💋 edit: Phương Moe 💋

Giang Diệu và Lục Lưu cùng nhi tử ở lại Trấn Quốc Công phủ một đêm, đến ngày hôm sau liền trở về phủ của mình.

Mà tiểu tử kia mới ở cùng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu một ngày đã có chút không muốn rời xa, tiểu tử tuy rằng còn nhỏ nhưng chơi cực kỳ vui vẻ với biểu ca, biểu tỷ của mình. Hôm qua ba tên tiểu gia hoả này ở trên giường la hán bò đi bò lại đến thích thú, có mỗi tiểu tử của nàng vì quá nhỏ nên chỉ có thể giương mắt nhìn hai người kia chơi đùa.

Lúc trở về, Lục Lưu không cưỡi ngựa mà là lên xe ngựa ngồi cùng thê tử.

Thấy nhi tử mập không nỡ, Lục Lưu ôn hoà nắm lấy tay nhỏ của nhi tử và nói:

“Lần tới chúng ta trở lại.”

Tiểu tử a a a a ồn ào vài tiếng và sau đó liền ngủ trong lồng ngực mẫu thân.

Đến khi trở về Tuyên Vương phủ thì tiểu tử này còn đang ngủ.

Vào đến phòng Giang Diệu đem nhi tử đặt ở trong nôi sau đó mới đi đến bên cạnh Lục Lưu nói:

“Hôm qua Hoàng thượng triệu kiến chàng có cùng chàng nói chuyện gì không?”

Hôm qua đi tới Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu cùng mọi người vui vẻ nói không hết chuyện thế nên nàng đúng là quên mất chuyện này, bây giờ trở về mới nghĩ tới.

Thê tử vừa hỏi thì Lục Lưu mới nghĩ đến dáng vẻ tiểu Hoàng đế đàng hoàng trịnh trọng ngày hôm qua, trên vẻ mặt của hắn dĩ nhiên không còn sự ỷ lại của ngày xưa. Lục Lưu cũng không để ở trong lòng mà chỉ nhàn nhạt nói:

“Chỉ tuỳ tiện hàn huyên vài câu, cũng không nói chuyện gì khác.”

Không nói gì mới là lạ…

Giang Diệu biết mình là phụ nhân nên không thích hợp hỏi những chuyện này, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an nên nàng liền cẩn thận hỏi lại:

“Có phải là… Hoàng thượng đối với chàng có thành kiến gì không? Nếu không —— thiếp đi tìm Trưởng công chúa nói chuyện một chút?”

Cảnh Huệ đế cho dù cáu kỉnh thế nhưng ở trước mặt Trưởng công chúa vẫn là một đệ đệ ngoan ngoãn.

Mà nàng với Trưởng công chúa đã một năm không gặp, bây giờ Trưởng công chúa sinh cho Tiết Đằng một nhi tử mập mạp, nàng đúng là rất nhớ Trưởng công chúa nên sẽ tiện đường đi qua nói chuyện một chút.

Lục Lưu không lên tiếng, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn thê tử ở trước mặt.

Giang Diệu ngây ngốc sờ mặt của mình rồi lầm bầm:

“Trên mặt thiếp có cái gì bẩn hay sao?”

Lục Lưu cười cười, vươn tay nắm lấy tay nhỏ của nàng vuốt ve một phen.

“Không có. Chỉ là thấy nàng quan tâm ta như vậy, ta..”

Hắn đây là cảm động sao? Trong lòng Giang Diệu cười Lục Lưu của nàng ngốc nghếch, rồi nàng nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, gò má lẳng lặng dán vào và nói:

“Thiếp là thê tử của chàng, quan tâm chàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Sau đó Giang Diệu ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Lục Lưu, nghiêm túc nói:

“Chàng là người thân thuộc nhất của thiếp, hiểu chưa?”

“… Ân.”

Lục Lưu ôn nhu đáp một tiếng, nghĩ đến hôm qua ở Trấn Quốc Công phủ thì nhạc phụ đối với hắn giống như con ruột, không còn vẻ câu nệ như ngày thường, mà thê tử của hắn chính là được lớn lên trong hoàn cảnh ấm áp sung sướng này… nên Lục Lưu càng phát giác bản thân mình đã thú được một bảo bối, hắn liền cúi đầu nắm bắt bờ môi nàng và hôn lên.

Đêm qua đôi tiểu phu thê ngủ rất là quy củ không hề làm chuyện ân ái, hơn nữa đêm muộn mới trở về phòng nghỉ ngơi nên vừa dính vào giường là ngủ say như chết, đâu có còn thừa bao nhiêu tinh lực?

Lại nói trước đây ở trên thuyền đôi tiểu phu thê ân ái cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vào lúc này Giang Diệu bị hôn đến có chút động tình, hai chân mềm nhũn sắp không đứng vững được, vẫn là Lục Lưu nâng lấy mông của nàng rồi trực tiếp đem nàng ôm lên và cứ như vậy vừa hôn vừa dời bước đến bên giường.

Vậy mà bước chân Lục Lưu vừa mới di chuyển thì trong nôi truyền đến tiếng khóc vang dội không thôi.

Lục Lưu thất bại thở dài một hơi.

Thấy Lục Lưu tính tình trẻ con như vậy, Giang Diệu liền không tử tế mà cười cợt hắn, sau đó nàng mới nâng gò má của hắn rồi hôn một cái lên khuôn mặt anh tuấn. Vì đang được Lục Lưu nâng mông nên chân nàng đang không chạm đất, lúc này nàng liền lắc lắc hai chân và nói:

“Triệt nhi khóc rồi, chàng mau thả thiếp xuống..”

Lục Lưu mạnh mẽ hôn lên đôi môi của thê tử mấy cái, còn đôi tay của hắn thì tích cực xoa bóp mông nàng rồi mới đem nàng để vững vàng trên mặt đất.

Giang Diệu vội vàng thu dọn quần áo ngổn ngang và gấp gáp chạy đến bên nôi đem nhi tử vừa mới tỉnh dậy đang khóc nháo ôm lên.

Vào lúc này Lục Lưu đối với nhi tử mập là không thể yêu thích nổi, hắn liền vươn tay vỗ nhẹ một cái vào mông nhỏ của tiểu tử để trừng phạt.

Tiểu tử bị đánh chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tội ướt nhẹp nhìn phụ thân của mình rồi mếu mếu máo máo tội nghiệp dựa vào lồng ngực mẫu thân.

Chính vào lúc này thì Hứa ma ma tiến vào, chờ đến khi nghe được âm thanh của Giang Diệu thì bà mới vòng qua tấm bình phong chậm rãi đi vào, sau khi hành lễ xong thì bà mới nói:

“Vương phi, Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi đến đây.”

Giang Diệu đương nhiên biết Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi trong miệng Hứa ma ma chính là Mạnh thị và Tạ Nhân.

Hai người kia nàng đều không muốn gặp.

Nhưng Giang Diệu đối với Lục đại gia là có cảm kích trong lòng nên thân là thê tử của Lục Lưu, nàng đương nhiên cũng rõ ràng mẫy ngày nữa chính là sinh nhật bốn mươi tuổi của Lục đại gia.

Lục Lưu thu lại ý cười, nhìn về phía thê tử ôn hoà nói:

“Nàng không muốn gặp thì liền không gặp…”

Nói xong, hắn liền dặn dò Hứa ma ma bảo hai người kia trở về.

Giang Diệu nhanh chóng ngăn cản, nàng đem nhi tử mập đang vẻ mặt mờ mịt nhét vào trong lồng ngực của Lục Lưu và nói:

“Thiếp vẫn nên ra ngoài gặp một chút thì tốt hơn.”

Nàng cũng không muốn bản thân mình luôn được Lục Lưu che chở, có một số việc nàng phải làm thì nên tự mình làm. Coi như là luyện tay nghề một chút là được rồi.

Giang Diệu thay đổi một thân xiêm y và trang điểm lại một phen, xong xuôi đâu đó thì nàng mới đi ra ngoài gặp Mạnh thị và Tạ Nhân.

(๑>◡<๑)

Hôm nay Mạnh thị cũng cố ý sửa soạn khéo léo một chút, mái tóc đen nhánh được chải thành bảo kế, phía trên cài trâm vàng hồ điệp khảm chân trâu, ở giữa mi tâm vẽ một đoá hoa mai nở rộ, bộ dáng đúng là của một quý phu nhân.

Còn Tạ Nhân cùng theo đến đây cũng là nằm trong dự định của Mạnh thị.

Mạnh thị vốn không thích để Tạ Nhân xuất đầu lộ diện, nàng luôn cảm thấy Lục gia bọn họ cưới nữ nhân này là chuyện cực kì không vẻ vang.

Lúc trước Mạnh thì có ý định sau khi Tạ Nhân vào cửa một thời gian sẽ tìm lý do để nhi tử hưu nữ nhân này, vậy mà bụng nàng ta lại không chịu thua kém, vừa vào cửa liền mang thai rồi sinh được con trai.

Tuy rằng không thích Tạ Nhân nhưng Mạnh thị lại yêu thích tôn nhi mập mạp đáng yêu kia, thế nên tạm thời nàng không gấp gáp để nhi tử bỏ vợ nữa.

Hôm nay dẫn Tạ Nhân cùng đến đây cũng là vì nghĩ đến khi còn bé Tạ Nhân cùng Giang Diệu dường như có chút giao tình, nếu có thể nói mấy câu thì cũng là chuyện tốt.

Vào lúc này Mạnh thị cùng Tạ Nhân theo nha hoàn tiến vào phòng khách, dọc đường đi thưởng thức đình đài lầu các đều được lợp ngói lưu ly xanh của Tuyên Vương phủ, cảnh trí xung quanh có cổ thụ rợp bóng, ao cá rộng lớn, hồ sen ngát hương… Mạnh thị mới thờ dài một tiếng quay sang nói với Tạ Nhân:

“Tuyên Vương phủ diện tích rộng lớn, phía Nam của toà nhà hướng đến phố Trường Nhai, phía Bắc hướng đến ngõ Định An, phía Đông hướng đến ngõ Đường Hoè và phía Tây là ngõ Ngọc Hà. Đây là phủ đệ có vị trí tuyệt hảo trong kinh thành, chúng ta lúc trước chính là ở phía Tây viện…”

Thấy Tạ Nhân chăm chú lắng nghe, trong lòng Mạnh thị cười nhạo, nàng cảm thấy loại người chưa từng va chạm xã hội như này thì căn bản nàng nói gì thì cũng nghe không hiểu cái tinh tuý của toà nhà Tuyên Vương phủ này.

Lại một lần nữa bước vào nơi đây đã để cho Mạnh thị phát giác ra trạch viện ở ngõ Thái An của bọn họ khó coi đến mức nào… đúng là chỉ có chi thứ hai hưởng phúc khi vẫn được ở lại Tuyên Vương phủ. Lúc này tâm trạng Mạnh thị liền nổi lên một chút bất mãn.

Cùng Tạ Nhân tiến vào phòng khách, sau khi ngồi xuống chờ đợi, Mạnh thị chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay, biết đây chính là trà nhất phẩm thì nhất thời lại cảm khái thêm mấy phần.

Cho tới Tạ Nhân đang ngồi im lặng bên cạnh, nàng sao lại không biết trong lòng Mạnh thị đang suy nghĩ cái gì? Bà ta muốn cùng nàng khoe khoang hiểu biết cái gì chứ? Phủ đệ hoa lệ khí thế này cũng đâu phải chỗ ở của bà ta? Chẳng qua ngoài mặt nàng muốn kính trọng bà mẹ chồng này nên mới chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Lẳng lặng đợi một lúc thì mới thấy tiểu Vương phi ung dung đi vào.

Tạ Nhân ngẩng đầu thấy trang phục trên người Giang Diệu đơn giản khiêm tốn nhưng không kém phần tôn quý, chứ không giống như Mạnh thị có cái gì xa hoa cũng muốn đắp hết lên người.

Ngày ấy ở trên đường Tạ Nhân cũng không nhìn được Giang Diệu rõ ràng, bây giờ nhìn thấy Giang Diệu mới sinh hài tử không lâu mà thân thể vẫn tinh tế gọn gàng, gò má hồng hào long lanh, có thêm một chút điềm tĩnh khi làm mẫu thân.

Khi còn bé vì Giang Diệu mà nàng bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, một mình phải ở Bình Châu mấy năm, thế nên Tạ Nhân đối với Giang Diệu luôn có một luồng thù hận không tên, chính vì thù hận nên mọi chuyện nàng đều không tự chủ được mà đem ra so sánh cùng Giang Diệu.

Tạ Nhân sau khi sinh hài tử xong thì vóc người khôi phục lại rất tốt, Giang tam gia cũng thường xuyên khen nàng mềm mại trắng mịn, thon thả gọn gàng mà ngay cả tỷ tỷ của nàng khi còn trẻ cũng đuổi không kịp.

Nàng vẫn luôn cho rằng vòng eo của mình rất tinh tế nhưng hiện nay so sánh với Giang Diệu thì đúng là nhìn eo của nàng còn to hơn.

Mà Lục gia lại là người không tham gia vào chuyện trong nội viện, Mạnh thị thì không thích nàng nên chi phí cho người con dâu là nàng vô cùng hà khắc.

May mà Giang tam gia thường tiếp tế ngân phiếu nên Tạ Nhân mới có thể dư dả một chút.

Hôm nay Tạ Nhân đến đây cũng đã chuẩn bị kỹ. Nàng biết cách ăn mặc, dung mạo lại cũng xinh đẹp, hơn nữa nàng còn hiểu rõ trên người mình có điểm nổi bật nào, nên đâu để so sánh cùng loại người có ánh mắt thô tục và thiển cận như Mạnh thị?

Đôi hoa tai chân châu cùng đai lưng và giày thêu của nàng đều tương hỗ lẫn nhau, tuy rằng không chói mắt nhưng lại thanh lệ, hào phóng không hề tầm thường.

Chỉ là ——

Nhìn chiếc quần nhũ bạch ba tầng trên người Giang Diệu, không biết là dùng vật liệu gì để làm mà mỗi lần cử động liền phát ra thứ ánh sáng lộng lẫy giống như hào quang giữa trời đêm. Nhưng đúng là không hẹn mà gặp, hôm nay nơi vàng tai Giang Diệu cũng đeo một khuyên tai trân châu. Mà viên trân châu kia lại tròn trịa sáng bóng, toả ra sắc màu hồng nhạt.. So với trân châu bình thường thì nhìn càng nổi bật xinh đẹp hơn.

Tạ Nhân nắm chặt tay thành nắm đấm rồi mới khách khí hướng về phía Giang Diệu làm cái lễ:

“Chất tức gặp qua Tam thẩm thẩm.”

Giang Diệu đã ngồi xuống, tự nhiên cũng nhìn Tạ Nhân đang đứng ở một bên, nàng nhàn nhạt đánh giá một chút rồi ngữ khí như trưởng bối lạnh nhạt nói:

“Ngồi đi, không cần đa lễ.”

Tạ Nhân cảm tạ và liền ngồi xuống.

Mạnh thị lúc trước không coi Giang Diệu để ở trong mắt, chỉ cảm thấy Giang Diệu tuổi còn nhỏ nên dễ lừa gạt, nhưng hôm nay biết Giang Diệu có thể dỗ cái đồ sát tinh kia đến ngoan ngoãn, hơn nữa mới vừa vào cửa đã sinh được tiểu Thế tử nên lần này trong lời nói của Mạnh thị nhiều hơn mấy phần câu nệ, hàn huyên vài câu bèn nói vào chủ đề chính:

“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật bốn mươi tuổi của phu quân nhà thiếp thân, lúc trước chúng ta đã luôn ngóng trông Vương gia, Vương phi có thể sớm chút trở về…”

Mạnh thị thấy thái độ tiểu Vương phi lạnh nhạt, lúc này mới nghĩ tới điều gì bèn nói tiếp:

“Phu quân kia của thiếp thân thường xuyên mong nhớ Vương gia. Vương phi cũng biết phu quân thiếp thân cùng Vương gia là huynh đệ tình thâm, lần trước bị sốt cao đến nguy hiểm tính mạng mà trong miệng vẫn còn lo lắng cho Vương gia.”

Lần này Giang Diệu mới nói chuyện:

“Thân thể đại bá đã khoẻ hơn chưa?”

Mạnh thị biết tiểu Vương phi đại để đã biết được chuyện khi còn bé phu quân của nàng từng cứu Vương gia nên mới tồn tại quan tâm. Mạnh thị cười cười:

“Đã khoẻ hơn nhiều rồi. Nói ra thì đúng là sợ thành chuyện cười cho Vương phi, mấy ngày nay phu quân thường thường kể chuyện khi còn bé cùng Vương gia cho thiếp thân nghe, quả thực hắn rất nhớ quãng thời gian khi còn bé không phải lo nghĩ kia. Chỉ là Vương gia bận rộn nên phu quân thiếp thân không dám tuỳ ý quấy rầy, thế nên thiếp thân hy vọng tại vữa tiệc sinh nhật ngày ấy nếu hai huynh đệ có thể gặp gỡ trò chuyện thì tốt rồi.”

Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút, đến cùng nàng vẫn vì kính trọng Lục đại gia nên bèn nói:

“Ta sẽ đem lời này nói cùng Vương gia, tiệc sinh nhật ngày ấy của đại bá thì ta sẽ tận lực để Vương gia đến đó.”

Thái độ hôm nay của Giang Diệu khiến Mạnh thị mừng rỡ, mặt mày tươi cười nói:

“Như vậy thì thật tốt.”

Sau đó Mạnh thị tận dụng mọi thời cơ để có thể nói nhiều thêm vài câu cùng Giang Diệu nhằm chữa trị mối quan hệ này, nhưng ngay sau đó đã nghe được âm thanh trẻ con khóc nỉ non ở bên ngoài.

Nghe âm thanh này cũng đoán được đây là một oa nhi khoẻ mạnh.

Giang Diệu nghe được tiếng khóc của nhi tử mập thì lập tức đứng dậy ôm lấy tiểu tử đang khóc sướt mướt trong ngực Hứa ma ma:

“Vừa nãy tiểu Thế tử khóc đến lợi hại, ngay cả Vương gia cũng dỗ không được…”

Giang Diệu nhu hoà nở nụ cười hôn một cái lên gương mặt trắng mịn của tiểu tử.

Tên tiểu tử này đúng là Quỷ Linh tinh, vừa rơi vào lồng ngực mẫu thân là liền ngừng khóc nỉ non, đôi mắt to tròn ngập nước cười khanh khách nhìn mẫu thân sau đó mới nghiêng đầu nhìn mấy người xa lạ trong phòng, vẻ mặt có chút mời mịt.

Tiểu tử này đang muốn để nàng ôm đây mà.

“Tiểu Thế tử đúng là khoẻ mạnh đáng yêu, tôn nhi của thiếp thân cũng giống như tiểu Thế tử đều là sinh non, có điều thân thể so với hài tử đầy đủ tháng cũng không có khác biệt gì.”

Mạnh thị coi tôn nhi như bảo bối, lần trước Tạ Nhân sinh non khiến Mạnh thị bị một phen hú vía, đến khi nhìn thấy tôn nhi khoẻ mạnh cứng cáp mới làm Mạnh thị thở phào nhẹ nhõm.

Giang Diệu nói:

“Hài tử kia đúng là có phúc phận.”

Giang Diệu vừa nói xong thì tiểu tử trong ngực nàng cũng a a a a tự nói chuyện vui vẻ một mình.

Nhìn nhi tử mập như thế khiến Giang Diệu cảm thấy ngay cả cảm giác không thoải mái khi đối mặt với Mạnh thị và Tạ Nhân cũng không còn.

Tạ Nhân nhìn Giang Diệu giống như từ mẫu, biết Giang Diệu hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tuyên Vương phủ, có phu quân không chịu thua kém, hài nhi ngoan ngoãn, mà cha mẹ của Tuyên Vương đều mất sớm, Giang Diệu vừa vào cửa chính là đương gia chủ mẫu. Phía trên không có mẹ chồng độc ác chèn ép như Mạnh thị, hơn nữa Tuyên Vương kia còn tuấn mỹ không giống người thường, thân phận như vậy mà không hề có thiếp thất, đây đúng là nam tử si tình hiếm thấy trên thế gian….

Nói không hề ao ước là giả. Nhưng theo Tạ Nhân thì hôm nay Giang Diệu có được những thứ này cũng bởi vì do xuất thân của nàng ta nên mới có thể gả được cho một phu quân tốt như thế.

Nếu nàng… nàng cũng xuất thân từ Quốc Công phủ được ngàn kiều bách sủng thì khi được gả vào Tuyên Vương phủ nàng chắc chắn có thể làm tốt hơn Giang Diệu.

Bởi vậy Tạ Nhân nhìn oa nhi có dáng dấp giống hệt Tuyên Vương kia thì nàng liền mơ ước đến cảnh tượng nàng giúp Lục Lưu sinh con dưỡng cái, thế nên khoé miệng Tạ Nhân không tự chủ được mà cong cong.

Chờ đến khi tiếng cười của Mạnh thị truyền tới tai thì mới khiến Tạ Nhân hồi phục lại tinh thần… nàng lập tức rũ mắt xuống, trong lòng trầm thấp hít một tiếng.

Sau khi nói chuyện xong thì Mạnh thị được đại nha hoàn bên người Giang Diệu đưa tới cửa lớn, nàng cười khanh khách lên xe ngựa sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi quay sang nói Tạ Nhân:

“Thực sự là mất mặt!”

Nghĩ đến bộ dáng đứng ngây ngốc của Tạ Nhân, Mạnh thị liền quyết định sau này không tiếp tục dẫn nàng ta đi cùng.

Tạ Nhân cắn cắn môi: “Nương…”

Mạnh Thị lạnh lùng nói:

“Trong ngày thường ta thấy ngươi rất biết nói chuyện, vậy mà tại sao khi ở trước mặt Giang Diệu thì ngươi liền biến thành người câm? Ngươi không phải cùng Giang Diệu có chút giao tình sao? Dù lúc trước có quan hệ gì thì giờ ngươi đi vuốt mông nịnh nọt thì có làm sao hả? Chu nhi nhà chúng ta tuy rằng không chịu thua kém người nhưng nếu có Lục Lưu giúp đỡ thì tháng ngày phú quý của Lục gia cũng không còn xa. Vậy mà ngược lại ngươi thật tốt, ngươi trưng cái bản mặt ấy ra cho ai xem đây?!”

Tạ Nhân muốn giải thích nhưng Mạnh thị lại đang tức giận đùng đùng, nhất thời liền nói như pháo liên thanh:

“Nhìn dáng vẻ khó coi này của ngươi, cũng khó trách Chu nhi không có khẩu vị. Ngươi đúng là không hiểu ý bằng Miểu Miểu, nếu không phải có Tề nhi thì vị trí chính thê này cũng không đến lượt ngươi.”

Mạnh thị tuy rằng yêu thích Mạnh Miểu, nhưng Mạnh Miểu cũng chỉ là con thứ nên trong lòng Mạnh thị suy nghĩ để cô cháu gái dòng thứ này làm thiếp của nhi tử là thích hợp rồi.

Còn Tạ Nhân nghe xong những lời này thì tức giận đến suýt chút nữa phun ra máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện