“Đại Hùng, trái bên tay trái cậu đấy…” Cố Duệ cười nói với Lý Đại Hùng rồi như vô tình nói: “Một Thạch Lựu Trang tốt đẹp như vậy, nếu vụ án mạng kia không xảy ra thì tốt biết mấy.”
“Đúng là thế.” Quản gia buồn rầu nói: “Tạm thời không nói đến Tiểu Thúy. Người đàn ông không ai biết là ai kia không hiểu sao lại chết ở Thạch Lựu Trang, khiến chúng tôi bị vạ lây theo. Có khi nào là đối thủ buôn bán của lão gia cố ý bày trò hãm hại không? Giết người rồi ném xác ở bên cạnh giếng nước…”
“Giếng nước!” Cố Duệ lắp bắp kinh hãi. Quản gia nhìn thấy cô căng thẳng như thế thì nói: “Đúng vậy, giếng nước. Quan sai đã điều tra nhưng không phát hiện ra gì. Sau đó, lão gia sai người niêm phong cái giếng ấy lại. Có vấn đề gì sao?”
Câu cuối quản gia hỏi bằng giọng đầy lo lắng.
“Không ổn…” Cố Duệ do dự, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi. Quản gia nghe thế, sốt ruột nói: “Tiểu sư phụ, ngài nói rõ ra đi. Nơi này của chúng tôi có hơn trăm người, chỗ nào không ổn, đến lúc đó lại gặp tai họa nhiều hơn.”
“Cái này khó nói lắm. Tôi từng nghe sư phụ và sư tổ nói, nước trong giếng vốn dùng để cung cấp và nuôi dưỡng con người. Nước là thứ quan trọng thiết yếu trong cuộc sống. Nhưng giếng lại thông với lòng đất, cũng là nơi tiếp nhận địa khí, thông với âm dương. Trong giới Hàng Đạo chúng tôi, giếng nước được xem là nơi thường xuyên có âm khí, là nơi ma quỷ thích ẩn nấp. Đúng rồi, dù không có ma quỷ nhưng chẳng phải có rất nhiều kẻ giết người thích vứt xác xuống giếng sao? Vì thế, nhiều giếng nước ở nhân gian không hề sạch sẽ...”
Nghe Cố Duệ nói nửa thật nửa giả như thế, quản gia lập tức cảm thấy không ổn, nói: “Nhưng thi thể kia ở bên cạnh giếng, không bị vứt xuống giếng…”
Hử? Cái này thì hơi kỳ quái.
Trong lòng nghi ngờ nhưng ngoài mặt Cố Duệ vẫn biểu hiện sự lo lắng nói: “Vậy thì càng nguy hiểm.”
Hả?
Mắt quản gia mở to hơn.
“Nếu thi thể ở bên cạnh giếng nước thì có ba khả năng xảy ra. Thứ nhất, hung thủ giết người ở cạnh giếng rồi bỏ trốn. Người chết bị giết ở đấy sao có thể không oán hận? Cho nên người chết sẽ mang theo oán khí, thi thể lại ở gần giếng nước, như vậy mạch nước ngầm chẳng lẽ sẽ bị ảnh hưởng sao? Thứ hai, hung thủ giết người ở nơi khác, sau đó mang xác đến vứt ở nơi này. Như vậy lại phát sinh thêm vấn đề mới. Hành động vứt xác ở nơi khác thường có mục đích là khiến người khác không phát hiện ra thi thể. Nhưng nhà các ông vẫn sử dụng giếng nước nên chắc chắn sẽ phát hiện ra thi thể. Cho nên, hung thủ làm thế để người khác phát hiện thi thể, giá họa cho nhà họ Trần. Điều này cũng phù hợp với sự nghi ngờ của lúc trước của ông. Thứ ba…”
Tới đây thì Cố Duệ ngừng lại. Quản gia thấp thỏm nói: “Thứ ba là gì? Tiểu sư phụ à, ngài mau nói đi, tôi xin ngài đó, đại ân đại đức của ngài, suốt đời này tôi sẽ không quên.”
“Thứ ba, người là do ma quỷ giết, vậy cái giếng ấy… khó nói lắm.”
Quản gia nháy mắt liền hiểu!
Quản gia rùng mình một cái, lập tức nói: “Tiểu sư phụ chờ một chút, tôi sẽ đi thưa với lão gia để xin phép mở niêm phong nơi đấy, để ngài và sư phụ ngài qua đấy kiểm tra một lượt.”
“Được rồi, đi thôi.”
Cố Duệ biết nhà họ Trần chắc chắn sẽ đồng ý nên khi quản gia rời đi, cô ngồi trên thang, ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hùng đang ngơ ngác nhìn mình. Cô trợn mắt nhìn cậu ta, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Hái tiếp đi, hái nhiều lên, còn mang về cho Yêu Yêu mỹ nhân nữa.”
“Không phải. Tôi chỉ cảm thấy cô nói như thật, thiếu chút nữa tôi đã tin.”
“Với chỉ số thông minh của cậu, cậu tin là cái chắc.”
“…”
Dù bực mình nhưng đúng là bản thân đã tin thật, Lý Đại Hùng chỉ có thể tiếp tục hái lựu.
Cố Duệ bắt chéo chân, nhàn nhã lựa trái lựu lớn nhất, lột vỏ ra và… ăn!
Thật ngọt! Trái cây ở cổ đại không dùng hóa chất nên vị ngọt rất thanh. Ngay cả dưa hấu đỏ ở thời hiện đại cũng không ngon bằng.
Cố Duệ ăn rất thích thú. Lý Đại Hùng thèm thuồng, nhiều lần muốn mở miệng đòi đổi chỗ nhưng khi bị Cố Duệ lạnh lùng liếc mắt thì cậu ta thụt người lại.
Lúc Cố Duệ ăn được nửa trái lựu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Tưởng là quản gia nên cô quay đầu lại. Cô nhìn thấy một vài chàng trai đang đi đến.
Những người này cô đều từng gặp qua.
Đây chẳng phải là F4 (*) ở Phong Mãn Cư đêm đó sao?
Đêm đó không nhìn rõ mặt, nhưng giờ là ban ngày, cô nhìn thấy rõ từng đường nét khuôn mặt của bọn họ. Đúng thế thật, những người này rất điển trai!
Nhưng người được gọi là lão tứ không có mặt ở đây nên chỉ còn F3 thôi.
Sáu con mắt nhìn bốn con mắt.
Một cơn gió thổi ngang qua. Cố Duệ ngồi trên thang, tay cầm lựu, nhìn bọn họ rồi quay mặt đi và tiếp tục ăn lựu.
Cho vào miệng, nhai, phun hạt lựu.
Động tác đầy bình tĩnh, đầy nhanh nhẹn.
Ơ!
Cô gái này…
Điệu bộ này không giống thị nữ mà giống như khách hơn.
“Này, cô gái, cô là khách của lão tứ?”
Lão tam Hứa Điển không hổ là hoa hoa công tử, dáng vẻ trông rất ngả ngớn. Cố Duệ nhìn hắn, đáp: “Ờ.”
Chỉ “ờ” một tiếng?
Ơ, cô gái này…
Hứa Điển đang muốn tiến lên nói gì đó thì bị hai chữ “lão tam” của Viên Lâm ngăn lại.
Hàn Cao đứng bên cạnh liếc nhìn Cố Duệ một cái nhưng không để ý nhiều. Hắn ta đưa mắt nhìn Lý Đại Hùng đang ở trên cây.
Trực giác mách bảo hắn ta rằng kẻ cao to trên cây kia giá trị vũ lực rất cao.
Lúc này, đột nhiên…
“Á! Là cái gì bắn trúng tôi?”
Hứa Điển nhảy bắn sang một bên. Cố Duệ nghe thấy âm thanh vật gì đó bay tới rất nhỏ. Cô đứng dậy và bước nghiêng sang một bên.
Cô đảo mắt nhìn lên. Trên hành lang lầu hai, một cậu nhóc tầm tám, chín tuổi, cầm một cái ná trên tay. Cậu nhóc vừa bắn một hạt nhỏ gì đó ra, vừa nói: “Bắn chết đám người xấu mấy người! Bắn chết mấy người!”
Cậu nhóc cầm ná không ngừng bắn, hơn nữa còn nhắm về phía cô và Hứa Điển.
“Lại là tên ngóc thối tha nhà mày!” Hứa Điển mắng ầm lên. Đám người Viên Lâm vội vàng tránh sang một bên.
Sau khi tránh né hai, ba lần, Cố Duệ không còn kiên nhẫn nữa. Cô cầm một trái lựu từ sọt lên và ném về phía cậu nhóc.
Nhìn trái lựu đã chín đến tám chín phần ấy bay về phía mình, cậu nhóc mở to mắt đầy sợ hãi.
Bộp!
Trái lựu to bằng nắm tay đập vào lan can và vỡ tung tóe. Vụn lựu văng lên người cậu nhóc đang đứng trên lầu và Hứa Điển đứng ở dưới.
Hứa Điển và cậu nhóc nhếch nhác trừng mắt nhìn Cố Duệ.
“Cô, cái con ả đê tiện, cô dám bắt nạt tôi! Tôi sẽ mách cha và anh trai!” Cậu nhóc hét to.
Còn Hứa Điển thì cười nói: “Ha, cô gái, làm khách nhà người ta mà còn đánh tiểu thiếu gia nhà họ, cô chắc chắn sẽ bị tống cổ ra ngoài.”
Cố Duệ nghiêng đầu. Cô cầm một trái lựu lên, vừa tung lên cao vừa nhìn cậu nhóc kia. Ánh mắt sắc lạnh, cô nhàn nhạt nói: “Nhóc nói lại thử xem.”
Bộp! Lưu rơi xuống tay cô. Tiếng vang thanh thúy phối hợp với câu nói của Cố Duệ khiến người ta thấy lạnh người.
Cậu nhóc nhớ đến trái lựu bị vỡ hồi nãy, lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo không giống bất kỳ ai của Cố Duệ. Ánh mắt cô không có một sự khách sáo hay chần chừ gì. Cô ta thật sự muốn đánh chết cậu! Cô ta không hề rụt rè hay e sợ như những người khác!
Trong cơn hoảng sợ, cậu nhóc rùng mình một cái rồi lui về phía sau. Lúc lùi về sau, hai chân cậu vấp vào nhau rồi loạng choạng té ngã. Sau đó, cậu nhóc bật khóc.
Mấy người đứng dưới sân, trong phút chốc, cảm thấy kinh ngạc.
Khóc? Thằng nhóc quỷ này thế mà lại khóc?
***
(*) Tên một nhóm nam trong phim thần tượng Hàn Quốc thời hiện đại.
“Đúng là thế.” Quản gia buồn rầu nói: “Tạm thời không nói đến Tiểu Thúy. Người đàn ông không ai biết là ai kia không hiểu sao lại chết ở Thạch Lựu Trang, khiến chúng tôi bị vạ lây theo. Có khi nào là đối thủ buôn bán của lão gia cố ý bày trò hãm hại không? Giết người rồi ném xác ở bên cạnh giếng nước…”
“Giếng nước!” Cố Duệ lắp bắp kinh hãi. Quản gia nhìn thấy cô căng thẳng như thế thì nói: “Đúng vậy, giếng nước. Quan sai đã điều tra nhưng không phát hiện ra gì. Sau đó, lão gia sai người niêm phong cái giếng ấy lại. Có vấn đề gì sao?”
Câu cuối quản gia hỏi bằng giọng đầy lo lắng.
“Không ổn…” Cố Duệ do dự, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi. Quản gia nghe thế, sốt ruột nói: “Tiểu sư phụ, ngài nói rõ ra đi. Nơi này của chúng tôi có hơn trăm người, chỗ nào không ổn, đến lúc đó lại gặp tai họa nhiều hơn.”
“Cái này khó nói lắm. Tôi từng nghe sư phụ và sư tổ nói, nước trong giếng vốn dùng để cung cấp và nuôi dưỡng con người. Nước là thứ quan trọng thiết yếu trong cuộc sống. Nhưng giếng lại thông với lòng đất, cũng là nơi tiếp nhận địa khí, thông với âm dương. Trong giới Hàng Đạo chúng tôi, giếng nước được xem là nơi thường xuyên có âm khí, là nơi ma quỷ thích ẩn nấp. Đúng rồi, dù không có ma quỷ nhưng chẳng phải có rất nhiều kẻ giết người thích vứt xác xuống giếng sao? Vì thế, nhiều giếng nước ở nhân gian không hề sạch sẽ...”
Nghe Cố Duệ nói nửa thật nửa giả như thế, quản gia lập tức cảm thấy không ổn, nói: “Nhưng thi thể kia ở bên cạnh giếng, không bị vứt xuống giếng…”
Hử? Cái này thì hơi kỳ quái.
Trong lòng nghi ngờ nhưng ngoài mặt Cố Duệ vẫn biểu hiện sự lo lắng nói: “Vậy thì càng nguy hiểm.”
Hả?
Mắt quản gia mở to hơn.
“Nếu thi thể ở bên cạnh giếng nước thì có ba khả năng xảy ra. Thứ nhất, hung thủ giết người ở cạnh giếng rồi bỏ trốn. Người chết bị giết ở đấy sao có thể không oán hận? Cho nên người chết sẽ mang theo oán khí, thi thể lại ở gần giếng nước, như vậy mạch nước ngầm chẳng lẽ sẽ bị ảnh hưởng sao? Thứ hai, hung thủ giết người ở nơi khác, sau đó mang xác đến vứt ở nơi này. Như vậy lại phát sinh thêm vấn đề mới. Hành động vứt xác ở nơi khác thường có mục đích là khiến người khác không phát hiện ra thi thể. Nhưng nhà các ông vẫn sử dụng giếng nước nên chắc chắn sẽ phát hiện ra thi thể. Cho nên, hung thủ làm thế để người khác phát hiện thi thể, giá họa cho nhà họ Trần. Điều này cũng phù hợp với sự nghi ngờ của lúc trước của ông. Thứ ba…”
Tới đây thì Cố Duệ ngừng lại. Quản gia thấp thỏm nói: “Thứ ba là gì? Tiểu sư phụ à, ngài mau nói đi, tôi xin ngài đó, đại ân đại đức của ngài, suốt đời này tôi sẽ không quên.”
“Thứ ba, người là do ma quỷ giết, vậy cái giếng ấy… khó nói lắm.”
Quản gia nháy mắt liền hiểu!
Quản gia rùng mình một cái, lập tức nói: “Tiểu sư phụ chờ một chút, tôi sẽ đi thưa với lão gia để xin phép mở niêm phong nơi đấy, để ngài và sư phụ ngài qua đấy kiểm tra một lượt.”
“Được rồi, đi thôi.”
Cố Duệ biết nhà họ Trần chắc chắn sẽ đồng ý nên khi quản gia rời đi, cô ngồi trên thang, ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hùng đang ngơ ngác nhìn mình. Cô trợn mắt nhìn cậu ta, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Hái tiếp đi, hái nhiều lên, còn mang về cho Yêu Yêu mỹ nhân nữa.”
“Không phải. Tôi chỉ cảm thấy cô nói như thật, thiếu chút nữa tôi đã tin.”
“Với chỉ số thông minh của cậu, cậu tin là cái chắc.”
“…”
Dù bực mình nhưng đúng là bản thân đã tin thật, Lý Đại Hùng chỉ có thể tiếp tục hái lựu.
Cố Duệ bắt chéo chân, nhàn nhã lựa trái lựu lớn nhất, lột vỏ ra và… ăn!
Thật ngọt! Trái cây ở cổ đại không dùng hóa chất nên vị ngọt rất thanh. Ngay cả dưa hấu đỏ ở thời hiện đại cũng không ngon bằng.
Cố Duệ ăn rất thích thú. Lý Đại Hùng thèm thuồng, nhiều lần muốn mở miệng đòi đổi chỗ nhưng khi bị Cố Duệ lạnh lùng liếc mắt thì cậu ta thụt người lại.
Lúc Cố Duệ ăn được nửa trái lựu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Tưởng là quản gia nên cô quay đầu lại. Cô nhìn thấy một vài chàng trai đang đi đến.
Những người này cô đều từng gặp qua.
Đây chẳng phải là F4 (*) ở Phong Mãn Cư đêm đó sao?
Đêm đó không nhìn rõ mặt, nhưng giờ là ban ngày, cô nhìn thấy rõ từng đường nét khuôn mặt của bọn họ. Đúng thế thật, những người này rất điển trai!
Nhưng người được gọi là lão tứ không có mặt ở đây nên chỉ còn F3 thôi.
Sáu con mắt nhìn bốn con mắt.
Một cơn gió thổi ngang qua. Cố Duệ ngồi trên thang, tay cầm lựu, nhìn bọn họ rồi quay mặt đi và tiếp tục ăn lựu.
Cho vào miệng, nhai, phun hạt lựu.
Động tác đầy bình tĩnh, đầy nhanh nhẹn.
Ơ!
Cô gái này…
Điệu bộ này không giống thị nữ mà giống như khách hơn.
“Này, cô gái, cô là khách của lão tứ?”
Lão tam Hứa Điển không hổ là hoa hoa công tử, dáng vẻ trông rất ngả ngớn. Cố Duệ nhìn hắn, đáp: “Ờ.”
Chỉ “ờ” một tiếng?
Ơ, cô gái này…
Hứa Điển đang muốn tiến lên nói gì đó thì bị hai chữ “lão tam” của Viên Lâm ngăn lại.
Hàn Cao đứng bên cạnh liếc nhìn Cố Duệ một cái nhưng không để ý nhiều. Hắn ta đưa mắt nhìn Lý Đại Hùng đang ở trên cây.
Trực giác mách bảo hắn ta rằng kẻ cao to trên cây kia giá trị vũ lực rất cao.
Lúc này, đột nhiên…
“Á! Là cái gì bắn trúng tôi?”
Hứa Điển nhảy bắn sang một bên. Cố Duệ nghe thấy âm thanh vật gì đó bay tới rất nhỏ. Cô đứng dậy và bước nghiêng sang một bên.
Cô đảo mắt nhìn lên. Trên hành lang lầu hai, một cậu nhóc tầm tám, chín tuổi, cầm một cái ná trên tay. Cậu nhóc vừa bắn một hạt nhỏ gì đó ra, vừa nói: “Bắn chết đám người xấu mấy người! Bắn chết mấy người!”
Cậu nhóc cầm ná không ngừng bắn, hơn nữa còn nhắm về phía cô và Hứa Điển.
“Lại là tên ngóc thối tha nhà mày!” Hứa Điển mắng ầm lên. Đám người Viên Lâm vội vàng tránh sang một bên.
Sau khi tránh né hai, ba lần, Cố Duệ không còn kiên nhẫn nữa. Cô cầm một trái lựu từ sọt lên và ném về phía cậu nhóc.
Nhìn trái lựu đã chín đến tám chín phần ấy bay về phía mình, cậu nhóc mở to mắt đầy sợ hãi.
Bộp!
Trái lựu to bằng nắm tay đập vào lan can và vỡ tung tóe. Vụn lựu văng lên người cậu nhóc đang đứng trên lầu và Hứa Điển đứng ở dưới.
Hứa Điển và cậu nhóc nhếch nhác trừng mắt nhìn Cố Duệ.
“Cô, cái con ả đê tiện, cô dám bắt nạt tôi! Tôi sẽ mách cha và anh trai!” Cậu nhóc hét to.
Còn Hứa Điển thì cười nói: “Ha, cô gái, làm khách nhà người ta mà còn đánh tiểu thiếu gia nhà họ, cô chắc chắn sẽ bị tống cổ ra ngoài.”
Cố Duệ nghiêng đầu. Cô cầm một trái lựu lên, vừa tung lên cao vừa nhìn cậu nhóc kia. Ánh mắt sắc lạnh, cô nhàn nhạt nói: “Nhóc nói lại thử xem.”
Bộp! Lưu rơi xuống tay cô. Tiếng vang thanh thúy phối hợp với câu nói của Cố Duệ khiến người ta thấy lạnh người.
Cậu nhóc nhớ đến trái lựu bị vỡ hồi nãy, lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo không giống bất kỳ ai của Cố Duệ. Ánh mắt cô không có một sự khách sáo hay chần chừ gì. Cô ta thật sự muốn đánh chết cậu! Cô ta không hề rụt rè hay e sợ như những người khác!
Trong cơn hoảng sợ, cậu nhóc rùng mình một cái rồi lui về phía sau. Lúc lùi về sau, hai chân cậu vấp vào nhau rồi loạng choạng té ngã. Sau đó, cậu nhóc bật khóc.
Mấy người đứng dưới sân, trong phút chốc, cảm thấy kinh ngạc.
Khóc? Thằng nhóc quỷ này thế mà lại khóc?
***
(*) Tên một nhóm nam trong phim thần tượng Hàn Quốc thời hiện đại.
Danh sách chương