~~~~~~~~~~~~~Ngọt ngào~~~~~~~~~~~~

Giờ nghỉ trưa cũng sắp đến, anh cũng chuẩn bị đi xuống phòng ăn riêng dành cho anh, mỗi bữa cơm trưa đều có người nấu riêng theo khẩu vị của anh. Nhiều khi anh còn bỏ cả bữa cơm trưa vì quá bận, Lăng Vũ cũng thường nhắc nhở anh nhưng anh đều bỏ ngoài tai. Những lúc đó Lăng Vũ đều chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm rồi cho qua.

[…]

Tại cổng Tổng cục, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra từ một chiếc taxi, cô mỉm cười trả tiền cho bác tài xế rồi bước vào, trên tay còn cầm thứ gì đó.

Người túc trực ở cổng gặp cô thì mỉm cười đứng nghiêm làm động tác chào nói.

- Thiếu phu nhân.

Cô mỉm cười gật đầu rồi nói.

- Thiếu tướng có ở đây không?

- Thưa thiếu phu nhân có ạ, để tôi nhờ người đưa thiếu phu nhân vào trong.

- Cảm ơn cậu, không cần đâu tôi tự vào được.

- Rõ thưa thiếu phu nhân.

Người túc trực đứng nghiêm nói.

Cô mỉm cười " Ừ " một tiếng rồi bước vào trong, lần trước cô đến đây với anh thì chắc hẳn ở đây ai cũng biết cô cả rồi. Cô thong thả bước đi, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ai gặp cô đều đứng lại chào, cô cũng mỉm cười chào lại họ.Cô đang đi thì bắt gặp Lăng Vũ đang chạy bộ, Lăng Vũ đứng lại chào cô anh nói.

- Thiếu phu nhân sao lại đến đây.

- Ở nhà buồn quá nên tôi đến đây chơi một chút mà tại sao cậu lại chạy dưới trời nắng này chứ.

Cô khó hiểu nhìn Lăng Vũ người toàn mồ hôi hỏi.

- Tôi bị thiếu tướng phạt.

Anh có chút buồn nói.

- Tại sao?

- Tôi chỉ hỏi thiếu tướng là tại sao không gặp Vũ tiểu thư có vậy thôi mà thiếu tướng phạt tôi.

- Vũ tiểu thư, là ai?

Cô ngạc nhiên hỏi.

- Ây....à thì... thưa thiếu phu nhân Vũ tiểu thư là Vũ Tương Tư con gái tập đoàn trang sức đứng đầu nước ta Vũ thị, mấy hôm trước cô ấy bị bắt cóc được thiếu tướng cứu có lẽ cô ấy đến cảm ơn nhưng có lẽ không đơn giản như vậy.

- Ừm tôi biết rồi.

- Thiếu phu nhân vào trong đi, tôi phải chạy tiếp đây.

Chưa để cô nói Lăng Vũ đã rời đi, cô chỉ biết lắc đầu với cái tính thích người khác chịu phạt của Tôn Khiết anh dù chỉ là chuyện nhỏ.

Cô xoay người đi thẳng đến nơi làm việc của anh, ở ngoài cô đã thấy anh đang chăm chú làm việc cô không khỏi cười thầm bởi dáng vẻ này thật nghiêm túc không giống với anh lúc ở cạnh cô gì cả.

Cô lấy lại vẻ bình thản mà nhẹ nhàng bước đến gần cửa, cô gõ nhẹ lên cửa, tiếng " Cốc...cốc...cốc " vang lên theo nhịp điệu và trình tự nhất định. Tiếng gõ cửa lọt vào tai anh nhưng anh lại không ngước mặt lên nhìn mà chỉ nhìn những gì trên tay anh. Anh lạnh lùng cất tiếng.

- Nói.

- Thiếu tướng Vũ tiểu thư lại đến.

Giọng nói trong trẻo nhưng lại có chút thay đổi với thường ngày của cô vang lên.

- Nói với cô ta tôi đã có vợ rồi nếu cô ta còn đến đừng trách tôi không khách khí.

Anh lạnh nhạt trả lời, nhưng câu nói lạnh nhạt ấy lại lọt vào tai cô một cách ấm áp vô cùng cô không ngờ được anh lại yêu cô nhiều đến như vậy, cô mỉm cười và giữ bình tĩnh để mình không phải khóc.

- Thật sao! Cô nói.

- Thật.

Anh trả lời xong thì cảm thấy có gì đó không đúng liền ngước mặt lên, anh có chút ngạc nhiên khi người đứng đó là cô vậy những lời vừa rồi là của cô vừa nói. Anh liền bỏ tài liệu trên tay xuống đứng dậy đi về phía cô.

- Sao em lại đến đây, vào trong đi.

Anh nắm tay cô đi vào.

- Tôi đến mang cơm cho anh, thế nào anh không vui à.

Cô đặt hộp cơm trên bàn rồi ngồi xuống, anh thì ngồi đối diện cô thấy hộp cơm trên bàn thì không khỏi nhếch môi cười.

- Tôi chỉ có chút bất ngờ thôi.

- Ở nhà rất buồn nên tôi nấu cho anh vài món coi như là cảm ơn anh lúc sáng nấu cho tôi đi.

Cô vừa nói vừa dọn những món ăn mình đã chuẩn bị ra bàn.

- Là em tự nấu.

Anh chăm chú nhìn cô hỏi.

- Đúng vậy, tôi đã học nấu ăn và đây là món đầu tiên tôi nấu đấy.

Cô mỉm cười nhìn anh nói rồi đưa bát đũa cho anh.

- Vậy tôi thật vinh hạnh khi ăn món đầu tiên em làm rồi.

Anh nhận lấy cười nói rồi bắt đầu thưởng thức từng món. Cô chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt anh khi thưởng thức từng món một, hình như rất khó ăn thì phải nên anh cứ nhăn mặt. Cô biết là không hợp với khẩu vị của anh buồn bã nói.

- Nếu khó ăn đến vậy anh đừng ăn nữa.

- Phải đấy không ăn cái này nữa nhưng tôi muốn ăn em, ăn em ngon hơn nhiều.

Anh bỏ đũa xuống nhìn cô nhếch môi cười nói.

- Anh.....anh biến thái, tôi không ở đây nữa.

Cô đỏ mặt tức giận đứng dậy định bước ra ngoài thì chợt bàn tay to lớn của anh nắm cô lại rồi kéo về phía mình, vì kéo lại bất ngờ nên cô không giữ được thăng bằng nên nằm gọn trong lòng anh, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại không tài nào thoát khỏi đôi bàn tay to lớn của anh, anh lạnh nhạt nói.

- Đừng nháo.

Cô nghe giọng nói của anh có chút lạnh liền im thin thít không vùng vẫy nữa mà giận dỗi quay mặt sang chỗ khác. Anh nhìn cô thì nhếch môi cười " Lại giận rồi " anh nghĩ thầm rồi nhẹ giọng nói.

- Được rồi không giỡn với em nữa, đồ ăn em làm thật sự rất ngon.

Anh để cô ngồi ngây ngắn bên cạnh mình.

- Thật sao?

Cô nhìn anh bằng đôi mắt mong chờ câu trả lời từ anh.

Anh gật nhẹ đầu rồi bắt đầu cầm đũa lên, anh gắp một ít thức ăn đưa lên miệng cô, cô né tránh nói.

- Anh ăn đi, tôi không đói.

- Em muốn tôi ăn em à.

Giọng nói vẫn lạnh nhạt vang lên, cô nghe câu được nói ấy thì không khỏi rùng mình, cô lườm anh rồi há miệng ăn thức ăn anh gắp cho. " Cũng không đến nỗi nào nhỉ " cô thầm nghĩ.

- À lúc nãy em đến đây bằng gì?

Anh lấy một cái bát và đôi đũa rồi gắp thức ăn vào đưa cho cô.

- Taxi. Cô nhận lấy rồi nói

- Tại sao không chạy xe.

- Tôi không biết lái với lại tôi ít khi ra ngoài mà có đi đều là Lăng Vũ hay anh chở mà.

- Tôi sẽ dạy cho em.

- Không...không cần đâu tôi mà lái là mấy chiếc xe ở nhà chắc hẳn không còn chiếc nào nguyên vẹn đấy.

Cô lắc đầu nói, thật ra cô cũng từng tập lái xe nhưng không đụng gốc cây cũng đụng này nọ, cô đã khiến cho mấy chiếc xe của ba cô đều phải đi sửa lại rồi, từ đó cô cũng từ bỏ việc học lái xe. Lúc trước cô đi học đều là tàu điện ngầm hay đám bạn cô đến đón.

- Không sao, hỏng thì mua chiếc mới tôi không ngại tiêu tiền vì vợ của mình đâu.

Anh bình thản nói, cô kinh ngạc nhìn anh một lúc, đột nhiên cô nhớ ra việc gì đó nói.

- Anh có thể đừng phạt Lăng Vũ không, tôi thấy chuyện đó rất nhỏ nhặt cũng không có gì nghiêm trọng với lại......

- Em đang cầu xin giúp người khác sao. Anh cắt ngang lời cô nói.

- Không phải vậy tôi thấy anh ta chỉ muốn hỏi anh một chút nó cũng không có gì to tát nên tôi cảm thấy có chút bất bình khi anh phạt anh ta thôi.

- Miễn cũng được nhưng với một điều kiện là tối nay chúng ta phải hợp tác cùng tạo ra bảo bối.

Anh nhếch môi cười nói

- Anh....anh....vậy không cần nữa.

Cô đỏ mặt nói.

- Không được, em đã nói thì không nên nuốt lời chứ, em không trả lời xem như đồng ý,em phản kháng tôi cho em không xuống giường một tuần.

Anh nói xong thì đứng dậy đi lại bàn nhấc bộ đàm lên và nói gì đó rồi đặt xuống đi về phía cô hí hửng tiếp tục ăn cơm và gắp cho cô. Cô chỉ biết ngồi ăn mà không dám nói câu nào.

" Lăng Vũ nếu biết trước tôi đã không xin cho cậu, nếu cậu gặp tôi thì nên tránh xa một chút nếu không tôi cho cậu biết tay " cô tức tối mắng thầm.

Còn anh nhìn biểu hiện trên gương mặt cô thì không khỏi nhếch môi cười. " Lăng Vũ xem như nhờ cậu lương tháng này coi như cậu nhận đủ " anh thầm nghĩ.

- Thiếu tá Lăng, thiếu tướng bảo là miễn phạt cho ngài,ngài không cần chịu phạt nữa đâu.

Giọng của anh chàng cán bộ trẻ chạy đến nói rồi rời đi. Còn Lăng Vũ thì ngơ ngát không hiểu gì cả " Hôm nay thiếu tướng miễn phạt cho mình sao hay là nhờ thiếu phu nhân, ây đúng rồi chắc nhờ thiếu phu nhân nói giúp rồi mình phải cảm ơn thiếu phu nhân mới được "

Anh nghĩ thầm rồi đi về nơi làm việc của anh để tắm rồi đi ăn trưa. Thật ra anh chạy cũng gần xong rồi khoảng chừng 1km nữa là xong hình phạt 10km. Thiếu tướng nhà anh tính toán cũng thật chính xác a~.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện