Cố Tử Khung thở dài, nếu không phải có mệnh lệnh của tướng lĩnh, hắn đã sớm xé rách cái cổ áo này, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn nói: “Mặc quần áo này khiến tôi khó chịu.”

“Sao lại khó chịu?” Diệp Hoài Tây bước hai bước về phía hắn, đứng ở trước mặt hắn hơi hơi ngửa đầu nhẹ giọng hỏi.

“Không được tự nhiên.” Cố Tử Khung nói, “Giống bị trói buộc.”

Diệp Hoài Tây liếc nhìn hắn, trong mắt phượng hiện lên ý cười: “Số đo không đúng sao, hay là trong lòng cậu không thích mặc quân trang?”

“Tôi không phải không thích mặc quân trang.” Cố Tử Khung giải thích, chỉa chỉa quân trang màu trắng trên người hắn, còn nghiêm túc nhíu mày nói, “Anh mặc vào tôi cảm thấy rất tốt, nhìn thấy không chỉ vui tai vui mắt còn khiến cho người khác động tâm.”

Diệp Hoài Tây vốn định đi tới sô pha liền dừng lại, nhẹ nhàng xoay thân mình một chút nhìn Cố Tử Khung, nhếch mi ý nói: “Còn nói như vậy nữa mời cậu sau này không cần nói chuyện với tôi.”

Cố Tử Khung nở nụ cười, trên mặt không thấy có vẻ mất tự nhiên cùng không kiên nhẫn, chỉ có nụ cười phát ra từ nội tâm, hắn càng tới gần Diệp Hoài Tây, tim đập càng không thể khống chế, tâm tình cũng thực dễ dàng bị ảnh hưởng, càng khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, giống như làm cái gì cũng đều nghĩ tới Diệp Hoài Tây. Loại tình huống này lúc trước hoàn toàn không có khả năng xảy ra, cũng bởi vì do chủ nhân thả lỏng, mà dần dần thoát ly khống chế, làm cho hắn không có cách nào đồng thời lại nghĩ đến những suy nghĩ vui vẻ, cứ như vậy đi, nhìn xem cuối cùng sẽ như thế nào, cứ để cho thời gian quyết định đi, có thể cho hắn câu trả lời thuyết phục đối với những ngưỡng mộ ở trong lòng hay không.

Trên thực tế trong lòng hắn rất rõ ràng, giao trái tim cho thời gian giải quyết, sẽ không thể có câu trả lời thuyết phục đối với những ngưỡng mộ trong lòng hắn với người kia. Nhưng cứ nhìn tình huống trước mắt, người này nhìn rất thờ ơ, rõ ràng hai người từng có tiếp xúc thân mật, chính là tiếp xúc giữa alpha cùng omega, người này làm sao có thể thản nhiên như vậy khi tiếp xúc với hắn, giống như hai lần dấu hiệu tạm thời kia là chưa từng xảy ra.

“Diệp lão sư,” Cố Tử Khung bỗng nhiên gọi một tiếng, thấy Diệp Hoài Tây không có biểu hiện gì nhìn qua, khóe môi hắn liền mỉm cười, “Ngày mai tôi phải chọn lão sư, anh cần phải nhớ rõ tới đón tôi đi.”

Diệp Hoài Tây thu hồi ánh mắt, cực nhẹ cực đạm “ân” một tiếng. Ánh mắt kia mơ màng, giống như là không có tiêu điểm, hoặc giống như không dám nhìn Cố Tử Khung, vẻ mặt của hắn đều rất tự nhiên, thay đổi lại quá mức nhanh, thế cho nên Cố Tử Khung không phát hiện khác thường của hắn.

“Tôi nên đi ra ngoài.” Cố Tử Khung nói, “Diệp lão sư cũng nên chuẩn bị lên diễn thuyết.”

Diệp Hoài Tây lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Tử Khung, thấy cố áo vẫn mở rộng như lúc trước, da thịt không chút xấu hổ lộ ra ngoài, giống như chủ nhân nó vô tình phát ra hormone, càng ngày càng đậm khiến mắt hắn phát đau, hô hấp cũng đau, giống như tin tức tố vừa quen thuộc vừa bá đạo hắn đã từng ngửi được, hương vị này ở đêm dài yên tĩnh luôn tác động đến thân thể cùng tinh thần của hắn, hơi thở tràn ngập trong không gian, khiến cho hắn không thể kiềm chế, lúc này lại ôn lại, vẫn như trước khiến cho người ta rung động, yết hầu hắn nhẹ nhàng di chuyển, im lặng che dấu đi dục vọng của chính mình.

Lần này đến cả nữ thần cũng không thể che dấu cho Diệp Hoài Tây, một chi tiết cực nhỏ đã bị Cố Tử Khung phát hiện, ánh mắt thâm thúy đa tình của hắn hơi hơi hạ xuống, như là phát hiện ra chuyện gì, nghĩ lại sau khi hắn tiến vào  dáng vẻ của Diệp Hoài Tây liền chuyển biến nhanh chóng, tươi cười trên mặt hắn bống nhiên rõ ràng hơn, giống như là nắm được cái đuôi đã mai phục ngày đêm của mèo ba tư, nếu có thể làm cho tình tự của đối phương ở phương diện này rõ ràng hơn, lại nên làm như thế nào để mèo ba tư hiểu được tâm ý của chính  mình đây? Cố Tử Khung vốn cảm thấy Áo Nhĩ chủ nhiệm muốn Diệp Hoài Tây ngột ngạt, làm chuyện này thật không trượng nghĩa, hiện tại lại cảm thấy Áo Nhĩ chủ nhiệm thật là cao minh, nếu không phải đi một chuyến này, hắn còn không thể nắm được tâm tư của con mèo nhỏ nghịch ngợm này đâu, này cũng thật khiến cho người ta vui sướng đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn bã.

Đời trước ý niệm sinh tồn đã trở thành mục tiêu sống của hắn, cũng gặp qua Diệp Hoài Tây mấy lần nhưng đều chỉ là sơ giao, không có cơ hội hiểu biết về vị chiến thần trẻ tuổi này, cũng không có cơ hội cùng người quen thân, những chuyện về người này đều là tin vỉa hè, nghe từ người khác, vì thế hình tượng của Diệp Hoài Tây ở trong lòng hắn đã trở thành một người lãnh khốc vô tình, cho dù cuối cùng Diệp Hoài Tây được chứng thực là omega, thì ấn tượng trong lòng hắn đối với người này cũng không thay đổi nhiều. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, Cố Tử Khung bỗng  nhiên phát hiện, Diệp Hoài Tây cũng là người, cho dù nhìn bế ngoài lạnh lùng không có nhân khí, cũng không thể thay đổi hắn chỉ là một người bình thường.

Nếu không phải lúc trước hắn có mục đích khác, không cố ý tiếp cận Diệp Hoài Tây, chỉ sợ không thể có cơ hội lấy được vật quý giá như vậy. Đúng vậy, hiện tại Diệp Hoài Tây ở trong lòng Cố Tử Khung, là một vật hiếm có, người khác cũng không biết được điểm quý giá chân chính trong linh hồn của người này. Nội tâm hắn sinh ra một cảm giác có tên là ích kỷ, muốn viên ngọc quý này chỉ có một mình mình thấy được, chỉ có thể nói chuyện với mình, đương nhiên cũng chỉ có thể được chính mình yêu thương.

“Còn không đi?” Diệp Hoài Tây xoay người phát hiện Cố Tử Khung vẫn chưa đi, ánh mắt còn nhìn mình chăm chú, tràn đây hương vị xâm chiếm không thèm che dấu, còn dừng ở trên người hắn, khiến hắn tưởng rằng vẻ ngoài cao ngạo lạnh băng của mình đã bị đánh nát, thẳng tắp chạy vào đáy lòng hắn, làm cho cảm xúc thẹn thùng cùng tức giận cùng xuất hiện, hiện rõ ràng ở trên mặt, “Đi ra ngoài.”

Trong thanh âm khỏe khoắn trấn định có chút thẹn quá thành giận không thể che giấu, sắc mặt ửng đỏ khiến cho vẻ mặt uy nghiêm bị giảm bớt, trực tiếp biến thành giận dữ.

Cố Tử Khung sửng sốt một chút, vội vàng ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng áp chế tinh thần mạnh mẽ của một alpha đang muốn chiếm lấy một omega, thời điểm đối mặt với Diệp Hoài Tây, trong đầu Cố Tử Khung đều có một chút ý niệm bá đạo, dù sao hắn từng dấu hiệu Diệp Hoài Tây hai lần, hai lần cũng đủ để hắn sinh ra bản năng trời sinh đó với Diệp Hoài Tây, đây là một loại bản năng đối với người mà mình đã dấu hiệu.

Thế nhưng, Cố Tử Khung dựa vào định lực siêu phàm của bản thân, đem bản năng này đè ép xuống, hắn muốn tình cảm của hắn và Diệp Hoài Tây phải phát ra từ nội tâm, mà không phải là kết quả của sự ảnh hưởng từ tin tức tố.

“Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Cố Tử Khung mỉm cười nói, nâng tay chỉnh cổ áo một chút, thành công thấy sắc mặt của Diệp Hoài Tây càng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng hồng rực, hắn nhịn không được nở nụ cười, khi sự tức giận trong ánh mắc của Diệp Hoài Tây phát ra càng đậm, hắn liền sải bước đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhẹ nhàng gõ hai cái, dẫn tới ánh mắt của Diệp Hoài Tây liền giống như đao, tươi cười trên mặt hắn không thay đổi, chậm rãi cài lại cổ áo, nhếch mi bỡn cợt nói: “Nghe theo lời nói của lão sư, tôi đã cài tốt cổ áo. Lão sư, gặp lại.”

Ở trước khi Diệp Hoài Tây xù lông hắn liền đi ra ngoài, nhanh chóng đem cửa đóng lại, tâm tình thoải mái mà bước đi.

Diệp Hoài Tây hít sâu mấy hơi, đem lửa giận ở trong lòng áp chế, giống như hao hết khí lực cả người dựa vào sô pha, nhắm mắt dưỡng thần một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mặt liền hiện lên thân ảnh của thanh niên, hắn biết dáng người của thanh niên rất tốt, lại không nghĩ tới thanh niên mặc vào một thân quân trang không chính thống, lại khiến cho hắn đại loạn như vậy. Tới cùng cũng không phải do quân trang của chính phủ, còn là do mỹ quan bên trong, một thân giáo phục kia cắt may rất tinh tế, là dựa theo thân hình của mỗi người mà may ra, có thể rõ ràng thấy được dáng người liêu nhân của thanh niên, vai rộng eo hẹp chân dài, hơn nữa khuôn mặt của thanh niên rất anh tuấn, cho dù là như thế nào đều là tồn tại rất hấp dẫn.

Thực làm cho người ta đau đầu. Diệp Hoài Tây vừa xoa huyệt thái dương vừa nghĩ, chỉ với một bộ quân trang đã khiến cho hắn quân lính tan rã, sau này phải làm sao bây giờ?

Hai người còn chưa chính thức bắt đầu như hình với bóng, hắn đã không quản được chính mình, đến lúc chân chính như hình với bóng vậy sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không dám nghĩ, lại nghĩ tới ánh mắt của thanh niên lúc rời đi, hắn càng đau đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện