Mới tách ra được mấy ngày, Hàn Cao thật không thể nói ra những lời như “lâu quá không gặp” chỉ có thể nhìn Cố Duệ gật đầu: “Lại gặp nhau rồi, Cố cô nương.”

Xem ra đều là người quen, người của Quân Thục học viện tuy vẫn còn hiếu kỳ về lai lịch của Cố Duệ nhưng họ vẫn nhớ là còn có chính sự.

Lão tiên sinh khá lớn tuổi của học viện họ Hứa, là một đại văn hào nổi tiếng của thành U Châu, người người đều gọi ông là Hứa lão tiên sinh.

Ông được Hứa Điển đỡ xuống xe ngựa, Cố Duệ vừa nhìn đã biết hai người này là người một nhà.

“Nhạc cô nương, nghe nói cô ở đây, lão hủ liền có cảm giác sẽ tìm được tung tích của những học sinh không may đó.” Tuổi tác đã cao vậy còn đến nơi nguy hiểm này, nếu không phải lo lắng cho những học sinh của mình thì chẳng còn lý do gì khác.

Nhạc Nhu nhận ra vị Hứa lão tiên sinh này, tiến lên thi lễ: “Lão tiên sinh đi đường vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã, còn về tung tích và an nguy của các học sinh kia, thì phải phiền đến người của Đề Hình Ty rồi.”

Hàn Cao nhìn lão gia nhà mình thận trọng đồng ý, hắn biết lão gia nhà hắn bình thường nào có dễ dàng tiếp nhận những vụ án như vậy. Lần này ông đến không phải vì mặt mũi của Quân Thục học viện, cũng không phải vì những học sinh kia đều là môn sinh có quan hệ với Hứa lão tiên sinh, tất cả chỉ vì ý nghĩa đại diện nằm phía sau Nhạc Nhu.

Đây chính là quan trường, hắn phải học cho quen dần.

So với tâm tư của Hàn Cao thì Hứa Điển sầu thảm hơn nhiều, vừa nghe nói nơi này có xà yêu náo loạn, sau đó lại bị tiêu diệt, hắn liền vội vàng nói Cố Duệ dẫn hắn đi xem, Cố Duệ trực tiếp từ chối, một chút mặt mũi cũng chẳng để lại cho hắn.

“Cô sao lại như vậy chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã từng cùng chung hoạn nạn mà.”

“Do anh xấu xí.”

“Cái gì?”

Hứa Điển nhất thời bị bốn chữ điềm tĩnh của Cố Duệ knock-out. Những người ở đây đang bàn về vụ án, thế mà giọng điệu của Cố Duệ hoàn toàn không giống người thường, nghe có vẻ bình thản lạnh nhạt, lại còn kèm thêm mấy phần thờ ơ ngả ngớn, lời vừa nói ra liền lọt thẳng vào lòng người.

Bất kể là những đã từng gặp gỡ nhiều lần như Hàn Cao, hay là chỉ mới qua một đêm như Nhạc Nhu, họ đều liệt Cố Duệ vào loại “đặc biệt khác người”, trong lúc vô thức đều quay đầu nhìn lại.

“Tôi nói, anh so với Nhạc mỹ nhân thì đúng là quá xấu xí, con người tôi đây khá kén chọn, không có lý do gì để bỏ cô ấy mà đi theo anh.” Lời giải thích vô cùng khí khái hùng hồn, khiến Hứa Điển giận đến cả đầu bốc khói, buồn bực xoay người bỏ đi, Hàn Cao phì cười, chắp tay chào Cố Duệ rồi dẫn người rời khỏi.

Nhạc Nhu thì dở khóc dở cười, còn Hứa lão tiên sinh là đương thế văn hào, tất nhiên không đặt chuyện trêu đùa của đám tiểu bối ở trong lòng, chỉ thầm cảm thấy Cố Duệ tác phong quá quái gỏ, quá thiếu đứng đắn, xem ra cứ như phường vô văn hóa.

Cố Duệ đương nhiên không biết bản thân đã khiến lão giả kia không hài lòng, mà có biết thì cũng không sao. Người là tiên sinh, còn tôi đây chính là giáo sư gợi đòn (1) đấy!

Người của Đề Hình Ty nghiêm túc nghiên cứu vụ án mất tích của các học sinh học viện, mấy người học sinh đó không biết cách điều tra, chỉ là nghĩ đến những người bạn học vô cớ mất tích, sinh tử không rõ, trong lòng không tránh khỏi mang theo vài phần thương cảm.

Nhạc Nhu không quan tâm chuyện điều tra chốn nhân gian, cô cũng không rành chuyện này. Bản thân cô đang điều tra về tà ma, sau vài lần dùng thuật pháp nghiên cứu, cuối cũng cũng nhìn sang Cố Duệ.

Cố Duệ thấy vẻ mặt xám xịt đầy hoài nghi trên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng kia, lập tức nhíu mày: “Tra được gì rồi?”

Nhạc Nhu gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Trong nước có một loại sức mạnh vô cùng kỳ dị, rất nhỏ, không phải tà ác, nhưng cũng không giống nguồn nước thông thường, nếu không thì thuật pháp sẽ không bị vô hiệu như vậy, không kiểm tra được gì.”

Cố Duệ chứng kiến từ đầu đến cuối, đương nhiên có thể nhìn thấy thuật pháp từ trong giếng phản ứng lại vô cùng yếu ớt. Mắt người thường căn bản cũng không thấy được gì rõ ràng, nhưng cô cảm nhận được giao động bất thường của nó. Nước này có vấn đề, chỉ là không quá mãnh liệt.

“Hoặc là có chỗ nào không đúng, nếu nước uống trong giếng có vấn đề, thì người trong thôn cũng chẳng sống được bao lâu. Tuy nhiên tích tiểu thành đại, tốt nhất phải bảo người trong tôn tạm thời không nên uống nước này.”

Cố Duệ và Nhạc Nhu đều có chung ý kiến, nhưng khi họ trở về thôn, đột nhiên lại nghe có một vị quan quân chạy đến, nói chỗ Hứa Điển có chuyện rồi.

.......

Chuyện gì? Cố Duệ và Nhạc Nhu chạy qua thì thấy đám người Hứa Điển và Trịnh Khải đang xảy ra xung đột, những kẻ đến trước đâu phải là đối thủ của những kẻ đến sau, chẳng qua kẻ đến sau vẫn nhớ rõ quy tắc, không đoạt mạng của bọn họ, chỉ là giáo huấn một trận mà thôi.

Đám người Hứa Điển là những đóa hoa trong nhà kính, không biết trời cao đất dày, đắc tội với người ta, bị trừng phạt cũng là điều đương nhiên, hy vọng qua chuyện này họ có thể khôn lên một tí. Cố Duệ cũng không thân thích gì với đám người bọn họ, đương nhiên chẳng ló đầu ra.

Sau khi Nhạc Nhu đến, đám người hai bên đều tỏ vẻ sợ hãi. Hứa Điển nhìn thấy Cố Duệ khoanh tay đứng nhìn, cõi lòng tan nát, sắc mặt sầm xuống, đá mạnh vào cái cây trước mặt!

Ầm!

Cái cây trực tiếp bị đá gãy, bay xa ba mét.

Các bạn học sinh: Mạnh quá, quá mạnh, tại sao lúc trước lại như gà bệnh thế?

Đám người Trịnh Khải: Gà bệnh tự uống tiết gà rồi sao?

Cao Hàn vốn quen biết Hứa Điển từ nhỏ, hắn nhíu mày, cái cây này có vấn đề!

Hàn Cao vô thức nhìn sang Cố Duệ, quả nhiên… quả nhiên nhìn thấy cái con người này đang nhìn cái cây một cách vừa thờ ơ vừa sắc bén, cô cũng chẳng buồn đi đến chạm vào nhánh cây gãy.

“Khụ, không phải do tôi, không phải do tôi quá mạnh, mà là cái cây này quá yếu, yếu như đậu hủ vậy đó.” Hứa Điển tuy trước kia rất thiếu đứng đắn, nhưng gần đây đã bớt nhiều rồi, hắn cũng biết ở đây có nhiều người thông minh, nên không dám nói bừa, vội vàng trình bày nguyên nhân sự việc.

Cái cây quá yếu? Cái cây này thô như cái đùi cô nương nhà người ta, người bình thường phải ba bốn nhát dao mới chặt đứt được, dù cho có yếu có giòn đến mức nào thì cũng không thể bị một cước đá gãy chứ, lẽ nào là cây khô?

Trong khi mọi người còn nghi hoặc thì Cố Duệ đã đưa tay ra, Hàn Cao nhanh tay lấy bội đao xuống, Cố Duệ nhận lấy đao, nhấc đầu nhánh cây lên, mọi người nhìn thấy cái đầu khúc cây bị Hứa Điển đá gãy… trống không!

Làm sao có thể trống không!

“Lẽ nào bọn mối đã gặm hết rồi?”

Mọi người bàn tán xôn xao, vừa khéo lúc này có mấy thôn dân của Ẩn Nguyệt thôn đi ngang qua, nhìn thấy đám người đang kinh ngạc ngây người liền nói cho họ biết, những cái cây này trước đây không có vấn đề gì.

“Chỉ sợ là có vấn đề các người cũng không biết, chỉ nhìn bên ngoài làm sao có thể đoán được cái cây này đã bị khoét rỗng, chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài, hãy xem thử xem những cái cây khác như thế nào.” Cố Duệ chau mày nói, Hàn Cao hiểu ý, ra lệnh cho quan quân chặt hết những cây xung quanh, bốn cây trong số đó rỗng ruột!

“Theo lời Cự Tử truyền lại, cuối đời Đông Hán từng có...”

“Đại họa mối nếu không kịp tiêu diệt sẽ dẫn đến cả một...”

Có mấy học sinh trích dẫn luận điểm, không khí đầy mùi mục ruỗng, nói thì không sai đó, nhưng mà bốn năm cây mới có một cây bị hỏng, cái này thật chẳng giống tác phong của đám mối chút nào.

“Kỳ lạ! Nếu như là mối đục khoét, thì cả khu này đều phải như vậy, sao lại thế này...” Một thôn dân lấy làm kỳ quái.

Cố Duệ đi đến bên cái cây bị Hứa Điển đá gãy, vẫn còn một đoạn gốc cây.

Rễ cây cắm vào đất, Cố Duệ ngồi xổm xuống nhìn mặt đất, bàn tay ấn xuống nền đất, cô nói: “Cỏ không mọc.”

Giọng cô không lớn, Nhạc Nhu và Hàn Cao nghe được hai mắt liền sáng lên, mỗi người liền đi xem những cái cây mục khác, họ nhận thấy mặt đất trong đường kính hai mét quanh gốc cây tiêu điều hơn những nơi khác, màu đất cũng đen hơn.

“Chỗ của tôi cũng vậy.” Hứa Điển không cam tâm, quan sát xong liền báo cáo.

Chuyện này không phải là trùng hợp.

Mọi người bàn luận ồn ào, chỉ có Trịnh Khải sa sầm nét mặt, Cố Duệ chỉ nói qua loa vài chữ liền khiến người khác nghe theo, Nhạc Nhu thì coi như không tính đi, dù gì nàng cũng xuất thân gia thế, còn người nữ nhân này thì có gì chứ!

Chẳng qua chỉ dựa vào trên người có bảo vật mà thôi!

“Cái này thì nói lên được gì, chỉ là mấy cái cây bị mối ăn thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ!” Trịnh Khải thể hiện thái độ vặn vẹo, nhưng cảm giác sảng khoái vì có thể châm chọc Cố Duệ kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị Cố Duệ cắt ngang.

“Đào!”

Cố Duệ đứng dậy, chẳng buồn nhìn Trịnh Khải, trực tiếp ném ra một câu.

Hàn Cao lập tức sai người trở về thôn lấy cuốc xẻng đến đào, hoàn toàn không thèm để ý đến Trịnh Khải, hắn vô cùng xấu hổ, đang định phát tác thì bị ánh mắt Nhạc Nhu quét đến, chỉ đành nén xuống, tức giận bỏ đi. Những Hàng Sư còn lại biết thái độ của Nhạc Nhu với bọn họ không tốt, cũng không muốn ở lại để thêm mất mặt, lũ lượt rời đi.

Trong thâm tâm có bao nhiêu oán hận với Cố Duệ, bao nhiêu bất mãn với Nhạc Nhu thì chỉ có bản thân tự biết.

Quan quân và thôn dân rất nhanh đã mang cuốc đến, người của Đề Hình Ty và Hứa lão tiên sinh cũng đến. Ông ta tuy học thức uyên thâm, nhưng chuyện điều tra cũng không rành lắm, nhìn Hàn Cao chỉ huy đám người đào đất không khỏi thấy tò mò, ông mở miệng hỏi Hàn Phong.

Hàn Phong từng kinh qua không ít vụ án mạng, nghe hỏi chỉ biết cười khổ: “Không giấu gì Hứa lão, nếu là vụ án người dân phạm tội, Hàn Phong tôi không dám chểnh mảng, nhưng từ sau vụ án của Trần gia, tôi mới biết bên ngoài còn rất nhiều người tài giỏi.”

Sao lại kéo đến vụ án Trần gia rồi, Hứa lão tiên sinh suy nghĩ một lát, chẳng lẽ Hàn Phong cảm thấy Triệu Nguyên lợi hại hơn hắn sao? Có thể, vụ án Trần gia sau khi được phá giải, Triệu Nguyên quả thực tên tuổi lẫy lừng.

Nhưng Hứa lão tiên sinh nhìn kỹ, thì thấy mối quan tâm của Hàn Phong chính là một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương đó mới được bao nhiêu tuổi? Tuy rằng triều này thiếu niên anh tài có nhiều, nhưng sao chẳng thấy được chút khí chất tinh anh nào trên người cô ta.

Cố Duệ đột nhiên thấy ngứa mũi, lẽ nào có người đang nói xấu sau lưng cô. Cô xoa xoa mũi, nhìn đống đất mấy người kia đào lên, quan quân vẫn là không nhanh nhẹn bằng thôn dân nha. Đột nhiên một người trong số đó đào trúng âm thanh kỳ quái, anh ta lập tức dừng lại, nhìn… Cố Duệ.

Tốt lắm, thật là thông minh mà, nhanh như vậy đã nhận ra Hàn đại công tử, Hứa đại công tử, Nhạc đại tiểu thư đều nghe lời Cố đại thôn nữ rồi sao?

“Từng đào măng chưa?”

A? Đùa gì vậy? Quan quân sững sờ, thôn dân thì gật đầu, trong núi cũng có rừng trúc, bọn họ cũng từng ăn măng, nhưng mà ở đây làm gì có măng!

“Ngu ngốc! Cô ấy muốn các người đào gốc cây như thể đào măng, kéo những thứ ở dưới ra, đừng làm tổn thương đến rễ!” Hứa Điển đột nhiên thông minh ra, không cần người khác chỉ điểm cũng có thể nói đúng ý, Cố Duệ vui vẻ nhìn hắn.

Hứa Điển trong lòng vui mừng, khóe môi ráng ép nụ cười xuống, biểu cảm kéo căng, cố tỏ vẻ cao ngạo.

Nhạc Nhu: Ánh mặt cô ấy nhìn anh giống như nhìn một đứa thiểu năng thông minh đột xuất đó.

Hàn Cao: Biểu cảm của anh quá giả tạo rồi.

Hứa lão tiên sinh: Còn ra thể thống gì nữa!

***

(1) Ở đây tác giả chơi chữ, dùng từ đồng âm để nói một từ có nghĩa là chuyên gia, giáo sư để nói đến một cụm từ là ngôn ngữ trên mạng, dùng châm biếm những kẻ ba hoa, khiến người khác chỉ trích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện