Ban đêm đổ xuống một trận mưa, thời tiết mát mẻ một chút.

Phương Nhân đang ngồi trong phòng chải đầu, chỉ nghe cửa vang lên một tiếng, tiểu Hắc và tiểu Bạch đuổi nhau xông đến, theo đằng sau là hai tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ vừa thấy là Phương Nhân, vội hành lễ, lại giải thích: “Tiểu Hắc và tiểu Bạch chạy loạn, chỉ sợ bọn họ đụng phải đám người nương tử, vì vậy đi theo.”

Phương Nhân cười nói, “Bọn chúng cũng chỉ chạy ở mấy chỗ này, chỗ khác cũng không dám đi. Các ngươi không cần để ý như vậy.” Nói xong để hai tiểu cung nữ đi xuống, chỉ nói để hai con mèo nhỏ ở trong phòng nàng chơi đùa là được rồi. 

Hai cung nữ đáp, phúc thân, lui xuống.

Phương Nhân ôm lấy tiểu Bạch nói: “Hôm nay trời mưa, các ngươi đừng có chạy lung tung, cẩn thận dính ướt.

Tiểu Bạch kêu meo meo, nói vừa định đi chỗ Thái tử điện hạ đòi ăn, lại sợ Thái tử điện hạ định tự sờ, cho nên không đi.

Phương Nhân vừa nghe, buông tiểu Bạch ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hôm nay mặc dù âm trầm, nhưng đoán chừng sẽ không mưa nữa, nên tìm một bộ đồ đi đêm thay ra, lại tìm một ống nhòm cắm bên hông, lẩm bẩm: “Vẫn nên đi nhìn trộm thử coi, nếu thật sự có bệnh, sẽ giúp hắn trị một chút.” die nda nle equ ydo nn

Tiểu Bạch hưng phấn, nhảy vào trong ngực Phương Nhân: “Mang ta đi chung đi!”

Tiểu Hắc cũng nhảy vào trong ngực Phương Nhân, la ầm lên: “Dẫn chúng ta cùng đi chứ!”

Phương Nhân nhìn hai con mèo nhỏ, biết thoát không nổi, chỉ đành phải mỗi tay ôm một con, ôm lấy chúng đi ra ngoài.

Một lúc sau, Phương Nhân đã nằm trên nóc hiên phòng Thẩm Minh Triết. Nàng vạch mảnh ngói, đưa ống nhòm vào khe hở, ngó kỹ bên trong.

Thẩm Minh Triết lúc này cũng nghiêm trang thu một bảng chữ mẫu, sau khi chép xong, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền mở hộc tủ, lấy một bức họa từ trong ngăn kéo ra, nhìn kỹ dưới ánh đèn, nhìn một chút, gương mặt tuấn tú đỏ lên, chỉ đi châm trà uống.

Phương Nhân nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, liền chuyển ống nhòm qua tranh vẽ hắn đang nhìn, vừa nhìn, cũng đỏ mặt tới mang tai. Trong bức tranh kia, rõ ràng là một đôi nam nữ đang dây dưa, hơn nữa, đôi nam nữ này còn không mặc đồ nhé! Quá đáng sợ!

Thẩm Minh Triết uống trà xong, hơi tỉnh táo một chút, cũng cởi xiêm áo, lộ ra lồng ngực cường tráng.

Tiểu Bạch nhìn từ khe hở, nhỏ giọng meo meo một câu, “Nhìn đi, Thái tử điện hạ lại bắt đầu tự sờ soạng!”

Phương Nhân trợn mắt há hốc mồm, nín thở nhìn.

Thẩm Minh Triết lấy một chai thuốc bột từ trong ngăn kéo, đổ một ít ra lòng bàn tay, thoa loạn lên người.

Phương Nhân nhìn kỹ trên người hắn, lúc này mới phát hiện trước ngực và trên lưng hắn có nổi rôm, thuốc bột này, đoán chừng là phấn rôm.

Tiểu Bạch lại hưng phấn meo meo gọi, chứng thật với Phương Nhân, mình không nói láo.

Phương Nhân cũng nhẹ một hơi, giải thích với tiểu Bạch: “Thái tử điện hạ đây là trên người mọc rôm, bị ngứa, bôi thuốc phấn rôm, cũng không phải tự sờ.”

Thẩm Minh Triết thoa thuốc bột, không khỏi có cảm giác khác thường, chỉ tỉnh bơ không biến sắc, thoa xong thuốc bột, liền mặc xiêm áo vào, lại cầm tranh cất đi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Phương Nhân vội vàng thu ống nhòm về, xếp lại mảnh ngói, trở về dáng vẻ ban đầu, ôm tiểu Bạch tiểu Hắc đang định xuống đất. Không nghĩ tới nàng vừa động, một giọng nói đã vang lên sau lưng nàng; “Phong cảnh nóc nhà tuyệt đẹp sao?” d1en d4nl 3q21y d0n

Phương Nhân nghe được là giọng của Thẩm Minh Triết, âm thầm kêu khổ: “Hoàn hảo!”

Thẩm Minh Triết ngồi xuống bên cạnh Phương Nhân, nhỏ giọng nói: “Thành thật khai báo, nàng nhìn lén bản Thái tử bao lần rồi?” Hắn hỏi, nghĩ tới chuyện tự xem xuân cung đồ, khẳng định đã bị Phương Nhân nhìn thấy, gương mặt tuấn tú không khỏi đỏ bừng lên.

Phương Nhân vội vàng giải thích, “Tối nay nhàn rỗi, nghĩ tới nóc nhà mát mẻ, nên đi lên hóng mát, thuận đường nhìn xem Thái tử điện hạ đang làm gì. Chỉ nhìn một lần này mà thôi.” Nàng nói xong, nghĩ tới xuân cung đồ vừa rồi, còn nghĩ đến lồng ngực cường tráng của Thẩm Minh Triết, gương mặt nóng lên.

Thẩm Minh Triết đã sớm ngồi gần Phương Nhân, nhỏ giọng nói: “Nhìn rồi, có cảm tưởng gì?”

Hô hấp hơi nóng của Thẩm Minh Triết phả bên tai, trái tim Phương Nhân nhảy loạn, chỉ cố gắng trấn tĩnh, đáp: “Thì ra Thái tử điện hạ cũng sẽ nổi rôm.”

Thẩm Minh Triết: “...”

Hai người vừa nói chuyện, đột nhiên có một cơn gió đêm thổi qua, thổi tan mây đen trên bầu trời, lộ ra trăng sáng, có ánh trăng nhẻ vẩy xuống.

Phương Nhân ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: “Trời quang!”

Thẩm Minh Triết cũng nhìn bầu trời, một bàn tay to luồn qua, lặng lẽ cầm tay nhỏ bé của Phương Nhân.

Phương Nhân giãy giụa một cái, cũng không tránh ra, liền tùy Thẩm Minh Triết nắm.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Nhân nương, về sau đừng tránh ta, cứ như bình thường.”


Phương Nhân cũng nhớ tới hai người cùng nhau lớn lên, từ trước đến giờ vừa nói vừa cười, nhưng sau khi đính hôn, lại tránh nhau, hình như xa lạ. Nàng nói: “Ta không muốn tránh Thái tử điện hạ, nhưng Thái tử điện hạ vừa thấy ta, lại nghiêm mặt, ta liền...”

“Là lỗi của bản Thái tử, không nên nghiêm mặt.” Thẩm Minh Triết cười.

Phương Nhân rốt cuộc cũng nói lời trong lòng, nói: “Thái tử điện hạ về sau đối xử với ta, sẽ giống như Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu nương nương vậy sao?”

“Đương nhiên!” Thẩm Minh Triết cười đáp một câu.

“Cũng sẽ giống như Hoàng thượng vậy, chỉ cưới một chính thê sao?” Phương Nhân hỏi xong, nín thở, chỉ chờ Thẩm Minh Triết trả lời.

Tuy rằng, yêu cầu của nàng cũng hơi quá phận, nhưng lúc này không phải Hoàng thượng chỉ cưới một Hoàng hậu sao? Mình yêu cầu nhi tử của Hoàng đế cũng cưới một người, cũng không coi là đặc biệt gì!

Thẩm Minh Triết từ nhỏ đã nhìn phụ mẫu ân ái, rồi đến trong phủ nhà khác, nhìn thê thiếp cãi vã, dòng chính thứ tranh giành, cũng hơi lắc đầu. Bởi vì trong lòng có tính toán, nếu có một người trong lòng, sẽ bạc đầu chẳng xa nhau, sẽ không có suy nghĩ khác. dinendian.lơqid]on

Hắn nghe được Phương Nhân hỏi, nắm chặt tay của nàng, ghé vào bên lỗ tai: “Có nàng, còn cần người khác làm gì? Dĩ nhiên chỉ cưới một mình nàng rồi.”

“Thật?” Phương Nhân không dám tin, lẩm bẩm nói, “Không nghe lầm chứ?”

Tiểu Hắc tiểu Bạch ở bên cạnh kêu meo meo lên: “Không nghe lầm, hắn nói như vậy. Về sau nếu hắn đổi ý, chúng ta có thể làm chứng cho, giúp ngươi cắn chết hắn.”

Thẩm Minh Triết cũng đáp lời Phương Nhân: “Nàng không nghe lầm, bản Thái tử chỉ cưới một mình nàng thôi.” Nói xong khẽ kéo, kéo Phương Nhân vào trong ngực.

Phương Nhân nằm trong ngực Thẩm Minh Triết, trái tim nhỏ đập thình thịch, đột nhiên bật thốt lên: “Về sau không nên nhìn những hình vẽ kia, người vẽ bên trong đó thật xấu xí.”

“Nàng, nàng nhìn thấy?” Thẩm Minh Triết quýnh lên.

Phương Nhân thế mới biết lỡ lời, mặt cũng không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cũng không nhìn thấy rõ ràng, chính là cảm thấy xấu xí.”

Thẩm Minh Triết không khỏi nâng mặt của Phương Nhân lên, nhìn nàng nói: “Ta còn có một bức không xấu xí, nàng cần phải cùng thưởng thức với ta?”

“Oa!” Phương Nhân không khỏi đẩy hắn ra, la ầm lên: “Trứng thúi!”

Tiểu Hắc và tiểu Bạch cũng kêu meo meo, thầm cười trộm.

Thẩm Minh Triết nghe được hai con mèo nhỏ kêu lên vui mừng, không khỏi ồ một tiếng nói: “Bọn chúng nghe hiểu được chúng ta nói chuyện sao? Còn gật đầu vẫy đuôi.”

Phương Nhân cười nói: “Mèo nhỏ hiểu tính người!”

Đêm nay, Thẩm Minh Triết và Phương Nhân lại khôi phục lại tình hình vừa cười vừa nói khi còn bé, hai người ở trên nóc nhà ngắm trăng tới nửa đêm.

Rất nhanh, tin tức đã truyền đến bên tai Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

Hạ Trọng Phương nói: “Cuối năm hai đứa sẽ thành thân, khi trước hai bên không để ý đến nhau, khiến cho người ta suy đoán lung tung, hiện giờ tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện