"Tham kiến thái tử điện hạ! "Mưu sĩ của phủ Thái tử Điền An Mực nghe nói Vi Thiên Trạch sắp về kinh, vội vàng tới cầu kiến thái tử.
Bên người Thái tử vốn có mấy vị mưu sĩ đắc lực, Điền An Mực là một trong số đó.
Thấy Điền An Mực tới, thái tử vội để hắn ngồi xuống nói chuyện.
Điền An Mực tạ ơn thái tử ban ngồi, lúc này mới nói:" Vi Thanh Nhĩ nhàn rỗi nhiều năm nhưng vẫn dễ dàng chấp chưởng binh quyền, hắn luôn cẩn thận khi làm việc nên chắc chắn hắn sẽ không lỗ mãng mang binh về kinh thành như vậy. Có thể là hắn muốn thái tử sập bẫy, dâng tấu tố cáo hắn, nếu hắn không thật sự trở về kinh hoàng thượng sẽ càng thêm không thích thái tử điện hạ."
Thái tử sợ hãi, cả kinh nói:" Nếu không có Điền sư gia nhắc nhở, thiếu chút nữa bản thái tử đã trúng kế."
Điền An Mực nhìn thái tử nói:" Thái tử điện hạ, hiện nay, Tề vương đã liên thủ với Vương gia và Vi gia, Tứ Vương Gia lại tiến sát từng bước, chỗ hoàng thượng lại tựa như hổ xem đấu, dường như..."
Thái tử chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ còn lại oán hận vô cùng. Từ khi mười lăm tuổi, hắn đã làm thái tử, đến nay, hắn cũng đã bốn mươi lăm tuổi, vị trí thái tử này hắn ngồi suốt ba mươi năm vẫn không thể ngồi vững vàng. Vì sao ư? Còn không phải do hoàng thượng thiên vị, vẫn nghiêng về một phòng nhà lão Tam kia sao.
Năm đó, Cảnh Tông hoàng đế muốn lập con trai thứ ba Trầm Vĩnh Thái làm thái tử, nhưng các quan trong triều lại kiên trì muốn lập người hiện nay đang là thái tử Trầm Vĩnh Xương. Cuối cùng, Thái hậu và hoàng hậu cùng các quan lại đủ loại quan lại liên thủ, đứng về phía Trầm Vĩnh Xương. Cảnh Tông hoàng đế bị ép mà bất đắc dĩ lập Trầm Vĩnh Xương làm thái tử, còn phong Trầm Vĩnh Thái là vương gia. Chính vì vậy, Cảnh Tông hoàng đế vẫn không thích thái tử.
Thái tử cũng lo lắng rằng Cảnh Tông hoàng đế lớn tuổi, sẽ hồ đồ, trước khi chết giở quẻ (lật lọng), phế vị trí thái tử của hắn, lập Tứ Vương Gia làm thái tử, hoặc lập Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn. Tình hinhf như vậy khiến hắn đứng ngồi không yên.
Điền An Mực trầm tĩnh mà nhìn thái tử, đợi thái tử quay đầu, mới nói:" Thái tử điện hạ, thay vì mỗi ngày đều đau khổ như vậy, sao không..."
Thái tử giật mình, thật lâu sau mới nói:" Hoàng thượng tuy đã có tuổi nhưng hai năm qua vẫn luôn khỏe mạnh. Nếu đột nhiên gặp chuyện không may chỉ triều thần sẽ hoài nghi."
Điền An Mực nói:"Có rất nhiều lão nhân gia nhìn thì khỏe mạnh nhưng đột nhiên bị ngã hoặc trúng gió, không hơn mấy ngày là phải đi."
Sắc mặt Thái tử thay đổi, trầm giọng nói:” Nhưng chúng ta cũng không thể nắm chắc được mười phần.”
Điền An Mực lên tiếng:" Ta có thể nắm chắc bảy tám phần. Thái tử không quả quyết như vậy nên vẫn luôn bị quản chế, lấy bản lĩnh của người, cần gì phải cố kị một vị Tề vương quanh năm ốm yếu, một vị Tứ Vương Gia không có ở kinh thành."
Thái tử chắp hai tay sau lưng, tay đã nắm thật chặt, trong lòng đang đấu tranh mạnh mẽ.
Nếu bức vua thoái vị thành công, sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày.
Sau một lúc, thái tử đứng lên, trầm giọng nói:" Vậy hãy bố trí cho tốt, tuyệt không để xảy ra sơ xuất."
Bên kia, Tô Thục phi nghe nói thái tử sẽ không tố cáo Vi Thanh Nhĩ, có chút sửng sốt, cười nói:" Tốt, đây là hắn muốn trị từ căn nguyên mà không phải những thứ cành lá không quan trọng."
Bảy ngày sau, Vi Thiên Trạch đã đến kinh thành, quả nhiên không mang theo binh mã, chỉ dẫn theo ba trăm gia đinh.
Vương Tinh Huy nhìn thấy gia đinh bên cạnh Vi Thiên Trạch, cũng sửng sốt, đó sao có thể là gia đinh? Rõ ràng là ba trăm binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng. Nhưng chỉ có ba trăm tên, số lượng không nhiều lắm, nếu thái tử thật sự tố cáo thì sẽ trở thành trò cười.
Vi Thiên Trạch nói nhỏ với Vương Tinh Huy:" Dượng, người đừng nhìn chỉ có ba trăm người, một người này có thể đánh bại mười người, nên có thể nói ba trăm người này đáng giá như ba nghìn người."
Vi Thanh Mi thấy Vi Thiên Trạch, vành mắt có chút hồng, nói:" Ta và phụ thân ngươi đã hai mươi năm không gặp mặt, các ngươi đều đồng lứa nhỏ tuổi, nếu không được báo trước, đột nhiên xuất hiện, ta có thể sẽ không nhận ra."
Vi Thiên Trạch liền nói về tình trạng gần đây của Vi Thanh Nhĩ, lại thay mặt Vi Thanh Nhĩ hỏi thăm Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi , nhất thời lại cười nói:" Biểu tỷ và biểu đệ đâu ạ?"
Vi Thanh Mi vội cho người gọi Vương Du và Vương Tông đến gặp Vi Thiên Trạch.
Vương Du và Vương Tông đi ra, nói mấy câu về tên, tuổi,..., mọi người liền quen thuộc.
Hạ Trọng Phương biết được Vi Thiên Trạch đã về kinh, vội cho người mời hắn đến Vương phủ.
Trước khi đến Vương Phủ, Vi Thiên Trạch đã được Vi Thanh Mi cho biết Vương Du chẳng qua là dưỡng nữ mà Tề vương phủ Vương Phi mới là biểu tỷ ruột thịt của hắn, nhất thời cũng vô cùng cảm thán.
Mấy ngày nay, thân thể Trầm Tử Trai đã dần tốt lên, đã có thể xuống giường, bởi vậy tự mình tiếp đãi Vi Thiên Trạch.
Sau một phen nói chuyện, Trầm Tử Trai vô cùng thưởng thức Vi Thiên Trạch, cho là hắn mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại có mưu lược, quyết đoán, tương lai nhất định sẽ là người tài.
Vì Vương gia đã trì hoãn hôn sự với phủ thái tử, Vi Thiên Trạch gặp Trầm Tử Trai, cũng hiểu Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia đã liên kết chặt chẽ với nhau.
Mấy ngày sau, lại truyền ra tin tức nói Vi Thiên Trạch đến Tô gia xin cưới Tô Ngọc Diệp, Tô gia rất nhanh liền đáp ứng.
" Tốt lắm, hiện tại Tô gia cũng cùng liên kết với Tề vương phủ sao?" Thái tử cười lạnh nói:" Cũng được, đến lúc đó một lưới bắt hết những nghịch đảng này."
Phải tới tháng mười một, Hạ Trọng Phương mới vội vàng tổ chức hôn sự cho Trầm Ngọc Tiên, muốn cho nàng với Phương Chấp Bình sớm thành thân.
Vi Thanh Mi lại chuẩn bị hôn sự cho Vi Thiên Trạch cưới Tô Ngọc Diệp.
Vi Thiên Trạch tuy là phụng mệnh cô mà đi cầu hôn nhưng khi gặp Tô Ngọc Diệp cũng cảm thấy hài lòng, lấy vợ phải lấy người hiền, Tô Ngọc Diệp lại là một cô nương hiền đức.
Vốn Tô Ngọc Diệp còn đoán Vi Thiên Trạch là võ phu, chỉ sợ sẽ thô lỗ không chịu nổi, nhưng khi gặp mặt thấy Vi Thiên Trạch ngọc thụ lâm phong, tướng mạo tuấn lãng, cũng cảm thấy hài lòng, không gả được cho Tề vương làm Vương Phi thì gả cho Thiếu tướng quân làm Thiếu tướng phu nhân cũng tốt.
Hai nhà đều làm chuyện vui, Hạ Trọng Phương liền bàn bạc với Vi Thanh Mi:" Mẫu thân, đình viện của Vi gia ở kinh thành cũng không lớn, Thiên Trạch ở một mình cũng được nhưng đối với tân nương tử cũng có chút nhỏ hẹp. Vương Phủ lại lớn, không bằng để cho Thiên Trạch đón dâu tại Vương Phủ, cùng Quận chúa tổ chức chuyện vui. Đến lúc đó, để cho phu thê Thiên Trạch ở lại Vương Phủ, như vậy đối với Vương Phủ cũng có lợi, ba trăm thủ hạ của Thiên Trạch cũng sẽ ở lại đây, Vương Phủ mới có thể cung dưỡng (cung cấp nuôi dưỡng) bọn họ ăn uống."
Dĩ nhiên, ăn của Vương Phủ thì sẽ vì Vương Phủ mà làm việc. Những gia đinh này sẽ sẽ trở thành gia đinh của Vương Phủ.
Vi Thanh Mi cũng hiểu được ý tứ của Hạ Trọng Phương , tất nhiên là đồng ý:" Thiên Trạch trở về vốn là để bảo vệ cho Vương gia, cưới Diệp nương cũng là suy nghĩ vì đại cục, để bọn họ ở lại Vương Phủ cũng tốt."
Quý Minh Xuân nghe được tin Trầm Ngọc Tiên chiêu tế (chọn chồng) lần nữa, mà người đó cũng là thiếu niên Tiến sĩ, không khỏi buồn bực, hắn vốn tưởng rằng Trầm Ngọc Tiên mất hắn, sẽ phải nửa đêm khóc tỉnh, lúc nào cũng nhớ tới hắn, nói không chừng tương lai còn có thể cầu xin hắn trở về (ảo tưởng nặng).Không nghĩ tới Trầm Ngọc Tiên lại muốn chiêu tế.
Hai thê tử trước, một làm Vương Phi, một chuẩn bị chiêu tế, đều là sau khi cùng cách với hắn, ngày càng sống vui vẻ, sao hắn có thể không đau lòng? Đúng lúc này Trần Hiên tới, thấy Quý Minh Xuân không vui, cười nói:" Càng náo nhiệt, càng tiện hạ thủ, Quý lang quân không cần buồn rầu."
Quý Minh Xuân ngẩn ra, nói:" Hạ thủ sao?"
Trần Hiên cười nói:" Làm Tề vương trúng độc lần thứ ba, sau đó vu hãm thái tử. Tề vương vừa chết, Vi Thiên Trạch và Vương gia tất nhiên sẽ tấn công thái tử, hoàng thượng tức giận, thái tử cũng sẽ rơi đài."
Quý Minh Xuân nghe vậy, ha ha cười nói:" Vì vậy, Tứ Vương Gia sẽ vào kinh." Sau đó sao, hai thê tử trước trước của ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, thuộc về ta.
Trong Tề vương phủ, Hạ Trọng Phương đang chuẩn bị chuyện vui, trong lòng cũng vô cùng cảnh giác, nhiều người dễ loạn, cũng dễ dàng để kẻ nhàn rỗi trà trộn vào làm phát sinh những chuyện không đâu.
Đêm nay, Hạ Trọng Phương đi gặp Trầm Tử Trai, đang nói chuyện thì thấy Phương ngự y tới, liền không nói nữa.
Phương ngự y cười nói:" Chén thuốc của tối nay ta đã thêm một loại tân dược, Vương Phi uống xem có gì khó chịu không."
Hạ Trọng Phương uống thuốc, cách hồi lâu mới nói:" Cũng không khó chịu."
Phương ngự y nghe Hạ Trọng Phương nói vậy, liền yên tâm lui xuống.
Phương ngự y vừa đi, Hạ Trọng Phương liền nói ra điều mình lo lắng.
Trầm Tử Trai nghe, liền nói:" Không phải Thiên Trạch mang theo ba trăm gia đinh sao, và lại bọn họ còn là tinh binh tài giỏi."
Hạ Trọng Phương nói:" Có bọn họ ở đây, ta cũng không sợ thích khách mà chính là sợ người có dụng ý khác trong đám khách nhân, đến lúc đó sẽ khó lòng mà phòng bị."
Trầm Tử Trai cười ôm Hạ Trọng Phương nói:" Suy nghĩ của Phương nương càng ngày càng chu toàn. Không hổ là thân nữ nhi của Trạng nguyên gia."
Hạ Trọng Phương sẵng giọng:" Đến lúc đó hỗn loạn, ta sợ Vương gia lần thứ ba trúng độc đấy!"
Trầm Tử Trai sửng sốt, rất nhanh cười nói:" Phương nương, cũng không chắc là thực sự có người xâm nhập vào để hạ độc Bổn vương."
Hạ Trọng Phương dí trán hắn nói:" Bởi vì giờ đây, Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia đã liên kết với nhau, thế lực cũng không nhỏ, nếu lúc này Vương gia trúng độc, chúng có thể nhân cơ hội mà cáo trạng thái tử, chọc giận thái tử, ép thái tử xuất thủ, hoặc Vương gia cũng có thể ra tay trước chiếm lợi thế."
Trầm Tử Trai càng nghe càng ngạc nhiên, nhìn Hạ Trọng Phương , nửa đùa nói:" Phương nương, nàng thật sự lớn lên ở nông thôn sao? Không có cao nhân nào lén dạy nàng sao?"
Hạ Trọng Phương đánh vào ngực Trầm Tử Trai nói:" Vương gia lại giễu cợt ta?"
Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương nói:" Không, Phương nương, Bổn vương nói thật, kế sách này của nàng vô cùng hay. Bổn vương trúng độc một lần nữa là chuyện nhất định." Vừa nói vừa hôn Hạ Trọng Phương , hàm hồ nói:" Đến lúc đó, Phương nương sẽ lại uy nãi cứu Bổn vương."
Hạ Trọng Phương vốn muốn nói hắn đã ăn sữa xong, nhưng bởi vì không thể đẩy Trầm Tử Trai ra, nên thân thể không khỏi mềm nhũn đáp lại.
Bàn tay Trầm Tử Trai lặng lẽ xuống phía dưới, rồi lại dò đến trước ngực Hạ Trọng Phương , bắt được nơi đẫy đà, xoa nắn, lẩm bẩm nói:" Thật tròn, thật to!"
Hạ Trọng Phương ngâm lên tiếng, ở trong ngực Trầm Tử Trai nói nhỏ:" Vương gia lại khi dễ ta!"
Trầm Tử Trai nghe được Hạ Trọng Phương nói vậy, càng thêm hưng phấn, vén cổ áo nàng lên, vùi đầu vào nơi đẫy đà, hung hăng mút, một cái tay khác đưa xuống dưới, đi tới nơi đào nguyên.
Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, nằm trong ngực Trầm Tử Trai, mị nhãn như tơ, yêu kiều nói: Vương gia, ta, ta ... " Xuân tình lay động, * * thực cốt.
Vốn khi tới thời điểm này, mỗi lần Trầm Tử Trai chỉ sờ, mà không thực sự làm đến điểm cuối, nhưng hôm nay có chút không nhịn được, trong miệng vẫn hút nơi đẫy đà, nâng cao lửa nóng tiến công.
Phương ngự y đang ở dược phòng chế thuốc, lần nữa quan sát được mấy con thỏ hắn cho uống thử thuốc đang thân thiết, không khỏi ngạc nhiên, tối nay thuốc có vấn đề sao? Hoặc là, uống quá nhiều thuốc giải độc, nên dễ dàng động tình?
Sau đó, Phương ngự y cũng uống thử thuốc, lẩm bẩm nói:" Cũng phải thử một chút loại thuốc này, xem có phải người uống sẽ dễ dàng động tình không?"
Danh sách chương