Editor: Nekofighter aka bibibibili -
Xoảng –
Lâm thị vừa về phòng đã đem bộ chén trà lưu ly trắng thuần thượng hạng trên bàn đập vỡ. Bà ta tức giận tới mặt xanh mét, thở hồng hộc ngồi trên ghế, há mồm liền mắng một câu “Tiểu tiện nhân.”
Thu Minh Lan và Thu Minh Ngọc vừa bước vào, nước trà nóng cứ như vậy văng vào váy các nàng. Y phục mới tinh bị bẩn một mảnh.
“Nương—“ Thu Minh Ngọc chu môi, bất mãn nhìn bà ta, “Đây là mốt mới nhất của năm nay, nương…”
Lâm thị lúc này tức giận nóng đầu, lại không tìm được chỗ trút, lại thấy bộ dạng không vâng lời của Thu Minh Ngọc, bực bội quát một tiếng
“Câm miệng!”
Thu Minh Ngọc sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Nương…” Nương bình thường thương nàng nhất, hôm nay lại nổi giận với nàng, nàng trong lòng có thể không uất ức sao? Thu Minh Lan biết, tỷ tỷ của nàng quen được nuông chiều, không có nửa điểm tâm cơ khôn ngoan, vội vàng lôi kéo tay áo nàng ta, cười đi tới.
“Nương, người đừng tức giận, tam tỷ cũng không phải cố ý chọc người.”
Mắt hạnh của Thu Minh Ngọc trừng lên, nàng chọc giận nương khi nào? Thu Minh Lan cũng mặc kệ nàng ta, phân phó nha hoàn đem mảnh vỡ dọn đi, rồi mới đi tới bên người Lâm thị.
“Nương, mới ngày đầu tiên, người nóng vội cái gì?”
Lâm thị nheo mắt, chỉ thấy Thu Minh Lan cười dựa vào ngực mình, con ngươi mĩ lệ hiện lên tia u ám.
“Nương, người đừng quên, người mới là chính thất của cha. Trầm di nương kia, dù được sủng ái thì cũng chỉ là một di nương thôi, làm sao cũng không vượt qua người được, người cũng không cần phải làm thế.”
Nói đến Lâm thị bực tức nói “Trầm Nhu Giai kia cả người là bộ dạng dụ dỗ, quyến rũ lão gia đến choáng váng đầu óc.”
Thu Minh Lan cười u ám “Nương, người đã vào phủ so với cứ ở bên ngoài làm cha thường xuyên nhớ nhung vẫn tốt hơn.” Miệng nàng hiện lên ý cười “Cha thích bà ta thì thế nào? Bà chung quy cũng chỉ là thiếp, vô luận thế nào cũng không thể lung lay địa vị của người. Nhưng thật ra…. Nương, chuyện quan trọng nhất bây giờ là người phải sinh một đứa con trai. Người nhìn tổ mẫu xem, không phải do Trầm Di Nương kia sinh được con trai nên tổ mẫu mới thích bà ta đó sao? Nếu người sinh nhi tử, thì đó là con trưởng của cha, còn sợ tổ mẫu không vui mừng sao?”
“Con nói đơn giản quá.” Lửa giận của Lâm thị lúc này tiêu tan không ít, bảo Thu Minh Ngọc ngồi bên cạnh mình. Nhìn hai đứa con gái, ánh mắt Lâm thị lộ ra tình mẫu tử dịu dàng.
“Nhiều năm như vậy, nương vẫn không thể mang thai, ài…” Chuyện này vẫn là tâm bệnh của bà. Bà biết lão thái quân không thích mình là do mình không sinh được con trai trưởng cho Thu gia. Lão thái gia tuy rằng cố kỵ nhà mẹ đẻ bà, không nói thêm gì nhưng đương nhiên cũng để ý. Nhưng bà có cách nào đây? Thu Trọng Khanh cũng không thích bà, một tháng lại ít ở trong phòng bà. Trầm Nhu Giai kia sau khi về đây, bà cơ hồ mỗi đêm đều ngồi một mình trong khuê phòng. Bà cũng muốn làm ầm ĩ, nhưng có tác dụng sao? Chuyện này một khi truyền đi, không chỉ Thu gia mất mặt, còn liên lụy cả thái sư phủ sau lưng bà. Đến lúc đó, không từ mà biệt, bà ngay cả chỗ dựa vững chắc là nhà mẹ đẻ cũng mất đi.
Thu Minh Lan trầm mặc. Nàng chẳng qua chỉ là một cô nương khuê phòng, dù thông minh đến đâu cũng bị lễ giáo hạn chế. Nàng chưa lấy chồng, những lời vừa rồi nói ra đã làm tổn hại đức hạnh phụ nữ. Cũng bởi trong phòng không có người ngoài nên nàng mới dám nói lớn mật như vậy.
Nhất thời, hai mẹ con đều im lặng. Chỉ có Thu Minh Ngọc tròng mắt chuyển động, rồi như chợt nhớ ra gì đó, hung tợn nói “Nương, con không thích Thu Minh Nguyệt kia. Con ghét nàng ta, người đuổi nàng đi được không?” Nàng ghen tị Thu Minh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng, hận không thể lấy đao vạch nát mặt nàng ta.
Thu Minh Lan tuy không nói ra nhưng trong lòng cũng ghen tị. Khuôn mặt kia tuy còn chưa phát triển hết nhưng đã có vẻ khuynh thành, so với đại tỷ còn đẹp hơn mấy phần. Trong lòng nàng sao có thể không ghi hận phát cuồng?
Mà trong lòng Lâm thị cũng chỉ nghĩ tới Trầm thị. Bà cảm thấy giữ Trầm thị lại thật là một phiền toái lớn. Không được, phải nghĩ cách đuổi mụ ta đi mới được. Nhớ lại mấy năm trước Thu Trọng Khanh đã có tâm tư cưới nữ nhân kia lên làm bình thê, trong đầu bà liền hoảng sợ.
……………………..
Tuyết Nguyệt các là nơi ở của Thu Minh Nguyệt. Đây là một sân viện nho nhã xinh đẹp, vô luận là lầu các lung linh tinh xảo hay thành lang tinh tĩnh tú lệ đều khiến người ta lưu luyến không quên. Không thể không nói, Thu đại lão gia đối với ba mẹ con nàng quả thật nhiệt tình. Ít nhất ăn, ở, mặc, đi lại của họ cũng không phải dựa theo quy định của thứ tử và thứ nữ.
Bây giờ đã là hoàng hôn, Thu Minh Nguyệt từ buổi sáng sau khi trở về đã ngồi nhìn cửa sổ tới thất thần, sau lại gà gà gật gật ngủ. Thẳng đến khi Hạ Đồng múc nước tiến vào, nàng mới yếu ở tỉnh lại.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Hạ Đồng và Lục Diên một mặt hầu hạ nàng thay quần áo, một mặt nói “Tiểu thư vừa ngủ trưa một chút thì phu nhân đã ghé qua một chuyến…”
“Lục Diên.” Đôi mắt Thu Minh Nguyệt lạnh lùng, đột nhiên ngắt lời Lục Diên.
Lục Diên sửng sốt, thấy ánh mắt Minh Nguyệt trong trẻo nhưng yên lặng, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên cả người. Sắc mặt nàng trắng bệch, có chút không hiểu.
Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn nàng ta, tiếp nhận khăn, lau sạch sẽ mặt mình rồi mới buồn bã nói “KHông biết mình sai chỗ nào sao?”
Lục Diên cắn môi “Xin tiểu thư dạy bảo.” Trong mắt còn lộ vẻ oan ức.
Thu Minh Nguyệt càng thất vọng “Hạ Đồng, nói cho nàng ta biết.”
“Vâng” Hạ Đồng xoay người, nói với Lục Diên “Lục Diên, đây là Thu phủ ở kinh thành, không phải Trầm phủ ở Dương Châu, bây giờ không có Trầm phu nhân, chỉ có Trầm di nương.”
Lục Diên chấn động, thêm vào đó, cả Đông Tuyết, Hồng Ngạc và Tôn ma ma cũng chấn động. Sau đó không hẹn mà cùng nhau hạ mắt, sắc mặt cũng đông cứng lại. Trong đại gia tộc, chú ý nhất là cấp bậc tôn ti. Tuy rằng Lục Diên hôm nay là lỡ miệng nói sai, nhưng chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu để Lâm thị biết, chỉ sợ lại làm lớn chuyện. Các nàng sau khi vào phủ đã được an bài ở chỗ của hạ nhân, cho nên chuyện trong đại sảnh vừa rồi không tận mắt thấy. Nhưng qua hỏi thăm này nọ, các nàng trong lòng đều hiểu được, Thu phủ này nước sâu không thấy đáy, chỉ cần hơi không lưu ý sẽ mãi không trở lại được. Cho nên, không ai cầu tình giùm Lục Diên cả, các nàng biết tính tình của Thu Minh Nguyệt, bề ngoài yên tĩnh lạnh lùng, nói sao làm vậy. Hôm nay Lục Diên tuy rằng buột miệng nói ra, nhưng hai chữ đó có thể sẽ lọt vào tai người có tâm tính kế. Không có bài học này thì không thể nhớ rõ được.
Cho nên, các nàng đều im lặng.
Lục Diên cũng là người thông minh. Nghe Hạ Đồng nói một phen như vậy, tâm trạng đã vô cùng rung động. Sau đó bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Thu Minh Nguyệt.
“Tiểu thư, nô tỳ lỡ lời, thỉnh tiểu thư trách phạt.”
Thu Minh Nguyệt khoác một thân nữ trang vân thủy kim long trên người, mặc cho Hạ Đồng giúp nàng chải đầu.
“Đã biết sai thì ra ngoài chịu phạt đi.”
Động tác trong tay Hạ Đồng dừng một chút, lỡ giựt phải tóc của Thu Minh Nguyệt.
“Sao vậy?” Giọng nói không nhanh không chậm của Minh Nguyệt truyền tới, Hạ Đồng lập tức cúi đầu.
“Nô tỳ đáng chết, làm đau tiểu thư.”
Thu Minh Nguyệt sờ sờ búi tóc nhẵn bóng “Không sao.”
Nàng tiện tay cắm một cây trâm vàng khảm bảo thạch lên đầu, lại nhìn cách ăn mặc của mình: vân vụ yên la sam, bên dưới là quần lụa mỏng, vừa thanh nhã lại không gây thất lễ. Phối hợp với dung nhan đoan trang, lại càng thêm đẹp.
Nàng gật gật đầu, rất hài lòng với cách trang điểm này. Quay đầu lại, nhìn thấy Lục Diên còn quỳ trên đất, trong đôi mắt to mang vẻ thỉnh cầu. Ngảy cả đám người Tôn ma ma phía sau cũng có ý khẩn cầu.
“Ma ma nói suy nghĩ của mình đi!”
Xoảng –
Lâm thị vừa về phòng đã đem bộ chén trà lưu ly trắng thuần thượng hạng trên bàn đập vỡ. Bà ta tức giận tới mặt xanh mét, thở hồng hộc ngồi trên ghế, há mồm liền mắng một câu “Tiểu tiện nhân.”
Thu Minh Lan và Thu Minh Ngọc vừa bước vào, nước trà nóng cứ như vậy văng vào váy các nàng. Y phục mới tinh bị bẩn một mảnh.
“Nương—“ Thu Minh Ngọc chu môi, bất mãn nhìn bà ta, “Đây là mốt mới nhất của năm nay, nương…”
Lâm thị lúc này tức giận nóng đầu, lại không tìm được chỗ trút, lại thấy bộ dạng không vâng lời của Thu Minh Ngọc, bực bội quát một tiếng
“Câm miệng!”
Thu Minh Ngọc sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Nương…” Nương bình thường thương nàng nhất, hôm nay lại nổi giận với nàng, nàng trong lòng có thể không uất ức sao? Thu Minh Lan biết, tỷ tỷ của nàng quen được nuông chiều, không có nửa điểm tâm cơ khôn ngoan, vội vàng lôi kéo tay áo nàng ta, cười đi tới.
“Nương, người đừng tức giận, tam tỷ cũng không phải cố ý chọc người.”
Mắt hạnh của Thu Minh Ngọc trừng lên, nàng chọc giận nương khi nào? Thu Minh Lan cũng mặc kệ nàng ta, phân phó nha hoàn đem mảnh vỡ dọn đi, rồi mới đi tới bên người Lâm thị.
“Nương, mới ngày đầu tiên, người nóng vội cái gì?”
Lâm thị nheo mắt, chỉ thấy Thu Minh Lan cười dựa vào ngực mình, con ngươi mĩ lệ hiện lên tia u ám.
“Nương, người đừng quên, người mới là chính thất của cha. Trầm di nương kia, dù được sủng ái thì cũng chỉ là một di nương thôi, làm sao cũng không vượt qua người được, người cũng không cần phải làm thế.”
Nói đến Lâm thị bực tức nói “Trầm Nhu Giai kia cả người là bộ dạng dụ dỗ, quyến rũ lão gia đến choáng váng đầu óc.”
Thu Minh Lan cười u ám “Nương, người đã vào phủ so với cứ ở bên ngoài làm cha thường xuyên nhớ nhung vẫn tốt hơn.” Miệng nàng hiện lên ý cười “Cha thích bà ta thì thế nào? Bà chung quy cũng chỉ là thiếp, vô luận thế nào cũng không thể lung lay địa vị của người. Nhưng thật ra…. Nương, chuyện quan trọng nhất bây giờ là người phải sinh một đứa con trai. Người nhìn tổ mẫu xem, không phải do Trầm Di Nương kia sinh được con trai nên tổ mẫu mới thích bà ta đó sao? Nếu người sinh nhi tử, thì đó là con trưởng của cha, còn sợ tổ mẫu không vui mừng sao?”
“Con nói đơn giản quá.” Lửa giận của Lâm thị lúc này tiêu tan không ít, bảo Thu Minh Ngọc ngồi bên cạnh mình. Nhìn hai đứa con gái, ánh mắt Lâm thị lộ ra tình mẫu tử dịu dàng.
“Nhiều năm như vậy, nương vẫn không thể mang thai, ài…” Chuyện này vẫn là tâm bệnh của bà. Bà biết lão thái quân không thích mình là do mình không sinh được con trai trưởng cho Thu gia. Lão thái gia tuy rằng cố kỵ nhà mẹ đẻ bà, không nói thêm gì nhưng đương nhiên cũng để ý. Nhưng bà có cách nào đây? Thu Trọng Khanh cũng không thích bà, một tháng lại ít ở trong phòng bà. Trầm Nhu Giai kia sau khi về đây, bà cơ hồ mỗi đêm đều ngồi một mình trong khuê phòng. Bà cũng muốn làm ầm ĩ, nhưng có tác dụng sao? Chuyện này một khi truyền đi, không chỉ Thu gia mất mặt, còn liên lụy cả thái sư phủ sau lưng bà. Đến lúc đó, không từ mà biệt, bà ngay cả chỗ dựa vững chắc là nhà mẹ đẻ cũng mất đi.
Thu Minh Lan trầm mặc. Nàng chẳng qua chỉ là một cô nương khuê phòng, dù thông minh đến đâu cũng bị lễ giáo hạn chế. Nàng chưa lấy chồng, những lời vừa rồi nói ra đã làm tổn hại đức hạnh phụ nữ. Cũng bởi trong phòng không có người ngoài nên nàng mới dám nói lớn mật như vậy.
Nhất thời, hai mẹ con đều im lặng. Chỉ có Thu Minh Ngọc tròng mắt chuyển động, rồi như chợt nhớ ra gì đó, hung tợn nói “Nương, con không thích Thu Minh Nguyệt kia. Con ghét nàng ta, người đuổi nàng đi được không?” Nàng ghen tị Thu Minh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng, hận không thể lấy đao vạch nát mặt nàng ta.
Thu Minh Lan tuy không nói ra nhưng trong lòng cũng ghen tị. Khuôn mặt kia tuy còn chưa phát triển hết nhưng đã có vẻ khuynh thành, so với đại tỷ còn đẹp hơn mấy phần. Trong lòng nàng sao có thể không ghi hận phát cuồng?
Mà trong lòng Lâm thị cũng chỉ nghĩ tới Trầm thị. Bà cảm thấy giữ Trầm thị lại thật là một phiền toái lớn. Không được, phải nghĩ cách đuổi mụ ta đi mới được. Nhớ lại mấy năm trước Thu Trọng Khanh đã có tâm tư cưới nữ nhân kia lên làm bình thê, trong đầu bà liền hoảng sợ.
……………………..
Tuyết Nguyệt các là nơi ở của Thu Minh Nguyệt. Đây là một sân viện nho nhã xinh đẹp, vô luận là lầu các lung linh tinh xảo hay thành lang tinh tĩnh tú lệ đều khiến người ta lưu luyến không quên. Không thể không nói, Thu đại lão gia đối với ba mẹ con nàng quả thật nhiệt tình. Ít nhất ăn, ở, mặc, đi lại của họ cũng không phải dựa theo quy định của thứ tử và thứ nữ.
Bây giờ đã là hoàng hôn, Thu Minh Nguyệt từ buổi sáng sau khi trở về đã ngồi nhìn cửa sổ tới thất thần, sau lại gà gà gật gật ngủ. Thẳng đến khi Hạ Đồng múc nước tiến vào, nàng mới yếu ở tỉnh lại.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Hạ Đồng và Lục Diên một mặt hầu hạ nàng thay quần áo, một mặt nói “Tiểu thư vừa ngủ trưa một chút thì phu nhân đã ghé qua một chuyến…”
“Lục Diên.” Đôi mắt Thu Minh Nguyệt lạnh lùng, đột nhiên ngắt lời Lục Diên.
Lục Diên sửng sốt, thấy ánh mắt Minh Nguyệt trong trẻo nhưng yên lặng, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên cả người. Sắc mặt nàng trắng bệch, có chút không hiểu.
Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn nàng ta, tiếp nhận khăn, lau sạch sẽ mặt mình rồi mới buồn bã nói “KHông biết mình sai chỗ nào sao?”
Lục Diên cắn môi “Xin tiểu thư dạy bảo.” Trong mắt còn lộ vẻ oan ức.
Thu Minh Nguyệt càng thất vọng “Hạ Đồng, nói cho nàng ta biết.”
“Vâng” Hạ Đồng xoay người, nói với Lục Diên “Lục Diên, đây là Thu phủ ở kinh thành, không phải Trầm phủ ở Dương Châu, bây giờ không có Trầm phu nhân, chỉ có Trầm di nương.”
Lục Diên chấn động, thêm vào đó, cả Đông Tuyết, Hồng Ngạc và Tôn ma ma cũng chấn động. Sau đó không hẹn mà cùng nhau hạ mắt, sắc mặt cũng đông cứng lại. Trong đại gia tộc, chú ý nhất là cấp bậc tôn ti. Tuy rằng Lục Diên hôm nay là lỡ miệng nói sai, nhưng chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu để Lâm thị biết, chỉ sợ lại làm lớn chuyện. Các nàng sau khi vào phủ đã được an bài ở chỗ của hạ nhân, cho nên chuyện trong đại sảnh vừa rồi không tận mắt thấy. Nhưng qua hỏi thăm này nọ, các nàng trong lòng đều hiểu được, Thu phủ này nước sâu không thấy đáy, chỉ cần hơi không lưu ý sẽ mãi không trở lại được. Cho nên, không ai cầu tình giùm Lục Diên cả, các nàng biết tính tình của Thu Minh Nguyệt, bề ngoài yên tĩnh lạnh lùng, nói sao làm vậy. Hôm nay Lục Diên tuy rằng buột miệng nói ra, nhưng hai chữ đó có thể sẽ lọt vào tai người có tâm tính kế. Không có bài học này thì không thể nhớ rõ được.
Cho nên, các nàng đều im lặng.
Lục Diên cũng là người thông minh. Nghe Hạ Đồng nói một phen như vậy, tâm trạng đã vô cùng rung động. Sau đó bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Thu Minh Nguyệt.
“Tiểu thư, nô tỳ lỡ lời, thỉnh tiểu thư trách phạt.”
Thu Minh Nguyệt khoác một thân nữ trang vân thủy kim long trên người, mặc cho Hạ Đồng giúp nàng chải đầu.
“Đã biết sai thì ra ngoài chịu phạt đi.”
Động tác trong tay Hạ Đồng dừng một chút, lỡ giựt phải tóc của Thu Minh Nguyệt.
“Sao vậy?” Giọng nói không nhanh không chậm của Minh Nguyệt truyền tới, Hạ Đồng lập tức cúi đầu.
“Nô tỳ đáng chết, làm đau tiểu thư.”
Thu Minh Nguyệt sờ sờ búi tóc nhẵn bóng “Không sao.”
Nàng tiện tay cắm một cây trâm vàng khảm bảo thạch lên đầu, lại nhìn cách ăn mặc của mình: vân vụ yên la sam, bên dưới là quần lụa mỏng, vừa thanh nhã lại không gây thất lễ. Phối hợp với dung nhan đoan trang, lại càng thêm đẹp.
Nàng gật gật đầu, rất hài lòng với cách trang điểm này. Quay đầu lại, nhìn thấy Lục Diên còn quỳ trên đất, trong đôi mắt to mang vẻ thỉnh cầu. Ngảy cả đám người Tôn ma ma phía sau cũng có ý khẩn cầu.
“Ma ma nói suy nghĩ của mình đi!”
Danh sách chương