Tối nay Trầm Tử Trai uống nhiều nên đã có chút say, mặc dù khi trở về đã uống canh giải rượu, cảm giác say cũng không tiêu tán toàn bộ, vả lại vóc người Sử Bích Vân và Hạ Trọng Phương không sai biệt lắm, nàng ta lại mặc xiêm áo của Hạ Trọng Phương, hắn liền nhận lầm, đợi khi chạy gấp tới đỡ thì đã biết không đúng, lúc này nghe được giọng nói, lại cúi đầu nhìn, mới nhìn thấy trong ngực mình không phải Hạ Trọng Phương mà là Sử Bích Vân.
Ở ngoài cửa phòng Hạ Trọng Phương mà hắn đỡ một nữ nhân khác, đợi Hạ Trọng Phương ra ngoài nhìn thấy, đoán chừng đời này sẽ không tha thứ cho hắn. Trầm Tử Trai tự hù dọa đến chảy cả mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ trong nháy mắt đã cầm tay Sử Bích Vân ném nàng ta khỏi người mình, ném tới cách đó không xa.
"Rầm" một tiếng, Sử Bích Vân bị ném đi, có chút không phân biệt được đông nam tây bắc, chỉ thét chói tai một tiếng.
Hạ Trọng Phương nghe được động tĩnh, ra ngoài, chỉ thấy Trầm Tử Trai đang đứng ngoài cửa, Sử Bích Vân lại ngã ở hành lang, không khỏi kinh ngạc hỏi "Sao lại thế này?"
Trầm Tử Trai mở miệng nói: "Bổn vương vừa mới tới đây, nàng chạy thẳng tới nghênh đón Bổn vương, Bổn vương thấy nàng ta mặc xiêm y của nàng, cho là nàng, đương nhiên không tránh ra, đợi đến gần, mới phát hiện không phải là nàng, nên vội vàng tránh được, nàng liền té xuống đất."
Hạ Trọng Phương không dám tin, Sử Bích Vân lại muốn quyến rũ Trầm Tử Trai? Sớm có ma ma đi đỡ Sử Bích Vân, dẫn nàng đi xuống.
Trầm Tử Trai theo Hạ Trọng Phương vào phòng, sắc mặt có chút giận dữ, nói: "Phương nương, xem người nàng mang về là người thế nào? Nếu vừa nãy Bổn vương không nhanh tránh nàng ta ra, nếu nàng ra ngoài nhìn thấy ta đỡ nàng ta thì mọi chuyện sẽ như thế nào?"
Sắc mặt Hạ Trọng Phương cũng không tốt, Sử Bích Vân đây là thấy mình dễ nói chuyện, không giống dáng vẻ của một Vương phi, cho là chỉ cần đến gần Trầm Tử Trai, mình sẽ không làm gì nàng, đúng không? Nàng tức giận đến mức phải thở gấp, gọi Tiền ma ma nói: "Sáng mai, đưa Vân nương ra khỏi phủ đi, nếu nàng nguyện ý đến tiệm son phấn làm người làm, ta vẫn sẽ để nàng ta đến đó. Nhưng ngươi đi giao phó với Tâm nương, chỉ cần coi nàng ta như người làm bình thường mà đối đãi, không cần coi nàng ta là khuê mật của ta. Về sau, không cho nàng ta bước vào vương phủ, ta cũng sẽ không gặp lại nàng ta."
Tiền ma ma nghe những lời này, rốt cuộc cũng thấy sảng khoái một chút, nói: "Vương phi nên sớm bày ra dáng vẻ này, tránh để cho mấy người khác nghĩ vương phi lương thiện dễ bắt nạt, như vậy, ở ngoài cửa phòng. . . . . ." Câu nói kế tiếp, nàng vội nuốt xuống.
Hạ Trọng Phương phân phó xong, đợi Tiền ma ma đi xuống, lúc này mới nhìn về phía Trầm Tử Trai, thấy hắn ngồi bên giường, sắc mặt đã khá hơn một chút, vội rót trà đưa tới, nhỏ giọng nói: "Làm kinh sợ Vương Gia, ta xin bồi lễ với Vương Gia!"
Trầm Tử Trai không nhận trà, chỉ giật giật cánh tay nói: "Mấy buổi tối trước ta luyện phi tiêu, cánh tay đã mỏi nhừ, cầm ly trà cũng sẽ đau nhức."
Bất đắc dĩ Hạ Trọng Phương đành phải ngồi bên cạnh hắn, bưng trà ghé vào môi hắn nói: "Vương Gia mời uống trà!"
Chờ Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lại bưng trà tới, toàn bộ sự tức giận khi nãy của Trầm Tử Trai cũng tiêu tán hết, mặt mày dần dần dãn xuống, lơ đãng xuất hiện nụ cười, liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương, từ từ uống một hớp, khen: "Thơm quá!"
" Trà xuân năm nay còn chưa có , đây là trà đông, uống cũng chỉ tạm được, nhưng lại ít đi mùi thơm ngát, không biết sao Vương Gia lại thấy thơm như vậy?" Hạ Trọng Phương buồn cười noi, lại giúp Trầm Tử Trai uống thêm hai ngụm, thấy hắn không giận nữa, liền đặt ly xuống.
Trầm Tử Trai cười tủm tỉm nói: "Là mùi thơm trên người nàng, cũng không phải mùi thơm của trà!"
Mặt Hạ Trọng Phương đỏ lên, khẽ nhìn Trầm Tử Trai một cái nói: "Lại trêu chọc người!"
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương dưới đèn giả giận dỗi mà nói chuyện, xinh đẹp yêu kiều, cũng không ngồi yên nữa, duỗi tay ra, ôm Hạ Trọng Phương vào lòng, nói nhỏ: "Phương nương!"
Hạ Trọng Phương ngửi thấy trên người Trầm Tử Trai còn có mùi rượu nhàn nhạt, liền nói: "Có muốn uống canh giải rượu hay không?"
Trầm Tử Trai cười nói: "Sớm đã uống rồi, nếu không, sao có thể đi tới đây?"
Hạ Trọng Phương tựa đầu vào ngực Trầm Tử, nhẹ nhàng thở dài, nói nhỏ: "Vương Gia, ta chỉ mong người đặt ta trong lòng, tôn trọng ta, mà không phải quan tâm ta vì cầu hoan."
Trầm Tử Trai ngẩn ra, nâng mặt Hạ Trọng Phương, nhìn nàng nói: "Phương nương, kể từ sau khi phụ mẫu Bổn vương qua đời, ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, sao ta có thề dễ dàng tin tưởng người khác? Nàng nãi sống Bổn vương, Bổn vương xem làm là người quan trọng nhất trong cuộc đời, luôn nghĩ sẽ đối tốt với nàng, nghĩ xem làm thế nào để nàng vui vẻ, làm thế nào để nàng sống tốt. Nguyên nhân chính là vì Bổn vương đặt nàng ở trong lòng, trong lòng trong mắt tất cả đều là nàng mới có thể cầu hoan. Nếu không thích, sao ta lại cầu hoan?"
"Vương Gia!" Hạ Trọng Phương nghe những lời này, trong lòng chua chua ngọt ngọt , nhất thời si ngốc nhìn Trầm Tử Trai, vươn tay phủ lên mặt hắn.
Trầm Tử Trai bắt được tay Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: "Tề Vương phủ không có trưởng bối trấn giữ, muội muội đã chiêu Quận mã, sớm muộn gì cũng sẽ dọn đi ra ngoài ở, chờ khi cuộc sống gia đình của bọn họ tạm ổn. Nàng là vương phi, nên bày ra dáng vẻ của một Vương phi, chưởng quản nội vụ Tề Vương phủ. Tương lai, Bổn vương sẽ làm việc lớn, nàng cũng phải giúp Bổn vương . Phu thê chúng ta đồng tâm, mới không để cho người ta nhân lúc vắng mà vào."
Hạ Trọng Phương nghe những lời tâm huyết của Trầm Tử Trai, không khỏi hồng vành mắt nói: "Vương Gia, lúc trước là ta hiểu lầm chàng, cho là chàng chỉ tham sắc đẹp của ta, không đặt ta ở trong lòng."
Trầm Tử Trai nghiêm mặt nói: "Sắc đẹp cũng là một phần, vì đó là nàng, Bổn vương thích nàng nên thích bộ dáng của nàng, có gì không đúng? Tựa như Bổn vương lớn lên rất tuấn tú, chẳng lẽ nàng lại không thích?"
"Vèo" một tiếng, Hạ Trọng Phương cười, điểm mũi Trầm Tử Trai nói: "Vương Gia! Người vừa nói được mấy câu liền tự khen bản thân."
Trầm Tử Trai bắt được tay Hạ Trọng Phương, đem ngón tay nàng ngậm vào miệng, khe khẽ cắn lấy, mắt nhìn Hạ Trọng Phương, tự có vô tận tình ý.
Hạ Trọng Phương rút ngón tay ra, nở nụ cười, ánh mắt lúng liếng đưa tình, chủ động dâng môi thơm, hôn Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai bị cấm cửa đã lâu, tất nhiên không có cách nào tự kiềm chế, nhất thời đã ôm sát Hạ Trọng Phương, môi lưỡi tùy ý tiến công, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, hung hăng hôn lên.
Tay Hạ Trọng Phương ôm chặt cổ Trầm Tử Trai. Ngâm ra tiếng, lẩm bẩm.
Bàn tay Trầm Tử Trai lần xuống phía dưới, vén áo Hạ Trọng Phương lên, dò xét đi vào, vê nơi đẫy đà, nhất thời toàn thân nóng ran, ghé tai nói: "Phương nương, Bổn vương muốn uống sữa!"
"Vương Gia, không phải người đã cai sữa rồi hả?" Hạ Trọng Phương hừ hừ nói.
Trầm Tử Trai cau mày lại nhìn Hạ Trọng Phương, để nàng ngồi lên trên đùi mình, vén áo ngực của nàng lên, lộ ra nơi đẫy đà đang run rẩy, chỉ một miệng, liền ngậm lấy nơi đỏ tươi, một cái tay khác dao động xuống phía dưới, mò đến bên ngoài động hoa đào, trêu chọc, hỏi "Phương nương, nghĩ muốn Bổn vương không?"
Hạ Trọng Phương thở hổn hển, đánh vào ngực Trầm Tử Trai nói: "Vương Gia! Người lại làm chuyện xấu!"
Trầm Tử Trai vén toàn bộ xiêm áo Hạ Trọng Phương lên, đặt nàng lên trên sập, nhờ ánh nến mà nhìn nàng, thở dài nói: "Phương nương, nàng thật đẹp!"
Hạ Trọng Phương rụt hai chân một cái, không để cho Trầm Tử Trai nhìn kỹ, còn muốn kéo chăn che thân thể.
Trầm Tử Trai sớm đè tay nàng lại, đem chân trái nàng, đặt lên đầu gối mình, lửa nóng chống đỡ ở bên ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, vừa dụi , vừa nhìn Hạ Trọng Phương mị thái, ** thực cốt.
Hạ Trọng Phương bị trêu chọc như vậy, cuối cùng không chịu nổi, thân thể cố gắng muốn ngậm lửa nóng của Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai lại rút lại, chỉ ép hỏi: "Nghĩ muốn Bổn vương không?"
Hạ Trọng Phương ngâm một tiếng, gương mặt so với hoa đào tháng ba còn say lòng người hơn, chỉ nói: "Nghĩ, ta muốn Vương Gia chết rồi."
"Nhớ bao nhiêu?" Trầm Tử Trai cúi đầu hỏi "Có phải nghĩ tới Bổn vương cùng nàng hay không. . . . . ."
"Vương Gia!" Hạ Trọng Phương ra sức đẩy Trầm Tử Trai, đẩy hắn nằm xuống giường, mình cưỡi lên, khí phách nói: "Chính là nghĩ như vậy."
Tác giả có lời muốn nói: cười híp mắt đổi mới!
Ở ngoài cửa phòng Hạ Trọng Phương mà hắn đỡ một nữ nhân khác, đợi Hạ Trọng Phương ra ngoài nhìn thấy, đoán chừng đời này sẽ không tha thứ cho hắn. Trầm Tử Trai tự hù dọa đến chảy cả mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ trong nháy mắt đã cầm tay Sử Bích Vân ném nàng ta khỏi người mình, ném tới cách đó không xa.
"Rầm" một tiếng, Sử Bích Vân bị ném đi, có chút không phân biệt được đông nam tây bắc, chỉ thét chói tai một tiếng.
Hạ Trọng Phương nghe được động tĩnh, ra ngoài, chỉ thấy Trầm Tử Trai đang đứng ngoài cửa, Sử Bích Vân lại ngã ở hành lang, không khỏi kinh ngạc hỏi "Sao lại thế này?"
Trầm Tử Trai mở miệng nói: "Bổn vương vừa mới tới đây, nàng chạy thẳng tới nghênh đón Bổn vương, Bổn vương thấy nàng ta mặc xiêm y của nàng, cho là nàng, đương nhiên không tránh ra, đợi đến gần, mới phát hiện không phải là nàng, nên vội vàng tránh được, nàng liền té xuống đất."
Hạ Trọng Phương không dám tin, Sử Bích Vân lại muốn quyến rũ Trầm Tử Trai? Sớm có ma ma đi đỡ Sử Bích Vân, dẫn nàng đi xuống.
Trầm Tử Trai theo Hạ Trọng Phương vào phòng, sắc mặt có chút giận dữ, nói: "Phương nương, xem người nàng mang về là người thế nào? Nếu vừa nãy Bổn vương không nhanh tránh nàng ta ra, nếu nàng ra ngoài nhìn thấy ta đỡ nàng ta thì mọi chuyện sẽ như thế nào?"
Sắc mặt Hạ Trọng Phương cũng không tốt, Sử Bích Vân đây là thấy mình dễ nói chuyện, không giống dáng vẻ của một Vương phi, cho là chỉ cần đến gần Trầm Tử Trai, mình sẽ không làm gì nàng, đúng không? Nàng tức giận đến mức phải thở gấp, gọi Tiền ma ma nói: "Sáng mai, đưa Vân nương ra khỏi phủ đi, nếu nàng nguyện ý đến tiệm son phấn làm người làm, ta vẫn sẽ để nàng ta đến đó. Nhưng ngươi đi giao phó với Tâm nương, chỉ cần coi nàng ta như người làm bình thường mà đối đãi, không cần coi nàng ta là khuê mật của ta. Về sau, không cho nàng ta bước vào vương phủ, ta cũng sẽ không gặp lại nàng ta."
Tiền ma ma nghe những lời này, rốt cuộc cũng thấy sảng khoái một chút, nói: "Vương phi nên sớm bày ra dáng vẻ này, tránh để cho mấy người khác nghĩ vương phi lương thiện dễ bắt nạt, như vậy, ở ngoài cửa phòng. . . . . ." Câu nói kế tiếp, nàng vội nuốt xuống.
Hạ Trọng Phương phân phó xong, đợi Tiền ma ma đi xuống, lúc này mới nhìn về phía Trầm Tử Trai, thấy hắn ngồi bên giường, sắc mặt đã khá hơn một chút, vội rót trà đưa tới, nhỏ giọng nói: "Làm kinh sợ Vương Gia, ta xin bồi lễ với Vương Gia!"
Trầm Tử Trai không nhận trà, chỉ giật giật cánh tay nói: "Mấy buổi tối trước ta luyện phi tiêu, cánh tay đã mỏi nhừ, cầm ly trà cũng sẽ đau nhức."
Bất đắc dĩ Hạ Trọng Phương đành phải ngồi bên cạnh hắn, bưng trà ghé vào môi hắn nói: "Vương Gia mời uống trà!"
Chờ Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lại bưng trà tới, toàn bộ sự tức giận khi nãy của Trầm Tử Trai cũng tiêu tán hết, mặt mày dần dần dãn xuống, lơ đãng xuất hiện nụ cười, liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương, từ từ uống một hớp, khen: "Thơm quá!"
" Trà xuân năm nay còn chưa có , đây là trà đông, uống cũng chỉ tạm được, nhưng lại ít đi mùi thơm ngát, không biết sao Vương Gia lại thấy thơm như vậy?" Hạ Trọng Phương buồn cười noi, lại giúp Trầm Tử Trai uống thêm hai ngụm, thấy hắn không giận nữa, liền đặt ly xuống.
Trầm Tử Trai cười tủm tỉm nói: "Là mùi thơm trên người nàng, cũng không phải mùi thơm của trà!"
Mặt Hạ Trọng Phương đỏ lên, khẽ nhìn Trầm Tử Trai một cái nói: "Lại trêu chọc người!"
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương dưới đèn giả giận dỗi mà nói chuyện, xinh đẹp yêu kiều, cũng không ngồi yên nữa, duỗi tay ra, ôm Hạ Trọng Phương vào lòng, nói nhỏ: "Phương nương!"
Hạ Trọng Phương ngửi thấy trên người Trầm Tử Trai còn có mùi rượu nhàn nhạt, liền nói: "Có muốn uống canh giải rượu hay không?"
Trầm Tử Trai cười nói: "Sớm đã uống rồi, nếu không, sao có thể đi tới đây?"
Hạ Trọng Phương tựa đầu vào ngực Trầm Tử, nhẹ nhàng thở dài, nói nhỏ: "Vương Gia, ta chỉ mong người đặt ta trong lòng, tôn trọng ta, mà không phải quan tâm ta vì cầu hoan."
Trầm Tử Trai ngẩn ra, nâng mặt Hạ Trọng Phương, nhìn nàng nói: "Phương nương, kể từ sau khi phụ mẫu Bổn vương qua đời, ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, sao ta có thề dễ dàng tin tưởng người khác? Nàng nãi sống Bổn vương, Bổn vương xem làm là người quan trọng nhất trong cuộc đời, luôn nghĩ sẽ đối tốt với nàng, nghĩ xem làm thế nào để nàng vui vẻ, làm thế nào để nàng sống tốt. Nguyên nhân chính là vì Bổn vương đặt nàng ở trong lòng, trong lòng trong mắt tất cả đều là nàng mới có thể cầu hoan. Nếu không thích, sao ta lại cầu hoan?"
"Vương Gia!" Hạ Trọng Phương nghe những lời này, trong lòng chua chua ngọt ngọt , nhất thời si ngốc nhìn Trầm Tử Trai, vươn tay phủ lên mặt hắn.
Trầm Tử Trai bắt được tay Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: "Tề Vương phủ không có trưởng bối trấn giữ, muội muội đã chiêu Quận mã, sớm muộn gì cũng sẽ dọn đi ra ngoài ở, chờ khi cuộc sống gia đình của bọn họ tạm ổn. Nàng là vương phi, nên bày ra dáng vẻ của một Vương phi, chưởng quản nội vụ Tề Vương phủ. Tương lai, Bổn vương sẽ làm việc lớn, nàng cũng phải giúp Bổn vương . Phu thê chúng ta đồng tâm, mới không để cho người ta nhân lúc vắng mà vào."
Hạ Trọng Phương nghe những lời tâm huyết của Trầm Tử Trai, không khỏi hồng vành mắt nói: "Vương Gia, lúc trước là ta hiểu lầm chàng, cho là chàng chỉ tham sắc đẹp của ta, không đặt ta ở trong lòng."
Trầm Tử Trai nghiêm mặt nói: "Sắc đẹp cũng là một phần, vì đó là nàng, Bổn vương thích nàng nên thích bộ dáng của nàng, có gì không đúng? Tựa như Bổn vương lớn lên rất tuấn tú, chẳng lẽ nàng lại không thích?"
"Vèo" một tiếng, Hạ Trọng Phương cười, điểm mũi Trầm Tử Trai nói: "Vương Gia! Người vừa nói được mấy câu liền tự khen bản thân."
Trầm Tử Trai bắt được tay Hạ Trọng Phương, đem ngón tay nàng ngậm vào miệng, khe khẽ cắn lấy, mắt nhìn Hạ Trọng Phương, tự có vô tận tình ý.
Hạ Trọng Phương rút ngón tay ra, nở nụ cười, ánh mắt lúng liếng đưa tình, chủ động dâng môi thơm, hôn Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai bị cấm cửa đã lâu, tất nhiên không có cách nào tự kiềm chế, nhất thời đã ôm sát Hạ Trọng Phương, môi lưỡi tùy ý tiến công, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, hung hăng hôn lên.
Tay Hạ Trọng Phương ôm chặt cổ Trầm Tử Trai. Ngâm ra tiếng, lẩm bẩm.
Bàn tay Trầm Tử Trai lần xuống phía dưới, vén áo Hạ Trọng Phương lên, dò xét đi vào, vê nơi đẫy đà, nhất thời toàn thân nóng ran, ghé tai nói: "Phương nương, Bổn vương muốn uống sữa!"
"Vương Gia, không phải người đã cai sữa rồi hả?" Hạ Trọng Phương hừ hừ nói.
Trầm Tử Trai cau mày lại nhìn Hạ Trọng Phương, để nàng ngồi lên trên đùi mình, vén áo ngực của nàng lên, lộ ra nơi đẫy đà đang run rẩy, chỉ một miệng, liền ngậm lấy nơi đỏ tươi, một cái tay khác dao động xuống phía dưới, mò đến bên ngoài động hoa đào, trêu chọc, hỏi "Phương nương, nghĩ muốn Bổn vương không?"
Hạ Trọng Phương thở hổn hển, đánh vào ngực Trầm Tử Trai nói: "Vương Gia! Người lại làm chuyện xấu!"
Trầm Tử Trai vén toàn bộ xiêm áo Hạ Trọng Phương lên, đặt nàng lên trên sập, nhờ ánh nến mà nhìn nàng, thở dài nói: "Phương nương, nàng thật đẹp!"
Hạ Trọng Phương rụt hai chân một cái, không để cho Trầm Tử Trai nhìn kỹ, còn muốn kéo chăn che thân thể.
Trầm Tử Trai sớm đè tay nàng lại, đem chân trái nàng, đặt lên đầu gối mình, lửa nóng chống đỡ ở bên ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, vừa dụi , vừa nhìn Hạ Trọng Phương mị thái, ** thực cốt.
Hạ Trọng Phương bị trêu chọc như vậy, cuối cùng không chịu nổi, thân thể cố gắng muốn ngậm lửa nóng của Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai lại rút lại, chỉ ép hỏi: "Nghĩ muốn Bổn vương không?"
Hạ Trọng Phương ngâm một tiếng, gương mặt so với hoa đào tháng ba còn say lòng người hơn, chỉ nói: "Nghĩ, ta muốn Vương Gia chết rồi."
"Nhớ bao nhiêu?" Trầm Tử Trai cúi đầu hỏi "Có phải nghĩ tới Bổn vương cùng nàng hay không. . . . . ."
"Vương Gia!" Hạ Trọng Phương ra sức đẩy Trầm Tử Trai, đẩy hắn nằm xuống giường, mình cưỡi lên, khí phách nói: "Chính là nghĩ như vậy."
Tác giả có lời muốn nói: cười híp mắt đổi mới!
Danh sách chương