Theo biến dị thể cuối cùng bị chém rụng, cảnh vật xung quanh dần dần mơ hồ, cuối cùng trở về bóng tối.
Liên Kỳ Quang rời khỏi phòng huấn luyện, cởi thiết bị cảm ứng trước ngực đưa cho An Dịch.
“Một tiếng ba mươi bảy phút, xuất sắc.” An Dịch đưa qua một ly nước, cười nói: “Ngoại trừ boss thì đã phá kỉ lục trong căn cứ rồi.”
Động tác uống nước của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, nhìn gương mặt cười tủm tỉm của An Dịch, từng ngụm, từng ngụm uống hết rồi ném cái ly lại.
“Chị dâu, boss đang ở phòng họp tác chiến, đừng quên thay đồ.” Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, An Dịch lớn giọng nói.
Liên Kỳ Quang về tới phòng, tẩy đi một thân mồ hôi, mặc vào bộ đồng phục màu đen của trường quân đội, tiếp đó xoay người ra khỏi phòng.
…
“Chị dâu, boss ở bên trong, cần thông báo không?” Binh sĩ dẫn đường tới phòng họp mở miệng hỏi.
“Tôi chờ.” Liên Kỳ Quang đi tới, đứng tựa vào bức tường bên cạnh cạnh cửa phòng họp đang đóng kín, hai tay đút trong túi, trầm mặc nhìn sàn nhà dưới chân, lại bắt đầu thất thần.
Binh sĩ thấy vậy thì gãi gãi đầu, chỉ đành chào theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người rời đi.
Liên Kỳ Quang đứng khoảng hai giờ thì cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, một ít sĩ quan mặc quân phục tốp năm tốp ba đi ra, nhỏ giọng thảo luận nội dung hội nghị ban nãy.
“A.” Người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, lúc xoay người suýt chút nữa đụng phải Liên Kỳ Quang đứng bên cạnh, nhất thời giật mình. Đang định mở miệng mắng, nhưng nhìn thấy đối phương là ai thì khôn ngoan nuốt cục lửa giận xuống bụng.
“Chào phu nhân!” Sĩ quan nọ hướng về phía Liên Kỳ Quang chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, dồn khí vào đan điền rống to, tiếng vang quanh quẩn khắp hành lang, nhất thời nhóm sĩ quan đang trò chuyện thoáng chốc im bặt, ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Đều vây ở đây làm gì, cút!” Âm thanh trầm thấp từ phía sau phát ra làm cả đám sĩ quan nhịn không được rùng mình, lập tức giải tán.
Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phòng họp bước ra, vẻ mặt băng lãnh nhìn thấy Liên Kỳ Quang nháy mắt đã tản đi, bước nhanh tới, kéo cậu vào trong.
“Sao em lại tới đây?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đóng cửa lại, kéo Liên Kỳ Quang tới bên ghế ngồi xuống.
“Huấn luyện kết thúc, không có gì làm, tới xem anh.”
“Không cần liều mạng như vậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, ấn đầu cậu vào lòng mình.
“Tôi phải về rồi.” Liên Kỳ Quang im lặng tựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, đột nhiên mở miệng.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn anh: “Tôi vừa nhận được tin của trường gửi tới, sắp khai giảng.”
“Nhanh như vậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem có nên tìm cơ hội nào đó báo cáo lên cấp trên, đề nghị thời gian nghỉ ngơi của học viên kéo dài hơn một chút.
“Tôi sẽ còn tới xem anh.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nói.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới gì đó.
“Vợ, anh tới xem em.”
“? ? ?” Liên Kỳ Quang.
“Đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau.” Tuy không thuộc phạm vi quản lý của anh, nhưng ngẫu nhiên lợi dụng chút đặc quyền không phải không được.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cố ý giấu diếm, Liên Kỳ Quang cũng không muốn hỏi, liền chuyển đề tài.
“Cái gì?”
“Tôi nghe nói trong bảo tàng Ám Quang ở khu một có… di thể của tôi?” Liên Kỳ Quang cau mũi, hiển nhiên có chút mất tự nhiên nói ra mấy từ di thể kia. Tuy ngày ấy Phong Thanh Dương có vẻ chỉ nói đùa mà thôi, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn muốn xác nhận lại.
“Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gật đầu: “Theo chi chép lại, khoảng một ngàn năm trước, lúc rời khỏi địa cầu cổ nhân loại đã mang theo, sau khi trải qua xét nghiệm thì xác thực là thi thể ba ngàn năm trước, không phải giả.”
“Không có khả năng.” Liên Kỳ Quang thấp giọng trầm ngâm.
“Làm sao vậy?”
“Kia tuyệt đối không phải tôi.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Ba ngàn năm trước, trong trận chiến cuối cùng với tang thi vương, tôi đã đồng quy vu tận. Khi ấy tôi tự bạo năng lượng hạch của chính mình, đừng nói thi thể, ngay cả chút thịt vụn cũng không còn.”
“Em nói, cổ thi thể kia là giả?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.
“Đã có giám định, cổ thi thể kia hẳn là từ thời tận thế, nhưng tuyệt đối không có khả năng là tôi.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ, ngược lại nói: “Thiệu Huyền, hiện tại cổ thi thể kia đang ở đâu?”
“Được đặt ở nơi cơ mật nhất trong nhà bảo tàng, mỗi ngày đều có hơn trăm chiến sĩ mang theo vũ khí tối tân trông coi, hơn nữa, xung quanh thi thể được bố trí vô số phòng hộ, muốn tiếp cận là không có khả năng.”
“Tôi muốn xem một chút.”
“Nếu muốn tiếp cận cổ thi thể kia thì phải có quyền hạn cực cao, chuyện này có thể nhờ ông nội hỗ trợ.” Nói tới đây, giọng điệu Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút do dự.
“Nhưng cần cấp cho ông nội một lý do, lý do tiếp xúc với cổ thi thể kia.”
“Thiệu Huyền, tôi có một giả thuyết, tôi cũng không biết nó có thể thành lập hay không, nhưng trước đó, tôi phải kiểm tra cổ thi thể kia đã.”
“Chỉ sợ phải bại lộ thân phận của em với ông nội.”
“Nếu giả thuyết của tôi được chứng thật, tôi nghĩ lịch sử ba ngàn năm trước sẽ tái diễn, thời tận thế buông xuống.” Liên Kỳ Quang siết chặt nắm tay, âm thanh có chút áp lực.
Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, không khí trong phòng họp nhất thời trầm xuống.
“Ừ.” Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ gật đầu, trầm mặc ôm Liên Kỳ Quang vào lòng: “Bên ông nội, anh sẽ liên hệ.”
“Thiệu Huyền, nếu hết thảy giống như tôi nghĩ, thế giới này, sẽ không còn suy trì yên bình được bao lâu nữa.
“Vợ à, vô luận là lúc nào hay phát sinh chuyện gì, nhớ kỹ, xoay người tránh phía sau anh, anh sẽ luôn ở bên em.”
“…ân.”
“Boss! Boss! !” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi đầy nôn nóng của Hiên Lãng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhăn mày, sắc mặc cũng trầm xuống.
Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, đứng dậy bước ra mở cửa.
“Chuyện gì?” Ngữ khí âm trầm mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo tới mức làm Hiên Lãng nhịn không được rùng mình, đợi đến khi nhìn thấy trong phòng họp còn có Liên Kỳ Quang, anh nhất thời thầm chửi má nó.
Anh cứ bảo sao vừa nghe tới đi kêu boss thì một đứa hai đứa đều co đầu rụt cổ, hóa ra là chị dâu tới! ! Cái đám chết tiệt kia, âm mưu hãm hại anh mà! ! “Boss.” Hiên Lãng chống chọi với mưa rền gió dữ, kiên trì nói: “Trong phòng giam vừa truyền tin tới, nói Lê Ngọc đã chết.”
“Cái gì?” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đen xì, khí lạnh lan tỏa càng dữ dội hơn.
“Dẫn tôi tới xem một chút.” Liên Kỳ Quang đi tới, ngốc ngốc nói.
“Đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay Liên Kỳ Quang, ý bảo Hiên Lãng dẫn đường.
Lúc hai người đuổi tới phòng giam, bên ngoài đã vây đầy người, đang thấp giọng trò chuyện.
“Đều chen chúc ở đây làm gì! Không mau đi huấn luyện đi! !” Hiên Lãng bước tới lớn giọng quát. Đám quỷ này, dám tính kế ông à! ! Ngược chết các người! !
“Boss!”
“Boss!”
…
Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền tới, cả đám người đều lui về sau, nhường ra một con đường.
Liên Kỳ Quang đi theo Hạ Hầu Thiệu Huyền vào phòng giam, đập vào mắt là cái đầu dữ tợn của Lê Ngọc nằm lăn lốc trên sàn nhà kim loại, mà thân thể thì không thấy đâu.
“Boss, hôm nay tôi vốn định tới thẩm tra, vừa mở cửa thì thấy chỉ còn lại mỗi cái đầu.” An Dịch tiến tới nói.
Liên Kỳ Quang thả tay Hạ Hầu Thiệu Huyền ra, ngồi chồm hổm xuống trước đầu Lê Ngọc, đưa tay cầm lấy.
Hàm răng cá sấu há lớn, ánh mắt lồi ra, vẻ mặt kinh hãi tuyệt, có thể thấy khi còn sống đã bị tra tấn không ít.
Tựa hồ phát hiện cái gì, chân mày Liên Kỳ Quang hơi nhíu lại, bàn tay đang cầm đầu Lê Ngọc chậm rãi siết chặt, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’ rợn gai ốc, cái đầu Lê Ngọc đã bị Liên Kỳ Quang bóp nát, chính là không hề có máu hay óc át gì chảy ra.
“Cậu ta bị ăn mòn từ bên trong.” Liên Kỳ Quang buông cái đầu đã vỡ nát của Lê Ngọc xuống, đưa tay cào nhẹ, quả nhiên bên trong đã trống rỗng, chỉ còn lại mỗi cái xác bên ngoài.
Nhóm binh sĩ xung quanh nhất thời hút một ngụm khí lạnh, nhịn không được lùi về sau hai bước.
“Rốt cuộc là ai làm? Tàn nhẫn đến vậy.” An Dịch nhíu mày.
“Là người đó sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới ngồi xổm xuống cạnh Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng hỏi.
“Trừ bỏ cậu ta, không còn ai dùng phương pháp hành hạ đến chết như vậy.” Liên Kỳ Quang đứng lên, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
“Dọn dẹp sạch sẽ đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bảo An Dịch, sau đó xoay người đuổi theo.
“Em nghĩ gì vậy?” Nhìn ra Liên Kỳ Quang bất an, Hạ Hầu Thiệu Huyền khoát tay lên vai cậu, yên lặng an ủi.
“Là cậu ta.” Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, nheo mắt.
“Người từng là học trò của tôi, tiểu thái tử, Vu Mã Viêm.”
Lần đầu tiên, Liên Kỳ Quang chân chính nói ra cái tên mà cậu vốn chuẩn bị quên đi.
“Xác định không?”
“Vô cùng xác định.” Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, lẳng lặng nói: “Vu Mã Viêm, vốn là cháu của người cầm quyền căn cứ Ngọa Long, là tiểu thái tử dưới một người trên vạn người. Sau khi tiếp nhận căn cứ, trở thành tân thủ lĩnh, song hệ dị năng, một là ẩn thân, một là ăn mòn.”
Liên Kỳ Quang dừng bước, đi tới bên đường ngồi xuống, gối cằm lên đầu đối, híp mắt nhìn không trung, tựa hồ đang nhớ lại.
“Cậu ta vốn chỉ có dị năng ẩn thân mà thôi, dị năng ăn mòn, là tôi cho.”
“! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Ở thời tận thế, trừ bỏ tự thân kích phát dị năng thì còn một cách khác là dùng tinh hạch trong não tang thi, nhưng tỷ lệ quá thấp, muốn gặp được loại có thể kích phát dị năng chính là có thể gặp mà không thể cầu. Tinh hạch trong não tang thi vốn có chứa virus, sức mạnh ẩn bên trong lại cường đại đến mức con người không thể thừa nhận, một ngàn người dùng thì hết chín phần đã biến thành tang thi.”
“Sau đó, có một người trong lúc vô tình vì một bức tượng phật bằng gỗ trầm hương cổ mà kích phát dị năng không gian, bắt đầu từ đó có tin đồn, nói những món đồ cổ có thể trợ giúp kích phát dị năng. Tiểu thái tử vốn bất mãn với dị năng ẩn thân của mình, lúc biết tin này liền ra lệnh cho tôi vì cậu ta đi tìm kiếm. Tôi dẫn theo bốn trăm người tiến vào một tòa thành cổ, cuối cùng sau nửa năm, trở về chỉ có một mình tôi, vì cậu ta mang về một ngàn ba trăm món đồ cổ, tôi vốn không tin lời đồn này, chính là không ngờ, cậu ta từ một khối thạch cốt mặc ngàn năm chiếm được dị năng ăn mòn.”
“Cũng vì kích phát được loại dị năng này mà tính cách cậu ta thay đổi hoàn toàn, trở nên hỉ nộ bất thường, âm ngoan tàn độc, mỗi lần giận dữ là xương khô lại chất đầy thành.”
“Sau đó tôi lật xem rất nhiều sách, xem xét ra, thạch cốt mặc vốn được chế tác từ đầu lâu người, nếu muốn nghiền thành bột thì cần phải có máu tươi của người làm chất dẫn, mấy ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu người chết trên nó, oán khí sao có thể không nặng?”
Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, ôm lấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, tựa hồ muốn tìm một nơi an tâm để mình tựa vào.
“Chiêu giết chết Lê Ngọc kia, là tôi dạy cho cậu ta.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền thoát khỏi hồi ức của Liên Kỳ Quang, nhìn vợ yêu trong lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cẩn thận ôm lấy.
“Vợ à, về nhà đi.”
Liên Kỳ Quang rời khỏi phòng huấn luyện, cởi thiết bị cảm ứng trước ngực đưa cho An Dịch.
“Một tiếng ba mươi bảy phút, xuất sắc.” An Dịch đưa qua một ly nước, cười nói: “Ngoại trừ boss thì đã phá kỉ lục trong căn cứ rồi.”
Động tác uống nước của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, nhìn gương mặt cười tủm tỉm của An Dịch, từng ngụm, từng ngụm uống hết rồi ném cái ly lại.
“Chị dâu, boss đang ở phòng họp tác chiến, đừng quên thay đồ.” Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, An Dịch lớn giọng nói.
Liên Kỳ Quang về tới phòng, tẩy đi một thân mồ hôi, mặc vào bộ đồng phục màu đen của trường quân đội, tiếp đó xoay người ra khỏi phòng.
…
“Chị dâu, boss ở bên trong, cần thông báo không?” Binh sĩ dẫn đường tới phòng họp mở miệng hỏi.
“Tôi chờ.” Liên Kỳ Quang đi tới, đứng tựa vào bức tường bên cạnh cạnh cửa phòng họp đang đóng kín, hai tay đút trong túi, trầm mặc nhìn sàn nhà dưới chân, lại bắt đầu thất thần.
Binh sĩ thấy vậy thì gãi gãi đầu, chỉ đành chào theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người rời đi.
Liên Kỳ Quang đứng khoảng hai giờ thì cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, một ít sĩ quan mặc quân phục tốp năm tốp ba đi ra, nhỏ giọng thảo luận nội dung hội nghị ban nãy.
“A.” Người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, lúc xoay người suýt chút nữa đụng phải Liên Kỳ Quang đứng bên cạnh, nhất thời giật mình. Đang định mở miệng mắng, nhưng nhìn thấy đối phương là ai thì khôn ngoan nuốt cục lửa giận xuống bụng.
“Chào phu nhân!” Sĩ quan nọ hướng về phía Liên Kỳ Quang chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, dồn khí vào đan điền rống to, tiếng vang quanh quẩn khắp hành lang, nhất thời nhóm sĩ quan đang trò chuyện thoáng chốc im bặt, ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Đều vây ở đây làm gì, cút!” Âm thanh trầm thấp từ phía sau phát ra làm cả đám sĩ quan nhịn không được rùng mình, lập tức giải tán.
Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phòng họp bước ra, vẻ mặt băng lãnh nhìn thấy Liên Kỳ Quang nháy mắt đã tản đi, bước nhanh tới, kéo cậu vào trong.
“Sao em lại tới đây?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đóng cửa lại, kéo Liên Kỳ Quang tới bên ghế ngồi xuống.
“Huấn luyện kết thúc, không có gì làm, tới xem anh.”
“Không cần liều mạng như vậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, ấn đầu cậu vào lòng mình.
“Tôi phải về rồi.” Liên Kỳ Quang im lặng tựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, đột nhiên mở miệng.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn anh: “Tôi vừa nhận được tin của trường gửi tới, sắp khai giảng.”
“Nhanh như vậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem có nên tìm cơ hội nào đó báo cáo lên cấp trên, đề nghị thời gian nghỉ ngơi của học viên kéo dài hơn một chút.
“Tôi sẽ còn tới xem anh.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nói.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới gì đó.
“Vợ, anh tới xem em.”
“? ? ?” Liên Kỳ Quang.
“Đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau.” Tuy không thuộc phạm vi quản lý của anh, nhưng ngẫu nhiên lợi dụng chút đặc quyền không phải không được.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cố ý giấu diếm, Liên Kỳ Quang cũng không muốn hỏi, liền chuyển đề tài.
“Cái gì?”
“Tôi nghe nói trong bảo tàng Ám Quang ở khu một có… di thể của tôi?” Liên Kỳ Quang cau mũi, hiển nhiên có chút mất tự nhiên nói ra mấy từ di thể kia. Tuy ngày ấy Phong Thanh Dương có vẻ chỉ nói đùa mà thôi, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn muốn xác nhận lại.
“Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gật đầu: “Theo chi chép lại, khoảng một ngàn năm trước, lúc rời khỏi địa cầu cổ nhân loại đã mang theo, sau khi trải qua xét nghiệm thì xác thực là thi thể ba ngàn năm trước, không phải giả.”
“Không có khả năng.” Liên Kỳ Quang thấp giọng trầm ngâm.
“Làm sao vậy?”
“Kia tuyệt đối không phải tôi.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Ba ngàn năm trước, trong trận chiến cuối cùng với tang thi vương, tôi đã đồng quy vu tận. Khi ấy tôi tự bạo năng lượng hạch của chính mình, đừng nói thi thể, ngay cả chút thịt vụn cũng không còn.”
“Em nói, cổ thi thể kia là giả?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.
“Đã có giám định, cổ thi thể kia hẳn là từ thời tận thế, nhưng tuyệt đối không có khả năng là tôi.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ, ngược lại nói: “Thiệu Huyền, hiện tại cổ thi thể kia đang ở đâu?”
“Được đặt ở nơi cơ mật nhất trong nhà bảo tàng, mỗi ngày đều có hơn trăm chiến sĩ mang theo vũ khí tối tân trông coi, hơn nữa, xung quanh thi thể được bố trí vô số phòng hộ, muốn tiếp cận là không có khả năng.”
“Tôi muốn xem một chút.”
“Nếu muốn tiếp cận cổ thi thể kia thì phải có quyền hạn cực cao, chuyện này có thể nhờ ông nội hỗ trợ.” Nói tới đây, giọng điệu Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút do dự.
“Nhưng cần cấp cho ông nội một lý do, lý do tiếp xúc với cổ thi thể kia.”
“Thiệu Huyền, tôi có một giả thuyết, tôi cũng không biết nó có thể thành lập hay không, nhưng trước đó, tôi phải kiểm tra cổ thi thể kia đã.”
“Chỉ sợ phải bại lộ thân phận của em với ông nội.”
“Nếu giả thuyết của tôi được chứng thật, tôi nghĩ lịch sử ba ngàn năm trước sẽ tái diễn, thời tận thế buông xuống.” Liên Kỳ Quang siết chặt nắm tay, âm thanh có chút áp lực.
Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, không khí trong phòng họp nhất thời trầm xuống.
“Ừ.” Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ gật đầu, trầm mặc ôm Liên Kỳ Quang vào lòng: “Bên ông nội, anh sẽ liên hệ.”
“Thiệu Huyền, nếu hết thảy giống như tôi nghĩ, thế giới này, sẽ không còn suy trì yên bình được bao lâu nữa.
“Vợ à, vô luận là lúc nào hay phát sinh chuyện gì, nhớ kỹ, xoay người tránh phía sau anh, anh sẽ luôn ở bên em.”
“…ân.”
“Boss! Boss! !” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi đầy nôn nóng của Hiên Lãng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhăn mày, sắc mặc cũng trầm xuống.
Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, đứng dậy bước ra mở cửa.
“Chuyện gì?” Ngữ khí âm trầm mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo tới mức làm Hiên Lãng nhịn không được rùng mình, đợi đến khi nhìn thấy trong phòng họp còn có Liên Kỳ Quang, anh nhất thời thầm chửi má nó.
Anh cứ bảo sao vừa nghe tới đi kêu boss thì một đứa hai đứa đều co đầu rụt cổ, hóa ra là chị dâu tới! ! Cái đám chết tiệt kia, âm mưu hãm hại anh mà! ! “Boss.” Hiên Lãng chống chọi với mưa rền gió dữ, kiên trì nói: “Trong phòng giam vừa truyền tin tới, nói Lê Ngọc đã chết.”
“Cái gì?” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đen xì, khí lạnh lan tỏa càng dữ dội hơn.
“Dẫn tôi tới xem một chút.” Liên Kỳ Quang đi tới, ngốc ngốc nói.
“Đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay Liên Kỳ Quang, ý bảo Hiên Lãng dẫn đường.
Lúc hai người đuổi tới phòng giam, bên ngoài đã vây đầy người, đang thấp giọng trò chuyện.
“Đều chen chúc ở đây làm gì! Không mau đi huấn luyện đi! !” Hiên Lãng bước tới lớn giọng quát. Đám quỷ này, dám tính kế ông à! ! Ngược chết các người! !
“Boss!”
“Boss!”
…
Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền tới, cả đám người đều lui về sau, nhường ra một con đường.
Liên Kỳ Quang đi theo Hạ Hầu Thiệu Huyền vào phòng giam, đập vào mắt là cái đầu dữ tợn của Lê Ngọc nằm lăn lốc trên sàn nhà kim loại, mà thân thể thì không thấy đâu.
“Boss, hôm nay tôi vốn định tới thẩm tra, vừa mở cửa thì thấy chỉ còn lại mỗi cái đầu.” An Dịch tiến tới nói.
Liên Kỳ Quang thả tay Hạ Hầu Thiệu Huyền ra, ngồi chồm hổm xuống trước đầu Lê Ngọc, đưa tay cầm lấy.
Hàm răng cá sấu há lớn, ánh mắt lồi ra, vẻ mặt kinh hãi tuyệt, có thể thấy khi còn sống đã bị tra tấn không ít.
Tựa hồ phát hiện cái gì, chân mày Liên Kỳ Quang hơi nhíu lại, bàn tay đang cầm đầu Lê Ngọc chậm rãi siết chặt, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’ rợn gai ốc, cái đầu Lê Ngọc đã bị Liên Kỳ Quang bóp nát, chính là không hề có máu hay óc át gì chảy ra.
“Cậu ta bị ăn mòn từ bên trong.” Liên Kỳ Quang buông cái đầu đã vỡ nát của Lê Ngọc xuống, đưa tay cào nhẹ, quả nhiên bên trong đã trống rỗng, chỉ còn lại mỗi cái xác bên ngoài.
Nhóm binh sĩ xung quanh nhất thời hút một ngụm khí lạnh, nhịn không được lùi về sau hai bước.
“Rốt cuộc là ai làm? Tàn nhẫn đến vậy.” An Dịch nhíu mày.
“Là người đó sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới ngồi xổm xuống cạnh Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng hỏi.
“Trừ bỏ cậu ta, không còn ai dùng phương pháp hành hạ đến chết như vậy.” Liên Kỳ Quang đứng lên, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
“Dọn dẹp sạch sẽ đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bảo An Dịch, sau đó xoay người đuổi theo.
“Em nghĩ gì vậy?” Nhìn ra Liên Kỳ Quang bất an, Hạ Hầu Thiệu Huyền khoát tay lên vai cậu, yên lặng an ủi.
“Là cậu ta.” Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, nheo mắt.
“Người từng là học trò của tôi, tiểu thái tử, Vu Mã Viêm.”
Lần đầu tiên, Liên Kỳ Quang chân chính nói ra cái tên mà cậu vốn chuẩn bị quên đi.
“Xác định không?”
“Vô cùng xác định.” Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, lẳng lặng nói: “Vu Mã Viêm, vốn là cháu của người cầm quyền căn cứ Ngọa Long, là tiểu thái tử dưới một người trên vạn người. Sau khi tiếp nhận căn cứ, trở thành tân thủ lĩnh, song hệ dị năng, một là ẩn thân, một là ăn mòn.”
Liên Kỳ Quang dừng bước, đi tới bên đường ngồi xuống, gối cằm lên đầu đối, híp mắt nhìn không trung, tựa hồ đang nhớ lại.
“Cậu ta vốn chỉ có dị năng ẩn thân mà thôi, dị năng ăn mòn, là tôi cho.”
“! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Ở thời tận thế, trừ bỏ tự thân kích phát dị năng thì còn một cách khác là dùng tinh hạch trong não tang thi, nhưng tỷ lệ quá thấp, muốn gặp được loại có thể kích phát dị năng chính là có thể gặp mà không thể cầu. Tinh hạch trong não tang thi vốn có chứa virus, sức mạnh ẩn bên trong lại cường đại đến mức con người không thể thừa nhận, một ngàn người dùng thì hết chín phần đã biến thành tang thi.”
“Sau đó, có một người trong lúc vô tình vì một bức tượng phật bằng gỗ trầm hương cổ mà kích phát dị năng không gian, bắt đầu từ đó có tin đồn, nói những món đồ cổ có thể trợ giúp kích phát dị năng. Tiểu thái tử vốn bất mãn với dị năng ẩn thân của mình, lúc biết tin này liền ra lệnh cho tôi vì cậu ta đi tìm kiếm. Tôi dẫn theo bốn trăm người tiến vào một tòa thành cổ, cuối cùng sau nửa năm, trở về chỉ có một mình tôi, vì cậu ta mang về một ngàn ba trăm món đồ cổ, tôi vốn không tin lời đồn này, chính là không ngờ, cậu ta từ một khối thạch cốt mặc ngàn năm chiếm được dị năng ăn mòn.”
“Cũng vì kích phát được loại dị năng này mà tính cách cậu ta thay đổi hoàn toàn, trở nên hỉ nộ bất thường, âm ngoan tàn độc, mỗi lần giận dữ là xương khô lại chất đầy thành.”
“Sau đó tôi lật xem rất nhiều sách, xem xét ra, thạch cốt mặc vốn được chế tác từ đầu lâu người, nếu muốn nghiền thành bột thì cần phải có máu tươi của người làm chất dẫn, mấy ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu người chết trên nó, oán khí sao có thể không nặng?”
Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, ôm lấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, tựa hồ muốn tìm một nơi an tâm để mình tựa vào.
“Chiêu giết chết Lê Ngọc kia, là tôi dạy cho cậu ta.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền thoát khỏi hồi ức của Liên Kỳ Quang, nhìn vợ yêu trong lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cẩn thận ôm lấy.
“Vợ à, về nhà đi.”
Danh sách chương