Editor: Nekofighter
Trước khi đi, Thu Minh Châu đứng đợi Minh Nguyệt ở cửa. Nàng ta nhìn tám nha hoàn bộ dạng đặc biệt sau lưng nàng, mặt tươi cười.
“Muội muội thật sự lan tâm huệ chất, tỷ tỷ ta bội phục.”
Thu Minh Nguyệt cười cười, mắt nhìn bốn nha hoàn phía sau Thu Minh Châu. (Trừ ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, các vị chủ tử các trong quý phủ vốn vẫn còn nha hoàn cho nên không tuyển thêm nhiều.)
“Tâm tư của tỷ tỷ cũng thật sự tinh tế, ngày khác muội muội phải tới xin thỉnh giáo rồi.”
Mặt mày Thu Minh Châu tươi sáng, hiền lành cầm tay nàng
“Muội muội có thể tới Liên uyển là vinh hạnh của ta. Tỷ tỷ mặc dù không giàu có, nhưng ly trà nhạt vẫn có.”
Thu Minh Nguyệt mỉm cười “Tốt quá, lúc đó tỷ tỷ cũng đừng chê muội phiền phức nha.”
Thu Minh Châu còn định nói gì đó thì thấy Thu Minh Lan đi ra. Sắc mặt nàng ta thong dong, vẻ u ám lúc nãy khi còn trong phòng đã hoàn toàn biến mất.
“Tứ tỷ, ngũ tỷ.” Nàng mỉm cười tiến lên, nhẹ giọng gọi, một đoàn nha hoàn phía sau cũng theo chào.
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt, còn Thu Minh Châu khẽ quay đầu, chớp mắt nói
“Lục muội muội muốn trở về sao?”
Thu Minh Lan nói:” Tam tỷ đêm qua cả đêm sao chép kinh Phật, muội đến đưa tỷ ấy thuốc an thần.”
Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Lời này của Thu Minh Lan nghe thì bình thường nhưng ẩn ý cực cao thâm. Thu Minh Ngọc là do lão thái quân hạ lệnh cấm túc, theo quy củ, nếu lão thái quân không phân phó thì ngay cả đại phu nhân cũng không thể một mình đi thăm nàng ta. Hiện giờ nghe Thu Minh Lan nói vậy ngụ ý là được lão thái quân cho phép. Nói cách khác, thái độ của lão thái quân đối với Thu Minh Ngọc đã được thả lỏng.
Ánh mắt Thu Minh Châu chợt lóe, hiển nhiên cũng hiểu rõ, nhưng nàng vẫn tươi cười như trước.
“Đã như thế thì lục muội cũng đi nhanh đi. Tam tỷ từ nhỏ tính tình hoạt bát, khó có lúc chép kinh phật cả một đêm. Thật vất vả.”
Thu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy ý cười.
Bình thường nhìn vẻ mặt Thu Minh Châu rất hiền lành, không ngờ lúc hại người cũng không hề qua loa.
Hoạt bát sao? Rõ ràng là đanh đá. Tĩnh tâm sao chép kinh phật, đây không phải lại một lần nữa gợi lại chuyện đại tiểu thư tôn quý bị lão thái quân phạt cấm túc trước mặt mọi người sao? Nha hoàn nhìn thấy rất nhiều, một truyền mười mười truyền trăm, có lẽ địa vị của Thu Minh Ngọc trong phủ bị tuột dốc không ít đi.
Ánh mắt Thu Minh Lan u ám. Nàng đương nhiên phẫn nộ. Thu Minh Ngọc là tỷ tỷ ruột của nàng, nếu có chút lời đồn đãi truyền ra, nàng tự nhiên cũng không có lợi. Nàng có thể coi như không có gì sao? Những lời vừa rồi nói nàng chính là cố ý làm trò cười cho mọi người, muốn từ những nha hoàn này truyền đi cho cả phủ biết. Thu Minh Ngọc tuy rằng chỉ bị cấm túc tạm thời, nhưng lão thái quân vẫn yêu thích nàng. Địa vị của tỷ muội hai người vẫn không thay đổi mấy. Nhưng một câu tùy ý của Thu Minh Châu lại khiến toàn bộ tình thế nghịch chuyển, khiến nàng như ăn phải Hoàng Liên, có khổ nhưng không thể nói.
Nàng cứng ngắc che lại cảm xúc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:” Tứ tỷ quan tâm, muội nhất định nhắn lại từng câu từng chữ cho tam tỷ. Bất quá luận về kinh phật, tam tỷ hẳn sẽ không quen thuộc như tứ tỷ đâu.”
Thu Minh Châu mặt không đổi sắc “Quen tay hay việc thôi mà. Tam tỷ từ nhỏ nhanh nhạy, học gì đều thông suốt. Phật hiệu cao thâm vô cùng, nhưng lấy trí thông minh của tam tỷ thì chỉ vài lần là có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”
Thu Minh Nguyệt cúi đầu, cố gắng nhịn cười. Lời nói của Thu Minh Châu thật châm biếm, dù đem chuyện Thu Minh Ngọc bị phật đường đường chính chính nói ra nhưng không hề tìm được chút sai lầm nào, khiến cho Thu Minh Lan dù tức giận cũng không có chỗ phát tiết, chỉ phải hé mặt lạnh trừng mắt nhìn Thu Minh Châu.
Lúc này, nhị phu nhân được nha hoàn đỡ tay dìu ra. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lại hiện ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.
“Đại tẩu thường xuyên nói nha đầu Minh Ngọc thiên tư bất phàm, lĩnh ngộ rất nhanh. Việc sao chép kinh phật một đêm…” Bà dừng một chút, lại nhìn Thu Minh Châu, khóe miệng hơi cong lên.
“Minh Châu, chỉ sợ sau này con phải cam bái hạ phong rồi.”
Thu Minh Châu phúc thân nói:” Đúng vậy, Minh Châu về sau chắc chắn phải học tập tam tỷ, tam tỷ khoan dung độ lượng, tất nhiên sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Sắc mặt Thu Minh Lan sớm đã đem như đáy nồi. Nhị phu nhân lại gật đầu trả lời
“Đương nhiên, Minh Ngọc tính tình hoạt bát, thích nhất náo nhiệt, con đến, nó đương nhiên rất hoanh nghênh.”
Thu Minh Lan bị lời của nhị phu nhân làm nghẹn, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
Nhị phu nhân xoay đầu nhìn nàng, giống như có chút kinh ngạc.
“A? Minh Lan, không phải con nói muốn đi gặp nha đầu Minh Ngọc sao? Vừa rồi nghe đại tẩu nói nha đầu đó sao chép kinh phật tới không ăn không uống, thân thể có chút không tốt. Giờ này chắc nó đói bụng lắm rồi, con nên đi nhanh đi, đỡ phải để mấy nha hoàn hầu hạ không tốt, khiến nha đầu kia không thoải mái. Lão thái quân sợ là sẽ không vui.”
Sắc mặt Thu Minh Lan ngày càng đen.
Trước khi đi, Thu Minh Châu đứng đợi Minh Nguyệt ở cửa. Nàng ta nhìn tám nha hoàn bộ dạng đặc biệt sau lưng nàng, mặt tươi cười.
“Muội muội thật sự lan tâm huệ chất, tỷ tỷ ta bội phục.”
Thu Minh Nguyệt cười cười, mắt nhìn bốn nha hoàn phía sau Thu Minh Châu. (Trừ ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, các vị chủ tử các trong quý phủ vốn vẫn còn nha hoàn cho nên không tuyển thêm nhiều.)
“Tâm tư của tỷ tỷ cũng thật sự tinh tế, ngày khác muội muội phải tới xin thỉnh giáo rồi.”
Mặt mày Thu Minh Châu tươi sáng, hiền lành cầm tay nàng
“Muội muội có thể tới Liên uyển là vinh hạnh của ta. Tỷ tỷ mặc dù không giàu có, nhưng ly trà nhạt vẫn có.”
Thu Minh Nguyệt mỉm cười “Tốt quá, lúc đó tỷ tỷ cũng đừng chê muội phiền phức nha.”
Thu Minh Châu còn định nói gì đó thì thấy Thu Minh Lan đi ra. Sắc mặt nàng ta thong dong, vẻ u ám lúc nãy khi còn trong phòng đã hoàn toàn biến mất.
“Tứ tỷ, ngũ tỷ.” Nàng mỉm cười tiến lên, nhẹ giọng gọi, một đoàn nha hoàn phía sau cũng theo chào.
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt, còn Thu Minh Châu khẽ quay đầu, chớp mắt nói
“Lục muội muội muốn trở về sao?”
Thu Minh Lan nói:” Tam tỷ đêm qua cả đêm sao chép kinh Phật, muội đến đưa tỷ ấy thuốc an thần.”
Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Lời này của Thu Minh Lan nghe thì bình thường nhưng ẩn ý cực cao thâm. Thu Minh Ngọc là do lão thái quân hạ lệnh cấm túc, theo quy củ, nếu lão thái quân không phân phó thì ngay cả đại phu nhân cũng không thể một mình đi thăm nàng ta. Hiện giờ nghe Thu Minh Lan nói vậy ngụ ý là được lão thái quân cho phép. Nói cách khác, thái độ của lão thái quân đối với Thu Minh Ngọc đã được thả lỏng.
Ánh mắt Thu Minh Châu chợt lóe, hiển nhiên cũng hiểu rõ, nhưng nàng vẫn tươi cười như trước.
“Đã như thế thì lục muội cũng đi nhanh đi. Tam tỷ từ nhỏ tính tình hoạt bát, khó có lúc chép kinh phật cả một đêm. Thật vất vả.”
Thu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy ý cười.
Bình thường nhìn vẻ mặt Thu Minh Châu rất hiền lành, không ngờ lúc hại người cũng không hề qua loa.
Hoạt bát sao? Rõ ràng là đanh đá. Tĩnh tâm sao chép kinh phật, đây không phải lại một lần nữa gợi lại chuyện đại tiểu thư tôn quý bị lão thái quân phạt cấm túc trước mặt mọi người sao? Nha hoàn nhìn thấy rất nhiều, một truyền mười mười truyền trăm, có lẽ địa vị của Thu Minh Ngọc trong phủ bị tuột dốc không ít đi.
Ánh mắt Thu Minh Lan u ám. Nàng đương nhiên phẫn nộ. Thu Minh Ngọc là tỷ tỷ ruột của nàng, nếu có chút lời đồn đãi truyền ra, nàng tự nhiên cũng không có lợi. Nàng có thể coi như không có gì sao? Những lời vừa rồi nói nàng chính là cố ý làm trò cười cho mọi người, muốn từ những nha hoàn này truyền đi cho cả phủ biết. Thu Minh Ngọc tuy rằng chỉ bị cấm túc tạm thời, nhưng lão thái quân vẫn yêu thích nàng. Địa vị của tỷ muội hai người vẫn không thay đổi mấy. Nhưng một câu tùy ý của Thu Minh Châu lại khiến toàn bộ tình thế nghịch chuyển, khiến nàng như ăn phải Hoàng Liên, có khổ nhưng không thể nói.
Nàng cứng ngắc che lại cảm xúc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:” Tứ tỷ quan tâm, muội nhất định nhắn lại từng câu từng chữ cho tam tỷ. Bất quá luận về kinh phật, tam tỷ hẳn sẽ không quen thuộc như tứ tỷ đâu.”
Thu Minh Châu mặt không đổi sắc “Quen tay hay việc thôi mà. Tam tỷ từ nhỏ nhanh nhạy, học gì đều thông suốt. Phật hiệu cao thâm vô cùng, nhưng lấy trí thông minh của tam tỷ thì chỉ vài lần là có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”
Thu Minh Nguyệt cúi đầu, cố gắng nhịn cười. Lời nói của Thu Minh Châu thật châm biếm, dù đem chuyện Thu Minh Ngọc bị phật đường đường chính chính nói ra nhưng không hề tìm được chút sai lầm nào, khiến cho Thu Minh Lan dù tức giận cũng không có chỗ phát tiết, chỉ phải hé mặt lạnh trừng mắt nhìn Thu Minh Châu.
Lúc này, nhị phu nhân được nha hoàn đỡ tay dìu ra. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lại hiện ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.
“Đại tẩu thường xuyên nói nha đầu Minh Ngọc thiên tư bất phàm, lĩnh ngộ rất nhanh. Việc sao chép kinh phật một đêm…” Bà dừng một chút, lại nhìn Thu Minh Châu, khóe miệng hơi cong lên.
“Minh Châu, chỉ sợ sau này con phải cam bái hạ phong rồi.”
Thu Minh Châu phúc thân nói:” Đúng vậy, Minh Châu về sau chắc chắn phải học tập tam tỷ, tam tỷ khoan dung độ lượng, tất nhiên sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Sắc mặt Thu Minh Lan sớm đã đem như đáy nồi. Nhị phu nhân lại gật đầu trả lời
“Đương nhiên, Minh Ngọc tính tình hoạt bát, thích nhất náo nhiệt, con đến, nó đương nhiên rất hoanh nghênh.”
Thu Minh Lan bị lời của nhị phu nhân làm nghẹn, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
Nhị phu nhân xoay đầu nhìn nàng, giống như có chút kinh ngạc.
“A? Minh Lan, không phải con nói muốn đi gặp nha đầu Minh Ngọc sao? Vừa rồi nghe đại tẩu nói nha đầu đó sao chép kinh phật tới không ăn không uống, thân thể có chút không tốt. Giờ này chắc nó đói bụng lắm rồi, con nên đi nhanh đi, đỡ phải để mấy nha hoàn hầu hạ không tốt, khiến nha đầu kia không thoải mái. Lão thái quân sợ là sẽ không vui.”
Sắc mặt Thu Minh Lan ngày càng đen.
Danh sách chương