🌟 edit: Phương Moe
Hoắc Tuyền để cho Giang Diệu tiến cung bồi chuyện, Giang Diệu có thể hiểu được tỷ ấy ở trong cung không có bằng hữu hay tỷ muội thân thiết, mà bây giờ lại đang có thai nên càng cần có người trò chuyện.
Ngày hôm sau Giang Diệu liền tiến cung. Thời điểm đi ngang qua tiền viện, trùng hợp đụng phải Phùng thị. Giang Diệu thấy tâm tình của Phùng thị hôm nay không tệ, bèn lễ phép hô một tiếng:
“Nhị thẩm thẩm.”
Phùng thị xem xét Giang Diệu một chút, hỏi:
“Diệu Diệu xuất môn sao?”
Giang Diệu gật đầu, không dự định cùng Phùng thị nhiều lời, mà Phùng thị cũng không nhiệt tình giống như thường ngày, chỉ cười khanh khách bảo nàng đi đi, còn căn dặn nàng sớm chút trở về.
Giang Diệu có chút kỳ quái liếc nhìn bóng lưng Phùng thị, thấy sống lưng Phùng thị ưỡn đến mức thẳng tắp, giống như là có chuyện gì vui.
Bảo Lục tìm nha hoàn bên người Phùng thị để hỏi, khi biết được chuyện gì liền hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh Giang Diệu, nói:
“Tiểu thư, Nhị phu nhân quả thực có chuyện vui nha.”
Chuyện vui? Giang Diệu trợn to hai mắt, hỏi:
“Chẳng lẽ là Tứ ca hay Ngũ ca đã định được một mối hôn nhân tốt sao?”
Giang Diệu thực sự không nghĩ ra được, ngoại trừ chuyện hỉ sự thì Nhị thẩm thẩm còn có chuyện gì khác để vui. Nhưng nếu là Tứ ca và Ngũ ca được định thân thì nàng không thể không biết nha.
Bảo Lục cười sung sướng, nháy mắt mấy cái, mới nói:
“Xác thực là hỉ sự, có điều không phải của Tứ công tử hay Ngũ công tử, mà là chất nhi của Nhị phu nhân —— việc hỉ của Phùng công tử.”
Giang Diệu cũng biết Phùng thị xưa nay coi chất nhi Phùng Ngọc Tuyền này như con ruột, việc hôn nhân của hắn, Phùng thị tự nhiên sẽ để bụng quan tâm tới giống như mẹ ruột.
Tuy rằng Giang Diệu đối với loại công tử bột như Phùng Ngọc Tuyền không có hảo cảm, nhưng cũng có chút ngạc nhiên là cô nương nhà ai lại lấy phải tai hoạ này. Dù sao phải gả cho Phùng Ngọc Tuyền là loại chuyện rất đáng thương.
Bảo Lục hứng trí bừng bừng nói tiếp:
“Tiểu thư tuyệt đối đoán không được người cùng Phùng công tử định thân là cô nương nhà ai đâu, chính là —— ”
Bảo Lục nhe răng cười, rồi mới lại tiếp tục nói:
“……. là Vệ Bảo Linh tiểu thư.”
Nghe là Vệ Bảo Linh, Giang Diệu thật sự chấn kinh rồi.
Sau chuyện ở Tây Sơn xảy ra, nàng nghe được phong thanh một ít chuyện nói là Cảnh Huệ đế không dự định đem Vệ Bảo Linh tiến cung tiếp, mà muốn chọn cho vị tiểu biểu muội này một mối hôn nhân tốt, lấy danh nghĩa huynh trưởng đưa Vệ Bảo Linh gả đi.
Mà chuyện Vệ Bảo Linh muốn tiến cung làm hoàng phi, cả giới quý tộc trong kinh thành này, từ lâu đã không phải là bí mật. Tuy nói không có bất kỳ ý chỉ nào hạ xuống, nhưng quan hệ của Cảnh Huệ đế và Vệ Bảo Linh sờ sờ ra đó, hai người này lại còn là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội nha, nên Vệ Bảo Linh còn chưa tiến cung đã ỷ lại chính mình sau này sẽ là hoàng phi mà ở trong hội quý nữ làm mưa làm gió.
Còn nữa, coi như Cảnh Huệ đế giúp định thân cho Vệ Bảo Linh thì với tầng quan hệ của hai người, cho dù có người cưới Vệ Bảo Linh thì cũng sẽ cảm thấy mình chỉ là giúp Cảnh Huệ đế nuôi nữ nhân ở bên ngoài mà thôi… Hơn nữa, còn là không thể đụng vào người Vệ Bảo Linh.
Nếu nói là Cảnh Huệ đế định thân cho Vệ Bảo Linh thì còn nghe được, còn đem Vệ Bảo Linh hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền, là tuyệt đối không thể có chuyện này. Nhân phẩm Phùng Ngọc Tuyền quá kém. Lấy cảm tình Cảnh Huệ đế đối với Vệ Bảo Linh, coi như chọn rể, cũng sẽ giúp nàng ta chọn một phu quân tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, làm sao sẽ chọn loại người không đủ tư cách này? Nói cái gì thì Giang Diệu cũng không thể tin chuyện này được.
Đang lúc này thì Giang Diệu lại nghe được Bảo Lục nhỏ giọng nói tiếp:
“Đừng nói tiểu thư không tin, mà ngay cả nô tỳ cũng không tin nha. Có điều —— vừa nãy nô tỳ đã hỏi Lục Châu tỷ tỷ. Sau khi Hoàng thượng có ý định chọn rể cho Vệ tiểu thư không lâu, liền phát sinh một chuyện. Vệ tiểu thư thương tâm khổ sở, một mình chạy đến tửu lâu uống rượu, cũng không biết được bọn ma ma và nha hoàn chăm sóc như thế nào mà lại để mất Vệ tiểu thư đã uống rượu say mèm, sau đó… Có người nhìn thấy Phùng công tử đưa Vệ tiểu thư lên xe ngựa của hắn, sau đó… Sau đó ở trên xe ngựa thật lâu cũng không thấy xuống…”
Ý tứ phía sau…tất nhiên không cần nói thì ai cũng biết.
Đã uống rượu say, lại còn đơn độc ở trong xe ngựa của nam tử xa lạ ngay giữa ban ngày ban mặt, mà nam tử xa lạ này thì danh tiếng phong lưu, trêu hoa gẹo bướm… ai ai cũng đều biết đến… vậy cho dù thật sự không có chuyện gì phát sinh thì danh tiếng của cô nương này cũng hỏng rồi.
Cô nương gia tâm tình không tốt, cho dù muốn uống rượu, nhiều lắm là đóng kín của nơi khuê phòng mà uống, ai lại hồ đồ chạy đến chạy đi trên đường cái mà uống rượu?
Có điều —— nghĩ tới hành vi ở Tây Sơn của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu cũng cảm thấy loại chuyện như vậy xác thực là nàng ta sẽ dám làm. Nếu là bởi vì chuyện này mà Vệ Bảo Linh bị hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền thì nghe còn hợp lý.
Cảnh Huệ đế tất nhiên cho rằng Phùng Ngọc Tuyền cho dù phong lưu, nhưng phía sau Vệ Bảo Linh có hắn làm chỗ dựa, Phùng Ngọc Tuyền cũng sẽ không đối xử quá đáng với thê tử.
Mà gia thế Phùng Ngọc Tuyền cũng coi như là khá, lại có ngự bút tứ hôn như vậy thì cũng là long trọng rất lớn, chẳng trách Nhị thẩm thẩm của nàng lại vui mừng như thế.
Ấn tượng của Giang Diệu đối với Phùng Ngọc Tuyền quá kém, bây giờ hắn thú Vệ Bảo Linh, cũng coi như là hắn đã làm được một việc thiện.
Chí ít đời trước, Hoắc Tuyền không có mang thai sớm như thế. Nàng nhớ tới vẫn là Vệ Bảo Linh tiến cung, thì nàng ta mới là người mang thai hài tử đầu tiên. Vệ Bảo Linh vốn được sủng ái, trong bụng lại cất giấu long chủng, dĩ nhiên nàng ta sẽ không coi ai ra gì, còn sau đó nàng ta sinh được hoàng tử hay công chúa thì Giang Diệu đã ngẻo củ tỏi rồi. (¬_¬)
Bây giờ Vệ Bảo Linh không tiến cung, liền không thể trở thành hiểm hoạ của Hoắc Tuyền, điểm này Giang Diệu đúng là vui vẻ không thôi, nên Giang Diệu cũng không nghĩ tiếp chuyện này có hay không có điểm kỳ lạ nữa…
(๑>◡<๑)
Lần trước Hoắc Tuyền cho Giang Diệu lệnh bài, nên nàng một đường thông suốt tiến cung, thẳng tới vị trí Khôn Cùng cung của Hoàng hậu.
Giang Diệu là đã tới đây vài lần, chỉ là lúc này đi vào, luôn cảm thấy Khôn Cùng cung tráng lệ này có chút không giống lúc trước.
Vừa vào điện, Giang Diệu nhìn thấy phía trước cửa sổ có cắm mấy cành hoa mai, có điều trên cành chỉ toàn là nụ hoa, còn chưa có nở, chỉ là nhìn nụ hoa dày đặc như vậy, dự kiến khi nở ra thì sẽ rất đẹp.
Giang Diệu quay đầu hướng về phía Hoắc Tuyền cười:
“Sao Tuyền tỷ tỷ lại sốt ruột như vậy rồi, hoa này còn chưa nở đâu?”
Nếu như muốn chiết mai, chí ít cũng chiết mấy cành đã nở hoa, nào có ai lại chiết tất cả đều là nụ hoa?
Giờ khắc này Hoắc Tuyền mặc áo gấm thêu Phượng Hoàng, trên đầu mang phượng quan, đúng là làm cho dáng người càng uyển chuyển, dung mạo diễm lệ. Hoắc Tuyền cười cười: “Chờ mấy ngày nữa là sẽ nở.”
Nhưng cung tỳ Thanh Doanh bên cạnh Hoắc Tuyền nhanh chóng nói:
“Đây là Hoàng thượng cố ý chiết vào buổi sáng hôm nay, Người nói là bên ngoài trời lạnh, Hoàng hậu nương nương đang mang long tự, không thích hợp đi ra ngoài, nên Người đã bẻ mấy cành đầy nụ hoa mai, chờ đến khi hoa nở thì Hoàng hậu nương nương có thể nhìn thấy ngay lập tức.”
Trong giọng nói của Thanh Doanh tràn đầy vui sướng vì chủ nhân được sủng ái.
Giang Diệu cười cười, cũng không có hỏi nhiều.
Nghĩ đến bây giờ Cảnh Huệ đế đối với Hoắc Tuyền đã tốt hơn. Nếu Hoắc Tuyền thuận thuận lợi lợi sinh ra Hoàng tử, có thể sau này chính là Thái tử.
Giang Diệu cảm thấy, lấy năng lực của Hoắc Tuyền, sau này nếu sinh ra tiểu Hoàng Tử, khẳng định so với Cảnh Huệ đế thì sẽ thông tuệ và quyết đoán hơn nhiều.
Còn nếu để Vệ Bảo Linh tiến cung, sinh hoàng tử, ngày sau để hài tử của Vệ Bảo Linh cùng Cảnh Huệ đế kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy thì Giang Diệu có chút lo lắng cho giang sơn Đại Lương.
Hoắc Tuyền lôi kéo Giang Diệu ngồi vào bên cạnh, đánh giá một phen, thấy sắc mặt Giang Diệu hồng hào, đúng là bị nuôi đến béo trắng. Nàng hỏi Giang Diệu một ít chuyện gần đây, lại nghe muội ấy nói mấy ngày nữa là Giang Thừa Hứa liền kết hôn, nàng trêu ghẹo nói:
“Nhìn muội này …các ca ca đều từng người từng người kết hôn, chờ sang năm muội cập kê thì cũng nên xuất giá rồi. Dù sao qua năm là Tuyên Vương đã hai mươi hai.”
Hai mươi hai tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng so với tuổi Giang Diệu thì đúng là có chút lớn tuổi.
Nói tới việc hôn nhân, tiểu cô nương có chút thật không được tự nhiên, khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, quấn quít lấy tay nhỏ, nhỏ giọng ngại ngùng:
“Cha mẹ chỉ có duy nhất một nữ nhi là muội, nơi nào cam lòng cho muội xuất giá sớm như thế? Hơn nữa…. muội cũng không nỡ xa cha mẹ.”
Có điều, sau khi Nhị ca nàng kết hôn, thì sang năm hôn sự của Tam ca nàng cũng phải tổ chức rồi. Chờ ba ca ca đều kết hôn xong hết, nàng xác thực không có lý do lại lùi lại. Trong lòng nàng cũng muốn lập gia đình, nhưng gả cho Lục Lưu thì sau này cả nửa đời người nàng sẽ đều cùng hắn vượt qua, mà nàng ở bên cha mẹ cũng chỉ có ngăn ngắn mười mấy năm.
Bởi vậy nàng tự nhiên muốn dành thêm chút thời gian ở bên cha mẹ.
Giang Diệu lại hiếu kỳ sờ sờ bụng của Hoắc Tuyền, khó có thể tưởng tượng được
trong bụng này dĩ nhiên có một tiểu oa oa. Nàng nói:
“Đại tẩu của muội cũng mang thai, làm Đại ca muội vui vẻ đến hỏng người luôn. Đại ca vui vẻ đến nỗi cứ gặp người là lại khoe khoang hắn đã làm cha…”
Hoắc Tuyền liền nói:
“Cho tỷ gửi lời chúc mừng Giang đại công tử.”
Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu hiếu kỳ sờ bụng mình, chợt cảm thấy buồn cười:
“… Mới có hơn tháng, muội làm sao sờ được cái gì?”
Giang Diệu thu tay về, ngước mắt nhìn Hoắc Tuyền:
“Qua mấy tháng nữa liền lớn.”
Thực sự là thần kỳ nha, khi còn bé nàng cùng tỷ ấy chơi đùa, rồi tỷ ấy còn bảo vệ nàng, so với nàng cũng chỉ lớn hơn một tuổi mà bây giờ đều đã làm nương rồi.
Hai người tiếp tục nói chuyện, Hoắc Tuyền lại nói:
“Đường tỷ của tỷ muốn cùng Hứa đại công tử định thân.”
Đường tỷ trong miệng Hoắc Tuyền, tất nhiên là Hoắc Vi, còn Hứa đại công tử thì Giang Diệu không biết, nàng liền hỏi:
“Hứa đại công tử là công tử nhà ai vậy?”
Nghe Hoắc Tuyền nói ra, Giang Diệu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hoắc Tuyền nói Hứa đại công tử chính là Công bộ Lang trung (*) Hứa Chí Hồng – con trưởng đích tôn của Hứa Cảnh Diệu.
Tuy nói là con trưởng đích tôn, nhưng Công bộ Lang trung chỉ là chức quan ngũ phẩm, Hứa Cảnh Diệu lại là người không có công danh, tiền đồ còn không biết như thế nào, lấy địa vị Bình tân Hầu phủ thì Hoắc Vi đều có thể chọn được người càng tốt đẹp hơn.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của Giang Diệu, Hoắc Tuyền mỉm cười:
“Diệu Diệu, có phải là muội cũng cảm thấy hôn sự này có chút không môn đăng hộ đối?”
Giang Diệu mấp máy môi: “Tuyền tỷ tỷ —— ”
Hoắc Tuyền nói: “Nương của tỷ cùng Nhị thẩm thẩm tự mình chọn ra các ứng cử viên để đường tỷ chọn, nhưng đường tỷ lại không muốn mấy công tử thế gia, cứ một mặc khăng khăng chọn vị Hứa đại công tử này. Nếu không phải biết đường tỷ không bước chân ra khỏi cửa, thì tỷ còn tưởng đường tỷ lén lút qua lại với vị Hứa đại công tử này. Nhìn cử chỉ này có chút hồ đồ, nhưng sau đó tỷ đã cẩn thận điều tra vị Hứa đại công tử kỳ thực nhân phẩm và hình dáng cũng không tệ, nửa điểm không thua các công tử quý tộc khác, tính tình được, ở trong thư viện nhân duyên cũng không sai. Tỷ lại cảm thấy chuyện này có thể là nhân duyên do trời định.”
Có thể được Hoắc Tuyền khen không dứt miệng, vậy vị Hứa đại công tử kia thật không tệ. Giang Diệu thoải mái cười cười:
“Vậy thì chúc mừng Vi tỷ tỷ.”
Cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc thì Giang Diệu nghe Cảnh Huệ đế muốn tới, lúc này nàng mới rời khỏi.
(๑>◡<๑)
Đi ra Khôn Cùng cung, có một cung tỳ mi thanh mục tú đi tới, quỳ gối hành lễ rồi quay về Giang Diệu nói:
“Vị này có phải là Giang tiểu thư?”
Giang Diệu gật đầu: “Là ta…”
Nàng muốn hỏi có chuyện gì, đã thấy vị này cung tỳ đem ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho nàng, sau đó liền vội vã lui ra.
Giang Diệu cảm thấy kỳ quái, mở tờ giấy ra, vừa nhìn đã thấy nét chữ quen thuộc, khoé môi nàng không nhịn được mà nhiễm ý cười.
Từ hồi ở Tây Sơn trở về, nàng và Lục Lưu đều không có cơ hội gặp mặt. Tin tức của hắn đúng là linh thông nha —— nàng vừa vào cung, hắn liền biết rồi.
Bảo Cân và Bảo Lục hiểu rõ tiểu thư nhà mình nhất, nhìn biểu hiện này của tiểu thư liền biết được là người phương nào đưa tờ giấy rồi. Hai người ngầm hiểu ý, cũng không mở miệng trêu ghẹo.
Giang Diệu đến nơi ước định chỗ đình nghỉ mát bên ngoài rừng trúc thì đã thấy Lục Lưu ở đó rồi. Nàng dặn dò hai nha hoàn ở đây canh trừng, lúc này mới rón rén đi tới.
Thấy Lục Lưu không hề phát hiện, trong bụng nàng lén lút vui mừng, nhưng không ngờ nàng vừa đi vào đình, Lục Lưu liền quay người sang, mặt mày ôn nhu nhìn nàng.
Giang Diệu bĩu môi:
“Sau lưng chàng mọc hai con mắt sao? Như vậy mà cũng có thể nhận ra được?”
Tiểu cô nương tính tình đôi chút trẻ con, Lục Lưu chỉ cảm thấy nàng đẹp đẽ hoạt bát. Hồi lâu không thấy nàng, trước mắt đã thấy, hắn theo bản năng liền nắm lấy tay nàng, sau đó lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
“Có chút lạnh.”
Giang Diệu cũng không khách khí, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn:
“Vậy chàng ủ ấm tay cho ta.”
Lục Lưu đúng là rất hưởng thụ loại chuyện này, hắn cầm tay nàng nhét vào trong ngực để ủ ấm cho nàng, sau đó một đôi mắt ở trên người nàng thuận coi một phen, nhìn nàng hôm nay mặc một thân áo ngắn thêu ngọc lan, phía dưới là một cái quần bông màu nhũ bạch, màu sắc tươi tắn hoạt bát, nhưng vẫn không theo kịp đôi mắt linh động hơn người của nàng.
Giang Diệu bị hắn nhìn chăm chú như vậy, mặt có chút đỏ, nàng liền chủ động nói chuyện:
“Hôm nay ta đến thăm Tuyền tỷ tỷ, bây giờ Tuyền tỷ tỷ mang thai là chuyện tốt, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng…”
Lục Lưu cũng không có trực tiếp động viên, chỉ nhìn đôi mắt đẹp đẽ của tiểu cô nương, âm thanh thoáng thấp chút, nói:
“Diệu Nhi, qua năm là Bản vương liền hai mươi hai.”
Hả? Làm sao đột nhiên nói tới chuyện này? Giang Diệu nghi hoặc vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn.
Nghe hắn tiếp tục nói:
“Tử Hằng so với Bản vương nhỏ hơn bốn tuổi.”
Tử Hằng là tục danh của Cảnh Huệ đế.
Nói tới chỗ này, Giang Diệu đúng là đã hiểu hắn muốn nói cái gì, nhất thời gò má cũng nóng bỏng. Sau một khắc, liền thấy hắn cúi xuống chống đỡ lên chán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ mấy lần, thở dài:
“Tử Hằng đều đã làm phụ hoàng. Diệu Nhi… lúc nào thì nàng sinh hài tử cho Bản vương?”
Giang Diệu muốn nói chuyện như thế, lại không phải mình nàng có thể quyết định. Trước mắt nàng còn chưa gả cho hắn nên làm sao có thể sinh con?
Chỉ là xưa nay nàng không nghĩ tới việc sinh hài tử, vào lúc này nghe hắn nói như vậy, Giang Diệu thẹn thùng thoáng rũ mắt, đúng là bắt đầu tưởng tượng cảnh hài tử sau này của nàng và Lục Lưu sinh.
Nhất định sẽ là một tiểu oa oa thơm phưng phức, mềm mại đáng yêu hơn người.
—–ooOoo—-
Moe giải thích một chút về mấy chức quan lại trong chiều đình nha, nếu có chương nào nói đến chức quan thì Moe sẽ giải thích ở chương đó… (๑>◡<๑)
Công Bộ: là phụ trách mọi việc về xây dựng cầu cống, đường xá, cung đình, sửa sang việc thổ mộc, đắp thành và đóng thuyền bè.
Đứng đầu các Bộ là Thượng thư, giúp việc cho Thượng thư có Tả thị lang và Hữu thị lang.
Dưới các Bộ còn có các Ty, đứng đầu mỗi Ty là Lang trung, giúp đỡ các Lang trung là Viên ngoại lang và các chủ sự.
Hoắc Tuyền để cho Giang Diệu tiến cung bồi chuyện, Giang Diệu có thể hiểu được tỷ ấy ở trong cung không có bằng hữu hay tỷ muội thân thiết, mà bây giờ lại đang có thai nên càng cần có người trò chuyện.
Ngày hôm sau Giang Diệu liền tiến cung. Thời điểm đi ngang qua tiền viện, trùng hợp đụng phải Phùng thị. Giang Diệu thấy tâm tình của Phùng thị hôm nay không tệ, bèn lễ phép hô một tiếng:
“Nhị thẩm thẩm.”
Phùng thị xem xét Giang Diệu một chút, hỏi:
“Diệu Diệu xuất môn sao?”
Giang Diệu gật đầu, không dự định cùng Phùng thị nhiều lời, mà Phùng thị cũng không nhiệt tình giống như thường ngày, chỉ cười khanh khách bảo nàng đi đi, còn căn dặn nàng sớm chút trở về.
Giang Diệu có chút kỳ quái liếc nhìn bóng lưng Phùng thị, thấy sống lưng Phùng thị ưỡn đến mức thẳng tắp, giống như là có chuyện gì vui.
Bảo Lục tìm nha hoàn bên người Phùng thị để hỏi, khi biết được chuyện gì liền hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh Giang Diệu, nói:
“Tiểu thư, Nhị phu nhân quả thực có chuyện vui nha.”
Chuyện vui? Giang Diệu trợn to hai mắt, hỏi:
“Chẳng lẽ là Tứ ca hay Ngũ ca đã định được một mối hôn nhân tốt sao?”
Giang Diệu thực sự không nghĩ ra được, ngoại trừ chuyện hỉ sự thì Nhị thẩm thẩm còn có chuyện gì khác để vui. Nhưng nếu là Tứ ca và Ngũ ca được định thân thì nàng không thể không biết nha.
Bảo Lục cười sung sướng, nháy mắt mấy cái, mới nói:
“Xác thực là hỉ sự, có điều không phải của Tứ công tử hay Ngũ công tử, mà là chất nhi của Nhị phu nhân —— việc hỉ của Phùng công tử.”
Giang Diệu cũng biết Phùng thị xưa nay coi chất nhi Phùng Ngọc Tuyền này như con ruột, việc hôn nhân của hắn, Phùng thị tự nhiên sẽ để bụng quan tâm tới giống như mẹ ruột.
Tuy rằng Giang Diệu đối với loại công tử bột như Phùng Ngọc Tuyền không có hảo cảm, nhưng cũng có chút ngạc nhiên là cô nương nhà ai lại lấy phải tai hoạ này. Dù sao phải gả cho Phùng Ngọc Tuyền là loại chuyện rất đáng thương.
Bảo Lục hứng trí bừng bừng nói tiếp:
“Tiểu thư tuyệt đối đoán không được người cùng Phùng công tử định thân là cô nương nhà ai đâu, chính là —— ”
Bảo Lục nhe răng cười, rồi mới lại tiếp tục nói:
“……. là Vệ Bảo Linh tiểu thư.”
Nghe là Vệ Bảo Linh, Giang Diệu thật sự chấn kinh rồi.
Sau chuyện ở Tây Sơn xảy ra, nàng nghe được phong thanh một ít chuyện nói là Cảnh Huệ đế không dự định đem Vệ Bảo Linh tiến cung tiếp, mà muốn chọn cho vị tiểu biểu muội này một mối hôn nhân tốt, lấy danh nghĩa huynh trưởng đưa Vệ Bảo Linh gả đi.
Mà chuyện Vệ Bảo Linh muốn tiến cung làm hoàng phi, cả giới quý tộc trong kinh thành này, từ lâu đã không phải là bí mật. Tuy nói không có bất kỳ ý chỉ nào hạ xuống, nhưng quan hệ của Cảnh Huệ đế và Vệ Bảo Linh sờ sờ ra đó, hai người này lại còn là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội nha, nên Vệ Bảo Linh còn chưa tiến cung đã ỷ lại chính mình sau này sẽ là hoàng phi mà ở trong hội quý nữ làm mưa làm gió.
Còn nữa, coi như Cảnh Huệ đế giúp định thân cho Vệ Bảo Linh thì với tầng quan hệ của hai người, cho dù có người cưới Vệ Bảo Linh thì cũng sẽ cảm thấy mình chỉ là giúp Cảnh Huệ đế nuôi nữ nhân ở bên ngoài mà thôi… Hơn nữa, còn là không thể đụng vào người Vệ Bảo Linh.
Nếu nói là Cảnh Huệ đế định thân cho Vệ Bảo Linh thì còn nghe được, còn đem Vệ Bảo Linh hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền, là tuyệt đối không thể có chuyện này. Nhân phẩm Phùng Ngọc Tuyền quá kém. Lấy cảm tình Cảnh Huệ đế đối với Vệ Bảo Linh, coi như chọn rể, cũng sẽ giúp nàng ta chọn một phu quân tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, làm sao sẽ chọn loại người không đủ tư cách này? Nói cái gì thì Giang Diệu cũng không thể tin chuyện này được.
Đang lúc này thì Giang Diệu lại nghe được Bảo Lục nhỏ giọng nói tiếp:
“Đừng nói tiểu thư không tin, mà ngay cả nô tỳ cũng không tin nha. Có điều —— vừa nãy nô tỳ đã hỏi Lục Châu tỷ tỷ. Sau khi Hoàng thượng có ý định chọn rể cho Vệ tiểu thư không lâu, liền phát sinh một chuyện. Vệ tiểu thư thương tâm khổ sở, một mình chạy đến tửu lâu uống rượu, cũng không biết được bọn ma ma và nha hoàn chăm sóc như thế nào mà lại để mất Vệ tiểu thư đã uống rượu say mèm, sau đó… Có người nhìn thấy Phùng công tử đưa Vệ tiểu thư lên xe ngựa của hắn, sau đó… Sau đó ở trên xe ngựa thật lâu cũng không thấy xuống…”
Ý tứ phía sau…tất nhiên không cần nói thì ai cũng biết.
Đã uống rượu say, lại còn đơn độc ở trong xe ngựa của nam tử xa lạ ngay giữa ban ngày ban mặt, mà nam tử xa lạ này thì danh tiếng phong lưu, trêu hoa gẹo bướm… ai ai cũng đều biết đến… vậy cho dù thật sự không có chuyện gì phát sinh thì danh tiếng của cô nương này cũng hỏng rồi.
Cô nương gia tâm tình không tốt, cho dù muốn uống rượu, nhiều lắm là đóng kín của nơi khuê phòng mà uống, ai lại hồ đồ chạy đến chạy đi trên đường cái mà uống rượu?
Có điều —— nghĩ tới hành vi ở Tây Sơn của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu cũng cảm thấy loại chuyện như vậy xác thực là nàng ta sẽ dám làm. Nếu là bởi vì chuyện này mà Vệ Bảo Linh bị hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền thì nghe còn hợp lý.
Cảnh Huệ đế tất nhiên cho rằng Phùng Ngọc Tuyền cho dù phong lưu, nhưng phía sau Vệ Bảo Linh có hắn làm chỗ dựa, Phùng Ngọc Tuyền cũng sẽ không đối xử quá đáng với thê tử.
Mà gia thế Phùng Ngọc Tuyền cũng coi như là khá, lại có ngự bút tứ hôn như vậy thì cũng là long trọng rất lớn, chẳng trách Nhị thẩm thẩm của nàng lại vui mừng như thế.
Ấn tượng của Giang Diệu đối với Phùng Ngọc Tuyền quá kém, bây giờ hắn thú Vệ Bảo Linh, cũng coi như là hắn đã làm được một việc thiện.
Chí ít đời trước, Hoắc Tuyền không có mang thai sớm như thế. Nàng nhớ tới vẫn là Vệ Bảo Linh tiến cung, thì nàng ta mới là người mang thai hài tử đầu tiên. Vệ Bảo Linh vốn được sủng ái, trong bụng lại cất giấu long chủng, dĩ nhiên nàng ta sẽ không coi ai ra gì, còn sau đó nàng ta sinh được hoàng tử hay công chúa thì Giang Diệu đã ngẻo củ tỏi rồi. (¬_¬)
Bây giờ Vệ Bảo Linh không tiến cung, liền không thể trở thành hiểm hoạ của Hoắc Tuyền, điểm này Giang Diệu đúng là vui vẻ không thôi, nên Giang Diệu cũng không nghĩ tiếp chuyện này có hay không có điểm kỳ lạ nữa…
(๑>◡<๑)
Lần trước Hoắc Tuyền cho Giang Diệu lệnh bài, nên nàng một đường thông suốt tiến cung, thẳng tới vị trí Khôn Cùng cung của Hoàng hậu.
Giang Diệu là đã tới đây vài lần, chỉ là lúc này đi vào, luôn cảm thấy Khôn Cùng cung tráng lệ này có chút không giống lúc trước.
Vừa vào điện, Giang Diệu nhìn thấy phía trước cửa sổ có cắm mấy cành hoa mai, có điều trên cành chỉ toàn là nụ hoa, còn chưa có nở, chỉ là nhìn nụ hoa dày đặc như vậy, dự kiến khi nở ra thì sẽ rất đẹp.
Giang Diệu quay đầu hướng về phía Hoắc Tuyền cười:
“Sao Tuyền tỷ tỷ lại sốt ruột như vậy rồi, hoa này còn chưa nở đâu?”
Nếu như muốn chiết mai, chí ít cũng chiết mấy cành đã nở hoa, nào có ai lại chiết tất cả đều là nụ hoa?
Giờ khắc này Hoắc Tuyền mặc áo gấm thêu Phượng Hoàng, trên đầu mang phượng quan, đúng là làm cho dáng người càng uyển chuyển, dung mạo diễm lệ. Hoắc Tuyền cười cười: “Chờ mấy ngày nữa là sẽ nở.”
Nhưng cung tỳ Thanh Doanh bên cạnh Hoắc Tuyền nhanh chóng nói:
“Đây là Hoàng thượng cố ý chiết vào buổi sáng hôm nay, Người nói là bên ngoài trời lạnh, Hoàng hậu nương nương đang mang long tự, không thích hợp đi ra ngoài, nên Người đã bẻ mấy cành đầy nụ hoa mai, chờ đến khi hoa nở thì Hoàng hậu nương nương có thể nhìn thấy ngay lập tức.”
Trong giọng nói của Thanh Doanh tràn đầy vui sướng vì chủ nhân được sủng ái.
Giang Diệu cười cười, cũng không có hỏi nhiều.
Nghĩ đến bây giờ Cảnh Huệ đế đối với Hoắc Tuyền đã tốt hơn. Nếu Hoắc Tuyền thuận thuận lợi lợi sinh ra Hoàng tử, có thể sau này chính là Thái tử.
Giang Diệu cảm thấy, lấy năng lực của Hoắc Tuyền, sau này nếu sinh ra tiểu Hoàng Tử, khẳng định so với Cảnh Huệ đế thì sẽ thông tuệ và quyết đoán hơn nhiều.
Còn nếu để Vệ Bảo Linh tiến cung, sinh hoàng tử, ngày sau để hài tử của Vệ Bảo Linh cùng Cảnh Huệ đế kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy thì Giang Diệu có chút lo lắng cho giang sơn Đại Lương.
Hoắc Tuyền lôi kéo Giang Diệu ngồi vào bên cạnh, đánh giá một phen, thấy sắc mặt Giang Diệu hồng hào, đúng là bị nuôi đến béo trắng. Nàng hỏi Giang Diệu một ít chuyện gần đây, lại nghe muội ấy nói mấy ngày nữa là Giang Thừa Hứa liền kết hôn, nàng trêu ghẹo nói:
“Nhìn muội này …các ca ca đều từng người từng người kết hôn, chờ sang năm muội cập kê thì cũng nên xuất giá rồi. Dù sao qua năm là Tuyên Vương đã hai mươi hai.”
Hai mươi hai tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng so với tuổi Giang Diệu thì đúng là có chút lớn tuổi.
Nói tới việc hôn nhân, tiểu cô nương có chút thật không được tự nhiên, khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, quấn quít lấy tay nhỏ, nhỏ giọng ngại ngùng:
“Cha mẹ chỉ có duy nhất một nữ nhi là muội, nơi nào cam lòng cho muội xuất giá sớm như thế? Hơn nữa…. muội cũng không nỡ xa cha mẹ.”
Có điều, sau khi Nhị ca nàng kết hôn, thì sang năm hôn sự của Tam ca nàng cũng phải tổ chức rồi. Chờ ba ca ca đều kết hôn xong hết, nàng xác thực không có lý do lại lùi lại. Trong lòng nàng cũng muốn lập gia đình, nhưng gả cho Lục Lưu thì sau này cả nửa đời người nàng sẽ đều cùng hắn vượt qua, mà nàng ở bên cha mẹ cũng chỉ có ngăn ngắn mười mấy năm.
Bởi vậy nàng tự nhiên muốn dành thêm chút thời gian ở bên cha mẹ.
Giang Diệu lại hiếu kỳ sờ sờ bụng của Hoắc Tuyền, khó có thể tưởng tượng được
trong bụng này dĩ nhiên có một tiểu oa oa. Nàng nói:
“Đại tẩu của muội cũng mang thai, làm Đại ca muội vui vẻ đến hỏng người luôn. Đại ca vui vẻ đến nỗi cứ gặp người là lại khoe khoang hắn đã làm cha…”
Hoắc Tuyền liền nói:
“Cho tỷ gửi lời chúc mừng Giang đại công tử.”
Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu hiếu kỳ sờ bụng mình, chợt cảm thấy buồn cười:
“… Mới có hơn tháng, muội làm sao sờ được cái gì?”
Giang Diệu thu tay về, ngước mắt nhìn Hoắc Tuyền:
“Qua mấy tháng nữa liền lớn.”
Thực sự là thần kỳ nha, khi còn bé nàng cùng tỷ ấy chơi đùa, rồi tỷ ấy còn bảo vệ nàng, so với nàng cũng chỉ lớn hơn một tuổi mà bây giờ đều đã làm nương rồi.
Hai người tiếp tục nói chuyện, Hoắc Tuyền lại nói:
“Đường tỷ của tỷ muốn cùng Hứa đại công tử định thân.”
Đường tỷ trong miệng Hoắc Tuyền, tất nhiên là Hoắc Vi, còn Hứa đại công tử thì Giang Diệu không biết, nàng liền hỏi:
“Hứa đại công tử là công tử nhà ai vậy?”
Nghe Hoắc Tuyền nói ra, Giang Diệu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hoắc Tuyền nói Hứa đại công tử chính là Công bộ Lang trung (*) Hứa Chí Hồng – con trưởng đích tôn của Hứa Cảnh Diệu.
Tuy nói là con trưởng đích tôn, nhưng Công bộ Lang trung chỉ là chức quan ngũ phẩm, Hứa Cảnh Diệu lại là người không có công danh, tiền đồ còn không biết như thế nào, lấy địa vị Bình tân Hầu phủ thì Hoắc Vi đều có thể chọn được người càng tốt đẹp hơn.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của Giang Diệu, Hoắc Tuyền mỉm cười:
“Diệu Diệu, có phải là muội cũng cảm thấy hôn sự này có chút không môn đăng hộ đối?”
Giang Diệu mấp máy môi: “Tuyền tỷ tỷ —— ”
Hoắc Tuyền nói: “Nương của tỷ cùng Nhị thẩm thẩm tự mình chọn ra các ứng cử viên để đường tỷ chọn, nhưng đường tỷ lại không muốn mấy công tử thế gia, cứ một mặc khăng khăng chọn vị Hứa đại công tử này. Nếu không phải biết đường tỷ không bước chân ra khỏi cửa, thì tỷ còn tưởng đường tỷ lén lút qua lại với vị Hứa đại công tử này. Nhìn cử chỉ này có chút hồ đồ, nhưng sau đó tỷ đã cẩn thận điều tra vị Hứa đại công tử kỳ thực nhân phẩm và hình dáng cũng không tệ, nửa điểm không thua các công tử quý tộc khác, tính tình được, ở trong thư viện nhân duyên cũng không sai. Tỷ lại cảm thấy chuyện này có thể là nhân duyên do trời định.”
Có thể được Hoắc Tuyền khen không dứt miệng, vậy vị Hứa đại công tử kia thật không tệ. Giang Diệu thoải mái cười cười:
“Vậy thì chúc mừng Vi tỷ tỷ.”
Cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc thì Giang Diệu nghe Cảnh Huệ đế muốn tới, lúc này nàng mới rời khỏi.
(๑>◡<๑)
Đi ra Khôn Cùng cung, có một cung tỳ mi thanh mục tú đi tới, quỳ gối hành lễ rồi quay về Giang Diệu nói:
“Vị này có phải là Giang tiểu thư?”
Giang Diệu gật đầu: “Là ta…”
Nàng muốn hỏi có chuyện gì, đã thấy vị này cung tỳ đem ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho nàng, sau đó liền vội vã lui ra.
Giang Diệu cảm thấy kỳ quái, mở tờ giấy ra, vừa nhìn đã thấy nét chữ quen thuộc, khoé môi nàng không nhịn được mà nhiễm ý cười.
Từ hồi ở Tây Sơn trở về, nàng và Lục Lưu đều không có cơ hội gặp mặt. Tin tức của hắn đúng là linh thông nha —— nàng vừa vào cung, hắn liền biết rồi.
Bảo Cân và Bảo Lục hiểu rõ tiểu thư nhà mình nhất, nhìn biểu hiện này của tiểu thư liền biết được là người phương nào đưa tờ giấy rồi. Hai người ngầm hiểu ý, cũng không mở miệng trêu ghẹo.
Giang Diệu đến nơi ước định chỗ đình nghỉ mát bên ngoài rừng trúc thì đã thấy Lục Lưu ở đó rồi. Nàng dặn dò hai nha hoàn ở đây canh trừng, lúc này mới rón rén đi tới.
Thấy Lục Lưu không hề phát hiện, trong bụng nàng lén lút vui mừng, nhưng không ngờ nàng vừa đi vào đình, Lục Lưu liền quay người sang, mặt mày ôn nhu nhìn nàng.
Giang Diệu bĩu môi:
“Sau lưng chàng mọc hai con mắt sao? Như vậy mà cũng có thể nhận ra được?”
Tiểu cô nương tính tình đôi chút trẻ con, Lục Lưu chỉ cảm thấy nàng đẹp đẽ hoạt bát. Hồi lâu không thấy nàng, trước mắt đã thấy, hắn theo bản năng liền nắm lấy tay nàng, sau đó lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
“Có chút lạnh.”
Giang Diệu cũng không khách khí, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn:
“Vậy chàng ủ ấm tay cho ta.”
Lục Lưu đúng là rất hưởng thụ loại chuyện này, hắn cầm tay nàng nhét vào trong ngực để ủ ấm cho nàng, sau đó một đôi mắt ở trên người nàng thuận coi một phen, nhìn nàng hôm nay mặc một thân áo ngắn thêu ngọc lan, phía dưới là một cái quần bông màu nhũ bạch, màu sắc tươi tắn hoạt bát, nhưng vẫn không theo kịp đôi mắt linh động hơn người của nàng.
Giang Diệu bị hắn nhìn chăm chú như vậy, mặt có chút đỏ, nàng liền chủ động nói chuyện:
“Hôm nay ta đến thăm Tuyền tỷ tỷ, bây giờ Tuyền tỷ tỷ mang thai là chuyện tốt, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng…”
Lục Lưu cũng không có trực tiếp động viên, chỉ nhìn đôi mắt đẹp đẽ của tiểu cô nương, âm thanh thoáng thấp chút, nói:
“Diệu Nhi, qua năm là Bản vương liền hai mươi hai.”
Hả? Làm sao đột nhiên nói tới chuyện này? Giang Diệu nghi hoặc vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn.
Nghe hắn tiếp tục nói:
“Tử Hằng so với Bản vương nhỏ hơn bốn tuổi.”
Tử Hằng là tục danh của Cảnh Huệ đế.
Nói tới chỗ này, Giang Diệu đúng là đã hiểu hắn muốn nói cái gì, nhất thời gò má cũng nóng bỏng. Sau một khắc, liền thấy hắn cúi xuống chống đỡ lên chán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ mấy lần, thở dài:
“Tử Hằng đều đã làm phụ hoàng. Diệu Nhi… lúc nào thì nàng sinh hài tử cho Bản vương?”
Giang Diệu muốn nói chuyện như thế, lại không phải mình nàng có thể quyết định. Trước mắt nàng còn chưa gả cho hắn nên làm sao có thể sinh con?
Chỉ là xưa nay nàng không nghĩ tới việc sinh hài tử, vào lúc này nghe hắn nói như vậy, Giang Diệu thẹn thùng thoáng rũ mắt, đúng là bắt đầu tưởng tượng cảnh hài tử sau này của nàng và Lục Lưu sinh.
Nhất định sẽ là một tiểu oa oa thơm phưng phức, mềm mại đáng yêu hơn người.
—–ooOoo—-
Moe giải thích một chút về mấy chức quan lại trong chiều đình nha, nếu có chương nào nói đến chức quan thì Moe sẽ giải thích ở chương đó… (๑>◡<๑)
Công Bộ: là phụ trách mọi việc về xây dựng cầu cống, đường xá, cung đình, sửa sang việc thổ mộc, đắp thành và đóng thuyền bè.
Đứng đầu các Bộ là Thượng thư, giúp việc cho Thượng thư có Tả thị lang và Hữu thị lang.
Dưới các Bộ còn có các Ty, đứng đầu mỗi Ty là Lang trung, giúp đỡ các Lang trung là Viên ngoại lang và các chủ sự.
Danh sách chương