La Thụy xấu hổ chạy bước nhỏ đến bên người hắn, quy củ đứng tốt: “Tôi nhận được tin tức ở Vân Tiêu tinh, liền khẩn cấp chạy tới đây.”

“Cái cậu gọi là khẩn cấp chính là bắt tôi chờ từ chín rưỡi đến mười một giờ?” Diệp Hoài Tây giương mắt, thản nhiên đảo qua phó tướng đang đứng như khúc gỗ, trong lòng không muốn tốn nhiều thời gian đấu võ mồm với khúc gỗ, vì thế hỏi đối phương chuyện quan trọng, “Bá Ni có động tác mới gì không?”

Phó tướng khúc gỗ dường như đang buồn rầu phải giải thích với hắn như thế nào về hai giờ này là muốn lưu không gian cho hắn cùng Cố Tử Khung ôn tồn, kết quả thiếu tướng nhà hắn được người chăm sóc liền tự động chuyển đề tài, quả nhiên, omega bị alpha dấu hiệu sẽ có thay đổi, trên sách không có gạt người. Khúc gỗ cố gáy kéo lại suy nghĩ của chính mình, từ trên sô pha tìm kiếm văn kiện ghi chép về Vân Tiêu tinh đưa qua: “Hắn cùng Ngải Nhĩ Toa có liên hệ, không quá ba ngày, sẽ có hành động.”

“Uy Liêm đâu?” Diệp Hoài Tây hỏi.

Trên mặt La Thụy có một tia xấu hổ, cũng may thời gian xấu hổ không lâu, hắn nhỏ giọng nói: “Tôi vốn sắp xếp người đi tiếp cận hắn, nghĩ muốn đem hắn từ trong tay Bá Ni cứu ra, kết quả bị Bá Ni phát hiện, thiếu chút nữa đánh chết người của ta, nếu không phải người của quân đoàn Phượng Loan đúng lúc đến kịp, Uy Liêm có thể cũng mất mạng.”

“Đã xoa hết toàn bộ dấu vết của quân đoàn Phượng Loan?” Diệp Hoài Tây nhấc mắt nhìn La Thụy, một cái liếc mắt này khiến cho La Thụy hiểu được, thiếu tướng nhà hắn biết người đứng sau quân đoàn Phượng Loan là ai.

“Quân đoàn Phượng Loan giúp chúng ta cướp được Uy Liêm, tôi đương nhiên là có qua có lại giúp bọn họ xóa sạch giấu vết, Tôi hoài nghi Uy Liêm là do Bá Ni cố ý thả ra.” La Thụy nhíu mi nói, nói đến chuyện này hắn liền cảm thấy kì quái, rõ ràng lúc trước Ba Ni còn xem Uy Liêm như bảo bối, hắn muốn cướp được người thật sự rất khó khăn. Lúc này đột nhiên thành công, làm cho người ta sinh nghi.

“Hắn muốn tôi ra mặt, đương nhiên phải thả ra con mồi lớn.” Diệp Hoài Tây lật xem ghi chép ở Vân Tiêu tinh, ngón tay dừng lại vài giây ở bản ghi chép xuất nhập tinh hạm ngắm cảnh của Mã Hiết Nhĩ, “Đưa đến một miệng thịt béo như vậy không ăn thì thật có lỗi, lập tức thẩm vấn Uy Liêm.”

“Còn có một chuyện.” La Thụy mắt sắc thấy Cố Tử Khung bưng hai cái chén đi ra, đột nhiên không có thanh âm.

Trong tay Cố Tử Khung một ly là nước sôi bình thường, còn một chén khác là sữa. Theo hiểu biết của La Thụy đối với Diệp thiếu tướng, Diệp thiếu tướng sẽ uống nước sôi, vậy hắn tự nhiên phải nhận ly sữa kia, kết quả lại được nhận một ly nước sôi, ly sữa kia hắn nghĩ Diệp thiếu tướn sẽ không uống lại chuẩn xác nằm ở trong tay Diệp Hoài Tây, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Diệp thiếu tướng thậm chí cúi đầu uống một ngụm.

La Thụy: “…”

Ông trời của tôi ơi, đã xảy ra chuyện gì?! Là ai đã trộm thay đổi thủ trưởng của hắn? “Tiếp tục nói.” Diệp Hoài Tây ngẩng đầu bảo.

“A A A.” La Thụy lấy lại tinh thần, nắm chắt cái ly có chút khẩn trương, “Tôi tra được Bá Ni cùng Cố Thiên Lung có lui tới.”

“Địa điểm cụ thể.” Diệp Hoài Tây chịu đựng mùi vị của sữa uống hai ngụm, cuối cùng vẫn là chịu không nổi đem cái ly nhét vào trong tay Cố Tử Khung, bưng lên nước sôi lúc trước uống mấy ngụm, Cố Tử Khung ngồi ở một bên làm bài tập của đại học Thánh Tây Nhĩ rất tự nhiên bưng ly sữa lên uống một ngụm, những động tác trôi chảy này đều dừng ở trong mắt La Thụy, nháy mắt đều quên chính mình muốn nói gì.

Diệp Hoài Tây cũng không thúc giục La Thụy, tự mình tựa vào sô pha xử lý văn kiện. Hắn không nói lời nào, Cố Tử Khung đang làm bài tập cũng không nói lời nào, vẫn là nhân viên ngoại lai La Thụy là  người đầu tiên phản ứng lại, lén lút nhìn người này lại nhìn người kia, ngoái ý muốn phát hiện bầu không khí giữa hai người rất là hài hòa, hài hóa đến mức hắn tự cảm thấy mình đứng ở bên người Diệp Hoài Tây thật là dư thừa.

Theo góc độ của La Thụy, dáng vẻ hạ mắt thuận theo của Diệp Hoài Tây lúc này xem ra rất là dịu ngoan, không giống bình thường cự người ngàn dặm, cũng không có cảm giác cao cao tại thượng không thể chạm tới. Giống như đã rút đi vẻ lạnh lùng bên ngoài, khôi phục bản chất của người thường, trên quang võng nói Diệp Hoài Tây lợi hại như thế nào, lại như thế  nào làm cho người ta cảm thấy không thể trèo cao, nếu suy xét kỹ thì hắn vẫn là con người, cũng cần được người che chở, khi mỏi mệt chịu không nổi thì có một bả vai cho hắn dựa vào. La Thụy cẩn thận nhìn vẻ mặt của Cố Tử Khung, đôi mắt rưng rưng, cũng may đã có một người.

“Tôi biết tôi rất đẹp trai, xem ra cũng thực đẹp mắt, nhưng trong lòng tôi chỉ có Hoài Tây, phó tướng La Thụy, anh lại nhìn tôi như vậy, tiền đồ có thể khó giữ.” Cố Tử Khung nhẹ nhàng nâng đầu liếc mắt nhìn La Thụy, tiếp theo đảo mắt nhìn Diệp Hoài Tây một chút, khóe môi vừa cười vừa nói.

Lệ quang trong mắt La Thụy thu lại, mặt mày xanh mét lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới chuyện báo cáo còn chư có xong, tận chức trách hoàn thành công việc nói: “Gần đây tiểu đội trưởng của quân đoàn Long ngâm có tìm ta kể khổ, nói đại hoàng tử dạo này thích làm thiêu thân khiến cho bọn họ thật cực khổ.”

“Nói nghe thử.” Diệp Hoài Tây phê duyệt văn kiện ở trong tay ngay cả đầu cũng không nâng lên, trong đầu suy nghĩ chuyện Bá Ni cùng Cố Thiên Lung liên hệ, lỗ tai nghe La Thụy báo cáo địa điểm chính xác hai người lui tới.

“Tiểu đội trưởng nói, ngày đó rõ ràng Cố Thiên Lung thần thần bí bí nhận được một thông tin, sau đó hắn không để ý phản đối của mọi người đi ngục giam Tinh Hải, trên danh nghĩa là thay hoàng đế bệ hạ đi tuần tra, kết quả khi tới nơi, Cố Thiên Lung phái bọn họ đến phòng nghỉ của ngục giam Tinh Hải, chính mình đi văn phòng lầu hai của ngục giam trưởng, sau đó gặp chuyện không may bị bệ hạ tra hỏi, Cố Thiên Lung liền đem chuyện đến ngục giam Tinh Hải tất cả đều đẩy trách nhiệm cho người khác, nói tất cả đều là ý của tiểu đội trưởng, ra chủ ý như vậy chính là muốn lấy lòng hắn, bệ hạ hòa giải với đứa con nhà mình, cũng không nghe lời gièm pha, cho dù như vậy, trong lòng tiểu đội trưởng vẫn là nghẹn khuất, tìm tôi là muốn tôi giúp hắn điều động vị trí, hắn sợ hắn không thể khống chế hai tay chính mình, ngày nào đó sẽ lấy thân để chứng minh trong sạch trước mặt Cố Thiên Lung.

“Hắn biết Ba Lạc chết như thế nào sao?” Điểm đầu tiên Diệp Hoài Tây nghĩ đến chính là cái này. Nếu tiểu đội trưởng biết chuyện, vậy hắn phải lo lắng bảo vệ người, tránh cho bị Bá Ni hạ độc thủ.

“Không biết.” La Thụy nói, “Chuyện Ba Lạc chết, có nhiều điểm chính phủ liên bang chưa làm rõ được, thời điểm bọn tiểu đội trưởng bị pháp khoa viện mang đi, mới biết được chuyện ngục giam trưởng đã chết, chính ủy là người nhà Tạp Nạp Nhĩ. »

« Còn có chuyện quan trọng gì nữa không ? » Diệp Hoài Tây hỏi.

La Thụy ấp úng một hồi, ánh mắt hướng Cố Tử Khung nhẹ nhàng chớp hai cái, Diệp Hoài Tây thấy thế cũng nhìn về phía Cố Tử Khung.

Bị hai người trong phòng nhìn chăm chú, cho dù da mặt Cố Tử Khung có dày như tường thành, lúc này cũng có chút đỏ, hắn ngẩng đầu bình tĩnh hỏi : « Làm sao vậy ? »

La Thụy vội xua tay : « Kỳ thật cũng không có gì, chính là bệ hạ hy vọng cậu có thể trở về quân đoàn Hổ gầm rèn luyện một thời gian, hắn cảm thấy chỉ học ở đại học thì rất hạn hẹp. »

Cố Tử Khung cong môi : « Chuyện này tôi sẽ tự mình nói chuyện với hắn, anh không cần lo lắng. »

« Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. » La Thụy cảm giác mồ hôi chính mình sắp chảy ra, không biết vì sao, hắn cũng là alpha, đối mắt với Cố Tử Khung cũng là alpha, trong lòng chính mình lại có e ngại, không nói rõ được lý do.

« Văn kiện tôi xem xong rồi, mấy ngày nay cậu vất vả rồi, ngoài ra, » Diệp Hoài Tây cẩm lấy văn kiện của Vân Tiêu tinh, « Theo dõi sát Mã Hiết Nhĩ cùng Ngải Nhĩ Toa. »

« Vâng » La Thụy trả lời.

« Cố Tử Khung. » Diệp Hoài Tây gọi một tiếng.

Cố Tử Khung : « ? »

« Giành thời gian đi lĩnh chứng đi. » Hắn  nói.

La Thụy choáng váng, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, trong đầu lộn xộn, thiếu tướng nhà hắn ở trước mặt hắn đang cầu hôn Cố Tử Khung sao ? nhưng vì sao lại ở trước mặt hắn, có hiểu cho tâm lý của cẩu độc thân hay không ?!

Cố Tử Khung cũng choáng váng chớp mắt một cái, khi phản ứng lại thì nhìn hắn thật sâu, cúi đầu mỉm cười : « Được. »

Diệp Hoài Tây cười khẽ, trong mắt hiện lên cảm giác cảm thấy mĩ mãn, Cố Tử Khung hiểu được.

« La Thụy. » hắn gọi, « Tôi cần cậu giúp tôi làm một việc. »

« Cái gì ? » La Thụy ngây ngốc hỏi, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện thiếu tướng nhà hắn cầu hôn.

« Một lần nữa đem chuyện Bá Ni cùng Cố Thiên Lung tranh nhau chở thành bầu bạn của tôi khuấy đảo lên, càng náo nhiệt càng tốt. »

La Thụy nghi hoặc khó hiểu hỏi : « Vì sao ? »

« Đừng hỏi, nghe theo là được.” Diệp Hoài Tây luôn luôn không thích giải thích, lúc trước La Thụy cảm thấy hắn thay đổi, hiện tại lại thấy, cho dù thay đổi, trong xương vẫn có sự mạnh mẽ vang dội kia, Diệp thiếu tướng không thích nhiều lời. Diệp Hoài Tây không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, còn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Không còn chuyện gì nữa, cậu đi về trước. Mười hai rưỡi tôi sẽ đi căn cứ thẩm vấn Uy Liêm, nhớ kỹ, đừng để cho người phát hiện ra tôi đã trở về.”

“Thiếu tướng, vậy….” mặt La Thụy lộ vẻ khó xử, chín ngày Diệp Hoài Tây không ở, phó tướng La Thụy đã hiểu rõ cuộc sống không phải của chính mình là như thế nào, rõ ràng biết thiếu tướng đi đâu, chính là đánh chết cũng không được nói, cho dù bị nhóm tiểu đội trưởng bao quanh, phục vụ hầu hạ đặc thù, hắn cũng chưa khai ra hành tung của Diệp Hoài Tây, thật vất vả chịu đựng đến khi Diệp Hoài Tây muốn đến căn cứ, kết quả còn muốn giữ bí mật, lại tiếp tục giữ bí mật như vậy, hắn cảm thấy mạng chính mình có thể bị vứt bỏ.

“Cậu cùng Cố đồng học không phải tuyên bố với bên ngoài, tôi điều khiển cơ giáp kiểu mới, thao tác sai bị ngã xuống từ trên không trung, vết thương rất nghiêm trọng cần nghỉ ngơi ở trong phòng?” Diệp Hoài Tây tự tiếu phi tiếu hỏi.

Hai vị đương sự biên ra lý do thoái thác như vậy: “….”

“Thiếu tướng, ngài nghe tôi nói.” La Thụy tội nghiệp nhìn hắn, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, “Tình huống lúc ấy khẩn cấp, tôi cùng nhị hoàng tử cũng chỉ là bất đắc dĩ, vừa vặn quân bộ đưa quỳ long tới, càng khéo chính là, quỳ long thật sự bị tổn thương, nếu công khai đưa về quân bộ, không cẩn thận sẽ bị người điều tra ra chuyện ngài cùng nhị hoàng tử đến ngục giam Tinh Hải, có lý do này, một có thể giải thích quỳ long bị hao tổn, hai có thể giải thích ngài vì sao mười ngày nửa tháng không xuất hiện, đây là lý do vẹn cả đôi đường!”

“Nói như vậy, tôi phải cảm ơn cậu.” Diệp Hoài Tây nói, cười lạnh xuất ra một tin được đăng trên quang vọng một ngày trước, “Nhìn xem, bên trên nói tôi điều khiển mệt nhọc, hoàn toàn là bởi vì không kết hôn, thân thể không có vướng bận, trong sáng ngoài tối đều nói tôi sớm kết hôn một chút, cậu xem chắc cũng thực vui vẻ.”

“Không phải.” La Thụy cố gắng nặn ra tươi cười, hướng Cố Tử Khung cầu cứu, “Ngài vừa rồi cũng đã cầu hôn với nhị hoàng tử, từ giờ phút này bắt đầu, ngài sẽ không phải là thân thể không vướng bận, cho nên, những tin đưa không chính xác này ngài không cần để ở trong lòng.”

“Phải không?” Diệp Hoài Tây mắt lạnh nhìn La Thụy lạc quan hướng về tương lai, mở ra tin tức đầu đề, chỉ vào những bình luận của dân chúng quan tâm đến hắn, mặt than nói, “Cậu cảm thấy tôi có thể không để trong lòng sao?”

La Thụy không cười, rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu để cho những người này tiếp tục ầm ĩ, dư luận sẽ làm cho hoàng đế bệ hạ chó cùng rứt giậu bức bách Diệp Hoài Tây kết hôn, vậy…. chính mình tự nguyện kết hôn cùng bị bắt kết hôn là hai thể nghiệm hoàn toàn khác nhau, La Thụy bình tĩnh trở lại: “Tôi lập tức xử lý.”

Diệp Hoài Tây thở dài nói: “La Thụy, cậu đi theo bên người tôi lâu như vậy, cậu còn không hiểu được lòng tôi chú trọng về cái gì sao?”

Trong lòng La Thụy căng thẳng, những lời này vừa nói ra là có điềm báo muốn đổi phó tướng mới, hắn vội vội vàng vàng nói: “Tôi hiểu được, thiếu tướng, tôi cam đoan, sau này sẽ không có tin tức gì liên quan đến ngài, chỉ cần không phải những tin tức ngài đồng ý phát tán, vậy sẽ được xóa bỏ sạch sẽ.”

“Cậu về trước xử lý việc này.” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây hơi lộ rõ vẻ mệt mỏi, hình như bị chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm thần, La Thụy thấy thế, cũng không nói gì nữa, ôm văn kiện hắn đã ký tốt, thành thành thật thật rời đi.

Chờ La Thụy rời đi, Cố Tử Khung liền làm ra vẻ tiếp cận, bàn tay ấm áp sờ lên trán của hắn, giống như là lưu luyến, lại sờ sờ mặt hắn: “Chuyện kết hôn để em làm là được, anh chỉ cần vui vẻ đi lĩnh chứng là được.”

Diệp Hoài Tây nắm lấy cánh tay của Cố Tử Khung đang nâng cằm của hắn, nhẹ nhàng nhướng mày: “Lần này muốn dùng cái gì để giao dịch với bệ hạ? Hắn có thể đồng ý cho em kết hôn với anh, đã là cực hạn lớn nhất, em phải biết rằng, hoàng hậu bởi vì chuyện ai kết hôn cùng anh, cùng hắn ầm ĩ vài ngày, đều bị hắn không mềm không cứng cản trở về.”

“Yên tâm, em đã có cách.” Cố Tử Khung mỉm cười, trở tay ôm lấy móng vuốt của mèo ba tư trong lòng bàn tay, cũng làm nũng cọ cọ ngón tay hắn, “Hoài Tây, em thực vui vẻ.”

Diệp Hoài Tây nhẹ ‘ừ’ một tiếng.

Cố Tử Khung cảm thấy được ứng thanh này quá lãnh đạm, thời điểm nhiệt tình của hắn không bị cản trở, lúc này lại nhìn bình thản như vậy, như thế nào đều cảm thấy không đúng lắm, Cố Tử Khung mới vừa cân nhắc có nên trêu ghẹo mèo nhỏ hay không, liền nhìn thấy lỗ tai của mèo nhỏ hồng hồng, giống như là bông hoa nhỏ nở rộ giữa mùa xuân, yêu kiều mềm mại làm cho người ta yêu thích không buông tay. Hắn rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, mười ngón tay đan xen với Diệp Hoài Tây gắn bó không buông.

Diệp Hoài Tây thấy Cố Tử Khung cười trên mặt cũng đỏ, vừa định quát lớn hai câu, thanh niên bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng mà chuẩn xác ngậm lấy môi của hắn, làm cho hắn muốn nói cái gì cũng không được.

Hai người em nùng anh nung, thời điểm tình thâm ý lớn, lại không biết trong phủ tổng thống có hai người đáng trình diễn một hồi vợ chồng đại chiến.

Hoàng hậu vừa mới quang ngã một món trang sức lại tính toán muốn quăng gối đầu, hoàng đế bệ hạ chống nạnh thở gấp vẻ mặt cười giận dữ, thét to: “Lúc trước anh đã đồng ý với tôi?! Nói sẽ để cho Diệp Hoài Tây cùng con của tôi kết hôn, kêu tôi từ từ an tâm, tôi chờ lại chờ, kết quả tôi chờ được cái gì? Đợi được tin tức Diệp Hoài Tây cùng con của tiện nhân kia kết hôn, anh nói cho tôi biết, nói chuyện với anh coi như là không nói sao?”

Hoàng đế bệ hạ quần áo luôn luôn chỉnh tề lúc này có chút chật vật, quần áo bị xé ba nghiêng bốn lệch, vị trí hai má gần sát lỗ tai còn có hai vết cào thật dài, khuôn mắt anh tuấn cũng bị phá, sắc mặt hắn thật không tốt, nghe thấy lời này lại khó coi ba phần: “Cô nhìn lại cô xem, có chỗ nào giống hoàng hậu? Hôn sự của Diệp Hoài Tây liên quan đến an nguy của  liên bang, lại nói hắn cũng là con người, hôn sự của hắn chỉ có hắn mới làm chủ được, hơn nữa hắn còn có cha mẹ, tôi lại vươn tay chặn ngang, danh bất chính ngôn không thuận, cố muốn tôi sớm bị mất chức?”

“Được.” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, “Anh mất chức thì vừa lúc để cho Thiên Lung lên tiếp nhận vị trí. Đừng nói đến những lý do đường hoàng này, anh nếu thật sự bận tâm, sẽ để cho Diệp Hoài Tây cùng con của tiện nhân kia kết hôn sao? Thiên Lung là hoàng tử, thằng nhóc kia thì không phải sao? Diệp Hoài Tây cùng Thiên Lung kết hôn, sẽ làm cho Thiên Lung bị tai tiếng, vậy đứa con của tiện nhân kia sẽ không bị tai tiếng sao? Thế giời này còn có chuyện một công đôi việc như vậy sao?”

“Cô đừng trái một tiếng đứa con của tiện nhân, phải một tiếng đứa con của tiện nhân, nó cũng là con tôi, cô mắng nó chính là đang mắng tôi!” Hoàng đế bệ hạ nghe không nổi nữa, quát lớn nói.

“Như thế nào, hiện tại cảm thấy tôi thô bỉ khó coi?” hoàng hậu châm chọc cười, nắm lên cái chén liền ném tới bên chân hoàng đế bệ hạ, khiến hắn kinh sợ lùi về sau hai bước, “Vậy anh năm đó vì sao lại câu dẫn tôi, nghĩ mọi cách làm cho tôi mang thai? Tôi nói cho anh, nếu anh không cho Thiên Lung cùng Diệp Hoài Tây kết hôn, tôi liền đem những chuyện gièm pha mà anh đã làm công bố cho mọi người biết, năm đó anh như thế nào treo cổ tiên hoàng, lại như thế nào chia rẽ quân đoàn Phượng Loan, làm cho nó trở thành một cái xác không hữu danh vô thực!”

Hoàng đế bệ hạ nhíu lại ánh mắt, vẻ mặt không tốt: “Cô lặp lại lần nữa!”

Hoàng hậu nở nụ cười: “Anh nghĩ rằng tôi không dám làm gì anh sao?”

“Cô thật đúng là sẽ dám. Nhưng có câu cô nói không đúng, năm đó không phải tôi câu dẫn cô, nghĩ tất cả cách để cho cô mang thai, mà là chính cô tự làm.” Hoàng đế bệ hạ khi trở mặt, cũng là một tên đàn ông cặn bã, “Là cô tự mình không biết liêm sỉ, muốn trèo cao liền tiến vào phòng nghỉ của tôi, tự tiêm thuốc thúc tình cho mình, ép buộc chính mình động dục lại câu dẫn tôi, hiện tại đều đã quên? Cần tôi giúp cô nhớ lại một chút không?”

Hoàng hậu biến sắc, lại nắm lên đồ vặt này nọ ném đến bên chận hoàng đế bệ hạ: “Anh cũng không phải loại tốt lành gì, là anh không quản được nửa người dưới của mình!”

“A.” Hoàng đế bệ hạ cười nhạt, “ Là nam nhân có mấy người có thể quản được nửa người dưới? Tôi chỉ phạm vào lỗi mà bất cứ nam nhân nào đều sẽ phạm. Khi đó tôi vừa vặn cần một con rối vừa dung dữ lại ngốc nghếch, cô liền tự động đưa tới cửa, trách ai? Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật một chút, có rảnh thì học theo đệ đệ của cô, hắn biết bản thân có tài sẽ bị chèn ép, nên hiện tại ở lại đại học Thánh Tây Nhĩ dạy học, làm một chủ nhiệm bình thường, ngày qua ngày coi như cũng dễ chịu. Cô so với hắn tốt hơn nhiều, chỉ cần giả trang bộ dạng hoàng hậu, còn có ăn có uống, cô còn có cái gì chưa thỏa mãn?!”

“Anh!” Hoàng hậu thiếu chút nữa bị tức đến ngất, “Tôi chưa đủ? Tôi muốn tìm cho con ta một bầu bạn có thể chống đỡ hắn lâu dài, tôi có gì sai sao?”

“Cô đúng.” Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu, “Cô sao không sử dụng đầu óc mà nghĩ lại Diệp Hoài Tây có thể đồng ý hay không, cho dù Diệp Hoài Tây đồng ý, vậy Diệp gia có đồng ý hay không.”

“Bọn họ có cái gì không đồng ý?!” hoàng hậu mắt hạnh trừng trừng, ngang ngược nói, “Con tôi là hoàng tử liên bang, tương lai sẽ làm hoàng đế bệ hạ, đứa con của bọn họ cùng con tôi kết hôn, trực tiếp liền cố vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết, còn không cần nam chinh bắc chiến, bí quá hóa liều. Có gì không tốt?”

Hoàng đế bệ hạ thương hại nhìn cô ta, sau một lúc lâu không nói gì lắc đầu, năm đó hung dữ ngốc nghếch, sau nhiều năm trôi qua  như vậy, vẫn là hung dữ ngốc nghếch, năm tháng thực không lưu lại một cái gì hữu dụng ở trên người cô ta, chỉ để lại tính tình càng ngày càng thô bạo, cùng nếp nhăn.

“Anh có ý gì?” hoàng hậu tức giận hỏi, “Anh làm cho tôi cảm thấy mình là một tên ngốc.”

“Không cần cảm thấy, cô chính là như vậy.” Hoàng đế bệ hạ nói, nhấc chân đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa liền dừng lại cảnh cáo nói, “Tôi nói một lần cuối cùng, không được nhúng tay vào hôn sự của Diệp Hoài Tây, đã là chuyện tự do cá nhân của hắn, cho dù hắn nguyện ý cùng Tử Khung kết hôn, cũng là lựa chọn của hắn, nếu để cho tôi biết cô không nghe lời, cô có thể thử thủ đoạn của tôi.”

Cả người hoàng hậu cứng đờ, trơ mắt nhìn hoàng đế bệ hạ rời đi.

Trong phòng một đống hỗn độn, tất cả những đồ đạc đều bị nàng hủy, nhưng nàng cũng không cam lòng, dựa vào cái gì đứa con của tiện nhân kia có thể cùng Diệp Hoài Tây kết hôn, con trai của nàng thì không được? Đều là hoàng tử, đứa con của nàng còn là đại hoàng tử, có ưu thế lớn hơn, không được, nàng phải kêu đứa con chủ động tranh thủ, nghĩ tới đây, hoàng hậu vội vàng kết nối thông tin với Cố Thiên Lung.

“Con trai, ý của mẹ là hạnh phúc phải tự nắm giữ ở trong tay, phải dũng cảm theo đuổi.” Hoàng hậu cẩn thận đoan trang nhìn vẻ mặt Cố Thiên Lung, thấy hắn mệt mỏi, chớp mắt, bổ sung thêm một câu, “Ý tử của cha con cũng là như vậy.”

“Thật vậy sao?” quả  nhiên, nghe thấy là ý tứ của hoàng đế bệ hạ, Cố Thiên Lung mới có một chút tinh thần.

“Nhưng trước khi kết hôn, con phải nắm chắc ngôi vị hoàng đế ở trong tay.” Hoàng hậu mỉm cười nói. Muốn so ngoan độc phải không? Lão nương sẽ sợ chắc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện