Lại nói tới đại phu nhân, thật vất vả đêm nay mới xử lý được nha hoàn của Thu Minh Nguyệt, tâm tình bà rất tốt. Chỉ là lát sau lại nghe nói đại lão gia tới phòng Trầm thị, nhất thời bày ra bộ mặt u ám, vơ lấy ly trà trên bàn quăng xuống đất.

Lí ma ma vừa vặn xốc màn tiến vào, thấy tư thế này, lập tức cả kinh chạy đến ngăn cản.
“Ôi phu nhân của ta, người cũng đừng tức giận như vậy. Nếu như lão thái gia và lão thái quân biết, sẽ nói người lòng dạ hẹp hòi đó.” Bà ta vừa nói vừa cần ly trà trong tay đại phu nhân đặt xuống, liếc mắt nhìn nha hoàn bên người, nàng ta hiểu ý lập tức ra ngoài cửa canh gác.

Đại phu nhân thở hồng hộc ngồi xuống, sắc mặt âm trầm.

“Con hồ ly kia, một chút lại đến quyến rũ lão gia, tức chết ta mà.”

Lí ma ma một bên an ủi “phu nhân, ngài làm gì vì một tiểu thiếp mà giận dữ? Không đáng giá. Trầm thị kia bên ngoài mười mấy măn, nhưng vì lão gia sinh hạ hai đứa con. Nàng ta vừa được lão gia đón về, nếu lúc này vắng vẻ nàng, khó tránh rơi xuống cái tiếng bất nhân bất nghĩa, lọt vào tai lão thái gia, lão thái quân cũng không tốt.”
Đại phu nhân cũng biết điều này, nhưng trong lòng không kiềm được sự hoảng sợ. Bà nhìn Lí ma ma bên cạnh, Lí ma ma là vú nuôi của bà, mấy năm nay theo bên người cũng đưa ra không ít kế sách.

“Ma ma, ngươi cũng biết, lão gia tâm không ở chỗ ta, mấy năm nay lạnh nhạt với ta là sự thật. Nếu không có Minh Hà, chỉ sợ…” Đại phu nhân nói đến đây mắt mày ảm đạm, trên khuôn mặt xưa nay vênh váo hung hăng, bây giờ ngược lại thêm vài phần đau khổ.
Lí ma ma thấy cũng đau lòng, tròng mắt chuyển động, nói “Phu nhân đừng quên, Trầm thị đến đây, chịu lạnh nhạt không phải chỉ mình người.”

Đại phu nhân ngẩn ra, sau đó lại lộ vẻ mặt ghét bỏ

“Ngươi nói là tiện nhân Tử Ngọc kia?”

Lí ma ma cười cười “Phu nhân, người đã quên Lệ di nương sao?”

Ánh mắt đại phu nhân chợt lóe, sau lại nhíu mày

“Nàng ta cũng vô dụng, may mắn có được dung mạo đẹp cũng không đạt được tâm lão gia.” Năm đó đại lão gia mê luyến Trầm thị, Lâm thị tức giận, Lí ma ma liền nói lên ý kiến, bảo bà đem một đại nha hoàn đẹp mắt cho lão gia làm thông phòng. Lâm thị lúc trước vạn lần không đồng ýh, nhưng mắt thấy số lần đại lão gia bước vào phòng mình ngày càng ít, liền phải làm theo.

Nha đầu này thật ra cũng không chịu thua kém, làm thông phòng cho đại lão gia ba tháng liền thăng thành di nương. Mà đoạn thoài gian kia, số lần đại lão gia đi gặp Trầm thị ít lại. Lâm thị lúc này mới yên tâm. Lại không nghĩ rằng, Lệ di nương kia cũng là không xài được. Chẳng qua chỉ mới mấy tháng, đại lão gia đã vắng vẻ nàng ta, khiến Lâm thị tức giận vô cùng.

Lí ma ma cười đến bí hiểm “Phu nhân, Lệ di nương không có đứa nhỏ, lại xuất thân nha hoàn, trong phủ này không có chỗ nương tựa, lão gia mấy năm nay cũng không cưng chiều nàng, cũng chỉ dựa vào người ban ân mà sống. HUống hồ nàng ta vốn nhờ người mới có phúc phận này. Người ta nói tích gió thành bão, bây giờ cũng tới lúc để Lệ di nương báo ân.

Đại phu nhân hé mắt “Ma ma nói rất đúng.”

Thê thiếp cổ đại cấp bậc rất khắc nghiệt, mỗi ngày phải thỉnh an đại phu nhân, sớm chiều chăm chỉ, không thể thiếu sót. Chủ mẫu không tốt còn có thể lập ra quy củ cho thiếp thất. Nay đại phu nhân cũng dùng cái này để khó dễ Trầm thị. Chẳng qua vì không tìm được nhược điểm. Trầm thị mỗi ngày đều quy củ, hiếu thuận với lão thái gia và lão thái quân. Dần dần, khúc mắt trong lòng lão thái gia về Trầm thị cũng tiêu tan dần. Hơn nữa Thu Minh Thụy còn nhỏ, học hành lại vô cùng tốt. Điều này khiến cho lão thái gia luôn tự xưng là thanh quý chi lưu cũng vui sướng cực kỳ, cũng biết được Trầm thị giáo dục rất tốt, còn trước mặt đại phu nhân làm trò khen Trầm thị một hồi, khiến bà ta tức giận nắm chặt khăn, biểu tình đáng sợ. Nhìn bộ dạng thụ sủng nhược kinh của Trầm thị, trong mắt bà ta lại hiện lên tia âm độc.

Thu Minh Nguyệt cũng nhìn ra lão thái quân thật sự thích Trầm thị, ngôn từ đủ thân thiết quan tâm, còn có sự áy náy. Có một lần, nàng vô tình nghe Hàn ma ma bên cạnh lão thái quân nói mấy câu, cho nên biết được thì ra Trầm phủ có ơn cứu mạng bà.
Mười tám năm trước, trong cung có chính biến. Trong kinh thành chém chém giết giếu, lão thái quân Cổ thị mang theo con cái cùng người hầu trốn tới Dương Châu. Trên đường hạ nhiên nổi lên máu tham, cướp sạch tiền bạc. Cổ thị mấy ngày bôn ba đã mệt tới cực điểm, giờ phút này tức giận liền ngã bệnh. Thời điểm bà không có đồng nào ăn ngủ ở miếu đổ nát, Mẹ con Ngu thị đang từ nhà mẹ để trở về đi ngang qua cứu giúp, mới cứu được mạng của bà. Trầm thị lại từng bên cạnh giường bệnh của Cổ thị chăm sóc bà nửa tháng, Cổ thị đối với bà rất yêu thích.

Sau đại lão gia tới Dương Châu đón Cổ thị, quen biết Trầm thị, cùng Trầm thị nhất kiến chung tình. Vốn mẫu thân Trầm thị là Ngu thị đã cùng Cổ thị định hôn, sau lại không ngờ đại lão gia sẽ cưới thứ nữ của thái sư, Lâm thị.

Về những gút mắt trong đó, liền có liên quan tới lão tổ tông của Lâm thị vừa qua đời không lâu. Đại Lâm thị là cô cô của Lâm thị, năm đó chính bà ta một tay thao túng khiến Lâm thị gả cho đại lão gia. MỘt đoạn chuyện này, Hàn ma ma nói năng có chút thận trọng, Thu Minh Nguyệt nghe hiểu được. Cảm tình của mẫu thân nàng và đại lão gia đều bị lão tổ tông kia phá hư. Khó trách thái độ đại lão gia đối với Lâm thị vô cùng lạnh nhạt, như thế nào lại cho bà ta chủ trì trung quỹ? Thì ra, vị lão tổ tông kia khi còn sống giao quyền cho Lâm thị, lão tổ tông không thích con dâu của mình là Cổ thị.  Cổ thị sau khi gả vào Đại Lâm thị vẫn không chịu giao lại quyền hành, sau lại giao cho chất tôn nữ nhà mẹ đẻ của bà ta là Lâm thị, còn vô cùng thiên vị, mới khiến Lâm thị cà rỡ không coi ai ra gì như vậy.

Về phần lão tổ tông tại sao không thích Cổ thị, Hàn ma ma cũng không nói. Thu Minh Nguyệt cũng biết, trong đó có bí mật gì đó mà Lão thái quân không muốn để người ta biết. Nàng là tiểu bối, quả thật không nên có tâm tư dò xét chuyện trưởng bối, cho nên cũng không để ý nhiều.

Nói như vậy, cũng khó trách đại lão gia lại có mối tình thắm thiết với Trầm thị như thế.
Nhớ tới hôm đại phu nhân nghe lão thái quân mời nha bà đến phủ để tuyền nha đầu cho ba mẹ con nàng, sắc mặt đen như đáy nồi.

“Ngũ muội muội.”

Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên. Thu Minh Nguyệt ngẩng người, nâng mắt, liền thấy Thu Minh Hiên áo bào trắng, mang theo tươi cười ôn nhuận, chậm rãi đi tới.
“Muội thế nào lại đứng ở đây, nha hoàn đâu?” Thu Minh Hiên đánh giá bốn phía, không thấy nha hoàn của nàng, thanh nhã hỏi.

Thu Minh Nguyệt rất nhanh ché dấu cảm xúc trong mắt mình, lùi ra phía sau vài bước.
“Rảnh rỗi đi dạo chung quanh một chút.”

Thu Minh Hiên thấy nàng cử chỉ đạm mạc xa cách, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, thốt nhiên mở miệng

“Ngũ muội muội chán ghét ta?”

Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chống lại con ngươi đau thuonwg của hắn. Trong lòng như đang xúc động, theo bản năng thốt ra hai chữ

“Không có”

“Vậy tại sao thấy ta lại trốn?” Thu Minh Hiên từng bước tiến lại, Thu Minh Nguyệt lập tức lui về sau.

“Đại ca hiểu lầm.” Trên mặt nàng mang theo nụ cười nhợt nhạt “Nam nữ khác nhau, ta và huynh tuy là huny muội, nhưng không thể quên đi lễ phép.”

Thu Minh Hiên trầm mặc. Thu Minh Nguyệt nhìn nhìn, thấy nha hoàn đang từ xa đi tới, liền cúi đầu nói

“Đại ca, ta còn có việc, về phòng trước.” Nàng nói xong bước đi, thậm chí không thấy được tia mất mác trong mắt Thu Minh HIên.

Nhìn bóng dáng có chút vội vàng của Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Hiên nhíu nhíu mày. Hắn cảm thấy ngũ muội này thật quái lạ, thân không thân, xa cũng không xa.

Đang nghĩ ngợi, nha hoàn đã vội vàng chạy tới.

“Đại thiếu gia, thì ra người ở đây, phu nhân đã tới, gọi người trở về đấy.”

Thu Minh Hiên hoàn hồn, thản nhiên nói “Đã biết.”

Thu Minh Nguyệt vội vã trở về Tuyết Nguyệt các, vẫy vẫy vài nha hoàn, đi vào nội thất, ngồi ở tháp mỹ nhân bằng gỗ tử đàn nhìn ra gốc cây đào ngoài cửa sổ ngẩn người. Màu hống phấn xinh đẹp, tựa như bao phủ bởi sướng khói, đem trí nhớ của nàng đưa tới một người ở thế giới kia…. Nghĩ nghĩ, đôi mắt nàng lại bịt kín một tầng sương trắng, mông lung không rõ thần sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện