Buổi tối công trằn trọc trở mình trên giường ký túc xá.

Một chốc nghĩ tự thụ không trông kỹ dơi nhỏ nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Một chốc lại nghĩ vì sao thụ hôn hắn, vì sao? Ai mà nghĩ tới kẻ vừa đánh vừa chửi hắn là thụ sẽ hôn hắn chứ! Thụ đang nghĩ cái gì trong đầu hả??? Công không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy đong đưa chân bên giường.

Báo sư tử ngẩng đầu nhìn hắn.

Công: Nhìn gì mà nhìn, mi nói coi sao mi không tiền đồ thế hả, sờ một tí liền học tiếng mèo kêu, còn kêu mềm như vậy, mất mặt không đây.

Công nói liên miên cằn nhằn: Nếu không phải tao với mày cộng tình? Mẹ kiếp, đều tại dấu hiệu tinh thần!

Khúc này ý nói sờ con báo một cái liền phát tình ấy mà.

Báo sư tử ngáp một cái thiệt bự.

Công nhẹ nhàng đá đá chân trước báo sư tử: Mi nói hồi trước tao quá đáng lắm hở? Vậy cậu ta không quá phận ư? Vừa gặp liền ra tay đánh mặt, tao có tính toán với cậu ta đâu? Bị cậu ta đánh nhiều lần như vậy, tao nói gì…

Công ngưng lại chút, rồi nói tiếp:… Dù nói gì, không phải cậu ta cũng đánh tao à!

Báo sư tử đứng lên đi lòng vòng, củng củng mông với công.

Tính toán một chút, dấu hiệu tinh thần cũng gần một tuần lễ, chắc sắp chấm dứt rồi. Thuyết phục bản thân mình như thế, công vô thức bắt đầu nhớ tới đôi môi thụ, nhớ nó màu gì, cảm giác thế nào, ấm hay lạnh, nếu lúc ấy mình không bất tỉnh thì…

Gãi tai cào tim mà nghĩ.

Công an ủi bản thân, tâm tâm niệm niệm dấu hiệu tinh thần sắp kết thúc, hiện tượng sinh lý cũng theo đó kết thúc.

Bên này công còn đang xoắn xuýt, bên kia báo sư tử đột nhiên ngẩng đầu, nhảy lên bệ cửa sổ, dùng móng vuốt lay cửa sổ.

Thì ra là dơi nhỏ bay tới.

Công quát báo sư tử: Về ngủ.

Ngay lúc công chuẩn bị kéo rèm cửa, dơi nhỏ lễ phép gõ gõ cửa sổ, mắt to chớp chớp nhìn công, ngoan ngoãn đáng yêu biết bao.

Công:…

Mở cửa sổ ra, dơi nhỏ uốn éo mông lắc trái lắc phải đi tới, vuốt nhỏ cầm cục gì đó màu cà phê, đưa tới trước mặt báo sư tử, công cúi đầu nhìn mới biết là khô bò.

Khô bò nho nhỏ để trên bàn, đầu lưỡi báo sư tử phải cuốn mấy lần mới lên, nuốt cái ực là chẳng thấy. Ăn xong thịt bò không đủ nhét kẽ răng, báo sư tử bắt đầu lăn ra ngáy ngủ.

Công: Không tiền đồ, tao cho mi đói luôn.

Dơi nhỏ bay lên đầu báo sư tử, nằm úp sấp trên ấy, móng vuốt nhỏ khẩy khẩy tai mèo bự.

Công ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt phức tạp: Ăn cũng ăn xong rồi, mau về đi.

Báo sư tử quay đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn công, một bộ chỉ trích công không hề chăm sóc dơi nhỏ mập như heo.

Công: Một sư tử như mi, sao có nhiều biểu tình quá vậy!

Ngoài miệng công nói thế, nhưng vẫn ra ngoài tìm quả lê, để trước mặt dơi nhỏ, ngoài miệng còn BB: Ăn ít thôi, bụng tròn quay chả thấy chân đâu.

Hai chân bé dơi tách ra, co lại ngồi trên bàn gặm lê, báo sư tử liếm cánh dơi bên cạnh nó.

Công không nhìn nổi, quay lại giường, nằm úp sấp, nhắm mắt ngủ.

Cửa sổ không đóng, hắn tưởng dơi nhỏ ăn xong lê sẽ đi, không nghĩ tới dơi nhỏ bay đến đầu công, treo ngược lên móc co lại thành một cục dùng cánh bao quanh thân thể mình khép mắt.

Công:… Tỉnh mau, về nhà mi ngủ.

Bé dơi há to miệng ngáp, không nhúc nhích.

Báo sư tử đứng bên giường, cặp mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm công, không đồng ý nhìn hắn, phảng phất đang nói sao có thể quấy rối dơi nhỏ đang ngủ chớ.

Công:…

Bé dơi nho nhỏ xin ăn cọ cơm ở đây ngốc đúng hai ngày.

Dấu hiệu tinh thần của hai bên công thụ dần dần phai nhạt, cơ mờ hai tinh thần thể lại không rời không bỏ, công nhìn mà thấy cay mắt.

Hắn đối với ánh mắt thúc giục của báo sư tử làm như không thấy, đối với bé dơi bán moe làm nũng cũng nhắm mắt làm ngơ.

Vẫn phải đợi dấu hiệu tinh thần trên người mất đi công mới xách theo bé dơi tìm thụ.

Thụ đang ở trong phòng đọc sách.

Công gõ gõ cửa anh, nắm gáy dơi giơ lên: Nó chạy tới chỗ tôi.

Thụ ôm lấy bé dơi cảm nhận tinh thần. Giờ khắc này báo sư tử của công yên lặng ngồi một bên.

Bầu không khí có chút vi diệu.

Công: Ách, chào buổi tối, cậu đang đọc sách hả.

Thụ: …

Bầu không khí dần dần lúng túng.

Công quyết định chủ động thẳng thắn thành khẩn: Lời nói trước đây đã mạo phạm cậu, tôi xin lỗi cậu. Cậu cũng đánh tôi nhiều lần như vậy rồi, hòa nhau nhé?

Thụ đứng tại chỗ không lên tiếng.

Công: Tôi nói xin lỗi rồi, cậu phải nói một câu chứ.

Công khó diễn tả được biểu tình của thụ lúc này, giống như oan ức lại giống như được giải thoát.

Anh nói chuyện với hắn thông qua tầng tinh thần, tâm tình chập chờn rất lớn, công nhận ra được.

Thụ: Cứ như vậy? Còn gì không?

Công không rõ: Cậu còn muốn thế nào? Mịa nó, tôi bị cậu đánh rồi bị toàn bộ người bên điểm đóng quân cười nhạo, hồi trước tôi nói quá đáng thiệt, cậu không tha thứ thì thôi, dù sao mai mốt cũng chả gặp nhau.

Thụ bỗng nhiên khôi phục lại biểu tình bình tĩnh trước đó: Cũng được, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa, tôi phải thu thập hành lý nữa.

Hôm sau, cấp trên đến tìm công, đầu tiên nói là nhờ vào nhiệm vụ lần này hoàn thành rất xuất sắc, cộng thêm quân công (công trạng lập được trong quân đội) mà công lập được trong những năm qua, nên cấp trên hỏi công có nguyện ý vào quân đoàn Độc Lập dưới quyền nguyên soái không.

Công nghe đương nhiên là cầu còn không được.

Cấp trên có chút bất ngờ: Cậu đồng ý vào?

Trước khi tới hắn đã chuẩn bị một đống bản thảo lời khuyên mà giờ một câu cũng không nhả được, công liền trực tiếp đồng ý.

Công: Đương nhiên! Thần tượng của tôi chính là nguyên soái đó.

Cấp trên không hiểu: Cậu đồng ý sao không trực tiếp đi cùng với trung úy Kiều? Cậu chướng mắt trung úy Kiều?

Công: Chuyện này có quan hệ gì với cậu ta?

Cấp trên: Trung úy Kiều là dẫn đường cấp cao trực thuộc quân đoàn nguyên soái, cậu không biết à?

Công: Ai nói cho mà biết?

Cấp trên: Tôi nói á, lần đầu tiên mang cậu đi gặp trung úy Kiều làm khai thông đó, trên đường đi tới tôi có nhắc cậu mà.

Vẻ mặt công là anh có nói hả.

Cấp trên nhìn hắn với ánh mắt không bình thường: Cậu đã nghe cái gì?

Công rất mê man. Ngày đó, cấp trên luôn mồm an bài chiến lược chi tiết điều chỉnh quy tắc, nói đi nói lại rất phiền, công không kiên nhẫn nghe, chỉ biết nguyên nhân điều chỉnh là do có dẫn đường cao cấp tới tiền tuyến, tất cả mọi vệc phải lấy anh làm trung tâm.

Công:… Hôm đó, dọc đường đi tôi chỉ nghe anh nói về bộ phận chiến đấu.

Hể, hình như có một câu nói về dẫn đường cao cấp.

Cấp trên: Phần sau tôi còn nói dẫn đường cao cấp này có khả năng thuộc về một mình cậu.

Phát triển kiểu này làm hắn không hiểu gì hết.

Cấp trên còn nói: Trung úy Kiều là vì cậu nên mới đến đây, nếu không một dẫn đường cao cấp mà tới tiền tuyến làm gì, còn chỉ rõ muốn cậu làm lính gác cậu ta.

Công:??? Không phải vì nhiệm vụ yêu cầu sao?

Cấp trên nhìn công hệt kẻ ngu si: Không phải các cậu đã dấu hiệu tinh thần rồi sao? Khi dấu hiệu các cậu làm gì thế?

Công:…

Công hồi tưởng lại lúc trước khi dấu hiệu, những lúc rảnh rỗi không làm nhiệm vụ, không cãi nhau thì chính là không gặp mặt nhau, nói đến đây, công nhớ lại mỗi lần dơi nhỏ xuất hiện thì thụ đều tránh không gặp. Công chợt nghĩ đến mấy ngày cuối cùng dơi nhỏ luôn trong dáng dấp uể oải suy sụp không vui.

Công hoảng rồi.

Cấp trên cũng rất kinh ngạc: Thiệt cho tôi thấy các cậu dấu hiệu xong liền liếc mắt đưa tình, ngay cả báo cáo tôi cũng sớm chuẩn bị viết tốt để tiễn cậu đi, kết quả hai người các cậu lại tháo dấu hiệu ra, trung úy Kiều đi mất.

Công:…

Cấp trên: Tôi còn tưởng cậu không muốn tới quân đoàn Độc Lập nên liền tới khuyên cậu, bây giờ nhìn lại thì ra là do cậu không muốn kết hợp với trung úy Kiều? Thật ra, tôi muốn hỏi tình huống cậu thế nào, độ xứng đôi 80%, còn là dẫn đường cao cấp, cậu không hài lòng chuyện gì?

Công: Chờ chút, anh nói gì thế, 80?

Cấp trên: Trung úy Kiều có độ xứng đôi 80% trở lên với cậu, vậy mà cậu không cảm nhận được?

Công há mồm líu lưỡi. Hắn vẫn luôn đối chọi với thụ, nào biết đối phương cố ý để tinh thần lực chủ động tiếp xúc, lần duy nhất kia bởi vì dẫn đường thụ sinh ra kích động, hắn cứ thế ép nó xuống.

Công có chút phát điên: Tôi đâu biết vụ xứng đôi đâu?! Chả ai nói với tôi hết!

Cấp trên hoài nghi nhìn công: Trong hệ thống xứng đôi có tài liệu cho thấy cậu và trung úy Kiều có làm xứng đôi vào sáu năm trước.

Trong chớp mắt chân tay làm động tác trước đại não một bước.

Công đứng dậy từ trên ghế suýt nữa vấp ngã, hắn lao ra văn phòng cấp trên, chạy nhanh tới ký túc xá của thụ.

Sáu năm trước công sùng bái nguyên soái, muốn tòng quân. Nhà công là thương gia, tất cả mọi người đều phản đối công ra chiến trường, thấy công ầm ĩ gay gắt, liền tự chủ cho công làm xứng đôi, cố gắng tìm một dẫn đường có độ xứng đôi cao đến quản lý công.

Kết quả thật sự có người có độ xứng đôi cao, giá trị xứng đôi cao đến hiếm thấy 80%. Chỉ là đối phương mới vừa lên đại học, là một cô nhi ở tinh cầu xa xôi, muốn đến đây phải mất nửa tháng.

Đầu công lúc ấy toàn là muốn làm thủ hạ của thần tượng nguyên soái, nghe dự định trong nhà thì sao mà tình nguyện, trực tiếp bỏ nhà trốn đi.

Vừa đi chính là sáu năm.

Dẫn đường năm đó tên gì hắn sớm đã quăng sau gáy.

Một bên công chạy tới ký túc xá của thụ, một bên bấm điện thoại về nhà, lâu rồi hắn chưa liên lạc với người trong nhà, khi nghe giọng chị mình, tâm tình công phức tạp, câu đầu tiên mở miệng là: Chị, dẫn đường năm đó tên gì?

Chị công không bất ngờ tí nào: Mày gặp Tư Du rồi? Kiều Tư Du, trung úy Kiều.

Công thấp giọng mắng mấy câu, cúp điện thoại.

Gặp thì gặp rồi, nhưng ấn tượng đầu tiên không tốt, ngày đó nói gì, công không nhớ rõ nữa. Miệng hắn khiếm nên lúc nói có thông qua đầu óc bao giờ, nói chung cũng không phải lời tốt đẹp gì, nếu không cũng không tức giận mà dần hắn một trận.

Công chạy đến cửa ký túc xá của thụ, trực tiếp đẩy cửa ra. Căn phòng đã là người đi nhà trống.

Ngày ấy về lại đơn vị, phần lớn mọi người đều đang thao luyện, một mình thụ yên lặng mang theo đồ đạc về ký túc xá.

Trong phòng đã lâu không ai ở, bụi bay tứ tung. Thụ thả dơi nhỏ ra để nó bắt nhện với sâu, anh vào phòng vệ sinh lấy khăn bắt đầu quét tước dọn dẹp.

Lúc lau bàn thì thấy cuốn notebook, lật vài trang, trong đó toàn là tin cắt dán liên quan đến Cốc Nam Phong trong mấy năm nay.

Khoảng sáu năm.

Bắt đầu từ báo tường khi Cốc Nam Phong ở trường quân đội, mãi đến khi hắn gia nhập quân đoàn tiên phong III, còn có một chút tin tức ngầm nghe được, còn viết những con chữ xinh đẹp lên phía trên.

Tỷ như đối phương sùng bái nguyên soái, mục tiêu là ngày nào đó có thể gia nhập quân đoàn Độc Lập của nguyên soái.

Tỷ như đối phương thích tác chiến cùng với dẫn đường;

Tỷ như báo sư tử của đối phương thích được sờ mông;

Thụ lấy chậu sắt, thêm chút dầu máy từ phòng tổng vụ, ném nhật ký với notebook vào, phóng lửa.

Đốt hết.

Mặt anh không đổi, ngồi xổm trước chậu lửa, còn cầm nhánh cây khiều giấy để lửa cháy lớn hơn nữa.

Dơi nhỏ nằm nhoài trên lưng anh, cố gắng nỗ dùng cánh mình ôm anh.

Kế đó thụ vẫn giống thường ngày, đi huấn luyện.

Qua mấy ngày, có lính gác nói với anh có một chiến hữu đến quân đoàn mình, tên Cốc Nam Phong.

Lính gác: Nghe nói người nọ rất có tên tuổi trong quân tiên phong III, mọi người định chiều đi gặp nè.

Thụ đang giúp khai thông tinh thần cho lính gác, xúc tu tinh thần của anh bám trên hàng rào tinh thần của đối phương, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp công, nói muốn làm trên giường thử xem.

Lính gác: Trung úy Kiều? Cậu sao thế?

Lúc này thụ mới phát hiện xúc tu tinh thần của mình bỗng bắt đầu đánh hàng rào tinh thần đối phương: Xin lỗi, tôi thất thần.

Thụ không chút bất ngờ nào khi công gia nhập quân đoàn Độc Lập, dù sao đối phương cũng sùng bái nguyên soái nhiều thế mà.

Nhưng cùng mình kết hợp rồi gia nhập quân đoàn Độc Lập, với tự mình gia nhập rồi tìm một dẫn đường, đối phương sẽ chọn cái nào, trong lòng thụ đã sớm có đáp án, nên lúc đi ngay cả tranh thủ một chút cũng không dám thử.

Dù sao ngay lần gặp đầu tiên đối phương đã không thích mình, hà tất tự chuốc nhục nhã.

Trước khi anh tới tiền tuyến có báo cho Cốc gia, chị Cốc khuyên anh đừng đi, nói theo tính tình công thì chỉ cần người trong nhà an bài là sẽ cự tuyệt hết thảy. Mấy năm nay, thụ vẫn luôn để ý đối phương, đối với các kiểu biểu hiện tính khí hay thái độ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Anh nghĩ mình là dẫn đường cao cấp ưu tú, đối phương sẽ thay đổi thái độ, nói không chừng còn tiếp nhận nữa.

Kết quả không phải.

Đối phương hệt như chị Cốc nói, vẫn dùng thái độ hạ lưu không thương tiếc đối xử với anh, một thái độ chán ghét đến tột cùng.

“Đến tinh cầu thủ đô đúng là phải lịch sự, nhưng đến tiền tuyến còn mặc lễ phục, cậu đến kết thân hở?”

“Hàng rào tinh thần của tôi khó chữa trị thế ư? Trung úy Kiều, cậu có thể nhanh chút không, thành thật mà nói thì tôi không muốn tốn thời gian ở đây với cậu đâu, còn một đám em trai dẫn đường chờ tôi huấn luyện nữa.”

“Xúc tu sờ mấy lần còn chưa xong, trung úy Kiều, tôi hoài nghi cậu lấy việc công làm việc tư, hay là cậu muốn sờ chỗ khác? Không phải khao khát thế chứ, cứ vậy thích tôi hở?”

Hết chương 3.

Lương: Má ơi, anh công ngu hết chỗ nói luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện