❣️ edit: Phương Moe❣️
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu cũng hồng hào mấy phần.
Lúc dùng bữa sáng, Giang Thừa Ngạn liếc mắt nhìn muội muội, gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trêu ghẹo nói:
“Diệu Diệu hôm nay khẩu vị thật tốt nha, đều đã ăn ba cái bánh rán nhân cua.”
Món bánh rán này Giang Thừa Ngạn rất thích ăn, nhân bánh được làm từ thịt cua trộn với dầu vừng, sau đó đem chiên ròn, mùi vị béo ngậy, ăn rất ngon.
Chỉ là Giang Thừa Ngạn hiểu được muội muội không thích ăn đồ ăn sáng có quá nhiều dầu mỡ, hôm nay đúng là phá lệ ăn một lúc những ba cái.
Giang Diệu là bởi vì trong lòng vui vẻ nên đương nhiên khẩu vị sẽ tốt. Tối hôm qua bày tỏ được hết nỗi lòng cùng Lục Lưu, chuyện khiến nàng do do dự dự ròng rã suốt cả một tháng trời, cuối cùng nàng cũng có được quyết định của mình. Nàng chưa từng hiểu cảm giác nhớ một người là như thế nào? Hiện tại là cảm giác như lúc này sao, dường như thấy nhớ hắn, nghĩ đến hắn liền không nhịn được cười.
Từ nhỏ đến giờ, ba ca ca là người thân cận với nàng nhất, nhưng loại chuyện như vậy, nàng lại không thể cùng bọn họ nói.
Vào lúc này nghe Tam ca trêu ghẹo, Giang Diệu chỉ lo tự mình dấu đầu hở đuối, vội vàng múc một bát súp tảo biển, hàm hồ nói:
“Tối hôm qua muội có chút đói bụng, nhưng đã là đêm rồi, muội liền không ăn nữa, nên bi giờ mới không nhịn được mà ăn nhiều một chút.”
Kiều Thị vừa nghe nữ nhi nói vậy, lập tức nói:
“Thân thể Diệu Diệu đang tuổi lớn, đói bụng thì ăn nhiều một chút. Cô nương gia ăn đêm cũng không sao cả, nếu để bụng bị đói thì không tốt. Khi còn bé con cũng đâu có ăn được nhiều, đến sáu tuổi mà vẫn bé như hạt đậu, sau này khẩu vị tốt lên, chưa tới nửa năm liền béo trắng, thật là tốt nha.”
Giang Chính Mậu đặt chiếc đũa xuống dưới bàn, cũng nói:
“Nàng còn nói Diệu Diệu cơ đấy, chính nàng không phải cũng để bụng đói mà vẫn không chịu ăn đó sao?”
Riêng điểm này, nhiều năm qua Giang Chính Mậu đều không đồng ý, thê tử sau khi dùng bữa tối liền không ăn uống gì thêm, dù buổi tối mệt mỏi đói bụng, cái bụng kêu ùng ục ùng ục, nàng cũng nhẫn nhịn không ăn.
Kiều Thị ai oán nhìn phu quân một chút, nói một câu:
” Chàng ăn đi.”
Ở trước mặt bọn nhỏ nói cái này làm cái gì.
Giang Chính Mậu cười cười, đúng là cực nể tình ngừng miệng, sau đó hướng về phía nữ nhi nói một câu:
“Nghe nương của con.”
Giang Diệu liền gật đầu như gà mổ thóc.
。・°°・(>_<)・°°・。
Năm mới vừa qua, trong phủ trên dưới tự nhiên lại trở về nhịp sống bận rộn trước đây.
Giang Chính Mậu mỗi ngày sẽ đi bộ Lại làm việc, ba ca ca của Giang Diệu thì đi thư viện học, còn Giang Diệu cũng phải theo nữ tiên sinh đọc sách.
Nữ tiên sinh dạy Giang Diệu họ Tạ, tên chỉ duy nhất một chữ Đàm. Tạ Đàm có tố chất thông minh, từ thuở nhỏ đã am hiểu lịch sử, thông thuộc kinh thư, là một nữ tiên sinh tài cao.
Kiều Thị phải nhờ đến cha nàng là Kiều Thái phó, mới có thể giúp nữ nhi mời Tạ Đàm đến dạy.
May mà Giang Diệu cũng không chịu thua kém, lại có thể lọt được vào mắt Tạ Đàm, mấy năm qua Tạ Đàm ở Trấn Quốc Công phủ dạy Giang Diệu đọc sách viết chữ, phải nói là dốc hết vốn liếng để dạy dỗ, chăm chỉ không ngừng.
Tạ Đàm cũng không giống những nữ tiên sinh khác là chỉ dạy cô nương gia nên đọc sách mà nàng còn dạy dỗ thêm rất nhiều kiến thức thực tế bên ngoài.
Thí dụ như hôm nay Tạ Đàm đang đọc chính là bảy mươi liệt truyện.
Tạ Đàm cầm kí sử trên tay, dừng một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nướng chải búi tóc nụ hoa đang ngồi trước bàn đọc sách, thấy tiểu cô nương vẻ mặt ngây ngốc, dường như hồn đang phiêu lãng nơi khác.
Tạ Đàm nhíu mày, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.
Giang Diệu chợt hoàn hồn, liếc mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng tưởng rằng Tạ Đàm gọi nàng nhắc lại bài vừa học, lúc này nàng mới đứng dậy, đem toàn bộ nội dung mà Tạ Đàm vừa dạy nói hoàn chỉnh trôi chảy.
Tạ Đàm không lộ ra nụ cười, chỉ lạnh nhạt nói:
“Người còn nhớ bài thơ đầu tiên ta đọc ngày hôm nay là bài nào không?”
Giang Diệu ngoan ngoãn nói: “Tạ tiên sinh dạy cho học trò bài Hoàng Hạc Lâu (*) thuộc tập thơ của Thôi Hiệu tiên sinh ——.”
Tạ Đàm gật đầu, lại hỏi:
“Vậy còn nhớ nội dung bên trong không?”
Giang Diệu nói nhớ, Tạ Đàm bảo nàng đọc lại một lần, nàng liền mở miệng đọc lên:
“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du..”
Giang Diệu dừng một chút, trên mặt một trận nóng bỏng, âm thanh thấp xuống:
“…Tình xuyên lịch lịch hán dương thụ
Phương thảo thê thê oanh vũ châu
Nhật ngộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu”
Đọc đến câu cuối cùng thì âm thanh của Giang Diệu càng ngày càng yếu.
Tạ Đàm gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người thu dọn đồ dùng dạy học, thư thập xong liền đi ra ngoài.
Giang Diệu vội vàng đuổi theo, vội vàng nói:
“Tạ tiên sinh.”
Tạ Đàm cũng không xoay người, chỉ nói:
“Hôm nay học tới đây thôi. Ngươi sau khi trở về, đem bản này sao chép một trăm lần, ngày mai ta muốn kiểm tra.”
Giang Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói:
“Học trò đã biết.”
Nàng nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Tạ Đàm, trong lòng đúng là ảo não không thôi.
Nàng xưa nay ngoan ngoãn, không kiêu căng không nịnh nọt, đây cũng là điểm mà Tạ tiên sinh thưởng thức ở nàng, nhưng hôm nay hồn phiêu lãng, lại còn bị Tạ tiên sinh bắt tại trận.
May mà Tạ tiên sinh chỉ bắt nàng chép phạt, nếu trong cơn tức giận mà Tạ tiên sinh không thèm dạy dỗ nàng nữa, thì nàng không còn mặt mũi nào mà nói với nương cùng ngoại tổ phụ.
Nghĩ như vậy, Giang Diệu liền để cho Bảo Cân và Bảo Lục thu thập sách vở hộ mình, còn nàng thì tự mình trở về chép phạt.
Giang Thừa Ngạn tự học ở thư viện trở về, đến Cẩm Tú viện xem muội muội thì liền thấy muội muội nhà mình tư thái đoan chính ngồi ở phía sau bàn học viết chữ.
Giang Thừa Ngạn tiến lên nhìn một chút mới hiểu rõ ràng, hắn nhíu lông mày hỏi:
“Tạ tiên sinh phạt muội chép sách?”
Giang Thừa Hứa thường thường bị tiên sinh phạt chép sách nên hiểu rõ nhất.
Mà hắn biết muội muội xưa nay ngoan ngoãn, Tạ tiên sinh tuy rằng nghiêm khắc, ít khi khen người khác nhưng cũng chưa từng phạt qua muội muội.
Giang Diệu cúi đầu chăm chú viết, gật đầu nói:
“Vâng. Hôm nay Diệu Diệu đi học không
chuyên tâm, Tạ tiên sinh có chút tức giận, liền để Diệu Diệu đem bản này sao chép một trăm lần, ngày mai đi học giao cho Tạ tiên sinh. Tam ca cũng trở về làm bài tập đi, muội phải mau mau sao chép nên không có cách nào tiếp chuyện cùng Tam ca.”
Giang Thừa Ngạn xưa nay luôn bao che người nhà, vừa nghe thấy muội muội nói, nhất thời đổi sắc mặt:
“Một trăm lần, vậy muội đêm nay là không thể ngủ, không được, Tam ca đến tìm Tạ tiên sinh nói một chút ——” nói xong, hắn liền một bộ tư thế muốn đi tìm người lý luận.
Giang Diệu nhìn thấy thế, vội vàng đặt bút xuống, chạy tới níu lấy cánh tay Tam ca, ngẩng đầu nói:
“Tam ca bình tĩnh đã. Tạ tiên sinh dạy muội ròng rã năm năm, Tam ca cũng là rõ ràng. Tạ tiên sinh mang nhiều kỳ vọng đối với muội, nhưng hôm nay muội lại làm nàng thất vọng, vốn là muội không đúng. Ai, không cho phép Tam ca đi, nếu Tam ca đi, muội liền không để ý tới Tam ca nữa.”
Sao lại không để ý đến hắn chứ? Giang Thừa Ngạn nghe xong liền lập tức yên, vội nói:
“Được được được, Tam ca không đi…”
Hắn suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm lôi kéo muội muội lại gần:
“Nhưng mà một trăm lần là quá nhiều, nếu không như vậy đi, để Tam ca giúp muội đồng thời cùng chép phạt.”
“Chữ viết của Tam ca và của muội không giống nhau, Tạ tiên sinh lại không phải người ngốc, nếu bị nàng phát hiện ra thì đoán chừng muội sẽ chọc Tạ tiên sinh tức chết rồi.”
Giang Thừa Ngạn suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, hắn lại đề nghị:
“Cái kia… Để Bảo Cân và Bảo Lục giúp muội thì sao?”
Bảo Cân, Bảo Lục tuy là nha hoàn, nhưng hai người cũng từng đọc sách, thêm nữa những năm này đi theo bên người Giang Diệu, rồi ở bên cạnh nghe Tạ tiên sinh dạy, tự nhiên kiến thức cũng tăng nhất định.
Không thể nói là đọc đủ thứ thi thư, nhưng so với những hạ nhân bình thường khác, thì hai nàng cũng coi như có kiến thức sách vở. Hai người này thích đọc sách viết chữ, chủ nhân là Giang Diệu cũng không có cấm đoán mà còn tự thân dạy các nàng viết chữ. Nên mấy năm qua, chữ viết của hai nha hoàn này đúng là giống Giang Diệu đến mấy phần.
Giang Diệu nói: “Muội không phải có ý này. Hôm nay ai cũng không thể giúp muội, chính muội sẽ tự chép xong.”
Nói xong, nàng liền tự mình trở lại bên bàn sách, hướng về Giang Thừa Ngạn ngoắc ngoắc tay, ý tứ là hắn có thể trở về.
Giang Thừa Ngạn biết muội muội tính khí quật cường, cũng không nói thêm nữa, chỉ thân thiết căn dặn vài câu, mới cẩn thận bước ra ngoài.
Giang Diệu ngước mắt lên, thấy Tam ca rốt cục cũng đi ra ngoài, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại mới chép được sáu lần.
Giang Diệu nhíu mày, bóp bóp cánh tay đã có chút tê của mình, âm thầm đem món nợ này tính ở trên người Lục Lưu —— ai bảo hắn không lý do làm nàng nhớ đến hắn.
Giang Diệu cầm bút lên, ở khoảng trắng trên giấy vẽ một cái đầu heo, trền đầu heo ngốc nghếch nàng còn vẽ thêm một cái phát quan mà thường ngày Lục Lưu hay đeo, sau đó nhẹ nhàng chấm chấm mấy nốt lên vẻ mặt không cảm xúc của đầu heo, sau đó mặt mày vui vẻ, cười khanh khách sẵng giọng:
“…Đều do chàng.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày hôm sau Giang Diệu từ rất sớm đã đứng đợi ở đoạn đường mà Tạ Đàm thường đi dạy học, đợi người đi đến, nàng liền cung cung kính kính đem một trăm bản đã sao chép thật tốt giao cho Tạ Đàm kiểm tra.
Tạ Đàm nhìn như người vô tình, nhưng nàng lại rất dễ mềm lòng, tiểu cô nương này là do một tay nàng dạy dỗ, hiện nay nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đỏ lừ, nàng liền biết đêm qua sợ là không ngủ rồi, nàng nhìn mà thấy đau lòng.
Tạ Đàm cầm tập giấy chép phạt dày đặc được xếp cần thận, quay về phía Giang Diệu nói:
“Lúc này tạm tha ngươi. Ngươi cũng mệt mỏi, hôm nay không cần lên lớp, cho ngươi một ngày nghỉ.”
Giang Diệu biết Tạ Đàm là người nói chuyện nghiêm khắc nhưng lòng mềm yếu, nàng nhanh chóng nở nụ cười nói:
“Tạ ơn tiên sinh.”
Sau đó từ trong tay Bảo Cân lấy ra một hộp đựng đồ ăn bằng gỗ tử đàn, đặt lên trên bàn, mở ra bưng lên một đĩa bánh ngọt tinh xảo, đưa đến trước mặt Tạ Đàm:
“Tạ tiên sinh nếm thử đi, đây là bánh học trò tự làm.”
Dung mạo Tạ Đàm không tinh xảo như Kiều Thị, lại cũng không long lanh như Thích thị, mà chỉ là thuộc dạng bình thường, cùng lắm thì chỉ được cho là thanh tú ưa nhìn, nhưng trên người nàng có một luồng khí chất thanh cao khác với tất cả mọi người, phong độ thong dong bình tĩnh, ngay cả nhiều nam tử cũng không theo kịp phong độ của nàng.
Tạ Đàm cười cười, cúi đầu liếc mắt nhìn bánh ngọt để trong đĩa hoa hồng, cầm lấy một khối, nói:
“Ngươi đang hối lộ ta?”
Giang Diệu cười cười, đáp:
“Học trò nào dám? Học trò là muốn bồi tội với Tạ tiên sinh, mong tiên sinh bao dung, không nên tức giận.”
Đạo lý ở đời là không đánh người mặt tươi cười, huống hồ tiểu cô nương này dáng dấp xinh đẹp đáng yêu, tính khí lại rất tốt, trong lòng Tạ Đàm làm sao có thể tức giận được?? Nàng ăn một khối, cảm thấy hương vị không tệ. Giang Diệu lúc này mới bưng trà hoa cúc đưa tới trước mặt Tạ Đàm.
Tạ Đàm vươn tay tiếp nhận, uống một hớp, chuyện này coi như xong.
Sau đó Tạ Đàm vẫn như thường ngày dạy Giang Diệu bình thường.
Chỉ là việc học của Giang Diệu không nặng nề như ba ca ca của nàng, lúc trước mỗi khi rảnh rỗi nàng còn hay tìm Hoắc Tuyền và Tiết biểu tỷ cùng chơi. Mà giờ Hoắc Tuyền còn non nửa năm là tiến cung, mấy ngày nay đều rất bận rộn, Giang Diệu đã nhiều ngày chưa từng thấy tỷ ấy. Còn Tiết biểu tỷ bây giờ đã được định thân cùng Nhị ca nàng, đương nhiên phải tránh hiềm nghi soi mói, nên biểu tỷ cũng không thể thường xuyên đến Trấn Quốc Công phủ chơi như trước.
Hơn nữa tiểu cô nương muốn xuất giá, trong ngày thường phải học này học nọ rất nhiều, thời gian nhàn hạ cũng không có.
Còn có mập biểu đệ của nàng, hết tết liền tiến cung làm thư đồng cho Thuỵ vương, cả ngày đều ở trong hoàng cung, đến chạng vạng tối mới trở về phủ.
Nên tính ra thì chỉ có một mình nàng là nhàn hạ nha… =.=
Giang Diệu chống tay nằm trên giường nhỏ đọc sách.
Bây giờ đã sang xuân, tiểu cô nương mặc trên người một cái áo đơn màu phấn, cổ áo cùng ống tay áo thêu hoa văn phù dung tinh xảo, bộ dáng lười biếng nằm nhoài trên giường, cổ áo hơi mở rộng, thân thể nhỏ bé chính là đang lớn, so với lúc trước thì bánh bao nhỏ đã lớn hơn chút xíu.
Giang Diệu lăn qua lăn lại mấy vòng, thì nghe thấy Bảo Cân đi vào nói:
“Tiểu thư, Nguyên Bảo công tử đến chơi.”
A….Mập biểu đệ.
Giang Diệu đem sách đặt xuống dưới, đứng dậy sửa soạn lại quần áo một chút.
Nàng đi tới bên ngoài, thấy mập biểu đệ mặc một thân cẩm bào xanh lục đang ngồi trên ghế lắc lắc chân, miệng nhỏ bĩu lên bất mãn, chính là dáng vẻ mới bị người ta bắt nạt.
Giang Diệu cũng nghe Kiều Thị nói qua, mập biểu đệ tiến cung bị Thuỵ Vương bắt nạt không ít. Nhưng người ta là Vương gia, lại là chuyện tiểu hài tử cùng nhau chơi đùa, nên mập biểu đệ của nàng chỉ có thể nhịn và nhịn.
Kiều Nguyên Bảo ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Diệu mới kêu một tiếng:
“Tiểu biểu tỷ.”
Sau đó liền bắt đầu khóc lóc tố cáo chính mình ở trong cung bị bắt nạt, theo như mập biểu đệ nói —— Thụy Vương kia quả thực là tiểu Ma vương khó chơi.
Giang Diệu an ủi một lúc thì Kiều Mộ Nghi cũng chạy đến đây tìm đệ đệ.
Kiều Nguyên Bảo làm sao chịu đi? Khóc lóc om sòm chỉ còn thiếu nước lăn lộn trên mặt đất ăn vạ nữa thôi.
Nhưng Kiều Mộ Nghi như sấm rền gió quấn, mặc kệ đệ đệ khóc nháo, nàng trực tiếp lệnh hạ nhân đem Kiều Nguyên Bảo khênh lên xe ngựa.
Vốn Giang Diệu còn nghĩ Thuỵ Vương này tính tình chỉ bướng bỉnh thôi, cũng không đến nỗi sẽ bắt nạt mập biểu đệ của nàng, nhưng hôm nay xem ra… mập biểu đệ còn chịu uỷ khuất nhiều hơn là nàng tưởng.
Lần trước khi biết mập biểu đệ phải tiến cung, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn tìm Lục Lưu giúp đỡ, nhưng sau đó nàng lại suy nghĩ lại, lúc ấy nàng cùng Lục Lưu cũng chưa có quan hệ gì, nếu chuyện này nàng mà tìm hắn giúp đỡ thì dường như có chút làm khó cho hắn
—— vì dù sao Thụy Vương cũng là được nuôi dưỡng dưới tay Thái hậu.
Nhưng vào lúc này, mập biểu đệ thảm như vậy…
。・°°・(>_<)・°°・。
Giữa lúc Giang Diệu nghĩ có nên hay không nên tìm Lục Lưu giúp đỡ thì Trưởng công chúa đã gửi thư đến cho nàng —— nói nàng ngày mai tiến cung cùng Trưởng công chúa thêu thùa.
Trưởng công chúa thuở nhỏ tập võ, đối với nữ công gia chánh một chữ cũng không biết, nhau sau khi Cảnh Huệ đế đại hôn thì sẽ đến phiên Trưởng công chúa cùng Tiết Đằng.
Trưởng công chúa muốn nàng tiến cung cùng thêu thùa, Giang Diệu tự nhiên không lý do cự tuyệt.
Còn Kiều Thị cũng là tán thành nữ nhi cùng Trưởng công chúa qua lại nhiều một chút. Dù sao Trưởng công chúa người ta thường thường tặng đồ. Nếu không phải Trưởng công chúa là cô nương gia thì Kiều Thị sợ là đã nghĩ về chiều hướng khác.
Ngày hôm sau Trưởng công chúa liền lệnh thị vệ điều khiển xe ngựa tới đón Giang Diệu.
Giang Diệu vừa vào đến Ngọc Minh cung liền nghe được âm thanh than thở bên trong của Trưởng công chúa.
Giang Diệu đi qua hành lễ, Trưởng công chúa thấy nàng liền đem nàng kéo đến ngồi xuống bên giỏ thêu.
Tư thế cầm kim của Trưởng công chúa rất kỳ quái sau đó nàng duỗi ra mười đầu ngón tay ai oán nói:
“Diệu Diệu ngươi nhìn ngón tay này… đúng là thêu hoa so với bắn tên, đánh quyền khó hơn nhiều.”
Giang Diệu nhìn mấy ngón tay của Trưởng công chúa, quả thực bàn tay bị đâm rất nhiều chỗ, đỏ phừng lên, lúc này nàng mới khuyên nhủ:
“Thời điểm Trưởng công chúa muốn thêu thùa thì đừng nóng vội, cứ từ từ thôi, chuyện như này cần chậm rãi bình thản, so với bắn tên, đánh quyền đương nhiên không giống nhau.”
Nàng thấy thái độ Trưởng công chúa hiền hoà nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, đem chính kinh nghiệm thêu thùa của mình nói hết cho Trưởng công chúa:
“.. Thời điểm Diệu Diệu mới học cũng thường thường bị chọc vào tay, càng muốn thêu nhanh thì càng dễ dàng làm mình bị thương.”
Trưởng công chúa nhíu mày thở dài, ma ma ở bên cạnh cũng mở miệng, nói:
“Giang tiểu thư nói đúng đó, Trưởng công chúa chớ nóng lòng, cứ từ từ thôi. Ngày sau Trưởng công chúa gả tới Tiết phủ, chỉ cần Trưởng công chúa có tâm ý thì Tiết Các Lã và Tiết phu nhân tự nhiên sẽ thông cảm cho Trưởng công chúa. Hơn nữa… Tiết Phò mã khẳng định cũng không nỡ lòng để Trưởng công chúa thường thường làm việc thêu thùa này đâu.”
Nữ tử Đại Lương, tài tú nghệ là cực kỳ trọng yếu, những đồ vật thiếp thân của phu quân đều do đích thân thê tử của mình làm. Nhưng thân phận Trưởng công chúa so với mọi người không giống nhau, chỉ cần có tâm là được, hiện tại lúc này là nước đến chân mới nhảy nên chỉ có thể học qua loa, mà ngày sau Tiết Đằng cũng sẽ không để cho Trưởng công chúa cao quý may xiêm y cho hắn.
Giang Diệu gật đầu, tán thành lời nói của vị ma ma này. Mấy năm qua Tiết Đằng chinh chiến sa trường, năm hết tết đến mới trở lại, nhưng khi còn bé nàng cùng vị Tiết biểu ca này cũng hay gặp mặt, nàng biết tính tình hắn hiền hoà, xưa này sẽ không làm khó người khác, nên chuyện như này chỉ cần có tâm ý là tốt rồi.
Chỉ là ——
Nàng ngước mắt nhìn vị Trưởng công chúa mặt mày xinh đẹp anh khí này, ngoài miệng tuy nói không muốn gả cho Tiết Đằng, nhưng đời trước sau khi hai người thành thân, tính khí công chúa tuy rằng kiêu căng, nhưng nàng chưa bao giờ thể hiện mình là công chúa mà lại ở Tiết phủ làm một người con dâu ngoan ngoãn hiếu thuận. Bây giờ có thể thật lòng học tập thêu thùa như vậy, xem như đây là một loại tôn trọng đối với Tiết gia.
Cung tỳ bên người Trưởng công chúa đang quỳ trên mặt đất giúp nàng bôi thuốc lên ngón tay.
Giang Diệu lẳng lặng chờ ở một bên, không lên tiếng.
Trưởng công chúa nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương ngồi ở trên ghế, mở miệng nói:
“… Đêm tết Nguyên Tiêu, ta xác thực có việc, nên mới phó thác cho đường ca chăm sóc ngươi. Diệu Diệu, ngươi không giận ta chứ?”
Nói tới Lục Lưu, Giang Diệu có chút khoing được tự nhiên. Nhưng nói thật, một tháng này không thấy hắn, trong lòng nàng rất muốn gặp hắn. Thậm chí nàng đã nghĩ, lúc này tiến cung có thể hay không gặp được hắn, dù xa xa nhìn một chút cũng được.
Giang Diệu vội vàng lắc đầu, ngại ngùng cười cười:
“Không có, Diệu Diệu không giận Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa nói:
“Vậy thì tốt. Có điều Diệu Diệu yên tâm, đường ca của ta quân tử giữ lễ, ta rất tin tưởng đường ca.”
Trong lòng Giang Diệu phản bác, Lục Lưu lúc nào thì quân tử giữ lễ? Hắn đối với nàng, xưa nay đều là động tay động chân. Nhưng chuyện như vậy, bất đắc dĩ thì hắn chính là kẻ xấu xa, cơ mà hai bên đều là tình nguyện và có tình cảm, nên nàng cũng không tính toán gì hắn.
—-ooOoo—–
(*) Dịch thơ:
LẦU HOÀNG HẠC
Người xưa cởi hạc đến nơi đâu
Hoàng hạc còn đây một mái lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Mênh mang mây trắng xóa ngàn thâu
Hán Dương sông tạnh, cây in sắc
Anh vũ bờ thơm, cỏ biếc màu
Chiều tối trông vời đâu quân cố?
Trên sông khói sóng giục ai sầu.
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu cũng hồng hào mấy phần.
Lúc dùng bữa sáng, Giang Thừa Ngạn liếc mắt nhìn muội muội, gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trêu ghẹo nói:
“Diệu Diệu hôm nay khẩu vị thật tốt nha, đều đã ăn ba cái bánh rán nhân cua.”
Món bánh rán này Giang Thừa Ngạn rất thích ăn, nhân bánh được làm từ thịt cua trộn với dầu vừng, sau đó đem chiên ròn, mùi vị béo ngậy, ăn rất ngon.
Chỉ là Giang Thừa Ngạn hiểu được muội muội không thích ăn đồ ăn sáng có quá nhiều dầu mỡ, hôm nay đúng là phá lệ ăn một lúc những ba cái.
Giang Diệu là bởi vì trong lòng vui vẻ nên đương nhiên khẩu vị sẽ tốt. Tối hôm qua bày tỏ được hết nỗi lòng cùng Lục Lưu, chuyện khiến nàng do do dự dự ròng rã suốt cả một tháng trời, cuối cùng nàng cũng có được quyết định của mình. Nàng chưa từng hiểu cảm giác nhớ một người là như thế nào? Hiện tại là cảm giác như lúc này sao, dường như thấy nhớ hắn, nghĩ đến hắn liền không nhịn được cười.
Từ nhỏ đến giờ, ba ca ca là người thân cận với nàng nhất, nhưng loại chuyện như vậy, nàng lại không thể cùng bọn họ nói.
Vào lúc này nghe Tam ca trêu ghẹo, Giang Diệu chỉ lo tự mình dấu đầu hở đuối, vội vàng múc một bát súp tảo biển, hàm hồ nói:
“Tối hôm qua muội có chút đói bụng, nhưng đã là đêm rồi, muội liền không ăn nữa, nên bi giờ mới không nhịn được mà ăn nhiều một chút.”
Kiều Thị vừa nghe nữ nhi nói vậy, lập tức nói:
“Thân thể Diệu Diệu đang tuổi lớn, đói bụng thì ăn nhiều một chút. Cô nương gia ăn đêm cũng không sao cả, nếu để bụng bị đói thì không tốt. Khi còn bé con cũng đâu có ăn được nhiều, đến sáu tuổi mà vẫn bé như hạt đậu, sau này khẩu vị tốt lên, chưa tới nửa năm liền béo trắng, thật là tốt nha.”
Giang Chính Mậu đặt chiếc đũa xuống dưới bàn, cũng nói:
“Nàng còn nói Diệu Diệu cơ đấy, chính nàng không phải cũng để bụng đói mà vẫn không chịu ăn đó sao?”
Riêng điểm này, nhiều năm qua Giang Chính Mậu đều không đồng ý, thê tử sau khi dùng bữa tối liền không ăn uống gì thêm, dù buổi tối mệt mỏi đói bụng, cái bụng kêu ùng ục ùng ục, nàng cũng nhẫn nhịn không ăn.
Kiều Thị ai oán nhìn phu quân một chút, nói một câu:
” Chàng ăn đi.”
Ở trước mặt bọn nhỏ nói cái này làm cái gì.
Giang Chính Mậu cười cười, đúng là cực nể tình ngừng miệng, sau đó hướng về phía nữ nhi nói một câu:
“Nghe nương của con.”
Giang Diệu liền gật đầu như gà mổ thóc.
。・°°・(>_<)・°°・。
Năm mới vừa qua, trong phủ trên dưới tự nhiên lại trở về nhịp sống bận rộn trước đây.
Giang Chính Mậu mỗi ngày sẽ đi bộ Lại làm việc, ba ca ca của Giang Diệu thì đi thư viện học, còn Giang Diệu cũng phải theo nữ tiên sinh đọc sách.
Nữ tiên sinh dạy Giang Diệu họ Tạ, tên chỉ duy nhất một chữ Đàm. Tạ Đàm có tố chất thông minh, từ thuở nhỏ đã am hiểu lịch sử, thông thuộc kinh thư, là một nữ tiên sinh tài cao.
Kiều Thị phải nhờ đến cha nàng là Kiều Thái phó, mới có thể giúp nữ nhi mời Tạ Đàm đến dạy.
May mà Giang Diệu cũng không chịu thua kém, lại có thể lọt được vào mắt Tạ Đàm, mấy năm qua Tạ Đàm ở Trấn Quốc Công phủ dạy Giang Diệu đọc sách viết chữ, phải nói là dốc hết vốn liếng để dạy dỗ, chăm chỉ không ngừng.
Tạ Đàm cũng không giống những nữ tiên sinh khác là chỉ dạy cô nương gia nên đọc sách mà nàng còn dạy dỗ thêm rất nhiều kiến thức thực tế bên ngoài.
Thí dụ như hôm nay Tạ Đàm đang đọc chính là bảy mươi liệt truyện.
Tạ Đàm cầm kí sử trên tay, dừng một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nướng chải búi tóc nụ hoa đang ngồi trước bàn đọc sách, thấy tiểu cô nương vẻ mặt ngây ngốc, dường như hồn đang phiêu lãng nơi khác.
Tạ Đàm nhíu mày, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.
Giang Diệu chợt hoàn hồn, liếc mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng tưởng rằng Tạ Đàm gọi nàng nhắc lại bài vừa học, lúc này nàng mới đứng dậy, đem toàn bộ nội dung mà Tạ Đàm vừa dạy nói hoàn chỉnh trôi chảy.
Tạ Đàm không lộ ra nụ cười, chỉ lạnh nhạt nói:
“Người còn nhớ bài thơ đầu tiên ta đọc ngày hôm nay là bài nào không?”
Giang Diệu ngoan ngoãn nói: “Tạ tiên sinh dạy cho học trò bài Hoàng Hạc Lâu (*) thuộc tập thơ của Thôi Hiệu tiên sinh ——.”
Tạ Đàm gật đầu, lại hỏi:
“Vậy còn nhớ nội dung bên trong không?”
Giang Diệu nói nhớ, Tạ Đàm bảo nàng đọc lại một lần, nàng liền mở miệng đọc lên:
“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du..”
Giang Diệu dừng một chút, trên mặt một trận nóng bỏng, âm thanh thấp xuống:
“…Tình xuyên lịch lịch hán dương thụ
Phương thảo thê thê oanh vũ châu
Nhật ngộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu”
Đọc đến câu cuối cùng thì âm thanh của Giang Diệu càng ngày càng yếu.
Tạ Đàm gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người thu dọn đồ dùng dạy học, thư thập xong liền đi ra ngoài.
Giang Diệu vội vàng đuổi theo, vội vàng nói:
“Tạ tiên sinh.”
Tạ Đàm cũng không xoay người, chỉ nói:
“Hôm nay học tới đây thôi. Ngươi sau khi trở về, đem bản này sao chép một trăm lần, ngày mai ta muốn kiểm tra.”
Giang Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói:
“Học trò đã biết.”
Nàng nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Tạ Đàm, trong lòng đúng là ảo não không thôi.
Nàng xưa nay ngoan ngoãn, không kiêu căng không nịnh nọt, đây cũng là điểm mà Tạ tiên sinh thưởng thức ở nàng, nhưng hôm nay hồn phiêu lãng, lại còn bị Tạ tiên sinh bắt tại trận.
May mà Tạ tiên sinh chỉ bắt nàng chép phạt, nếu trong cơn tức giận mà Tạ tiên sinh không thèm dạy dỗ nàng nữa, thì nàng không còn mặt mũi nào mà nói với nương cùng ngoại tổ phụ.
Nghĩ như vậy, Giang Diệu liền để cho Bảo Cân và Bảo Lục thu thập sách vở hộ mình, còn nàng thì tự mình trở về chép phạt.
Giang Thừa Ngạn tự học ở thư viện trở về, đến Cẩm Tú viện xem muội muội thì liền thấy muội muội nhà mình tư thái đoan chính ngồi ở phía sau bàn học viết chữ.
Giang Thừa Ngạn tiến lên nhìn một chút mới hiểu rõ ràng, hắn nhíu lông mày hỏi:
“Tạ tiên sinh phạt muội chép sách?”
Giang Thừa Hứa thường thường bị tiên sinh phạt chép sách nên hiểu rõ nhất.
Mà hắn biết muội muội xưa nay ngoan ngoãn, Tạ tiên sinh tuy rằng nghiêm khắc, ít khi khen người khác nhưng cũng chưa từng phạt qua muội muội.
Giang Diệu cúi đầu chăm chú viết, gật đầu nói:
“Vâng. Hôm nay Diệu Diệu đi học không
chuyên tâm, Tạ tiên sinh có chút tức giận, liền để Diệu Diệu đem bản này sao chép một trăm lần, ngày mai đi học giao cho Tạ tiên sinh. Tam ca cũng trở về làm bài tập đi, muội phải mau mau sao chép nên không có cách nào tiếp chuyện cùng Tam ca.”
Giang Thừa Ngạn xưa nay luôn bao che người nhà, vừa nghe thấy muội muội nói, nhất thời đổi sắc mặt:
“Một trăm lần, vậy muội đêm nay là không thể ngủ, không được, Tam ca đến tìm Tạ tiên sinh nói một chút ——” nói xong, hắn liền một bộ tư thế muốn đi tìm người lý luận.
Giang Diệu nhìn thấy thế, vội vàng đặt bút xuống, chạy tới níu lấy cánh tay Tam ca, ngẩng đầu nói:
“Tam ca bình tĩnh đã. Tạ tiên sinh dạy muội ròng rã năm năm, Tam ca cũng là rõ ràng. Tạ tiên sinh mang nhiều kỳ vọng đối với muội, nhưng hôm nay muội lại làm nàng thất vọng, vốn là muội không đúng. Ai, không cho phép Tam ca đi, nếu Tam ca đi, muội liền không để ý tới Tam ca nữa.”
Sao lại không để ý đến hắn chứ? Giang Thừa Ngạn nghe xong liền lập tức yên, vội nói:
“Được được được, Tam ca không đi…”
Hắn suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm lôi kéo muội muội lại gần:
“Nhưng mà một trăm lần là quá nhiều, nếu không như vậy đi, để Tam ca giúp muội đồng thời cùng chép phạt.”
“Chữ viết của Tam ca và của muội không giống nhau, Tạ tiên sinh lại không phải người ngốc, nếu bị nàng phát hiện ra thì đoán chừng muội sẽ chọc Tạ tiên sinh tức chết rồi.”
Giang Thừa Ngạn suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, hắn lại đề nghị:
“Cái kia… Để Bảo Cân và Bảo Lục giúp muội thì sao?”
Bảo Cân, Bảo Lục tuy là nha hoàn, nhưng hai người cũng từng đọc sách, thêm nữa những năm này đi theo bên người Giang Diệu, rồi ở bên cạnh nghe Tạ tiên sinh dạy, tự nhiên kiến thức cũng tăng nhất định.
Không thể nói là đọc đủ thứ thi thư, nhưng so với những hạ nhân bình thường khác, thì hai nàng cũng coi như có kiến thức sách vở. Hai người này thích đọc sách viết chữ, chủ nhân là Giang Diệu cũng không có cấm đoán mà còn tự thân dạy các nàng viết chữ. Nên mấy năm qua, chữ viết của hai nha hoàn này đúng là giống Giang Diệu đến mấy phần.
Giang Diệu nói: “Muội không phải có ý này. Hôm nay ai cũng không thể giúp muội, chính muội sẽ tự chép xong.”
Nói xong, nàng liền tự mình trở lại bên bàn sách, hướng về Giang Thừa Ngạn ngoắc ngoắc tay, ý tứ là hắn có thể trở về.
Giang Thừa Ngạn biết muội muội tính khí quật cường, cũng không nói thêm nữa, chỉ thân thiết căn dặn vài câu, mới cẩn thận bước ra ngoài.
Giang Diệu ngước mắt lên, thấy Tam ca rốt cục cũng đi ra ngoài, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại mới chép được sáu lần.
Giang Diệu nhíu mày, bóp bóp cánh tay đã có chút tê của mình, âm thầm đem món nợ này tính ở trên người Lục Lưu —— ai bảo hắn không lý do làm nàng nhớ đến hắn.
Giang Diệu cầm bút lên, ở khoảng trắng trên giấy vẽ một cái đầu heo, trền đầu heo ngốc nghếch nàng còn vẽ thêm một cái phát quan mà thường ngày Lục Lưu hay đeo, sau đó nhẹ nhàng chấm chấm mấy nốt lên vẻ mặt không cảm xúc của đầu heo, sau đó mặt mày vui vẻ, cười khanh khách sẵng giọng:
“…Đều do chàng.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày hôm sau Giang Diệu từ rất sớm đã đứng đợi ở đoạn đường mà Tạ Đàm thường đi dạy học, đợi người đi đến, nàng liền cung cung kính kính đem một trăm bản đã sao chép thật tốt giao cho Tạ Đàm kiểm tra.
Tạ Đàm nhìn như người vô tình, nhưng nàng lại rất dễ mềm lòng, tiểu cô nương này là do một tay nàng dạy dỗ, hiện nay nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đỏ lừ, nàng liền biết đêm qua sợ là không ngủ rồi, nàng nhìn mà thấy đau lòng.
Tạ Đàm cầm tập giấy chép phạt dày đặc được xếp cần thận, quay về phía Giang Diệu nói:
“Lúc này tạm tha ngươi. Ngươi cũng mệt mỏi, hôm nay không cần lên lớp, cho ngươi một ngày nghỉ.”
Giang Diệu biết Tạ Đàm là người nói chuyện nghiêm khắc nhưng lòng mềm yếu, nàng nhanh chóng nở nụ cười nói:
“Tạ ơn tiên sinh.”
Sau đó từ trong tay Bảo Cân lấy ra một hộp đựng đồ ăn bằng gỗ tử đàn, đặt lên trên bàn, mở ra bưng lên một đĩa bánh ngọt tinh xảo, đưa đến trước mặt Tạ Đàm:
“Tạ tiên sinh nếm thử đi, đây là bánh học trò tự làm.”
Dung mạo Tạ Đàm không tinh xảo như Kiều Thị, lại cũng không long lanh như Thích thị, mà chỉ là thuộc dạng bình thường, cùng lắm thì chỉ được cho là thanh tú ưa nhìn, nhưng trên người nàng có một luồng khí chất thanh cao khác với tất cả mọi người, phong độ thong dong bình tĩnh, ngay cả nhiều nam tử cũng không theo kịp phong độ của nàng.
Tạ Đàm cười cười, cúi đầu liếc mắt nhìn bánh ngọt để trong đĩa hoa hồng, cầm lấy một khối, nói:
“Ngươi đang hối lộ ta?”
Giang Diệu cười cười, đáp:
“Học trò nào dám? Học trò là muốn bồi tội với Tạ tiên sinh, mong tiên sinh bao dung, không nên tức giận.”
Đạo lý ở đời là không đánh người mặt tươi cười, huống hồ tiểu cô nương này dáng dấp xinh đẹp đáng yêu, tính khí lại rất tốt, trong lòng Tạ Đàm làm sao có thể tức giận được?? Nàng ăn một khối, cảm thấy hương vị không tệ. Giang Diệu lúc này mới bưng trà hoa cúc đưa tới trước mặt Tạ Đàm.
Tạ Đàm vươn tay tiếp nhận, uống một hớp, chuyện này coi như xong.
Sau đó Tạ Đàm vẫn như thường ngày dạy Giang Diệu bình thường.
Chỉ là việc học của Giang Diệu không nặng nề như ba ca ca của nàng, lúc trước mỗi khi rảnh rỗi nàng còn hay tìm Hoắc Tuyền và Tiết biểu tỷ cùng chơi. Mà giờ Hoắc Tuyền còn non nửa năm là tiến cung, mấy ngày nay đều rất bận rộn, Giang Diệu đã nhiều ngày chưa từng thấy tỷ ấy. Còn Tiết biểu tỷ bây giờ đã được định thân cùng Nhị ca nàng, đương nhiên phải tránh hiềm nghi soi mói, nên biểu tỷ cũng không thể thường xuyên đến Trấn Quốc Công phủ chơi như trước.
Hơn nữa tiểu cô nương muốn xuất giá, trong ngày thường phải học này học nọ rất nhiều, thời gian nhàn hạ cũng không có.
Còn có mập biểu đệ của nàng, hết tết liền tiến cung làm thư đồng cho Thuỵ vương, cả ngày đều ở trong hoàng cung, đến chạng vạng tối mới trở về phủ.
Nên tính ra thì chỉ có một mình nàng là nhàn hạ nha… =.=
Giang Diệu chống tay nằm trên giường nhỏ đọc sách.
Bây giờ đã sang xuân, tiểu cô nương mặc trên người một cái áo đơn màu phấn, cổ áo cùng ống tay áo thêu hoa văn phù dung tinh xảo, bộ dáng lười biếng nằm nhoài trên giường, cổ áo hơi mở rộng, thân thể nhỏ bé chính là đang lớn, so với lúc trước thì bánh bao nhỏ đã lớn hơn chút xíu.
Giang Diệu lăn qua lăn lại mấy vòng, thì nghe thấy Bảo Cân đi vào nói:
“Tiểu thư, Nguyên Bảo công tử đến chơi.”
A….Mập biểu đệ.
Giang Diệu đem sách đặt xuống dưới, đứng dậy sửa soạn lại quần áo một chút.
Nàng đi tới bên ngoài, thấy mập biểu đệ mặc một thân cẩm bào xanh lục đang ngồi trên ghế lắc lắc chân, miệng nhỏ bĩu lên bất mãn, chính là dáng vẻ mới bị người ta bắt nạt.
Giang Diệu cũng nghe Kiều Thị nói qua, mập biểu đệ tiến cung bị Thuỵ Vương bắt nạt không ít. Nhưng người ta là Vương gia, lại là chuyện tiểu hài tử cùng nhau chơi đùa, nên mập biểu đệ của nàng chỉ có thể nhịn và nhịn.
Kiều Nguyên Bảo ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Diệu mới kêu một tiếng:
“Tiểu biểu tỷ.”
Sau đó liền bắt đầu khóc lóc tố cáo chính mình ở trong cung bị bắt nạt, theo như mập biểu đệ nói —— Thụy Vương kia quả thực là tiểu Ma vương khó chơi.
Giang Diệu an ủi một lúc thì Kiều Mộ Nghi cũng chạy đến đây tìm đệ đệ.
Kiều Nguyên Bảo làm sao chịu đi? Khóc lóc om sòm chỉ còn thiếu nước lăn lộn trên mặt đất ăn vạ nữa thôi.
Nhưng Kiều Mộ Nghi như sấm rền gió quấn, mặc kệ đệ đệ khóc nháo, nàng trực tiếp lệnh hạ nhân đem Kiều Nguyên Bảo khênh lên xe ngựa.
Vốn Giang Diệu còn nghĩ Thuỵ Vương này tính tình chỉ bướng bỉnh thôi, cũng không đến nỗi sẽ bắt nạt mập biểu đệ của nàng, nhưng hôm nay xem ra… mập biểu đệ còn chịu uỷ khuất nhiều hơn là nàng tưởng.
Lần trước khi biết mập biểu đệ phải tiến cung, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn tìm Lục Lưu giúp đỡ, nhưng sau đó nàng lại suy nghĩ lại, lúc ấy nàng cùng Lục Lưu cũng chưa có quan hệ gì, nếu chuyện này nàng mà tìm hắn giúp đỡ thì dường như có chút làm khó cho hắn
—— vì dù sao Thụy Vương cũng là được nuôi dưỡng dưới tay Thái hậu.
Nhưng vào lúc này, mập biểu đệ thảm như vậy…
。・°°・(>_<)・°°・。
Giữa lúc Giang Diệu nghĩ có nên hay không nên tìm Lục Lưu giúp đỡ thì Trưởng công chúa đã gửi thư đến cho nàng —— nói nàng ngày mai tiến cung cùng Trưởng công chúa thêu thùa.
Trưởng công chúa thuở nhỏ tập võ, đối với nữ công gia chánh một chữ cũng không biết, nhau sau khi Cảnh Huệ đế đại hôn thì sẽ đến phiên Trưởng công chúa cùng Tiết Đằng.
Trưởng công chúa muốn nàng tiến cung cùng thêu thùa, Giang Diệu tự nhiên không lý do cự tuyệt.
Còn Kiều Thị cũng là tán thành nữ nhi cùng Trưởng công chúa qua lại nhiều một chút. Dù sao Trưởng công chúa người ta thường thường tặng đồ. Nếu không phải Trưởng công chúa là cô nương gia thì Kiều Thị sợ là đã nghĩ về chiều hướng khác.
Ngày hôm sau Trưởng công chúa liền lệnh thị vệ điều khiển xe ngựa tới đón Giang Diệu.
Giang Diệu vừa vào đến Ngọc Minh cung liền nghe được âm thanh than thở bên trong của Trưởng công chúa.
Giang Diệu đi qua hành lễ, Trưởng công chúa thấy nàng liền đem nàng kéo đến ngồi xuống bên giỏ thêu.
Tư thế cầm kim của Trưởng công chúa rất kỳ quái sau đó nàng duỗi ra mười đầu ngón tay ai oán nói:
“Diệu Diệu ngươi nhìn ngón tay này… đúng là thêu hoa so với bắn tên, đánh quyền khó hơn nhiều.”
Giang Diệu nhìn mấy ngón tay của Trưởng công chúa, quả thực bàn tay bị đâm rất nhiều chỗ, đỏ phừng lên, lúc này nàng mới khuyên nhủ:
“Thời điểm Trưởng công chúa muốn thêu thùa thì đừng nóng vội, cứ từ từ thôi, chuyện như này cần chậm rãi bình thản, so với bắn tên, đánh quyền đương nhiên không giống nhau.”
Nàng thấy thái độ Trưởng công chúa hiền hoà nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, đem chính kinh nghiệm thêu thùa của mình nói hết cho Trưởng công chúa:
“.. Thời điểm Diệu Diệu mới học cũng thường thường bị chọc vào tay, càng muốn thêu nhanh thì càng dễ dàng làm mình bị thương.”
Trưởng công chúa nhíu mày thở dài, ma ma ở bên cạnh cũng mở miệng, nói:
“Giang tiểu thư nói đúng đó, Trưởng công chúa chớ nóng lòng, cứ từ từ thôi. Ngày sau Trưởng công chúa gả tới Tiết phủ, chỉ cần Trưởng công chúa có tâm ý thì Tiết Các Lã và Tiết phu nhân tự nhiên sẽ thông cảm cho Trưởng công chúa. Hơn nữa… Tiết Phò mã khẳng định cũng không nỡ lòng để Trưởng công chúa thường thường làm việc thêu thùa này đâu.”
Nữ tử Đại Lương, tài tú nghệ là cực kỳ trọng yếu, những đồ vật thiếp thân của phu quân đều do đích thân thê tử của mình làm. Nhưng thân phận Trưởng công chúa so với mọi người không giống nhau, chỉ cần có tâm là được, hiện tại lúc này là nước đến chân mới nhảy nên chỉ có thể học qua loa, mà ngày sau Tiết Đằng cũng sẽ không để cho Trưởng công chúa cao quý may xiêm y cho hắn.
Giang Diệu gật đầu, tán thành lời nói của vị ma ma này. Mấy năm qua Tiết Đằng chinh chiến sa trường, năm hết tết đến mới trở lại, nhưng khi còn bé nàng cùng vị Tiết biểu ca này cũng hay gặp mặt, nàng biết tính tình hắn hiền hoà, xưa này sẽ không làm khó người khác, nên chuyện như này chỉ cần có tâm ý là tốt rồi.
Chỉ là ——
Nàng ngước mắt nhìn vị Trưởng công chúa mặt mày xinh đẹp anh khí này, ngoài miệng tuy nói không muốn gả cho Tiết Đằng, nhưng đời trước sau khi hai người thành thân, tính khí công chúa tuy rằng kiêu căng, nhưng nàng chưa bao giờ thể hiện mình là công chúa mà lại ở Tiết phủ làm một người con dâu ngoan ngoãn hiếu thuận. Bây giờ có thể thật lòng học tập thêu thùa như vậy, xem như đây là một loại tôn trọng đối với Tiết gia.
Cung tỳ bên người Trưởng công chúa đang quỳ trên mặt đất giúp nàng bôi thuốc lên ngón tay.
Giang Diệu lẳng lặng chờ ở một bên, không lên tiếng.
Trưởng công chúa nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương ngồi ở trên ghế, mở miệng nói:
“… Đêm tết Nguyên Tiêu, ta xác thực có việc, nên mới phó thác cho đường ca chăm sóc ngươi. Diệu Diệu, ngươi không giận ta chứ?”
Nói tới Lục Lưu, Giang Diệu có chút khoing được tự nhiên. Nhưng nói thật, một tháng này không thấy hắn, trong lòng nàng rất muốn gặp hắn. Thậm chí nàng đã nghĩ, lúc này tiến cung có thể hay không gặp được hắn, dù xa xa nhìn một chút cũng được.
Giang Diệu vội vàng lắc đầu, ngại ngùng cười cười:
“Không có, Diệu Diệu không giận Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa nói:
“Vậy thì tốt. Có điều Diệu Diệu yên tâm, đường ca của ta quân tử giữ lễ, ta rất tin tưởng đường ca.”
Trong lòng Giang Diệu phản bác, Lục Lưu lúc nào thì quân tử giữ lễ? Hắn đối với nàng, xưa nay đều là động tay động chân. Nhưng chuyện như vậy, bất đắc dĩ thì hắn chính là kẻ xấu xa, cơ mà hai bên đều là tình nguyện và có tình cảm, nên nàng cũng không tính toán gì hắn.
—-ooOoo—–
(*) Dịch thơ:
LẦU HOÀNG HẠC
Người xưa cởi hạc đến nơi đâu
Hoàng hạc còn đây một mái lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Mênh mang mây trắng xóa ngàn thâu
Hán Dương sông tạnh, cây in sắc
Anh vũ bờ thơm, cỏ biếc màu
Chiều tối trông vời đâu quân cố?
Trên sông khói sóng giục ai sầu.
Danh sách chương