Editor: Holilinhk
Năm nay Tô Ngọc Diệp mười sáu tuổi, mặt mày sáng sủa, dáng người yểu điệu, vì được cha mẹ giáo dưỡng nghiêm khắc, nên tính tình đoan chính, nói năng được trưởng bối yêu thích.
Tô Ngọc Diệp ở tuổi này, vốn đã phải gả đi, nhưng Tô thục phi nói, hôn sự của Tô Ngọc Diệp, cứ để bà an bài, bởi vậy, Tô Ngọc Diệp vẫn như vậy. Bây giờ Tô thục phi bảo Tô Ngọc Diệp đến ở tại Vương phủ, trong lòng người Tô gia đương nhiên biết rõ, đây là chuẩn bị cho Tô Ngọc Diệp làm Tề vương phi, khi người Vương phủ người đến đón, họ lập tức đưa Tô Ngọc Diệp xuất môn.
Trầm Ngọc Tiên nhận được tin, trong lòng cô mừng thầm, xuất thân và tài mạo của Tô Ngọc Diệp như vậy, vừa vặn xứng đôi với ca ca, bây giờ lại đến Tề vương phủ ở, sau này chắc chắn là tẩu tử của mình. Đợi Tô Ngọc Diệp đến đây, cô vội vàng cho người ra nghênh đón vào, nhất thời nói: "Y thuật Phương ngự y cũng là nhất nhì trong cung, Diệp nương đến Tề vương phủ ở, để Phương ngự y điều trị thân mình cho, thật là thỏa đáng. Ta cũng có nhiều bạn, có việc gì cũng có thể tìm nhau trò chuyện một chút."
Tô Ngọc Diệp cũng biết ý tứ Tô thục phi an bài cô đến ở Vương phủ, lần này nhìn Trầm Ngọc Tiên, bên ngoài là tỷ muội thân thiết, nhưng cũng có một phần ý tứ tẩu tử nhìn em gái của chồng, tất nhiên là nói chuyện cũng thân thiết hơn.
Hai người vào khách sảnh, Trầm Ngọc Tiên đã cho người chuyển hành lý của Tô Ngọc Diệp đi thu xếp ổn thỏa, mắt thấy Tô Ngọc Diệp dẫn theo bốn nha hoàn và bốn bà tử đến đây, Trầm Ngọc Tiên cũng không để ý đến tám nha hoàn mà Tô Ngọc Diệp đưa đến, cô nói với nha hoàn bên người vài câu, bảo họ dẫn nha hoàn Tô Ngọc Diệp đi sắp xếp này nọ. Chính cô dẫn Tô Ngọc Diệp đi rửa mặt sơ qua, thay xiêm khác y, thế này mới ngồi xuống nói chuyện.
Nhân sự Vương phủ vốn đơn giản, mà lúc trước Tô Ngọc Diệp cũng đã tới Vương phủ, tuy cô với Trầm Ngọc Tiên chơi với nhau không tính là thân mật, nhưng dẫu sao cũng là biểu tỷ muội, có chuyện gì cũng nói với nhau, không ít thì nhiều, lần này đương nhiên là hỏi về bệnh tình của Trầm Tử Trai.
Trầm Ngọc Tiên nói hết cả: "Từ lúc Hạ cô nương vào phủ cho sữa, ca ca ta khỏe hẳn lên, bây giờ đã có thể ra khỏi phòng hoạt động. Phương ngự y nói, cuối tháng có thể xuất phủ đi dự tiệc. Tới sang năm, độc tính trong người nhất định sẽ bị xuất hết."
Tô Ngọc Diệp nghe xong thì yên lòng, cô lại lặng lẽ hỏi Trầm Ngọc Tiên: "Nghe bên ngoài đồn Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó, Giản gia còn đến nhận, là thật à?"
Trầm Ngọc Tiên nói: "Giản gia mang tín vật với thư tín đến, chắc thật mười mươi Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó. Mà tỷ chưa thấy qua cô ấy phải không, nếu thấy, chắc chắn tỷ cũng tin cô ấy là cháu gái Giản thái phó. Thật sự là cô ấy rất giống Giản Mộc Thanh." Nói xong Trầm Ngọc Tiên hỏi: "Lần trước Thục phi nương nương mở tiệc thưởng hoa, sao không thấy tỷ vậy?"
Tô Ngọc Diệp đáp: "Tiệc ngắm hoa ngày ấy, ta vốn muốn vào cung, nhưng hình như là ăn trúng thứ gì bậy bạ, đau bụng quá, ta không đi được."
Trầm Ngọc Tiên cũng nói: "Lần trước vào cung, cũng không gặp tỷ, tỷ cũng nói là bị đau bụng, bụng tỷ yếu thật đó. Bây giờ đến đây rồi, hãy để cho Phương ngự y giúp tỷ điều trị một lần luôn đi!"
Mục đích bề ngoài của Tô Ngọc Diệp là đến Tề vương phủ dưỡng bệnh, vừa vặn cô cũng có bệnh đau dạ dày, nhất thời liền cười nói: "Đúng là bị đau bụng, ăn cái gì cũng không thấy ngon, khí huyết không tốt! Nghe danh Phương ngự y cực giỏi về điều trị thân thể, nên mới nói với Thục phi nương nương, muốn thỉnh Phương ngự y đến Tô phủ bắt mạch cho thuốc, không ngờ Thục phi nương nương lại bảo ta đến Vương phủ dưỡng bệnh, không tiện từ chối người, đành phải đến đây, đã làm phiền cho mọi người rồi."
Trầm Ngọc Tiên cười nói: "Đến đây thì cứ an tâm ở lại, cái gì mà phiền với không phiền chứ?"
Nói xong, gian ngoài có nha hoàn đến bẩm báo, nói Phương ngự y đã đến, Trầm Ngọc Tiên gấp rút cho người mời hắn vào.
Phương ngự y vào chẩn mạch cho Tô Ngọc Diệp, chỉ nói cơ thể cô có tính hàn cần phải chú ý bồi dưỡng, sau đó hắn mở hộp gỗ vuông, dặn bảo vài câu, liền lui ra.
Đợi Phương ngự y lui xuống, Trầm Ngọc Tiên mới cho người đi gọi Hạ Trọng Phương đến gặp.
Hạ Trọng Phương đã từ miệng Thanh Trúc biết được chuyện của Tô Ngọc Diệp, lòng thầm cân nhắc tình hình Vương phủ hiện nay, ngược lại cũng hiểu nhiều, Tô Ngọc Diệp lĩnh mệnh Tô thục phi đến Tề vương phủ ở, là chuẩn bị làm vương phi à? Tương lai cô ta là nữ chủ nhân Vương phủ, mình chỉ là nhũ nương nho nhỏ, thấy cô ta, phải kính cẩn một chút.
Hạ Trọng Phương nhanh chóng xác định vị trí mình đang đứng, phút chốc đã đi vào khách sảnh, thấy Tô Ngọc Diệp liền hành lễ gọi Tô cô nương.
Tô Ngọc Diệp vừa thấy Hạ Trọng Phương cũng hoảng sợ, chỉ nói không cần đa lễ, đợi Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lúc này mới nói: "Vẻ ngoài của Hạ cô nương quả thật rất giống Giản Mộc Thanh, khi vừa mới thấy, còn tưởng rằng là cô ấy!"
Hạ Trọng Phương thấy dấp dáng đoan trang của Tô Ngọc Diệp, tâm cũng sinh hảo cảm, nên cô cười nói: "Tô cô nương cũng nói như vậy, có thể thấy được quả thật ta rất giống với tiểu thư Giản gia."
Tô Ngọc Diệp cười nói: "Xem đi, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nữa!"
Các nàng cười nói, thân thiết rất nhanh.
Nhất thời Tô Ngọc Diệp hỏi Hạ Trọng Phương học cái gì, nghe mời được lão sư là Hà ma ma, không khỏi "Hả" một tiếng nói: "Lần trước phủ chúng ta đi thỉnh bà, còn không mời nổi, thì ra là tới đây dạy Hạ cô nương ."
Hạ Trọng Phương nói: "Hà ma ma học thức phong phú, khi giảng bài, ta thường nghe đến mê mẩn, hận buổi chiều không được đi học. Hà ma ma cũng nói, ăn nhiều thì nhai không kĩ, chỉ dạy buổi sáng, không chịu dạy thêm."
Tô Ngọc Diệp nói: "Nếu là Hà ma ma giảng bài, ta cũng muốn hưởng ké một ngày." Nói xong cô quay đầu nhìn Trầm Ngọc Tiên nói: "Quận chúa giúp ta nói một tiếng, nói Hà ma ma nhận dạy cho ta với nhé!"
Trầm Ngọc Tiên không khỏi cười nói: "Hà ma ma dạy một người cũng là dạy, hai người cũng dạy, nói bà một tiếng là được."
Tô Ngọc Diệp nói tạ ơn, cười nói: "Hà ma ma là dạy học thức với lễ nghi cho quý nhân trong cung, có thể được người dạy, thật là may mắn."
Trầm Tử Trai nơi đó, nghe được Tô Ngọc Diệp đến, liền bảo Lục Mộng đến thỉnh cô qua gặp.
Hạ Trọng Phương thấy Tô Ngọc Diệp đi theo Lục Mộng, cô cũng cáo từ trở về phòng. Chỉ là về phòng, trong lòng đột nhiên đau âm ỉ, thầm nghĩ: Làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ ta không thích vương gia gặp Tô Ngọc Diệp? Rõ ràng là Tô Ngọc Diệp chuẩn bị làm vương phi, khi nào thì tới lượt ta không vui đây? Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương đột nhiên uể oải, cũng đoán được vài phần, bà nói nhỏ bên tai: "Phương nương cũng đừng quá mức lo lắng, Tô cô nương tuy là đến ở, dù sao cũng không thể so với Phương nương mỗi đêm đều gặp vương gia. Phương nương chỉ cần thuận theo vương gia một tí, về sau khắc sẽ áp chế được Tô cô nương thôi."
"Phí, bà bà nói cái gì thế?" Hạ Trọng Phương hờn dỗi, không còn tâm trạng đọc sách, đi tìm châm tuyến định thêu hà bao, châm tuyến trên tay, nhưng suýt đâm tay vài lần, đành phải cất châm tuyến, ngồi bên cửa sổ mà ngẩn người.
Tiền bà tử thấy thế, lại đi qua nói bên tai: "Sữa Phương nương cứu sống vương gia, là ân nhân cứu mạng của vương gia, vương gia muốn báo ân, hà hà, chính là phải lấy thân báo đáp. Mà Phương nương là cháu gái Giản thái phó, cũng xứng đôi với vương gia, làm gì có chuyện tặng vương gia cho Tô cô nương?"
Hạ Trọng Phương buồn bã nói: "Bà bà, người không hiểu!"
"Có cái gì mà không hiểu? Không phải Phương nương sợ mình không xứng với vương gia sao?" Tiền bà tử nói nhỏ: "Chỉ cần vương gia thích Phương nương, lưỡng tình tương duyệt, không ai có thể chen chân được."
Thời gian này Hạ Trọng Phương đi theo Hà ma ma học này nọ, cũng có suy nghĩ, chỉ nói: "Hôn sự của Vương gia, đương nhiên là do hoàng thượng với Thục phi nương nương làm chủ, không tới lượt con nghĩ nhiều."
Tiền bà tử nghe thế, bà không nói được gì nữa.
Tới chạng vạng tối, Trầm Tử Trai cho người đến thỉnh Hạ Trọng Phương qua, Hạ Trọng Phương không tự chủ ăn mặc kiều mỵ hơn một chút, ra khỏi cửa phòng mới giật mình, mình làm thế để làm cái gì? Dụ dỗ vương gia à?
Thanh Trúc với Tiền bà tử không để cô nghĩ nhiều, đã đẩy cô đi về phía trước.
Hạ Trọng Phương giật tay ra khỏi tay hai người, cười nói: "Đâu phải lúc trở về không có khí lực đâu. Giờ vừa ăn no, đang cần tán thực, sao lại để hai người dìu được?"
Nói chuyện, đã đến ngoài cửa phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai cũng ra khỏi phòng tản bộ, vừa thấy Hạ Trọng Phương đến, duỗi tay ra, kéo cô đi vào trước mặt mọi người, một bên nói nhỏ: "Đêm nay Phương nương thật xinh đẹp!"
Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, theo sau Trầm Tử Trai vào phòng, ngồi xuống nói chuyện bên bàn công văn.
Chốc sau Phương ngự y cũng đến, nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, liền thối lui ra ngoài bình phong.
Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân mấy ngày nay không hề đến đây, liền cười nói: "Hôm nay chỉ có Phương ngự y ở ngoài nghe động tĩnh, Phương nương không cần phải thẹn thùng như vậy."
Hạ Trọng Phương không nói lời nào, chỉ cởi áo, thấy đã trướng sữa, cô liền nói: "Được rồi, vương gia đến đây đi!"
Trầm Tử Trai nhanh chóng đi qua, lẹ tay kéo Hạ Trọng Phương, ôm cô ngã lên giường, nói phủ bên tai: "Đêm nay, nằm hút sữa sẽ tốt hơn!" Nói xong chính hắn cũng nằm lên giường, ôm Hạ Trọng Phương trong lòng, để cô gối lên cánh tay của mình, cúi đầu mút chỗ đẫy đà của cô.
Hạ Trọng Phương không tự chủ được ưỡn người dậy phối hợp với Trầm Tử Trai, rên nho nhỏ. Ngâm ra tiếng, không rõ lắm, cô nhớ lại câu nói kia của Tiền bà tử, chen chân vào đùi Trầm Tử Trai, dán mình vào, chỉ chạm vào một lần, cô giật mình, vội vàng rút về.
Trầm Tử Trai khó thấy được cô chủ động, đâu chịu để cô rút về? Tay duỗi ra, đã bắt được chân của cô, lập tức đổi tư thế, để Hạ Trọng Phương nằm ngang, chính mình nửa quỳ trước người cô, đẩy hai chân cô lên cao, đặt chân cô lên vai mình, cúi người đi hút sữa, một bên hút một bên dụi, mới một tí đã thấy mặt Hạ Trọng Phương đà hồng, muốn nghênh còn cự, cảm thấy ý cũng động, chỉ là cô cố chịu đựng mà thôi.
"Đừng!" Hạ Trọng Phương giãy dụa, hai chân lay động trên vai Trầm Tử Trai, nhất thời phát hiện váy tung bay, chỉ sợ váy để lộ phong cảnh cho Trầm Tử Trai thấy, vội vàng đè lại váy, rì rầm kiều mị nói: "Vương gia không thể ăn hiếp tôi như vậy!"
Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Qúy Đôn.
"Thế Phương nương muốn bổn vương ăn hiếp ai?" Trầm Tử Trai bắt được một chân ngọc của Hạ Trọng Phương, váy lộ phân nửa, mặc dù hắn không thấy toàn cảnh, nhưng cũng thấy một chút, bàn tay to đã sớm đi vào thăm dò, một bên hút sữa, một bên qua loa hỏi: "Chẳng lẽ Phương nương không thích như vậy?"
Hạ Trọng Phương cực kì xấu hổ, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai, nói như rên: "Tôi chỉ là một nhũ nương, nương theo chiều gió, sau này vương gia không cần phải uống sữa nữa, vương gia sao còn nhớ tới tôi chứ?"
Trầm Tử Trai đáp: "Bổn vương đã nghiện sữa rồi, sao có thể quên được Phương nương?" Hắn nói xong, lại cúi xuống mút mút, miệng còn cắn cắn chỗ đỏ bừng, mút ra tiếng "Tặc tặc", khe khẽ nói: "Bổn vương ăn chưa no, còn muốn ăn!" Nói xong thân mình cử động về phía trước, cử động~.
Hạ Trọng Phương hoảng hốt, cầu xin: "Vương gia, vương gia, đừng như vậy!"
"Tình ý của Phương nương, bổn vương không biết đền đáp như thế nào, chi bằng lấy thân báo đáp..." Trầm Tử Trai một lời chưa hết, lại tiếp tục cử động.
Năm nay Tô Ngọc Diệp mười sáu tuổi, mặt mày sáng sủa, dáng người yểu điệu, vì được cha mẹ giáo dưỡng nghiêm khắc, nên tính tình đoan chính, nói năng được trưởng bối yêu thích.
Tô Ngọc Diệp ở tuổi này, vốn đã phải gả đi, nhưng Tô thục phi nói, hôn sự của Tô Ngọc Diệp, cứ để bà an bài, bởi vậy, Tô Ngọc Diệp vẫn như vậy. Bây giờ Tô thục phi bảo Tô Ngọc Diệp đến ở tại Vương phủ, trong lòng người Tô gia đương nhiên biết rõ, đây là chuẩn bị cho Tô Ngọc Diệp làm Tề vương phi, khi người Vương phủ người đến đón, họ lập tức đưa Tô Ngọc Diệp xuất môn.
Trầm Ngọc Tiên nhận được tin, trong lòng cô mừng thầm, xuất thân và tài mạo của Tô Ngọc Diệp như vậy, vừa vặn xứng đôi với ca ca, bây giờ lại đến Tề vương phủ ở, sau này chắc chắn là tẩu tử của mình. Đợi Tô Ngọc Diệp đến đây, cô vội vàng cho người ra nghênh đón vào, nhất thời nói: "Y thuật Phương ngự y cũng là nhất nhì trong cung, Diệp nương đến Tề vương phủ ở, để Phương ngự y điều trị thân mình cho, thật là thỏa đáng. Ta cũng có nhiều bạn, có việc gì cũng có thể tìm nhau trò chuyện một chút."
Tô Ngọc Diệp cũng biết ý tứ Tô thục phi an bài cô đến ở Vương phủ, lần này nhìn Trầm Ngọc Tiên, bên ngoài là tỷ muội thân thiết, nhưng cũng có một phần ý tứ tẩu tử nhìn em gái của chồng, tất nhiên là nói chuyện cũng thân thiết hơn.
Hai người vào khách sảnh, Trầm Ngọc Tiên đã cho người chuyển hành lý của Tô Ngọc Diệp đi thu xếp ổn thỏa, mắt thấy Tô Ngọc Diệp dẫn theo bốn nha hoàn và bốn bà tử đến đây, Trầm Ngọc Tiên cũng không để ý đến tám nha hoàn mà Tô Ngọc Diệp đưa đến, cô nói với nha hoàn bên người vài câu, bảo họ dẫn nha hoàn Tô Ngọc Diệp đi sắp xếp này nọ. Chính cô dẫn Tô Ngọc Diệp đi rửa mặt sơ qua, thay xiêm khác y, thế này mới ngồi xuống nói chuyện.
Nhân sự Vương phủ vốn đơn giản, mà lúc trước Tô Ngọc Diệp cũng đã tới Vương phủ, tuy cô với Trầm Ngọc Tiên chơi với nhau không tính là thân mật, nhưng dẫu sao cũng là biểu tỷ muội, có chuyện gì cũng nói với nhau, không ít thì nhiều, lần này đương nhiên là hỏi về bệnh tình của Trầm Tử Trai.
Trầm Ngọc Tiên nói hết cả: "Từ lúc Hạ cô nương vào phủ cho sữa, ca ca ta khỏe hẳn lên, bây giờ đã có thể ra khỏi phòng hoạt động. Phương ngự y nói, cuối tháng có thể xuất phủ đi dự tiệc. Tới sang năm, độc tính trong người nhất định sẽ bị xuất hết."
Tô Ngọc Diệp nghe xong thì yên lòng, cô lại lặng lẽ hỏi Trầm Ngọc Tiên: "Nghe bên ngoài đồn Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó, Giản gia còn đến nhận, là thật à?"
Trầm Ngọc Tiên nói: "Giản gia mang tín vật với thư tín đến, chắc thật mười mươi Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó. Mà tỷ chưa thấy qua cô ấy phải không, nếu thấy, chắc chắn tỷ cũng tin cô ấy là cháu gái Giản thái phó. Thật sự là cô ấy rất giống Giản Mộc Thanh." Nói xong Trầm Ngọc Tiên hỏi: "Lần trước Thục phi nương nương mở tiệc thưởng hoa, sao không thấy tỷ vậy?"
Tô Ngọc Diệp đáp: "Tiệc ngắm hoa ngày ấy, ta vốn muốn vào cung, nhưng hình như là ăn trúng thứ gì bậy bạ, đau bụng quá, ta không đi được."
Trầm Ngọc Tiên cũng nói: "Lần trước vào cung, cũng không gặp tỷ, tỷ cũng nói là bị đau bụng, bụng tỷ yếu thật đó. Bây giờ đến đây rồi, hãy để cho Phương ngự y giúp tỷ điều trị một lần luôn đi!"
Mục đích bề ngoài của Tô Ngọc Diệp là đến Tề vương phủ dưỡng bệnh, vừa vặn cô cũng có bệnh đau dạ dày, nhất thời liền cười nói: "Đúng là bị đau bụng, ăn cái gì cũng không thấy ngon, khí huyết không tốt! Nghe danh Phương ngự y cực giỏi về điều trị thân thể, nên mới nói với Thục phi nương nương, muốn thỉnh Phương ngự y đến Tô phủ bắt mạch cho thuốc, không ngờ Thục phi nương nương lại bảo ta đến Vương phủ dưỡng bệnh, không tiện từ chối người, đành phải đến đây, đã làm phiền cho mọi người rồi."
Trầm Ngọc Tiên cười nói: "Đến đây thì cứ an tâm ở lại, cái gì mà phiền với không phiền chứ?"
Nói xong, gian ngoài có nha hoàn đến bẩm báo, nói Phương ngự y đã đến, Trầm Ngọc Tiên gấp rút cho người mời hắn vào.
Phương ngự y vào chẩn mạch cho Tô Ngọc Diệp, chỉ nói cơ thể cô có tính hàn cần phải chú ý bồi dưỡng, sau đó hắn mở hộp gỗ vuông, dặn bảo vài câu, liền lui ra.
Đợi Phương ngự y lui xuống, Trầm Ngọc Tiên mới cho người đi gọi Hạ Trọng Phương đến gặp.
Hạ Trọng Phương đã từ miệng Thanh Trúc biết được chuyện của Tô Ngọc Diệp, lòng thầm cân nhắc tình hình Vương phủ hiện nay, ngược lại cũng hiểu nhiều, Tô Ngọc Diệp lĩnh mệnh Tô thục phi đến Tề vương phủ ở, là chuẩn bị làm vương phi à? Tương lai cô ta là nữ chủ nhân Vương phủ, mình chỉ là nhũ nương nho nhỏ, thấy cô ta, phải kính cẩn một chút.
Hạ Trọng Phương nhanh chóng xác định vị trí mình đang đứng, phút chốc đã đi vào khách sảnh, thấy Tô Ngọc Diệp liền hành lễ gọi Tô cô nương.
Tô Ngọc Diệp vừa thấy Hạ Trọng Phương cũng hoảng sợ, chỉ nói không cần đa lễ, đợi Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lúc này mới nói: "Vẻ ngoài của Hạ cô nương quả thật rất giống Giản Mộc Thanh, khi vừa mới thấy, còn tưởng rằng là cô ấy!"
Hạ Trọng Phương thấy dấp dáng đoan trang của Tô Ngọc Diệp, tâm cũng sinh hảo cảm, nên cô cười nói: "Tô cô nương cũng nói như vậy, có thể thấy được quả thật ta rất giống với tiểu thư Giản gia."
Tô Ngọc Diệp cười nói: "Xem đi, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nữa!"
Các nàng cười nói, thân thiết rất nhanh.
Nhất thời Tô Ngọc Diệp hỏi Hạ Trọng Phương học cái gì, nghe mời được lão sư là Hà ma ma, không khỏi "Hả" một tiếng nói: "Lần trước phủ chúng ta đi thỉnh bà, còn không mời nổi, thì ra là tới đây dạy Hạ cô nương ."
Hạ Trọng Phương nói: "Hà ma ma học thức phong phú, khi giảng bài, ta thường nghe đến mê mẩn, hận buổi chiều không được đi học. Hà ma ma cũng nói, ăn nhiều thì nhai không kĩ, chỉ dạy buổi sáng, không chịu dạy thêm."
Tô Ngọc Diệp nói: "Nếu là Hà ma ma giảng bài, ta cũng muốn hưởng ké một ngày." Nói xong cô quay đầu nhìn Trầm Ngọc Tiên nói: "Quận chúa giúp ta nói một tiếng, nói Hà ma ma nhận dạy cho ta với nhé!"
Trầm Ngọc Tiên không khỏi cười nói: "Hà ma ma dạy một người cũng là dạy, hai người cũng dạy, nói bà một tiếng là được."
Tô Ngọc Diệp nói tạ ơn, cười nói: "Hà ma ma là dạy học thức với lễ nghi cho quý nhân trong cung, có thể được người dạy, thật là may mắn."
Trầm Tử Trai nơi đó, nghe được Tô Ngọc Diệp đến, liền bảo Lục Mộng đến thỉnh cô qua gặp.
Hạ Trọng Phương thấy Tô Ngọc Diệp đi theo Lục Mộng, cô cũng cáo từ trở về phòng. Chỉ là về phòng, trong lòng đột nhiên đau âm ỉ, thầm nghĩ: Làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ ta không thích vương gia gặp Tô Ngọc Diệp? Rõ ràng là Tô Ngọc Diệp chuẩn bị làm vương phi, khi nào thì tới lượt ta không vui đây? Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương đột nhiên uể oải, cũng đoán được vài phần, bà nói nhỏ bên tai: "Phương nương cũng đừng quá mức lo lắng, Tô cô nương tuy là đến ở, dù sao cũng không thể so với Phương nương mỗi đêm đều gặp vương gia. Phương nương chỉ cần thuận theo vương gia một tí, về sau khắc sẽ áp chế được Tô cô nương thôi."
"Phí, bà bà nói cái gì thế?" Hạ Trọng Phương hờn dỗi, không còn tâm trạng đọc sách, đi tìm châm tuyến định thêu hà bao, châm tuyến trên tay, nhưng suýt đâm tay vài lần, đành phải cất châm tuyến, ngồi bên cửa sổ mà ngẩn người.
Tiền bà tử thấy thế, lại đi qua nói bên tai: "Sữa Phương nương cứu sống vương gia, là ân nhân cứu mạng của vương gia, vương gia muốn báo ân, hà hà, chính là phải lấy thân báo đáp. Mà Phương nương là cháu gái Giản thái phó, cũng xứng đôi với vương gia, làm gì có chuyện tặng vương gia cho Tô cô nương?"
Hạ Trọng Phương buồn bã nói: "Bà bà, người không hiểu!"
"Có cái gì mà không hiểu? Không phải Phương nương sợ mình không xứng với vương gia sao?" Tiền bà tử nói nhỏ: "Chỉ cần vương gia thích Phương nương, lưỡng tình tương duyệt, không ai có thể chen chân được."
Thời gian này Hạ Trọng Phương đi theo Hà ma ma học này nọ, cũng có suy nghĩ, chỉ nói: "Hôn sự của Vương gia, đương nhiên là do hoàng thượng với Thục phi nương nương làm chủ, không tới lượt con nghĩ nhiều."
Tiền bà tử nghe thế, bà không nói được gì nữa.
Tới chạng vạng tối, Trầm Tử Trai cho người đến thỉnh Hạ Trọng Phương qua, Hạ Trọng Phương không tự chủ ăn mặc kiều mỵ hơn một chút, ra khỏi cửa phòng mới giật mình, mình làm thế để làm cái gì? Dụ dỗ vương gia à?
Thanh Trúc với Tiền bà tử không để cô nghĩ nhiều, đã đẩy cô đi về phía trước.
Hạ Trọng Phương giật tay ra khỏi tay hai người, cười nói: "Đâu phải lúc trở về không có khí lực đâu. Giờ vừa ăn no, đang cần tán thực, sao lại để hai người dìu được?"
Nói chuyện, đã đến ngoài cửa phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai cũng ra khỏi phòng tản bộ, vừa thấy Hạ Trọng Phương đến, duỗi tay ra, kéo cô đi vào trước mặt mọi người, một bên nói nhỏ: "Đêm nay Phương nương thật xinh đẹp!"
Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, theo sau Trầm Tử Trai vào phòng, ngồi xuống nói chuyện bên bàn công văn.
Chốc sau Phương ngự y cũng đến, nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, liền thối lui ra ngoài bình phong.
Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân mấy ngày nay không hề đến đây, liền cười nói: "Hôm nay chỉ có Phương ngự y ở ngoài nghe động tĩnh, Phương nương không cần phải thẹn thùng như vậy."
Hạ Trọng Phương không nói lời nào, chỉ cởi áo, thấy đã trướng sữa, cô liền nói: "Được rồi, vương gia đến đây đi!"
Trầm Tử Trai nhanh chóng đi qua, lẹ tay kéo Hạ Trọng Phương, ôm cô ngã lên giường, nói phủ bên tai: "Đêm nay, nằm hút sữa sẽ tốt hơn!" Nói xong chính hắn cũng nằm lên giường, ôm Hạ Trọng Phương trong lòng, để cô gối lên cánh tay của mình, cúi đầu mút chỗ đẫy đà của cô.
Hạ Trọng Phương không tự chủ được ưỡn người dậy phối hợp với Trầm Tử Trai, rên nho nhỏ. Ngâm ra tiếng, không rõ lắm, cô nhớ lại câu nói kia của Tiền bà tử, chen chân vào đùi Trầm Tử Trai, dán mình vào, chỉ chạm vào một lần, cô giật mình, vội vàng rút về.
Trầm Tử Trai khó thấy được cô chủ động, đâu chịu để cô rút về? Tay duỗi ra, đã bắt được chân của cô, lập tức đổi tư thế, để Hạ Trọng Phương nằm ngang, chính mình nửa quỳ trước người cô, đẩy hai chân cô lên cao, đặt chân cô lên vai mình, cúi người đi hút sữa, một bên hút một bên dụi, mới một tí đã thấy mặt Hạ Trọng Phương đà hồng, muốn nghênh còn cự, cảm thấy ý cũng động, chỉ là cô cố chịu đựng mà thôi.
"Đừng!" Hạ Trọng Phương giãy dụa, hai chân lay động trên vai Trầm Tử Trai, nhất thời phát hiện váy tung bay, chỉ sợ váy để lộ phong cảnh cho Trầm Tử Trai thấy, vội vàng đè lại váy, rì rầm kiều mị nói: "Vương gia không thể ăn hiếp tôi như vậy!"
Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Qúy Đôn.
"Thế Phương nương muốn bổn vương ăn hiếp ai?" Trầm Tử Trai bắt được một chân ngọc của Hạ Trọng Phương, váy lộ phân nửa, mặc dù hắn không thấy toàn cảnh, nhưng cũng thấy một chút, bàn tay to đã sớm đi vào thăm dò, một bên hút sữa, một bên qua loa hỏi: "Chẳng lẽ Phương nương không thích như vậy?"
Hạ Trọng Phương cực kì xấu hổ, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai, nói như rên: "Tôi chỉ là một nhũ nương, nương theo chiều gió, sau này vương gia không cần phải uống sữa nữa, vương gia sao còn nhớ tới tôi chứ?"
Trầm Tử Trai đáp: "Bổn vương đã nghiện sữa rồi, sao có thể quên được Phương nương?" Hắn nói xong, lại cúi xuống mút mút, miệng còn cắn cắn chỗ đỏ bừng, mút ra tiếng "Tặc tặc", khe khẽ nói: "Bổn vương ăn chưa no, còn muốn ăn!" Nói xong thân mình cử động về phía trước, cử động~.
Hạ Trọng Phương hoảng hốt, cầu xin: "Vương gia, vương gia, đừng như vậy!"
"Tình ý của Phương nương, bổn vương không biết đền đáp như thế nào, chi bằng lấy thân báo đáp..." Trầm Tử Trai một lời chưa hết, lại tiếp tục cử động.
Danh sách chương