💋 edit: Phương Moe 💋

Ra đến sân viện Giang Diệu mới cảm thấy thoải mái một chút.

Lục Bồng Bồng vội vội vàng vàng theo sau.

Giang Diệu nhìn gò má đỏ phừng phừng vì chạy của tiểu cô nương, hỏi:

“Làm sao mà lại chạy nhanh như vậy?”

Lục Bồng Bồng lo lắng nói:

“Bồng Bồng thấy sắc mặt Tam thẩm thẩm không được tốt nên có chút bận tâm, Tam thẩm thẩm không sao chứ?”

Thấy ánh mắt tiểu cô nương chân thành, Giang Diệu càng ngày càng yêu thích vị tiểu chất nữ xấp xỉ tuổi nàng này.

Hơn nữa, vừa nãy Lục Linh Lung tuy rằng vẫn quấn quít lấy nàng nói chuyện nhưng nàng cũng nghe được những phu nhân kia lại đang lén thảo luận về Lục Bồng Bồng, nếu là coi trọng thì không chừng mấy ngày nữa liền tới phủ cầu hôn. Chỉ là… nghĩ đến khoảng thời gian đi Dân Châu còn chưa đến nửa tháng, Giang Diệu liền có chút tiếc nuối, không thể tự mình giúp Lục Bồng Bồng.

Giang Diệu cười nói:

“Ta không có chuyện gì, Bồng Bồng nhanh đi về đi.”

Quả thực thấy sắc mặt của Tam thẩm thẩm đã tốt hơn, Lục Bồng Bồng cười cười, âm thanh giòn giòn:

“Được, vậy Bồng Bồng đi về trước.”

Giang Diệu nhìn Lục Bồng Bồng đi xa, bờ môi thoáng cong cong, nghĩ tiếp tục muốn đi dạo một chút, vậy mà mới vừa quay người lại liền thấy Lục Hành Chu một thân hỉ sự đứng ở trước mặt nàng.

Trong ngày thường Lục Hành Chu đa số đều mặc áo choàng màu nhạt, vì bản thân hắn hiền lành lịch sự, tính tình ôn hoà nên nhìn qua sẽ cảm thấy hắn là người thiện lương đôn hậu. Nam nhân này, nếu như muốn nói có tật xấu gì lớn thì quả thực là không có, hơn nữa tính tình hắn rất được các trưởng bối yêu thích, chính vì nguyên nhân này mà đời trước cha lại hài lòng Lục Hành Chu. Một người như thế nhất định sẽ đối tốt với thê tử của mình.

Giang Diệu chưa từng thấy hắn mặc hỉ bào. Không thể không nói xác thực khá đẹp đẽ.

Nhưng cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng không sánh bằng Lục Lưu của nàng.

Giang Diệu chỉ đơn giản thưởng thức một phen, liền không có vẻ mặt gì khác, nhưng nếu muốn nàng chân tâm nói “Chúc mừng” là hoàn toàn không thể. Nàng không phải là người thiện lương.

Tuy rằng chuyện đời trước hai người này không hề biết, nhưng nhiều khi nàng còn ác độc muốn Lục Hành Chu và Tạ Nhân trải qua không hạnh phúc.

Giang Diêu ngoảnh mặt làm ngơ bước đi.

Lục Hành Chu thì lại nghĩ là nàng vẫn còn giận hắn, vội vàng nói:

“Chờ đã, chất nhi… chuyện lần trước là do chất nhi không đủ lý trí, hy vọng Tam thẩm thẩm không để trong lòng, chất nhi chỉ là…”

Chỉ là cái gì? Lục Hành Chu dừng một chút. Hắn là người cố chấp, biết được bản thân hiểu lầm Giang Diệu, nên ngày ấy hắn liền đi tìm Tạ Nhân để hỏi rõ, nhưng không ngờ… không ngờ chuyện xảy ra ngày ấy ngoài sức tưởng tượng, khiến hắn không thể không phụ trách đối với Tạ Nhân.

Hôm nay là ngày vui của hắn cùng Tạ Nhân, hai người bọn họ đã bái đường thành thân. Chẳng lẽ hắn còn đi nói với Tam thẩm thẩm —— là bởi vì do thể tử của hắn nên mới khiến hắn có cái nhìn sai lệch về nàng?

Lục Hành Chu sẽ không ở sau lưng nói người nói xấu, lúc này cũng vậy.

Giang Diệu thấy hắn nửa ngày vẫn “Chỉ là”, cũng không kiên trì nghe xong. Có điều hắn có thể cùng nàng xin lỗi, cũng coi như là nằm ngoài dự liệu của nàng. Giang Diệu học Lục Lưu ngữ khí hờ hững, nói:

“… Ta không để ở trong lòng.”

Lục Hành Chu chậm rãi ngước mắt, nhìn tiểu nữ tử xinh đẹp trước mặt, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, tiểu nữ oa ốm yếu bị lạnh đến tím cả mặt nắm lấy vạt áo hắn….nụ cười Lục Hành Chu ôn hòa, nói: “Vậy thì tốt.”

(๑>◡<๑)

Trên hành lang, Lục Hà ngước mắt nhìn Vương gia nhà mình, thấy Vương gia vừa nghe tin thân thể Vương phi không khoẻ, liền lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng nhìn cảnh trước mắt…

Lục Hà cẩn thận hỏi:

“Vương gia… Vương gia có đi qua đó không?”

Lúc này Lục Hành Chu mới tinh tế đánh giá nàng, phát hiện nàng thật sự rất đẹp, nàng kế thừa dung mạo của mẫu thân Kiều Thị nhưng nhìn càng hoạt bát long lanh hơn. Nhất thời, Lục Hành Chu không khỏi nghĩ đến mấy lời muội muội thường xuyên ở bên cạnh hắn nhắc tới mê sảng, nếu khi còn bé hắn không nói thật với Trấn Quốc công thì ba huynh đệ họ Giang vẫn coi hắn là ân nhân cứu mạng muội muội của bọn họ và có thể sẽ như lời mẫu thân nói là hắn cùng Giang Diệu sẽ trở thành thanh mai trúc mã, sau đó…

Thú nàng sao?

Lục Hành Chu ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên run lên.

Thuở nhỏ hắn đọc sách thánh hiền mà lại dám có ý nghĩ như vậy với Tam thẩm thẩm? Lúc trước hắn đối với nàng tồn tại phiến diện, đó không phải là một loại thất vọng sao? Ở trong lòng hắn, nàng là cô nương tốt, nên thời điểm biết chuyện hắn mới phản ứng quá khích. Bây giờ biết chân tướng rồi, thời điểm nhìn thấy nàng sẽ không còn cảm giác thất vọng như thế nữa.

Ánh mắt Lục Hành Chu dọc theo đôi mắt đẹp đẽ chuyển xuống chóp mũi rồi dừng lại trên đôi môi của nàng. Đôi môi anh đào đầy đặn đang mím lại, trên đó bôi một chút son màu sắc tươi tắn nhìn càng có vẻ kiều diễm… hắn đánh giá một chút, nhất thời cảm giác mình đang làm chuyện đuối lý, lỗ tai liền nóng lên.

Đến khi hắn thu hồi ánh mắt, theo bản năng liếc nhìn phía trước thì sắc mặt liền trắng bệch, kêu:

“Tam… Tam thúc.”

Hả?

Giang Diệu vừa nghe, cũng nhất thời quay lại. Nàng thấy phía sau nam nhân cao to tuấn mỹ, trong lòng “Hồi hộp” một tiếng, biết hắn là cái bình dấm chua ngàn năm nên nàng cũng chẳng thèm bận tâm Lục Hành Chu còn ở đây, rảo bước đi tới bên cạnh Lục Lưu, vươn tay bóp bóp bàn tay hắn, trên mặt ngậm lấy ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nháy một cái, hỏi:

“Chàng cố ý đến tìm thiếp sao?”

Nàng lén lúc đánh giá vẻ mặt của hắn, ngữ khí có chút vui vẻ nho nhỏ.

Lục Lưu không trả lời tiểu thê tử, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lục Hành Chu, vì vóc người của hắn so với Lục Hành Chu cao hơn, khí chất so với người bên ngoài lại lành lạnh, nhìn như thế thật có chút khiếp người.

Hơn nữa… Lục Hành Chu cũng lĩnh giáo qua thủ đoạn của vị Tam thúc này, là người lãnh khốc vô tình, ngày ấy nếu không có mẫu thân hắn đúng lúc chạy tới, hắn thật sự cảm thấy Tam thúc sẽ lấy mạng hắn. Hắn mới đầu có bất mãn, nhưng sau đó biết mình xác thực hiểu lầm Giang Diệu nên đúng là không thể tức giận được.

Lục Lưu hướng về bàn tiệc phía tiền viện liếc mắt nhìn rồi nói:

“Hôm nay là ngày vui của ngươi, Bản vương muốn cùng ngươi nói một câu chúc mừng, ngươi đi qua bồi Bản vương uống một chén.”

Ngữ khí nam nhân nhàn nhạt, Giang Diệu lại biết vào lúc này khẳng định là hắn đang tức giận. Nàng nhìn nhìn phu quân bên cạnh, lại nhìn một chút Lục Hành Chu trước mặt, nếu lúc trước nhìn Lục Hành Chu mặc hỉ bào còn có một tia kinh diễm,

giờ khắc này có Lục Lưu đứng ở chỗ này, hai người so sánh với nhau thì Lục Hành Chu đúng là không đáng chú ý …

Lục Hành Chu nhìn vị Tam thúc cao cao tại thượng mà xưa nay hắn luôn kính trọng, không hề do dự mà gần đầu nói: “Được.”

Dứt lời, liền theo Lục Lưu đi tới tiền viện.

Giang Diệu một mình đứng tại chỗ, nhìn hai thúc cháu đi xa, đại lông mày hơi nhíu lại, nếu so về tửu lượng thì Lục Hành Chu không phải là đối thủ của Lục Lưu. Có điều —— Giang Diệu quay về phía Lục Hà còn chưa đi theo, nói:

“Ngươi mau chóng tới nhìn Vương gia, đừng để cho Vương gia uống nhiều.”

Lục Hà cũng là âm thầm toát một tầng mồ hôi lạnh.

Vừa nãy Vương phi cùng Đại công tử đứng cùng một nơi, tư thế kia xác thực làm người mơ tưởng viển vông, may mà Vương gia đi đến … Đi đến là tốt rồi, Vương phi thông tuệ, luôn có biện pháp dỗ Vương gia. Vào lúc này nghe Vương phi dặn dò, Lục Hà thầm nghĩ: Vương gia mà nghe hắn khuyên thì đúng là lạ.

Có điều hắn vẫn gật đầu, nói:

“Tiểu nhân rõ ràng.”

Giang Diệu lại vẫn không yên lòng, mà nàng cũng không thể trực tiếp đi tới chỗ nam tân, nhưng Lục Lưu cũng không phải tiểu hài tử, tóm lại vẫn biết đúng mực. Nghĩ như vậy, nàng liền thoải mái chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

Đi tới hành lang Giang Diệu thấy Lục Bồng Bồng, đáng lẽ lúc này nên về chỗ ngồi rồi thì bây giờ lại từ nơi không xa chạy tới.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Bồng Bồng hiện ra đỏ ửng, có lẽ là chạy nhanh một chút, thở phì phò hổn hển, miệng nhỏ hơi há ra, nhìn thấy Giang Diệu, âm thanh trong veo hô: “Tam thẩm thẩm.”

Giang Diệu “ừm” một tiếng, hỏi: “Làm sao lại vẫn ở chỗ này?”

Lục Bồng Bồng rũ mắt, hai tay bất an quấn quýt, nói:

“Bồng Bồng tiện đường đi nhà xí …”

Dáng vẻ có chút thẹn thùng, cũng không dám nói vừa nãy nàng gặp phải nam tử xa lạ, nàng sợ Tam thẩm thẩm đi hỏi thăm, lúc này liền kéo cánh tay của Tam thẩm thẩm, nhỏ giọng đề nghị:

“Tam thẩm thẩm, chúng ta trở về đi thôi.”

Giang Diệu tự nhiên cũng không có hỏi nhiều, nhưng nhìn Lục Bồng Bồng dáng vẻ yêu đuối sợ hãi, hôm nay Lục Hành Chu thành thân, nàng sợ một tiểu cô nương như Lục Bồng Bồng sẽ chịu thiệt, liền tự mình mang theo nàng trở lại.

Trở lại chỗ ngồi, Lục Linh Lung nhìn Lục Bồng Bồng thân cận đứng bên cạnh Giang Diệu, lúc này liền mân mê miệng, cũng không khách khí hàng người ở đây, mạnh mẽ trừng Lục Bồng Bồng một chút.

Còn Lục Bồng Bồng, bé ngoan khéo léo vốn là làm người yêu thích, vào lúc này đem Lục Linh Lung làm so sánh thì càng ngày càng làm nổi bật lên tiểu cô nương này tốt đến như thế nào. Các phu nhân ở chỗ ngồi có nhi tử chưa cưới vợ tự nhiên cũng sẽ lưu tâm đến những tiểu cô nương, mà Lục Bồng Bồng từ nhỏ đã cực kì ít lộ diện ở trước mặt người ngoài, khó tránh khỏi được các vị phu nhân nhìn nhiều hơn.

Giang Diệu tất nhiên cũng chú ý đến.

Mấy vị phu nhân ngồi cùng chỗ nàng dáng vẻ đều rất dễ thân, hiện nay ánh mắt nhìn Lục Bồng Bồng lộ ra mấy phần thưởng thức đúng là làm Giang Diệu cũng sinh ra một loại hưng phấn như khi mang nữ nhi đi ra ngoài.

Mấy ngày này, nàng để Bảo Cân, Bảo Lục cẩn thận dạy các nha hoàn bên người Lục Bồng Bồng làm sao có thể trang điểm cùng phục trang đẹp đẽ, hiện nay Lục Bồng Bồng tuy rằng không quá quá chói mắt, nhưng cũng sẽ không còn giống lúc trước phục sức như bà cụ non làm che lấp đi nét thanh lệ hơn người của tiểu cô nương.

Nữ tân chỉ đơn giản nói chuyện, còn nam tân bên kia thì lại rất náo nhiệt.

Bảo Lục hứng thú bừng bừng chạy vào, quay về Giang Diệu nói:

“Vương phi, tại tiền viện các đại nhân đang chơi ném tên, rất là kịch liệt.”

Bảo Lục vừa nói, các phu nhân đang ngồi cũng rất là ngạc nhiên, nhưng đến cùng là nam nữ khác biệt, không thể đi ra ngoài xem, chỉ có thể ngồi xuống uống trà nói chuyện.

Vừa nghe Lục Hành Chu dễ dàng vượt qua mười mấy người, Mạnh thị từ đầu tới cuối luôn nghiêm mặt, nghe được các phu nhân khen ngợi cũng không nhịn được mà lộ ra một tia đắc ý:

“… Ném tên cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, nhi tử kia của ta thường ngày luôn xuất sắc, từ nhỏ đã thông tuệ, loại trò vặt này đối với hắn là chuyện nhỏ như con thỏ.”

Tuy rằng Mạnh thị hay thích khoe khoang nhưng mọi người cũng phải thừa nhận Lục Hành Chu xác thực ưu tú.

Lúc này một vị phu nhân mặc một thân váy lụa thêu hoa hồng mở miệng nói chuyện:

“Lục công tử xác thực xuất sắc, Khiêm nhi nhà ta cũng thường xuyên đề cập tới cùng ta, Lục công tử được Phu tử khen ngợi rất nhiều, nói rằng đây chính là một trạng nguyên tài năng…”

Phụ nhân vừa nói chuyện này chính là thê tử của Đô uý Trử Minh Huy – Cát thị.

Trử Minh Huy chính là võ tướng đứng trong hàng quan lớn, tuy rằng rất có tiền đồ nhưng lại chung thuỷ cùng kết tóc với duy nhất một người là thê tử Cát thị.

Mà Cát thị này sinh ra tại nơi sơn dã, tính tình tự nhiên so với những quý phụ trong kinh thành rất khác nhau, giọng so với người thường cũng lớn hơn, tuy nàng không thích Mạnh thị khoe khoang như vậy nhưng lại rất có ấn tượng tốt đối với Lục Hành Chu.

Mạnh thị lại rất xem thường thôn phụ Cát thị, nhưng lời nói này lại làm Mạnh thị mở cờ trong bụng.

Trong tầm mắt kinh thành thì thê tử Cát thị của Trử Đô uý rất nổi danh vì sinh được sáu hài tử. Mà cả sáu hài tử này đều là nam hài, người ta đồn rằng Cát thị có bí phương do tổ tiên truyền lại. Nên các phu nhân ở kinh thành có lúc sẽ muốn thiết lập quan hệ tốt với Cát thị để dò hỏi bí kíp sinh con trai.

Mà vào lúc này “Khiêm nhi” trong miệng Cát thị chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất tên Trử Khiêm, năm nay mới mười sáu, học cùng thư viện với Lục Hành Chu, chỉ có điều nhập học muộn hơn hai năm mà thôi.

Lúc mọi người đang nói chuyện đã thấy Bảo Lục đi tìm hiểu tin tức chạy về, vào lúc này trên mặt Bảo Lục là nụ cười tràn trề.

Giang Diệu có chút ngạc nhiên, hỏi: “Kết thúc rồi?”

Bảo Lục gật đầu.

Sống lưng Mạnh thị ưỡn lên thẳng tắp, đương nhiên là nghĩ nhi tử của mình thắng, nhất thời trên mặt cũng phát sáng.

Lại nghe được nha hoàn bên người Mạnh thị cũng đi hỏi thăm tin tức, nói:

“Là… Là Tuyên Vương thắng.”

Lời này vừa dứt không chỉ các phu nhân đang ở đây kinh ngạc mà ngay cả Giang Diệu cũng kinh ngạc. Hắn là một trưởng bối, lại còn đi tính toán cùng Lục Hành Chu làm cái gì nhỉ?

Nha hoàn kia lại nói: “Tuyên Vương quay lưng lại để ném tên, đem mũi tên của công tử đánh ra ngoài, còn mũi tên của Tuyên Vương thì thẳng tắp vào trong bình…”

Sắc mặt Mạnh thị càng ngày càng khó coi

Cát thị lại sảng khoái cười cợt, quay về phía tiểu Vương phi trẻ tuổi yêu kiều ngồi trước mặt nói:

“Không nghĩ tới Tuyên Vương còn có loại sở trường này, đúng là làm người ta nhìn không ra nha.”

Giang Diệu làm thê tử, mặc dù có chút hư vinh nhưng nàng vẫn cảm thấy lấy tính tình Lục Lưu thì hắn không phải loại người thích náo động. Trong bụng nàng thở dài, có chút lo lắng nghĩ: Đêm nay phải cố gắng động viên nam nhân đang cáu kỉnh này một chút mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện