~~~~~~~~~~~~~Mang thai~~~~~~~~~~~~
Ánh nắng chiều ban mai chiếu rọi khắp mọi nơi, những tia nắng ấm áp muốn len lỏi qua tấm rèm nhung ngoài cửa sổ nhỏ kia nhưng thế nào nó cũng chỉ mang được hơi ấm của nắng vào bên trong phòng còn tia nắng ánh vàng kia thì đã bị chặn lại bởi tấm rèm đã được kéo kín lại.
Căn phòng bên trong chỉ trọn vẹn một màu trắng ngà, không gian im ắng đến lạ thường nó có thể nghe rõ được cả tiếng thở đều đặn của hai người trong căn phòng ấy. Tiếng tí tách chảy từng giọt từng giọt của ống truyền dịch được truyền vào cơ thể cô. Thân ảnh người con gái nhỏ nhắn nằm trên giường, gương mặt đã có chút sắc hồng hơn so với lúc cô ngất đi. Hàng mi dài uốn cong trên đôi đồng tử đang nhắm lại. Đôi môi hồng nhạt tuy hơi khô nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp riêng của nó, vết thương trên mặt cũng đã được băng bó kĩ càng bằng băng trắng. Dù mặt cô đang bị thương nhưng nét xinh đẹp vốn có của cô vẫn còn đó.
Ân Ân đang ngủ rất say chắc hẳn cô không biết có một đôi mắt luôn dõi theo cô, từng động tác nhỏ như nhíu mày có lẽ vì đau của cô cũng không qua khỏi mắt anh. Anh vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng lại pha lẫn một chút ấm áp. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đầy vết kim ửng đỏ của cô như muốn truyền hơi ấm từ tay mình sang tay cô, anh muốn cô không phải sợ hãi vì anh đã bên cạnh cô rồi.
Đôi mắt đang nhắm nghiền trên gương mặt cô bỗng chốc từ từ mở ra, thứ ánh sáng từ ánh đèn mờ ảo chiếu thẳng vào mắt cô làm cô nhanh chóng đưa tay lên che lại ánh sáng ấy. Những động tác của cô làm nét mặt của anh xuất hiện tia vui mừng.
- Em tỉnh rồi,em cảm thấy thế nào?
Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô để tay xuống nhanh chóng tiếp thu mọi thứ vào trong mắt mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh một căn phòng xa lạ cứ hiện lên, cô nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô rồi lại nhìn gương mặt có chút vui mừng của anh.
- Đây là...
- Bệnh viện.
Anh nhanh chóng trả lời.
Cô không nói gì đưa tay lên mặt sờ lên vết thương đã được băng bó lại. Anh thấy vậy liền nói để cô không phải lo lắng.
- Vết thương có thể trị khỏi em yên tâm sẽ không để lại sẹo.
Cô gật nhẹ đầu nhìn anh nói.
- Vũ Tương Tư cô ta.....
- Cô ta sẽ không làm hại em nữa.
Anh lạnh nhạt nói, có chút đau lòng khi nhìn lên vết thương trên mặt cô.
- Tôi muốn về nhà được không?
Cô nắm lấy tay anh nói, cô không muốn nằm ở cái nơi xa lạ nhưng đầy mùi thuốc khử trùng này, nó làm cô không thoải mái chút nào.
- Không!
Anh không suy nghĩ gì mà lập tức trả lời ngay, giọng nói rất dứt khoát làm cô có chút buồn bực trong người.
- Tôi không muốn ở đây.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chứa đựng sự cầu xin trong ánh mắt ấy làm anh cũng phải bối rối khi nhìn vào nó. Anh đưa tay lên sờ nhẹ má cô nhẹ giọng nói.
- Được rồi, đợi con tốt hơn anh đưa em về nhà.
- Con?
Cô trố mắt nhìn anh, từ " con " cứ lập đi lập lại trong đầu cô," con " cô có thai rồi sao? Cô nghĩ.
- Phải chúng ta có tiểu bảo rồi?
Anh cười nói.
Cô không nói gì nhìn xuống chiếc bụng còn phẳng lì của cô, cô đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trong người cô đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ nó là đứa con mà anh và cô đã tạo ra, cô mỉm cười xoa xoa bụng rồi nhìn anh cười. Vết thương trên mặt tuy đau nhưng niềm vui này đối với sự đau đớn mà cô đang chịu bỗng chốc tan biến.
- Anh xin lỗi, nếu anh không đến kịp thì anh đã mất em và con rồi.
Giọng nói có phần tự trách của anh vang lên. Phải nếu anh không đến kịp có lẽ con của hai người đã không còn và có khi anh mất luôn cả cô rồi chăng?
Cô mỉm cười đưa tay lên gương mặt không tì vết của anh, gương mặt này đã khiến cho bao cô gái phải gục ngã và trong đó cô cũng không ngoại lệ.
- Đừng xin lỗi nữa, qua hết rồi.
Cô nhẹ giọng nói. Anh đưa tay nắm lấy tay cô đang trên mặt mình mà hôn nhẹ lên nó, khung cảnh này thật đẹp làm sao nó đẹp như một bức tranh vậy bởi nó một sự thu hút khiến ai nhìn đều phải mê mẩn.
- À mà anh đổi cánh xưng hô từ khi nào vậy. Cô bất chợt hỏi.
- Dù sao chúng ta cũng có tiểu bảo cho nên cũng phải đổi cách xưng hô một chút, nếu em không thích vậy anh nói với ba mẹ vợ chuyện này xem hai người đó sẽ làm gì em.
Anh nhếch môi cười nói.
- Anh....anh được lắm, tôi sẽ nói với ba mẹ chồng anh ăn hiếp tôi.
Cô nói xong thì hừ nhẹ rồi rút tay mình ra khỏi tay anh.
- Em làm mẹ rồi đấy đừng trẻ con nữa.
Anh chán nản nói.
- Anh cũng làm ba rồi đấy, đừng suốt ngày cứ ăn hiếp tôi.
- Được rồi, anh không ăn hiếp em nữa được chưa.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt tay lên chiếc bụng nhỏ nhắn của mình. Anh chỉ biết nhếch môi cười rồi nhìn cô vợ trẻ con của mình, bỗng dưng cô nhớ đến gì đó cất giọng hỏi anh.
- Ba mẹ em có biết chuyện này không.
Anh gật nhẹ đầu rồi nói.
- Họ đến đây khi em còn trong phòng cấp cứu, anh đã kêu Lăng Vũ đưa ba mẹ về nghỉ ngơi rồi, một lác anh sẽ thông báo cho ba mẹ biết là em đã tỉnh.
Cô nhìn anh " Ừ " nhẹ, anh mỉm cười đưa tay xoa nhẹ lên bụng cô. Cô có chút gượng gạo đỏ mặt vì hành động của anh nhưng rồi cô cũng để anh xoa.
" Anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt " anh nghĩ thầm vì xung quanh anh không biết còn bao nhiêu rắc rối phía trước.
Ánh nắng chiều ban mai chiếu rọi khắp mọi nơi, những tia nắng ấm áp muốn len lỏi qua tấm rèm nhung ngoài cửa sổ nhỏ kia nhưng thế nào nó cũng chỉ mang được hơi ấm của nắng vào bên trong phòng còn tia nắng ánh vàng kia thì đã bị chặn lại bởi tấm rèm đã được kéo kín lại.
Căn phòng bên trong chỉ trọn vẹn một màu trắng ngà, không gian im ắng đến lạ thường nó có thể nghe rõ được cả tiếng thở đều đặn của hai người trong căn phòng ấy. Tiếng tí tách chảy từng giọt từng giọt của ống truyền dịch được truyền vào cơ thể cô. Thân ảnh người con gái nhỏ nhắn nằm trên giường, gương mặt đã có chút sắc hồng hơn so với lúc cô ngất đi. Hàng mi dài uốn cong trên đôi đồng tử đang nhắm lại. Đôi môi hồng nhạt tuy hơi khô nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp riêng của nó, vết thương trên mặt cũng đã được băng bó kĩ càng bằng băng trắng. Dù mặt cô đang bị thương nhưng nét xinh đẹp vốn có của cô vẫn còn đó.
Ân Ân đang ngủ rất say chắc hẳn cô không biết có một đôi mắt luôn dõi theo cô, từng động tác nhỏ như nhíu mày có lẽ vì đau của cô cũng không qua khỏi mắt anh. Anh vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng lại pha lẫn một chút ấm áp. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đầy vết kim ửng đỏ của cô như muốn truyền hơi ấm từ tay mình sang tay cô, anh muốn cô không phải sợ hãi vì anh đã bên cạnh cô rồi.
Đôi mắt đang nhắm nghiền trên gương mặt cô bỗng chốc từ từ mở ra, thứ ánh sáng từ ánh đèn mờ ảo chiếu thẳng vào mắt cô làm cô nhanh chóng đưa tay lên che lại ánh sáng ấy. Những động tác của cô làm nét mặt của anh xuất hiện tia vui mừng.
- Em tỉnh rồi,em cảm thấy thế nào?
Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô để tay xuống nhanh chóng tiếp thu mọi thứ vào trong mắt mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh một căn phòng xa lạ cứ hiện lên, cô nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô rồi lại nhìn gương mặt có chút vui mừng của anh.
- Đây là...
- Bệnh viện.
Anh nhanh chóng trả lời.
Cô không nói gì đưa tay lên mặt sờ lên vết thương đã được băng bó lại. Anh thấy vậy liền nói để cô không phải lo lắng.
- Vết thương có thể trị khỏi em yên tâm sẽ không để lại sẹo.
Cô gật nhẹ đầu nhìn anh nói.
- Vũ Tương Tư cô ta.....
- Cô ta sẽ không làm hại em nữa.
Anh lạnh nhạt nói, có chút đau lòng khi nhìn lên vết thương trên mặt cô.
- Tôi muốn về nhà được không?
Cô nắm lấy tay anh nói, cô không muốn nằm ở cái nơi xa lạ nhưng đầy mùi thuốc khử trùng này, nó làm cô không thoải mái chút nào.
- Không!
Anh không suy nghĩ gì mà lập tức trả lời ngay, giọng nói rất dứt khoát làm cô có chút buồn bực trong người.
- Tôi không muốn ở đây.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chứa đựng sự cầu xin trong ánh mắt ấy làm anh cũng phải bối rối khi nhìn vào nó. Anh đưa tay lên sờ nhẹ má cô nhẹ giọng nói.
- Được rồi, đợi con tốt hơn anh đưa em về nhà.
- Con?
Cô trố mắt nhìn anh, từ " con " cứ lập đi lập lại trong đầu cô," con " cô có thai rồi sao? Cô nghĩ.
- Phải chúng ta có tiểu bảo rồi?
Anh cười nói.
Cô không nói gì nhìn xuống chiếc bụng còn phẳng lì của cô, cô đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trong người cô đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ nó là đứa con mà anh và cô đã tạo ra, cô mỉm cười xoa xoa bụng rồi nhìn anh cười. Vết thương trên mặt tuy đau nhưng niềm vui này đối với sự đau đớn mà cô đang chịu bỗng chốc tan biến.
- Anh xin lỗi, nếu anh không đến kịp thì anh đã mất em và con rồi.
Giọng nói có phần tự trách của anh vang lên. Phải nếu anh không đến kịp có lẽ con của hai người đã không còn và có khi anh mất luôn cả cô rồi chăng?
Cô mỉm cười đưa tay lên gương mặt không tì vết của anh, gương mặt này đã khiến cho bao cô gái phải gục ngã và trong đó cô cũng không ngoại lệ.
- Đừng xin lỗi nữa, qua hết rồi.
Cô nhẹ giọng nói. Anh đưa tay nắm lấy tay cô đang trên mặt mình mà hôn nhẹ lên nó, khung cảnh này thật đẹp làm sao nó đẹp như một bức tranh vậy bởi nó một sự thu hút khiến ai nhìn đều phải mê mẩn.
- À mà anh đổi cánh xưng hô từ khi nào vậy. Cô bất chợt hỏi.
- Dù sao chúng ta cũng có tiểu bảo cho nên cũng phải đổi cách xưng hô một chút, nếu em không thích vậy anh nói với ba mẹ vợ chuyện này xem hai người đó sẽ làm gì em.
Anh nhếch môi cười nói.
- Anh....anh được lắm, tôi sẽ nói với ba mẹ chồng anh ăn hiếp tôi.
Cô nói xong thì hừ nhẹ rồi rút tay mình ra khỏi tay anh.
- Em làm mẹ rồi đấy đừng trẻ con nữa.
Anh chán nản nói.
- Anh cũng làm ba rồi đấy, đừng suốt ngày cứ ăn hiếp tôi.
- Được rồi, anh không ăn hiếp em nữa được chưa.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt tay lên chiếc bụng nhỏ nhắn của mình. Anh chỉ biết nhếch môi cười rồi nhìn cô vợ trẻ con của mình, bỗng dưng cô nhớ đến gì đó cất giọng hỏi anh.
- Ba mẹ em có biết chuyện này không.
Anh gật nhẹ đầu rồi nói.
- Họ đến đây khi em còn trong phòng cấp cứu, anh đã kêu Lăng Vũ đưa ba mẹ về nghỉ ngơi rồi, một lác anh sẽ thông báo cho ba mẹ biết là em đã tỉnh.
Cô nhìn anh " Ừ " nhẹ, anh mỉm cười đưa tay xoa nhẹ lên bụng cô. Cô có chút gượng gạo đỏ mặt vì hành động của anh nhưng rồi cô cũng để anh xoa.
" Anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt " anh nghĩ thầm vì xung quanh anh không biết còn bao nhiêu rắc rối phía trước.
Danh sách chương