Bốn người tìm được một gốc cây sạch sẽ, bốn phía chắn gió, bọn họ đốt một đống lửa rồi ngồi xung quanh, không khí đã ấm áp lên, chăn lông thì đưa cho hai người Nhạc Nhu và Cố Duệ đắp.
“Tôi đói rồi!” Cố Duệ nói.
“Đáng lắm, ai kêu cô chê bánh không ngon!” Lý Đại Hùng vừa mắng vừa đưa một miếng bánh mì cho Cố Duệ.
“Khó ăn lắm, tôi không muốn ăn bánh mì.”
“Cô còn chê hả? Vậy cô muốn ăn gì?”
“Nướng bánh mì trên lửa, rồi quét thêm một ít tương ớt.”
Tương ớt này là lấy từ chỗ thẩm thẩm của Khổng Động Sinh, do người ở đây làm, hương vị khá ngon.
Nhưng Khổng Động sinh có chút khó chịu: “Cố cô nương, Nhạc cô nương nhà người ta còn không kén chọn như cô.”
Cố Duệ nhìn Nhạc Nhu tao nhã đang yên lặng ngồi một bên, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô ăn không?”
Nhạc Nhu giật mình, đang muốn từ chối thì nghe Cố Duệ nói: “Cô nhẫn tâm để tôi bị người khác nói là một kẻ kén chọn hả?”
Hơ... Nhạc Nhu nhìn gương mặt có mấy phần non nớt giống với một người muội muội trong gia tộc của mình, rõ ràng biết con người này, tâm cơ và trí tuệ hơn cô rất nhiều, rõ ràng biết người này nhìn bề ngoài ngoan ngoãn như cừu non nhưng nội tâm là lang sói, thế nhưng vô vẫn bất giác nói: “Đưa tôi một miếng đi!”
Khổng Động Sinh sụp đổ, sau đó nhìn thấy Cố Duệ thay đổi nét mặt nhìn hắn mỉm cười: “Tối nay đi ngủ nhớ cẩn thận mớ trứng của anh.”
Khổng Động Sinh cả người đều thấy không ổn!
Ngón tay cầm miếng bánh của Nhạc Nhu khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu chầm chậm ăn bánh.
Cô không nghe thấy gì cả.
Ở trong núi, dù thời tiết tốt thì ban đêm nhiệt độ cũng sẽ hạ xuống, huống hồ hiện tại đang là cuối thu, nên trong núi sẽ lạnh hơn, thêm vào vài nhánh củi, lửa cháy mạnh hơn, phản chiếu ánh đỏ lên gương mặt bốn người.
Bánh gạo được nướng thơm giòn, bên ngoài quét một tầng tương ớt, thứ thức ăn vặt của nhân gian này khiến cho một đại tiểu thư quý tộc như Nhạc Nhu cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cô cắn một miếng, lúc mới đầu chưa kịp thích nghi với vị cay, nhưng càng ăn, vị cay kích thích vị giác, càng cảm thấy có vài phần ấm áp, do vậy mà trên gương mặt cũng có thêm vài phần ý cười.
“Đêm khuya rồi, chúng ta nên vận động một chút chứ nhỉ?” Cố Duệ đột nhiên nói, Nhạc Nhu và Khổng Động Sinh đều trầm mặc.
Vận động gì chứ? Bắn trứng hả?
Lý Đại Hùng mở miệng: “Ăn xong rồi đi ngủ sợ bị mập đúng không, trước đây cô luôn ganh tị vì eo của Yêu Yêu nhỏ hơn cô...”
“Cho nên người béo chính là anh đó.” Cố Duệ khinh thường Lý Đại Hùng, cường tráng và béo phì chính là sự chênh lệch về lượng mỡ đó, cô cảm thấy, sau tên đầu trọc, thì Khuê Sơn lại có thêm một tên béo chết tiệt rồi.
Hai người đấu võ mồm một hồi thì bắt đầu buồn ngủ, dù gì cũng đã leo núi hết cả một ngày, không buồn ngủ mới lạ, thế là Cố Duệ và Khổng Động Sinh sẽ canh gác nửa đêm trước, phần canh giữ nguy hiểm nhất, là nửa đêm sau, thì giao lại cho Lý Đại Hùng và Nhạc Nhu.
Đừng hỏi tại sao lại sắp xếp như vậy, chỉ cần nghĩ đến Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng không dễ đối phó lẫn nhau, lực chiến lại yếu nhất là có thể hiểu được.
Lực chiến xếp hạng 1234, đương nhiên phải xếp 13 và 24. Được rồi, chủ yếu là do Cố Duệ cảm thấy mới ăn no xong, không nên đi ngủ sớm.
Lý Đại Hùng lăn ra đất liền ngủ, Nhạc Nhu nhìn hai người Cố Duệ mỉm cười, sau đó cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khổng Động Sinh rất sợ Cố Duệ, không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó thêm củi.
Cố Duệ nào có thèm quản hắn, cô nhắm mắt, yên lặng ôn luyện chú pháp mấy ngày nay học được. Cô tính sẽ tự học, tuy hiệu quả không bằng được dạy trực tiếp, nhưng còn cách nào nữa đâu, phải chờ gặp được tên đầu trọc, rồi mới có thể quấn lấy bắt hắn dạy tu hành Hàng Lực.
Hai người yên tĩnh, ánh lửa bập bùng, thời gian từng phút từng phút trôi đi.
Đột nhiên, Cố Duệ đang nhắm mắt, nhắm mắt thì... ngủ luôn.
Nhưng dường như là trong mộng, lại dường như không phải, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Là tiếng khóc của trẻ con, vốn dĩ rất xa, rất nhỏ, nhưng sau đó lại trở nên rất rõ ràng, cứ như đang có người ở bên tai...
Cố Duệ mở bừng hai mắt, nhìn Khổng Động Sinh đang ngồi bên cạnh. Khổng Động Sinh vốn dĩ cũng đang ngái ngủ, đột nhiên nhìn thấy Cố Duệ trân trân nhìn mình thì bị dọa giật mình! Người lùi về phía sau, mông đặt ở trên đất, hai tay bảo vệ phần hông.
“Cô... cô muốn làm gì!”
Cố Duệ: “Đánh anh!”
Cô vừa nói vừa quăng về phía Khổng Động Sinh một hạt dẻ, Khổng Động Sinh ôm đầu hét lên: “Đánh tôi thì được, nhưng không được nướng trứng của tôi... Không đúng, cô đánh tôi làm gì!”
Cố Duệ trừng mắt: “Câu chuyện ma quỷ kia cũng đã kể từ ba bốn giờ trước rồi, anh còn phối hợp với khung cảnh này giả tiếng trẻ con khóc làm gì, muốn dọa tôi sao?”
Khổng Động Sinh mù mờ: “Tôi không có, không có!”
“Còn nói không có! Anh nghe đi, vẫn còn đang khóc!” Cố Duệ vừa nói xong liền có cảm giác có gì đó không đúng, Khổng Động Sinh cũng sững sờ.
Bởi vì hắn nghe thấy rồi, nhưng rõ ràng không phải hắn.
Cố Duệ lúc này cũng giật mình, vậy là tiếng khóc của ai? Sắc mặt của cô và Khổng Động sinh đều rất khó coi, nghi ngờ nhìn xung quanh, tối đen như mực, ngoài ánh trăng trên trời, thì chỉ có ánh sáng từ đống lửa kia, tiếng khóc từ xung quanh truyền đến, lúc gần lúc xa, căn bản nghe không rõ là đến từ đâu.
“Đây... là thứ mà đám người nhị thúc của tôi đã gặp phải?” Khổng Động Sinh bị dọa đến mức lắp bắp, tay nắm chặt chủy thủ.
Lúc này Nhạc Nhu cũng đã tỉnh dậy, thính lực của cô rất nhạy bén, đừng nói tới việc cô có nghe thấy tiếng khóc kia hay không, động tĩnh mà hai người Cố Duệ gây ra cũng đủ khiến cô tỉnh dậy rồi.
Cô cũng lắng nghe một lúc, sau đó nhíu mày: “Là Hề Nang?”
Cố Duệ lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng có gì đó không đúng.”
Nếu như chỉ có một người nghe thấy, thì nguyên nhân có thể là do thể xác và tinh thần, nhưng nếu như bốn người đều... không, vẫn còn một kẻ ngủ say như chết.
Cố Duệ bước qua đá Lý Đại Hùng một cái, Lý Đại Hùng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Làm gì vậy, đến giờ rồi hả? Hơ, Khỉ, cô ngủ đi.”
Cố Duệ trợn mắt, rút kiếm ra, hàn quang từ lưỡi kiếm lưu chuyển, Lý Đại Hùng bị dọa giật bắn mình, hắn tưởng Cố Duệ muốn động thủ, liền nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức hắn cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhất thời méo mặt.
Không phải chứ, gặp phải rồi sao?
Bốn người tựa lưng vào nhau nhìn xung quanh, trời tối đen như mực, ngón tay Nhạc Nhu quấn chặt dải lụa, lưu văn trên mặt lưu chuyển, ánh sáng gom lại, cô dường như đang niệm gì đó, một dải lưu văn phát ra ánh sáng.
Ánh sáng đó lưu động trong không khí, giống như một dải lục phát sáng.
Đại tiểu thư của tôi thật quá lợi hại, đây là kỹ năng thăm dò mới?
Cố Duệ và Lý Đại Hùng, hai kẻ Hàng Sư miền núi, nhìn thấy loại kỹ năng niệm chú lập tức có hiệu lực kia thì hai mắt sáng lên.
Nhạc Nhu bị hai tên thổ tặc nhìn chằm chằm cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng vì cần chuyên tâm thi triển pháp thuật, nên phải cố gắng lờ hai kẻ kia đi.
“Đi!” Ngón tay vẽ một đường trên không trung, sợi ánh sáng đó theo chuyển động từ ngón tay của cô bắn một đường vòng cung về phía trước, quét qua không gian đen kịt, giống như pháo hoa phóng ra!
Sau khi quầng sáng kinh động lòng người kia lướt qua... không có gì thay đổi.
“Đây là có quỷ hay không có quỷ?” Cố Duệ cảm thấy hiệu ứng rất đẹp, nhưng hiệu quả như thế nào thì cô không biết.
Nhạc Nhu chau mày: “Có thể là không có.”
Cố Duệ nghe xong thì thở dài một hơi, nhưng cô lại cảm thấy Lý Đại Hùng dùng lưng đụng cô một cái.
“Làm gì vậy!”
“Bên chỗ các cô không có, nhưng chỗ của tôi hình như có.”
Đùa cái gì vậy? Cố Duệ và Nhạc Nhu nhìn về phía của Lý Đại Hùng.
Chỉ thấy trong màn đêm phía đối diện Lý Đại Hùng có từng đốm từng đốm ánh sáng xanh chớp tắt, cái màu xanh lè kia quả thật rất giống ánh sáng của quỷ.
Lý Đại Hùng bị dọa đến mức cả người phát run, ngay cả Cố Duệ cũng cảm thấy bàn tay ra đầy mồ hôi.
Bốn người chầm chậm thay đổi vị trí đứng, Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng đi lấy túi đồ dưới sự canh chừng của Nhạc Nhu, Cố Duệ và cô phụ trách đứng đối diện với ánh sáng xanh chi chít kia.
Những đốm sáng xanh đó có vẻ như càng lúc càng đến gần, dường như là đang bay đến chỗ bọn họ, vậy nên, đốm sáng xanh đó cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cố Duệ nắm chặt thanh kiếm, sau khi cảm thấy hai người Lý Đại Hùng đã vác đồ xong thì chuyển lưỡi kiếm... vừa mới định thu lại... cô đột nhiên nghe thấy trong không khí dường như có tiếng ong ong rất nhỏ.
Ong ong?
“Chết tiệt! Đây là đom đóm!” Cố Duệ cạn lời, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh cũng mơ hồ, đom đóm? Không phải chứ, lẽ nào là bọn họ tự mình dọa mình?
“Sao có thể có nhiều đom đóm như vậy?” Không động sinh vừa nói xong, thì vô số đom đóm đã từ trong bóng tối bay đến, xuyên qua bên người bọn họ, một màn này quả thật sẽ vô cùng huyền ảo nếu như không có câu sau của Nhạc Nhu: “Phía sau dường như có thứ gì đó đang đuổi theo bọn chúng, bọn chúng hoảng sợ nên chạy trốn.”
Được Nhạc Nhu nhắc nhở, Cố Duệ cũng lập tức phản ứng: “Đại Hùng, anh có thể ngửi thấy gì không?”
“Có!” Lý Đại Hùng ngửi ngửi, đột nhiên đá Khổng Động Sinh một phát: “Ngươi dám đánh rắm!”
Khổng Động Sinh mặt đỏ đến tận mang tai: “Do lúc nãy tôi bị dọa sợ quá!”
Cố Duệ và Nhạc Nhu đều cạn lời, nhưng không cần dùng tới khứu giác Hạo Thiên Khuyển của Lý Đại Hùng, bốn người bọn họ đều đã nghe thấy tiếng gào thét từ trong rừng sâu truyền đến.
Đây là tiếng gì vậy? Nghe thấy tiếng khóc của Hề Nang còn đỡ hơn!
“Chạy mau!” Giọng nói của Nhạc Nhu mang theo mấy phần kinh hãi, đám người Cố Duệ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhu sợ hãi như vậy, tự nhiên hiểu ngay chuyện này không ổn, cũng ngay lúc đó...
Ầm!
Trên trời truyền đến tiếng sấm, ánh sét chiếu rọi cả một mảng rừng núi vốn đen như mực, đám người Cố Duệ nhìn thấy trong mảng rừng rậm phía sau đám đom đóm kia có một bóng đen cao to, hình dạng đứng thẳng giống như là con người.
“Là người? Là người thì tôi không sợ!” Lý Đại Hùng đột nhiên khôi phục đầy can đảm, nhưng ba người Cố Duệ lại cảm thấy đó không phải người, làm gì có người nào cao to như vậy, hơn nữa… Lần sấm sét thứ hai giáng xuống, tia sét mạnh mẽ khiến không gian sáng như ban ngày, bốn người Cố Duệ ngay sau đó liền nhìn thấy dung mạo thật sự của bóng đen đang từ trong rừng chầm chậm bước tới.
Lúc trước nghĩ là cao to, bởi vì so sánh với chiều cao của cây rừng, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới biết, thật sự là cao một trượng, mà còn là đầu thú thân người.
Thân thể đó tuy giống hình người, nhưng toàn thân lại mọc lông xám trắng dày đặc, tay chân to khỏe, móng tay dài một tấc, lại còn cong vào, được rồi, cơ thể của người ta quá cường tráng cũng không sao cả, vấn đề chính là cái đầu của người ta kìa.
“Là Dã Cẩu!” Vẻ mặt Nhạc Nhu trầm trọng.
Đây đâu phải chó hoang, rõ ràng là giống sói y chang mà! Khổng Động Sinh trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn nhìn qua liền thấy Cố Duệ và Lý Đại Hùng sắc mặt đen thui.
“Chạy mau!”
Dã Cẩu, thật sự là Dã Cẩu!
Bốn người quay đầu bỏ chạy, ánh sáng của tia sét khiến họ nhìn rõ nó, không ngờ rằng nó cũng nhìn rõ bọn họ, lập tức nó rống lên một tiếng, hai chân dẫm mạnh, nhảy phốc một cái hai tay chạm đất, bây giờ nó không khác gì một con sói đang vừa gào thét vừa chạy đuổi theo!
Ngay lúc này, Cố Duệ đột nhiên có ảo giác giống như mấy ngày trước bị Trần Dịch Sinh truy đuổi, hồi tưởng thêm chút nữa, lại có ảo giác như bị Vương Thanh truy sát.
Đây là cái vận mệnh xúi quẩy gì vậy chứ, ông trời ơi!
“Tôi đói rồi!” Cố Duệ nói.
“Đáng lắm, ai kêu cô chê bánh không ngon!” Lý Đại Hùng vừa mắng vừa đưa một miếng bánh mì cho Cố Duệ.
“Khó ăn lắm, tôi không muốn ăn bánh mì.”
“Cô còn chê hả? Vậy cô muốn ăn gì?”
“Nướng bánh mì trên lửa, rồi quét thêm một ít tương ớt.”
Tương ớt này là lấy từ chỗ thẩm thẩm của Khổng Động Sinh, do người ở đây làm, hương vị khá ngon.
Nhưng Khổng Động sinh có chút khó chịu: “Cố cô nương, Nhạc cô nương nhà người ta còn không kén chọn như cô.”
Cố Duệ nhìn Nhạc Nhu tao nhã đang yên lặng ngồi một bên, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô ăn không?”
Nhạc Nhu giật mình, đang muốn từ chối thì nghe Cố Duệ nói: “Cô nhẫn tâm để tôi bị người khác nói là một kẻ kén chọn hả?”
Hơ... Nhạc Nhu nhìn gương mặt có mấy phần non nớt giống với một người muội muội trong gia tộc của mình, rõ ràng biết con người này, tâm cơ và trí tuệ hơn cô rất nhiều, rõ ràng biết người này nhìn bề ngoài ngoan ngoãn như cừu non nhưng nội tâm là lang sói, thế nhưng vô vẫn bất giác nói: “Đưa tôi một miếng đi!”
Khổng Động Sinh sụp đổ, sau đó nhìn thấy Cố Duệ thay đổi nét mặt nhìn hắn mỉm cười: “Tối nay đi ngủ nhớ cẩn thận mớ trứng của anh.”
Khổng Động Sinh cả người đều thấy không ổn!
Ngón tay cầm miếng bánh của Nhạc Nhu khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu chầm chậm ăn bánh.
Cô không nghe thấy gì cả.
Ở trong núi, dù thời tiết tốt thì ban đêm nhiệt độ cũng sẽ hạ xuống, huống hồ hiện tại đang là cuối thu, nên trong núi sẽ lạnh hơn, thêm vào vài nhánh củi, lửa cháy mạnh hơn, phản chiếu ánh đỏ lên gương mặt bốn người.
Bánh gạo được nướng thơm giòn, bên ngoài quét một tầng tương ớt, thứ thức ăn vặt của nhân gian này khiến cho một đại tiểu thư quý tộc như Nhạc Nhu cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cô cắn một miếng, lúc mới đầu chưa kịp thích nghi với vị cay, nhưng càng ăn, vị cay kích thích vị giác, càng cảm thấy có vài phần ấm áp, do vậy mà trên gương mặt cũng có thêm vài phần ý cười.
“Đêm khuya rồi, chúng ta nên vận động một chút chứ nhỉ?” Cố Duệ đột nhiên nói, Nhạc Nhu và Khổng Động Sinh đều trầm mặc.
Vận động gì chứ? Bắn trứng hả?
Lý Đại Hùng mở miệng: “Ăn xong rồi đi ngủ sợ bị mập đúng không, trước đây cô luôn ganh tị vì eo của Yêu Yêu nhỏ hơn cô...”
“Cho nên người béo chính là anh đó.” Cố Duệ khinh thường Lý Đại Hùng, cường tráng và béo phì chính là sự chênh lệch về lượng mỡ đó, cô cảm thấy, sau tên đầu trọc, thì Khuê Sơn lại có thêm một tên béo chết tiệt rồi.
Hai người đấu võ mồm một hồi thì bắt đầu buồn ngủ, dù gì cũng đã leo núi hết cả một ngày, không buồn ngủ mới lạ, thế là Cố Duệ và Khổng Động Sinh sẽ canh gác nửa đêm trước, phần canh giữ nguy hiểm nhất, là nửa đêm sau, thì giao lại cho Lý Đại Hùng và Nhạc Nhu.
Đừng hỏi tại sao lại sắp xếp như vậy, chỉ cần nghĩ đến Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng không dễ đối phó lẫn nhau, lực chiến lại yếu nhất là có thể hiểu được.
Lực chiến xếp hạng 1234, đương nhiên phải xếp 13 và 24. Được rồi, chủ yếu là do Cố Duệ cảm thấy mới ăn no xong, không nên đi ngủ sớm.
Lý Đại Hùng lăn ra đất liền ngủ, Nhạc Nhu nhìn hai người Cố Duệ mỉm cười, sau đó cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khổng Động Sinh rất sợ Cố Duệ, không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó thêm củi.
Cố Duệ nào có thèm quản hắn, cô nhắm mắt, yên lặng ôn luyện chú pháp mấy ngày nay học được. Cô tính sẽ tự học, tuy hiệu quả không bằng được dạy trực tiếp, nhưng còn cách nào nữa đâu, phải chờ gặp được tên đầu trọc, rồi mới có thể quấn lấy bắt hắn dạy tu hành Hàng Lực.
Hai người yên tĩnh, ánh lửa bập bùng, thời gian từng phút từng phút trôi đi.
Đột nhiên, Cố Duệ đang nhắm mắt, nhắm mắt thì... ngủ luôn.
Nhưng dường như là trong mộng, lại dường như không phải, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Là tiếng khóc của trẻ con, vốn dĩ rất xa, rất nhỏ, nhưng sau đó lại trở nên rất rõ ràng, cứ như đang có người ở bên tai...
Cố Duệ mở bừng hai mắt, nhìn Khổng Động Sinh đang ngồi bên cạnh. Khổng Động Sinh vốn dĩ cũng đang ngái ngủ, đột nhiên nhìn thấy Cố Duệ trân trân nhìn mình thì bị dọa giật mình! Người lùi về phía sau, mông đặt ở trên đất, hai tay bảo vệ phần hông.
“Cô... cô muốn làm gì!”
Cố Duệ: “Đánh anh!”
Cô vừa nói vừa quăng về phía Khổng Động Sinh một hạt dẻ, Khổng Động Sinh ôm đầu hét lên: “Đánh tôi thì được, nhưng không được nướng trứng của tôi... Không đúng, cô đánh tôi làm gì!”
Cố Duệ trừng mắt: “Câu chuyện ma quỷ kia cũng đã kể từ ba bốn giờ trước rồi, anh còn phối hợp với khung cảnh này giả tiếng trẻ con khóc làm gì, muốn dọa tôi sao?”
Khổng Động Sinh mù mờ: “Tôi không có, không có!”
“Còn nói không có! Anh nghe đi, vẫn còn đang khóc!” Cố Duệ vừa nói xong liền có cảm giác có gì đó không đúng, Khổng Động Sinh cũng sững sờ.
Bởi vì hắn nghe thấy rồi, nhưng rõ ràng không phải hắn.
Cố Duệ lúc này cũng giật mình, vậy là tiếng khóc của ai? Sắc mặt của cô và Khổng Động sinh đều rất khó coi, nghi ngờ nhìn xung quanh, tối đen như mực, ngoài ánh trăng trên trời, thì chỉ có ánh sáng từ đống lửa kia, tiếng khóc từ xung quanh truyền đến, lúc gần lúc xa, căn bản nghe không rõ là đến từ đâu.
“Đây... là thứ mà đám người nhị thúc của tôi đã gặp phải?” Khổng Động Sinh bị dọa đến mức lắp bắp, tay nắm chặt chủy thủ.
Lúc này Nhạc Nhu cũng đã tỉnh dậy, thính lực của cô rất nhạy bén, đừng nói tới việc cô có nghe thấy tiếng khóc kia hay không, động tĩnh mà hai người Cố Duệ gây ra cũng đủ khiến cô tỉnh dậy rồi.
Cô cũng lắng nghe một lúc, sau đó nhíu mày: “Là Hề Nang?”
Cố Duệ lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng có gì đó không đúng.”
Nếu như chỉ có một người nghe thấy, thì nguyên nhân có thể là do thể xác và tinh thần, nhưng nếu như bốn người đều... không, vẫn còn một kẻ ngủ say như chết.
Cố Duệ bước qua đá Lý Đại Hùng một cái, Lý Đại Hùng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Làm gì vậy, đến giờ rồi hả? Hơ, Khỉ, cô ngủ đi.”
Cố Duệ trợn mắt, rút kiếm ra, hàn quang từ lưỡi kiếm lưu chuyển, Lý Đại Hùng bị dọa giật bắn mình, hắn tưởng Cố Duệ muốn động thủ, liền nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức hắn cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhất thời méo mặt.
Không phải chứ, gặp phải rồi sao?
Bốn người tựa lưng vào nhau nhìn xung quanh, trời tối đen như mực, ngón tay Nhạc Nhu quấn chặt dải lụa, lưu văn trên mặt lưu chuyển, ánh sáng gom lại, cô dường như đang niệm gì đó, một dải lưu văn phát ra ánh sáng.
Ánh sáng đó lưu động trong không khí, giống như một dải lục phát sáng.
Đại tiểu thư của tôi thật quá lợi hại, đây là kỹ năng thăm dò mới?
Cố Duệ và Lý Đại Hùng, hai kẻ Hàng Sư miền núi, nhìn thấy loại kỹ năng niệm chú lập tức có hiệu lực kia thì hai mắt sáng lên.
Nhạc Nhu bị hai tên thổ tặc nhìn chằm chằm cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng vì cần chuyên tâm thi triển pháp thuật, nên phải cố gắng lờ hai kẻ kia đi.
“Đi!” Ngón tay vẽ một đường trên không trung, sợi ánh sáng đó theo chuyển động từ ngón tay của cô bắn một đường vòng cung về phía trước, quét qua không gian đen kịt, giống như pháo hoa phóng ra!
Sau khi quầng sáng kinh động lòng người kia lướt qua... không có gì thay đổi.
“Đây là có quỷ hay không có quỷ?” Cố Duệ cảm thấy hiệu ứng rất đẹp, nhưng hiệu quả như thế nào thì cô không biết.
Nhạc Nhu chau mày: “Có thể là không có.”
Cố Duệ nghe xong thì thở dài một hơi, nhưng cô lại cảm thấy Lý Đại Hùng dùng lưng đụng cô một cái.
“Làm gì vậy!”
“Bên chỗ các cô không có, nhưng chỗ của tôi hình như có.”
Đùa cái gì vậy? Cố Duệ và Nhạc Nhu nhìn về phía của Lý Đại Hùng.
Chỉ thấy trong màn đêm phía đối diện Lý Đại Hùng có từng đốm từng đốm ánh sáng xanh chớp tắt, cái màu xanh lè kia quả thật rất giống ánh sáng của quỷ.
Lý Đại Hùng bị dọa đến mức cả người phát run, ngay cả Cố Duệ cũng cảm thấy bàn tay ra đầy mồ hôi.
Bốn người chầm chậm thay đổi vị trí đứng, Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng đi lấy túi đồ dưới sự canh chừng của Nhạc Nhu, Cố Duệ và cô phụ trách đứng đối diện với ánh sáng xanh chi chít kia.
Những đốm sáng xanh đó có vẻ như càng lúc càng đến gần, dường như là đang bay đến chỗ bọn họ, vậy nên, đốm sáng xanh đó cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cố Duệ nắm chặt thanh kiếm, sau khi cảm thấy hai người Lý Đại Hùng đã vác đồ xong thì chuyển lưỡi kiếm... vừa mới định thu lại... cô đột nhiên nghe thấy trong không khí dường như có tiếng ong ong rất nhỏ.
Ong ong?
“Chết tiệt! Đây là đom đóm!” Cố Duệ cạn lời, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh cũng mơ hồ, đom đóm? Không phải chứ, lẽ nào là bọn họ tự mình dọa mình?
“Sao có thể có nhiều đom đóm như vậy?” Không động sinh vừa nói xong, thì vô số đom đóm đã từ trong bóng tối bay đến, xuyên qua bên người bọn họ, một màn này quả thật sẽ vô cùng huyền ảo nếu như không có câu sau của Nhạc Nhu: “Phía sau dường như có thứ gì đó đang đuổi theo bọn chúng, bọn chúng hoảng sợ nên chạy trốn.”
Được Nhạc Nhu nhắc nhở, Cố Duệ cũng lập tức phản ứng: “Đại Hùng, anh có thể ngửi thấy gì không?”
“Có!” Lý Đại Hùng ngửi ngửi, đột nhiên đá Khổng Động Sinh một phát: “Ngươi dám đánh rắm!”
Khổng Động Sinh mặt đỏ đến tận mang tai: “Do lúc nãy tôi bị dọa sợ quá!”
Cố Duệ và Nhạc Nhu đều cạn lời, nhưng không cần dùng tới khứu giác Hạo Thiên Khuyển của Lý Đại Hùng, bốn người bọn họ đều đã nghe thấy tiếng gào thét từ trong rừng sâu truyền đến.
Đây là tiếng gì vậy? Nghe thấy tiếng khóc của Hề Nang còn đỡ hơn!
“Chạy mau!” Giọng nói của Nhạc Nhu mang theo mấy phần kinh hãi, đám người Cố Duệ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhu sợ hãi như vậy, tự nhiên hiểu ngay chuyện này không ổn, cũng ngay lúc đó...
Ầm!
Trên trời truyền đến tiếng sấm, ánh sét chiếu rọi cả một mảng rừng núi vốn đen như mực, đám người Cố Duệ nhìn thấy trong mảng rừng rậm phía sau đám đom đóm kia có một bóng đen cao to, hình dạng đứng thẳng giống như là con người.
“Là người? Là người thì tôi không sợ!” Lý Đại Hùng đột nhiên khôi phục đầy can đảm, nhưng ba người Cố Duệ lại cảm thấy đó không phải người, làm gì có người nào cao to như vậy, hơn nữa… Lần sấm sét thứ hai giáng xuống, tia sét mạnh mẽ khiến không gian sáng như ban ngày, bốn người Cố Duệ ngay sau đó liền nhìn thấy dung mạo thật sự của bóng đen đang từ trong rừng chầm chậm bước tới.
Lúc trước nghĩ là cao to, bởi vì so sánh với chiều cao của cây rừng, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới biết, thật sự là cao một trượng, mà còn là đầu thú thân người.
Thân thể đó tuy giống hình người, nhưng toàn thân lại mọc lông xám trắng dày đặc, tay chân to khỏe, móng tay dài một tấc, lại còn cong vào, được rồi, cơ thể của người ta quá cường tráng cũng không sao cả, vấn đề chính là cái đầu của người ta kìa.
“Là Dã Cẩu!” Vẻ mặt Nhạc Nhu trầm trọng.
Đây đâu phải chó hoang, rõ ràng là giống sói y chang mà! Khổng Động Sinh trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn nhìn qua liền thấy Cố Duệ và Lý Đại Hùng sắc mặt đen thui.
“Chạy mau!”
Dã Cẩu, thật sự là Dã Cẩu!
Bốn người quay đầu bỏ chạy, ánh sáng của tia sét khiến họ nhìn rõ nó, không ngờ rằng nó cũng nhìn rõ bọn họ, lập tức nó rống lên một tiếng, hai chân dẫm mạnh, nhảy phốc một cái hai tay chạm đất, bây giờ nó không khác gì một con sói đang vừa gào thét vừa chạy đuổi theo!
Ngay lúc này, Cố Duệ đột nhiên có ảo giác giống như mấy ngày trước bị Trần Dịch Sinh truy đuổi, hồi tưởng thêm chút nữa, lại có ảo giác như bị Vương Thanh truy sát.
Đây là cái vận mệnh xúi quẩy gì vậy chứ, ông trời ơi!
Danh sách chương