-Editor: Nekofighter-
Thu Minh Dung sắc mặt lại thay đổi mấy lần. Ngọc Di nương bị bệnh mấy ngày nay, vẫn không khá hơn. Mới đầu tam lão gia còn thường xuyên tha thiết trìu mến đến thăm, nhưng chẳng bao lâu sau, đã cảm thấy phiền phức. Hơn nữa Bắc Uyển không thiếu nhất chính là nữ nhân, oanh oanh yến yến mỗi ngày đều vây quanh tam lão gia. Tam lão gia vốn háo sắc, lúc này sớm say mê đến không kiềm chế được, làm sao còn nhớ rõ Ngọc Di Nương bệnh nhiều ngày đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt tiều tụy chứ? Ngọc Di Nương thất sủng, những ngày sau của Thu Minh Dung cũng không khá giả, cho nên hiện tại nàng ta mới ôm lấy cây đại thụ Thu Minh Ngọc này, mỗi ngày nịnh bợ, những thứ nữ khác trong tam phòng mới không coi thường nàng.
Nhưng Ngọc di nương tuy nói là di nương, nói trắng ra so với thứ nữ thân phận còn thấp hơn. Theo luật pháp Đại Chiêu, tiểu thiếp sinh con đều nhận chánh thất làm mẹ. Sống chết của di nương cũng không để ý lắm. Lời tuy là thế, nhưng Ngọc di nương dầu gì cũng là mẹ đẻ của Thu Minh Dung. Bà bệnh triền miên, Thu Minh Dung thân là nữ nhi, tất nhiên phải canh giữ bên giường hầu hạ. Giờ phút này nàng ta lại nhàn rỗi ra ngoài, đúng là bất hiếu.
Thu Minh Dung không phải ngu ngốc, tự nhiên nghe được sự sắc bén trong lời nói của Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tỷ quan tâm, di nương quả thật đã khỏe hơn.” Nàng trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, từng câu từng chữ nói.
Khuôn mặt Thu Minh Nguyệt nhẹ ra “Thật sao? Vậy làm phiền thất muội mang ta đi vấn an Ngọc di nương.”
“Ngũ tỷ khách khí” Thu Minh Dung khuôn mặt cứng ngắc,
Thu Minh Nguyệt không hề để ý nàng ta nữa, mà nhìn về phía Thu Minh Ngọc nãy giờ bị bỏ qua
“Tam tỷ vừa rồi gọi muội có việc gì?”
Thu Minh Ngọc cao ngạo nhướng mày. “Ta hỏi ngươi, vừa rồi sao vừa gặp ta đã trốn?”
Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ “Vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên không nhìn thấy tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hừ một tiếng, khinh thường nhìn nàng.
“Không thấy? Ngươi nghĩ ta tin ngươi chắc?”
Thu Minh Nguyệt không nói gì, nói chuyện với loại đầu óc ngốc nghếch như Thu Minh Ngọc, giảng đạo lý căn bản là đàn gảy tai trâu. Nàng lười cùng người như thế cãi lý, lạnh nhạt nói “Tam tỷ nếu không còn việc gì, muội trở về trước.”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Thu Minh Ngọc không nghĩ Thu Minh Nguyệt cư nhiên dám khinh thường mình như vậy, nhất thời gầm một tiếng “Đứng lại.”
Theo tiếng hét phẫn nộ của nàng ta, nha hoàn hai bên đã tự động tiến lên cản Thu Minh Nguyệt, xấu xa nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày “Tam tỷ đây là có ý gì?”
Thu Minh Ngọc thấy Thu Minh Nguyệt không có nửa điểm sợ hãi, càng thêm tức giận. Nàng ta từng bước đi lên, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Thu Minh Nguyệt, mặt mày như tranh, chỉ tùy tiện đứng trên hành lang đã toát lên một cỗ uy nghiêm cao quý. Điều này khiến nàng ta ghen tị phát cuồng. Nàng ta chỉ vào Thu Minh Nguyệt, hung tợn phân phó.
“Ngươi dám coi thường đích nữ ta, tính là bất kính. Hoa Dung, Nguyệt Mạo, vả miệng cho ta!"
“Vâng”
Nàng vừa dứt lời, hai nha hoàn trước mặt trăm miệng một lời đáp ứng, sau đó chậm rãi tiến lên, trên mặt cười lạnh
“Các ngươi muốn làm gì?” Hồng Ngạc thấy tiểu thư nhà mình bị khi dễ, lập tức ngây ngốc đứng chắn trước mặt Thu Minh Nguyệt.
“Tam tiểu thư, sao người lại muốn đánh tiểu thư nhà ta? Người…” Nàng ngăn lại hoa Dung và Nguyệt Mạo, bất mãn chỉ trích Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc giận dữ “Chủ tử không quy củ, nha hoàn cũng y như vậy. Đánh luôn cho ta.”
“Vâng” Hoa Dung Nguyệt Mạo lập tức giơ tay hướng tới Hồng Ngạc. Hồng Ngạc dễ khi dễ như vậy sao? Thân thể nho nhắn nhanh chóng tránh thoát khỏi một cái tát, sau đó thuận tiện nhéo hông Nguyệt Mạo một cái, thẳng cho tới khi nàng ta kêu đau.
“A… Nha đầu chết tiệt ngươi, dám động thủ với ta, ta đánh chết ngươi.” Hoa Dung, Nguyệt Mạo thân là nha hoàn bên người Thu Minh Ngọc, bình thường tự nhiên lây cái tính kiêu căng của nàng ta. Là nha hoàn đích nữ ở đại phòng, thân phận so với những nha hoàn khác trong phủ cao quý hơn vài phần, bình thường cũng không coi ai ra gì, khi dễ người yếu hơn, chưa từng bị ai chống đối lại. Hôm nay tiện nha đầu Hồng Ngạc này nhéo một cái, Nguyệt Mạo làm sao chịu nổi cơn tức này? Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, mười ngón tay nhỏ dài, móng tay bén nhọn hướng khuôn măt mềm mại của Hồng Ngạc vạch tới, trong mắt tràn đầy độc ác.
“Ai da, tam tỷ, trăm triệu lần không thể, ngũ tỷ nếu bị thương, lão thái quân và đại bá sẽ trách tội đó.” Thu Minh Dung bên cạnh giống như tốt bụng cầu xin giùm, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia vui sướng khi người gặp họa. Lời nói ra lại càng chọc giận Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc lập tức nhớ ra tổ mẫu và phụ thân thiên vị ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, ánh mắt càng thêm đỏ hồng.
“Ngươi câm miệng cho ta, ta hôm nay chính là muốn dạy dỗ tiện nhân này thật tốt.” Nàng ta một phen hất Thu Minh Dung, trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, ánh mắt đầy ghen ghét.
Thu Minh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nâng mắt liền lấy Dung Hoa và Nguyệt Mạo tấn công Hồng Ngạc. Thấy Hồng Ngạc sắp bị móng tay làm bị thương, nàng lập tức tiến lên, bắt được tay Nguyệt Mạo
“Dừng tay”
Nguyệt Mạo sửng sốt, Dung Hoa cũng sửng sốt. Cả Thu Minh Dung bị Thu Minh Ngọc mạnh mẽ đẩy ra mém chút té ngã, đang được nha hoàn đỡ dậy cũng sửng sốt. Các nàng đều bị uy nghiêm của Thu Minh Nguyệt nháy mắt làm cho ngây ngốc, có chút không thể hồi thần.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng, mắt phượng trong lành như nước, cũng lạnh như băng. Thu Minh Ngọc vừa rồi ương ngạnh không ai bì nổi kia, bị ánh mắt này liếc quá, lòng không tự giác run rẩy
“Ngươi…”
Thu Minh Nguyệt thản nhiên liếc một cái, sau đó cứu Hồng Ngạc ra.
“Có bị thương không?”
Trong lòng Hồng Ngạc ấm áp “Không có ạ.”
Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, lúc này mới cẩn thận quan sát hai nha hoàn tên Hoa Dung Nguyệt Mạo kia. Vừa nhìn thấy, cơ hồ không nhịn được cười rộ lên. Hai như hoàn này thật đúng là người như tên, mới vừa rồi nàng sở dĩ sửng sốt không phải do Thu Minh Ngọc thình lình gây khó dễ. Lúc nãy vô tình gặp được, nàng biết Thu Minh Ngọc sẽ bới móc gì đó. Chẳng qua nàng đứng ngốc là vì tên hai nha hoàn kia. Quả thực… làm người ta ngoài ý muốn xấu hổ.
Nhìn kỹ hai nha hoàn. Người bên trái một thân áo xanh nhạt, mặt tròn như trứng ngỗng, lông mày thu đồng, mũi khéo léo tinh xảo, môi không điểm mà hồng, dáng người như cây Liễu. Tuy rằng vừa rồi xảy ra một phen chuyện mà tóc có chút hỗn độn nhưng không tổn hại vẻ đẹp của nàng. Linh linh nguyệt sắc, phủ thủ kham liên, xác thực xứng với tên Nguyệt Mạo.
Lại nhìn Hoa Dung bên cạnh đang dìu nàng ta, dung mạo diễm lệ như hoa, lông mi cong vút, đôi mắt to tròn, ngẫu nhiên chớp một cái liền phát sáng, tóat ra một cỗ hương vị quyến rũ. Mũi cao thẳng, mỹ lệ như con lai. Môi anh đào khéo léo, da thịt trắng nỏn, cái cằm hoàn mỹ. Quần áo không che được cái cổ tuyết trắng, đi xuống có thể thấy được bộ ngực đầy đặn mềm mại. Dáng người nàng ta cao gầy, vòng eo duyên dáng, lúc đi cái mông nhỏ đông đưa như cành liễu, thướt tha xinh đẹp.
Chậc chậc! Không nghĩ rằng ánh mắt Thu Minh Ngọc cũng không tồi. Chọn nha hoàn còn xinh đẹp hơn cả chủ tử. Bất quá –
Thu Minh Nguyệt híp híp mắt. Nàng có thể tưởng tượng được, không quá vài năm nữa, hai nha hoàn này tuyệt đối sẽ thành kẻ thù của Thu Minh Ngọc.
Thời đại này nam nhân đều ba vợ bốn nàng hầu. Đại gia tộc cưới vợ, nha hoàn bên cạnh chủ mẫu đa số đều thành nha hoàn thông phòng. Hai nha hoàn này một ôn nhu, một diễm lệ xinh đẹp, dáng người lại hoạt bát. Có thể hiểu được tương lai của Thu Minh Ngọc thảm cỡ nào. Nàng âm thầm lắc đầu. Lâm thị ương ngạnh không chấp nhận nổi một hạt cát trong mắt, tại sao lại không nghĩ tới điều này? Thu Minh Ngọc vừa rồi bị khí thế của Thu Minh Nguyệt dọa sợ, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, lại thấy Thu Minh Nguyệt không nói lời nào, còn đánh giá nha hoàn của mình, căn bản không đem mình để vào mắt, liền tức giận.
“Thu Minh Nguyệt, tiểu tiện nhân này…”
“Thu Minh Ngọc!” Thu Minh Nguyệt đột nhiên khẽ quát, Thu Minh Dung vừa định châm ngòi cũng cả kinh dừng lại.
Thu Minh Ngọc sợ hãi, mở to mắt trừng Thu Minh Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tỉnh lại.
Thu Minh Nguyệt sắc mặt như sương như tuyết, lạnh lùng nhìn Thu Minh Ngọc, khóe miệng hàm chứa tia châm chọc
“Tam tỷ, tỷ luôn mồm nói danh môn quy đức, lúc nào cũng để tôn ti quý tiện lễ nghi liêm sỉ đặt bên miệng, sao hôm nay lại nói ra những lời đó, phụ đức của tỷ bị hủy rồi chăng?”
Thu Minh Ngọc trợn tròn mắt “Ngươi nói gì?” Âm thanh của nàng ta rất lớn, cơ hồ muốn làm vỡ màng nhĩ người ta
Thu Minh Nguyệt nhíu mi, trong mắt đã không còn kiên nhẫn.
“Mẫu thân xuất thân đại gia, vọng tộc khuê tú, lúc nào cũng ghi nhớ nữ tữ trinh đức. Nói vậy tam tỷ cũng phải thành thục tam tòng tứ đức mới đúng. Đức, Ngôn, Dung, Công. Làm nữ tử,quan trọng nhất là phẩm đức, là gốc rễ của bản thân, sau đó là ngôn từ. Tu dưỡng tri thức, nói chuyện khéo léo, lời nói thỏa đáng.” Giọng nói nàng lạnh nhạt, hàm chứa một cỗ sắc bén “Tam tỷ cũng biết Thu gia ta trăm năm danh môn, nhiều thế hệ thanh lưu, chú trọng nhất lễ giáo. Cũng nên biết rằng, hành tất chính, ngôn tất đoan (Đi đứng đàng hoàng, ăn nói đứng đắn). Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tôn kính bề trên, ôn hòa với người dưới.”
Thu Minh Ngọc biến sắc.
Thu Minh Nguyệt cũng không cho nàng ta cơ hội, tiếp tục nói “Chỉ là vừa rồi tam tỷ lại nói ra những từ ngữ thô tục, ti tiện không chịu nổi, đây là kính trọng tổ huấn sao?”
Thu Minh Ngọc cắn răng “Ngươi –“ Nàng trăm triệu không nghĩ tới Thu Minh Nguyệt cư nhiên có thể nhanh mồm nhanh miệng biện luận như vậy.
Lúc này Thu Minh Dung sóng mắt xoay chuyển, cười đi tới, nói “Ngũ tỷ, tam tỷ chẳng qua là nói đùa với tỷ thôi, làm gì phải coi là thật? Chúng ta đều là tỷ muội mà, đúng không?”
Thu Minh Ngọc buồn bực, nghe xong những lời này liền quát to “Ai là tỷ muội với tiện nhân này chứ?”
Thu Minh Dung mím môi, thanh âm hạ thấp
“Tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hất tay áo đang bị nàng lôi kéo, quay đầu chán ghét nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Thu Minh Nguyệt, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ngươi với mụ di nương dụ dỗ người ta kia đều giống nhau, đều thấp hèn, ti ---“
Chữ “tiện” còn chưa nói ra, đã bị Thu Minh Nguyệt tát gảy
“Bốp” một tiếng, vang vọng chân trời, làm mọi người chấn kinh. Ai cũng trừng lớn mắt, khó tin nhìn Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Ngọc bụm mặt, hoàn toàn không nghĩ tới Thu Minh Nguyệt lại dám đánh nàng
“Ngươi---“
Thu Minh Nguyệt giờ phút này đã muốn bỏ đi sự lạnh nhạt nhã nhặn ngày thường, thay bằng sự lạnh lẽo, khiến cho những lời mắng chửi của Thu Minh Ngọc bị kẹt trong cổ họng. Thu Minh Nguyệt từng bước tiến tới, Thu Minh Ngọc theo bản năng lui về phía sau. Giờ phút này nàng có chút sợ mãi ánh mắt trong sạch lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cũng có lúc sợ sao?” Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng. “Thu Minh Ngọc, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi kiêu căng tùy hứng, liều lĩnh ương ngạnh không nói. Nhưng nếu vũ nhục di nương ta nửa phần, đừng trách ta không khách khí.”
Ánh mắt nàng ngày càng quyết liệt, như một khối băng kết tụ. Thu Minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ hoảng sợ nhìn nàng.
Thu Minh Dung sắc mặt lại thay đổi mấy lần. Ngọc Di nương bị bệnh mấy ngày nay, vẫn không khá hơn. Mới đầu tam lão gia còn thường xuyên tha thiết trìu mến đến thăm, nhưng chẳng bao lâu sau, đã cảm thấy phiền phức. Hơn nữa Bắc Uyển không thiếu nhất chính là nữ nhân, oanh oanh yến yến mỗi ngày đều vây quanh tam lão gia. Tam lão gia vốn háo sắc, lúc này sớm say mê đến không kiềm chế được, làm sao còn nhớ rõ Ngọc Di Nương bệnh nhiều ngày đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt tiều tụy chứ? Ngọc Di Nương thất sủng, những ngày sau của Thu Minh Dung cũng không khá giả, cho nên hiện tại nàng ta mới ôm lấy cây đại thụ Thu Minh Ngọc này, mỗi ngày nịnh bợ, những thứ nữ khác trong tam phòng mới không coi thường nàng.
Nhưng Ngọc di nương tuy nói là di nương, nói trắng ra so với thứ nữ thân phận còn thấp hơn. Theo luật pháp Đại Chiêu, tiểu thiếp sinh con đều nhận chánh thất làm mẹ. Sống chết của di nương cũng không để ý lắm. Lời tuy là thế, nhưng Ngọc di nương dầu gì cũng là mẹ đẻ của Thu Minh Dung. Bà bệnh triền miên, Thu Minh Dung thân là nữ nhi, tất nhiên phải canh giữ bên giường hầu hạ. Giờ phút này nàng ta lại nhàn rỗi ra ngoài, đúng là bất hiếu.
Thu Minh Dung không phải ngu ngốc, tự nhiên nghe được sự sắc bén trong lời nói của Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tỷ quan tâm, di nương quả thật đã khỏe hơn.” Nàng trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, từng câu từng chữ nói.
Khuôn mặt Thu Minh Nguyệt nhẹ ra “Thật sao? Vậy làm phiền thất muội mang ta đi vấn an Ngọc di nương.”
“Ngũ tỷ khách khí” Thu Minh Dung khuôn mặt cứng ngắc,
Thu Minh Nguyệt không hề để ý nàng ta nữa, mà nhìn về phía Thu Minh Ngọc nãy giờ bị bỏ qua
“Tam tỷ vừa rồi gọi muội có việc gì?”
Thu Minh Ngọc cao ngạo nhướng mày. “Ta hỏi ngươi, vừa rồi sao vừa gặp ta đã trốn?”
Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ “Vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên không nhìn thấy tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hừ một tiếng, khinh thường nhìn nàng.
“Không thấy? Ngươi nghĩ ta tin ngươi chắc?”
Thu Minh Nguyệt không nói gì, nói chuyện với loại đầu óc ngốc nghếch như Thu Minh Ngọc, giảng đạo lý căn bản là đàn gảy tai trâu. Nàng lười cùng người như thế cãi lý, lạnh nhạt nói “Tam tỷ nếu không còn việc gì, muội trở về trước.”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Thu Minh Ngọc không nghĩ Thu Minh Nguyệt cư nhiên dám khinh thường mình như vậy, nhất thời gầm một tiếng “Đứng lại.”
Theo tiếng hét phẫn nộ của nàng ta, nha hoàn hai bên đã tự động tiến lên cản Thu Minh Nguyệt, xấu xa nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày “Tam tỷ đây là có ý gì?”
Thu Minh Ngọc thấy Thu Minh Nguyệt không có nửa điểm sợ hãi, càng thêm tức giận. Nàng ta từng bước đi lên, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Thu Minh Nguyệt, mặt mày như tranh, chỉ tùy tiện đứng trên hành lang đã toát lên một cỗ uy nghiêm cao quý. Điều này khiến nàng ta ghen tị phát cuồng. Nàng ta chỉ vào Thu Minh Nguyệt, hung tợn phân phó.
“Ngươi dám coi thường đích nữ ta, tính là bất kính. Hoa Dung, Nguyệt Mạo, vả miệng cho ta!"
“Vâng”
Nàng vừa dứt lời, hai nha hoàn trước mặt trăm miệng một lời đáp ứng, sau đó chậm rãi tiến lên, trên mặt cười lạnh
“Các ngươi muốn làm gì?” Hồng Ngạc thấy tiểu thư nhà mình bị khi dễ, lập tức ngây ngốc đứng chắn trước mặt Thu Minh Nguyệt.
“Tam tiểu thư, sao người lại muốn đánh tiểu thư nhà ta? Người…” Nàng ngăn lại hoa Dung và Nguyệt Mạo, bất mãn chỉ trích Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc giận dữ “Chủ tử không quy củ, nha hoàn cũng y như vậy. Đánh luôn cho ta.”
“Vâng” Hoa Dung Nguyệt Mạo lập tức giơ tay hướng tới Hồng Ngạc. Hồng Ngạc dễ khi dễ như vậy sao? Thân thể nho nhắn nhanh chóng tránh thoát khỏi một cái tát, sau đó thuận tiện nhéo hông Nguyệt Mạo một cái, thẳng cho tới khi nàng ta kêu đau.
“A… Nha đầu chết tiệt ngươi, dám động thủ với ta, ta đánh chết ngươi.” Hoa Dung, Nguyệt Mạo thân là nha hoàn bên người Thu Minh Ngọc, bình thường tự nhiên lây cái tính kiêu căng của nàng ta. Là nha hoàn đích nữ ở đại phòng, thân phận so với những nha hoàn khác trong phủ cao quý hơn vài phần, bình thường cũng không coi ai ra gì, khi dễ người yếu hơn, chưa từng bị ai chống đối lại. Hôm nay tiện nha đầu Hồng Ngạc này nhéo một cái, Nguyệt Mạo làm sao chịu nổi cơn tức này? Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, mười ngón tay nhỏ dài, móng tay bén nhọn hướng khuôn măt mềm mại của Hồng Ngạc vạch tới, trong mắt tràn đầy độc ác.
“Ai da, tam tỷ, trăm triệu lần không thể, ngũ tỷ nếu bị thương, lão thái quân và đại bá sẽ trách tội đó.” Thu Minh Dung bên cạnh giống như tốt bụng cầu xin giùm, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia vui sướng khi người gặp họa. Lời nói ra lại càng chọc giận Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc lập tức nhớ ra tổ mẫu và phụ thân thiên vị ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, ánh mắt càng thêm đỏ hồng.
“Ngươi câm miệng cho ta, ta hôm nay chính là muốn dạy dỗ tiện nhân này thật tốt.” Nàng ta một phen hất Thu Minh Dung, trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, ánh mắt đầy ghen ghét.
Thu Minh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nâng mắt liền lấy Dung Hoa và Nguyệt Mạo tấn công Hồng Ngạc. Thấy Hồng Ngạc sắp bị móng tay làm bị thương, nàng lập tức tiến lên, bắt được tay Nguyệt Mạo
“Dừng tay”
Nguyệt Mạo sửng sốt, Dung Hoa cũng sửng sốt. Cả Thu Minh Dung bị Thu Minh Ngọc mạnh mẽ đẩy ra mém chút té ngã, đang được nha hoàn đỡ dậy cũng sửng sốt. Các nàng đều bị uy nghiêm của Thu Minh Nguyệt nháy mắt làm cho ngây ngốc, có chút không thể hồi thần.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng, mắt phượng trong lành như nước, cũng lạnh như băng. Thu Minh Ngọc vừa rồi ương ngạnh không ai bì nổi kia, bị ánh mắt này liếc quá, lòng không tự giác run rẩy
“Ngươi…”
Thu Minh Nguyệt thản nhiên liếc một cái, sau đó cứu Hồng Ngạc ra.
“Có bị thương không?”
Trong lòng Hồng Ngạc ấm áp “Không có ạ.”
Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, lúc này mới cẩn thận quan sát hai nha hoàn tên Hoa Dung Nguyệt Mạo kia. Vừa nhìn thấy, cơ hồ không nhịn được cười rộ lên. Hai như hoàn này thật đúng là người như tên, mới vừa rồi nàng sở dĩ sửng sốt không phải do Thu Minh Ngọc thình lình gây khó dễ. Lúc nãy vô tình gặp được, nàng biết Thu Minh Ngọc sẽ bới móc gì đó. Chẳng qua nàng đứng ngốc là vì tên hai nha hoàn kia. Quả thực… làm người ta ngoài ý muốn xấu hổ.
Nhìn kỹ hai nha hoàn. Người bên trái một thân áo xanh nhạt, mặt tròn như trứng ngỗng, lông mày thu đồng, mũi khéo léo tinh xảo, môi không điểm mà hồng, dáng người như cây Liễu. Tuy rằng vừa rồi xảy ra một phen chuyện mà tóc có chút hỗn độn nhưng không tổn hại vẻ đẹp của nàng. Linh linh nguyệt sắc, phủ thủ kham liên, xác thực xứng với tên Nguyệt Mạo.
Lại nhìn Hoa Dung bên cạnh đang dìu nàng ta, dung mạo diễm lệ như hoa, lông mi cong vút, đôi mắt to tròn, ngẫu nhiên chớp một cái liền phát sáng, tóat ra một cỗ hương vị quyến rũ. Mũi cao thẳng, mỹ lệ như con lai. Môi anh đào khéo léo, da thịt trắng nỏn, cái cằm hoàn mỹ. Quần áo không che được cái cổ tuyết trắng, đi xuống có thể thấy được bộ ngực đầy đặn mềm mại. Dáng người nàng ta cao gầy, vòng eo duyên dáng, lúc đi cái mông nhỏ đông đưa như cành liễu, thướt tha xinh đẹp.
Chậc chậc! Không nghĩ rằng ánh mắt Thu Minh Ngọc cũng không tồi. Chọn nha hoàn còn xinh đẹp hơn cả chủ tử. Bất quá –
Thu Minh Nguyệt híp híp mắt. Nàng có thể tưởng tượng được, không quá vài năm nữa, hai nha hoàn này tuyệt đối sẽ thành kẻ thù của Thu Minh Ngọc.
Thời đại này nam nhân đều ba vợ bốn nàng hầu. Đại gia tộc cưới vợ, nha hoàn bên cạnh chủ mẫu đa số đều thành nha hoàn thông phòng. Hai nha hoàn này một ôn nhu, một diễm lệ xinh đẹp, dáng người lại hoạt bát. Có thể hiểu được tương lai của Thu Minh Ngọc thảm cỡ nào. Nàng âm thầm lắc đầu. Lâm thị ương ngạnh không chấp nhận nổi một hạt cát trong mắt, tại sao lại không nghĩ tới điều này? Thu Minh Ngọc vừa rồi bị khí thế của Thu Minh Nguyệt dọa sợ, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, lại thấy Thu Minh Nguyệt không nói lời nào, còn đánh giá nha hoàn của mình, căn bản không đem mình để vào mắt, liền tức giận.
“Thu Minh Nguyệt, tiểu tiện nhân này…”
“Thu Minh Ngọc!” Thu Minh Nguyệt đột nhiên khẽ quát, Thu Minh Dung vừa định châm ngòi cũng cả kinh dừng lại.
Thu Minh Ngọc sợ hãi, mở to mắt trừng Thu Minh Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tỉnh lại.
Thu Minh Nguyệt sắc mặt như sương như tuyết, lạnh lùng nhìn Thu Minh Ngọc, khóe miệng hàm chứa tia châm chọc
“Tam tỷ, tỷ luôn mồm nói danh môn quy đức, lúc nào cũng để tôn ti quý tiện lễ nghi liêm sỉ đặt bên miệng, sao hôm nay lại nói ra những lời đó, phụ đức của tỷ bị hủy rồi chăng?”
Thu Minh Ngọc trợn tròn mắt “Ngươi nói gì?” Âm thanh của nàng ta rất lớn, cơ hồ muốn làm vỡ màng nhĩ người ta
Thu Minh Nguyệt nhíu mi, trong mắt đã không còn kiên nhẫn.
“Mẫu thân xuất thân đại gia, vọng tộc khuê tú, lúc nào cũng ghi nhớ nữ tữ trinh đức. Nói vậy tam tỷ cũng phải thành thục tam tòng tứ đức mới đúng. Đức, Ngôn, Dung, Công. Làm nữ tử,quan trọng nhất là phẩm đức, là gốc rễ của bản thân, sau đó là ngôn từ. Tu dưỡng tri thức, nói chuyện khéo léo, lời nói thỏa đáng.” Giọng nói nàng lạnh nhạt, hàm chứa một cỗ sắc bén “Tam tỷ cũng biết Thu gia ta trăm năm danh môn, nhiều thế hệ thanh lưu, chú trọng nhất lễ giáo. Cũng nên biết rằng, hành tất chính, ngôn tất đoan (Đi đứng đàng hoàng, ăn nói đứng đắn). Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tôn kính bề trên, ôn hòa với người dưới.”
Thu Minh Ngọc biến sắc.
Thu Minh Nguyệt cũng không cho nàng ta cơ hội, tiếp tục nói “Chỉ là vừa rồi tam tỷ lại nói ra những từ ngữ thô tục, ti tiện không chịu nổi, đây là kính trọng tổ huấn sao?”
Thu Minh Ngọc cắn răng “Ngươi –“ Nàng trăm triệu không nghĩ tới Thu Minh Nguyệt cư nhiên có thể nhanh mồm nhanh miệng biện luận như vậy.
Lúc này Thu Minh Dung sóng mắt xoay chuyển, cười đi tới, nói “Ngũ tỷ, tam tỷ chẳng qua là nói đùa với tỷ thôi, làm gì phải coi là thật? Chúng ta đều là tỷ muội mà, đúng không?”
Thu Minh Ngọc buồn bực, nghe xong những lời này liền quát to “Ai là tỷ muội với tiện nhân này chứ?”
Thu Minh Dung mím môi, thanh âm hạ thấp
“Tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hất tay áo đang bị nàng lôi kéo, quay đầu chán ghét nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Thu Minh Nguyệt, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ngươi với mụ di nương dụ dỗ người ta kia đều giống nhau, đều thấp hèn, ti ---“
Chữ “tiện” còn chưa nói ra, đã bị Thu Minh Nguyệt tát gảy
“Bốp” một tiếng, vang vọng chân trời, làm mọi người chấn kinh. Ai cũng trừng lớn mắt, khó tin nhìn Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Ngọc bụm mặt, hoàn toàn không nghĩ tới Thu Minh Nguyệt lại dám đánh nàng
“Ngươi---“
Thu Minh Nguyệt giờ phút này đã muốn bỏ đi sự lạnh nhạt nhã nhặn ngày thường, thay bằng sự lạnh lẽo, khiến cho những lời mắng chửi của Thu Minh Ngọc bị kẹt trong cổ họng. Thu Minh Nguyệt từng bước tiến tới, Thu Minh Ngọc theo bản năng lui về phía sau. Giờ phút này nàng có chút sợ mãi ánh mắt trong sạch lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cũng có lúc sợ sao?” Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng. “Thu Minh Ngọc, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi kiêu căng tùy hứng, liều lĩnh ương ngạnh không nói. Nhưng nếu vũ nhục di nương ta nửa phần, đừng trách ta không khách khí.”
Ánh mắt nàng ngày càng quyết liệt, như một khối băng kết tụ. Thu Minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ hoảng sợ nhìn nàng.
Danh sách chương