Đã qua chín ngày? Hắn một chút cũng không có ấn tượng, trong trí nhớ chỉ có mê man, nôn nóng bất an cùng bị trấn an, Diệp Hoài Tây cảm thấy đau đầu liền xoa xoa huyệt thái dương, tín hiệu kết nối bị che chắn, khi khoảnh khắc tín hiệu được kết nối, vô số tin tức được chuyển tới, có rất nhiều văn kiện cùng tin tức chưa được đọc, bởi vì tích lũy chín ngày, những văn kiện này thật sự rất nhiều, làm cho thông tấn khí bị kẹt thật lâu.

Vừa thấy thông tấn khí không ngừng kêu, Diệp Hoài Tây chỉ biết trong một lúc sẽ không thể nào xong việc, đơn giản buông thông tấn khí xuống, đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị đồ ăn. Nhưng hắn đã quên, mình vừa mới trải qua việc đời không lâu, lại bị dấu hiệu còn bị gây sức ép chín ngày, mới vừa xuống giường chân mềm nhũn liền quỳ trên mặt đất, nếu tay chân hắ không mau lẹ, liền sẽ thực hiện tư thế lạy năm mới tiêu chuẩn.

Phải ngồi một lúc lâu, mới cảm thấy hai chân vô lực tốt hơn nhiều, hai tay hắn đặt lên mép giường, một lần nữa nằm trở về giường.

Thật đói, hai mắt Diệp Hoài Tây vô thần nhìn đèn thủy tinh trong suốt trên tường nghĩ, thì ra omega lại yếu ớt như vậy sao? Bị kì động dục gây sức ép một lần, liền giống như bị rút toàn bộ khí lực, làm cho hắn cảm thấy chính mình muốn nói cũng không thể làm được, như vậy sau này chính mình còn có thể làm cho Diệp gia kiêu ngạo, là thần tượng của toàn bộ công dân liên bang không? Hắn bỗng nhiên có nghi vấn.

Cửa ‘cạch’ một tiếng bị người nhẹ nhàng mở ra, người đi vào cố ý nhẹ chân nhẹ tay, giống như không muốn dọa đến người khác, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cháo hành, mùi này bay vào mũi Diệp Hoài Tây, liền khiến bụng hắn ‘ọt ọt ọt’ kêu lên, cũng làm cho hắn đột nhiên  nhìn về phía cửa.

Vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của thanh niên, được tạp dề vây quanh, áo sơ mi cuốn tới khuỷu tay, trong tay bưng một cái chén bằng bàn tay, đầu ngón tay có chút ướt, cặp mắt thâm thúy xinh đẹp kia phức tạp nhìn hắn, môi khẽ nhúc nhích muốn nói lại thôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi này, Diệp Hoài Tây thấy liền nhếch lông mày.

“Lão sư, anh tỉnh.” Cố Tử Khung bưng cháo đi tới bên giường, thấy Diệp Hoài Tây muốn giơ tay nhận, hắn thoáng giơ cao bát, buông xuống đôi mắt, dùng ánh mắt ngăn Diệp Hoài Tây lại, “Nóng.”

Diệp Hoài Tây không thèm để ý thu tay lại, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi thanh niên cảm thấy luống cuống tay chân, biểu tình trên mặt dao động, ánh mắt lại càng không dám nhìn thẳng hắn.

“Em sợ anh?” Suy nghĩ một hồi lâu, hắn hỏi.

“Không phải.” Cố Tử Khung nhanh chóng trả lời, lén lút giương mắt nhìn hắn, “Em chỉ là…. Có một số việc chưa rõ ràng, nên em không có mặt mũi đối diện với anh.”

“À?” Diệp Hoài Tây ngồi một hồi, phát hiện mông không thoải mái, hắn chỉnh nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống giường đi lại, nằm ở trên giường thì không sao. Nhưng hắn vừa động, cả người Cố Tử Khung liền khẩn trương.

“Anh, anh đừng đi loạn.” Cố Tử Khung vẫn chú ý hắn, thấy hai tay hắn chống đỡ trên giường, hai chân đã để ở trên mặt đất, nói chuyện liền không lưu loát, cũng không quản chuyện gì còn chưa nói rõ ràng, vội vàng tiến lên, “Anh muốn cái gì, em lấy giúp anh.”

Diệp Hoài Tây không nói chuyện, ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt Cố Tử Khung một cái, một cái liếc này, liền khiến cho Cố Tử Khung không dám nói cũng không dám động. Khóe môi Diệp Hoài Tây cong lên, chống một cái liền đứng lên, nhưng hai chân không phải dựa vào một chút sức lực là có thể đứng được? Hai chân mềm nhũn vừa muốn té ngã ở trên đất, lần này hắn cũng không cần làm gì, bởi vì đã có người luống cuống tay chân ôm lấy hắn.

“Em cảm thấy chúng ta đã như vậy, thì cần phải nói rõ ràng cái gì nữa?” Diệp Hoài Tây dựa vào Cố Tử Khung đang ôm lấy thắt lưng mình, liền giơ tay ôm lấy cổ thanh niên, hơi hơi nghiêng đầu hỏi, “Có một số việc không cần phải rõ ràng,  tựa như có người nhất định đúng, em cũng sẽ không cần thiết phải rối rắm về mặt hình thức, nó không quan trọng. Quan trọng là…. Trái tim em, có chân thành nông nhiệt hay không mà thôi.”

Tay hắn cách áo sơ mi đặt ở trên ngực Cố Tử Khung, ngay vị trí trái tim, nháy mắt hai người đều cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng.

Rối rắm không tự nhiên của Cố Tử Khung liền biến mất, ở trong kì động dục của Diệp Hoài Tây từng có nghi hoặc cũng bị những lời này đánh tan. Lúc trước còn tự cho là thực hiểu rõ hắn, kết quả bị một kì động dục đánh cho tơi bời, nếu Diệp Hoài Tây không đủ thản nhiên, hiện tại hai người chỉ sợ sẽ rơi vào chiến tranh lạnh, tự mình miên man suy nghĩ thật sự là không tốt, Cố Tử Khung cảnh cáo chính mình, sau này có chuyện gì cũng phải bàn bạc với Diệp Hoài Tây.

“Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì lớn không?” Diệp Hoài Tây vỗ vỗ bả vai thanh niên, làm cho người ta buông hắn ra.

Cố Tử Khung dựa theo chỉ thị thả hắn lên giường, thử độ ấm của cháo, cảm giác đã tốt liền bưng lên đưa cho Diệp Hoài Tây: “Chuyện thứ nhất, Ba Lạc đã chết.”

“Ừ?” động tác ăn cháo của Diệp Hoài Tây ngừng một chút, dùng thìa đem hành lá quấy tách ra, làm lộ ra thịt nát đọng lại ở phía dưới cháo, “Chết như thế nào?”

“Thuốc thúc tình omega.” Cố Tử Khung nói, thấy ánh mắt Diệp Hoài Tây có một tia nghi hoặc, hắn suy nghĩ tìm từ, nói, “Ngày đó thời điểm em mang anh đi cũng không thuận lợi, từ trong quỳ long đi ra, anh sẽ gặp nguy hiểm. Em mang theo anh trốn thuốc chích, cuối cùng mạo hiểm gọi về quỳ long mang anh đi, khi đó mưa thuốc chích vừa vặn được bắn ra, chúng ta đi, Ba Lạc đứng ở phía sau chúng ta chỉ huy đương nhiên liền thảm.”

Diệp Hoài Tây nghe xong dăm ba câu này, một lúc lâu cũng không nói gì: “Hiện tại mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng đi?”

“Không có.” Cố Tử Khung lắc đầu, “Chuyện Ba Lạc chết bị quy tội là do một trọng phạm nghiêm trọng giết, công văn đưa đến cho hoàng đế bệ hạ cũng viết như vậy, Ba Lạc không có năng lực tự bảo vệ mình, ngày đó vừa vặn lạc đạn, bị trọng phạm bắt đi, tiêm vào quá nhiều thuốc chích liền tử vong.”

“Em làm sao biết được công văn của hoàng đế bệ hạ?” Diệp Hoài Tây bắt được trọng điểm, mắt phượng thẳng tắp nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Cố Tử Khung, hắn buông thìa, trầm giọng nói, “Em đã khôi phục thân phận nhị hoàng tử.”

Cố Tử Khung lau mặt: “Còn nhớ rõ Jack không?”

Diệp Hoài Tây: “Là hắn làm bại lộ thân phận của em?”

“Xem như.” Cố Tử Khung nói, “Hắn cảm thấy một mình hắn không trả nổi số tiền bồi thường, liền khóc sướt mướt đi tìm Bá Ni, đem việc này nói ra. Bá Ni liền hoài nghi, vì tránh cho hắn điều tra đến trên người anh, em liền tự nguyện chạy đến trước mặt hoàng đế nhận người thân. Anh yên tâm, em đã làm cho quân đoàn Phượng Loan che dấu cho chúng ta, cho dù bệ hạ nhớ tới đi điều tra, cũng chỉ có thể tra ra được quân đoàn Phượng Loan.”

Lúc này Diệp Hoài Tây mới tiếp tục uống cháo: “Còn nữa đâu?”

Cố Tử Khung: “Án kiện thuốc ức chế em sẽ tiếp tục theo cùng anh, lấy thân phận nhị hoàng tử liên bang. Là bệ hạ đặc biệt phê chuẩn.”

Diệp Hoài Tây: “Em làm sao thuyết phục được hắn? hắn không phải là người tùy tiện nhả người ra.”

“Em đưa ra chứng cớ giúp con lớn hắn rửa sạch tội giết chết ngục giam trưởng.” Cố Tử Khung nhìn hắn ăn xong cháo, liền giơ tây nhận bát, đưa đến bên môi hắn một ly nước cho hắn súc miệng, sau đó liền đi tới hôn hôn lên miệng hắn, “Hắn đồng ý cho anh và em kết hôn.”

Diệp Hoài Tây sửng sốt, làm sao cũng không nghĩ tới chỉ vì một kì động dục mà thay đổi toàn bộ cuộc sống của hắn. Chuyện kết hôn này, vài phút trước hắn còn chưa có nghĩ tới, lúc này bỗng nhiên bị Cố Tử Khung nói ra, hắn ngoài trừ có chút ngốc, còn có chút vô thố, làm sao lại nói đến vấn đề kết hôn này? Cố Tử Khung chăm chí nhìn vẻ mặt của hắn, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm: “Anh nếu không muốn kết hôn nhanh như vậy, cũng không sao cả, em có thể chờ.”

“Không phải.” Diệp Hoài Tây giải thích theo bản năng, “Anh không phải là không muốn nhanh chóng kết hôn, là muốn…. hợp lý hóa kết hôn, em có biết anh rất có ảnh hưởng ở liên bang, anh không muốn em bởi vì kết hôn với anh, bị người khác chửi rủa.”

Lúc trước chuyện Bá Ni cùng Cố Thiên Lung tranh nhau trở thành bạn đời của hắn bị đưa ra ngoài ánh sáng, ở trên quang võng nói hai người không đáng một đồng, có hai vết xe đổ này, Diệp Hoài Tây như thế nào cũng không muốn Cố Tử Khung dẫm vào vết xe đổ, đây là người hắn đặt ở trong lòng, nghĩ muốn cùng qua quãng đời còn lại, hắn không muốn nghe người khác nói xấu về Cố Tử Khung cho dù chỉ một chút.

“Vậy, nếu chúng ta có thể thuận lợi kết hôn, anh nguyện ý không?” hai tay Cố Tử Khung cầm tay Diệp Hoài Tây, còn thật sự hỏi.

Diệp Hoài Tây chăm chú nhìn thanh niên đang chờ đáp án, có thể chuyện này đối với thanh niên, thật sự là rất quan trọng, làm cho nội tâm thanh niên khẩn trương hai tay không ngừng đổ mồ hôi, hắn cầm hai tay của thanh niên trong lòng bàn tay đều ẩm ướt, độ ấm không ngừng tăng lên nói cho hắn biết, thanh niên rất khẩn trương đồng thời cũng nôn nóng, hắn buông mắt nở nụ cười: “Vì sao nhất định phải cùng anh kết hôn?”

Cố Tử Khung nắm chặt tay hắn, yết hậu vội vàng động vài cái, không dám nhìn hắn hạ mắt xuống, lông mi dài run lên vài cái, nhỏ giọng nói: “Em muốn độc chiếm anh, làm cho mọi người trên hệ ngân hà đều biết, anh cùng em kết hôn. Anh, Diệp Hoài Tây, vĩnh viễn là thần tượng mà bọn họ không thể với tới được.”

“Không đủ.” Diệp Hoài Tây lắc đầu, “Lý do còn thiếu.”

Cố Tử Khung nhíu mi, hơn nửa ngày giương mắt đối diện hắn, sau một lúc lâu thì thở dài, cúi đầu hôn tay hắn: “Bởi vì em đem chuyện thuốc ức chế nói cho bệ hạ, hắn cảm thấy không quá khả thi, liền cho em và anh cùng nhau điều tra.”

Diệp Hoài Tây nhếch mi, điều này hình như cùng việc kết hôn của hắn không có liên quan, Cố Tử Khung là đang muốn nói cái gì?

“Thân phận của em đã bại lộ, lại cùng anh điều tra án tử, cơ bản sẽ không điều tra ra được cái gì hữu dụng, bệ hạ liền nghĩ ra một cách, cho anh và em kết hôn, làm cho người nhà Tạp Nạp Nhĩ nghĩ hắn muốn nâng em lên tranh đấu vị trí kế thừa với Cố Thiên Lung, lấy điều này mê hoặc Tạp Nạp Nhĩ, làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, lúc này chúng ta sẽ ngầm điều tra. Kỳ thật trong lòng hắn cũng nổi lên hoài nghi đối với người nhà Tạp Nạp Nhĩ, thế nhưng lại không có chứng cớ, lại bởi vì năm đó tùy hứng làm bậy, nên nghị viện cũng không chịu đứng về phía hắn, hiện tại muốn điều tra nhà Tạp Nạp Nhĩ là nửa bước khó đi.”

“Cố đồng học.” Diệp Hoài Tây gọi một tiếng, thời gian nói chuyện Cố Tử Khung cũng không chịu nhìn hắn, Cố Tử Khung đột  nhiên ngồi thẳng thân thể, trên mặt có ngượng ngùng, hắn lại nở nụ cười, “Em, nói đi, vì làm cho bệ hạ đồng ý cho anh và em kết hôn, đã hy sinh những gì?”

Cố Tử Khung lần đầu tiên trong cuộc đời ở trước mặt Diệp Hoài Tây đỏ mặt, một tay không được tự nhiên cào tóc, một tay vẫn nắm chặt tay Diệp Hoài Tây, giống như nếu buông lỏng hắn sẽ chạy trốn, biểu hiện rất là bất an, khiến cho Diệp Hoài Tây muốn biết chín ngày qua, đã xảy ra chuyện gì.

“Khụ, là như vậy.” Cố Tử Khung đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tin Ba Lạc chết kích thích Bá Ni, em nhận được tin tức hắn nhất định phải lấy được anh, vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Ba Lạc, vì đạt được mục đích, hắn không tiếc thu mua người của cục quản lý dân cư, làm cho bọn họ đưa hắn trở thành bầu bạn thích hợp nhất của anh, anh cũng biết dân chúng liên bang rất tin tưởng hệ thống xứng đôi của cục quản lý. Nhưng bởi vì người hắn tìm hiểu biết rất sâu rộng, tư tưởng còn ngoan cố cổ hủ hơn, nhất định sẽ không bỏ qua Bá Ni. Em đã nghĩ, người ở cục quản lý dân cư nhiều như vậy, ai ai cũng giống như vậy, em sợ hãi anh bị người khác đoạt đi, liền….”

“Liền đi thừa nhận thân phận, tự nguyện biến thành viên đá cho Cố Thiên Lung rèn luyện, làm cho hắn thuận lợi lên làm hoàng đế, em đâu? Làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn kết hôn với anh?” Tử thế Diệp Hoài Tây thả lỏng dựa vào đầu giường, mắt phượng lười biếng nhìn Cố Tử Khung nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện