Thời điểm Diệp Hoài Tây nghe thấy ba chữ Cố Tử Khung, đuôi lông mày nhẹ nhàng dương một chút, biểu tình này cũng không quá rõ ràng nhưng ở trong mắt Áo Nhĩ chủ nhiệm, lại phá lệ rất có ý tứ, giống như là Diệp Hoài Tây đang sợ hãi, bị phán đoán của chính mình làm cho bật cười Áo Nhĩ chủ nhiệm không chút che giấu cười rộ lên: “Diệp, có phải nghe thấy tên này khiến cho cậu cảm thấy áp lực? Yên tâm cho dù sau này có người vượt mặt cậu, ở trong lòng tôi cậu vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu.”

“Áo Nhĩ chủ nhiệm, ngài không phát hiện ra cậu ta cùng tên với nhị hoàng tử hay sao?” Diệp Hoài Tây xem nhẹ lời nói của Áo Nhĩ chủ nhiệm đường hoàng nói, cho hắn một kích trí mệnh.

Vẻ mặt Áo Nhĩ chủ nhiệm cứng đờ, không hiểu sao lại chột dạ, hắn đương nhiên đã sớm phát hiện, chính là vẫn dùng tư thái đà điều mà thôi, nhưng lại sợ người khác đánh thức khỏi mộng đẹp, ý đố muốn lừa mình dối người. Những lão sư khác ở trường học trình độ coi trọng Cố Tử Khung không có cao như hắn, tự nhiên sẽ không chú ý, cũng không nghĩ đi thăm dò đệ tử, huống chi Cố Tử Khung mới vừa vào đại học Thánh Tây Nhĩ, đã bị hắn gặp được, lấy danh hiệu muốn nhập môn trực tiếp chụp xuống.

Áo Nhĩ Francis chẳng khác nào là kim bài miễn tử của đại học Thánh Tây Nhĩ, nhưng kim bài miễn tử cho vay nhiều lần lắm, không nói đến người bình thường, ngay cả đệ tử bình thường cũng không để ý. Thậm chí có thể thấy được Cố Tử Khung đáng thương, những đệ tử từng bị Áo Nhĩ chủ nhiệm mang đến khoe khoang trước mặt Diệp Hoài Tây, cuối cùng thành tựu lấy được đều thực bình thường, bởi vậy có thể thấy được tiếng tăm của Áo Nhĩ chủ nhiệm như thế nào.

Chủ nhiệm độc nãi* không hề tự mình biết mình, rất là lo lắng phản bác nói: “Toàn bộ liên bang có nhiều người trùng tên lắm, cậu không biết bởi vì cậu ta kêu Cố Tử Khung, liền có rất nhiều người gọi cậu ta là nhị hoàng tử. Nếu cậu ta thật sự là nhị hoàng tử, vậy cậu ta phải đi học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản chứ. Lại nói, không phải người ta đồn rằng vị nhị hoàng tử kia vẫn sống tại trấn nhỏ sao? Không có sự cho phép của hoàng đế, nhị hoàng tử kia làm sao có thể một mình chạy tới đây? Còn chạy tới dưới mi mặt của hoàng đế.”

độc nãi: độc chết mầm non

Càng nói vẻ mặt cứng ngắc của Áo Nhĩ chủ nhiệm càng ít, kiên trì của bản thần dần dần chiếm thế thượng phong, Diệp Hoài Tây nếu không phải biết chân tướng, gần như có thể bị những lý lẽ này thuyết phục.

“Theo như ngài nói, vị Cố đồng học này chỉ đơn thuần là cùng tên với nhị hoàng tử.” Diệp Hoài Tây nói. Ngón tay rất nhanh đã truyền tin tức về cho La Thụy, yêu cầu đối phương trong thời gian ngắn lập ra một thân phận mới cho Cố Tử Khung.

“Chính là như vậy!” Áo Nhĩ chủ nhiệm khẳng định nói, một tia chột dạ trong mắt cuối cùng cũng tiêu thất, “Diệp, cậu không phải là không muốn tôi tìm được người xuất sắc hơn chứ?”

“Tôi chỉ là không muốn một mầm tốt lọt vào độc nãi của ngài.” Diệp Hoài Tây thành khẩn nói.

Mặt chủ nhiệm độc nãi thay đổi thất thường, lập tức nước mắt giàn giụa, còn có vài phần bi thảm, hiển nhiên cũng nghe qua danh hiệu độc nãi của hắn. Cho dù mọi người đều biết, cũng không có học trò nào của hắn dám ở trước mặt hắn nhắc tới danh hiệu này. Giờ khắc này, Áo Nhĩ chủ nhiệm mới cảm nhận được cảm giác bị người thân đâm một dao, cảm giác đau đớn kia thật khiến cho  người ta muốn giơ chân.

Áo Nhĩ chủ nhiệm nghĩ muốn giơ chân cũng thật sự làm như vậy, ngay tại chỗ liền thở hổn hển biểu diễn trước mặt Diệp Hoài Tây: “Cậu, cậu chính là ghen tị với tôi, ghen tị với tôi cuối cùng cũng tìm được mầm tốt.”

“Đúng đúng phải” vẻ mặt Diệp Hoài Tây có lệ, trong tay không ngừng sửa đúng thân phận bối cánh mà La Thụy lập ra.

“Cậu thay đổi.” Biểu diễn của Áo Nhĩ chủ nhiệm thật sự là thu phóng tự nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Hoài Tây thất vọng nói, “Tôi sẽ dùng thực lực của chính mình để chứng minh tôi không phải là độc nãi, cũng sẽ chứng mình cho cậu thấy, cậu ta là tồn tại xuất sắc hơn cậu.”

Diệp Hoài Tây ‘A’  một tiếng, đột nhiên nói: “Cậu ta đã chính thức trở thành học trò của ngài?”

Áo Nhĩ chủ nhiệm hình như bị vấn đề này đánh không kịp trở tay, theo bản năng hỏi: “Cậu ta mới vừa làm xong thủ tục nhập học, còn chưa tham gia cuộc thi chính thức, chờ sau khi thi xong, liền thu cậu ta trở thành học trò của tôi.”

“Nói cách khác, Cậu ta vẫn chưa là đệ tử của ngài.” Diệp Hoài Tây nói, “Ở phương diện chọn lựa giáo sư, tôi nhớ không lầm trong đó có nói, là đệ tử có quyền lựa chọn giáo sư giảng dạy đi?”

“Cậu muốn nói cái gì?” Áo Nhĩ chủ nhiệm cảnh giác nói, nhìn chằm chằm ánh mắt Diệp Hoài Tây, giống như là cảnh giác dụ dỗ nhi đồng, “Chẳng lẽ cậu muốn đoạt với tôi.”

“Tôi không có ý này. Chính là … » Diệp Hoài Tây vi diệu tạm dừng, khiến cho vẻ  mặt của Áo Nhĩ chủ nhiệm cũng vi diệu theo, trên mặt hắn hiện lên tươi cười không thể nhận ra, « Ngài cũng biết tôi đảm nhận làm giáo thụ cũng đã hai năm, chưa từng nhận qua đệ tử, hiệu trưởng đối với điểm này có phê bình kín đáo, vì để cho hiệu trưởng không có gì để nói, tôi năm nay muốn mở thông báo chiêu sinh, chỉ có một danh ngạch. »

Áo Nhĩ chủ nhiệm đối với chuyện này có ấn tượng rất sâu sắc. Bởi vì lúc ấy hiệu trưởng rất là rối rắm chuyện làm sao mà Diệp Hoài Tây không nhận để tử, còn cố ý mở một cuộc họp, chính là trong cuộc họp này, hắn ôm tâm tình chơi xấu, đi đầu bỏ một phiếu cho Diệp Hoài Tây nên thông báo chiêu sinh. Hiện tại Áo Nhĩ chủ nhiệm thầm nghĩ muốn cho mình một tát : Chính ngươi đã tự khiến cho con đường thu đệ tử của ngươi thêm khó khăn, ngươi có biết không ? « Sẽ không trùng hợp như vậy chứ. » Áo Nhĩ chủ nhiệm  mạnh mẽ chống đỡ nói : « Toàn bộ mọi người đều biết hắn là đệ tử của Áo Nhĩ Francis tôi, cậu ta làm sao không biết xấu hổ trở thành học trò của cậu? »

« Việc này còn chưa chính xác. » Diệp Hoài Tây nói.

Áo Nhĩ chủ nhiệm bỗng nhiên không có dục vọng nói chuyện với Diệp Hoài Tây, người này thật sự rất bại hoại phá hỏng mất tâm tình tốt của hắn, năm đó hắn bị ma xui quỷ khiến như thế nào lại nhận một người như vậy làm đệ tử ?!

« Diệp Hoài Tây, tôi nói cho cậu, cậu như vậy sẽ không chiếm được lòng ngưỡng mộ của omega, họ là thích những thẳng nam chính trực kiên cường ! » Áo Nhĩ chủ nhiệm không giữ mồm giữ miệng, mà bắt đầu công kích người nhà.

Diệp Hoài Tây cũng không để ý, thuận miệng phản kích : « Ngài nếu hiểu rõ về tiến lùi của alpha anh tuấn như vậy sao đến giờ vẫn chưa có omega ? »

Áo Nhĩ chủ nhiệm : « …. »

« Tôi còn có một chuyện rất tốt. » Diệp Hoài Tây nói.

Áo Nhĩ chủ nhiệm : « ? »

« Ngài năm nay đã tròn bốn mươi vẫn còn độc thân, vì sao cục quản lý dân cư không tìm ngài ? »

Vẻ mặt Áo Nhĩ chủ nhiệm vô cùng thê thảm, không muốn nói chuyện với hắn, chủ động ngắt thông tin, trình độ sảng khoái như vậy so với dĩ vãng chưa từng có qua.

Đem cõi lòng của lão sư đánh đến tuyệt vọng, Diệp Hoài Tây không chút nào nương tay với lão sư của chính mình, để cho Áo Nhĩ chủ nhiệm tra ra thân phận bối cảnh của Cố Tử Khung, tránh cho bị hoàng đế bệ hạ triệu kiến, vừa xác định tin tức với La Thụy. Năm phút đồng hồ sau, La Thụy đã gửi lại tin tức đã hoàn thành, cùng lúc đó, yêu cầu kết nối của Áo Nhĩ chủ nhiệm lại nhảy ra.

Mặt mày Diệp Hoài Tây giãn ra, chờ chính là lúc này.

Hình chiếu xuất hiện, Áo Nhĩ chủ nhiệm hình như vừa trải qua phương pháp bình tĩnh đặc biệt, lúc này giống như một lão sư đức cao vọng trọng, thái độ đối với Diệp Hoài Tây cũng không còn dễ dàng xao động như lúc trước nữa, hắn nhẹ giọng chậm chạp nói : « Cậu không phải hoài nghi Cố đồng học cùng nhị hoàng tử liên bang là cùng một người sao ? »

Diệp Hoài Tây từ chối cho ý kiến, gật đầu thừa nhận.

« Tôi đây coi như kiểm chứng trước mặt cậu, cũng cho cậu kiểm chứng giúp tôi, chứng minh tôi không có bởi vì căn cơ của cậu ta rất tốt, liền loạn sửa thân phận của người ta. » Lời này nói ra, Áo Nhĩ chủ nhiệm đều vì chính mình mà ra một thân mồ hôi. Nhưng những lời của Diệp Hoài Tây không phải là không có lý, nếu đối phương thật sự là nhị hoàng tử, vậy hắn không kiểm chứng mà lung tung thu làm đồ đệ, tương lai nếu chính hắn xảy ra chuyện gì thì không sao, nhưng liên lụy đến trường học thì không tốt lắm. Tìm Diệp Hoài Tây làm chứng là có mục đích, là vì tài năng của hắn ở trước mặt bệ hạ được công nhận nên lời nói rất có trọng lượng.

« Chủ nhiệm mời ngài nói. » Tư thế Diệp Hoài Tây thoải mái mười phần, im lặng chờ xem bộ dạng tức giận của Áo Nhĩ chủ nhiệm.

Hắn làm sao thu nhận được đệ tử này ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện