-Editor: Nekofighter-

Trong phòng, đại phu nhân mặt mày xanh mét, oán hận nhìn Thu Minh Nguyệt đang thảnh thơi đứng một bên.

Đôi mắt lão thái quân sắc bén “Minh Ngọc không quan tâm tỷ muội thân tình, lúc nào cũng khiêu khích Minh Nguyệt. Cho tới giờ, nó chỉ học được mỗi việc ác nhân cáo trạng trước.” Bà lạnh lùng nhìn Thu Minh Ngọc vì chột dạ mà mặt trắng bệch, thản nhiên nói

“Ta thật muốn hỏi xem, cách dạy nữ nhi của con là vậy sao?”

Đại phu nhân cũng không hiểu rõ chân tướng của việc hôm nay, chỉ biết nữ nhi của mình bị ủy khuất, cho nên mới hận lão thái quân bất công, càng thêm tức giận.

“Rõ ràng Thu Minh Nguyệt đánh Minh Ngọc, nương tại sao lại…”

“Mẫu thân.” Thu Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng. Nàng ngẩn đầu nhìn đại phu nhân, đôi mắt trong trẻo vô tội.

“Mẫu thân sao lại đổ oan cho Minh Nguyệt? Dù con không phải thân sinh của người, nhưng người cũng đừng vu xấu cho Minh Nguyệt chứ?”

Thu Minh Ngọc vốn đang có chút sợ hãi, nghe Thu Minh Nguyệt lộ ra vẻ yếu ớt, nàng ta tức giận nghiến răng.

“Thu Minh Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi, ngươi —“

“Câm mồm!” Lão thái quân quay đầu, tức tím mặt. Thu Minh Ngọc sợ hãi câm mồm, sắc mặt trắng bệch.

“Tổ mẫu…”

Lão thái quân vừa hận vừa đau nhìn Thu Minh Ngọc còn chưa thu lại vẻ ghen ghét, sau đó thống hận đại phu nhân dung túng cho nàng ta đến nông nỗi này.

“Tuổi còn nhỏ miệng đã độc ác như vậy, thô bỉ tục tĩu. Con làm gì còn nửa phần bộ dạng tiểu thư khuê các? Quả thật giống một mụ đàn bà chanh chua ở phố phường.”

Nghe vậy, sắc mặt Thu Minh Ngọc càng thêm trắng. Hạ nhân trong phòng cúi đầu hận không thể chôn mặt trong đất, hận không thể ngay lập tức trở thành kẻ điếc người phù.

Trong lòng đại phu nhân cũng hoảng hốt.

“Nương, Minh Ngọc nó…”

Lão thái quân quay đầu nhìn lại “Con xem con dạy ra nữ nhi tốt ra sao kìa.”

Sắc mặt đại phu nhân tái nhợt, lão thái quân thì tức đến ngực chấn động lên xuống.

Thu Minh Nguyệt đi tới, săn sóc giúp bà hít thở.

“Tổ mẫu, tức giận sẽ làm hại cơ thể của người.” Nàng nhận lấy trà Trầm Hương đưa tới, dâng cho lão thái quân.

“Nào, mời người uống một ngụm trà, thuận thuận khí.”

Sắc mặt lão thái quân tốt hơn một chút, phất phất tay.

“Sớm muộn cũng có ngày bị bọn nó làm tức chết mà.”

“Tổ mẫu phúc thọ lâu dài, sao lại nói những lời không may như thế?” Thu Minh Nguyệt giả bộ tức giận nói.

Thu Minh Ngọc hận Thu Minh Nguyệt đã đoạt đi sự sủng ái của tổ mẫu. Giờ phút này, thấy nàng khoe mã trước mặt người, Thu Minh Ngọc càng thêm tức giận.

“Thu Minh Nguyệt, ngươi dung túng nha hoàn đánh chửi thị nữ bên người ta, đã vậy còn động thủ với ta. Chuyện này rõ như ban ngày, thất muội cũng nhìn thấy. Thế nào, ngươi nghĩ muốn chối sao?” Mặt mày nàng ta hiện lên sự độc ác, nhất thời nhớ ra mình còn có nhân chứng. Lúc này, nàng nhất định khiến Thu Minh Nguyệt đẹp mặt.

Thu Minh Dung bị điểm danh cũng tái mặt, đặc biệt khi chống lại ánh mắt cười như không cười của Thu Minh Nguyệt, tâm tình nàng ta càng thêm hoảng loạn.

“Muội…”

Lão thái quân dùng ánh mắt uy nghiêm dừng trên người nàng

“Có phải vậy không?”

Đại phu nhân cũng trừng mắt nhìn Thu Minh Dung

“Thất thần làm gì, câm à? Còn không đem những thứ con biết nói ra.”

Thu Minh Dung giấu đôi tay run rẩy trong áo. Nàng cúi đầu thầm phân tích tình huống.

Thu Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là một thứ nữ không có chỗ dựa, chỉ là nhờ sự sủng ái của lão thái quân, không quyền không thế. Nếu hôm nay mình giúp nàng ta, đại phu nhân nhất định ghi hận. Nhưng nếu giúp Thu Minh Ngọc làm giả chứng cứ, đại phu nhân sẽ thiếu mình một cái nhân tình. Nếu vậy những ngày sau của mình và Ngọc di nương sẽ khá hơn một chút.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ trong chốc lát, Thu Minh Dung đã đưa ra quyết định.

“Hồi tổ mẫu, nha hoàn Hồng Ngạc bên cạnh Ngũ tỷ quả thực có đánh Hoa Dung Nguyệt Mạo bên người tam tỷ. Tổ mẫu có thể bảo các nàng lên, trên người các nàng còn có vết thương đấy.”

Đại phu nhân và Thu Minh Ngọc lập tức thu hồi lo lắng, khiêu khích nhìn Thu Minh Nguyệt.

“Nương, người nghe thấy chưa? Minh Dung đã nói rõ ràng.” Đại phu nhân oán hận nhìn Thu Minh Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia độc ác.

“Một thứ nữ nho nhỏ lại dám không tôn trọng đích nữ, còn dung túng tiện tì đánh người, thật sự là bôi nhọ môn phong trăm năm của Thu gia.”

“Không-” Còn chưa để đại phu nhân nói xong, Trầm thị đã lo lắng kêu lên.

“Không phải đâu lão thái quân. Minh Nguyệt sẽ không làm như vậy, chắc chắn có hiểu lầm.” Bà một bên lo lắng giải thích, một bên lôi kéo Thu Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, rốt cuộc là làm sao thế? Con tại sao lại cùng với tam tiểu thư…”

“Di nương.” Thu Minh Nguyệt đè tay bà, ý bảo bà an tâm. Nàng xoay đầu, nhợt nhạt cười nhìn đại phu nhân.

“Nếu mẫu thân nói Hồng Ngạc đánh Hoa Dung và Nguyệt Mạo, lại có nhân chứng. Vậy mẫu thân không ngại nếu để bọn ra đi ra đối chất một phen chứ? Mặc dù là tử tù thì cũng phải có cơ hội biện bạch đúng không?”

Đại phu nhân hiên ngang nói “Đối chất thì đối chất, đỡ phải nghe người ta nói bản phu nhân oan uổng ngươi” Đại phu nhân rốt cuộc tìm lại được khí thế, lớn tiếng kêu.

“Hoa Dung, Nguyệt Mạo!”

Hoa Dung Nguyệt Mạo lập tức đi tới, cả người chật vật, trên mặt đầy vết bầm tím cùng vết cào, vừa nhìn đã biết là do tranh chấp với người khác để lại. Hai người vừa tới liền quỳ trên đất, khóc nói “Thái quân, xin ngài làm chủ cho chúng nô tỳ.”

Lão thái quân nhíu mày, liếc mắt nhìn Thu Minh Nguyệt.

Hoa Dung Nguyệt Mạo phát huy lợi thế, khóc tới tê tâm liệt phế

“Thái quân, nô tỳ đê hèn, đụng phải ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư thức giận là đúng. Nhưng mà…” Nguyệt Mạo nức nở, âm thầm hung hăng trừng mắt với Thu Minh Nguyệt.

“Nhưng tam tiểu thư là tỷ tỷ của ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư mặc dù không thích hai người nô tỳ, đánh chửi nô tỳ là được, vì sao còn muốn làm nhục tam tiểu thư? Thậm chí còn…” Nàng nói tới đây, dường như có chút sợ hãy, Hoa Dung bện cạnh lập tức tiếp lời.

“Nếu không có hai người nô tỳ chống đỡ, chỉ sợ hôm nay tiểu thư đã…” Nói xong nước mắt nàng ta lại chảy xuống, mặt đầy bi thương, ánh mắt nhìn Thu Minh Nguyệt là đau khổ và tức giận.

Nguyệt Mạo lau nước mắt, lập tức tay áo vén lên, lộ ra những vết xanh tím chói mắt trên cánh tay trắng nõn.

Lão thái quân ngẩn người, tựa như không nghĩ Hoa Dung Nguyệt Mạo lại bị thương nặng như vậy.

Lúc này, Hoa Dung cũng vén áo lên, thương tích trên tay còn nhiều hơn Nguyệt Mạo.

Sắc mặt lão thái quân có chút chìm. Lúc trước nghe Thu Minh Châu nói Thu Minh Ngọc và nha hoàn đều bị thương, vốn nghĩ là do nó gieo gió gặt bão. Nhưng vết thương của Dung Hoa Nguyệt Mạo cũng quá nặng, nếu thật do Thu Minh Nguyệt cố ý làm, vậy thì…

Thu Minh Nguyệt thấy lão thái quân hoài nghi, ảm đạm cười.

“Các ngươi nói xem những vết thương này là do đâu?”

“Đương nhiên là do nha hoàn của ngươi làm.” Đại phu nhân oán hận nói. Bà đương nhiên không đau lòng hai nha hoàn này, quan trọng là…. vết thương của chúng còn có thể để bà dùng để làm cớ trừng trị Thu Minh Nguyệt một phen, để tiêu đi sự tức giận trong lòng bà mấy ngày nay.

Trầm thị sớm bị dọa trắng mặt, muốn nói lại không nói được, chỉ lo lắng nhìn về phía Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt cũng đang nhìn về hướng Thu Minh Dung “Thất muội, muội không có bổ sung gì sao?” Nàng muốn cho Thu Minh Dung một cơ hội cuối cùng.

Thu Minh Dung theo bản năng run lên, ngẩng đầu cười, ánh mắt mang theo chút thương hại.

“Ngũ tỷ, chỉ cần tỷ nhận sai, muội tin đại bá mẫu và tổ mẫu sẽ tha thứ cho tỷ.” Nàng rốt cuộc muốn hãm hại Thu Minh Nguyệt.

Đại phu nhân lập tức đắc ý “Ngươi còn gì để nói?”

Trầm thị sợ hãi thiếu chút nữa té trên đất. Hạ Diệp vội đỡ bà, kêu lên một tiếng.

“Di nương!”

Trầm thị đẩy nàng ra, chạy tới chỗ lão thái quân, cuống quýt quỳ trên đất

” Thái quân, Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Xin người đừng trách phạt nó. Đều là lỗi của thiếp thân, người trách phạt thiếp thân đi.”

“Di nương…” Thu Minh Nguyệt lúc bà chạy tới nhanh chóng đỡ lấy, cũng không muốnbà quỳ trên đất. Bà quỳ, khiến tim nàng hơi đau đớn.

Lão thái quân cũng mềm lòng, đại phu nhân vừa lúc hừ một tiếng.

“Nữ nhi không được dạy dỗ đàng hoàng, di nương ngươi đương nhiên có lỗi.”

Thu Minh Nguyệt thản nhiên xoay đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh như băng, khiến trong lòng đại phu nhân lập tức run lên.

“Xin hỏi mẫu thân, nếu có người vô cớ đánh chửi người, người sẽ mặc kệ hay phản kháng?” Thanh âm nàng thanh nhã đạm mạc, rõ ràng không có chút tức giận nhưng lại khiến người nghe tứ chi đều lạnh.

Đôi mắt sắc lạnh của lão thái quân lui đi vài phần, đổi thành tàn khốc nghiêm khắc.

Thu Minh Ngọc giật mình, còn đại phu nhân lập tức thốt ra “Đương nhiên phản kháng.”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh “Nếu nữ nhi thân sinh của người nhục mạ nữ nhi do tiểu thiếp của trượng phu người sinh ra, ngôn ngữ thô thiển, còn muốn đánh người, người cảm thấy nàng sẽ làm thế nào?” Những chữ cuối cùng nàng nói lớn lên, trung khí mười phần.

Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến vài lần, dù rằng trong lòng bà cho rằng nữ nhi do của tiểu thiếp đều ti tiện, bị đích nữ đánh cũng xứng đánh, nhưng có mặt lão thái quân, bà cũng không dám nói vậy.

Thu Minh Ngọc bất chấp nhiều như vậy, lớn tiếng nói “Thứ nữ chỉ là thứ nữ, thứ nữ trời sinh đê tiện, dù bị đánh thì sao? Cũng là xứng đáng.” Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thu Minh Nguyệt, hận không thể xé nàng thành tám mảnh.

“Ta đánh chửi ngươi phải chịu, lại còn dám phản kháng, đó là không tôn trọng đích nữ, phải kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng…”

Ngoài cửa, đại lão gia vốn đang giữ Thu Minh Thụy lại, ngăn không cho nó chạy vào, nhưng vừa nghe thấy mấy lời kìa, ông đột nhiên nâng mắt, trầm giọng quát một tiếng.

“Làm càn.”

Một tiếng như rung chuyển trời đất, như sấm đánh ngang tai. Thu Minh Ngọc cả kinh, lời còn chưa nói xong đã bị chặn ở cổ họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện