EDIT: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)
Hạ Trọng Phương nhớ rất kĩ thân phận của mình, cô là nhũ nương, chỉ cho sữa, không cho thứ khác, nghĩ như vậy, cô liền kéo chặt chiếc áo lụa không cởi, và kéo Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin người chờ một lát, đợi Phương ngự y mang thuốc tới, chỉ uống thuốc là sẽ có sữa.”
Tay Trầm Tử Trai đã chạm vào chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, cuống họng hắn bốc lửa, giọng đã khàn khàn: “Bản vương khát, mau cho bản vương mút một chút đi.”
Người đâu cứu mạng a! Đáy lòng Hạ Trọng Phương gọi to một tiếng, đẩy Trầm Tử Trai: “Thỉnh vương gia buống tôi ra, tôi sẽ châm trà giúp vương gia giải khát.”
“Không, bản vương chỉ uống sữa, bản vương không uống trà.” Trầm Tử Trai lại xòe bàn tay ra, như một đứa trẻ, làm nũng với nhũ nương khi đó.
Ngay tại thời khắc quan trọng, Thu Mộng đứng bên ngoài bình phong bẩm: “Vương gia, Phương ngự y, quận chúa cùng quận mã tới.”
“Vương gia, vương gia, Phương ngự y tới rồi, sắp có sữa rồi.” Hạ Trọng Phương thở phào một hơi thật mạnh.
Trầm Tử Trai thả Hạ Trọng Phương ra một cách không tình nguyện, chỉnh lại xiêm y, hắn lẩm bẩm: “Cái lão Phương này, mỗi tối cứ tới chuẩn như vậy làm gì chứ?”
Chốc lát Phương ngự y liền đi vào, thấy tâm tình Trầm Tử Trai bất thường, vội vàng đi tới bắt mạch, bắt mạch xong liếc hắn một cái, chỉ cười mà không nói.
Trầm Tử Trai có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cười cái gì?”
Phương ngự y đáp: “Cười vài người tâm không tĩnh.” Nói xong nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, vừa nhìn, tròng mắt muốn rớt xuống ngay, Hạ cô nương ăn mặc như vậy, không thể trách Vương gia tâm không tĩnh. Bộ dáng thật là quấy rầy tâm tình người mang bệnh mà, thật rất không thích hợp nha! Phải đi qua nhắc nhở cô ấy mới được.
Qúy Minh Xuân đi phía sau Trầm Ngọc Tiên, vừa vào đã thấy Hạ Trọng Phương mặc sa mỏng khinh y, phong thái nổi bật đứng ở giữa, hắn cũng suýt ngây dại, chỉ là nhất thời nghĩ đến Trầm Ngọc Tiên vẫn còn đứng bên cạnh, lúc này mới gắng gượng dời tầm mắt.
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương ăn mặc như vậy, thì hiểu rõ, thì ra Hạ cô nương là thích ca ca, muốn dụ dỗ ca ca. Nếu là như vậy, cứ để ca ca cho cô ấy một lời hứa hẹn, đến lúc đó có tra ra cô ấy là cháu gái của Giản thái phó, Giản gia tới đón, cô ấy cũng chưa chắc chịu đi.
Trầm Ngọc Tiên đã nghĩ thông, thấy rõ sắc mặt Trầm Tử Trai càng ngày càng tốt hơn so với trước, đã không còn thần sắc mang bệnh nữa, thì lòng càng vui mừng, cô lôi kéo Qúy Minh Xuân, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài bình phong đứng thôi.”
Qúy Minh Xuân tưởng Trầm Ngọc Tiên đã biết ý nghĩ của hắn nên hắn không dám hó hé nửa tiếng, cất bước ra ngoài bình phong, tự giác đứng ở vòng ngoài.
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương đã uống thuốc xong, đang đi qua đi lại, ngực to eo nhỏ, quả thực mê người, nhất thời cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút.
Trầm Tử Trai ngoắc Trầm Ngọc Tiên, cô đi qua, hắn mới nói: “Muội cho thêm người canh gác cửa phủ, người bên ngự trù phòng cũng phải điều tra kĩ hơn một chút để phòng kẻ tiểu nhân hạ thủ.”
“Ca ca, việc này ca cứ để muội lo, ca hãy yên tâm dưỡng bệnh nhé.” Trầm Ngọc Tiên lại nói nhỏ bên tai Trầm Tử Trai: “Ca ca, Hạ cô nương là có ý với ca đó, ca phải nắm cho chặt nha, phải tìm cách giữ cô ấy lại. Đến lúc đó, Giản gia có cho người đến đón, cô ấy không nỡ rời xa ca ca, tự nhiên sẽ không đi nữa.”
Trầm Tử Trai cười nói: “Ca ca tự có chính kiến, muội đừng lo lắng.”
Hai người to nhỏ, Phương ngự y đã bưng chén thuốc đến gọi Trầm Ngọc Tiên: “Quận chúa cũng lánh đi thôi.”
Trầm Ngọc Tiên nghe gọi, lui xuống.
Phương ngự y dặn Trầm Tử Trai: “Bây giờ trời nóng, khí huyết cũng khô, khi Vương gia hút sữa thì không nên quá dùng sức, để phòng ngừa việc nổi lên điểm đỏ như lần trước.” Nói xong thì lui xuống.
Tháp tiền yên tĩnh trở lại, hai mắt sáng quắc của Trầm Tử Trai nhìn về phía Hạ Trọng Phương, cảm giác như sói đói, hắn cố tìm mọi cách khắc chế, tiến lên từng bước, kéo tay áo Hạ Trọng Phương: “Phương nương có sữa chưa?”
“Ừ.” Tầm nhìn của Hạ Trọng Phương đang ở chỗ Trầm Tử Trai vừa chạm vào, lập tức cúi đầu, tim đập nhanh hơn, gương mặt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Vương gia có thể uống rồi.”
Trầm Tử Trai lúc này không vội, hắn ngồi lên giường: “Phương nương tự mình cởi áo ngoài ra đi.”
Hạ Trọng Phương cũng ngồi lên giường, nhẹ nhàng cởi áo ngoài màu đỏ ra, lộ ra một phần đẫy đà, lại cởi ra chiếc áo lụa che đi một nửa, gọi: “Vương gia được rồi.”
Trầm Tử Trai vốn không chế bản thân đừng nhìn cô, nhưng khi nghe giọng nói ngọt ngào cô gọi hắn, hắn nghiêng đầu nhìn thử một cái, á, suýt phụt máu mũi =.=. Nhất thời đôi tay không theo sự điều khiển của trí não, duỗi một cái, đã ôm được Hạ Trọng Phương ngồi ngay ngắn trên đùi, giật nhẹ áo lụa ra, cúi đầu ngậm lấy chỗ đẫy đà, mút một ngụm lớn.
Hạ Trọng Phương rên nhẹ. Cô ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin nhẹ một chút.”
Cuống họng Trầm Tử Trai muốn bốc lửa, hút một ngụm lớn mới thoáng cảm thấy tốt hơn một chút, nhất thời giảm tốc độ lại, chỉ mút lấy từng ngụm nhỏ.
Hạ Trọng Phương lại chịu không được, đáy lòng nhột nhạt, cầu xin: “Vương gia, người nhanh một chút đi.”
Trầm Tử Trai mút mạnh một cái, hắn cảm thấy được Hạ Trọng Phương run rẩy, ngón tay nhịn không được, tìm xuống váy cô, ngón tay xoa xoa nơi nào đó, khinh niết mạn khiêu, một lát sau, hắn đổi sang chỗ đẫy đà bên kia, ngón tay vẫn không buông lỏng, chậm rãi thâm nhập, từ từ xoay chuyển.
Cả người Hạ Trọng Phương nhũn ra, vỗ người Trầm Tử Trai, giọng nói cầu xin: “Vương gia, không nên.”
Trầm Tử Trai ngẩng đẩu, phủ bên tai Hạ Trọng Phương, nói thật nhỏ: “Thật không muốn?” Hắn nói nhưng ngón tay thì không bị ảnh hưởng, cứ chín cạn một sâu, đâm vào. Không ngừng.
Hạ Trọng Phương không khỏi thở mạnh, dục vọng vừa muốn nghênh lại càng muốn cự, vừa xấu hổ lại không muốn từ, đành khẩn cầu: “Đừng như vậy, đừng như vậy.”
Trầm Tử Trai thủ thỉ bên tai Hạ Trọng Phương: “Đừng rời khỏi bản vương, bản vương vẫn sẽ tiếp tục giúp nàng.”
Hạ Trọng Phương mơ hồ gật đầu, gật đầu xong mới cảm thấy không đúng, cô hờn dỗi nói: “Vương gia khi dễ tôi.”
Hai người áp má kề tai, nhất thời đều có chút kìm lòng không đậu.
Phương ngự y đứng bên ngoài nghe được âm thanh không bình thường, khỏi khỏi cất giọng nói: “Vương gia xin hãy bảo trọng thân thể.”
Trầm Tử Trai nghe giọng nói của Phương ngự y, nháy mắt tỉnh hồn lại, thấy đôi mắt Hạ Trọng Phương trầm trong mê ly, ngón tay vừa đưa vào khẽ động, hắn cố rút tay về, nói bên tai Hạ Trọng Phương: “Ngoan, sau này sẽ thỏa mãn cô, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Hạ Trọng Phương yếu đuối tựa vào lòng Trầm Tử Trai, một lúc mới tỉnh thần lại, chỉ giãy dụa muốn chỉnh lại xiêm y, một bên cúi đầu nói: "Vương gia thật hư!"
Trầm Tử Trai nghe giọng nói kiều mỵ như vậy, trong lòng lại ngứa lên, hận không thể chính xác ‘hư’ một hồi, nhưng là nghĩ đến lời nói của Phương ngự y, đành phải nhịn xuống.
Đợi Tiền bà tử cùng Thanh Trúc đến dìu Hạ Trọng Phương, Trầm Tử Trai mới nhớ, ủa, Phương nương đêm nay ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không phải đến cầu tình? Tại sao từ đầu tới cuối không đề cập đến Phương nương tử một câu? Sau khi Hạ Trọng Phương trở về phòng, lại là nhuyễn đứng không vững, đi đến ngồi vào trong bồn nước, nhìn chỗ đẫy đà có vài dấu hôn, mặt cười lại đỏ đậm.
Tiền bà tử liếc mắt với Thanh Trúc một cái, trong mắt là ý cười, làm bộ như không có việc gì, giúp đỡ Hạ Trọng Phương tắm rửa.
Đợi đến trên giường, Tiền bà tử cười hỏi: "Phương nương có đề cập việc của Phương nương tử trước mặt vương gia không?"
Hạ Trọng Phương nói: "Bà bà, con dù sao cũng chỉ là một nhũ nương, mặc dù cho sữa vương gia, nhưng phải có chừng mực, cũng không dám dễ dàng vì người khác mà cầu xin hắn . Chuyện này vẫn là cầu Tô quản gia có vẻ tốt hơn. Chỉ là hôm nay không thể nói với Tô quản gia. Đợi sáng ngày mai học xong, thấy Tô quản gia lại nhắc một tiếng."
Tới giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương thấy Tô Lương, liền bảo Tiền bà tử chạy đi lấy hộp trang sức kia, một năm một mười nói chuyện của Phương Chấp Tâm, cầu đạo thay: "Tô quản gia giúp Phương nương tử một lần đi! Nghiêm gia kia tuy là nhà công hầu, nhưng nếu là Tô quản gia giúp họ ra mặt, khẳng định không cần phải bán thể diện của Phương quản gia (chồng của Phương nương tử) chuyện này cũng sẽ xong.”
Tô Lương không đoán được Hạ Trọng Phương không cầu Trầm Tử Trai, mà lại đến cầu hắn, nhất thời cười nói: "Hạ cô nương cầu sai người rồi. Chuyện này nên cầu vương gia, nếu không, cầu Phương ngự y cũng được đấy."
"Phương ngự y?" Hạ Trọng Phương hỏi: "Hắn quen thân với Nghiêm gia sao?"
Tô Lương nói: " Mấy năm trước Phương ngự y đính hôn cùng tiểu thư Nghiêm gia, sau lại vì chữa bệnh cho vương gia, tiểu thư Nghiêm gia sợ chậm trễ, nên đã gả cho người khác. Mặc dù như thế, nhưng dù sao hai nhà cũng là thế giao, vẫn còn qua lại. Nếu Phương ngự y chịu nói một tiếng, Nghiêm gia tất nhiên là dẹp bỏ thể diện. Về phần trang sức, Hạ cô nương tự mình giữ lấy đi! Chút trang sức này, Vương phủ cũng có, Phương ngự y cũng nhiều, không thiếu không thiếu."
Tô Lương nói hết, ông nghĩ rằng tương lai Hạ Trọng Phương không chừng sẽ trở thành sủng phi của vương gia, liền muốn chỉ điểm cho cô một phen, nhân lại bổ sung nói: "Nếu sự xong xuôi, cô nương hãy an tâm thu giữ trang sức, không cần trả lại. Trả về ngược lại khiến người khác bất an ."
Hạ Trọng Phương ứng, cảm tạ Tô Lương, quay đầu liền đi tìm Phương ngự y, nói qua sự tình.
Phương ngự y vì Hạ Trọng Phương cho sữa cứu sống Trầm Tử Trai, cũng tương đương với cứu tộc nhân Phương gia, cũng không chừng về sau bản thân lại kết hôn với Hạ Trọng Phương, nhất thời liền ứng việc cô cầu, cũng nói: "Cô cũng không có trang sức gì, hộp trang sức kia cứ giữ lại cho mình dùng! Việc Phương nương tử, để hôm nay ta đi lo liệu cho, trở về sẽ cho cô tin chính xác."
Hạ Trọng Phương cảm tạ.
Phương ngự y gặp Tiền bà tử và Thanh Trúc đứng phía xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, chỉ nói: "Hạ cô nương, bên ngoài đồn đãi cô là cháu gái Giản thái phó, nếu sự tình được thẩm tra, có lẽ sẽ đến đón cô đấy, có khả năng độc tính trong cơ thể vương gia chưa hết, cô cũng đừng vô tâm bỏ vương gia mà bước đi nhé!"
Hạ Trọng Phương nói: "Gian ngoài đồn đãi rất dữ, cũng không chắc chắn là tình hình thực tế. Mà cho dù Giản gia thẩm tra , muốn tới nhận tôi, cũng phải đưa cha mẹ tôi lên kinh thành, nói rõ mọi chuyện, đưa ra chứng cớ, tôi mới bằng lòng tin. Nếu không, dù gia thế phú quý như nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể tùy ý bỏ quên cha mẹ của mình, không có bằng chứng lại đi nhận cha mẹ khác."
Phương ngự y không khỏi nhìn lại Hạ Trọng Phương, cực kỳ cảm khái, Hạ cô nương này, thật đúng là người hiếm có, nếu cô ấy thực không phải là cháu gái của Giản thái phó gia, tương lai không thể có quý tế, phẩm chất như vậy, chính mình cưới nàng, kỳ thật không phải lao tâm.
Phương ngự y có tâm cho Hạ Trọng Phương thể diện, buổi chiều quả nhiên đi đến Nghiêm gia, khoảng chạng vạng trở về, liền bảo người thỉnh Hạ Trọng Phương đến nói chuyện, cười nói: "Thành rồi, sáng sớm ngày mai Phương nương tử tất sẽ đến tạ, cô cứ an tâm chịu tạ đi!"
Hạ Trọng Phương không khỏi mừng rỡ, phúc xuống nói: "Sương tạ này là nhờ Phương ngự y!"
Phương ngự y cười một cái, nói: "Thật muốn cảm tạ ta, thì giúp ta thêu cái hà bao đi ha!"
Hạ Trọng Phương nhất mực ứng, lần trước đáp ứng Quý mẫu giúp bà thêu hà bao, đã làm xong rồi, hiện nay có thời gian giúp Phương ngự y thêu một cái .
Tin Hạ Trọng Phương suốt đêm thêu hà bao, rơi vào tai Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mừng thầm: xem ra, bổn vương sắp có hà bao rồi!
Hạ Trọng Phương nhớ rất kĩ thân phận của mình, cô là nhũ nương, chỉ cho sữa, không cho thứ khác, nghĩ như vậy, cô liền kéo chặt chiếc áo lụa không cởi, và kéo Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin người chờ một lát, đợi Phương ngự y mang thuốc tới, chỉ uống thuốc là sẽ có sữa.”
Tay Trầm Tử Trai đã chạm vào chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, cuống họng hắn bốc lửa, giọng đã khàn khàn: “Bản vương khát, mau cho bản vương mút một chút đi.”
Người đâu cứu mạng a! Đáy lòng Hạ Trọng Phương gọi to một tiếng, đẩy Trầm Tử Trai: “Thỉnh vương gia buống tôi ra, tôi sẽ châm trà giúp vương gia giải khát.”
“Không, bản vương chỉ uống sữa, bản vương không uống trà.” Trầm Tử Trai lại xòe bàn tay ra, như một đứa trẻ, làm nũng với nhũ nương khi đó.
Ngay tại thời khắc quan trọng, Thu Mộng đứng bên ngoài bình phong bẩm: “Vương gia, Phương ngự y, quận chúa cùng quận mã tới.”
“Vương gia, vương gia, Phương ngự y tới rồi, sắp có sữa rồi.” Hạ Trọng Phương thở phào một hơi thật mạnh.
Trầm Tử Trai thả Hạ Trọng Phương ra một cách không tình nguyện, chỉnh lại xiêm y, hắn lẩm bẩm: “Cái lão Phương này, mỗi tối cứ tới chuẩn như vậy làm gì chứ?”
Chốc lát Phương ngự y liền đi vào, thấy tâm tình Trầm Tử Trai bất thường, vội vàng đi tới bắt mạch, bắt mạch xong liếc hắn một cái, chỉ cười mà không nói.
Trầm Tử Trai có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cười cái gì?”
Phương ngự y đáp: “Cười vài người tâm không tĩnh.” Nói xong nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, vừa nhìn, tròng mắt muốn rớt xuống ngay, Hạ cô nương ăn mặc như vậy, không thể trách Vương gia tâm không tĩnh. Bộ dáng thật là quấy rầy tâm tình người mang bệnh mà, thật rất không thích hợp nha! Phải đi qua nhắc nhở cô ấy mới được.
Qúy Minh Xuân đi phía sau Trầm Ngọc Tiên, vừa vào đã thấy Hạ Trọng Phương mặc sa mỏng khinh y, phong thái nổi bật đứng ở giữa, hắn cũng suýt ngây dại, chỉ là nhất thời nghĩ đến Trầm Ngọc Tiên vẫn còn đứng bên cạnh, lúc này mới gắng gượng dời tầm mắt.
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương ăn mặc như vậy, thì hiểu rõ, thì ra Hạ cô nương là thích ca ca, muốn dụ dỗ ca ca. Nếu là như vậy, cứ để ca ca cho cô ấy một lời hứa hẹn, đến lúc đó có tra ra cô ấy là cháu gái của Giản thái phó, Giản gia tới đón, cô ấy cũng chưa chắc chịu đi.
Trầm Ngọc Tiên đã nghĩ thông, thấy rõ sắc mặt Trầm Tử Trai càng ngày càng tốt hơn so với trước, đã không còn thần sắc mang bệnh nữa, thì lòng càng vui mừng, cô lôi kéo Qúy Minh Xuân, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài bình phong đứng thôi.”
Qúy Minh Xuân tưởng Trầm Ngọc Tiên đã biết ý nghĩ của hắn nên hắn không dám hó hé nửa tiếng, cất bước ra ngoài bình phong, tự giác đứng ở vòng ngoài.
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương đã uống thuốc xong, đang đi qua đi lại, ngực to eo nhỏ, quả thực mê người, nhất thời cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút.
Trầm Tử Trai ngoắc Trầm Ngọc Tiên, cô đi qua, hắn mới nói: “Muội cho thêm người canh gác cửa phủ, người bên ngự trù phòng cũng phải điều tra kĩ hơn một chút để phòng kẻ tiểu nhân hạ thủ.”
“Ca ca, việc này ca cứ để muội lo, ca hãy yên tâm dưỡng bệnh nhé.” Trầm Ngọc Tiên lại nói nhỏ bên tai Trầm Tử Trai: “Ca ca, Hạ cô nương là có ý với ca đó, ca phải nắm cho chặt nha, phải tìm cách giữ cô ấy lại. Đến lúc đó, Giản gia có cho người đến đón, cô ấy không nỡ rời xa ca ca, tự nhiên sẽ không đi nữa.”
Trầm Tử Trai cười nói: “Ca ca tự có chính kiến, muội đừng lo lắng.”
Hai người to nhỏ, Phương ngự y đã bưng chén thuốc đến gọi Trầm Ngọc Tiên: “Quận chúa cũng lánh đi thôi.”
Trầm Ngọc Tiên nghe gọi, lui xuống.
Phương ngự y dặn Trầm Tử Trai: “Bây giờ trời nóng, khí huyết cũng khô, khi Vương gia hút sữa thì không nên quá dùng sức, để phòng ngừa việc nổi lên điểm đỏ như lần trước.” Nói xong thì lui xuống.
Tháp tiền yên tĩnh trở lại, hai mắt sáng quắc của Trầm Tử Trai nhìn về phía Hạ Trọng Phương, cảm giác như sói đói, hắn cố tìm mọi cách khắc chế, tiến lên từng bước, kéo tay áo Hạ Trọng Phương: “Phương nương có sữa chưa?”
“Ừ.” Tầm nhìn của Hạ Trọng Phương đang ở chỗ Trầm Tử Trai vừa chạm vào, lập tức cúi đầu, tim đập nhanh hơn, gương mặt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Vương gia có thể uống rồi.”
Trầm Tử Trai lúc này không vội, hắn ngồi lên giường: “Phương nương tự mình cởi áo ngoài ra đi.”
Hạ Trọng Phương cũng ngồi lên giường, nhẹ nhàng cởi áo ngoài màu đỏ ra, lộ ra một phần đẫy đà, lại cởi ra chiếc áo lụa che đi một nửa, gọi: “Vương gia được rồi.”
Trầm Tử Trai vốn không chế bản thân đừng nhìn cô, nhưng khi nghe giọng nói ngọt ngào cô gọi hắn, hắn nghiêng đầu nhìn thử một cái, á, suýt phụt máu mũi =.=. Nhất thời đôi tay không theo sự điều khiển của trí não, duỗi một cái, đã ôm được Hạ Trọng Phương ngồi ngay ngắn trên đùi, giật nhẹ áo lụa ra, cúi đầu ngậm lấy chỗ đẫy đà, mút một ngụm lớn.
Hạ Trọng Phương rên nhẹ. Cô ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin nhẹ một chút.”
Cuống họng Trầm Tử Trai muốn bốc lửa, hút một ngụm lớn mới thoáng cảm thấy tốt hơn một chút, nhất thời giảm tốc độ lại, chỉ mút lấy từng ngụm nhỏ.
Hạ Trọng Phương lại chịu không được, đáy lòng nhột nhạt, cầu xin: “Vương gia, người nhanh một chút đi.”
Trầm Tử Trai mút mạnh một cái, hắn cảm thấy được Hạ Trọng Phương run rẩy, ngón tay nhịn không được, tìm xuống váy cô, ngón tay xoa xoa nơi nào đó, khinh niết mạn khiêu, một lát sau, hắn đổi sang chỗ đẫy đà bên kia, ngón tay vẫn không buông lỏng, chậm rãi thâm nhập, từ từ xoay chuyển.
Cả người Hạ Trọng Phương nhũn ra, vỗ người Trầm Tử Trai, giọng nói cầu xin: “Vương gia, không nên.”
Trầm Tử Trai ngẩng đẩu, phủ bên tai Hạ Trọng Phương, nói thật nhỏ: “Thật không muốn?” Hắn nói nhưng ngón tay thì không bị ảnh hưởng, cứ chín cạn một sâu, đâm vào. Không ngừng.
Hạ Trọng Phương không khỏi thở mạnh, dục vọng vừa muốn nghênh lại càng muốn cự, vừa xấu hổ lại không muốn từ, đành khẩn cầu: “Đừng như vậy, đừng như vậy.”
Trầm Tử Trai thủ thỉ bên tai Hạ Trọng Phương: “Đừng rời khỏi bản vương, bản vương vẫn sẽ tiếp tục giúp nàng.”
Hạ Trọng Phương mơ hồ gật đầu, gật đầu xong mới cảm thấy không đúng, cô hờn dỗi nói: “Vương gia khi dễ tôi.”
Hai người áp má kề tai, nhất thời đều có chút kìm lòng không đậu.
Phương ngự y đứng bên ngoài nghe được âm thanh không bình thường, khỏi khỏi cất giọng nói: “Vương gia xin hãy bảo trọng thân thể.”
Trầm Tử Trai nghe giọng nói của Phương ngự y, nháy mắt tỉnh hồn lại, thấy đôi mắt Hạ Trọng Phương trầm trong mê ly, ngón tay vừa đưa vào khẽ động, hắn cố rút tay về, nói bên tai Hạ Trọng Phương: “Ngoan, sau này sẽ thỏa mãn cô, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Hạ Trọng Phương yếu đuối tựa vào lòng Trầm Tử Trai, một lúc mới tỉnh thần lại, chỉ giãy dụa muốn chỉnh lại xiêm y, một bên cúi đầu nói: "Vương gia thật hư!"
Trầm Tử Trai nghe giọng nói kiều mỵ như vậy, trong lòng lại ngứa lên, hận không thể chính xác ‘hư’ một hồi, nhưng là nghĩ đến lời nói của Phương ngự y, đành phải nhịn xuống.
Đợi Tiền bà tử cùng Thanh Trúc đến dìu Hạ Trọng Phương, Trầm Tử Trai mới nhớ, ủa, Phương nương đêm nay ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không phải đến cầu tình? Tại sao từ đầu tới cuối không đề cập đến Phương nương tử một câu? Sau khi Hạ Trọng Phương trở về phòng, lại là nhuyễn đứng không vững, đi đến ngồi vào trong bồn nước, nhìn chỗ đẫy đà có vài dấu hôn, mặt cười lại đỏ đậm.
Tiền bà tử liếc mắt với Thanh Trúc một cái, trong mắt là ý cười, làm bộ như không có việc gì, giúp đỡ Hạ Trọng Phương tắm rửa.
Đợi đến trên giường, Tiền bà tử cười hỏi: "Phương nương có đề cập việc của Phương nương tử trước mặt vương gia không?"
Hạ Trọng Phương nói: "Bà bà, con dù sao cũng chỉ là một nhũ nương, mặc dù cho sữa vương gia, nhưng phải có chừng mực, cũng không dám dễ dàng vì người khác mà cầu xin hắn . Chuyện này vẫn là cầu Tô quản gia có vẻ tốt hơn. Chỉ là hôm nay không thể nói với Tô quản gia. Đợi sáng ngày mai học xong, thấy Tô quản gia lại nhắc một tiếng."
Tới giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương thấy Tô Lương, liền bảo Tiền bà tử chạy đi lấy hộp trang sức kia, một năm một mười nói chuyện của Phương Chấp Tâm, cầu đạo thay: "Tô quản gia giúp Phương nương tử một lần đi! Nghiêm gia kia tuy là nhà công hầu, nhưng nếu là Tô quản gia giúp họ ra mặt, khẳng định không cần phải bán thể diện của Phương quản gia (chồng của Phương nương tử) chuyện này cũng sẽ xong.”
Tô Lương không đoán được Hạ Trọng Phương không cầu Trầm Tử Trai, mà lại đến cầu hắn, nhất thời cười nói: "Hạ cô nương cầu sai người rồi. Chuyện này nên cầu vương gia, nếu không, cầu Phương ngự y cũng được đấy."
"Phương ngự y?" Hạ Trọng Phương hỏi: "Hắn quen thân với Nghiêm gia sao?"
Tô Lương nói: " Mấy năm trước Phương ngự y đính hôn cùng tiểu thư Nghiêm gia, sau lại vì chữa bệnh cho vương gia, tiểu thư Nghiêm gia sợ chậm trễ, nên đã gả cho người khác. Mặc dù như thế, nhưng dù sao hai nhà cũng là thế giao, vẫn còn qua lại. Nếu Phương ngự y chịu nói một tiếng, Nghiêm gia tất nhiên là dẹp bỏ thể diện. Về phần trang sức, Hạ cô nương tự mình giữ lấy đi! Chút trang sức này, Vương phủ cũng có, Phương ngự y cũng nhiều, không thiếu không thiếu."
Tô Lương nói hết, ông nghĩ rằng tương lai Hạ Trọng Phương không chừng sẽ trở thành sủng phi của vương gia, liền muốn chỉ điểm cho cô một phen, nhân lại bổ sung nói: "Nếu sự xong xuôi, cô nương hãy an tâm thu giữ trang sức, không cần trả lại. Trả về ngược lại khiến người khác bất an ."
Hạ Trọng Phương ứng, cảm tạ Tô Lương, quay đầu liền đi tìm Phương ngự y, nói qua sự tình.
Phương ngự y vì Hạ Trọng Phương cho sữa cứu sống Trầm Tử Trai, cũng tương đương với cứu tộc nhân Phương gia, cũng không chừng về sau bản thân lại kết hôn với Hạ Trọng Phương, nhất thời liền ứng việc cô cầu, cũng nói: "Cô cũng không có trang sức gì, hộp trang sức kia cứ giữ lại cho mình dùng! Việc Phương nương tử, để hôm nay ta đi lo liệu cho, trở về sẽ cho cô tin chính xác."
Hạ Trọng Phương cảm tạ.
Phương ngự y gặp Tiền bà tử và Thanh Trúc đứng phía xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, chỉ nói: "Hạ cô nương, bên ngoài đồn đãi cô là cháu gái Giản thái phó, nếu sự tình được thẩm tra, có lẽ sẽ đến đón cô đấy, có khả năng độc tính trong cơ thể vương gia chưa hết, cô cũng đừng vô tâm bỏ vương gia mà bước đi nhé!"
Hạ Trọng Phương nói: "Gian ngoài đồn đãi rất dữ, cũng không chắc chắn là tình hình thực tế. Mà cho dù Giản gia thẩm tra , muốn tới nhận tôi, cũng phải đưa cha mẹ tôi lên kinh thành, nói rõ mọi chuyện, đưa ra chứng cớ, tôi mới bằng lòng tin. Nếu không, dù gia thế phú quý như nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể tùy ý bỏ quên cha mẹ của mình, không có bằng chứng lại đi nhận cha mẹ khác."
Phương ngự y không khỏi nhìn lại Hạ Trọng Phương, cực kỳ cảm khái, Hạ cô nương này, thật đúng là người hiếm có, nếu cô ấy thực không phải là cháu gái của Giản thái phó gia, tương lai không thể có quý tế, phẩm chất như vậy, chính mình cưới nàng, kỳ thật không phải lao tâm.
Phương ngự y có tâm cho Hạ Trọng Phương thể diện, buổi chiều quả nhiên đi đến Nghiêm gia, khoảng chạng vạng trở về, liền bảo người thỉnh Hạ Trọng Phương đến nói chuyện, cười nói: "Thành rồi, sáng sớm ngày mai Phương nương tử tất sẽ đến tạ, cô cứ an tâm chịu tạ đi!"
Hạ Trọng Phương không khỏi mừng rỡ, phúc xuống nói: "Sương tạ này là nhờ Phương ngự y!"
Phương ngự y cười một cái, nói: "Thật muốn cảm tạ ta, thì giúp ta thêu cái hà bao đi ha!"
Hạ Trọng Phương nhất mực ứng, lần trước đáp ứng Quý mẫu giúp bà thêu hà bao, đã làm xong rồi, hiện nay có thời gian giúp Phương ngự y thêu một cái .
Tin Hạ Trọng Phương suốt đêm thêu hà bao, rơi vào tai Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mừng thầm: xem ra, bổn vương sắp có hà bao rồi!
Danh sách chương