Cảnh Tông Hoàng đế sẽ không nói chuyện phong Hoàng thái tôn, nhưng Thẩm Tử Trai cũng không gấp, đã đến tình trạng này rồi, Hoàng thái tôn là vật trong túi, cần gì phải gấp gáp chứ.

Thẩm Tử Trai không nóng nảy, Cảnh Tông Hoàng đế lại tức giận rồi, nói với Tô Thục phi: “Thời gian này Tử Trai bận rộn gì vậy, cũng không thấy hắn vào cung.”

Tô Thục phi nói: “Hoàng thượng muốn gặp hắn, đương nhiên có thể truyền gọi mà.”

Cảnh Tông Hoàng đế hừ nói, “Trẫm không truyền gọi, hắn cũng chỉ lo phụng bồi nữ nhân kia, quên trẫm Hoàng tổ phụ này, ngay cả tiến cung cũng bớt đi sao?”

Tô Thục phi ngạc nhiên, thận trọng nói: “Hoàng thượng chẳng lẽ không cho Tử Trai sủng ái thê thất của hắn?”

“Trẫm có không nói đạo lý như vậy sao?” Cảnh Tông Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, hơi cáu nói: “Trẫm nhớ chắt trai, phu thê bọn họ không vào cung, trẫm cũng không nhìn thấy Triết ca nhi.”

Tô Thục phi ngầm đổ mồ hôi, được rồi, ngài thích nói như thế nào thì nói như thế đi. Rõ ràng muốn tôn nhi vào cung, còn mạnh miệng, có khổ tự mình chịu đi!

Ở trong Tề Vương phủ, mọi người cũng bận rộn, ngoài cửa phòng Lữ Bát Nương có rất nhiều người vây quanh, đều nghe động tĩnh trong phòng.

Lữ Bát Nương ở bên trong kêu la thảm thiết mấy tiếng, đột nhiên ngừng lại.

Hạ Trọng Phương sợ hết hồn, kêu lên: “Bát Nương, Bát Nương!”

Phương Ngự y ở bên trong đáp: “Trong miệng nàng ấy ngậm nhân sâm, không kêu ra khỏi miệng được, không có chuyện gì.”

Mọi người vừa nghe, lại thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là nửa đêm hôm qua Lữ Bát Nương bắt đầu đau bụng, cũng gần tới kỳ sinh.

Đám người bà đỡ chuẩn bị trong phòng từ sáng sớm, Phương Ngự y cũng tự mình trấn giữ bên trong, nhưng cho đến buổi trưa, Lữ Bát Nương vẫn chưa sinh ra được.

Tô Ngọc Diệp hơi kinh sợ, lặng lẽ nói với Hạ Trọng Phương: “Thường ngày Bát Nương cường tráng, còn tưởng rằng sinh cũng dễ dàng, ai biết còn giày vò hơn muội.”

Hạ Trọng Phương nói: “Sinh con này, có nhanh có chậm, không gấp được.”

Đang nói, đã nghe Lữ Bát Nương kêu một tiếng thảm thiết, tiếp theo một tiếng trẻ con, bà đỡ hét lớn: “Sinh, sinh, sinh được rồi!”

“Cuối cùng sinh rồi!” Hạ Trọng lau mồ hôi một cái, vội gọi người chuẩn bị nước nóng các thứ, lại cách cửa sổ hỏi, “Bát Nương vẫn khỏe chứ?”

Phương Ngự y trả lời thay: “Vẫn tốt!”

Ngay sau đó, bà đỡ báo tin mừng: “Là một vị thiên kim, mẫu nữ bình an!”

Tô Ngọc Diệp “Ha” cười nói: “Bát Nương vẫn thầm muốn sinh một nữ oa nhi, rồi kết duyên nữ oa nhi với Triết ca nhi, nàng ấy đây là được như ý nguyện sao?”

Hạ Trọng Phương cũng ý cười đầy mặt, cười nói: “Ơ, hôm nay là ngày con dâu ta ra đời, ngày tốt!”

Vừa nói chuyện, người báo Vi Thanh Mi đến.

Thì ra sáng sớm Hạ Trọng Phương cho người đi Vương gia báo tin, nói Lữ Bát Nương lâm bồn, sắp sinh.

Vi Thanh Mi là nghĩa mẫu của Lữ Bát Nương, dĩ nhiên cũng vội vàng đến thăm. Bà vừa tìm đến, nghe được Lữ Bát Nương đã sinh một nữ oa nhi, cũng nói: “Ta đi ra cửa thì lật coi Hoàng lịch, hôm nay là ngày lành, hợp nữ. Bát Nương sinh hạ nữ oa nhi, đương nhiên cũng cát tường.”

Vừa nói chuyện, bà đỡ nói bên trong đã thu dọn xong, Hạ Trọng Phương liền cùng Vi Thanh Mi đi vào phòng nhìn Lữ Bát Nương.

Lữ Bát Nương đã ngủ thiếp đi, bà đỡ ôm tiểu oa nhi cho Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương nhìn.

Hạ Trọng Phương ôm lấy cười nói: “Đây chính là nàng dâu của con ta, chắc Bát Nương cũng không thể mang đứa nhỏ, không bằng ta mang giúp nàng đi? Thân cận với ta như vậy, lớn lên sẽ giống như nữ nhi của ta.”

Vi Thanh Mi nghe được nguyên nhân, cũng cười, “Nói như vậy, con bé không chỉ là ngoại tôn nữ của ta, còn là nàng dâu của ngoại tôn rồi hả?”

Phương Ngự y ở bên cạnh trợn mắt, lại không dám phản bác, nói thầm trong lòng, lúc này mới ra đời thôi, mấy người đã định chiếm rồi hả? Lữ Bát Nương đang ngủ nghe được giọng nói, đã mở mắt ra, khẽ la ầm lên: “Đều không cho cướp nữ nhi nhà ta!”

Hạ Trọng Phương thấy nàng ấy tỉnh, vội vàng kêu người bưng canh tới cho nàng ấy uống, cười nói, “Kêu thảm thiết cả một buổi sáng, nên thấm giọng rồi.”

Lữ Bát Nương không vội vàng ăn canh, chỉ lo nhìn nữ nhi trước, lúc này mới uống nửa chén nhỏ, rồi nói với Hạ Trọng Phương: “Muốn nữ nhi, tự mình sinh đi!”

Hạ Trọng Phương thấy nàng ấy tưởng thật, không khỏi cười nói: “Muội an tâm nuôi đi! Chúng ta sẽ không nuôi giúp muội, lão Phương nhà muội cũng sẽ không cho đâu!”

“Tất nhiên, ta mà không mang hài tử, lão Phương nhà ta nhất định sẽ mang, không nhọc mấy người quan tâm.” Lữ Bát Nương hài lòng, lại ăn canh, uống xong nằm xuống ngủ luôn.

Cách một lúc, phụ mẫu Phương Ngự y cũng tới, nghe được mẫu nữ bình an, tất nhiên nhẹ một hơi, lại lặng lẽ oán trách Phương Ngự y không thông báo sớm cho bọn họ.

Hạ Trọng Phương nghe được, cười nói: “Là trong đêm qua muốn sinh, khuya khoắt, không tiện đi kinh động hai người, vả lại bản thân Phương Ngự y chính là đại phu, có hắn ở đây, còn có gì không yên lòng?”

Phụ mẫu Phương Ngự y cũng biết một khi Thẩm Tử Trai nhận nghiệp lớn, Phương Ngự y cũng chính là viện phán Thái y viện rồi, tiền đồ vô lượng, vì vậy cũng bằng lòng để phu thê bọn hở lại Vương phủ. Vả lại Hạ Trọng Phương, cũng chính là quốc mẫu tương lai. Bọn họ vừa nghe Hạ Trọng Phương nói, cũng liền cười nói: “Cũng không phải oán trách bọn họ, chỉ nói thầm một tiếng thôi.”

Sau khi Phương mẫu vào xem Lữ Bát Nương và oa nhi, thấy hai mẫu nữ mạnh khỏe, liền lui ra ngoài, chỉ cám ơn Hạ Trọng Phương đã chăm sóc.

Hạ Trọng Phương tự nhiên cười nói: “Bát Nương là nghĩa muội của ta, đương nhiên phải chăm sóc. Hai người không cần khách khí.” Nói xong dẫn bọn họ đến phòng khách dùng trà.

Phương mẫu còn có việc muốn nói với Hạ Trọng Phương, để bọn nha đầu dâng trà lên lui hết ra, liền nói với Hạ Trọng Phương: “Hôm qua Ngụy gia tới nhờ ta giúp đỡ, để cho ta hỏi Vương phi một chút, nói biểu muội Vương phi muốn hứa gả, liệu có điều kiện gì? Nhi tử nhà bà ấy năm nay mười tám tuổi, tướng mạo phẩm tính đều hơn người, chính là muốn chọn một vị nương tử vừa ý, vẫn kéo dài không đính hôn. Vẫn là bữa tiệc hôm đó, Ngụy công tử tình cờ nhìn thấy Chân nương tử, về phủ liền mất hồn, sau vẫn là đại nhân nhà hắn thăm dò ra ý tứ.”

Hạ Trọng Phương cũng biết rõ Ngụy gia, về Ngụy công tử này như thế nào, cũng nghe người ta đề cập tới, cũng cảm thấy không tệ, chỉ có điều chuyện này còn cần bàn lại với Vi Thanh Mi và Tô Ngọc Diệp, cũng phải để cho Vi Thiên Chân tự mình đồng ý, nhất thời liền nói: “Để ta hỏi lại Chân nương, nếu như nàng ấy cũng có ấn tượng với Ngụy công tử, lại nói lại với bà.”

Phương mẫu nghe, lại nói: “Nếu ở trong phủ nhà khác, có người sinh con, cũng sẽ tạm không bàn luận hôn sự, vẫn phải ra tháng rồi bàn lại. Nhưng Bát Nương không tính là người Vương phủ, ngược lại không có gì đáng ngại.”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Sinh con cũng tốt, bàn luận hôn sự cũng tốt, đều là chuyện vui, tự nhiên không có gì đáng ngại.”

Đợi tiễn Phương mẫu, Hạ Trọng Phương lại đi thăm Lữ Bát Nương, thấy nàng ấy còn đang ngủ, liền trở về phòng. Vừa đúng lúc Vi Thanh Mi đang trêu chọc Triết ca nhi chơi, Hạ Trọng Phương liền chuyển lời lại cho Vi Thanh Mi.

Vi Thanh Mi nói: “Bàn tới, vị công tử Ngụy gia này, cũng coi như không tệ. Cũng không biết Chân nương nghĩ như thế nào?”

Hạ Trọng Phương nói: “Chuyện này, vẫn là a nương và Diệp nương đi nói với nàng ấy, nếu như con nói, chỉ sợ nàng ấy cho dù có cảm thấy không tốt, cũng không tiện nói với con.”

Vi Thanh Mi nói: “Chuyện này, cứ để ta lo.” Nói xong thấy sắc trời còn sớm, liền đi tìm Tô Ngọc Diệp.

Hơi trễ, Vi Thanh Mi đã nói với Tô Ngọc Diệp, đi vào gian phòng Vi Thiên Chân.

Chỗ Vi Thiên Chân, nghe được Vi Thanh Mi nói tới Ngụy gia, cũng hơi có ấn tượng, nhất thời nói: “Khi đó cũng từng nhìn bên mặt, tướng mạo còn tạm được, nhưng không biết tính cách như thế nào?”

Vi Thanh Mi cười nói: “Hắn thường ngày có lui tới với quận mã, tính cách như thế nào, hỏi quận mã một chút, sẽ biết được.”

Tô Ngọc Diệp cười nói: “Quận mã là người phúc hậu, lui tới, cũng đa phần có tính cách tốt, hắn đã đi lại gần với quận mã, đương nhiên sẽ không kém quá.”

Lại nói công tử Ngụy gia ở trong phủ khổ sở chờ đợi tin tức, tới cuối tháng tám, Phương mẫu đã đưa tin tức tới, nói Vi Thiên Trạch mở miệng, cũng có ý gả muội muội ra ngoài. Công tử Ngụy gia vừa nghe, vui mừng lên, vội vàng thúc giục phụ mẫu đi cầu hôn.

Trong tháng chín, Vi Thiên Chân đã đính hôn với công tử Ngụy gia.

Trong phủ chuyện vui này nối tiếp chuyện vui kia, mặc dù Hạ Trọng Phương bận rộn, mỗi đêm trở về phòng, cũng vẻ mặt tươi cười.

Kể từ sau khi Phương Ngự y vui mừng có nữ nhi, ở trước mặt Thẩm Tử Trai từng khoe khoang, khiến hắn một lòng hy vọng Hạ Trọng Phương có thể mang thai nữa, cũng sinh một nữ nhi ra.

Đêm nay, hắn lấy mứt táo, nhét vào trong miệng Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương, sao nàng còn chưa có động tĩnh vậy? Xem lão Phương xem, đã có nữ nhi, khi nào chúng ta cũng sinh một nữ nhi vậy?”

Hạ Trọng Phương ăn mứt táo, cười dò xét hắn: “Năm đó chàng... không ngờ có Triết ca nhi, bây giờ như vậy, lại...”

Thẩm Tử Trai nghĩ đến năm đó phá thân Hạ Trọng Phương, nàng liền mang thai, cũng bật cười, bởi vậy một phát ôm chầm lấy Hạ Trọng Phương nói: “Tối nay, lại tái diễn lại tình cảnh năm đó, xem một chút xem có thể mang thai không.”

Đang dây dưa, ngoài phòng lại có giọng bẩm báo.

Tiền ma ma đè thấp âm thanh bẩm báo: “Vương gia, người trong cung tới, đã ở trong thư phòng.”

Thẩm Tử Trai vừa nghe, vội buông Hạ Trọng Phương ra, nhanh chóng đi.

Hắn mới đến thư phòng, chỉ thấy Đái công công chờ ngoài thư phòng, nhất thời vội nghênh đón vào phòng trong, hỏi: “Công công đến đây, là có việc gấp?”

Đái công công cười khổ nói: “Vương gia còn nhàn nhã nhỉ? Chúng ta ở trong cung, lại chịu tội.”

“Chuyện này là sao?” Thẩm Tử Trai không hiểu.

Đái công công nói: “Hoàng thượng phát giận, nói Vương gia đã thật lâu không vào cung rồi.”

Thẩm Tử Trai ngạc nhiên, bản thân mình thời gian này quá bận, vả lại trong cung không truyền vào, cũng không đi vào, Hoàng tổ phụ đây là sao?

Đái công công nói: “Thục phi nương nương nói, sáng mai Vương gia nhanh chóng dẫn theo Vương phi và Triết ca nhi vào cung một chuyến, trấn an Hoàng thượng. Về sau nếu không có việc gì, cũng thường tiến cung đi.”

Tiễn Đái công công, Thẩm Tử Trai không khỏi bật cười. Đợi một lần nữa trở về phòng, liền nói chuyện này với Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương cũng cười, “Hoàng thượng có tuổi, thích náo nhiệt, chỉ có điều không tiện nói thẳng. Đợt này chúng ta bận rộn, quả thật ít vào cung.

Tới ngày hôm sau, Thẩm Tử Trai dậy sớm, dẫn Hạ Trọng Phương và Triết ca nhi vào cung, đi gặp Tô Thục phi trước, nói chuyện phiếm với Tô Thục phi.

Tô Thục phi thấy bọn họ tới, tất nhiên vui mừng, lại ôm Triết ca nhi hỏi, thấy Triết ca nhi càng thêm lanh lơi, lại càng yêu thương thêm.

Cảnh Tông Hoàng đế nghe nói mấy người Thẩm Tử Trai vào cung, cũng không có tâm tình phê sổ con, chỉ chờ bọn họ tới, ai ngờ chờ mòn chờ mỏi không thấy bọn họ chạy tới, đợi nội thị tới bẩm báo, nói Thẩm Tử Trai chuẩn bị ăn cơm chỗ Tô Thục phi, không khỏi trợn mắt. Một hồi lâu, ông cũng ném bút xuống, hừ một tiếng ra khỏi điện, bước chân không tự chủ được đi đến cung điện của Tô Thục phi.

Triết ca nhi nghe được tiếng bước chân, đã lao ra ngoài điện, chạy thẳng tới chỗ Cảnh Tông Hoàng đế, kêu: “Thái tổ phụ, ngài đã tới!”

Cảnh Tông Hoàng đế tiến nhanh vài bước, một tay xốc Triết ca nhi lên, ôm vào trong ngực, chỉ chỉ mũi hắn nói: “Sao lâu như vậy mới vào cung thăm Thái tổ phụ?”

Triết ca nhi nghiêm túc nói: “Một mực chờ Thái tổ phụ truyền gọi, đợi lâu không thấy, chúng con liền tự mình tiến cung luôn rồi!”

“Ha ha!” Cảnh Tông Hoàng đế ôm Triết ca nhi, nghe giọng nói con nít ngây thơ của hắn, uất ức tràn đầy đột nhiên đã biến mất.

Thôi, không so đo với toàn gia bọn họ, mấy ngày nữa chính thức hạ chỉ, phong Tử Trai làm Hoàng thái tôn đi! Về phần nữ nhân kia, cũng phong làm Thái tôn phi, thành toàn cho tâm nguyện cả nhà chúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện