“Tuy rằng tôi quá ưu tú khiến hai người xem trọng. Nhưng mà, tôi không có hứng thú với mấy chuyện bắt yêu trừ ma. Mấy người xem này, tôi gầy tong teo như con khỉ, nhìn thấy có khả năng gì không? Không có một chút pháp thuật…”

Cố Duệ nhớ lại cảnh Lý Đại Hùng bị thi thể không đầu ngã trúng. Cô không muốn cả quãng đời còn lại của mình phải nói chuyện với đám yêu ma và thi thể đâu.

“Không sao, có thể học.”

“Học không được đâu.”

“Cô sẽ học được, vì cô có thiên phú (*).” Ông lão chắc chắn nói.

Cố Duệ kinh ngạc nhìn về phía lão. Ánh mắt lão chợt lóe lên nhưng không nói thêm gì. Tên đầu trọc bổ sung: “Lúc trước, khi ở thôn Tiểu Dương có phải cô nói với Lý Đại Hùng rằng cô thấy tôi niệm chú giống như đang niệm kinh không? Cứ nghe ong ong, khiến cô thấy khó chịu?”

Cố Duệ: “Anh vậy mà lại nghe lén tôi nói chuyện.”

Tên đầu trọc: “Cái này không quan trọng. Quan trọng là người bình thường không thể nào nghe thấy tiếng những người Hàng Đạo chúng ta niệm chú. Người có thể nghe thấy trừ người đồng đạo ra, còn có người có thiên phú Hàng Đạo… Mà cô, chính là thiên tài giữa muôn vàn người!”

Ấy, sao lời này nghe giống như lời dụ ký hợp đồng của mấy người bán bảo hiểm chuyên nghiệp quá vậy?

Cố Duệ cười ha ha: “Cái này không quan trọng, quan trọng là tôi không có hứng thú.”

“Cô sẽ thấy hứng thú ngay thôi, bởi vì loại mệnh cách của cô là loại mà đám quỷ yêu thích nhất. Nếu ăn được cô, đạo hạnh của bọn chúng có thể tăng lên. Đấy là chưa nói đến tháp bạch cốt trong tay cô. Cô chỉ biết tháp bạch cốt là người thân cùng huyết thống dùng mạng của mình để lấy mạng đổi mạng nhưng không biết rằng không phải người nào cũng đổi được. Phải là người có linh hồn thuần khiết, công đức phải rất lớn mới có thể lấy mạng mình đến địa phủ để trao đổi… Sáu người có công đức tạo thành sáu tầng của tháp bạch cốt, cô biết sẽ có bao nhiêu ma quỷ thèm muốn nó không? Hoặc là đưa nó ra đây, lão đây sẽ giúp cô bảo quản, hoặc là cô tự giữ, rồi… bị quỷ nuốt chửng cùng nó, hoặc là… gia nhập Hàng Đạo Khuê sơn! Trở thành người có thể chống lại và trừng trị bọn chúng!”

Ông lão nói huyên thuyên, nhưng Cố Duệ có cách nào nói lại được.

Cô biết lão không lừa mình.

Và cũng không cần phải lừa cô.

“Thật ra cô không có sự lựa chọn nào khác, tôi biết cô sẽ đồng ý… Bởi vì cô rất quý trọng mạng mình. Như lúc ở thôn Tiểu Dương, rõ ràng sợ quỷ, không muốn lặn xuống nước nhưng cô vẫn lặn xuống. Con người cô rất mâu thuẫn nhưng mục đích của cô rất rõ ràng. Đó chính là muốn bản thân sống thật tốt.”

Tên đầu trọc thả lỏng tay khỏi thanh thước. Thoạt nhìn anh ta không có vẻ uy hiếp gì nhưng thực tế lại ép buộc, không cho cô lựa chọn.

Suy nghĩ? Nghĩ kỹ? Do dự? Cố Duệ cân nhắc ba giây rồi chọn ra quyết định có lợi cho mình nhất khi sống trong Đại Đường quỷ thần khó lường này.

“Được, tôi đồng ý.”

Ha!

Tên đầu trọc và ông lão ăn ý đập tay vào nhau. Bọn họ hòa thuận như thể sự đối chọi gay gắt, không kiêng nể tình thầy trò trước đó chỉ là ảo giác.

Cố Duệ khó chịu, sắc mặt khó coi. Cô nói: “Được rồi, trở về thôi. Tôi sắp chết cóng rồi. Tôi còn chưa ăn cơm tối đây này.”

“Cô ăn màn thầu rồi.”

“Màn thầu đó là ông để lại đấy à?”

“Đúng đúng, cô xem, lão đây đối xử với cô quá tốt, đúng không?”

“Khuê Sơn mấy người luôn nghèo thế này à?”

“…”

Cô còn chê bọn ta sao?

“Sau này cô nên sửa thành Khuê Sơn chúng ta.”

“Đây thật là một chuyện bi thương mà.”

Mẹ kiếp.

Trăng treo trên cao, màn đêm thăm thẳm. Hai thầy trò thấy khó chịu khi bị Cố Duệ nhìn thấu sự “yêu thích” của bản thân đối với cô. Bọn họ lập tức không lo lắng nữa, chỉ nhìn Cố Duệ vênh váo.

“Đúng rồi khỉ, làm sao cô nhận ra bọn tôi đang diễn kịch? Đừng có nói lại những lời đã trước đó… Những cái đó chỉ là thứ bên ngoài thôi. Chắc chắn cô còn nghĩ đến những thứ sâu xa hơn nhiều.”

Cố Duệ quay đầu lại, không thấy bọn họ. Cô không nhịn được mà đi nhanh về phía trước.

“Già rồi nên lảm nhảm quá nhiều.”

Nói nhảm quá nhiều.

Quá nhiều…

Một ông lão, một tên trọc đầu lướt tới, mỗi người một bên nhấc Cố Duệ lên.

“Cái đầu nhà mấy người, mau bỏ tôi xuống. A…”

Lúc về đến căn phòng cũ kia, cả người Cố Duệ đều thấy khó chịu, sắc mặt cũng khó coi. Vẻ mặt Lý Đại Hùng vui mừng, cậu nói: “Con khỉ, tôi biết thể nào cô cũng thích Khuê Sơn bọn tôi mà.”

Yêu Yêu cười rất dịu dàng: “Hoan nghênh cô gia nhập Khuê Sơn chúng tôi.”

Ông lão: “Cùng vui, cùng vui.”

Tên đầu trọc: “Có thể ăn thịt thỏ rồi.”

Sao đó năm người ngồi xếp bằng cạnh bếp lò cùng nhau ăn thịt thỏ.

Một nồi thịt hầm thật to trên bếp. Than cháy đỏ rực ở trong lò. Gió thổi trên núi lành lạnh. Mùi thơm của nồi thịt thỏ lan tỏa khắp phòng.

Có một thứ tình nghĩa mang tên là cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn, cùng nhau chơi gái. Nhưng đối với năm tên thổ tặc Khuê Sơn này, ăn là một loại tình nghĩa cách mạng.

Bầu không khí thật hài hòa, thật yên tĩnh.

Đương nhiên, bầu không khí như vậy chủ yếu là vì thịt thỏ quá ngon, năm tên này không muốn mở miệng. Miệng dùng để ăn thịt thỏ thì thích hơn để nói chuyện!

Cho đến khi chỉ còn một miếng thịt thỏ cuối cùng trong nồi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn.

Lý Đại Hùng: “Ý, trên đất có con kiến.”

Không ai để ý đến.

Tên đầu trọc dùng pháp thuật điều khiển thi thể không đầu kia bay lại và ngã vào lưng Lý Đại Hùng.

Ông lão lập tức dùng dây mây trói hai tay hai chân tên đầu trọc lại.

Lão già, lợi hại lắm!

Nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì nhiều cả.

Đũa của Cố Duệ và Yêu Yêu cùng gắp lấy miếng thịt thỏ.

Cố Duệ: “Ban đêm ăn thịt thỏ sẽ rất béo.”

Sau đó, cô vinh quang giành được miếng thịt thỏ cuối cùng.

Ăn xong, Cố Duệ thỏa mãn lau miệng.

Ăn uống no nê, đã đến lúc bàn công chuyện rồi.

“Đúng rồi, Hàng Đạo của mấy người rốt cuộc là cái gì? Là pháp thuật đặc biệt của phái Khuê Sơn mấy người sao? Hay là…”

Ba người kia đang bận nhớ thương miếng thịt thỏ cuối cùng nên không lên tiếng. Chỉ có Yêu Yêu bình tĩnh giải thích: “Hàng Đạo là cách gọi chung. Hễ là đạo phái hàng yêu phục ma thì đều là người Hàng Đạo, chỉ có cách làm là khác nhau thôi. Hơn nữa, mỗi người mỗi khác, sở trường cũng không giống nhau. Ví dụ, Mao Sơn Đạo chuyên diệt cương thi. Mà Thập Nhị Lang Kiều Minh Nguyệt Dạ, phái Ngọc Đường, phái Thần Tiêu, phái Thanh Vi,… chính là những phái nổi bậc trong lĩnh vực diệt yêu trừ ma. Nhưng bọn họ đều không sánh bằng Bắc Đế Sơn…”

Cố Duệ: “A, ra thế. Tôi chỉ muốn hỏi Khuê Sơn mấy người đứng thứ mấy?”

Tên đầu trọc: “Thứ bậc chỉ là hư vô. Sao chúng ta có thể nông cạn như đám người kia được. Vả lại, là Khuê Sơn chúng ta, Khuê Sơn cũng là của cô!”

Cố Duệ: “Thứ mấy?”

Tên đầu trọc: “Câm miệng!”

Cố Duệ hiểu ra ngay. Cô nhếch miệng: “Đứng chót.”

Lý Đại Hùng lập tức phản bác lại: “Không phải đứng chót… Chúng ta căn bản không lọt vào được bảng xếp hạng.”

Cố Duệ: “Thật tội nghiệp…”

Lại bị ghét bỏ rồi.

Ông lão liếc mắt nhìn Cố Duệ: “Bây giờ cô có hối hận cũng đã muộn. Tối nay ăn nhiều như vậy, lát nữa nên cố gắng đánh một giấc thật ngon đi. Ngày mai sẽ chính thức bắt đầu luyện tập… Mặc dù cô có thiên phú Hàng Đạo nhưng bể học mênh mông, vẫn phải học tập siêng năng một chút…”

Đối với vấn đề này, Cố Duệ không có ý kiến gì. Nếu đã chọn đi theo Hàng Đạo thì không thể nào để trình độ bản thân ở mức gà mờ được…

“Tôi muốn hỏi thêm một chuyện.”

“Nói đi.”

“Rốt cuộc tại sao các người lại muốn tôi gia nhập Khuê Sơn? Đừng có mà nhai lại câu tôi có thiên phú Hàng Đạo. Tôi biết ban đầu mấy người có mục đích khác.”

Ấy… thật là thẳng thắn…

Cố Duệ cười nói: “Người xưa có câu: “kẻ làm thầy phải giảng giải, truyền thụ, giải thích những điểm nghi hoặc của học trò”. Nếu ngay cả thứ này mà mấy người còn không thành thật trả lời tôi, như vậy Khuê Sơn này khác gì một trò đùa?”

Biết ngay con nhóc này am hiểu nhất là ngụy biện mà.

Tên đầu trọc méo miệng, nhìn về phía ông lão ý bảo lão nói đi.

Ông lão dù không vui nhưng vẫn trả lời: “Mạng cô cứng, có thể trừ tà, có thể chống lại yêu quái.”

Cố Duệ: “…”

Đường dẫn xuống núi nằm ở đâu vậy?



Đã lên thuyền giặc thì không thể bước xuống. Rơi vào đường cùng, Cố Duệ chỉ có thể làm đệ tử Khuê Sơn.

“Khuya rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”

Ông lão phất tay, dáng vẻ rất tiên phong đạo cốt. Nhưng khi lão ợ một tiếng, toàn bộ hình tượng đều bị mất hết.

“Tôi ngủ ở đâu vậy?” Hiện tại Cố Duệ rất cần một cái giường để ngủ.

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhập môn. Theo quy tắc của Khuê Sơn chúng ta, ngày đầu tiên phải rèn luyện can đảm…”

“Nói ý chính đi.”

“Chúng ta có ba phòng.”

“Rồi sao?”

“Phòng của ta, của lão già này, hoặc là của hai người Yêu Yêu và Đại Hùng, chọn một trong ba cái.”

Mặt Cố Duệ không cảm xúc, cô nói: “Cho nên quy tắc của Khuê Sơn là ngày đầu tiên đệ tử nhập môn, ba người các người sẽ xả thân ngủ cùng?”

Cái gì mà ngủ cùng, nói khó nghe quá vậy.

“Thế cô có ngủ không?”

“Có lựa chọn thứ tư nào không? Chẳng hạn như phòng chứa củi?”

“Có, cô ngủ cùng nó đi.” Tên đầu trọc chỉ vào thi thể nam không đầu dưới đất.

Cố Duệ nhìn thoáng qua thi thể nam kia rồi dứt khoát nói với Yêu Yêu: “Anh muốn nằm trên hay nằm dưới?”

Mặt Yêu Yêu lập tức đỏ bừng.

Lý Đại Hùng giật mình nói: “Thế còn tôi?”

Cố Duệ: “Chắn gió.”

Chắn gió… Chắn gió…

Hai bàn tay ngọc ngà của Yêu Yêu đan vào nhau. Mặt đỏ ửng lên.

Lý Đại Hùng: “Khỉ, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy. Trước giờ tôi với Yêu Yêu luôn ngủ cùng nhau. Tự dưng cô lại nhảy vào cướp Yêu Yêu của tôi!”

Cố Duệ: “Tôi hỏi Yêu Yêu muốn ngủ trên giường hay dưới đất, còn cậu thì ngủ ở sau cái cửa chắn gió. Sao? Có vấn đề gì à?”

A, ra là ý này hả?

Yêu Yêu và Lý Đại Hùng ngạc nhiên.

Cố Duệ: “Sự đen tối trong mắt hai người là sao hả? Cứ thế này thì sau này tôi sao có thể tiếp tục thuần khiết như bây giờ được nữa! Tôi mệt rồi, nấu nước giúp tôi đi.”

Ông lão và tên đầu trọc: Tự nhiên cảm thấy Khuê Sơn đã thu nhận nhầm phải ác linh không sạch sẽ gì rồi…



Lý Đại Hùng không phải là đối thủ của Cố Duệ. Cô mới nói hai, ba câu đã lừa được cậu ta đi đun nước nóng.

Yêu Yêu đối xử với người khác rất dịu dàng. Tuy là con trai, nhưng so với con gái anh còn xinh đẹp hơn rất nhiều, đẹp đến mức chim sa cá lặn. Trong lúc Lý Đại Hùng nấu nước, anh lấy một bộ quần áo từ tủ ra.

“Quần áo của cô đã hỏng, lại còn cũ nữa. Cô cứ mặc tạm bộ này đi. Nếu không vừa người thì ngày mai tôi sẽ sửa lại sau, được không?”

Cố Duệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh. Rồi cô cúi đầu nhìn bộ trường y màu xanh được cắt may và thêu rất tinh tế kia. Đôi bàn tay của người này thật khéo léo.

“Hả? Đồ nữ?”

“Ừm…” Yêu Yêu hơi xấu hổ, “Tôi… thích những thứ như thế này này… Người khác nhìn thì thấy sao sao đúng không?”

“Cuộc đời này ngắn lắm, chỉ cần bản thân thích là được, quan tâm người khác nghĩ gì làm chi.”

Ở hiện đại, có rất nhiều người đàn ông cơ thể có hơi hướng nữ tính. Thậm chí đa số nhà thiết kế quốc tế cao cấp và các nghệ sĩ đều có khuynh hướng hơi nữ tính hóa.

Huống hồ, Yêu Yêu không phải nữ tính mà chỉ là vẻ bề ngoài quá mức xinh đẹp, tính cách lại hiền lành, lương thiện, tạo cho người đối diện cảm giác thoải mái mà không phải là ghê tởm.

Vì thế, đối với sự lo lắng của anh ta, Cố Duệ không tỏ ý kiến gì. Cô cầm lấy quần áo và nói: “Dù sao thì ba tên thổ tặc kia đều không có văn hóa, không có gu thẩm mỹ, anh không cần để ý đến bọn họ. Nhưng với người có thường thức như tôi đây, sau này anh cứ thường xuyên dựa vào tôi mà rèn luyện kỹ thuật may vá…”

Con sói đuôi to phe phẩy đuôi, từ từ dụ dỗ.

Yêu Yêu nở một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Được.”

Bên kia, Lý Đại Hùng đã đun nước nóng xong. Cố Duệ đổ đầy một thùng lớn rồi ngâm mình trong đó. Tắm xong, cô mặc áo vào…

Ừ, sau đó là ngủ với hai đứa con trai?

(*) Thiên phú: tài năng trời cho.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện