Ấy chà, cảm giác này thật là quen thuộc.

Lực tay của người phụ nữ này thật mạnh, trong nháy mắt, mặt Cố Duệ đã xanh mét…

Nhưng…

“Chính là lúc này!”

Cố Duệ bất thình lình móc hỏa phù trong ngực ra…

Và xé nó!

Cố Duệ hét lớn lên: “Thiêu chết nữ quỷ cô luôn!”

Sau đó…

Không có chuyện gì xảy ra cả…

Ý… cái này không phải khởi động bằng cách xé nó ra sao? Ai da, thật xấu hổ mà…

Mặt Cố Duệ trắng bệch. Vương Tinh cười lạnh, tay cô ta lại càng dùng nhiều sức hơn.

Cố Duệ gào thét trong lòng: “Tên đầu trọc khốn nạn kia! Sao còn chưa vào hả?”

“Ta tới đây!”

Tên đầu trọc xông vào, vung thanh thước lên, lửa xanh bắn ra, bay thẳng đến mặt Vương Tinh!

Vương Tinh vội vàng bỏ chạy…

Nhưng ở phía sau căn nhà…

Lư Dịch Chi đi vào bằng cửa sau. Sau khi bước vào nơi tà ác đầy máu tanh này, ngọc Quan Âm đang đeo trên cổ anh ta lập tức phát ra ánh phật quang chói sáng. Phật quang chiếu rọi khắp căn nhà. Vương Tinh không ngờ rằng loại quý công tử như Lư Dịch Chi vậy mà lại đến đây.

Cô ta đã tấn công và làm hộ vệ của anh bị thương. Không có sự bảo vệ của đám hộ vệ, loại công tử thân thể vàng ngọc này sao có thể mạo hiểm tính mạng để tới đây được?

Vương Tinh vì nghĩ như vậy, nên dù biết tên đầu trọc ở bên ngoài cũng không vội vàng chạy trốn. Nhưng bây giờ…

Rầm!

Cô ta phi về phía cửa sổ bên kia.

“Muốn chạy sao? Đừng hòng!”

Tên đầu trọc sớm đoán được cô ta sẽ bỏ chạy, ông lấy thước đâm tới, ánh sáng bao quang thân thước đột nhiên dài ra và đâm về phía Vương Tinh…

Vương Tinh bị đâm trúng, quỷ ảnh bị suy yếu đi rất nhiều. Cô ta ngã xuống đất và hóa thành làn khói đen…

“Thái! Trấn!”

Tên đầu trọc quát lên một tiếng. Tay ông ta ấn xuống, lòng bàn tay liền xuất hiện một cái hộp nhỏ hình lập phương. Cái hộp kia như chứa đầy các cơ quan nhỏ ở bên trong. Tên đầu trọc mở một mặt ra, rồi ấn xuống, chiếc hộp lập tức phát ra ánh sáng trắng và âm thanh “ong ong”.

Ánh sáng trắng ấy vây lấy quỷ khí của Vương Tinh, khiến cô ta không thể thoát ra ngoài.

“Thu phục được cô ta rồi hả?” Cố Duệ hỏi.

Tên đầu trọc gật đầu: “Đại khái là thế!”

Cố Duệ ngồi phịch xuống đất. Cô không muốn ngồi lên mấy cái ghế sạch sẽ kia đâu.

Điều này khiến Lư Dịch Chi để ý đến mấy chiếc ghế dựa trong phòng, sau đó ông ta nói: “Nơi này thế mà lại có người ở à.”

“Đúng vậy. Vừa rồi ta còn thấy quỷ ảnh của bọn họ. Không biết là do Vương Tinh tạo ra, hay vốn dĩ bọn họ đã ở đấy. Nhưng mà, chị gái Vương à, chị đúng là cuồng sạch sẽ mà…”

Vì có hai người đứng bên cạnh nên Cố Duệ tự tin lên hẳn, dám trêu chọc cả Vương Tinh. Nhưng không ngờ Vương Tinh lại nhìn thẳng vào mắt Cố Duệ.

“Không phải ta làm.”

“Không phải cô?!”

Cố Duệ cả kinh. Cái quỷ gì đây? Không phải cô ta… chẳng lẽ…

“Không xong rồi!” Tên đầu trọc đột nhiên hô to.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Rầm rầm rầm!

Tất cả cửa sổ đột nhiên đóng lại.

Cố Duệ cô bị dọa rồi. Còn có cả trò này nữa à!

Cô chạy tới một cái cửa sổ và đẩy mạnh nó ra…

“Sao thế này? Không mở ra được, giống như có cái gì chặn ở bên ngoài vậy!”

Lư Dịch Chi cũng cố gắng mở một cái cửa sổ khác: “Bên ta cũng không được. Hình như bị cái gì chặn bên ngoài rồi.”

“Không cần phí sức, đây là huyễn thuật niêm phong cửa.”

“Huyễn thuật? Nếu là huyễn thuật thì sao lại có cảm giác chân thật như vậy? Lẽ ra phải dễ bị phá mới đúng chứ?”

Nhìn vào khía cạnh quỷ thần, Lư Dịch Chi mới nhận ra bản thân còn non như thế nào.

“Từ lúc chúng ta bước vào nơi này đã trúng phải huyễn thuật của người đó. Chúng ta đang ở trong huyễn thuật, đương nhiên không thể phá được. Trừ khi có ai đó ở bên ngoài giúp chúng ta…”

Những người có thể giúp đều ở trong đây, làm gì còn ai ở ngoài chứ!

Cố Duệ cảm thấy mình còn sống đến bây giờ thật không dễ dàng gì…

“Rốt cuộc người đó muốn làm gì? Tại sao lại nhốt chúng ta ở trong đây? Qua một lúc, bọn Thanh Vũ và Đại Hùng sẽ đến đây rồi…”

Trực giác mách bảo Lư Dịch Chi rằng sắp có chuyện không hay xảy ra.

Cố Duệ thuận miệng nói: “Chẳng lẽ nhốt chúng ta ở đây rồi thiêu chết chúng ta?”

Cô vừa dứt lời thì một mùi là lạ truyền tới, hình như có chút hắc hắc như mùi dầu lửa…

Xoẹt!

Bên ngoài xuất hiện ánh lửa.

Hai người Lư Dịch Chi và tên đầu trọc lập tức quay lại nhìn Cố Duệ.

Mặt Cố Duệ hiện lên vẻ xấu hổ.

“Đúng là định thiêu chết chúng ta rồi.”

Cố Duệ lúng túng: “Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ chấp nhận số phận thành heo nướng?”

“Có cô biến thành khỉ nướng thì có!” Tên đầu trọc cười nhạo Cố Duệ.

“Có vẻ ông đã có cách rồi nhỉ?” Cố Duệ lấy lại tỉnh táo nói.

“Người không thể nhưng chuột có thể.”

“Hả?”

Lúc hai người Cố Duệ đang cảm thấy tò mò, tên đầu trọc thò tay vào cái túi bên hông và móc ra một cái túi nhỏ, rồi lấy mấy viên màu đen từ trong túi nhỏ ấy ra. Mấy viên màu đen này tản ra một mùi khá khó chịu.

Tên đầu trọc ném những viên ấy xuống đất.

“Đây là Xạ Thử Hoàn, là thứ mà lũ chuột thích nhất. Dùng cái này bây giờ là thích hợp nhất.”

Bên ngoài, lửa cuồn cuộn bốc lên, khói đen dày đặc. Ba người Cố Duệ không thể mở được cửa, chỉ có thể chịu đựng sự ngột ngạt ở bên trong.

“Đợi một chút đã.” Cố Duệ lục lọi một vòng ở trong phòng, rồi lấy ba cái khăn đã thấm nước ra.

“Dùng cái này che lại đi! Mà bao giờ lũ chuột tới? Chúng không sợ lửa sao?” Cố Duệ vừa lấy khăn che mũi và miệng, vừa lẩm bẩm.

“Chúng chui từ dưới đất lên, nên không sợ lửa đâu… A, tới rồi!”

Rất khó mà diệt hết đám chuột được. Nhà dù có tốt tới đâu cũng có chuột làm ổ, nhất là những ngôi nhà cũ kỹ. Và căn nhà ma này cũng thế. Chuột và gián là những thứ có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi và mọi ngóc ngách trên thế giới này.

Một đám chuột chui lên rồi lao tới ăn những viên Xạ Thử Hoàn kia.

Tình cảnh có thể nói là điên cuồng.

“Chuột rất bẩn, và cái bẩn của nó có thể dùng trong mọi trận pháp, mặc kệ chính hay tà…”

“Cho nên?”

Rất nhanh, Cố Duệ và Lư Dịch Chi đã biết được đáp án khiến bọn họ buồn nôn kia.

Đám chuột đó ăn xong lại tiểu và ị ngay tại chỗ.

“Đừng nói là chúng ta phải ăn phân của đám chuột này nha…”

Cố Duệ vừa dứt lời, Lư Dịch Chi đã nhìn cô chằm chằm. Trong mắt anh ta tràn đầy sự lo lắng…

Ha, có thể khiến Lư đại nhân lo lắng như vậy, có lẽ chỉ có mỗi việc phải ăn phân chuột thôi.

Và cả người có miệng quạ đen nào đó…

“Không cần làm vẻ mặt như vậy. Khỉ, cô lại đây đem cái đống này trét lên cửa ra vào…”

Cố Duệ nghe thế thì hai mắt nhắm lại, té ngửa ra sau. A, bị khói hun đến bất tỉnh rồi.

Ha ha.

Tên đầu trọc cười lạnh, Lư Dịch Chi thì dở khóc dở cười.

Đương nhiên không thể để con cháu nhà họ Lư làm công việc dơ bẩn như vậy. Quý tộc ở Đại Đường chính là những người quần áo không nhiễm bụi đất, lúc đi ra ngoài cũng cần có các nghi thức này nọ. Lư Dịch Chi là Đại lý tự khanh thì không nói, nhưng nếu là những người nhà họ Lư khác thì không cần quá sang trọng.

Tên đầu trọc sợ nếu để Lư Dịch Chi làm việc này, thì sau này người nhà họ Lư sẽ gây phiền toái cho ông ta. Nên khi thấy Cố Duệ nằm lăn ra đất giả chết, ông ta đành phải tự mình trét đống chất thải của đám chuột lên cửa.

Huyễn thuật dùng để niêm phong cánh cửa biến mất. Tên đầu trọc đá mạnh cửa ra. Rầm!

Cánh cửa mở toang ra, ngọn lửa cháy vào bên trong cửa.

Tên đầu trọc lấy áo ngoài dập lửa. Lư Dịch Chi và Cố Duệ lao ra khỏi căn nhà, sau khi chạy ra ngoài thì há mồm thở dốc.

Ban đầu còn thấy trời đêm quá lạnh, nhưng bây giờ, khi lại một lần nữa cảm nhận được khí lạnh tươi mát, Cố Duệ lại cảm thấy thoải mái.

Cố Duệ ngồi phịch xuống đất. Lư Dịch Chi rất có phong độ quân tử, anh ta bình tĩnh phủi hết bụi đất bám trên quần áo xuống rồi nhìn về phía tên đầu trọc đang khống chế Vương Tinh.

Vương Tinh đã rất suy yếu, ngay cả sức để chạy trốn cũng không còn. Lúc này, cô ta đờ đẫn yên lặng ngồi đó, giống như cô ta không còn màng tới những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nữa.

“Người kia còn ở đây không?”

“Chạy rồi, đốt lửa xong liền chạy rồi.”

Tên đầu trọc trầm mặc. Dù ông ta không được coi như nhân vật quan trọng gì, nhưng một đêm bị người ta chơi xỏ tận hai vố đau điếng như vậy, ông ta cũng cảm thấy rất khó chịu.

Gió lạnh quét qua mặt đất đầy thê lương.

Cố Duệ giương mắt nhìn hai người đang đứng.

“Cho nên, chúng ta có thể tìm xem trên bùn đất có lưu lại dấu giày gì không.”

Vương Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ba người này…

Nghỉ ngơi một lát rồi ba người nhanh chóng dập tắt lửa ở bên ngoài tòa nhà.

Cố Duệ và Lư Dịch Chi đi vòng ra cửa sau. Quả nhiên, ở đây còn lưu lại vài dấu giày.

“Dấu giày này không phải của Xa Cảnh Phong.” Cố Duệ là một nhà khảo cổ, cô khá am hiểu các loại dấu vết lưu lại tại hiện trường, nhất là quần áo, kích cỡ, dáng vẻ.

Cô nhớ rất rõ kiểu giày cùng với cỡ giày của Xa Cảnh Phong lúc ăn cơm và lúc ám sát.

Trên đường đi, bọn họ đã phân tích mọi thứ lại một lần. Cao nhân biết huyễn thuật kia chắc chắn không phải là Xa Cảnh Phong. Nếu Xa Cảnh Phong cao tay như vậy, hắn đã không bị tên đầu trọc đánh tới mức đó.

Nhưng nhìn dấu giày này có thể xác định, kẻ phóng hỏa không phải là Xa Cảnh Phong.

“Nhưng cỡ giày này cũng không phải của mẹ anh ta… Chẳng lẽ là Xa viên ngoại?”

“Cần so sánh sao? Chờ đám người Thanh Vũ tới đây, ta sẽ bảo họ sao chép lại dấu giày này.”

Lư Dịch Chi nói rồi nhìn về phía tên đầu trọc đang đứng cách đó không xa.

“Khang đại sư, hình như anh đang nghi ngờ ngôi nhà này.”

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy nghi ngờ gì sao? Những người chết năm đó… toàn bộ thi thể của bọn họ đều không tìm được.”

Tên đầu trọc vuốt cằm rồi liếc Vương Tinh: “Có phải cô đang rất cảm kích ta không? Nào, nói vài câu đi chứ.”

Vương Tinh phớt lờ anh ta.

Hầy, tên đầu trọc cũng hết cách. Lư Dịch Chi có thể thẩm vấn được người nhưng không có cách nào thẩm vấn được quỷ. Còn Cố Duệ thì…

“Đừng có nhìn ta. Ta còn bị cô ta bóp cổ những hai lần kìa.”

Một lúc sau, Cố Duệ lại nói: “Nhưng mà không cần cô ta nói, ta biết những thi thể ấy ở đâu.”

“Hử?”

Ba canh giờ sau, trời đã sáng. Lý Đại Hùng và đám người Thanh Vũ – sức khỏe đã khá hơn – chạy tới. Thanh Vũ cũng gọi thêm người đi theo.

Đương nhiên không phải là người dưới tay nhà họ Lư, vì địa bàn chính của nhà họ Lư cách nơi này khá xa, dù có muốn điều thêm người tới đây cũng không kịp. Nhưng những thế lực vì muốn dựa hơi vào nhà họ Lư mà đầu nhập vào dưới trướng bọn họ thì rất nhiều, dùng huy ấn nhà họ Lư điều động vài chục người cũng không thành vấn đề.

Vì thế, cả căn nhà ma đã bị bao vây lại.

Sau đó thanh niên Cố Duệ có đánh chết cũng không chịu ngủ ở căn nhà ma bị Lý Đại Hùng kéo từ trên giường xuống, kéo từ khách điếm đến căn nhà ma.

“Tối hôm qua Vương cô nương không nói, bây giờ có thể nói được chưa?” Lư Dịch Chi nhẹ giọng nói. Sau khi cùng trải qua hoạn nạn đêm vừa rồi, thái độ của anh ta đối với Cố Duệ đã mềm mỏng hơn nhiều.

“Một trăm lượng.” Cố Duệ mỉm cười.

Thanh Vũ trợn mắt.

Cô ta thế mà lại dám đòi tiền!

Có vẻ như Lư Dịch Chi đã có chuẩn bị từ trước, anh ta sai tùy tùng đưa cho cô một túi bạc – chỉ một trăm lượng mà thôi, đối với anh ta, nhiêu đây chẳng đáng là bao.

Lý Đại Hùng cũng trợn mắt.

Thật sự có thể lấy được tiền kìa!

Cố Duệ cầm túi tiền, nhìn những thỏi bạc sáng óng ánh, mắt cô sáng lấp lánh.

“Đây thật, thật, thật sự là bạc trắng của Đại Đường!”

Khụ khụ.

Đột nhiên có một tiếng ho khan truyền tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện