Chỉ có thể gấp gáp chế được bao nhiêu đây.” Viên lão tóc tai lộn xộn, vẻ mặt mệt mỏi đưa một không gian khí qua cho Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tổng cộng sáu mươi cây súng, một trăm liều thuốc.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhận không gian khí, trầm mặc hồi lâu, sau đó hướng Viên lão kính chào theo nghi thức quân đội: “Cảm tạ!”

“Không có gì!” Viên Lão uể oải phẩy tay, xoay người lảo đảo rời khỏi phòng Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Cậu chỉ cần mang nhóc thối Khô Mộc kia an toàn trở về là được rồi, tuy tôi thực hiếu kì vì sao đám tang thi kia lại huy động cả lực lượng muốn bắt nhóc ấy, bất quá lão già này cũng lười tìm hiểu bí mật của đám nhóc các cậu. Vài ngày không ngủ đủ giấc rồi, mệt muốn chết, nếu có ai dám tới léo nhéo, tôi nhất định đá chết nó…”

Cửa chậm rãi đóng lại, âm thanh của Viên lão ngày càng xa, Hạ Hầu Thiệu Huyền siết chặt không gian khí trong tay, con ngươi đen trở nên âm trầm.

Hiện giờ dị năng của cậu đã đạt tới đỉnh cấp bậc phá, tuy vẫn chưa ổn định, nhưng nếu phải chống lại người kia thì không phải không có khả năng tranh đấu một phen.

Quang não trong tay phát ra chấn động rất nhỏ, Hạ Hầu Thiệu Huyền cất không gian khí. Mở quang não, hình ảnh của An Dịch xuất hiện trên màn hình giả lập.

“Thiếu tướng! Phân đội hành động đặc biệt đã chuẩn bị xong, xin chỉ thị!”

Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi rũ mi mắt, cầm chiếc quân hàm trên bàn đeo lên vai.

“Xuất phát! !”

“Rõ! !”



“Thầy.” Vu Mã Viêm đi tới bên cửa sổ, khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình lên vai Liên Kỳ Quang, âm thanh mềm nhẹ, hệt như sợ kinh động người trước mắt.

Liên Kỳ Quang lạnh nhạt buông bức màn, xoay người bước ngang qua Vu Mã Viêm đi tới xích đu, nằm xuống, ánh mắt khép lại, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến Vu Mã Viêm.

Nắm tay Vu Mã Viêm hơi siết chặt, dung nhan tinh xảo ẩn trong bóng tối, mang theo chút tối tăm.

Nhìn Liên Kỳ Quang trên xích đu, Vu Mã Viêm nhắm mắt lại, dấu đi huyết khí trong đáy mắt, đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang cúi người xuống, ngón tay lạnh lẽo ôn nhu gạt đi mớ tóc mái trên trán.

“Thầy, hôm nay trăng rất đẹp, ra ngoài dạo chút đi.”

“Đi ra ngoài.” Âm thanh bình thản làm người ta lạnh lẽo, Liên Kỳ Quang nghiêng mặt tránh khỏi tay Vu Mã Viêm, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Liên Kỳ Quang đã gầy yếu không ít, đôi môi vốn hồng nhuận hiện giờ cũng trở nên tái nhợt.

“Thầy, cứ tiếp tục như vậy thân thể thầy sẽ không chống đỡ được, nếu thầy sinh bệnh tôi sẽ rất tức giận.” Đối mặt với lạnh nhạt cùng thờ ơ của Liên Kỳ Quang, ý cười của Vu Mã Viêm không giảm, âm thanh ôn nhu săn sóc nhưng lại làm Liên Kỳ Quang cảm giác thực lạnh lẽo.

Liên Kỳ Quang mở to mắt, đôi mắt u ám tĩnh lặng nhìn về phía Vu Mã Viêm: “Cậu đang uy hiếp tôi?”

“Không, tôi nào dám uy hiếp thầy chứ?” Móng tay bén nhọn của Vu Mã Viêm xẹt qua ngũ quan tinh xảo của Liên Kỳ Quang, đôi môi đỏ mọng áp sát bên tai Liên Kỳ Quang nói khẽ: “Tôi sẽ nghe theo lời thầy, chỉ cần thầy muốn, tôi sẽ làm hết tất cả.”

Liên Kỳ Quang dùng sức đẩy Vu Mã Viêm, đứng dậy không chút biểu cảm đẩy cửa bước ra ngoài.

Mở cửa phòng, ánh trăng đỏ rực màu máu phủ lên khắp đại địa một màu đỏ rực, hệt như chiếu rọi tội ác vô tận.

Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang rời khỏi phòng, ánh mắt Vu Mã Viêm chợt lóe, lẳng lặng đi theo.

Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh chiếc ao trong sân, khoanh tay, lẳng lặng nhìn ảnh ngược trong nước.

Vu Mã Viêm tiến tới, dùng một chiếc áo choàng bao lấy thân thể gầy yếu của Liên Kỳ Quang, từ phía sau ôm cậu vào lòng: “Thầy, trời lạnh.”

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn lên không trung, biểu tình bình thản, con ngươi đờ đẫn, chẳng hề để tâm tới ôm ấp của người nọ, hệt như nó không hề tồn tại. Liên Kỳ Quang như vậy làm Vu Mã Viêm có chút hoảng hốt, Liên Kỳ Quang có thể đánh hắn, mắng hắn, hắn cũng không tức giận, chính là Liên Kỳ Quang cứ làm như không thấy hắn, hệt như hắn không hề tồn tại. Vu Mã Viêm ôm chặt lấy thân mình mềm mại ấm áp của Liên Kỳ Quang, chính là hắn vẫn lạnh tới phát run như cũ.

Rõ ràng người này đang ở bên cạnh, bị mình ôm vào lòng, nhưng vì cái gì, vì cái gì vẫn tịch mịch lạnh băng như vô số ngày đêm của ba ngàn năm qua.

Bi thương nồng đậm quanh quẩn bên người, Vu Mã Viêm rũ mắt dấu đi bi thương cùng bất lực trong đáy mắt.

Rõ ràng người này đã bị hắn ôm vào lòng, cớ vì sao hắn vẫn bi thương như vậy…

“Thầy.” Vu Mã Viêm lộ ra một nụ cười thản nhiên, mang theo cẩn thận cùng lấy lòng: “Mọi người biết thầy tới, đều rất mong chờ, thầy tới xem bọn họ, được không?”

Trầm mặc, cảm giác hệt như cách biệt cả thế giới, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Ánh mắt Vu Mã Viêm u ám, chậm rãi buông Liên Kỳ Quang ra, cẩn thận nắm lấy bờ vai cậu, cười nói: “Đi thôi thầy, tôi mang thầy tới gặp bọn họ.”

Hệt như một con rối gỗ, Liên Kỳ Quang bị Vu Mã Viêm dẫn ra khỏi cổ viện, ngồi trên xe do biến dị thú kéo đi tới một căn biệt thự lớn ở trung tâm khu bảy.

Bên trong biệt thự trang trí rất sang trọng, cứ cách vài bước sẽ có vài con tang thi cấp cao đi ngang qua, đối với Liên Kỳ Quang tỏa ra hơi thở nhân loại vô cùng hấp dẫn, không kẻ nào dám mạo phạm, tất cả đều tránh qua một bên, cung kính cúi chào, không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Vu Mã Viêm mang theo Liên Kỳ Quang băng qua một khoảng sân rộng, đi qua hành lang thật dài, cuối cùng được một con tang thi trí tuệ cao dẫn tới trước một cánh cửa lớn.

Tang thi trí tuệ cao đưa hai người tới đây thì liền rời đi, Vu Mã Viêm cười với Liên Kỳ Quang, ôn nhu nói: “Thầy, tới rồi, bọn họ đều chờ ở bên trong.”

Cửa chậm rãi mở ra, ánh mắt Liên Kỳ Quang cũng hơi co lại, nhìn vào bên trong, trong đại sảnh rộng lớn sạch sẽ là một nhóm người đứng chỉnh tề, ánh mắt đỏ ngầu thẳng tắp nhìn mình.

Bàn tay ẩn dưới lớp tay áo hơi siết chặt, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng. Đúng là đều là người quen, một nửa số này đều từng tiếp xúc với cậu, số còn lại tuy không nhiều, nhưng cũng nhìn quen mắt, phỏng chừng từng gặp qua vài lần.

“Đại nhân! !”

Một trăm linh ba người đồng loạt khom thắt lưng, cung kính chào một góc chín mươi độ.

Liên Kỳ Quang trầm mặc cụp mi mắt, chậm rãi bước vào trong, bước chân đạp lên sàn nhà trơn bóng phát ra tiếng ma sát rất khẽ, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh, phá lệ rõ ràng.

Liên Kỳ Quang nhìn xẹt qua đám người quen cũ, đột nhiên dừng lại trước một nam nhân gầy yếu.

Nhìn đối phương, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, chậm rãi vươn tay đặt lên vai người nọ: “…Tô Lang.”

Thân mình nam nhân khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt mà Liên Kỳ Quang từng vô cùng quen thuộc, nhưng hiện giờ lại tái nhợt đến mức làm người ta sợ hãi, còn có một đôi huyết mâu, không hề còn cảm giác ấm áp lúc trước.

Tô Lang nhếch khóe môi, đứng thẳng thân mình, hướng Liên Kỳ Quang chào theo nghi thức quân đội, hệt như ba ngàn năm trước: “Đại nhân.”

Liên Kỳ Quang đột nhiên có chút hoảng hốt, Tô Lang, một tay cậu dạy dỗ, cũng là người cậu từng tín nhiệm nhất.

“Tô Lang, cậu… người yêu của cậu đâu?”

Thân thể Tô Lang căng cứng, nụ cười bên khóe môi có chút cứng ngắc, đôi huyết mâu lạnh băng cũng tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa.

“Đã chết rồi.” Âm thanh trầm thấp lại áp lực làm người ta chua xót.

Nhìn Tô Lang thống khổ, Liên Kỳ Quang thực muốn hỏi ‘Vậy vì sao cậu vẫn còn sống?’, người yêu đã chết, cậu còn cái gì không thể bỏ xuống được sao? Có thể làm cậu chịu đựng những ngày tháng tuyệt vọng suốt ba ngàn năm? Chính là, nhìn bả vai run rẩy của Tô Lang, lời nói đã tới bên miệng Liên Kỳ Quang lại yên lặng nuốt trở vào.

Liên Kỳ Quang xoay người đi tiếp, cuối cùng dừng lại trước mặt một nam nhân tuấn tú ôn nhã, ánh mắt lạnh lùng: “Thích Dận.”

Nam nhân ngẩng đầu, hướng về phía Liên Kỳ Quang hơi nhếch khóe môi: “Ám Quang đại nhân.”

Thích Dận từng là thuật sư ẩn cư trong núi rừng ở thời tận thế, tinh thông thiên văn địa lý, có thể nhìn thấy quá khứ vị lai. Lúc tang thi thực vật lần thứ hai biến dị, đã được cậu cứu giúp trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, sau đó mang về căn cứ.

“Nhìn thấu vận mệnh, bói ra tôi trùng sinh.” Liên Kỳ Quang đưa tay nắm cằm Thích Dận, mặt không biểu cảm nhìn đôi huyết mâu của Thích Dận, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không biết cái giá cậu phải trả là gì?”

Thích Dận mỉm cười, tựa hồ không hề bất mãn với hành động kiềm chế của Liên Kỳ Quang: “Có thể gặp lại đại nhân, vô luận phải trả cái giá lớn thế nào, Thích Dận cũng không oán không hối.”

Liên Kỳ Quang nhíu mày nhìn biểu tình Thích Dận, không nói gì.

Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang buông cằm Thích Dận, xoay người đi tới trên đại sảnh, mặt không chút biểu cảm nhìn một trăm linh ba tang thi siêu trí tuệ.

“Thầy.” Vu Mã Viêm đi tới bên người Liên Kỳ Quang, ôn nhu cười nói: “Mọi người gặp thầy đều thực vui vẻ.

Liên Kỳ Quang nhìn lướt qua mọi người, lạnh nhạt nói: “Tôi không làm bạn với tang thi, đối với tang thi, tôi chỉ tiếp nhận tinh hạch trong não bọn họ.”

Lời nói vô tình làm ánh mắt nhóm người thoáng chốc trở nên ảm đạm, nhất thời không khí trong đại sảnh quỷ dị vô cùng.

“Vì tư tâm của mình, cậu giam cầm bọn họ suốt ba ngàn năm, Vu Mã Viêm, đây là những gì tôi dạy cậu sao?” Nhìn Vu Mã Viêm bên cạnh, tia tình cảm cuối cùng trong mắt Liên Kỳ Quang đã biến mất không còn sót chút gì, dần dần chỉ còn lại thất vọng vô tận.

“Không!” Vu Mã Viêm có chút kinh hoảng: “Tôi không có…”

“Trở thành loài quái vật mình thống hận nhất, chỉ một lòng muốn chém giết, thật đúng là ghê tởm.” Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, hất đi bàn tay đang vươn tới của Vu Mã Viêm.

“Vu Mã Viêm, tôi thật sự rất tức giận.” Bỏ qua Vu Mã Viêm, Liên Kỳ Quang bước ra ngoài đại sảnh.

“Thầy! !”

Từ biệt thự trở về, Liên Kỳ Quang liền nhốt mình vào trong phòng, mặc Vu Mã Viêm gõ cửa thế nào cũng không có một chút đáp lại.

Đối với cánh cửa gỗ yếu ớt kia, Vu Mã Viêm chỉ cần động một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát, chính là, hắn không dám.

Hắn sợ, sợ nhìn thấy mạt thất vọng cùng sát khí trong ánh mắt Liên Kỳ Quang.

Thầy, thật sự động sát tâm với hắn.

Cảm giác được Vu Mã Viêm rời đi, Liên Kỳ Quang mở mắt, từ xích đu đứng lên.

Nhìn căn phòng khép kín, Liên Kỳ Quang cởi bỏ quần áo đặt lên xích đu, để trong phòng có hơi thở của mình tồn tại, sau đó xoay người tiến vào trong không gian.

Rừng rậm vẫn vô cùng vô tận như xưa, chẳng qua, trong nhà giam xanh biếc này còn có một con tang thi trí tuệ cao.

Nhìn thấy Liên Kỳ Quang, tang thi vốn vì một mảnh sinh lực dạt dào xung quanh mà dị thường báo tạo, lúc này lại càng nồng đậm sát khí, gương mặt dữ tợn đã bắt đầu giống như nhân loại bình thường nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang vươn tay, một dây leo nhanh chóng vươn dài, vây xung quanh người cậu.

Không chút biểu cảm nhìn tang thi, ngón tay búng nhẹ, dây leo tản ra.

“Lại đây.” Âm thanh lạnh nhạt làm tang thi phát ra một tiếng gào rống, thân hình chợt lóe, cả người hóa thành tàn ảnh, hung ác bổ nhào về phía Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang híp mắt, dây leo dựng thẳng, hình thành một bức tường chắn, tang thi nặng nề tông vào tường, nhất thời phát ra một tiếng kêu la thảm thiết, ngã văng ra ngoài.

Liên Kỳ Quang  co tay lại, trăm sợi dây leo phóng ra, chỉ thấy mỗi khi nó chạm vào người tang thi thì sẽ lưu lại vết thương cháy đen, không thể khép lại.

Tang thi phát ra từng đợt tiếng gào thảm thiết, không ngừng giãy dụa, chính là đám dây leo lại ngày càng siết chặt, cứa sâu vào trong da thịt tang thi.

‘Phốc xì!’ Một cọng dây leo đâm vào trong ngực tang thi, tang thi gầm rú một tiếng ngã xuống đất, miệng hé ra hợp lại, không thể nhúc nhích.

Liên Kỳ Quang siết chặt nắm tay, trăm cọng dây leo quấn quanh người tang thi nhanh chóng buộc chặt, nháy mắt phân tách nó thành trăm ngàn khối.

Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh cái đầu còn sót lại, vươn tay, im lặng nhìn hạt giống trong tay, sau đó quay đầu nhìn hồ nước, trong mắt lưu chuyển ý tứ không rõ.

‘Cưỡng chế tinh lọc, không thể hồi phục như cũ sao?’

Bệnh độc dung nhập vào trong máu, lợi dụng nước hồ dung hợp, mạnh mẽ tiến hóa khối thi thể suy yếu không thuộc về mình này, làm linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, vì thế không còn tồn tại bình cảnh, không ngừng đột phá.

“Gần đạt tới bậc huyễn mà đã có sức mạnh như vậy sao?” Liên Kỳ Quang nhìn đôi tay mình, thấp giọng lẩm bẩm.

Bất quá, làm một việc nghịch thiên như vậy, phải chịu cái giá lớn thế nào đây?



Hoàn Chương 150.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện