuộc làm được, đối mặt với cô, anh sẽ không bối rối.
Bạc Sủng Nhi biết mình đã ngấm rượu, đại não bắt đầu cháng váng rồi, chẳng qua là vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, vươn tay, một lần nữa cầm quái vật lớn sưng trướng của anh.
Cô cảm giác được người đàn ông lạnh lùng, cô cố ý, cắn môi, gằn từng chữ, giòn giã đùa với anh, giống như là quyết tâm muốn đem lớp vỏ anh che dấu đâm rách!
"Ca ca... Đây là vật gì? Làm sao còn có thể nhảy lên? Vừa thô vừa lớn... Có thể ăn em hay không?"
Tịch Giản Cận nghe thế, ánh mắt đen nhánh.
Mà Bạc Sủng Nhi, lại say đến cháng váng hoa mắt khẽ lẩm bẩm một chút, chẳng qua là cảm thấy trong bụng thiêu đốt, đại não đã bị rượu cồn chiếm đoạt lý trí.
Cô hướng phía dưới động thân lên, đi tới hai chân của anh, ngón tay của cô bắt loạn, đem quần của anh mở ra, sau đó mở ra miệng nhỏ, giọng điệu chán ghét nói.
Danh sách chương