Kỹ năng cần thiết cho dã thú: Thời gian ngủ dưới ba giờ vẫn có thể vác cái thân tàn ma dại kiên cường lao ra trận chiến.

Tôi thấy câu đó chính là chỉ đích danh tôi không sai vào đâu được.

Yêu hận tình thù của người trưởng thành đều phải phân chia thời gian, ban ngày tôi tỉnh táo thì vẫn là nhiếp ảnh gia tiềm năng Tiêu Châu, không phải là Châu Châu luôn nghi ngờ Lam Sơn có yêu mình hay không.

Năm ngày sau sự kiện thời trang sẽ kết thúc, tổng biên tập trong nước phải chuẩn bị cho số báo đặc biệt, những ngày này chúng tôi phải lượn khắp ở hậu kỳ để chụp ảnh và phỏng vấn.

Tôi mà bận thì cả ngày chỉ gặm một cái bánh mì, thời gian trà chiều thì qua loa nhét cái bánh macaron ngọt chết người, lượn lờ quanh bờ vực đột tử.

Tôi vừa tìm nước uống vừa nói với Thu Lịch, cái thứ này con mẹ nó ngọt thế.

Thu Lịch cười ầm lên nói cái đồ gián nhà cô, bánh macaron phải cắn từng miếng mà từ từ thưởng thức.

Nói rồi anh ta đi đến đồ tráng miệng lấy một cái bánh macaron, tạo dáng mà cắn một ngụm, lại cắn một ngụm, nụ cười dần dần biến mất.

Tôi: "Thế nào?"
Thu Lịch chắp tay: "Cáo từ."
Tôi cười rụng đầu.

Tôi cảm thấy rằng thật ra có một số việc phải chờ nó xảy ra rồi hãy nói mới thuận buồm xuôi gió được, giống như mấy người vừa đậu đại học xong lại đi nói với mấy em gái đang học cấp ba là thi đại học cũng bình thường thôi.


Tôi thấy mấy em có thể lấy cái chổi đập nát mông người này được.

Thế nên là nếu bảo tôi hồi tưởng lại cái quãng đường kiếm kế sinh nhai sống không bằng chết này, tôi cũng sẽ chỉ cười mà nói đau nhưng vui vẻ, chứ không thể chỉ đơn giản nói với hậu bối của mình rằng "Hôm nay cũng phải cố gắng vào nha."
Thu Lịch và tôi phụ trách module phỏng vấn cho số đặc biệt, sau khi oẳn tù tì thì Thu Lịch đi giao lưu với mấy cô gái tóc vàng mắt xanh rồi, tôi thì đi hẹn phỏng vấn top bốn cô người mẫu gốc Á trên bảng xếp hạng quốc tế, Dương Hi bị tôi đặt ra cuối cùng, là bởi vì một khi đến màn kết thúc sự kiện thì người sẽ bay gần hết, tôi phải tìm một người ở trên cao kia đè tôi xuống chút.

Lúc nhìn bảng xếp hạng tôi ngoài ý muốn phát hiện ra hạng của Dương Hi phải cao hơn Lam Sơn gấp mười mấy lần, không khỏi có chút khó hiểu, theo lý thuyết thì hiện tại mức độ nổi của Lam Sơn phải cao hơn Dương Hi rất nhiều, nhưng trong mắt quốc tế thì không phải như vậy, sau đó lại nhớ đến lời Lục Tinh Gia nói với tôi mấy ngày trước rằng Lam Sơn nếu muốn chạm đến Phi Quang vẫn còn một chặng đường dài, được rồi, tôi bây giờ dường như có chút chút chút tin tưởng rồi.

Tôi và Thu Lịch mất một ngày ở trong phòng để xử lý bản thảo và ảnh chụp, sau đó gửi về tổng bộ.

Tôi bận xong chỉ muốn nằm chết ở trên giường, Thu Lịch còn có tâm tư mà gọi tiếp tân đưa đồ ăn đêm, tôi con mẹ nó phục thật đấy.

Tôi chập chờn nửa tỉnh nửa mê, sau khi tách xác khỏi hồn thì nghe tiếng Thu Lịch đi ra cửa nhận bữa khuya, lúc quay lại có lẽ là thấy tôi ngủ rồi, nhẹ tay nhẹ chân hèn hạ một loạt động tác.

Thu Lịch ngồi bên bàn trà nghịch điện thoại ăn uống thỏa thích, tôi một bụng đói cồn cào tuyệt nhiên không cưỡng lại được mê hoặc như vậy, ngủ một chút cũng không yên.

Không thì tại sao nói Thu Lịch muốn chết, anh ta ăn xong chưa đến năm phút, tiếng nhai cũng không còn nữa.

"A Tiêu, cô ngủ chưa?"
Lúc tôi nghe thấy anh ta hỏi có cảm giác như lúc ẩn lúc hiện mơ hồ viễn vông, giống như người sắp chết chìm sắp được vớt lên bờ.


Mãi sau tôi mới nhẹ nhàng đáp lại một tiếng chưa.

Thu Lịch liền bò qua, ánh sáng màn hình điện thoại cách da mắt chói rọi vào con mắt tôi, đậu xanh, thế này thì tôi thật sự không ngủ được nữa rồi.

"Đậu xanh?"
Thu Lịch không phải loại người thích xem phim kinh dị, tôi trừng mắt đẩy tay anh ta ra một chút, top một hotsearch app mạng xã hội nào đó của tổ quốc thanh thoát bay ra một dòng chữ: Người nhà Lam Sơn Qua đời
Tôi ngay lập tức thanh tỉnh.

Sau khi Thu Lịch rời đi tôi luôn thử gọi điện cho Lam Sơn, nói với chị ấy tôi thật sự không phải cố ý phớt lờ những tin nhắn của chị ấy, vô số những lần thâu đêm báo cáo và những câu chuyện trần thuận nghe như bình thản đó của chị ấy, đã vỡ tan thành từng mảnh trong sự câm lặng của tôi.

Tôi gọi điện cho Lam Sơn, chị ấy không nhận.

Tôi không biết là Lam Sơn không nghe thấy hay là không muốn nhận, tôi cảm thấy một cô gái như Lam Sơn luôn có tâm tư riêng, ví dụ như tôi tặng cho chị ấy một phần tình yêu chị ấy sẽ trả lại một phần tình yêu, không chút dư thừa, lúc tôi làm tổn thương chị ấy chị ấy cũng sẽ như vậy.

Nhưng nói như thế nào đây, tôi cho rằng hận vĩnh viễn luôn khắc nghiệt hơn yêu, giữa những người yêu nhau lại càng như thế.

Trên đời luôn luôn là, yêu nhiều hơn hận.

Tôi suýt khóc đến nơi rồi, Lam Sơn mới nhận cuộc gọi của tôi, lời hỏi thăm của chị ấy dường như không tìm ra được dấu vết gì, bình tĩnh mà nói, em bận xong rồi hả?
Tôi im lặng một lúc, tự nhiên không biết phải trả lời kiểu gì.


"Chị vẫn ổn chứ?"
Lam Sơn đầu bên kia điện thoại dường như trầm giọng cười một tiếng: "Cũng tốt."
Nói thật thì trước khi Lam Sơn nhận điện thoại tôi vẫn luôn nghĩ xem chị ấy sẽ có phản ứng như thế nào, tôi thà rằng Lam Sơn tức giận hoặc là tinh thần sụp đổ, khóc lóc gây chuyện mắng mỏ kêu gào trước mặt tôi, cũng không hy vọng một tình cảnh bình thường như thế này.

Lam Sơn nói chuyện một cách bình thản như vậy, với chị gái vài ngày trước ở trong điện thoại cố giả vờ nhẹ nhàng nói "Không có em một mình tôi có lẽ không lo liệu nổi" như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tôi rất muốn, rất muốn được cần đến như thế lần nữa.

Lam Sơn hình như cũng cảm thấy im lặng như thế này thì lúng túng quá, thế nên chủ động mở lời:
"Lúc nào em trở về?"
"Rất nhanh thôi...!Ngày mai." Tôi buộc miệng nói, lại thấy không ổn cho lắm, "Hoặc là ngày kia, em sẽ viết đơn xin nghỉ phép cho chủ biên tập.

Tóm lại rất nhanh liền trở về."
"Không cần vội, hậu sự đã lo liệu hết rồi." Giọng nói của Lam Sơn trở nên dịu dàng, "Lúc em đến, mang theo một bó hoa hồng trắng nhé.".

Ngôn Tình Hay
Tôi nói dạ.

Sau đó tôi dừng một lúc, lại hỏi: "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"...!Tại sao," Tôi nói, "Tại sao không tìm đến em?"
Lúc Lam Sơn không nói chuyện, tôi ngắm nhìn vùng chân trời xanh thẳm mây trôi bồng bềnh về phương xa kia, gần như không cần phí chút trí lực cũng tính ra được thời gian ở nơi chị ấy là hoàng hôn, cô gái trong lòng của tôi những lúc trầm mặc thường thích nở một nụ cười mỉm lịch sự, Lam Sơn cứ cười như vậy, tôi liền dễ dàng cảm thấy đau lòng, vì cái chênh lệch thời gian vĩnh hằng giữa chúng tôi, tôi chèo thuyền ra biển, ngồi trên máy bay thậm chí là leo lên tàu vũ trụ đều không có cách nào vượt qua sợi dây ngăn cách một buổi trưa đó.

Tôi biết Lam Sơn lại cười như vậy rồi.


Chính lúc này.

Tôi đột nhiên thật mệt mỏi.

Sau đó Lam Sơn mãi mà không trả lời câu hỏi của tôi, chị ấy chúc tôi ngủ ngon, sau khi dành cho tôi vô số nụ hôn và cái ôm ôm hão huyền thì tắt máy.

Tôi quay lại giường đi ngủ, rồi cực kỳ đau khổ mà phát hiện ra bản thân mất ngủ rồi.

Không phải cái loại mất ngủ trừng mắt cho đến khi trời sáng, mà là loại linh hồn và thể xác tách ra, như đang trôi lềnh đềnh dưới nước, cách mặt nước một lớp, mọi thứ đều mơ hồ kìm nén xuống, nước chảy vào khoang mũi của tôi, tôi ngủ mà khó chịu quá, như sắp ngạt chết.

Ngày hôm sau tôi xin phép chủ biên tập nghỉ rồi, công việc kết thúc sự kiện thật sự rất bận, nhưng nếu nói thiếu tôi mà thiên hạ đại loạn thì cũng không đến nỗi.

Chủ biên tập định không phê chuẩn cho nghỉ, nhưng nhìn sắc mặt trạng thái của tôi cực kỳ kém, vẫn là thả cho tôi đi rồi.

Một mình tôi kéo vali ra sân bay, lẻ loi mà chờ bay, lẻ loi mà xếp hàng, lẻ loi mà ngồi xuống.

Tôi đút tay vào bao áo ngồi im một lúc, trước khi lên máy bay lôi điện thoại ra gửi hai tin nhắn.

Một cái là gửi cho tiệm hoa.

Còn một cái...!
Tôi lưỡng lự một lúc lâu, nhấn vào số liên lạc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện