Cắn câu? Chuẩn bị kéo dây lên? Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Cậu từng đi theo Lư Dịch Chi bắt rất nhiều trọng phạm triều đình nhưng chưa bao giờ có cảm giác này. Cái này sai, quá sai nha.
Chỉ là câu cá thôi mà...
Cậu ta theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ.
Chắc chắn là do câu chuyện của người này khiến cậu bị ảnh hưởng!
Nhưng mà... Sao chưa kéo dây lên?
Cố Duệ nhìn Thanh Vũ. Nháy mắt cái gì! Gấp cái gì! Đàn ông đàn ang không nên gấp.
Thanh Vũ nháy mắt đã hiểu ý Cố Duệ. Mặt cậu ta lập tức đen lại.
Cùng lúc này...
Ào ào.
Tiếng nước phía dưới càng lúc càng lớn. Bạch Tàm Ti bị kéo căng, không ngừng chuyển động.
Sao còn chưa kéo lên?
Thanh Vũ cảm thấy nghi hoặc. Còn Cố Duệ thì cứ bình chân như vại.
Đến khi tiếng nước bên dưới biến mất...
Cậu ta sực tỉnh ngộ. Con súc sinh bên dưới cố ý thử xem đây có phải là bẫy hay không.
Lúc nãy chỉ cần kéo nhẹ một cái là nó lập tức chạy trốn.
Cũng xảo quyệt đấy, nhưng ở đây lại có kẻ còn sự kiên nhẫn hơn nó nhiều.
Cố Duệ thật sự rất kiên nhẫn. Trước kia, khi không cần đi khảo cổ, cô thường nghiên cứu những cái khác, hoặc là đọc sách, có khi bị những lão học giả khác lôi đi câu cá. Người ở cùng người, lâu ngày sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Cố Duệ đương nhiên biết muốn câu được cá, người thả mồi câu không thể gấp gáp.
Chờ.
Tiếp tục chờ.
Mặt nước yên tĩnh, đêm tối tĩnh mịch.
Hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Sau khi hiểu rõ, Thanh Vũ bình tĩnh hơn. Là một người tập võ, cậu có thể khống chế được trạng thái cơ thể mình. Ngay cả tần số hô hấp của cậu cũng trở nên dài và nhẹ hơn Cố Duệ.
Không biết qua bao lâu sau...
Cố Duệ cảm thấy Bạch Tàm Ti trên ngón tay khẽ động. Cô nheo mắt lại, khéo léo dùng một ít sức nơi ngón tay. Lực độ bắn ngược lại nói cho cô biết, móc câu đã nằm trong miệng con súc sinh kia.
Cô cười nhẹ rồi đột nhiên dùng sức.
Ào.
Tiếng nước phía dưới mạnh hơn. Lúc nuốt miếng thịt, cóc Lục Bối đã cảm thấy không ổn. Lúc muốn bỏ chạy, người phía trên đã dùng sức kéo dây lên. Lực từ phía trên và phía dưới cùng lúc tác dụng lên, móc câu đâm vào phần thịt ở hàm dưới. Quá đau đớn, cóc Lục Bối kêu lên.
Đối với con người, Cố Duệ còn hiếm khi đồng cảm, nói gì đến một con súc sinh. Kéo mạnh vài cái, cô đã kéo cóc Lục Bối gần đến miệng giếng.
Trong bóng đêm có ánh trắng chiếu mờ ảo. Lúc cóc Lục Bối bị kéo lên khỏi giếng, cái lưỡi đã đứt hơn nửa của nó đột nhiên bắn về phía mặt Cố Duệ.
Lại tới nữa!
Nhưng tay Cố Duệ đang cầm Bạch Tàm Ti, không thể tránh cái lưỡi đang vươn ra tấn công kia...
Thanh Vũ cách Cố Duệ nửa trượng, lập tức rút đao ra.
Lưỡi đao vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Lưỡi đao sắc bén nhanh như chớp cắt lấy lưỡi cóc Lục Bối như cắt một miếng đậu hũ. Sau đó, đao chuyển hướng, sống đao đập chuẩn xác lên lưng nó. Cóc Lục Bối kêu lên rồi rơi xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
Cố Duệ giơ ngón cái về phía Thanh Vũ.
Nói thật, so về công phu, những kẻ nửa vời như cô không thể nào bằng người chuyên luyện võ. Ngay cả khi cô và Lý Đại Hùng hợp lại cũng chưa chắc thắng nổi cậu ta. Nhìn đường đao cậu ta vung ra, Cố Duệ có cảm giác người này nếu muốn giết cô và Lý Đại Hùng, cậu ta chỉ cần trở đao một phát là xong.
Đột nhiên được Cố Duệ khen ngợi, Thanh Vũ không được tự nhiên lắm: “Nếu bắt được nó rồi thì nên đi thôi. Cô cẩn thận một chút, trên lưng nó có độc đấy...”
Tên đầu trọc từng nói, độc tố của thứ này không nằm ở lưỡi mà ở một cái nang trong lưng nó. Mỗi khi muốn sử dụng, độc từ trong nang sẽ dẫn vào lưỡi...
Cậu ta vừa rồi đã đánh lên huyệt Thiên Linh khiến cóc Lục Bối hôn mê. Nhưng lỡ như chạm vào độc tố hay nó đột nhiên tỉnh lại thì sao?
Cần phải cẩn thận.
Không cần cậu ta nhắc nhở, một kẻ luôn yêu quý mạng sống của mình như Cố Duệ đã sớm chuẩn bị một cái túi thật to, thật dày. Cô còn ném vào trong đó hai viên Quả Tử.
“Cái gì vậy?”
“Bã rượu quả, ngâm trong bã rượu một tháng, chỉ cần ngửi mùi cũng khiến một người đàn ông trưởng thành say ngất ngưởng.”
“Tôi có ngửi được mùi rượu gì đâu?”
“Để ở ngoài một lúc mới phát huy tác dụng.”
Thanh Vũ không biết rõ trong đó có gì nhưng cậu biết người Hàng Đạo có nhiều mánh khóe rất lợi hại, không giống như đám người võ lâm phải dựa vào từng chiêu thức mạnh yếu để đấu với đối thủ.
“Đi thôi.”
Cố Duệ ném cái túi cho Thanh Vũ rồi rời đi.
Túi quá nặng, cô không muốn xách nó đâu...
Đột nhiên Cố Duệ quay đầu lại, nhìn về cái giếng cách mình ba mét kia.
“Cậu nghe thấy tiếng gì không?”
“Hử?”
Thanh Vũ nhíu mày, định đi qua kiểm tra thì Cố Duệ gọi cậu ta lại: “Bỏ đi, đi thôi, chắc chỉ là ảo giác của tôi ấy mà.”
Thanh Vũ bình tĩnh nhìn cô, gật đầu, buông hoành đao nắm trong tay ra.
Trở về?
Cố Duệ không quay lại viện kia mà đến một nơi.
Vừa nhìn thấy, Thanh Vũ liền kinh ngạc. Cái lầu nhỏ này còn sáng đèn.
“Đó là lầu nhỏ mà Trần Thiên Bảo ở?”
Trong đêm tối, Thanh Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
“Ừ... Còn thắp đèn. Xem ra tên oắt con kia rất sợ hãi, không dám ngủ. Hôm nay gặp nó, tôi thấy mắt nó có quầng thâm.”
Cho nên cô muốn đi gặp Trần Dịch Bảo.
“Sao cô biết nó giấu chuyện gì? Hơn nữa còn muốn gặp cô?”
Lúc ăn cơm, cậu đã gặp Trần Dịch Bảo. Thằng nhóc này khá ma mãnh, không phải là một đứa nhỏ nghịch ngợm như lời người khác nói. Và có vẻ như nó rất sợ Cố Duệ.
Một đứa nhóc mà mọi vui buồn đều hiện lên mặt còn biết giở trò bịp để ám chỉ Cố Duệ?
Nếu thật thế thì thằng nhóc này rất không đơn giản.
“Ánh mắt, vẻ mặt, cử chỉ cơ thể.”
Cố Duệ chậm rãi nói. Thanh Vũ nghe rất nghiêm túc. Cậu còn tưởng sau đó cô sẽ phân tích kỹ lưỡng như thể đang điều tra một vụ án. Kết quả người này lại nói: “Thật ra mấy cái đó chẳng có nghĩa lý gì.”
Hả?
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Thanh Vũ, Cố Duệ phán thêm một câu: “Trực giác!”
Thanh Vũ hoàn toàn câm nín.
Sau này, tốt nhất cậu nên hạn chế hỏi người này để tránh bị câu trả lời của cô làm “tổn thương”.
Hai người vốn cách căn lầu kia không xa. Dù lầu hai của nó có ánh nến nhưng cũng không thể nào sáng bằng đèn huỳnh quang thời hiện đại. Cố Duệ và Thanh Vũ tránh né ánh sáng, tựa gió lẻn vào màn đêm. Lúc sắp lên lầu, Cố Duệ bỗng nhiên kéo Thanh Vũ lại.
Thanh Vũ là một người nhạy bén. Cố Duệ vừa níu mình lại, cậu ta theo bản năng liền quan sát căn lầu này thật kỹ. Hiện tại hai người đang đứng ở lầu một, không có gì kỳ lạ cả.
Dù thế Cố Duệ vẫn quan sát cẩn thận một hồi lâu sau mới nói với Thanh Vũ: “Tôi đi lên đó, cậu ở dưới này chờ, đề phòng có người tiến vào.”
“Được.”
Cô thật cẩn thận.
Thanh Vũ còn tưởng Cố Duệ mới đúng là người xuất thân từ cận vệ. Điều này khiến cậu cảm thấy thật xấu hổ. So sánh hai bên với nhau, biểu hiện của cậu có vẻ khá ăn hại.
Nhưng cậu chú ý thấy Cố Duệ khi nói, tay cô làm ám hiệu với cậu.
Thanh Vũ gật đầu, lặng lẽ lẩn vào màn đêm.
Cố Duệ kinh ngạc. Đây là công phu gì? Thật đúng là kỹ năng siêu cấp cần có nếu muốn cướp giàu giúp nghèo!
Cố Duệ lặng lẽ lên lầu. Đãi ngộ của nhóc thiếu gia này tốt đấy, nhà họ Trần đúng là không keo kiệt với nó chút nào. Không gian lầu hai rất lớn. Bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ, ở giữa là một trà thính (*) hình vuông. Chiều dài của trà thính tầm bốn, năm mét, ở giữa bày một bàn trà nhỏ, trên đó là ấm chén, xung quanh có đệm hương bồ.
Cố Duệ liếc nhìn chén trà tử sa còn bốc khói trắng.
“Người đâu?”
Cô nhìn về phía thư phòng.
Thư phòng có ánh nến, chắc là ở thư phòng.
Cố Duệ đến gần thư phòng…
Trong thư phòng thoang thoảng hương mực, trên tường treo bích họa, trước bàn quả nhiên có bóng người.
Là tên nhóc kia?
Cố Duệ lại gần… Dưới ánh nến mờ ảo, người này… không có mặt!
Quỷ? Thi thể?
Người giả!
(*) Trà thính: sảnh hoặc một không gian ngồi uống trà không có vách ngăn.
Chỉ là câu cá thôi mà...
Cậu ta theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ.
Chắc chắn là do câu chuyện của người này khiến cậu bị ảnh hưởng!
Nhưng mà... Sao chưa kéo dây lên?
Cố Duệ nhìn Thanh Vũ. Nháy mắt cái gì! Gấp cái gì! Đàn ông đàn ang không nên gấp.
Thanh Vũ nháy mắt đã hiểu ý Cố Duệ. Mặt cậu ta lập tức đen lại.
Cùng lúc này...
Ào ào.
Tiếng nước phía dưới càng lúc càng lớn. Bạch Tàm Ti bị kéo căng, không ngừng chuyển động.
Sao còn chưa kéo lên?
Thanh Vũ cảm thấy nghi hoặc. Còn Cố Duệ thì cứ bình chân như vại.
Đến khi tiếng nước bên dưới biến mất...
Cậu ta sực tỉnh ngộ. Con súc sinh bên dưới cố ý thử xem đây có phải là bẫy hay không.
Lúc nãy chỉ cần kéo nhẹ một cái là nó lập tức chạy trốn.
Cũng xảo quyệt đấy, nhưng ở đây lại có kẻ còn sự kiên nhẫn hơn nó nhiều.
Cố Duệ thật sự rất kiên nhẫn. Trước kia, khi không cần đi khảo cổ, cô thường nghiên cứu những cái khác, hoặc là đọc sách, có khi bị những lão học giả khác lôi đi câu cá. Người ở cùng người, lâu ngày sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Cố Duệ đương nhiên biết muốn câu được cá, người thả mồi câu không thể gấp gáp.
Chờ.
Tiếp tục chờ.
Mặt nước yên tĩnh, đêm tối tĩnh mịch.
Hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Sau khi hiểu rõ, Thanh Vũ bình tĩnh hơn. Là một người tập võ, cậu có thể khống chế được trạng thái cơ thể mình. Ngay cả tần số hô hấp của cậu cũng trở nên dài và nhẹ hơn Cố Duệ.
Không biết qua bao lâu sau...
Cố Duệ cảm thấy Bạch Tàm Ti trên ngón tay khẽ động. Cô nheo mắt lại, khéo léo dùng một ít sức nơi ngón tay. Lực độ bắn ngược lại nói cho cô biết, móc câu đã nằm trong miệng con súc sinh kia.
Cô cười nhẹ rồi đột nhiên dùng sức.
Ào.
Tiếng nước phía dưới mạnh hơn. Lúc nuốt miếng thịt, cóc Lục Bối đã cảm thấy không ổn. Lúc muốn bỏ chạy, người phía trên đã dùng sức kéo dây lên. Lực từ phía trên và phía dưới cùng lúc tác dụng lên, móc câu đâm vào phần thịt ở hàm dưới. Quá đau đớn, cóc Lục Bối kêu lên.
Đối với con người, Cố Duệ còn hiếm khi đồng cảm, nói gì đến một con súc sinh. Kéo mạnh vài cái, cô đã kéo cóc Lục Bối gần đến miệng giếng.
Trong bóng đêm có ánh trắng chiếu mờ ảo. Lúc cóc Lục Bối bị kéo lên khỏi giếng, cái lưỡi đã đứt hơn nửa của nó đột nhiên bắn về phía mặt Cố Duệ.
Lại tới nữa!
Nhưng tay Cố Duệ đang cầm Bạch Tàm Ti, không thể tránh cái lưỡi đang vươn ra tấn công kia...
Thanh Vũ cách Cố Duệ nửa trượng, lập tức rút đao ra.
Lưỡi đao vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Lưỡi đao sắc bén nhanh như chớp cắt lấy lưỡi cóc Lục Bối như cắt một miếng đậu hũ. Sau đó, đao chuyển hướng, sống đao đập chuẩn xác lên lưng nó. Cóc Lục Bối kêu lên rồi rơi xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
Cố Duệ giơ ngón cái về phía Thanh Vũ.
Nói thật, so về công phu, những kẻ nửa vời như cô không thể nào bằng người chuyên luyện võ. Ngay cả khi cô và Lý Đại Hùng hợp lại cũng chưa chắc thắng nổi cậu ta. Nhìn đường đao cậu ta vung ra, Cố Duệ có cảm giác người này nếu muốn giết cô và Lý Đại Hùng, cậu ta chỉ cần trở đao một phát là xong.
Đột nhiên được Cố Duệ khen ngợi, Thanh Vũ không được tự nhiên lắm: “Nếu bắt được nó rồi thì nên đi thôi. Cô cẩn thận một chút, trên lưng nó có độc đấy...”
Tên đầu trọc từng nói, độc tố của thứ này không nằm ở lưỡi mà ở một cái nang trong lưng nó. Mỗi khi muốn sử dụng, độc từ trong nang sẽ dẫn vào lưỡi...
Cậu ta vừa rồi đã đánh lên huyệt Thiên Linh khiến cóc Lục Bối hôn mê. Nhưng lỡ như chạm vào độc tố hay nó đột nhiên tỉnh lại thì sao?
Cần phải cẩn thận.
Không cần cậu ta nhắc nhở, một kẻ luôn yêu quý mạng sống của mình như Cố Duệ đã sớm chuẩn bị một cái túi thật to, thật dày. Cô còn ném vào trong đó hai viên Quả Tử.
“Cái gì vậy?”
“Bã rượu quả, ngâm trong bã rượu một tháng, chỉ cần ngửi mùi cũng khiến một người đàn ông trưởng thành say ngất ngưởng.”
“Tôi có ngửi được mùi rượu gì đâu?”
“Để ở ngoài một lúc mới phát huy tác dụng.”
Thanh Vũ không biết rõ trong đó có gì nhưng cậu biết người Hàng Đạo có nhiều mánh khóe rất lợi hại, không giống như đám người võ lâm phải dựa vào từng chiêu thức mạnh yếu để đấu với đối thủ.
“Đi thôi.”
Cố Duệ ném cái túi cho Thanh Vũ rồi rời đi.
Túi quá nặng, cô không muốn xách nó đâu...
Đột nhiên Cố Duệ quay đầu lại, nhìn về cái giếng cách mình ba mét kia.
“Cậu nghe thấy tiếng gì không?”
“Hử?”
Thanh Vũ nhíu mày, định đi qua kiểm tra thì Cố Duệ gọi cậu ta lại: “Bỏ đi, đi thôi, chắc chỉ là ảo giác của tôi ấy mà.”
Thanh Vũ bình tĩnh nhìn cô, gật đầu, buông hoành đao nắm trong tay ra.
Trở về?
Cố Duệ không quay lại viện kia mà đến một nơi.
Vừa nhìn thấy, Thanh Vũ liền kinh ngạc. Cái lầu nhỏ này còn sáng đèn.
“Đó là lầu nhỏ mà Trần Thiên Bảo ở?”
Trong đêm tối, Thanh Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
“Ừ... Còn thắp đèn. Xem ra tên oắt con kia rất sợ hãi, không dám ngủ. Hôm nay gặp nó, tôi thấy mắt nó có quầng thâm.”
Cho nên cô muốn đi gặp Trần Dịch Bảo.
“Sao cô biết nó giấu chuyện gì? Hơn nữa còn muốn gặp cô?”
Lúc ăn cơm, cậu đã gặp Trần Dịch Bảo. Thằng nhóc này khá ma mãnh, không phải là một đứa nhỏ nghịch ngợm như lời người khác nói. Và có vẻ như nó rất sợ Cố Duệ.
Một đứa nhóc mà mọi vui buồn đều hiện lên mặt còn biết giở trò bịp để ám chỉ Cố Duệ?
Nếu thật thế thì thằng nhóc này rất không đơn giản.
“Ánh mắt, vẻ mặt, cử chỉ cơ thể.”
Cố Duệ chậm rãi nói. Thanh Vũ nghe rất nghiêm túc. Cậu còn tưởng sau đó cô sẽ phân tích kỹ lưỡng như thể đang điều tra một vụ án. Kết quả người này lại nói: “Thật ra mấy cái đó chẳng có nghĩa lý gì.”
Hả?
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Thanh Vũ, Cố Duệ phán thêm một câu: “Trực giác!”
Thanh Vũ hoàn toàn câm nín.
Sau này, tốt nhất cậu nên hạn chế hỏi người này để tránh bị câu trả lời của cô làm “tổn thương”.
Hai người vốn cách căn lầu kia không xa. Dù lầu hai của nó có ánh nến nhưng cũng không thể nào sáng bằng đèn huỳnh quang thời hiện đại. Cố Duệ và Thanh Vũ tránh né ánh sáng, tựa gió lẻn vào màn đêm. Lúc sắp lên lầu, Cố Duệ bỗng nhiên kéo Thanh Vũ lại.
Thanh Vũ là một người nhạy bén. Cố Duệ vừa níu mình lại, cậu ta theo bản năng liền quan sát căn lầu này thật kỹ. Hiện tại hai người đang đứng ở lầu một, không có gì kỳ lạ cả.
Dù thế Cố Duệ vẫn quan sát cẩn thận một hồi lâu sau mới nói với Thanh Vũ: “Tôi đi lên đó, cậu ở dưới này chờ, đề phòng có người tiến vào.”
“Được.”
Cô thật cẩn thận.
Thanh Vũ còn tưởng Cố Duệ mới đúng là người xuất thân từ cận vệ. Điều này khiến cậu cảm thấy thật xấu hổ. So sánh hai bên với nhau, biểu hiện của cậu có vẻ khá ăn hại.
Nhưng cậu chú ý thấy Cố Duệ khi nói, tay cô làm ám hiệu với cậu.
Thanh Vũ gật đầu, lặng lẽ lẩn vào màn đêm.
Cố Duệ kinh ngạc. Đây là công phu gì? Thật đúng là kỹ năng siêu cấp cần có nếu muốn cướp giàu giúp nghèo!
Cố Duệ lặng lẽ lên lầu. Đãi ngộ của nhóc thiếu gia này tốt đấy, nhà họ Trần đúng là không keo kiệt với nó chút nào. Không gian lầu hai rất lớn. Bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ, ở giữa là một trà thính (*) hình vuông. Chiều dài của trà thính tầm bốn, năm mét, ở giữa bày một bàn trà nhỏ, trên đó là ấm chén, xung quanh có đệm hương bồ.
Cố Duệ liếc nhìn chén trà tử sa còn bốc khói trắng.
“Người đâu?”
Cô nhìn về phía thư phòng.
Thư phòng có ánh nến, chắc là ở thư phòng.
Cố Duệ đến gần thư phòng…
Trong thư phòng thoang thoảng hương mực, trên tường treo bích họa, trước bàn quả nhiên có bóng người.
Là tên nhóc kia?
Cố Duệ lại gần… Dưới ánh nến mờ ảo, người này… không có mặt!
Quỷ? Thi thể?
Người giả!
(*) Trà thính: sảnh hoặc một không gian ngồi uống trà không có vách ngăn.
Danh sách chương