Sau khi Trầm Tử Trai
dâng sổ nói tra ra người bắn độc tiễn là thị vệ phủ thái tử, đem mũi
nhọn chỉ vào phủ thái tử, Tô Thục phi liền phái Đới Công Công ra ngoài
cung một lần nữa để hắn truyền cho Trầm Tử Trai một tin khác.
Trầm Tử Trai nghe xong, không khỏi thất kinh, quả nhiên Tô Thục phi không
phải là người đơn giản, có lẽ thái tử thật sự sẽ chết trong tay nàng ta. Lúc trước, tuy nàng đứng về phía Tứ Vương Gia, nhưng quả thật đã không
ra tay hại mình. Bây giờ nàng nguyện ý nâng đỡ mình, có lẽ vì tin tưởng
sau này mình sẽ đối xử tử tế với Tô gia và tôn nàng làm Thái Hoàng Thái
Hậu.
Ngay sau đó, Trầm Tử Trai liền phân phó cho Tô Lương, để hắn phái người quan sát kỹ động tĩnh của phủ thái tử. Bên kia sẽ để mật
thám điều tra động tĩnh của Tứ Vương Gia.
Lần này, hắn sẽ liên
thủ cùng Tô Thục phi, để lật đổ thái tử và Tứ Vương Gia. Hai người này
ngã xuống thì chỉ còn hai vị Vương gia còn sống có tư chất vô cùng bình
thường, không có lòng tranh đấu, tự nhiên sẽ không vào kinh. Khi đó,
hoàng thượng cũng chỉ có thể lập Hoàng thái tôn lên ngôi vua.
Trầm Tử Trai nghĩ, Cảnh Tông hoàng đế sủng ái hắn như vậy, nếu lập Hoàng
thái tôn, chỉ cần các đại thần không phản đối, hắn chác chắn có thể
thượng vị ( lên làm vua).
Hạ Trọng Phương cũng đã cho người gọi Phương Chấp Tâm, để Phương Chấp Tâm truyền lời, giúp nàng hẹn gặp Phương đại hộ.
Phương đại hộ đại hộ vốn tên là Phương Đại Diện, hắn vô cùng ghét tên của mình nên đã từng sửa tên, nhưng mọi người vốn đã quen với tên cũ của hắn,
nên bất đắc dĩ hắn vẫn bị gọi là Đại Diện, chỉ đành phải chấp nhận như
vậy, Đại Diện thì Đại Diện đi, ai kêu cha hắn lúc ấy tuy có tiền nhưng
lại không có học thức, đặt tên cho ba con trai lần lượt là Đại Diện, Nhị Diện, Tam Diện ( tức là một mặt, hai mặt, ba mặt).
Nhưng Phương
lão cha không có học thức là thuộc về không có học thức, ông lại có một tay kiếm tiền, cứ yên tĩnh kiếm được một khoản gia sản. Tới khi nhi tử
lớn lên, cũng có thể cho mỗi người một ngôi nhà, mỗi người một phần gia
tài. Phương Đại Diện cũng là một người buôn bán kỳ tài, sau mấy năm đã
khiến gia sản lớn hơn gấp mấy lần, chỉ cần hắn có dã tâm, chắc chắn sẽ
không cam lòng vẫn làm thương nhân. Bởi vậy, hắn đã chi một khoản bạc để làm một tán quan ( quan nhàn tản). Nhưng kinh thành này, không thiếu
nhất chính là các loại tán quan, các quan thật sự có phẩm cấp cũng không đem bọn họ để vào mắt.
Kể từ khi biết Hạ Trọng Phương thông qua
Phương Chấp Tâm để hẹn gặp mặt mình, Phương đại hộ cũng có hỏi thăm về
chuyện của Tề vương phủ. Trong lòng thầm nghĩ, nếu giống như tin đồn bên ngoài thì hoàng đế muốn phế thái tử, mà Tề vương là Hoàng thái tôn, nếu Phương gia có thể trèo lên Tề vương phủ, con cháu đời sau sẽ có thể trở mình. Bởi vậy, trước kia hắn vẫn khích lệ Tiểu Ngọc Lan thường đi lại
với Vương Phủ, đợi Hạ Trọng Phương sinh hạ nhi tử, có thể đứng vững
trong Vương Phủ, hắn sẽ nâng đỡ Tiểu Ngọc Lan, mươn Tiểu Ngọc Lan để
thiết lập mối quan hệ với Hạ Trọng Phương, cùng hợp tác với Tề vương
phủ. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Tiểu Ngọc Lan không phải là thân mẫu
của Hạ Trọng Phương, mà là thân mẫu của Vương Du.
Đối với phủ
thái tử, Phương đại hộ không có một chút hảo cảm. Bởi vì, Phương lão cha đã chết trong tay một vị quản sự phủ thái tử. Năm đó, Phương lão cha và vị kia cùng trông nom một cuộc làm ăn, quản sự tham tiền, không muốn
chia tiền nên mượn cớ vu hãm Phương lão cha, đánh Phương lão cha một
trận roi, sau khi về nhà, không lâu sau Phương lão cha liền chết bệnh.
Bởi vì chuyện này, Phương đại hộ càng kiên định muốn khi còn sống, có
thể làm một chức quan to một chút, để không đến mức bị một quản sự nho
nhỏ của phủ thái tử cũng có thể thu thập.
Hôm nay, Phương Chấp
Tâm tới nói cho Phương đại hộ đại hộ chuyện Vương Phi Tề vương phủ muốn
gặp mặt hắn một lần, Phương đại hộ có cảm giác cơ hội đã tới.
Tề vương phi là ai? Lúc trước Tề vương phi chính là tú nương trong phủ bọn hắn, nhưng ngắn ngủn hơn một năm, qua vài lần biến hóa, đã trở thành
Vương Phi. Cuộc sống quả là tràn đầy kinh hỉ!
Phương đại hộ có lòng tin, nhờ phúc khí thần kỳ của Vương Phi, sau này Phương gia cũng sẽ đi lên con đường thần kỳ.
Hạ Trọng Phương không biết mình trong mắt Phương đại hộ đã là một nhân vật thần kỳ, vẫn đang tự hỏi mình phải thử dò xét Phương đại hộ như thế
nào, để hắn đáp ứng cho Phương Chấp Bình trở thành Quận mã, hơn nữa sẽ
giúp Tề vương phủ nuôi quân.
Lúc này, có một a hoàn đến bẩm báo:" Vương Phi, Phương tán quan và Phương cô nương đã tới!"
"Mau mời!" Hạ Trọng Phương vội nói a hoàn để phụ tử Phương đại hộ đi vào.
Phương đại hộ mới bước vào Vương Phủ, đã kích động không thôi, cơ hội chính là đây, hôm nay có thể đi vào Vương Phủ, sau này là có thể thườngxuyên lui tới.
A hoàn dẫn bọn họ vào phòng khách, bởi vì Phương Chấp Tâm
thường tới Vương Phủ nên rất quen thuộc, nhất thời nhẹ giọng nói với đối Phương đại hộ:" Phụ thân, Vương Phi hiền hoà, cũng là người dễ nói
chuyện, phụ thân không cần phải quá căng thẳng."
Phương đại hộ nói nhỏ:" Phụ thân không căng thẳng mà là đang có chuyện cần suy nghĩ."
Được rồi, muốn suy nghĩ đến nỗi hai cái chân thiếu chút nữa vấp chung một
chỗ! Phương Chấp Tâm nói thầm, nàng không thể làm gì khác hơn là cẩn
thận coi chừng Phương đại hộ, sợ hắn thật sự sẽ vấp ngã ở cửa của Vương
Phủ.
Hạ Trọng Phương đang ngồi, rất nhanh có tiếng a hoàn bẩm báo người đã tới, nàng mới vén rèm bước ra.
Phương đại hộ đứng cạnh nha hoàn, vẫn đợi lên Hạ Trọng Phương lên tiếng mới đi vào.
Khi a hoàn nói:" Mời vào!"
Phương đại hộ hít một hơi rồi đi vào, Phương Chấp Tâm cũng theo sau.
" Tham kiến Vương Phi!" Phương đại hộ thấy chính giữa đại sảnh có một vị
thiếu phụ đang ngồi, liền biết đó là Hạ Trọng Phương, nhưng không dám
nhìn kỹ mà vội vàng hành lễ.
Hạ Trọng Phương đợi hai cha con Phương đại hộ hoàn lễ liền mời bọn họ ngồi xuống.
Phương đại hộ ngồi xuống, cũng đã có chút trấn định lại, mở miệng hỏi:" Vương Phi triệu kiến tại hạ, không biết có gì phân phó?"
Hạ Trọng Phương cho a hoàn phụng trà lui xuống, bên người chỉ để lại Tiền
bà tử và Linh Chi, lúc này mới nói:" Là như vậy, mấy ngày trước đây,
Chấp Bình có đến vương phủ, đã tặng cho Quận chúa một vòng tay trên có
khắc tên Quận chúa, cực kỳ tinh xảo. Quận chúa cho là bình thường nên
nhận lấy. Nhưng sau đó, nàng đến cửa hàng xem đồ trang sức đeo tay,
trong lúc vô tình biết được vòng tay này là do Chấp Bình đặt làm, vì đặc biệt muốn đưa cho Quận chúa. Quận chúa bất an nên muốn trả lại vòng
tay, nhưng bởi vì vòng tay có khắc tên của nàng, nên trả lại cũng không
tốt. Ta nghĩ, bọn họ một tặng đồ, một nhận đồ..."
Hạ Trọng Phương nói xong liền ngừng lại quan sát phản ứng của Phương đại hộ, Phương đại hộ cũng không sợ hãi, ngược lại vẻ mặt vui mừng có chút vẻ mặt vui
mừng, nàng như được ăn một viên định tâm hoàn, cảm thấy như vậy chẳng
phải mọi chuyện là có triển vọng sao? Phương đại hộ chỉ chờ Hạ
Trọng Phương nói ra đoạn sau, nhưng lại thấy Hạ Trọng Phương thật lâu
vẫn không nói gì, không khỏi nóng lòng, mở miệng:" Nếu là đã tặng cho
Quận chúa, sao có thể thu lại? Quận chúa nhận lại mới phải."
Hạ
Trọng Phương nghe lời này thì đã hiểu Phương Chấp Bình có thể trở thành
Quận mã rồi, nhất thời mừng rỡ nói:" Vương Phủ nhân khẩu đơn bạc, và lại Quận chúa rất thân cận với Vương gia, nên không nghĩ sẽ gả ra ngoài
phủ, chỉ muốn cùng Quận mã ở tại vương phủ, dĩ nhiên đay cũng không phải là để cho Quận mã ở rể."
Phương đại hộ cắn răng nói: "Chỉ cần ngày tết để cho Chấp Bình trở về Phương gia là được."
Hạ Trọng Phương có chút ngoài ý muốn, mọi chuyện thuận lợi như vậy? Còn
chưa bắt đầu thuyết phục, hắn liền đồng ý? Không hề muốn đàm phán với
phủ thái tử mà nguyện ý chọn Tề vương phủ? Xem ra là Phương Chấp Bình đã nói trước với Phương đại hộ đại hộ không phải Quận chúa thì không lấy,
quả là người si tình!
Trầm Ngọc Tiên ở trong phòng cũng suy nghĩ
kỹ lưỡng, so sánh Phương Chấp Bình với Quý Minh Xuân , trong lòng cũng
cho là Phương Chấp Bình tốt hơn Quý Minh Xuân nhiều, nếu gả cho hắn, tất nhiên sẽ không giống như khi gả cho Quý Minh Xuân , mọi chuyện
đều không trở nên ầm ĩ như vậy.
Nàng đợi một hồi lâu, thấy một a hoàn tới nói Phương đại hộ đã đi, Hạ Trọng Phương muốn nàng sang nói chuyện.
Trầm Ngọc Tiên vội vội vàng vàng đi qua, vừa vào phòng, thấy sắc mặt Hạ
Trọng Phương hiện rõ vẻ vui mừng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mọi
chuyện đã thành?
Hạ Trọng Phương cho nha hoàn lui ra ngoài, mới
đem chuyện gặp mặt Phương đại hộ nói tỉ mỉ cho Trầm Ngọc Tiên, còn nói:" Quận chúa, Phương Chấp Bình quả là thật lòng thích ngươi, bởi vậy mới
có thể bỏ qua phủ thái tử, nhất quyết vì ngươi mà cam nguyện đứng về
phía Tề vương phủ."
Trầm Ngọc Tiên đã gặp thất bại trong hôn sự
với Quý Minh Xuân, vốn là không còn trông cậy vào nam tử, nhưng vừa nghe Hạ Trọng Phương nói như vậy, không khỏi đỏ mặt, nghĩ thì ra Phương Chấp Bình yêu mình sâu đậm như vậy!
Hai người thương nghị, đều cho là hôn sự nên nhanh chóng tiến hành, không nên kéo dài quá lâu.
Tới chiều, Hạ Trọng Phương gặp Trầm Tử Trai, vừa cho ăn sữa, vừa đem chuyện này nói cho Trầm Tử Trai biết.
Trầm Tử Trai vừa nghe Phương đại hộ nguyện ý ủng hộ Tề vương phủ, cũng rất
bất ngờ, sau lại lo lắng Trầm Ngọc Tiên không thực sự muốn chọn Phương
Chấp Bình, nói:" Chỉ sợ ủy khuất muội muội."
Hạ Trọng Phương nói:" Quận chúa nguyện ý, mà Phương Chấp Bình vẫn tốt hơn Quý Minh Xuân , Quận chúa sẽ không ủy khuất."
Trầm Tử Trai biết Trầm Ngọc Tiên thực sự nguyện ý, vẫn còn có chút khổ sở
nói:" Bổn vương không có năng lực, khiến hai người pải vì bản vương mà
mưu đồ, thật sự là..."
Hạ Trọng Phương thấp giọng nói:" Vương gia dưỡng bệnh cho tốt, đến lúc đó ta tự nhiên phải dựa vào Vương gia, về
phần hôn sự của Quận chúa, ta đã có tính toán, Vương gia không cần phải
ưu tâm."
Trầm Tử Trai sờ sờ mặt Hạ Trọng Phương, nói:" Phương nương, nàng càng ngày càng có bản lĩnh."
" Ngươi thích ta như bây giờ hay thích ta của trước kia?" Hạ Trọng Phương không nhịn được hỏi một câu.
Trầm Tử Trai ôn nhu nói:" Bổn vương càng ngày càng thích nàng!" Vừa nói vừa hôn Hạ Trọng Phương dịu dàng tỉ mỉ.
Hai người dây dưa, cũng có chút động tình.
Trầm Tử Trai lại nói:" Phương nương, bây giờ nàng có thể đảm lược một ít
chuyện, nàng cứ yên tâm mà làm, nhưng nàng phải nhớ kỹ, nàng ngươi là
Vương Phi, không phải một dân phụ bình thường."
Hạ Trọng Phương
nghe vậy, biết Trầm Tử Trai đã công nhận năng lực làm việc của nàng, bởi vậy rất mừng rỡ, đem nơi đẫy đà nhét vào miệng Trầm Tử Trai, nói nhỏ:"
Uống thuốc đi!"
Trầm Tử Trai mở to miệng hút sữa, hút được một
nửa lại chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Trọng Phương, lưỡi quấn lấy
cái lưỡi của nàng, dây dưa không nghỉ, một tay phủ ở nơi đẫy đà xoa nắn, đem nơi đẫy đà của nàng ép thành các loại hình dáng.
Hạ Trọng Phương ngân lên tiếng rù rì nói:" Vương gia, Vương gia! "
Trầm Tử Trai dời xuống phía dưới, lại hung hăng hút nơi đẫy đà của Hạ Trọng
Phương, bàn tay đã dời trận địa, tiến vào váy Hạ Trọng Phương, đi đén
nơi sâu thẳm.
Hạ Trọng Phương ỡm ờ, chấp nhận ngón tay Trầm Tử Trai du đãng chung quanh, rỉ tai nói:" Vương gia uống xong sữa đã..."
" Không, Bổn vương muốn vừa ăn sữa, vừa...." Trầm Tử Trai cúi xuống bên
tai Hạ Trọng Phương nói mấy lời, chọc cho Hạ Trọng Phương mặt càng thêm
đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.
Trầm Tử Trai trêu chọc Hạ Trọng
Phương, tóm lấy tay Hạ Trọng Phương để tay nàng sờ nơi lửa nóng của
mình, lại còn muốn Hạ Trọng Phương cho một đánh giá.
Gương mặt Hạ Trọng Phương đỏ như hoa đào tháng ba, trong lòng cũng như nở hoa, cuối cùng vẫn nói ra một đánh giá.
Nhưng Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nói nhỏ, nên yêu cầu Hạ Trọng Phương lặp lại lần nữa.
Hạ Trọng Phương không chịu, nói lầm bầm:" Vương gia thật là xấu!"
Nghe Hạ Trọng Phương yêu kiều nói như vậy, tròng mắt Trầm Tử Trai u ám, dẫn tay Hạ Trọng Phương để cho nàng triệt động.
Mặt Hạ Trọng Phương đã đỏ như lửa, chỉ đành phải nhẹ nhàng triệt động.
Sau đó, Trầm Tử Trai kêu lên:" Lực mạnh lên một chút, nhanh lên một chút, đúng như vậy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương