Tôi luôn cho rằng phụ nữ khoác hờ chiếc áo sơ mi rất quyến rũ, dừng trên người Lam Sơn thì dục vọng này càng mãnh liệt hơn.

Chị ấy mặc chiếc áo sơ mi đen cúc cởi hơn nửa, áo lót là loại ren màu đen kinh điển, trước khi tan làm tôi đã thấy nó ở trên cuốn tạp chí mới nhất tháng này, giá là hai trăm linh năm, đô la.

Đậu xanh, tôi nhớ lúc tôi nhìn đến giá tiền còn mắng một câu, đứa nào mua nó đúng là loại ngu tuyệt đỉnh.

Nhưng khi Lam Sơn mặc chiếc áo ngực đen đó, tôi mới nhận ra tôi chính là đứa ngu kia.

Trong bar không ít phụ nữ ăn mặc hở hang, tôi nhắm mắt giả dối khen, Lam Sơn ăn mặc như thế này đúng là con gái nhà lành.

Bạn bè của chị ấy say tới mức cả người xiên vẹo, chỉ còn chị ấy lười biếng ngồi trên ghế lắc ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng, những ngón tay đặt ở trên chiếc ly thủy tinh, cùng ánh hiện lên đôi mắt của Lam Sơn, tràn ngập khinh bỉ sự xa hoa đồ trụy ở đây.

Bản năng thúc đẩy tôi lôi chiếc điện thoại ra, bản năng của chị ấy cũng giúp chị ấy phát hiện ra camera.


Muộn rồi.

Tôi chột dạ giấu đi chiếc điện thoại, suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, tôi đang chụp ảnh tự sướng? Tôi đoán ông chủ ở đây chắc chắn không muốn khách của mình nhìn rõ được giá tiền, nên mới con mẹ nó tắt đèn trên quầy, lão chắc rằng không nghĩ đến một ngày nào đó mở cửa quán bar, một người phụ nữ ngồi ở đây chụp trộm một người phụ nữ khác.

Khi đó đầu óc tôi rối bời, suy nghĩ đầu tiên chính là sau này khi tôi có tiền, sẽ treo cái đèn pha lê trên nóc quán.

Thế này thì lúc Lam Sơn cười tươi hỏi tôi đang chụp gì, tôi có thể quang minh chính đại ưỡn thẳng bộ ngực cúp 34B của mình, nói ông đây thích ngồi đây nhìn ảnh tự luyến, nuối tiếc tuổi trẻ của mình sẽ trôi qua như chó chạy ngoài đồng.

Nhưng lúc đó tôi quá nghèo, tiền là phù du, chưa trải sự đời, còn Lam Sơn xuất hiện, chị ấy chính là sự đời.

Lam Sơn cầm chiếc ly đi đến, chân lại bị đứa bạn say rượu giữ lại, chị ấy chao đảo một chút, cười mắng một câu rồi đạp văng cái tay kia ra.

Mái tóc xõa dài của chị ấy được búi gọn gàng, tóc mái cùng vài lọn tóc thừa đung đưa uyển chuyển theo, tôi nhìn ngọn đồi nhấp nhô tuyệt mỹ dần dần đến gần, tâm thét gào chị gái mua cái áo ngực này rất đáng tiền, đừng nói là hai trăm linh năm đô, hai lần hai trăm linh năm cũng phải mua.

Tôi xin thề lúc ấy tôi đơn thuần chỉ dùng tâm thế nghiên cứu cái đẹp mà nhìn ngực chị ấy, nhưng trong mắt người ta lại khác, tôi như tên biến thái trắng trợn, nhìn chằm chằm chị ấy...!à không, là ngực của chị ấy.

Thế nên sau đó tôi rất là tủi thân nha, tôi nói chị gái ơi lúc đó em không có lưu manh như vậy, chị tin em đi.

Lam Sơn cười đến rung cả bả vai, chiếc chăn tơ lụa từ thân thể trắng nõn hồng hào của chị ấy rơi xuống, chỉ còn cách một milimet, cảnh vật trên ngực lộ ra hết.

Đậu xanh, tôi khi đó lại muốn phát cuồng rồi, nhưng cũng tức giận, tôi cảm thấy như mình bị khinh thường.

Tôi co người lại nằm bên giường chơi điện thoại không để ý đến chị ấy nữa, nhưng thực ra là tôi đang nhìn chiếc ly rượu vang đặt ở đầu giường của chị ấy, miệng ly còn in dấu son, màu sắc rất rõ, màu đỏ, tâm hồn tôi lại bay đi rồi.

Trong đầu tôi lúc đó xuất hiện hàng loạt các hãng hiệu son màu đỏ, từng số từng số xoẹt qua, chính là mãi vẫn không hoàn hồn.


Bởi vì lúc đó Lam Sơn dính trên lưng tôi, ngọt ngào mà hỏi tôi đang làm gì đó.

Tôi bị mất cảnh giác, không kịp nhấn phím tắt, Lam Sơn đằng sau lưng tôi nhìn thấy Lam Sơn ở trong điện thoại tôi, sau đó lấy điện thoại đi.

Tôi hoảng rồi, tôi nói chị làm gì vậy?
Chị ấy giành lấy điện thoại, chăm chú nghịch, hoàn toàn không để ý đến tôi, hừ hừ hai tiếng nói, em chụp trộm tôi còn nói lý.

Đẹp mà không cho người ta chụp à??? Tôi da mặt dày, nói rất chi là dõng dạc.

Lam Sơn cũng ngạc nhiên một giây, sau đó lại cười.

Tôi bị nụ cười này của chị ấy làm cho thần hồn điên đảo, cảm giác thiêu đốt khắp cả người.

Nhưng tôi vẫn có chút tủi thân, tôi nói bức ảnh này chụp đẹp thật đấy, chị ấy bảo ừ, tôi biết.

Tôi lại nói thế chị đừng có xóa nó, em nhà nghèo không có tiền dùng iphone mà có thể phục hồi ảnh, xóa là mất luôn, chị yên tâm, một khi hai ta ân đoạn tình thù, em không lấy cái này ra đe dọa chị đâu.


Lam Sơn liếc nhìn tôi, ánh mắt rất ấm áp, là một loại nhân từ dành cho kẻ ngu ngốc.

Chị ấy nói, tôi rất thích bức ảnh này, thêm bạn Wechat đi, gửi cho tôi là được rồi.

Tôi không tin, tôi nói chiêu này của chị lỗi thời rồi, đứa trẻ ba tuổi mới tin, chị muốn làm gì chúng ta nói thẳng.

Sau đó Lam Sơn thở dài một tiếng, vén mái tóc dài ra sau gáy trắng nõn, đung đưa chiếc điện thoại trước mặt tôi.

Thật ra lúc đó tôi thừa biết tôi là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng tôi không để ý đến nhiều thế, bởi vì cái chăn của Lam Sơn hoàn toàn rớt xuống rồi.

Chúng tôi làm bốn lần, vào buổi tối ngày 31 tháng 8, gió nổi, đêm thật lạnh.

Nhưng tôi thần trí không rõ, mơ mơ hồ hồ, như đang bị thiêu đốt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện