Cố ý làm chuyện tình có ý nghĩa giúp cho Diệp Hoài Tây ngủ an ổn hơn bình thường, hai giờ sau, Diệp thiếu tướng vẻ mặt mở mịt ngồi dậy từ trên giường, thân thể cùng đại não hình như còn đắm chìm trong trạng thái của hai giờ trước, còn chưa trở về chỗ cũ. Cả người hắn nhẹ nhàng khoan khoái, đã được ngủ ngon, gối đầu bên cạnh vẫn còn hơi ấm, chứng minh người ngủ bên cạnh rời đi không lâu, chăn trải cũng rất chỉnh tề, góc chăn còn có chút nếp uốn, thể hiện thanh niên rời đi có chút vội vàng, có thể là bỗng nhiên bị kêu đi.

Sự tình có biến. Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Hoài Tây, tay đặt ở trên chăn, đang muốn vén lên xuống giường, cửa ký túc xá bị đẩy ra, thanh niên hơi mệt mỏi trên người còn mặc quần áo sáng sớm, còn mặc không có nghiêm chỉnh như bình thường, cổ áo mở rộng ra, thấy Diệp Hoài Tây muốn xuống giường, thanh niên trở tay đóng cửa lại, vừa đi vừa cởi quần áo nói: “Ngủ tiếp đi, không có nhiều chuyện lắm, chỉ là bắt được một người có thể mở ra căn cứ thực nghiệm.”

Ánh mắt của Diệp Hoài Tây theo cử động của thanh niên, nghe vậy liền hỏi: “Ngải Nhĩ Toa?”

Cố Tử Khung rót chén nước ngửa đầu uống hết, buông cái chén đi đến gần hắn: “Ừ, chuyện gì cũng không thể gạt được anh.”

“Còn chưa tới trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, La Thụy liền nói cho anh biết, Ngải Nhĩ Toa gần đây thường xuyên ra vào căn cứ. Uy Liêm dặn dò, nhóm thuốc ức chế kiểu mới đầu tiên đã đến bên này, chu kỳ thực nghiệm là bảy ngày, Ngải Nhĩ Toa thân là người phụ trách ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, sẽ thường xuyên đến giám sát quá trình thực nghiệm, bắt được cô ta chỉ là vấn đề thời gian.” Diệp Hoài Tây nói.

Cố Tử Khung nhét hắn vào chăn một lần nữa, chính mình cởi ra áo khoác, liền ngồi bên cạnh hắn như vậy: “Miệng có chút chặt.”

“Uy Liêm nói, Ngải Nhĩ Toa rất trung thành với Bá Ni nhưng theo tưởng tượng của anh thì không cao lắm. Chúng ta không cần lãng phí quá nhiều thời gian trên người Ngải Nhĩ Toa.” Dù sao cũng trải qua vận động kịch liệt, lại ngủ hai canh giờ, nhưng vẫn không đủ để Diệp Hoài Tây khôi phục tinh thần, còn chưa có ngáp, đáy mắt đã tràn ngập thủy quang, bộ dạng hắn cố nén không chịu ngủ, làm cho Cố Tử Khung nghĩ tới một số hình ảnh giới hạn, không khỏi khụ một tiếng, áp chế rung động.

“Em có cách khiến cô ta mở miệng, trước cứ lạnh nhạt thờ ơ cô ta. La Thụy gửi đến tin tức, pháp khoa viện nghi ngờ chuyện Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng có liên quan đến chuyện Ba Lạc chết nên lập một tổ điều tra đặc biệt, nghe nói là có phát hiện mới, hứa hẹn là trong 48 giờ sẽ cho hoàng đế bệ hạ cùng nhà Tạp Nạp Nhĩ một cái công đạo.” Cố Tử Khung nói, “Kết quả lại bị lão gia tử Tạp Nạp Nhĩ tự mình ra mặt khẩn cầu, bởi vậy hoàng đế bệ hạ không thể không cúi đầu đồng ý phúc thẩm.”

“Vì sao lại chọn lúc quan trọng này mà phúc thẩm lại án của Ba Lạc?” Diệp Hoài Tây tự hỏi nói.

“Nghĩ muốn giành được nhiều sự chú ý của người khác.” Cố Tử Khung nói, thời điểm Diệp Hoài Tây chưa tỉnh, hắn đã cùng La Thụy thảo luận qua, đương nhiên kết quả không phải đơn giản như vậy, hắn nói, “Bá Ni mời lão gia tử Tạp Nạp Nhĩ ra mặt khơi mào sự tình, có thể hắn muốn mượn chuyện này để khai  triển, đem ánh mắt của công chúng dẫn đến trên người anh, vạch trần thân phận của anh, cướp đoạt quân hàm thiếu tướng ở liên bang của anh.”

“Không.” Diệp Hoài Tây kiên quyết phản bác, “Hắn muốn không chỉ có những thứ này.”

Cố Tử Khung đồng ý với cách nói của hắn, Ba Lạc chết hung hăng kích thích Bá Ni, là anh trai ruột, hắn đem nợ mới nợ cũ đều tính trên đầu Diệp Hoài Tây, từ căn cứ thực nghiệm có thể thấy được, từ rất sớm hắn đã có tính toán muốn đạp Diệp Hoài Tây xuống đài.

“Bá Ni còn ở Tắc Bá Thản?” Diệp Hoài Tây híp mắt hỏi.

“Còn ở.” Cố Tử Khung lại đắp chăn cho hắn, “Ngủ tiếp không?”

“Không cần.” Diệp Hoài Tây lắc đầu, “Anh muốn đi gặ Ngải Nhĩ Toa.”

“Không phiền lụy sao?” Cố Tử Khung còn thật sự hỏi.

Ánh mắt của sói con lại quay lại, thấy xương sống thắt lưng của Diệp Hoài Tây đều đau, thờ dài nói: “Mệt, nhưng hiện tại thời gian chính là sinh mệnh, anh đang cùng Bá Ni giành giật từng giây, muốn xem ai nhanh hơn.”

Cố Tử Khung không nói chuyện, bởi vì biết tính tình hắn liều mạng, mới dùng sức gây sức ép khiến cho hắn không thể không ngủ, kết quả vết sẹo còn chưa có tốt, người này lại nữa rồi, xem ra giáo dục còn chưa đủ.

“Anh biết em muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.” Diệp Hoài Tây nhìn hắn, sờ sờ mặt hắn, “Bây giờ còn không phải thời điểm.”

Không nhổ được khối u ác tính này, thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng vô tư. Thời gian chín năm đã làm cho khối u ác tính này càng ngày càng lớn, cho tới bây giờ khiến hắn không thể không giống thấy thuốc nội khoa, tay cầm dao phẫu thuật tự mình cắt đi, bàn phẫu thuật đã chuẩn bị thật tốt, vị trí của u ác tính cũng đã tìm được, hắn không thể do dự, cũng không thể cho cơ hội để khối u ác tính này lớn lên.

“Anh muốn đi thẩm vấn cô ta?” Cố Tử Khung chống đỡ cơ thể, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn ở đầu giường chăm chú nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, Cố Tử Khung đứng dậy lấy quần áo cho hắn, “Em và anh cùng nhau đi.”

Diệp Hoài Tây mím môi nở nụ cười, nhận lấy quần áo thanh niên đưa qua thay, đem tâm tư nói hết ra được người tiếp nhận cảm giác thật tốt.

Ngải Nhĩ Toa so với mấy tháng trước không có gì thay đổi, người vẫn là kiều diễm như vậy, nghĩ tới ngày qua thật sự không tồi, cho dù bị bắt được, bộ dạng cũng vẫn bình tĩnh, bị đưa tới một gian phòng đơn độc, trên mặt chỉ có ghét bỏ một lát, sau đó liền an tĩnh nằm ở trên giường, thoạt nhìn rất là nhàn nhã, cũng không biết là ngủ thật hay là giả bộ.

Diệp Hoài Tay ngay tại thời điểm đoán không ra này, đẩy cửa đi vào.

Ngải Nhĩ Toa nghe thấy cửa phòng mở ra, chậm rì rì mở mắt, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, rất không để ý, vài giây sau, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Hoài Tây: “Là anh.”

“Xin chào.” Diệp Hoài Tây bình tĩnh dừng lại, Cố Tử Khung ở phía sau dặn dò phó tướng chuẩn bị bàn ghế, rất có ánh mắt tiến lên đem ghế thả tốt, còn rất tri kỉ để thêm một cái đệm mềm, Diệp Hoài Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, tư thái ngạo mạn ngồi xuống, “Thật vui khi gặp lại cô.”

Trên mặt Ngải Nhĩ Toa hiện lên ảo não, sau khi nghe câu nói kia, liền không nói được một lời.

“Chính thức giời thiệu một chút, tôi gọi là Diệp Hoài Tây, đang điều tra về việc buôn lậu thuốc ức chế omega.” Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm sắc cũng rất dễ nghe, ngữ điệu không nhanh không chậm dễ dàng khiến người khác chú ý đến hắn, Ngải Nhĩ Toa hạ mặt nhìn đất, một lát lại giương mắt nhìn hắn, lặp lại như thế.

“Cô là người thông minh, hẳn là biết tôi tra được ra cô, tra được căn cứ, vậy tôi điều tra ra ông chủ của cô cũng không xa, ở loại thời điểm này cô còn do dự cái gì?” Diệp Hoài Tây chú ý tới Ngải Nhĩ Toa khác thường, ngừng nói chuyện, còn lẳng lặng nhìn cô ta.

Ngải Nhĩ Toa không nghe thấy hắn nói chuyện, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, cả người đều không thích hợp, hiểu được hắn nghĩ muốn mình mở miệng, nói rõ ràng mọi chuyện, nàng chỉ có một con đường chết, nếu cùng Diệp Hoài Tây trực diện chống lại, nàng lại không có năng lực thừa nhận cường đại như vậy, càng nghĩ, nàng vì mạng sống nói: “Anh đấu không lại hắn.”

“A?” Diệp Hoài Tây hứng thú dạt dào ứng thanh.

“Vương quốc ngầm của hắn phủ kín liên bang, anh nhỏ một cái trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, sẽ có vô số trấn nhỏ Na Ba Nhĩ được xây dựng. Diệp thiếu tướng, anh cảm thấy chính mình có thể đấu lại hắn hay sao?” Ngải Nhĩ Toa nhịn không được hỏi.

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây ngừng một lát, sau đó hởi hợt nói; “Tôi đây liền lật cả liên bang lên.”

Ngải Nhĩ Toa nhìn hắn giống như nhìn kẻ điên: “Tôi khuyên anh vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ, ông chủ không có đến đây, nhưng mệnh lệnh thì đã tới rồi. Nếu anh cố ý muốn vào căn cứ, vậy một màn chín năm trước sẽ được tái hiện, tôi nghĩ Diệp thiếu tướng là một đương sự, rất rõ ràng chín năm trước trùng tộc là xảy ra chuyện gì. Tôi bị các anh bắt được, là ý tứ của ông chủ, hắn chính là muốn tôi tặng anh một câu: quay về Tắc Bá Thản cùng hắn kết hôn, tất cả đều sẽ bình yên vô sự.”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi, chống cằm nhìn nàng, đột nhiên nói: “Bá Ni đang ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hắn đã đến đây.”

Ánh mắt Ngãi Nhĩ Toa xoẹt qua một tia bối rối, chính là vẫn nỗ lực bình tĩnh: “Không có, hắn còn ở Tắc Bá Thản, chờ anh trở về liền đăng ký kết hôn.”

“Đa tạ giải thích nghi hoặc.” Diệp Hoài Tây không hề lưu lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngải Nhĩ Toa bị một câu cảm tạ cuối cùng của hắn khiến cho trong lòng run sợ, không biết chính mình đã nói sai câu nào rồi, không hiểu ra sao cả nhận được một câu cảm tạ, cẩn thận nhở lại một lần, liền đem chính mình nghĩ đến hồ đồ, giương mắt thấy cửa sắp đóng lại, tâm thần nàng liền rối loạn, cứ cảm thấy mọi chuyện đã dần dần thoát ly khỏi tay của Bá Ni, ban đầu bọn họ nắm giữ quyền chủ động đã chậm rãi chuyển sang cho Diệp Hoài Tây, loại trực giác này khiến cho người ta rất không an tâm.

“Trước đừng để ý tới cô ta, em cùng anh đi trấn nhỏ.” Diệp Hoài Tây vẫy lui phó tướng, hướng Cố Tử Khung nói.

“Ừ.” Cố Tử Khung đáp lời.

Hai người trở lại ký túc xá, thay đổi một thân quần áo bình thường, đi tới trấn nhỏ Na Ba Nhĩ.

Bảy giờ sáng, trời còn mờ tối, giống như lúc nào trời cũng sẽ đổ mưa. Thời điểm hai người đến trấn nhỏ, trên đường ngay cả một bóng người cũng không có, gió lạnh thổi qua khiến cho cây ở hai bên đường vù vù rung động.

“Đi quầy bán quà vặt trước.” Cố Tử Khung kéo Diệp Hoài Tây, chọn đường nhỏ hẻo lánh, tránh đi các thiết bị theo dõi công cộng, “Tìm đến Bá Ni?”

“Mã Hiết Nhĩ.” Diệp Hoài Tây liếc mắt nhìn thiết bị theo dõi công cộng ở cách đó không xa, cúi đầu kéo tay áo xuống, “Tìm được Mã Hiết Nhĩ có thể tìm được Bá Ni.”

“Nói như vậy, hắn cũng biết chúng ta ở đây.” Cố Tử Khung suy nghĩ ngược lại đưa ra kết luận, thấy Diệp Hoài Tây vuốt cằm khẳng định, tay đút ở trong túi tiền nắm vào một chút, trong cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy Bá Ni là người khó đối phó, đối phương gần như có quyết sách giống như bọn họ, còn có thể làm cho bọn họ bó tay không có biện pháp, vửa nhìn như vậy, đời trước rơi vào trong tay của Bá Ni, thật cũng không oan. Cho dù không oan, hắn cũng không muốn lại ngã thêm một lần. Dù sao lần này bên cạnh hắn còn có Diệp Hoài Tây, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến người  này.

“Bại lộ lẫn nhau, hắn ném ra Ngải Nhĩ Toa, liền biết anh sẽ biết hắn đến đây, cho nên, hiện tại hắn đang đợi anh tìm tới cửa.” Tinh thần Diệp Hoài Tây không phấn chấn, nói chuyện có chút miễn cưỡng.

Cố Tử Khung nở nụ cười: “Chờ hắn tới tìm chúng ta.”

“Ừ.” Diệp Hoài Tây gật đầu, “Hắn thích làm cho người khác lựa chọn, vậy anh cũng làm cho hắn lựa chọn.”

“Cái gì?” Cố Tử Khung quay đầu lại nhìn hắn, trực giác cho hắn biết sự tình còn có mặt khác.

Diệp Hoài Tây hạ mi, hướng phía trước nâng nâng cằm: “Tới rồi.”

Cố Tử Khung bất đắc dĩ, lời này là để dời đi lực chú ý của hắn, hắn xoay người nhìn bảng hiệu của quầy bán quà vặt, nâng tay gõ hai cái, bên trong truyền ra thanh âm bén nhọn của bà Cách Lâm: “Bài tử để ở trên cửa, mắt bị mù sao?”

Tư thái cao ngạo này cho dù là ai cũng sẽ tức giận làm cho Diệp Hoài Tây cong môi dưới, Cố Tử Khung quay đầu lại liếc hắn một cái, phát hiện vẻ mặt hắn không có việc gì, lúc này mới đẩy cửa đi vào: “Là cháu, cháu đã trở về.”

Chờ Diệp Hoài Tây tiến vào, Cố Tử Khung lộn trở lại đóng cửa, bà Cách Lâm nghe tiếng đi ra đúng lúc nhìn thấy một màn săn sóc này, bà đột nhiên nhìn về vẻ mặt thản nhiên của Diệp Hoài Tây, trong lòng trăm chuyền liền về một mối.

“Cháu trở về làm gì?” Sắc mặt bà Cách Lâm không tốt nói.

“Nhớ bà, cho nên trở về nhìn xem.” Cố Tử Khung mặt không đổi sắc nói dối.

“A.” Bà Cách Lâm cười lạnh, ánh mắt từ trên người Diệp Hoài Tây chuyển tới trên mặt ngoại tôn, “Nói đi, lại trêu chọc phiền toái gì cần bà ra mặt?”

“Không phải, thực không có.” Cố Tử Khung lúng túng nói, bước lên phía trước giữ chặt cánh tay bà Cách Lâm, nhỏ giọng nói, “Thương lượng một chút, ở trước mặt hắn có thể chừa chút mặt mũi cho cháu được hay không?”

Bà Cách Lâm nhịn xuống oán giận trong lòng, lần thứ hai liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tây hỏi: “Cháu bắt?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện