Hoạt động mùa trình diễn thời trang diễn ra vào trung tuần tháng mười, trước đó tôi cũng thật sự đi đến viện thẩm mỹ, gấp rút cứu lấy khuôn mặt của tôi trong vòng nửa tháng, lại thêm cần cù mỗi ngày đều chăm sóc da dẻ, cuối cùng cũng có thể đạt được đến trình độ mặt mày rạng rỡ.

Bởi vì việc này mà tôi còn bỏ lỡ cả lịch trình của Lục Tinh Gia, bay sang châu Âu muộn hơn một tuần.

Thu Lịch đến đón, câu nói đầu tiên gặp tôi chính là:
"Chị gái, chị phẫu thuật thẩm mỹ rồi hả?"
Mẹ nhà anh.

Mắc cái đây là nơi công cộng, Thu Lịch giữ lại được cái mạng chó của mình.

Tôi với anh ta không trêu chọc nhau lâu, đi thẳng đến cuộc họp làm việc.

Lãnh đạo bố trí công việc, Thu Lịch và tôi ở đằng sau nhìn nhau một cái, nỗi sợ hãi bị chi phối bởi công việc nửa năm nay dồn dập mà đến, khí thế bi hùng.

Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý cho những nhiệm vụ nặng nhọc trong mùa trình diễn thời trang rồi, bấm tay mà đoán chỉ sợ là không đi theo lịch trình của Lục Tinh Gia tham gia với danh người mẫu lần này được, vì vậy gắng sức viết xong kịch bản trước, phân việc này cho phó đạo diễn.

Tôi nói với Lục Tinh Gia những dự định này, anh ta không có ý kiến gì khác, nhưng dùng bút đánh dấu vòng tròn trọng điểm:
"Tôi vẫn hy vọng em đảm nhiệm show lần này."
"Hửm?"
"Đây là lần đầu tiên ông ấy sử dụng nhãn hiệu của tôi, nhà thiết kế của công ty ông ấy có mối quan hệ rất tốt với tôi, kết thúc mùa này thì chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình."
"Rất nghĩa khí." Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nhanh chóng bổ sung: "Theo như lịch làm việc hàng ngày thì hôm nay tôi được nghỉ.

Thu Lịch phụ trách show này, anh ta biết chụp cho trai hơn tôi."
"Không sao.

Thương hiệu ngày hôm nay sắp đặt là nam nữ đi nối tiếp nhau.

Em đi cùng anh ta đi, không chụp cho tôi được thì chụp gái cũng được."
...!Hello?? Có người nào không??? Ở đây có người bóc lột nữ công nhân lao động thấp hèn.

Tôi nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng sẽ sống không bằng chết trên tay Lục Tinh Gia, nhưng vẫn phải dùng kĩ năng diễn xuất tạm được của mình bắt anh ta mời một bữa cơm hải sản linh đình.

Sau đó hài lòng vỗ về cái bụng quay lại khách sạn nói chuyện này với Thu Lịch, Thu Lịch rất vui vẻ trên nỗi bất hạnh của người khác, nói tôi mà là cô tôi sẽ không đồng ý nhanh như thế.


Tôi:?
Thu Lịch ám muội mà nhìn tôi cười, cái gì cũng không nói.

Tôi rất hận mấy người nói chuyện được một nửa cái dừng khiến tôi tò mò, nhưng tính khí tôi cũng bướng, sống chết không có ý định tự mở miệng hỏi, nghĩ đi nghĩ lại về cuộc trò chuyện giữa tôi và Lục Tinh Gia, cuối cùng tôi cũng đã hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi:
Thương hiệu Bách Lạc sử dụng nhãn hiệu của Lục Tinh Gia lần này, hình như con mẹ nó chính là thương hiệu mẹ của TAAKI nha.

Việc đến mức này tôi chỉ có thể nói một câu duyên phận, tuyệt không còn gì để nói.

Vì chuyện này mà tôi mất ngủ đến hơn nửa đêm, hôm sau phải bôi hai tầng kem khuyết điểm mới miễn cưỡng che được quầng mắt thâm đen của mình, tham dự bữa tiệc rượu lớn.

Bởi vì thành phần chủ yếu tham gia tiệc này đều là người mẫu cùng với các bậc kim chủ thời trang, tôi và Thu Lịch tương đối khiêm tốn, cố làm giảm sự tồn tại của bản thân xuống, chỉ tìm những góc ảnh ổn ổn mà chụp hình.

Nhưng vẫn có người chú ý đến tôi, chậm rãi va vào ống kính của tôi: "Viện thẩm mỹ em chỉ cho chị không làm ăn được gì sao?"
"Không, hiệu quả rất tốt." Tôi thành thật, dù sao Dương Hi cũng không làm gì tôi, "Đêm qua thức khuya."
"Ồ." Dương Hi lấy một chai rượu Sâm Panh từ tay người phục vụ, nhếch mày với tôi: "Chụp cho em một bức?"
Dương Hi cái cô này, dù tôi chưa nói đồng ý cô ta đã tạo dáng rồi.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài lộ lưng, nghiêng người cầm ly rượu, lông mày quyến rũ nhếch lên, kiêu ngạo như một nữ vương.

Tôi chỉ chụp một tấm rồi đưa cô ta xem, Dương Hi còn chưa xem đã bất mãn:
"Chị chụp có một tấm."
"Một bức là đủ rồi, em xem hay không đây?"
Tôi có thể ung dung như vậy là bởi vì bức này chụp cực kỳ đẹp, không đẹp như thần nhưng cũng đủ khiến người ta thỏa mãn, chỉ cần nhìn vẻ mặt Dương Hi là tôi biết rồi.

Lúc tôi lấy lại máy ảnh mới nhớ ra hình như đây là lần thứ hai tôi chụp cho Dương Hi, Dương Hi rất đẹp, khí chất cũng độc đáo, thậm chí vào lần đầu tiên tôi nhìn cô ta liền biết cô ta là con cưng trời sinh dưới ống kính của nhiếp ảnh gia.

Nhưng tôi thường thiếu hứng thú trong việc chụp ảnh cho Dương Hi, nếu như vấn đề không phải ở Dương Hi, vậy có lẽ là do tôi thần kinh.

Dương Hi là một người rất biết điều, vì vậy mới quay người đi tìm Thu Lịch đang đứng cách đó không xa mà nói chuyện, tôi lại giơ ống kính lên nhằm đẩy lùi đi sự bối rối khó thở này, giả vờ phải chọn cảnh chụp người khác.

Sau đó tôi thật sự nhấn shutter, liên tiếp vài lần liền.

Thứ lỗi cho tôi, ngón tay vẫn cử động vào thời điểm này đơn thuần chỉ là một phản ứng có điều kiện.

Lúc đó não tôi vẫn đang chạy với tốc độ siêu cao, đến nỗi mà sau đó tôi mới phát hiện chân tay mình đã cứng đờ, dù những ý thức vẫn còn chuyển động đang sôi sùng sục, hét lên với tôi, bắt tôi nhìn chị ấy không chớp mắt.


Sự giằng co căng thẳng như thế này, dường như là đang nói rằng: Tôi nhìn thêm một cái thì sẽ chết, nhìn ít hơn một cái cũng chết.

Thực tế thì ngắm nhìn Lam Sơn sẽ không chết được, mà còn ngược lại, chị ấy cực kỳ bắt mắt cũng cực kỳ dưỡng mắt.

Lam sơn hôm nay mặc một chiếc váy dài màu xanh sapphire, từ trong ống kính tôi nhìn thấy dải ngân hà trải dài trên váy của chị ấy.

Giây phút đó tôi đã nghĩ rằng Lam Sơn ắt hẳn cực kỳ thích chiếc váy này, chị ấy như một đứa trẻ thích màu lam cùng bầu trời đầy sao, tôi tưởng tượng ra cảnh chị ấy mặc chiếc váy này đi bộ trên bãi cát trắng giữa bầu trời đêm, cứ như vậy từ từ chậm rãi đi ra biển, chị ấy nổi trên mặt nước, làn vày tản ra như hoa, như nàng tiên cá từ dưới đáy biển ngoi lên...!Nếu như Lam Sơn thật sự là người cá thì tốt rồi, nghe nói nụ hôn của người cá có thể làm người ta mất trí nhớ, như vậy thì chị ấy có thể không kiêng nể gì cả mà hôn tôi, khiến tôi vùng vẫy giữa những điều tốt đẹp và đau thương mà được tái sinh
Nhưng tôi đột nhiên lại nhớ ra một điều: Tại sao Lam Sơn phải không kiêng nể gì mà hôn tôi đây?
Ít nhất bây giờ tôi đang không kiêng nể gì mà nhìn chị ấy, Thu Lịch nhận ra tôi đã đứng một tư thế rất lâu, không nói gì giơ tay ra vỗ tôi.

Tôi hồi thần lại, đặt máy ảnh xuống mới phát hiện ra Dương Hi đi rồi, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, thế là như dân tị nạn giành lấy cốc cam ở trên bàn tự phục vụ, quay người ực ực nốc cạn một cốc to.

Thu Lịch ở bên cạnh nói với giọng điệu cực kỳ cảm thông "Một loại tình yêu đáng thương."
Nếu như là ngày trước, tôi nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì nơi công cộng này đã cứu mạng chó của Thu Lịch, nhưng tôi lúc đó, chỉ giữ một trạng thái tê dại mà muốn khẳng định đi khẳng định lại: Đó có phải là Lam Sơn hay không?
Đó có phải là Lam Sơn hay không?
"...!Tôi không đi điều tra tài nguyên của chị ấy."
"Hửm?"
"Tôi không đi điều tra tài nguyên của chị ấy." Tôi liếc nhìn Thu Lịch một cái, "Khi đó anh bảo tôi đi nghe ngóng, vì sao?"
Thu Lịch nhỏ giọng hỏi tôi: "Cô không đoán được sao?"
Thật ra tôi đoán được.

Tôi không những chỉ quen Lam Sơn, còn quen biết những người xung quanh chị ấy.

Người gần với chị ấy nhất là một bậc đàn anh tiếng tăm lừng lẫy trong giới thời trang, tài nguyên dồi dào.

Tôi liếc qua những người nói chuyện với anh ta, toàn những gương mặt quen thuộc trên những tạp chí kinh doanh hàng tuần nổi tiếng.

Nói thật thì lần đầu tiên khi tôi nhìn vào đội hình này ngược lại phải hít một ngụm khí lạnh, Lam Sơn là con gái duy nhất ở trong đó, làn váy bồng bềnh, đẹp thái quá.

Lam Sơn thật sự là một người phụ nữ quyến rũ, chị ấy chỉ cầm rượu đứng ở đó không nói chuyện, đã làm dịu đi khí chất của những người nơi đây.

Còn tôi thì ngắm nhìn chị ấy từ phía xa xôi, chỉ cảm thấy đau buồn sụp đổ, so với chị ấy ung dung tự tại, tôi cũng bối rối và ngu ngốc không kém.


Nhưng so với tất cả những thứ này, càng kích động hơn chính là Thu Lịch ở bên cạnh tôi hỏi:
Cô biết tin đồi mới nhất của Lam Sơn là gì không?
Tôi quay đầu nhìn anh ta, ngước đầu lên liền thấy bất lực cùng đau xót.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, tôi nói anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.

Thu Lịch liền rất hiểu chuyện, gật đầu mấy cái không nói gì nữa.

Tôi đưa máy ảnh cho anh ta, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại chút, muốn hút thuốc nhưng rõ ràng lúc này là không thích hợp, tôi chỉ có thể nhịn xuống, vỗ vỗ vào mặt nhắc nhở bản thân hiện tại đang ở đâu.

Sau khi lấy lại bình tĩnh tôi đi tìm Thu Lịch, Thu Lịch đưa máy ảnh cho tôi hỏi tôi rời đi không, tôi bảo được, cho tôi thời gian chụp thêm một tấm.

Hoặc có lẽ lúc đó tôi thật sự bị ma quỷ ám rồi.

Tôi chỉ chụp cho Dương Hi một bức ảnh, lừa cô ta đẹp rồi, em đi đi.

Nhưng tôi đã chụp hàng tá bức ảnh cho Lam Sơn theo phản xạ có điều kiện, bây giờ còn lòng tham không đáy mà nói một bức nữa thôi, thêm một bức nữa thôi là được rồi.

Người mấu không phải trời sinh đã nhạy cảm với ống kính, chí ít lần này khi tôi giơ máy ảnh lên, thấy Lam Sơn nghịch ngợm mái tóc, mơ hồ muốn quay lại nhìn về phía tôi.

Tôi đang nghĩ xem có phải nhiếp ảnh gia tự nhiên cũng có trải nghiệm mạo hiểm tính mạng để chụp hình con hổ như thế này không? Nhưng tôi không phải chụp con hổ, mà là một chú mèo kinh diễm.

Trước khi Lam Sơn quay đầu lại, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh làm con người ta xao xuyến này, vứt máy ảnh cho Thu Lịch, nói chúng ta đi đi.

Tôi không quay đầu lại.

Tối hôm đó tôi đến phòng Thu Lịch lọc ảnh, sau đó để anh ta gửi cho tổ biên tập.

Sau khi xử lý hết đống công việc Thu Lịch gọi thức ăn đêm, tôi nghe thấy anh ta gọi một chai rượu tôi thích uống, trong lòng được an ủi một chút.

Đổi lại là nửa năm trước Thu Lịch nhất định rất lo lắng cho tôi, thật ra thì tôi đoán hiện tại anh ta cũng rất đang lo lắng cho tôi, chỉ là không nói ra.

Thật ra tôi có giới hạn của mình trong việc đối xử với người và sự việc, có người bạn phù hợp để tâm sự, có người thích hợp để uống rượu, với những người khác nhau tôi nói những chuyện khác nhau, ví dụ tôi sẽ không phàn nàn công việc khổ nhọc với Lục Tinh Gia, bởi vì anh ta còn mệt mỏi hơn tôi; tôi cũng không nói về mối tình của tôi với Thu Lịch, bởi vì anh ta không phải gay, ở mức độ nào đó, anh ta mất đi điều kiện bản năng để hiểu được tôi.

Xem ra tôi cũng biết cách suy nghĩ cho người khác, mọi người đều có vị trí ngồi của riêng mình, không cần gây khó chịu ngượng ngùng.

Chúng tôi ngồi xuống bàn bạc công việc ngày mai, không nói một chuyện dư thừa nào cả.

Theo lý thuyết thì ngày mai tôi được nghỉ, nhưng bị Lục Tinh Gia bắt thóp.


Chúng tôi tự kiểm tra thẻ công việc, pin máy ảnh cộng với những phụ kiện khác của mình, xác nhận không có việc gì nữa thì tôi đi ngủ, trước khi rời đi Thu Lịch có nói, ngày mai Lam Sơn đi màn đầu tiên.

Lúc tôi quay đầu lại nhìn anh ta anh ta đã làm tổ trên giường chơi game rồi, câu này nói rất nhẹ nhàng cũng rất tùy ý, giống như hỏi tôi sáng mai ăn gì vậy.

Vì vậy tôi cũng lấy thái độ trả lời chuyện bữa sáng mà nói:
"Không sao, tôi đi chụp cho Lục Tinh Gia."
Lam Sơn và công việc trong lòng tôi đã không còn mâu thuẫn với nhau nữa.

Hoặc có thể nói thật ra chưa từng mâu thuẫn với nhau, chỉ là rất lâu trước kia công việc của tôi chính là Lam Sơn, Lam Sơn chính là công việc của tôi, vì vậy bản thân tôi kiệt sức trong đó, không liên quan đến việc tôi có yêu nghề hay không.

Sau khi mượn Dương Hi lật mình thay đổi, công việc và Lam Sơn bắt đầu phân tách ra, ngay từ đầu tôi đã lo không thể cân bằng giữa bánh mì và tình yêu, rồi sau đó vì tình yêu mà tập trung vào bánh mì hơn, đến bây giờ thì tôi mất cái kia, vô tri vô giác cảm thấy như mình đã trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc đời.

Trời ạ, cuộc đời.

Tôi lấy thẻ công việc đặc biệt từ tay Lục Tinh Gia, tiện cho việc ra hậu đài quay tài liệu, không thì chỉ có thể cùng với Thu Lịch ngồi ở ghế khán giả mà đợi mòn mỏi.

Thời gian cách giữa màn catwalk của thương hiệu này cực kỳ ngắn, người người bận rộn đi qua đi lại trong mấy phòng hóa trang rộng rãi.

Từ giữa tháng tư đến giữa tháng năm gần đây tôi mới theo chụp cho những người mẫu danh tiếng.

Có một số người mẫu vẫn nhớ mặt, muốn chụp ảnh cùng tôi.

Tôi nghĩ là chụp thêm một bộ ảnh sau sân khấu cũng không lỗ, nhân lúc Lục Tinh Gia đang trang điểm, thế là ngoan ngoãn đồng ý, liền chụp trộm mấy bộ ảnh.

Theo góc độ nào đó thì người như tôi rất được con gái thích, mãi mới chào hỏi xong vô số người mẫu, đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng: Mẹ nó chứ, ông đây quên mất Lục Tinh Gia.
Người ở hậu trường đông, tín hiệu kém, tôi không có cách nào liên hệ với anh ta, trong phút chốc rất thương cảm, đang nghĩ xem hay lúc này rời đi luôn, nhưng lướt xem máy ảnh, tài liệu có thể dùng ít đến tội nghiệp.

Tôi thở một hơi dài thiệt dài, muốn khóc quá: Mẹ nó chứ, tôi thấp quá rồi, không hít nổi không khí ở bên trên.

Điều hòa ở hậu trường căn bản là không đủ dùng, bí bức cực kỳ, ông đây đầu đau như búa bổ, chỉ có thể nhón ngón chân lên như con cá voi ngoi lên mặt biển phun nước.

Nhưng vẫn không hít đủ không khí, trước mắt tôi một màu trắng xóa, đèn trong phòng hóa trang sáng quá rồi, chính là đang muốn làm nhiễu mắt tôi.

...!Chậm hơn một giây, muộn một giây thôi là tôi ngã xuống.

Một bàn tay đột ngột đỡ lấy eo của tôi, đưa một ly nước đá, ống hút dài mảnh, dính một vòng tròn đỏ thắm.

"Uống từ từ thôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện