Từ Thấm Viên đi ra, nàng lại tới Liên uyển. Nửa đường gặp Tiết Vũ Hoa trong rừng cây nhỏ, tựa hồ là hắn cố ý chờ nàng.

“Ngũ muội muội.” Tiết Vũ Hoa một thân y bào quý giá, khuôn mặt tuấn tú. Ánh mắt hắn nhìn Thu Minh Nguyệt nóng rực.

Thu Minh Nguyệt dừng cước bộ, nhìn ra bốn phía, thấy không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thế tử có việc gì?”

Tiết Vũ Hoa muốn mở miệng, lại nhìn Hồng Ngạc bên người nàng.

“Ta có thể nói với ngũ muội muội vài câu không?”

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, Hồng Ngạc nhịn không được nói.

“Thể tử, nam nữ có khác. Tiểu thư nhà ta còn chưa lấy chồng, tình ngay lý gian, lời đồn đãi khó nghe. Sao có thể làm vậy?” Nàng chắn trước mặt Thu Minh Nguyệt, sắc mặt giận dữ.

Tiết Vũ Hoa cũng biết mình lỗ mảng, xấu hổ nói.

“Ngũ muội muội, muội đừng hiểu lầm, ta… ta không phải có ý đó, ta chỉ là…”

Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt đáp:” Ta biết.”

Tiết Vũ Hoa ngẩn ra, thấy nàng một thân xinh đẹp, mặt mày bình thản, thanh lệ như tranh. Nàng cứ như vậy lẳng lặng đứng trong gió, cả người xuất hiện một cỗ khí chất trầm tĩnh ôn nhã, khiến người ta không dời mắt được.

Trong khoảnh khắc, hắn như si mê, chỉ cảm thấy quanh mình là một rừng xanh biếc, trăm hoa đua nở nhưng không hoa nào sánh bằng nàng.

Thu Minh Nguyệt nhíu mày càng sâu:” Ngươi muốn nói gì?”

“Ta…” Tiết Vũ Hoa do dự rồi nói:” Chuyện ngày ấy ta nói, ngũ muội muội đã suy nghĩ kỹ chưa?” Hắn lòng đầy chờ mong nhìn Thu Minh Nguyệt, hy vọng nàng có thể đáp ứng mình.

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, tự nhiên biết hắn nói tới việc gì.

“Hồng Ngạc nói đúng, nam nữ khác biệt, mong thế tử hành động cẩn thận một chút.”

Sắc mặt Tiết Vũ Hoa hơi tái, hiểu ý Thu Minh nguyệt. Nàng là muốn cự tuyệt mình. Mặt mày hắn cố nén thống khổ:” Muội ghét ta?”

Thu Minh Nguyệt thản nhiên nói:” Thế tử quá lo lắng.”

Nắm tay Tiết Vũ Hoa lại buông ra:” Hôm qua, kỳ thật ta…”

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt lạnh xuống:” Gia sự của Hầu phủ, ta vô can.” Không đề cập tới ngày hôm qua còn tốt, nhắc tới nàng liền nghĩ tới một phen tính kế của Tiết Vũ Hoa, khiến cho một nữ tử thiên tình với hắn bị trượng đánh. Mày dài mắt sâu, môi mỏng mà vô tình. Nam tử như vậy, không phải là người thâm tình. Thủ đoạn tốt như vậy, chẳng những hôn sự bị phá hủy hơn phân nửa, lại còn loại được cơ sở ngầm của mẹ đẻ hắn, Tiết quốc Hầu phu nhân an bài bên cạnh hắn.

Còn có, chuyện hôm qua đã để lại cho Tiết quốc Hầu phu nhân một loại ảo giác, đó là chuyện bức tranh cùng mình và Thu Minh Châu chỉ là trùng hợp. Bà ta hiểu rõ con mình, đương nhiên biết Tiết Vũ Hoa không phải loại chủ nhân thích gây khó dễ. Có lẽ, chính mình nên cảm tạ hắn, nếu không nàng còn phải suy nghĩ cách cởi bỏ hiềm nghi. Nàng không biết việc hôm qua Tiết Vũ Hoa nhìn rõ mấy phần, nhưng một nam tử tâm tư thâm trầm như vậy, nàng thật sự không muốn cùng hắn dính dáng nhiều. Huống chi, vào lúc chính mình là cánh chim không gió, không đáng vì một nam nhân mình không thích mà tranh chấp với đại phu nhân, liên lụy mẫu thân và đệ đệ.

Tiết Vũ Hoa đích xác biết tính toán của Thu Minh Nguyệt. Theo kế hoạc ban đầu của hắn, không cần phải để Y Cầm xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ cần nói lý trước mặt mẫu thân sẽ giải quyết được. Chỉ là hôm qua, nàng lại mang Thu Minh Châu tới, hắn liền biết nàng muốn từ bức họa kia làm cho Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan lộ nguyên hình. Nhưng mà, nếu nói vậy, mẫu thân khẳng định hoài nghi nàng. Hắn rõ ràng thủ đoạn của mẫu thân, nếu mẫu thân thật sự ghi hận nàng, cuộc sống sau này của nàng sẽ rất gian khổ, thậm chí tánh mạng cũng gặp nguy hiểm. Tuy rằng phải để Y Cầm vạch tội Thu Minh Ngọc trộm cắp, cởi tội cho Thu Minh Lan, nhưng cũng khá hơn việc nàng mỗi ngày sống dưới tính toán của mẫu thân và di mẫu.

Nhưng, giờ phút này, khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn cảm thấy đau lòng. Nàng là trách hắn vô tình sao? Thu Minh Nguyệt lãnh đạm, nâng bước muốn đi.

Tiết Vũ Hoa cúi đầu nói:” Y Cầm trên tay muội sẽ khiến muội gặp phiền toái, vẫn là giao cho ta đi.”

Hồng Ngạc cả kinh, Thu Minh Nguyệt quay đầu, cười lạnh.

“Ngươi quả nhiên biết.” Khó trách, hôm qua khi nàng trở về, Tiết Vũ Hoa thế nhưng không có nửa phần động tác. Thì ra, chính nàng tự cho là tính kế không chê vào đâu được, không nghĩ rằng, nhất cử nhất động của mình đềm sớm nằm trong tay hắn. Thu Minh Nguyệt cảm thấy phẫn nộ, cảm giác bị người ta nhìn thấu khiến nàng cực kỳ chán ghét.

“Ngươi có thể nói cho mẫu thân ngươi biết. Ta nếu dám làm, sẽ không sợ có người biết.” Nàng chìm mặt, ngữ khí lạnh lẽo.

Tiết Vũ Hoa cười khổ:” Nếu ta muốn nói cho nương thì sẽ không dễ dàng để muội đi cứu Y Cầm rồi.”

Thu Minh Nguyệt nhíu mi:” Ta sẽ không đem nàng giao cho ngươi.”

Tiết Vũ Hoa có chút bất đắc dĩ:” Minh Nguyệt…”

“Câm miệng!” Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đánh gảy lời hắn, ánh mắt không còn kiên nhẫn.

“Tiết Vũ Hoa, chuyện của ta ngươi không cần quản, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí như vậy đối mặt với Tiết Vũ Hoa.

Tiết Vũ Hoa sửng sốt, ánh mắt dần đau đớn.

“Muội.. thật chán ghét ta sao?”

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt cũng thay đổi:” Đúng, ta ghét ngươi, ghét bộ dạng cao cao tại thượng của ngươi, ghét ngươi tự cho là đúng, đem tánh mạng người khác dẫm nát dưới chân. Các người là người hào môn quý tộc, cho tới giờ cũng không biết dân gian khó khăn. Trong mắt các ngươi căn bản không có luân lý. Đối với các ngươi, chỉ có mệnh các ngươi là cao quý, mệnh người khác đều là cỏ cây đê tiện.” Mắt nàng lạnh như băng, giọng sắc như kiếm.

“Ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp chuyện riêng của ta? Dựa vào cái gì mà thao túng tương lai của ta? Ngươi không xứng!”

Ba chữ cuối cùng vô cùng hữu lực, đâm thẳng vào trái tim của Tiết Vũ Hoa Hoa, mặt hắn trắng bệch, thân mình run rẩy. Hồng Ngạc sớm chết đứng một bên, kinh ngạc nhìn Tiết Vũ Hoa thâm trầm, khiếp sợ cơn thịnh nộ của tiểu thư nhà mình.

“Thì ra, trong lòng muội, ta vốn không đáng giá một đồng sao?” Tiết Vũ Hoa như mất hết sức lực, ngữ khí bi ai, khó nén bi thương.

Thu Minh Nguyệt cảm thấy liếc hắn cũng tốn sức:” Giấy không thể gói được lửa. Nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, cần gì phải vội tìm Y Cầm giết người diệt khẩu?” Nàng cười lạnh:” Mặc dù ngươi hôm nay giết Y Cầm, ngươi nghĩ ta sẽ không có biện pháp điều tra chân tướng sao? Ma Tước bay qua cũng còn bóng dáng. Tiết quốc Hầu phu nhân từng làm chuyện gì, chính bà ta hiểu rõ.”

Tiết Vũ Hoa cúi đầu:” Cho dù muội có biết thì sao chứ? Việc đã tới nước này, muội có thể thay đổi được gì? Tâm tư Y Cầm không thuần khiết, giữ lại nàng ta sớm hay muộn cũng mang lại tai vạ cho muội, vẫn là…”

“Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.” Thu Minh Nguyệt vung tay áo, ánh mặt trời xuyên qua khẽ lá, phác thảo nên hình dáng lạnh lùng của nàng.

“Có bản lĩnh ngươi tự mình tìm đi. Tìm được thì tùy ngươi xử trí.”

“Muội biết rõ ta sẽ không…” Tiết Vũ Hoa cảm thấy sâu sắc vô lực. Hắn không rõ vì sao lúc đối mặt với mình, nàng lại luôn bén nhọn như vậy?

Thu Minh Nguyệt đã muốn đi về phía trước:” Hoặc là ngươi nói cho mẫu thân ngươi rằng, Y Cầm trong tay ta. Hoặc là ngươi coi như mình là kẻ câm điếc. Bằng không, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Nàng nói xong liền mang theo Hồng Ngạc rời đi, không hề dừng lại.

Tiết Vũ Hoa đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng xa dần, ánh mắt đau thương, thấp giọng tự nói.

“Minh Nguyệt, muội biết rõ ta sẽ không tổn thương muội, cần gì phải nói những lời ấy?”

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc như đao, đột ngột ngẩng đầu.

“Ai?”

— Xoạt — Xoạt — Xoạt —

Lá cây bốn phía bỗng nhiên hóa thành lưỡi kiếm, nhất tề bay về phía hắn. Hắn cả kinh, lập tức phi thân, ống tay áo vung lên, đem toàn bộ lá quét trở về.

“Ai? Đi ra đây!”

— lộc cộc— lộc cộc— lộc cộc—

Từ rừng cây, một nam tử đẹp đẽ ngồi trên xe lăn đi ra. Lần này, Lãnh Tu cũng không ở phía sau hắn. Hắn nhìn xuống Tiết Vũ Hoa, thần sắc lãnh mạc, đáy mắt mang theo sát khí.

Tiết Vũ Hoa nhìn thấy hắn cũng hơi kinh hãi, sau đó ôm quyền nói:” Thì ra là Vinh thân vương thế tử giá lâm, thất kính, thất kính.”

Phượng Khuynh Li nhìn hắn, giống như ánh mắt khi nãy của Thu Minh Nguyệt.

Tiết Vũ Hoa nhíu mày, chợt nghe Phượng Khuynh Li lạnh lùng nói:” Về sau cách xa nàng một chút.”

Tiết Vũ Hoa nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn hắn.

“Vì sao?”

Phượng Khuynh Li không đổi sắc mặt:” Nàng không phải người ngươi có thể nghĩ tới.”

Ánh mắt Tiết Vũ Hoa chuyển lạnh:” Ta thật không biết, Vinh thân vương thế tử từ khi nào lại ngang ngược vô lý như vậy. Không lẽ người hoàng gia các người đều tranh đoạt như vậy sao?”

Mắt Phượng Khuynh Li nheo lại.

“Tiết thế tử chẳng những muốn tả ủng hữu bão, chẳng lẽ còn nghĩ muốn ăn cả hai bên?” Hắn khẽ cười “Tiết thế tử cũng hơi quá tham lam đi. Ngươi phải biết, tham lam quá cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.” Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, một sợi chỉ bạc đột nhiên nhanh chư chớp bắn ra noài, mang theo sát ý.

Tiết Vũ Hoa vừa hồi phục tinh thần sau lời nói của hắn, lại vội vàng tránh đi, thần sắc ngưng trọng.

“Ngươi biết?” Vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Phượng Khuynh Li cư nhiên biết sự kiện kia.

Một kích qua đi, Phượng Khuynh Li cũng không tiếp tục tấn công nữa, chỉ thản nhiên nói:” Ngươi không cho được thứ nàng muốn. Vẫn nên dẹp phần tâm tư này đi.” Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi. Nữ nhân hắn coi trọng, sao có thể để người khác tùy ý đoạt đi?

Tiết Vũ Hoa vẫn đứng yên tại chỗ, quên việc Phượng Khuynh Li sao lại nhân thức Thu Minh Nguyệt, chỉ dừng lại ở câu nói kia, suy ngẫm thật lâu.

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt âm trầm, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh theo. Hồng Ngạc trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, vài lần muốn thử mở miệng, nhưng đều bị ánh mắt của nàng làm dừng lại. Một đường không nói chuyện, thẳng tới khi đi xuyên qua rừng trúc nhỏ, phía trước là Liên Uyển, Thu Minh Nguyệt mới mở miệng.

“Ngươi muốn nói gì?”

Hồng Ngạc ngẩng đầu, ấp úng nửa ngày không nói ra một câu.

“Nô tỳ…”

“Ngươi muốn hỏi quan hệ của ta và Tiết Vũ Hoa?” Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

“Nô tỳ không dám.” Hồng Ngạc vội vàng cúi đầu “Nô tỳ chỉ cảm thấy… cảm thấy thế tử đối với tiểu thư… hình như là…”

“Hình như cái gì?” Thu Minh Nguyệt lạnh lùng cười “Ngươi cũng biết là hắn thích ta?”

Sắc mặt Hồng Ngạc không được tự nhiên, là vì chữ “thích” Thu Minh Nguyệt nói ra. Tuy rằng biết tư tưởng của tiểu thư nhà mình không gượng ép như những khuê tú bình thường, nhưng ngay cả bây giờ không có ai xung quanh, khi nghe tiểu thư nói ra chữ này, nàng cũng có chút lúng túng.

“Nô tỳ thấy, biểu tình của thế tử vừa rồi tựa hồ rất đau lòng.”

Cước bộ Thu Minh Nguyệt ngừng một chút, quay đầu nhìn nàng. Hồng Ngạc bị ánh mắt kia nhìn tới chột dạ, cúi đầu.

“Tiểu thư…”

Thu Minh Nguyệt nói:” Ngươi cảm thấy ta thật vô tình?”

Hồng Ngạc cuống quít lắc đầu:” Không phải…”

Thu Minh Nguyệt xoay người nhìn ánh chiều loang lổ trên đất, ánh mắt như lướt qua ngàn dặm xa xôi.

“Ta hiện giờ, không có tư cách nghĩ tới những thứ vốn không thuộc về ta.”

Hồng Ngạc chấn động “Tiểu thư?”

Thu Minh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, âm thanh lạnh lùng.

“Hào môn quý công tử, ngươi cảm thấy có thể có bao nhiêu phần thật tình? Người mỗi ngày hầu hạ bên cạnh còn có thể đối xử vô tình như thế, ngươi không cho rằng hắn chỉ nhất thời cảm thấy ta mới mẻ sao?”

Hồng Ngạc không nói gì, Thu Minh Nguyệt lại tiếp tục:” Nếu ta ngay cả thứ duy nhất là tâm cũng không giữ được, thì thật sự, ta chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Hồng Ngạc giật mình, ánh mắt toát ra sự đau lòng.

Thu Minh Nguyệt ngửa đầu, cười đến vân đạm phong khinh.

“Thứ ta muốn, thế giới này không ai có thể cho. Ha ha ha, có lẽ trong mắt người đời, ta là kẻ điên mất rồi.”

Hồng Ngạc nhịn không được, hỏi:” Thứ tiểu thư muốn là gì?”

“Nguyện chiếm được tâm một người, tới già không chia ly.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc không dám tin của Hồng Ngạc, Thu Minh Nguyệt đã muốn đi xa.

Ngày đó, dưới ánh chiều, mùi hoa tỏa bốn phía, bóng dáng tinh tế nhu nhược nhưng thẳng thắn như cây tùng của nàng, kiên định như bàn thạch.

Trong lùm cây, Phượng Khuynh Li kéo xe lăn đi ra, nhớ lại những gì nàng nói:” Nếu ta ngay cả thứ duy nhất là tâm cũng không giữ được, vậy ta thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.”

Thời điểm đó, sự trống rỗng và cô đơn trên mặt nàng xuất hiện, câu cuối cùng hạ xuống như một làn gió nhẹ vững chãi quanh quẩn thật lâu bên tai hắn.

Hắn cúi đầu, thì thào tự nói.

“Suốt đời suốt kiếp chỉ có một đôi sao?” Khóe miệng hắn gợi lên ý cười “Đó là thứ nàng muốn sao? Nếu ta có thể, nàng còn kiên trì không?”

Phía sau, Lãnh Tu ôm kiếm đứng đó.

“Thế tử, cần phải về”

Phượng khuynh Li nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

“Ừ.”

——————-

Thu Minh Nguyệt tay cầm chén trà bạch ngọc, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.

“Tứ tỷ mỗi ngày đều thật nhàn nhã, chọc chết tiểu muội ta.”

Thu Minh Châu bưng một dĩa điểm tâm tới:” Ngũ muội nếu thích cũng có thể nhàn hạ mà.” Nàng đặt điểm tâm lên bàn đá, cười nói.

Thu Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng:” Muội cũng muốn, ài ~ ”

Thu Minh Châu nhịn không được, cười nói:” Muội mới bấy nhiêu tuổi mà cả ngày chỉ biết than thở, cẩn thận có nếp nhăn đấy.”

Thu Minh Nguyệt lơ đểnh, lấy tay chống cằm, cũng không nói lời nào, cứ vậy nhìn nàng.

Thu Minh Châu tươi cười:” Nhìn tỷ làm gì?”

Thu Minh Nguyệt nói:” Tứ tỷ, tỷ rốt cuộc sâu bao nhiêu? VÌ sao càng ở chung với tỷ, muội càng thêm tò mò?”

Thu Minh Châu mặt đầy ý cười:” Lời này của ngũ muội là có ý gì? Tỷ tỷ ta nghe không hiểu?”

“Tứ tỷ, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, tỷ còn muốn giả bộ bí hiểm sao?”

Thu Minh Nguyệt ngồi thẳng lên, nhìn nàng chằm chằm.

“Tứ tỷ, tỷ thu mua Hải Đường từ bao giờ? Hoặc là, Hải Đường ngay từ đầu đã là người của tỷ?” Nàng đã cẩn thận nghĩ tới, nha hoàn tên Hải Đường đột ngột xuất hiện kia có điểm quái dị. Tuy rằng, thoạt nhìn có vẻ hợp tình hợp lý, bất quá, nàng có nghĩ thế nào cũng cảm thấy nha đầu kia là cố ý. Nha hoàn bình thường nếu thấy một đám chủ tử đang đứng, mặc dù hoảng hốt tới đâu thì cũng tìm đường khác mà đi. Dù có hỏi đến, thì cử chỉ điên rồ của Thu Minh Trân cũng không giấu diếm được. Nói cách khác, mục đích của Hải Đường chính là, muốn tất cả mọi người, đặc biệt là Tiết quốc Hầu phu nhân biết chuyện này. Mục đích cuối cùng là, hủy diệt Thu Minh Trân.

Ngày ấy nàng chỉ nói với Thu Minh Châu một chút, không nghĩ tới nàng lại ra tay nhanh như vậy.

Động tác châm trà của Thu Minh Châu dừng một chút, rồi cười nói.

“Thật sự không gì có thể gạt ngũ muội.” Nàng buông ấm trà, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:” Đúng vậy, Hải đường là cơ sở ngầm ta cài vào chỗ nhị tỷ ba năm nay.”

Ba năm trước? Thu Minh Nguyệt trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì.

“Ta chỉ tò mò là, tứ tỷ và nhị tỷ có thù hận gì?”

Ánh mắt Thu Minh Châu thâm thúy, khóe miệng vẫn nhàn nhạt ý cười.

“Không có gì, chỉ là tám năm trước, lúc di nương ta bị bệnh nặng, Nguyệt di nương từng mỗi ngày tới chăm sóc. Sau đó, bệnh của di nương ta ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay.”

Thu Minh Nguyệt chấn động, biểu tình của Thu Minh Châu vẫn như cũ, ngay cả ánh mắt cũng đều bình tĩnh như nước.

“Lúc tỷ giúp di nương sửa sang lại di vật, vô tình phát hiện trong túi hương bà đeo có thứ không sạch sẽ. Trên đó còn có mùi son phấn nhị tỷ từng dùng.”

Hô hấp của Thu Minh Nguyệt bị kiềm hãm, đột nhiên nhớ tới lần Thu Minh Nhứ ôm chầm nàng, nói rằng di nương của nó bị đại phu nhân hại chết, khóc tới tê tâm liệt phế. Nàng giống như nhìn thấy hình ảnh một cô bé chín tuổi cô đơn quỳ gối trên đất, yên lặng đốt vàng mã cho mẹ ruột mình. Cùng Thu Minh Châu hiện tại cùng trải qua nỗi đau như nhau, nhưng bộ dạng lại hoàn toàn tương phản.

Nàng nhìn, tay nắm chén trà hơi siết chặt.

Trong đại gia tộc có bao nhiêu dơ bẩn, nàng đương nhiên rõ ràng. Nàng có thứ gọi là di nương chế bệnh? Có thì chẳng qua là cái cớ chủ mẫu dùng để che dấu âm mưu ngoan độc mà thôi. Nàng từng nghĩ tới tính nhẫn nại của Thu Minh Châu là do bị nhị phu nhân áp bách. Không nghĩ rằng, tạo nên sự lạnh lùng của nàng không phải do mẹ cả, mà là vị Nguyệt di nương khéo léo kia. Đột nhiên, nàng nhớ tới, Vân di nương và Lệ di nương hình như cũng tựa như vậy.

Hai người đó, liệu có thật sự đơn giản?

Trầm mặc một hồi, Thu Minh Châu thản nhiên cười khẽ nói.

“Nhị tỷ gặp phải việc này, mẫu thân có lẽ đã bắt đầu tính toán tương lại cho nhị tỷ. Phụ thân hôm qua cũng đã bắt đầu vắng vẻ Nguyệt di nương. Cứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, phụ thân sẽ không có tâm tư nâng bà ta lên làm bình thê.

Nàng khẽ cười, nhưng THu Minh Nguyệt nhìn thấy nước mắt trong khóe mắt nàng, tựa như áp lực nhiêu năm giờ khắc này mới bộc lộ.

Thu Minh Nguyệt rũ mi mắt, cúi đầu nói:” Tứ tỷ, muốn khóc thì khóc đi.”

Thu Minh Châu nhắm mắt lại, lúc lâu sau lại mở lên. Lệ ở đáy mắt đã mất, chỉ còn lại tiếng cười yếu ớt.

“Hậu viện hào trạch, chỉ có thể đổ máu, không thể rơi lệ.”

Cả người Thu Minh Nguyệt chấn động. Phải trải qua nỗi đau tới cỡ nào mới khiến cho một cô gái chỉ mới mười bốn tuổi lại có tâm hồn già cỗi như thế? Những tháng ngày sau này, ai có thể giúp nàng xoa dịu vết sẹo đây?

Bỗng nhiên nghĩ tới ánh mắt kỳ lạ của Thu Minh Châu khi nhìn thấy người kia.

“Tứ tỷ.”

“Ừ?” Thu Minh Châu quay đầu “Sao?”

Thu Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi ra miệng.

“Tỷ đối với Tiết thế tử…”

Nàng chỉ nói nửa câu, Thu Minh Châu liền hiểu ý. Nàng khẽ cười:” Đây chẳng qua là mơ mộng vô căn cứ mà thôi, ta biết.”

Thu Minh Nguyệt lại kinh ngạc, trong mắt xuất hiện chút đau lòng cùng áy náy.

“Tứ tỷ, tỷ…”

Thu Minh Châu cười hiểu rõ

“Nam tử như hắn, nhìn thì phong lưu đa tình, lại là kẻ vô tình nhất. Đối với ta mà nói, không phải là lương nhân.”

Thu Minh Nguyệt im lặng, chưa từng nghĩ rằng Thu Minh Châu lại hiểu thấu như vậy. Phần lý trí cùng lãnh huyết này, khiến nàng thán phục.

“Bất quá, nếu một ngày có thể gặp người hắn ái mộ, nhất định sẽ trân trọng nàng, che chở nàng cả đời.”

Thu Minh Nguyệt chớp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Tứ tỷ sao lại khẳng định như vậy?”

Thu Minh Châu cười khẽ:” Có câu, kẻ đa tình nhất là người si tình nhất.” Tay nàng đưa chén trà lên môi, mắt nhìn xuống nước trà xanh biếc trong chén.

“Quanh quẩn trong trăm hoa, chỉ vì không tìm được đóa hoa giải ngữ kia.”

“Tứ tỷ xem ra rất hiểu hắn.”

Thu Minh Châu chớp mắt, lát sau nói.

“Thật sao?” Nàng nhìn lá sen trôi trên hồ nước, tựa như một cô gái mỹ lệ đang nhảy múa.

“Có lẽ vậy.” Mắt nàng lóe sáng trong chén trà, thanh âm nỉ non.

“Cũng không biết, người như hắn, cuối cùng sẽ thích dạng nữ tử như thế nào? Nếu thực sự có nữ tử như vậy…” Nàng hạ mi mắt, giọng nói vừa hâm mộ vừa phiền muộn, lại bình tĩnh vô cùng.

“Nàng là hạnh phúc cỡ nào chứ?”

Thu Minh Nguyệt ngạc nhiên. Thu Minh Châu đã thích Tiết Vũ Hoa tới vậy sao? Đôi mi dài hạ xuống che đi đôi mắt phượng chứa đầy phức tạp.,

Nhớ tới những lời Tiết Vũ Hoa đã nói với nàng…

Ánh mắt nàng trầm xuống, tựa như đã kéo dài qua bao nhiêu năm tháng, không thể kéo ra.

“Tứ tỷ, có vài thứ không thể chạm tới. Bởi vì một khi tới gần thì sẽ mất đi. Có lẽ sẽ khiến ta hối tiếc cả đời.”

Thu Minh Châu sửng sốt, trong mắt như có gì đó thổi qua rất nhanh.

“Thật sao?” Nàng nhếch môi, cười thật trong trẻo “Di nương của tỷ cũng từng nói như vậy.”

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt lạnh lùng như trăng. “Đó là vì bà ấy hiểu được thế giới này có bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu dơ bẩn. Nhân sinh là cỡ nào bất đắc dĩ.” Ánh mắt nàng tràn đầy mỉa mai.

“Đối với nhiều người, có thể đó từng là mộng đẹp nhiều năm, nhưng tới khi phồn hoa tan mất, mới biết là ác mộng cả đời.”

Thân thể Thu Minh Châu cứng lại, sắc mặt trắng bệch. Nàng cố gắng nở nụ cười dịu dàng.

“Có lẽ vậy.”

Bưng chén trà lên, thẳng tới khi nước trà đã lạnh, nàng rốt cuộc cũng không còn hứng trí hưởng thức nữa.

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, mở miệng nói.

“Tứ tỷ.”

“Ừ?” Thu Minh Châu giương mắt, vẫn còn mê mang hỏi.

“Sao?”

Lời Thu Minh Nguyệt cứ thế nghẹn lại trong cổ.

“Không có gì, trễ rồi, muội về đây.”

“Ừ.” Thu Minh Châu gật đầu, quay đầu hô một tiếng.

” Hương Thảo, tiễn ngũ muội.” Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ tự mình tiễn khách.

Bất quá, hôm nay nàng lại phân phó nha hoàn, có thể thấy được, tâm tình của nàng hiện tại rất phức tạp.

Thu Minh Nguyệt nhìn sâu nàng một cái, lúc xoay người đi, Thu Minh Châu sau lưng nàng nói một câu.

“Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, ngũ muội làm cách nào có thể khiến nhị tỷ nổi điên trước mặt mọi người, lại như thế nào nhanh chóng khôi phục bình thường.” Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ tới nỗi gần như thì thào tự nói.

Thu Minh Nguyệt dừng bước, quay đầu lại, thấy nàng ấy vẫn ngồi như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén trà, tựa hồ không phải thật sự muốn biết đáp án.

Nàng nheo mắt, thản nhiên nói một câu.

“Ma, ở trong lòng.”

Mi mắt Thu Minh Châu run lên. Lúc này, Thu Minh Nguyệt cũng xaoy người rời đi. Khi rời khỏi Liên uyển, Thu Minh Nguyệt nói với Hương Thảo.

“Trước khi đi Bảo Hoa tự, ngươi phải chiếu cố tứ tỷ nhiều hơn. Nếu có việc gì thì đến Tuyết Nguyệt các tìm ra, nhớ kỹ chưa?”

Hương Thảo không hiểu lắm, chỉ gật đầu thuận theo.

“Vâng.”

Trong lòng Thu Minh Nguyệt an tâm một chút. “Ngươi vào đi, mấy ngày nay là thời kì mẫn nhạy cảm, ngươi phải giúp tứ tỷ coi chừng vài nha hoàn mới tới kia, ngàn vạn lần đừng để họ gây nhiễu loạn cái gì. Tổ mẫu sợ là sẽ không vui.”

“Vâng, nô tỳ hiểu.” Trong lòng Hương Thảo được trấn an. Tiểu thư nhà mình rốt cục không phải chỉ có một mình trong Thu phủ.

Còn chưa bước khỏi Tây Uyển, nàng đã đụng phải Thu Minh Dung và nha hoàn của nàng ta ở cửa.

Thu Minh Nguyệt đi lên hỏi:” Thất muội, muội tới đây làm gì?”

Nghe được giọng nói, Thu Minh Dung vui sướng ngẩng đầu, sắc mặt cầu xin.

“Ngũ tỷ, xin tỷ, cứu Ngọc di nương đi. Bà bệnh ngày càng nghiêm trọng, thuốc đại phu đưa bà cũng có uống, nhưng không chút nào khởi sắc, ngược lại chuyển biến ngày càng xấu.” Nàng nói xong thì đôi mắt đã tràn đầy nước, thần dung tiều tụy, tóc tai rối bù, quần áo cũng không còn gọn gàng xinh đẹp như trước. Xem ra, chuyện lần trước để tam phu nhân bắt được nhược điểm của nàng, cùng quan hệ căng thẳng của nàng và Thu Minh Ngọc đã khiến tam phu nhân rốt cuộc không còn cố kỵ cái gì, đem mẹ con nàng hung hăng chèn ép.

Trong cao môn hậu viện, tiết mục mỗi ngày đều có không phải chính là chính thất và tiểu thiếp tranh thủ tình cảm sao?

“Ngọc di nương bị bệnh thì có phủ y khám, ta không phải đại phu, muội cầu ta có ích gì?”

Thu Minh Dung bắt lấy tay nàng;” Tỷ có thể, ngũ tỷ, ta xin tỷ. Tỷ giúp ta đi, hiện tại chỉ có tỷ có thế giúp ta.” Thu Minh Dung rất cao ngạo, vốn không đem thứ nữ để vào mắt. Nhưng từ khi bị Thu Minh Nguyệt tính kế, địa vị của nàng bị tuột dốc không phanh. Hiện giờ nàng đã chật vật không chịu nổi, chỉ phải cầu đến Thu Minh Nguyệt.

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt:” Tam thẩm không phải có mời phủ y cho bà sao?”

Ánh mắt Thu Minh Dung tràn đầy hận thù:” Mẫu thân nói, phủ y đều chỉ xem bệnh cho chủ tử trong phủ. Di nương chỉ là một tiểu thiếp, không phải chủ tử.”

Trong mắt Thu Minh Nguyệt hiện lên ý cười. Tiểu thiếp sap? Nhìn xem, nhu nhược như tam phu nhân cũng có thời điểm khí thế như vậy.

“Ngũ tỷ…” Thu Minh Dung lắp bắp nhìn nàng.

Thu Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, môi đỏ khẽ mở.

“Hiện giờ nhị thẩm và mẫu thân đang chưởng quản việc bếp núc, muội vì sao không tìm nhị thẩm đi. Tìm ta cũng vô dụng.”

Nhị phu nhân cao ngạo lạnh lùng, cùng tam phòng gần như không lui tới, lại khinh thường tam phu nhân yếu đuối, sao có thể giúp đỡ Thu Minh Dung? Thu Minh Dung tự nhiên cũng biết đạo lý này. Cho nên, nàng mới không tự rước lấy nhúc, đi vòng tới van cầu Thu Minh Nguyệt.

“Ngũ tỷ, hiện tại chỉ có tỷ mới có thể giúp di nương…”

Đôi mắt Thu Minh Nguyệt khẽ chuyển:” Thất muội hay là đi tìm tổ mẫu đi. Nói thế nào thì, Ngọc di nương cũng từng hầu hạ bên cạnh lão thái quân, tổ mẫu vẫn rất thương bà. Nếu biết Ngọc di nương bệnh nặng như vậy, chắc chắn sẽ giúp.”

Trong mắt Thu Minh Dung càng nổi lên hận ý, nha hoàn Hàm Đan bên cạnh nàng vội nói:” Ngũ tiểu thư, van cầu người cứu Ngọc di nương đi. Phu nhân lấy lí do di nương bệnh nặng, cần người chăm sóc, đem tiểu thư nhốt trong Bích Tùng uyển. Hôm nay thừa dịp nha hoàn trông coi không chú ý, chúng ta mới chạy ra được.”

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt nheo lại, ý cười càng sâu.

“Bên người Ngọc di nương không lẽ cả một nha hoàn cũng không có sao?”

Thu Minh Dung gắt gao cắn môi, Hàm Đan vội vàng giải thích.

“Ngũ tiểu thư…”

“Hàm Đan.” Thu Minh DUng hô một tiếng, đã muốn khôi phục bình tĩnh. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.

“Ngũ tỷ muốn biết cái gì?” Nàng không ngốc, tự nhiên biết Thu Minh Nguyệt cố ý nói lảng sang chuyện khác là có mục đích, đơn giản là muốn chiếm chút ưu đãi đây mà. Miệng nàng cười trào phúng, không biết là cười mình hay ai khác.

Quả nhiên, cùng người thông minh nói chuyện không uổng võ mồm.

Thu Minh Nguyệt mím môi cười nhạt:” Thất muội hình như cảm thấy hứng thú với gia sự của Tiết quốc Hầu phủ? Ngay cả hành tung của thế tử cũng biết thật rõ. Phần tâm tư tỉ mỉ này, khiến ta thật bội phục.”

Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Thu Minh Nguyệt, tron mắt lại hàm chứa lãnh ý. Nàng kích động.

“Ngũ… ngũ tỷ… Tỷ đang nói gì? Mội muội ta không hiểu?”

“Không hiểu sao?” Thu Minh Nguyệt ý cười không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống.

“Thất muội không phải nói Ngọc di nương bệnh rất nặng sao, Thất muội không ở trước giường hầu hạ chăm sóc, lại ở lại đây làm chi. Ngọc di nương tỉnh lại nếu không thấy muội, sợ là sẽ rất thương tâm. Tỷ tỷ ta mặc dù không hiểu y thuật, nhưng cũng biết rằng, người bệnh lâu không nên quá kích động, nếu không thì càng nghiêm trọng. Tổ mẫu nếu biết, cũng sẽ trách muội bất hiếu đó.” Thu Minh Nguyệt chậm rãi nói, sau đó quả quyết xoay nười muốn đi.

“Ngũ tỷ” THu Minh Dung bùm một tiếng quỳ trên đất, nắm lấy váy nàng, khóc ròng nói:” Ngũ tỷ, muội sai rồi, về sau không dám nữa, cầu người cứu Ngọc di nương.” Nàng là sợ thật sự. Nàng không ngờ, nhất cử nhất độn của mình đều bị Thu Minh Nuyệt nắm trong tay.

Thu Minh Nguyệt hơi nghiêng người, thần sắc lạnh lùng, không nói lời nào.

Thu Minh Dung cắn răng, nước mắt chảy xuống.

“Đúng vậy, bên cạnh lục tỷ có người của muội, muội…”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng “Giỏi thật, học được cách châm ngòi ly gián.”

Thu Minh Lan dù muốn cùng Thu Minh Ngọc tranh đoạt hôn sự này, cũng không tới mức hãm hại tỷ tỷ ruột của mình, khiến nàng sượng mặt trước mặt mọi người. Huống hồ, Thu Minh Lan vốn thông minh, coi thủ đoạn của nàng ta, một Thu Minh Ngọc không đáng làm tới. Như vậy, chuyện ngày đó còn cách giải thích khác, Thu Minh Lan tất nhiên đã bị người ta châm ngòi, mà người này, chỉ có thể là Thu Minh Dung.

Nàng vung tay áo, mặt mày uy nghiêm.

“Tổ mẫu rất không thích tỷ muội trong phủ nghi kỵ lẫn nhau. Muội lại công nhiên ly gián tam tỷ và lục muội. Muội cho là việc muội làm không ai biết sao? Muội có biết lần này muội làm như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì sẽ có hậu quả thế nào không?” Mắt phượng của nàng lạnh xuống, mắng một tiếng.

“Ngu xuẩn.”

Thu Minh Dung mặt ngày càng trắng, Hàm Đan quỳ bên cạnh cũng nhịn không được vì chủ tử nhà mình cãi lại.

“Ngũ tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta làm vậy cũng là muốn giúp người…”

“Câm mồm.” Thu Minh Dung quay lại, lạnh lùng mắng. Hàm Đan lập tức ngậm miệng, thần sắc vẫn chứa vài phần lên án đối với Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt cười lạnh:” Trong mắt không có trên dưới, khó trách nươi làm việc không hề cố kỵ như vậy.”

THu Minh Dung run rẩy, quay đầu không chút do dự cho Hàm Đan một cái tát.

‘ Bốp’ một tiếng, âm thanh thanh thúy lọt vào tai, cùng với giọng nói giận dữ của Thu Minh Dung.

“Đồ vô liên sỉ, quên thân phận của mình. Chủ tử nói chuyện, ngươi dám chen miệng sao? Trở về tự mình đi lĩnh một gậy đi.”

Hàm Đàn tái nhợt, bụm mặt, khó tin nhìn Thu Minh Dung.

“Tiểu thư?”

“Im miệng.” Thu Minh Dung lại gầm lên một tiếng, ánh mắt tức giận. Hàm Đan run rẩy, cúi đầu, không nói lời nào.

Thu Minh Nguyệt vẫn hờ hững nhìn, lúc này mới thản nhiên mở miệng.

“Muội đả thương nàng ta, nếu tam thẩm hỏi đến, muội phải giải thích thế nào đây?”

Đôi mắt Thu Minh Dung sáng ngời, biết rằng Thu Minh Nguyệt đã không còn kiên trì, thuận theo nói:” Tay chân nàng vụng về, làm đổ dược của di nương, vốn nên phạt nặng, nhưng niệm tình nàng theo muội đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên phạt nhẹ, khiến nàng nhớ kỹ giáo huấn, không dám tái phạm.”

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt nhu hòa một chút, tùy tay hái một chiếc lá xanh xuống.

“Thất muội tính kế lần này thật ra cũng rất tốt, biết dùng kế phản gián.”

Thu Minh Dung cúi đầu, trầm ngâm trong chốc lát, thanh âm trầm thấp, khóe miệng trào phúng.

” Đều do tiện nhân kia, uổng công muội tín nhiệm nàng ta, nàng ta dám phản bội muội. Hừ! Thu Minh Lan tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, muội há có thể thua kém nàng. Cho nên, muội bảo tâm phúc nói cho nàng ta rằng, Tiết quốc Hầu phu nhân đã muốn âm thầm cùng đại phu nhận định ra hôn sự của Tiết quốc Hầu thế tử và Thu Minh Ngọc, lại có thư tay của Tiết Vũ Hoa, nàng ta sao có thể không tin? Nếu nàng ta tín nhiệm con tiện nhân kia như vậy, muội vì sao không lợi dụng cho tốt? Đợi nàng phát hiện mình đã trúng kế, tự nhiên sẽ thu thu thập đứa nha hoàn phản chủ kia, muội hoàn toàn rảnh rỗi, có sao không làm?”

Bên môi Thu Minh Nguyệt tràn đầy ý cười, tự mình đỡ nàng ta dậy, vỗ vỗ tay nàng, cười hiền lành.

“Thất muội quả nhiên nhanh nhạy.”

Thu Minh Dung cúi đầu, không dám kiêu ngạo trước mặt Thu Minh Nguyệt.

“Ngũ tỷ khen ngợi, Minh Dung hổ thẹn.”

Thu Minh Nguyệt ánh mắt an tĩnh như nước:” Nhớ kỹ, ta không dùng người vô dụng. Muội muốn ở cái nhà này sống cho tốt thì mỗi bước đi đều phải suy nghĩ chu toàn.” Những lời này là tha thứ cho nàng, đồng thời cũng là cảnh cáo.

Thu Minh Dung cúi đầu đáp:” Vâng, về sau muội không dám lỗ mãng nữa.”

Thu Minh Nguyệt nhìn về phương xa:” Lần này nếu không phải nhị tỷ nổi điên phân tán tầm mắt mọi người, chỉ sợ muội khó có thể thoát thân.”

Thu Minh Dung run lên. Lúc trước nàng tính kế, tự cho là an bài tới thiên ý vô phùng, lợi dụng lòng ganh tỵ của Thu Minh Lan đối với Thu Minh Ngọc, khiến hai người họ trước mặt lão thái quân và Tiết quốc Hầu phu nhân xấu mặt. Bọn họ mất mặt, chẳng những không thể vào phủ Tiết quốc Hầu, thậm chí ngày sau cũng khó gặp người. Thời điểm đó, nàng muốn trả thù những kẻ đã phản bội mình. Nhưng nàng không nghĩ rằng, nếu chuyện ngày đó nháo lớn, không chỉ Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan bị hủy danh dự, mà toàn bộ tiểu thư chưa xuất giá trong Thu phủ, đương nhiên có cả nàng, cũng bị vạ lây. Nếu không có Hải Đường đột nhiên tới va vào nàng ta, nàng thật không biết chuyện kia sẽ đi tới đâu.

Hiện giờ nghĩ lại, nàng không khỏi lạnh sống lưng, cả trán cũng đổ mồ hôi.

“Ngũ tỷ…”

THu Minh Nguyệt trong lòng tán thưởng. Tốt quá, nàng không nhìn nhầm người, Thu Minh Dung quả thật thông minh.

“Biết giáo huấn là tốt rồi, ngày sau đừng làm việc lỗ mãng nữa, biết chưa?”

THu Minh Dung lúc này sao còn dám phản bác, cúi đầu nói.

“Vâng, sau này ngũ tỷ phân phó thế nào, muội liền làm như vậy.”

Thu Minh Nguyệt lại nói:” Còn có Vãn Phong kia, người đã có hai lòng, sớm tìm cớ đuổi đi. Muội cho là lục muội rất ngốc sao? Lâu ngày, nàng ta sớm muộn cũng phát giác, đến lúc đó, muội mất nhiều hơn được. Về phần nha hoàn tuyển được lần trước, ai có thể dùng, ai không thể, ta nghĩ, không cần ta phải dạy cho muội.”

Thu Minh Dung thẳng lưng nói:” Tạ ơn ngũ tỷ chỉ điểm, muội nhớ kỹ.”

“Ừ.” Thu Minh Nguyệt gật đầu:” Đi thôi, muội không phải nói Ngọc di nương bệnh thật sự nghiêm trọng sao?”

Thu Minh Dung vui mừng vô cùng:” Vâng, di nương nhất định rất muốn gặp Ngũ tỷ.”

Thẳng đến khi bọn họ rời đi, Tiết Vũ Hoa mới từ chỗ tối đi ra. Nhìn bóng dáng Thu Minh Nguyệt dần biến mất, mặt mày ảm đạm mang theo đau đớn.

“Thì ra, nàng đã sống gian khổ như thế sao? Khó trách, nàng không tín nhiệm bất luận kẻ nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện