Giang Thừa Hứa chỉ ôn hoà đối với muội muội, vào lúc này dù có Giang Diệu, Tiết Kim Nguyệt vẫn còn có chút sợ hắn.

Hắn ở đây nàng liền không dám nói lời nào. Chờ đến khi Giang Thừa Hứa đi ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt mới giơ tay nhéo nhéo khuông mặt nhỏ bé của Giang Diệu, nói: “khí sắc Diệu Diệu xem ra tốt hơn nhiều rồi.” Nàng lại bưng khuôn mặt đang mỉm cười quan sát kỹ một lần, thấy nụ cười trên mặt của Giang Diệu càng sâu, nàng tiếp tục nói: “ Hơn nữa so với lúc trước cũng thích cười nhiều hơn.”

Đời trước chỉ khi ở trước mặt phụ mẫu và các ca ca thì Giang Diệu mới lộ ra ý cười vui vẻ. Hơn nữa thân thể nàng quá suy nhược, tâm trạng luôn không thoải mái, lại là tiểu thư cành vàng lá ngọc, so với mấy tiểu nữ nhi cùng tuổi thì ít đi mấy phần hoạt bát. Cũng may dáng dấp nàng phát triển tốt, đặc biệt là đôi mắt mười phần linh khí nên mới nhìn không quá tiều tuỵ.

Nhưng hôm nay nàng lại biết, duy trì tâm trạng thoải mái vui vẻ, thân thể của nàng mới có thể tốt hơn một chút.

Kiếp trước, trước khi chết, nàng hận Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu. Thậm chí ở thời điểm mới vừa sống lại, trong lòng nàng cũng toàn là oán hận. Chỉ là ngày ấy khi nàng tỉnh lại, nhìn người trước mặt đến thăm mình là Tạ Nhân lúc nhỏ, lúc này nàng hoàn toàn có thể diệt trừ nàng ta, nhưng nàng lại không muốn. Ngược lại, nàng muốn xem xem, đời này nàng không gả cho Lục Hành Chu, thì Tạ Nhân và Lục Hành Chu có thể hay không thành một đôi thần tiên quyến nữ.

Nhưng việc quan trọng nhất bi giờ là nàng phải khoẻ mạnh để sống được thật lâu.

Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Diệu mỉm cười, càng nhìn càng yêu thích. Lúc trước nàng rất đau lòng vị biểu muội này, rõ ràng nhỏ hơn nàng hai tuổi thôi mà lại gầy thành như vậy, hơn nữa luôn luôn phải uống thuốc. Tiết Kim Nguyệt âm thanh ngọt ngào mềm mại nói: “Vừa rồi Nhị biểu ca cười làm tỷ cho rằng đây là Tam biểu ca, Nhị biểu ca xưa nay đều không thích cười nha.”

Giang Diệu lập tức nói giúp Nhị ca nhà mình: “Nhị ca không phải không cười, mà chỉ là không thường xuyên cười thôi.”

Nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt, tiếp tục nói: “biểu tỷ, tỷ....sợ Nhị ca của muội sao?”

Tiết Kim Nguyệt mắt hạnh nhíu nhíu, sau đó rũ đầu xuống, nhìn hai tay mình quấn quít lại với nhau, gật đầu nói: “ừm, có chút sợ.”

Nói là có chút, kỳ thực là rất sợ đi.

Trong lòng Giang Diệu rõ ràng, nói: “kỳ thực Nhị ca muội là người rất tốt, tỷ tiếp xúc nhiều sẽ hiểu.”

Hiện tại cả hai tuổi đều còn nhỏ, nói chuyện đại sự cả đời có chút sớm, nhưng từ nhỏ thân thiết một chút, sau đó sinh tình cảm mới có thể nước chảy thành sông.

Nhưng mà Tiết Kim Nguyệt không tin. Giang Thừa Hứa đối với muội muội nhà mình thì tất nhiên là tốt, nhưng với muội muội nhà người khác thỳ đều là gương mặt lạnh lùng. Nàng không muốn cùng Giang Diệu nói chuyện Nhị biểu ca, liền lôi kéo tay nàng nói: “chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Song nàng lại nhìn Giang Diệu: “muội...có thể không?”

Giang Diệu rất ít khi ra ngoài chơi, nhưng lúc này lại gật đầu: “được!”

Gương mặt tròn tròn của Tiết Kim Nguyệt đầy tươi cười, liền lôi kéo tay biểu muội chạy ra ngoài.

Bên người Giang Diệu có nha hoàn Ngọc Trác cùng với lão phụ nhân một thân trang phục màu xanh lam là Hứa ma ma chăm sóc nàng từ nhỏ. Hứu ma ma vốn là ma ma chăm sóc từ nhỏ của Kiều Thị mang theo từ phủ Thái phó. Hứa ma ma đối với thân thể nhiều bệnh của vị tiểu chủ nhân này là thật sự đau lòng, hiện nay thấy tiểu chủ nhân cùng Tiết tiểu thư đứng dưới giàn nho ở trong sân cùng nhau tung cầu. Hai tiểu nữ nhi tiếng cười thanh thuý như chuông bạc, làm Cẩm Tú viện tăng thêm mấy phần sinh động.

Ngọc Trác nói: “ tiểu thư nhà chúng ta trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.”

Hứa ma ma gật đầu, hơi hơi híp mắt, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ từ ái. Bà quay sang nhìn Ngọc Trác nói: “ đợi lát nữa, liền bảo các tiểu thư nghỉ ngơi một chút, buổi sáng phu nhân bảo Phẩm Cúc mang một giỏ anh đào đến, chúng ta mang anh đào ra, làm chút bánh ngọt cho các tiểu thư cùng ăn.”

Ngọc Trác khom người, liền đi nhà bếp dặn dò.

Hứa ma ma đi tới, nhìn Giang Diệu cầm quả cầu học đá. Khuôn mặt của Giang Diệu xưa nay không có huyết sắc, hiện nay cũng đã lộ ra hai má phấn hồng hào. Nàng cùng Tiết Kim Nguyệt đá cầu, là người mới nên nhiều lắm cũng chỉ đá được bốn, năm cái.

Còn Tiết Kim Nguyệt tuy chỉ có tám tuổi, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, nàng sinh ra trong tướng môn thế gia, từ nhỏ khi huynh trưởng Tử Đằng cùng phụ thân luyện công thì nàng cũng theo thể dục buổi sáng, thể trạng tốt, động tác linh hoạt nên việc đá cầu với nàng quá đơn giản.

Đời này, Giang Diệu trước tiên là chữa trị khỏi thân thể, nên dù thuốc có đắng ngắt thì thường ngày vẫn uống đầy đủ, thêm cả việc rèn luyện thân thể cũng ắt không thể thiếu.

Chơi được một trận, Hứa ma ma cầm khăn lau mồ hôi cho Giang Diệu, nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi.”

Giang Diệu gật đầu, Tiết Kim Nguyệt cũng theo ngồi cùng ở trên ghế đá.

Cẩm Tú viện từ bàn ghế đá đều được lót đệm mềm, nay tuy là cuối xuân, nhưng thân thể Giang Diệu quý giá, bọn nha hoàn ở Cẩm Tú viện cũng không dám qua loa.

Vào lúc này nha hoàn Ngọc Trác cùng Lưu Châu bưng bánh ngọt đến.

Mấy ngày trước đây Giang Diệu khen đầu bếp làm đồ ngọt ngon, khẩu vị nàng cũng tốt lên chút, nên Kiều Thị đã cố ý trọng thưởng cho đầu bếp ở Cẩm Tú viện. Kiều Thị ra tay rất hào phóng, tiền thưởng ngang một năm tiền công, nên nhóm đầu bếp này tự nhiên vắt óc nghĩ món mới lạ để cho vị tiểu tổ tông này ăn thấy ngon, ngóng trông đến tiền thưởng lần tới.

Tiểu nữ nhi sáu tuổi, thích nhất là tinh xảo đáng yêu, đủ loại bánh ngọt làm thành hình động vật cùng hoa cỏ, rất sống động, dù không ăn cũng sẽ yêu thích.

Mà đầu bếp của Tiết phủ không làm các món tinh xảo như ở chỗ Giang Diệu.

Người nhà họ Tiết đều một thân luyện võ nên không quan trọng hình thức, đối với đồ ăn xưa nay không xoi mói, mỗi lần nàng đến phủ Giang Diệu chơi đùa đều nhìn những món bánh ngọt tinh xảo khen không dứt miệng.

Kiều Thị biết hai hài tử này gặp nhau đều chơi đến vui vẻ, nên mỗi lần Tiết Kim Nguyệt trở về, nàng đều sớm bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều bánh ngọt hơn một chút để Tiết Kim Nguyệt mang về.

Người hai nhà quan hệ tốt, tiểu hài tử yêu thích đồ ăn nên tặng chút ít đồ ăn cũng không phải chuyện gì lớn.

Hai tiểu hài tử rửa tay xong rồi mới cầm bánh ngọt ăn.

Tiết Kim Nguyệt cầm một khối bánh ngọt có hình lão hổ, ăn say sưa ngon lành, Ngọc Trác liền đem anh đào bưng tới.

Trên bàn đặt chiếc đĩa mạ vàng khắc hoa lưu ly, bên trong tràn đầy quả anh đào tròn vo. Anh đào vốn dĩ là quả hiếm, nhìn quả anh đào căng mọng, hồng hào no đủ, màu sắc tươi đẹp như mã não cầu, càng là quý giá.

Có điều với thân phận Giang Diệu, thường ngày ăn mặc đều là tốt nhất, nên anh đào này cũng chẳng có gì lạ. Tiết Kim Nguyệt ăn liền hai trái, con mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, nói: “ Thật ngọt!!”

Sau đó Giang Diệu cũng nếm thử, cảm thấy vị không sai, cũng ăn liền mấy trái.

Thời điểm Tạ Nhân đến, nhìn thấy Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt nói chuyện vui vẻ. Giang Diệu mặc một bộ váy áo màu đỏ, đầu chải hai búi tóc vô cùng tinh xảo, cảm thấy khuôn mặt tuy rằng vẫn gầy yếu nhưng nụ cười trên mặt lại xán lạn hơn rất nhiều. Bởi vậy cả người Tạ Nhân liền thấy không thoải mái.

Giang Diệu vốn đẹp đẽ, nếu không phải do thân thể suy yếu, thì cũng là tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.

Trước đây dù nàng cùng Giang Diệu quan hệ tốt, cũng chưa thấy nàng ta cười với nàng như vậy. Tạ Nhân tiến đến, cố gắng mỉm cười: “Diệu Diệu“. Rồi nàng nghiêng đầu nhìn Tiết Kim Nguyệt, “Tiết tiểu thư đến chơi?”

Tiết Kim Nguyệt không thích Tạ Nhân, nên không để ý đến nàng ta, ăn xong mấy quả anh đào liền tiếp tục ăn bánh ngọt đáng yêu.

Nụ cười trên mặt Tạ Nhân cứng đờ, tiếp tục cùng Giang Diệu nói chuyện. Lúc này nàng đến, hiếm thấy Giang Diệu chơi ở bên ngoài, nàng phải nắm chặt cơ hội. Tạ Nhân nói: “trước đó vài ngày ta nghe nói Diệu Diệu thân thể không khoẻ, nên không dám đến quấy rối. Giờ thân thể Diệu Diệu đã tốt hơn chưa?”

Giang Diệu chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tạ Nhân cảm thấy ấm ức, hai tay trong tay áo nắm chặt, sau đó nhìn ghế đá bên người Giang Diệu, nói: “Ta có thể ngồi chỗ này không?”

Giang Diệu còn chưa trả lời, Tạ Nhân liền mỉm cười tự mình ngồi xuống. Nàng nhìn anh đào cùng bánh ngọt trên bàn đá, không nhịn được liếc mấy lần.

Tạ Nhân dù hiểu chuyện, cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, nàng được Tạ di nương cưng chiều, những vật gì tốt Tam gia đều đưa cho tỷ ấy không thiếu, Tạ Nhân tự nhiên sẽ được thơm lây. Nhưng quả anh đào thì Tạ Nhân chưa bao giờ được ăn qua.

Chỉ có Hồ Nam mới trồng được anh đào tươi ngon như này, mà hàng năm phần lớn đều đem vào trong cung. Quả anh đào này so với vàng còn muốn quý giá hơn. Tạ Nhân nhìn nhìn, có chút trông mà thèm. Nếu là trước đây, Giang Diệu sẽ thoải mái cho nàng ăn, nhưng hôm nay....Giang Diệu thấy Biểu tỷ ăn cũng đủ rồi, lúc này mới nghiêng đầu, quay về phía Ngọc Trác nói: “Ngọc Trác tỷ tỷ, anh đào này, tỷ tỷ cùng Lưu Châu đem chia đi.”

Giang Diệu dễ tính, đối với hạ nhân trong phòng rất thoải mái, Ngọc Trác cùng Lưu Châu là nha hoàn thiếp thân của Giang Diệu nên ngày thường được thưởng không ít vật tốt.

Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Nhân trở nên cứng đờ, nàng nhìn Ngọc Trác đem anh đào đi, nhất thời cảm thấy mình bị nhục nhã.

Tạ Nhân nắm chặt tay thành nắm đấm, đứng bật dậy nói: “Ta chợt nhớ tới tỷ tỷ còn tìm ta có một số việc, Diệu Diệu, ta đi trước.”

Thanh âm này, nghe như sắp khóc.

Nhìn Tạ Nhân vừa khóc vừa đi, Tiết Kim Nguyệt đột nhiên có cảm giác hả giận, nháy nháy mắt nhìn Giang Diệu mấy cái, nói: “Diệu Diệu, muội thật sự không muốn chơi cùng nàng ta?”

Giang Diệu biết, lòng tự ái của Tạ Nhân cực kì lớn, hôm nay nàng cố ý làm như thế, sau này chắc sẽ không lại khóc lóc van nài đến tìm nàng. Như vậy cũng tốt, nàng được thanh tĩnh. Nàng nghiêng đầu nhìn biểu tỷ Tiết Kim Nguyệt, chớp chớp mắt long lanh, cả người có vẻ càng đẹp đẽ đáng yêu, vui vẻ nói: “Vậy sau này tỷ phải thường xuyên đến chơi với muội.”

Tiết Kim Nguyệt gật đầu: “Hay lắm hay lắm, lần tới tỷ mang cả ca ca đến chơi.”

Tiết Đằng à?

Lông mày Giang Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc. Tiết Đằng sau này, chính là nam nhân của trưởng công chúa, nàng vẫn bớt trêu trọc thì tốt hơn.



Sáng sớm hôm đó, Giang Diệu vẫn đang trong mộng đẹp.

Đang là đầu hạ nên trên người nàng chỉ mặc một thân tẩm y màu hồng nhạt, ống tay áo thêu hoa sen tinh xảo, khuôn mặt mềm mại trắng nõn vẫn chui ở trong chăn, nhìn càng ngây thơ đáng yêu.

Suốt một tháng nay, khẩu vị Giang Diệu rất tốt, trên mặt đã thấy có chút thịt, điều này làm mọi người trong nhà cao hứng đến hỏng rồi.

Kiều Thị hơi vén chăn mỏng lên, tay liền tiến vào, bóp bóp đùi mềm mại của nữ nhi.

Thân thể Giang Diệu giật giật, mơ mơ màng màng mở mắt ra, âm thanh ngái ngủ nói: “Nương?”

Trang phục Kiều Thị hôm nay mặc thật là đoan trang, thanh nhã. Thấy nữ nhi tỉnh rồi, liền đem nữ nhi ôm lên.

Giang Diệu duỗi cánh tay ôm lấy cổ mẫu thân, đem đầu chôn lên cổ nàng, nhẹ nhàng dụi dụi mấy cái.

Kiều Thị giơ tay xoa xoa tóc bù xù của nữ nhi, nói: “Diệu Diệu, chúng ta không ngủ. Hôm nay mẫu thân mang cho con một bộ trang phục mới.”

Giang Diệu còn chưa tỉnh táo, mơ hồ “A” một tiếng, mới hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?” Từ lúc nàng sống lại tới nay, chưa bao giờ ra khỏi phủ.

Kiều Thị một tay giúp nữ nhi thay y phục, nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ Lão vương phi của Tuyên Vương phủ, chúng ta phải đi chúc thọ.”

Tuyên Vương phủ a...

Giang Diệu kinh ngạc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

--- ------ ------ ------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệu Diệu: Nguyên lai là đi gặp phu quân nhaaaaa ~ >▽
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện