"Con muốn gửi thằng bé lại đây?!"  Bà Giang chấn kinh hô lên một tiếng, chỉ vào nhóc con đang ngồi chơi đồ chơi cạnh Ý Viên, mắt trừng to.



"Dạ phải, gần đây con không tiện chăm sóc thằng bé nên định nhờ ba mẹ. Dù sao biệt thự to đùng như vậy chứa thêm một người cũng không có gì không được." Ý Viên thản nhiên nhún nhún vai, đối mặt với sự kích động của hai lão nhân gia ngồi đối diện.



"Nhưng là..."



"Có gì không tốt sao? Không phải vừa nãy mẹ nói rất thích thằng bé à?" Cô khẽ nhíu mày, làm bộ nghi hoặc hỏi.



"Ách, được rồi...Vậy con muốn gửi nó bao lâu?" Bà Giang hết nói nổi với con, chỉ đành thở dài.



"Không nhiều, nửa năm!"



"Cái gì? Nửa năm?" Lại bị doạ cho đơ người rồi...



"Ầy, ba mẹ yên tâm, thù lao chăm sóc Tiểu Mạt con sẽ trả đầy đủ không thiếu một xu."



Ông bà Giang:"..." Đứa nhỏ chết bầm này! Cư nhiên lại coi họ nhỏ nhen thế sao!



Ông Giang ho khan một tiếng, sẵng giọng:"Con không cần phải trả thù lao. Cùng lắm là tìm một bà vú chăm sóc cho nó là được chứ gì."



"Không được!" Ý Viên khoanh tay nhìn Tiểu Mạt "Thằng bé chỉ tiếp xúc với những người thân cận với con, tỷ như hai người vậy. Nếu là người khác thì không thể nào chăm nổi thằng bé đâu."



Bà Giang nghe thế, khoé miệng giật giật "Vậy có nghĩa là chúng ta phải đích thân trông nom nó sao?"



Cô nhìn bà, gật đầu một cái.



"Con tin là mẹ cũng thích trẻ con, hơn nữa kinh nghiệm trong chăm sóc cũng hơn con rất nhiều. Có đứa nhỏ bên cạnh bầu bạn đối với mẹ cũng rất tốt."



Bà Giang liếc Tiểu Mạt...



Đứa nhỏ bụ bẫm dễ thương như thế thì ai mà không thích cho được.



Bà thì không vấn đề gì.



Chỉ là...



Bà Giang lại liếc ngươi nào đó mặt tái xanh như tàu lá chuối...



Chỉ là có chút bất lợi cho chồng bà thôi.



Ý Viên nhìn biểu cảm hai người, trong lòng thầm cười trộm...



Tâm tư của họ cô há lại không thấu sao.



Ông Giang dẫu sao cũng chỉ bốn mấy tuổi thôi, hẵng còn sung sức lắm. Đứa nhỏ này lại tự nhiên ngáng đường ân ái giữa hai ông bà, khó chịu là lẽ thường tình.



"Tiểu Tiểu Mễ! Em..." Ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng của Giang Mạc Thiên nhưng lại đột nhiên im bặt.



Ý Viên xoay đầu nhìn về phía cửa phòng thấy anh trai mình đứng ngây ngốc nhìn về phía cô, mà không phải, nhìn về phía Tiểu Mạt mới đúng.



"Tiểu Tiểu Mễ, nhóc này...?" Hắn ngu ngơ giơ tay chỉ Tiểu Mạt, nhíu mày hỏi cô.



"Con em"



"Con em?!"



Hắn bàng hoàng trừng to mắt, quát lên, rồi lại đi nhanh đến nắm hai bả vai cô lắc lấy lắc để "Em có con từ khi nào?! Tại sao không nói cho anh biết?! Có phải em bị thằng nào lừa mất rồi không! Mẹ kiếp! Thằng nào dám cướp em gái ông ông thiến! Blablabla..."



Ý Viên:"..." Lừa cái con cá ấy! Tên thiểu não này!



"Được rồi được rồi! Đừng lắc nữa!" Bố khỉ! Làm ông đây chóng hết cả mặt.



Mạc Thiên bị em gái quát thì giật mình rụt tay lại.



"Nó là con nuôi của em" Ý Viên vừa bóp bóp bả vai, vừa hậm hực nói.



Mạc Thiên nhíu mày nhìn cô, lại nhìn tiểu gia hoả vô tư lự đang chơi xúc xắc...



Con nuôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện