Tiếng hét của Lý Đại Hùng không nhanh bằng tốc độ của tên đầu trọc và Thanh Vũ. Thanh Vũ vốn đi ngay phía sau Triệu Nguyên và tên đầu trọc. Sau khi đẩy cửa, bước vào thì cậu ta nghe thấy một âm thanh kéo dài không bình thường. Sau đó, cậu ta nhạy bén phát hiện cửa sổ bên kia đột nhiên mở ra, rồi giống như có cái gì đó bay ra ngoài. Thi thể vốn dĩ nằm trên giường tự bay lên.

Quỷ!

Thanh Vũ lao ra ngoài. Cậu ta nhìn thấy vẻ kinh hãi của Lý Đại Hùng và cũng nhìn thấy Cố Duệ.

“Kêu cái gì mà kêu, còn không mau đuổi theo!” Tên đầu trọc quát. Lúc này, Lý Đại Hùng mới ngậm miệng lại và đuổi theo.

Còn Cố Duệ thì sao? Cô hành động chậm một nhịp sao? Không, cô căn bản không nhúc nhích, cứ đứng ngây ra đó.

“Không ngờ lại là ma quỷ thật, có lẽ là nó sợ Khang huynh.” Tuy cảm thấy sợ hãi khi tận mắt nhìn thấy thi thể bay lơ lửng giữa ban ngày nhưng Triệu Nguyên cũng rất kinh ngạc: “Nhưng mà lệnh đồ Cố tiểu hữu thật khiến người ta khâm phục. Tại hạ nhìn thấy thấy cảnh này còn bị dọa, vậy mà Cố tiểu hữu lại bình tĩnh như vậy…”

Tên đầu trọc liếc Cố Duệ một cái rồi nói: “Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, nó bị dọa đến ngây người thôi.”

Sau đó, anh ta gọi to tên Cố Duệ. Cố Duệ hoàn hồn lại, ngây ngốc nhìn hai người, nói: “Thứ vừa rồi… là xác chết vùng dậy?”

Này sao giống tát vào mặt cô một phát vậy? Cô vừa mới nghĩ chuyện này không phải do ma quỷ gây ra thì “người ta” đã làm xác chết vùng dậy và lướt qua mặt cô.

“Xác chết vùng dậy cái gì mà vùng dậy. Bản thân thi thể người chết vẫn còn một hơi thở, sau đó bị mấy con súc sinh có thể thông âm dương chạm vào, rồi vùng dậy. Như thế mới được gọi là xác chết vùng dậy.”

Nghe vậy, Triệu Nguyên nói: “Tôi cũng từng nghe nói như vậy. Nhưng xác chết vùng dậy cũng có thể là do ma quỷ nhập vào xác làm loạn. Chẳng lẽ đại sư lại chắc chắn chuyện chỉ đơn giản như thế?”

Nếu là người bình thường, người đó sẽ nghe theo lời tên đầu trọc nói. Nhưng Triệu Nguyên thì khác, ông ta có kinh nghiệm phong phú, đối với việc tra án đều có suy nghĩ và ý kiến riêng. Vì thế ông ta nắm bắt chuẩn xác được hàm ý trong lời nói của Tên đầu trọc.

“Ha ha.” Tên đầu trọc cười nhạo, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Cố Duệ.

“Thi thể? Có chắc chắn không?”

Tuy về phương diện quỷ thần, Cố Duệ đều miệng hùm gan thỏ đế. Nhưng sau khi hoàn hồn lại, đầu óc cô tỉnh táo hơn. Vì thế, cô đi về phía cửa sổ đang mở.

So với hai năm trước, cơ thể Cố Duệ đã thay đổi rất nhiều. Cô đã cao lên không ít nhưng nhìn chung, vẫn không khác mấy các thiếu nữ thông thường là bao. Bệ cửa sổ của nhà xác đều được làm khá cao. Bệ cửa sổ kia cao đến ngực Cố Duệ. Cô lật tung trí nhớ của mình lên, lấy tay kiểm tra cửa sổ.

Kẽo… kẹt, kẽo… kẹt.

Cô liên tục kiểm tra hai lần.

Qua hai lần như thế, Triệu Nguyên nhìn thấy mặt sau cửa sổ có ánh bạc, hình hai sợi chỉ, rất mỏng, bình thường sẽ rất khó nhìn thấy.

Nhưng theo từng chuyển động mở ra đóng lại của cửa sổ vẫn có thể thấy được nó.

Sợi chỉ kéo dài từ cửa sổ đến sau cửa.

Lúc Cố Duệ nâng mắt lên nhìn, tên đầu trọc cũng nhăn mày lại.

Triệu Nguyên cảm giác được trong mắt hai thầy trò này, lúc đó, lóe lên ánh sáng nhạt.

Dù không hiểu nhưng ông ta biết hai người này đã phát hiện ra điều gì đó.

“Lúc cửa được đẩy ra, sợi chỉ bị kéo căng khiến cửa sổ tự mở ra. Ừ… Chỉ là một cơ quan đơn giản nhưng cái này nói lên rằng…”

Triệu Nguyên bước đến kiểm tra, từ chỗ sợi chỉ, ông lần về phía nền bên này.

Phía dưới lót một tấm vải bố trắng. Tấm vải bố này rất dài và rất lớn, hai bên rủ xuống gần như chạm đất.

Tấm vải bố rất trắng, nhưng trên tấm vải lại không có dấu vết gì. Bởi vì nhà xác kiêng kị nhất là không sạch sẽ. Là người, ai cũng sợ chết, vì thế bọn họ sẽ mạo hiểm dọn nhà xác thật sạch sẽ. Đương nhiên, các nha môn của các thành trấn nhỏ vì không đủ nhân lực và điều kiện nên nhà xác không đúng quy chuẩn, nhưng phủ U Châu chắc chắc đủ quy chuẩn cần thiết.

Vì thế, Triệu Nguyên nhìn thấy một tấm vải bố trắng, sạch sẽ.

Tình hình bên trong giống như nơi này chưa từng có một cái xác đáng sợ nào ở đây vậy.

“Máu chảy sạch?” Vừa vào cửa, nhìn thấy tấm vải bố trắng, Cố Duệ không khỏi kinh ngạc. Bởi vì vụ án này còn chưa phá xong, Ngỗ tác (*) của nha môn sẽ không xử lý thi thể vì sợ sẽ phá hư dấu vết còn xót lại hoặc làm ảnh hưởng đến lần khám nghiệm xác chết tiếp theo.

“Ừ, ngay từ đầu đã không còn bao nhiêu máu. Hơn nữa, đã trôi qua nhiều ngày rồi…” Sắc mặt Triệu Nguyên cũng không tốt. Vốn đã không có phát hiện gì, nếu ngay cả thi thể cũng biến mất thì…

Ba người nhìn nhau.

Một hồi lâu sau, tên đầu trọc duỗi lưng đầy lười biếng, nói: “Xem ra là núi Bạch Hạ rồi. Lão Triệu, có thể ăn cơm chưa?”

Vẻ mặt Triệu Nguyên đau khổ nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Ông ta không cần nói thêm lời khách sáo gì, tình cảnh trước mắt đã đủ khốn cùng rồi.

Cố Duệ im lặng, liếc nhìn tấm vải bố trắng kia một cái.

Sau đó đi ra ngoài.

“Sư phụ, bọn con không đuổi theo kịp…”

Lý Đại Hùng thở hồng hộc chạy vào.

Nhưng hai người Triệu Nguyên và tên đầu trọc không thấy hứng thú lắm. Chỉ có Cố Duệ cảm thấy tò mò.

“Cậu không đuổi kịp nó sao?”

“Đúng thế, cũng không phải một mình tôi không đuổi kịp. Cậu ta cũng thế.” Lý Đại Hùng sợ một mình mình mất mặt nên kéo theo Thanh Vũ.

Lý Đại Hùng vừa dứt lời, Thanh Vũ cũng xuất hiện.

Cậu ta liếc Lý Đại Hùng đang lúng túng đứng ở một bên. Lý Đại Hùng nói: “Tốc độ của nó rất nhanh. Chớp mắt đã không thấy tăm hơi, nhưng tôi cảm thấy…”

“Không cần cảm thấy, chúng ta đi dạo một chút nào.”

Dứt lời, Cố Duệ lôi kéo Lý Đại Hùng rời đi. Thanh Vũ nhìn nhà xác một chút rồi xoay người đi theo.

“Ha, cái tên họ Thanh kia, cậu đi theo bọn tôi làm gì?”

Thanh Vũ không nói gì, chỉ đi theo bên cạnh.

Cố Duệ không thèm để ý đến cậu ta. Gỗ đào, tơ liễu, phong cảnh ở phủ nha này cũng không đến nỗi nào. Lý Đại Hùng dẫn Cố Duệ đi đến nơi hai người bọn họ đã mất dấu cái bóng kia.

“Đây, chính là chỗ này. Bọn tôi đuổi đến đây thì không nhìn thấy nó nữa.”

Lý Đại Hùng lầm bầm. Cố Duệ nhìn đến cây đào trước mắt… Ánh mắt cô quét một lượt rồi nhìn một ít lá có vẻ như mới rụng xuống đất.

“À, cái bóng trắng kia hình như lúc nãy có va vào cây đào này… Bên kia cũng thế!”

Theo hướng Lý Đại Hùng chỉ, Thanh Vũ nhìn đến một gian phòng nhỏ cách đó hai trăm mét.

Cậu ta nhún một cái rồi nhảy vào căn phòng nhỏ kia.

Lúc Cố Duệ và Lý Đại Hùng chạy đến, Thanh Vũ đang đứng một mình trong phòng.

Không có ai.

“Nó đi rồi.”

Lý Đại Hùng ngây ngốc nhìn căn phòng trống vắng, nói: “Đi? Quỷ cũng đi à?”

Cái tên ngốc này!



Không ăn cơm trong nha môn, Triệu Nguyên dẫn đám người bọn họ đi đến con đường phồn hoa nhất U Châu để ăn cơm.

Đây là một đại tửu lâu lớn tên Phong Mãn Cư. Nơi này có ba lầu, bên ngoài trồng rất nhiều loại hoa. Cố Duệ chỉ nhận ra được hoa lan trong các loại hoa được trồng. Khắp nơi đều là mùi của hoa và gấm vóc quyện vào nhau. Trong đình đài còn có lầu các. Trong lầu vọng ra khúc Tiêu Tương và các thị nữ thướt tha ra vào.

Vừa bước vào, Cố Duệ liền nhướng mày.

Một chuyến này có vẻ tốn không ít nhỉ?

Xem ra Triệu Nguyên cũng ra tay hào phóng đấy.

Tên đầu trọc không khách sáo, gọi đồ ăn rất nhiệt tình. Món nào món nấy đều là món đặc biệt của tửu lâu.

Lúc mọi người đang ăn đầy miệng thì nghe vài vị khách cách vách nhiều lần nhắc đến án mạng ở Thạch Lựu Trang. Đương nhiên, có rất nhiều tin tức bọn họ không biết, nhưng những lời đồn đãi sai sự thật có rất nhiều. Bọn Cố Duệ nghe mà cảm thấy như lạc vào ảo giác, dường như những người nơi này đều lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hoặc dường như mỗi người ở đây cũng đều có thể là hung thủ.

“Mọi người thấy đấy, đây chính là nguyên nhân khiến tôi không thể không mặt dày mời mọi người đến đây.”

Vẻ mặt Triệu Nguyên tràn đầy bất đắc dĩ. Tên đầu trọc tỏ vẻ anh ta hiểu rõ… bởi vì mới uống mấy chén mà anh ta đã thấy say rồi.

May mà anh ta còn chưa mượn rượu làm càn, nếu không Cố Duệ đã sớm không kiên nhẫn. Và cũng may là Thanh Vũ và Lý Đại Hùng còn tỉnh táo.

Ăn uống một hồi, Cố Duệ đứng dậy muốn đi nhà xí. Ừ, may mà nơi này có nhà xí.

“Muốn tôi đi cùng không?” Lý Đại Hùng hỏi rất tự nhiên.

Cố Duệ quay đầu lại, liếc cậu ta một cái: “Muốn ăn chút đồ ăn có mùi vị khác lạ sao?”

Phụt!

Vài người phun đồ ăn ra.

Lý Đại Hùng hậm hực.

Thanh Vũ lại nhìn Lý Đại Hùng nhiều thêm vài lần.

Một mình Cố Duệ đi nhà xí. Lúc đi qua một đoạn hành lang thì nhìn thấy vài quý công tử đang thoải mái chè chén. Lầu này có rất nhiều phòng bao. Lúc đi qua những phòng bao này, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng cười to từ phòng bao lớn nhất, xa hoa nhất truyền ra.

“Ha, cậu đã trở lại. Để xem những thứ ấy còn dám làm loạn hay không. Lão tứ, bốn huynh đệ chúng ta hoành hành U Châu… A, sao lão tứ cậu lại không nói năng gì vậy? Có phải đỗ đạt rồi liền không nhớ đến chuyện năm đó…”

“Được rồi, được rồi. Đừng nói nữa, cậu không phải không biết nhà lão tứ xảy ra chuyện…”

“Chuyện gì là chuyện gì? Không phải chỉ chết một người thôi sao? Cũng không phải người trong nhà…”

Có vẻ như người nói bị ai đó bịt chặt miệng. Cũng có tiếng người thấp giọng quát mắng. Nhưng mà hiển nhiên, người nói lúc nãy đã say.

Nhưng cái người được gọi là lão tứ kia chưa từng lên tiếng.

Cố Duệ đi qua hành lang kia, đi nhà xí. Lúc trở lại thì phát hiện hành lang hơi tối. Không đúng, lúc nãy chẳng phải ở đây có bốn cái lồng đèn sao?

Sao bỗng nhiên lồng đèn bị tắt hết rồi?

Không ổn!

Cố Duệ cảnh giác. Từ phía sau truyền đến một luồng khí lạnh…

Vù vù thổi đến.

***

(*) Ngỗ tác: một chức quan xưa, chuyên xử lý, khám nghiệm thi thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện