Hoàng Thượng cực kỳ tức giận khi được tin nhóm Hoàng tử Công chúa gặp ám sát ở Thành Hoàng miếu, lập tức hạ chỉ giới nghiêm toàn thành để điều tra thích khách, phái tất cả Thái y trong Thái y viện xuống nhà những người bị thương để chữa trị, đồng thời cũng ban thưởng xuống vô số dược liệu. Đối với những gia tộc bất hạnh có con cháu tử vong, Chu Xương Đế cũng cử các Hoàng tử thay phiên nhau đến phúng viếng. Trong số đó, Chu Xương Đế buồn lòng nhất là việc mất đi Tả Kí Quân nhà họ Tả và Lý Tử Linh nhà họ Lý, thậm chí còn tự tay viết điếu văn cho hai người để tỏ lòng thương tiếc.

Dân chúng cũng rất phối hợp trong việc điều tra thích khách, hễ thấy ai bất thường liền chủ động báo cáo quan phủ nên chỉ trong vòng vài ngày là đã bắt được hai tên thích khách vốn có vỏ bọc rất tốt. Chỉ tiếc, hai kẻ này lúc bị bắt chỉ còn là cái xác không hồn, bởi khi thấy bị bại lộ chúng liền cắn vỡ thuốc độc dấu trong răng chết ngay tại chỗ.

Ngay cả La đại nhân của Kinh triệu doãn cũng phải thốt lời cảm thán rằng dạo này làm việc thuận lợi hơn khi trước nhiều. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do triều đình gần đây rất được lòng dân. Dân chúng ai mà chẳng mong có được một vị Hoàng Đế nhân từ, triều đình sáng suốt, bởi có như vậy thì dân đen bọn họ mới có cuộc sống an lành. Chính vì thế, mọi người đều mang lòng căm thù đến tận xương tuỷ đối với những kẻ rắp tâm phá hủy sự bình yên này. Hơn nữa, ngày xảy ra sự việc ám sát đó lại là ngày mà các Long Tử Phượng Nữ cùng các công tử tiểu thư thế gia đang bỏ công bỏ sức vì dân chúng nữa, thế nên tin tức này đã được những người dân trực tiếp trải qua sự kiện truyền miệng khắp nơi. Một truyền mười mười truyền trăm, chẳng bao lâu sau dân chúng trong Kinh thành và các làng mạc xung quanh đều biết chuyện. Vì thế, dân chúng liền ghét cay ghét đắng những kẻ thích khách, hầu như ai nấy đều căm giận nghĩ, mấy kẻ này sống yên sống lành lại không muốn, cứ phải cố tình gây chuyện là sao? Thật tiếc cho một thế hệ tuổi trẻ tài cao! Những thanh niên tài giỏi đến thế sau này mà vào triều làm quan ắt sẽ là những vị quan tốt. Được sống dưới một thể chế có Hoàng Đế Hoàng tử và văn võ bách quan tốt như vậy mà những kẻ kia còn không biết đủ à!

Vì vậy, lòng dân đã đạt tới một điểm cao đoàn kết chưa từng có. La đại nhân đại khái cũng hiểu được tâm lý của dân chúng, không thể không cảm khái dân tình chất phác thật. Sau đó nhân một lúc cao hứng, La đại nhân liền trình lên Thánh thượng riêng một quyển tấu chương chỉ để trình bày việc này.

Trong tấu chương thậm chí còn trích dẫn vài câu bài vè mà dân chúng nghĩ ra để ca ngợi Hoàng Đế, ca tụng triều đình. Chu Xương Đế đọc tấu chương, mặt rồng vui mừng mà thoáng dịu đi nét lo lắng của mấy ngày trước, lại càng thêm phần yêu thích mấy đứa nhỏ đã tham gia quỹ hội cứu trợ hôm đó. Thêm nữa công tác cứu tế tại Cừ Nam cũng đã được triển khai gọn gàng ngăn nắp, vì thế ngài hứng chí vỗ bàn, lại ra thêm vô số lệnh ban thưởng xuống cho các thế gia, trong đó Ân gia, Tạ gia, Tả gia, Lý gia là được quan tâm nhất, nhận được ân thưởng nhiều hơn mấy nhà khác vài phần.

“Ngươi thấy hai con bé nhà họ Tạ và họ Ân thế nào?” Chu Xương Đế vừa ra lệnh ban thưởng xong, cõi lòng khoan khoái uống trà.

Trong Ngự thư phòng lúc này chỉ có hai người, Lý Đức biết Chu Xương Đế đây là muốn hỏi về Ân Từ Mặc và Tạ Ý Hinh nên cung kính khom người hồi đáp, “Hoàng Thượng minh giám, một nàng là cháu ruột của Tạ Thái Phó, một nàng là cháu ruột của Ân lão, đương nhiên là ai cũng toàn vẹn cả.”

“Lão già này, cứ suốt ngày tránh nặng tìm nhẹ chả nói lời nào thật tình.” Chu Xương Đế cười mắng một câu, sau đó nhìn thoáng qua ông bạn già đã đi cùng ngài suốt vài chục năm, nói lời thấm thía, “Với Trẫm mà còn không nói lời nói thật, bộ định ôm một bụng thật lòng vào trong quan tài à?”

Lý Đức xin khoan dung, “Hoàng Thượng, ngài biết nô tài miệng mồm ngu ngốc uốn lưỡi bảy lần mà còn nói không nên lời mà, ngài tha cho nô tài đi.”

“Thôi thôi, hỏi ngươi cũng như không.”

“Theo Trẫm thấy, hai con bé này đều giống tính ông nội chúng. Ân Từ Mặc tài cao song lại tính toán quá chi li về hiệu quả và lợi ích. Còn con bé nhà họ Tạ lại có đức, ừ, còn khá nhanh trí nữa. Lúc trước nó hơi kênh kiệu một chút lại không biết cách giao thiệp với mọi người, nhưng dạo này có vẻ tốt hơn nhiều. Nên sắp xếp hai đứa thế nào cho tốt nhỉ?” Nói xong lời cuối cùng, Chu Xương Đế vô thức gõ ngự án gỗ lim, nét sắc sảo lóe lên trong đôi mắt híp lại.

Lý Đức khom lưng đứng một bên, thở cũng không dám thở mạnh.

Các thế gia sau khi nhận được ban thưởng cũng không cách nào sinh lòng ghen tị hay bất mãn đối với những nhà được trọng thưởng. Ân Từ Mặc dâng ba phương pháp cứu tế nên nàng đáng được nhận ban thưởng này; nhưng nếu không có Tạ Ý Hinh liều mình cứu Ngũ Hoàng tử thì cái đang chờ đám thế gia bọn họ chỉ là cơn giận dữ lôi đình của Hoàng Đế chứ làm gì còn có thưởng để mà lĩnh? Còn về Tả gia và Lý gia, họ tổn thất hai đứa trẻ giỏi giang như vậy thì những ban thưởng này có bù lại được đâu? Xem như các thế gia đều hiểu được, xưa nay con ai người nấy thương, thời điểm này hai nhà họ Tả họ Lý còn nhuộm đẫm trong không khí bi thương tiếc nuối, mà Hoàng Đế nghiễm nhiên đã thoát ra khỏi tâm trạng thương tiếc rồi.

Vì Tạ Ý Hinh cứu Ngũ Hoàng tử nên mọi người đều rất biết ơn nàng, bởi nếu Ngũ Hoàng tử gặp chuyện không may thì cả đám đừng mong sống yên. Dẫu họ không phải là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện nhưng đảm bảo cũng không thể thoát được dây mơ rễ má, riêng cái tội bất lực không hộ vệ an toàn là chắc chắn phải cõng trên lưng rồi, đặc biệt là những thành viên cùng tổ với Ngũ Hoàng tử. Hơn nữa xem chừng quyết định phong thưởng thật sự cho hai nhà họ Ân và họ Tạ vẫn còn chưa được ban ra đâu, vì thế mọi người quyết định quà tặng lễ đưa đến Tạ gia nên nặng thêm ba phần! Còn về phần Ân gia, thôi vậy cũng được rồi.

Vì thế, một khoảng thời gian tiếp đó, Tạ phủ sẽ nhận được đủ thứ dược liệu quý giá hiếm có do các thế gia sai quản gia nhà mình đưa tới, trong đó không thiếu nhân sâm hay cỏ linh chi nọ kia, tuy số tuổi không cao lắm nhưng ít ra cũng được một hai trăm năm, coi như là cũng đáng giá. Thậm chí có người còn tặng cả lộc nhung! Mỗi lần vừa nghe đến món này thì Tạ Ý Hinh luôn phát ngốc, mấy người này nhiều tiền quá không có chỗ xài à? Tạ Ý Hinh ngày hôm sau mới tỉnh lại. Trong lúc nàng hôn mê, Hoàng hậu, Quý phi đều phái người đến thăm hỏi, Chu Xương Đế cũng chỉ định hai Thái y chuyên trị ngoại thương trong Thái y viện lại đây.

Thôi không nói đến chuyện sau khi nàng tỉnh lại thì nhận được không biết bao nhiêu các loại quan tâm thăm hỏi của người thân. Hiện tại, Tạ Ý Hinh đã muốn nghỉ ngơi hơn nửa tháng, và hẳn là nhờ y thuật của các Thái y vừa giỏi lại thêm có thuốc tốt để dùng, vết thương của nàng lúc này đã tốt hơn phân nửa. Sau này nàng mới biết được lúc đó nàng chỉ mất máu quá nhiều thôi, còn vết thương nhìn thì nghiêm trọng vì thích khách bôi thuốc độc trên đao khiến máu không cầm được, chứ trên thực tế thì vẫn chưa thương tổn gì đến gân cốt bên trong. Chỉ cần uống mấy đợt thuốc, chờ miệng vết thương kết vảy rồi tiếp tục điều dưỡng thêm một thời gian thì sẽ trở lại bình thường.

Tạ Ý Hinh vừa cảm thấy mình vô cùng may mắn, lại vừa sinh lòng nghi hoặc. Kiếp trước, sau khi Ân Từ Mặc chắn đao thay Quân Nam Tịch thì tình trạng cũng không giống nàng lúc này, nghe nói còn động đến tâm mạch, cửu tử nhất sinh nữa kìa. Các Thái y giỏi nhất của Thái y viện phải cố hết sức mới cứu lại được mạng của ả. Sao kiếp này đến phiên nàng lại nhẹ nhàng thoải mái vậy? Nhưng dẫu thế nào, đây là một chuyện tốt. Dù sao cũng chả ai thích chuyện đi dạo cửa Diêm Vương một lần cả.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Hãn Ca Nhi vào được không.” Thanh âm mềm mềm cắt ngang suy nghĩ không đầu không đuôi của Tạ Ý Hinh.

“Vào đi.”

Lẹp bẹp lẹp bẹp, cậu bé bước đôi chân ngắn ngủn đi vào, song khi nhìn thấy nàng bưng trong tay một cái bát nhỏ thì lập tức khựng lại không tiến lên nữa, mặt lộ vẻ sờ sợ.

Nhìn dáng vẻ lo ngại của thằng bé, Tạ Ý Hinh bật cười, làm bộ như không biết, hỏi, “Sao không vào đi?”

Thằng bé lắp bắp, “Tỷ tỷ, tỷ uống sạch canh gà trước đi được không?”

Cậu đã được Tạ Ý Hinh dạy một thời gian nên giờ nói chuyện câu chữ rõ ràng, dùng từ chuẩn xác.

Tạ Ý Hinh lệch đầu, ra vẻ khó hiểu, “Nhưng trước đây Hãn Ca Nhi từng nói với tỷ tỷ là chúng ta phải có phúc đồng hưởng có khó cùng làm mà? Đệ xem, tỷ tỷ cố ý giữ lại canh gà đến giờ là để chờ đệ đến cùng chia xẻ đó.”

Thằng bé sợ hãi khoát tay, “Đừng, đừng, tỷ tỷ, tỷ uống đi, uống một mình thôi.”

Sau đó, cậu tìm một chiếc ghế dựa cách xa nàng một chút cong tay vểnh mông đạp chân leo lên ngồi, rồi mới nghiêm trang chống má nói, “Mấy hôm trước nương biết đệ giúp tỷ uống canh gà nên giờ lúc nào cũng ép đệ uống cái này. Đệ ngán lắm rồi.” Thằng bé nói giọng đầy ấm ức và rối rắm.

“Nhưng mà Hãn Ca Nhi cũng biết uống nhiều canh gà có thể làm cho người ta cao lên mà, chẳng lẽ đệ không muốn cao lên sao?” Tạ Ý Hinh tiếp tục vừa dỗ vừa dụ, nàng cũng bị bắt ăn canh ngày ngày, giờ nhìn đến là muốn ói.

“Tỷ tỷ gạt đệ, đệ ngày nào cũng đo, có thấy cao thêm chút nào đâu.” Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy, không hề mắc mưu, “Tỷ tỷ, bà nội nói tỷ không ngoan nên phải uống mấy chén thuốc đắng ơi là đắng này, còn phải uống canh gà nữa, còn bảo Hãn Ca Nhi không được giúp tỷ. Tỷ uống nhanh đi, ực một hơi hết sạch liền à.”

Tạ Ý Hinh bóp trán, ngay cả chuyện lừa gạt cỏn con này mà bà nội cũng biết, mất mặt quá đi.

“Lại đang lừa Hãn Ca Nhi giúp ngươi uống canh gà phải không. Không biết xấu hổ à?!”

“Tiêu Kha biểu ca!” Mắt cậu bé sáng lên, ba chân bốn cẳng leo xuống ghế chạy ra ngoài. Dạo gần đây cậu béo hay đến chơi nên thằng bé quen thân lắm rồi.

Cái thằng chưa thấy người đã nghe tiếng rồi! Tạ Ý Hinh ngước mắt nhìn đúng lúc thấy cậu béo đang vất vả ôm Tạ Mịch Hãn, còn trừng mắt nhìn nàng bất mãn. Kim Tòng Khanh đi đằng sau cũng đang mỉm cười nhìn nàng.

Bị bắt quả tang, nàng xấu hổ sờ sờ cái mũi lẩm bẩm, “Uống hoài ngán quá!” Ai mà ăn một món liên tục nửa tháng mà không ngán mới là tài! Thật ra vết thương của nàng đã kết vảy rồi, chỉ còn hơi ngưa ngứa mà thôi.

“Đáng đời, ai bảo ngươi ta bày đặt xông ra chắn gươm chắn đao cho người khác làm chi!” Cậu béo miệng thì nói vậy nhưng lại đau lòng thắt ruột. Sao nàng đối xử người ngoài tốt thế, mà mình là biểu đệ của nàng lại toàn bị nàng ác miệng cãi cọ không vậy!

“Xuỵt! Mấy lời này ngươi đừng có mà nói ra bên ngoài đó, ta cản đao thì cũng đã cản đao rồi, coi chừng không được lợi lộc gì nha.” Tạ Ý Hinh cười cười.

“Hừ!” Cậu béo hất mặt xoay người.

“Sao hôm nay mọi người lại rảnh tới đây vậy?” Tạ Ý Hinh gạt lớp mỡ trên mặt chén, thái độ cam chịu uống canh gà.

“Ngươi nói vậy là sao? Không thích hả? Không thích thì ta đi!” Cậu béo trợn mắt.

“Ta nào có nói vậy.” Tạ Ý Hinh sờ sờ cái mũi, “Úi chà, ngươi phải sửa cái tính nóng như lửa này đi, kẻo sau này không tìm được vợ à.”

“Ai cần ngươi lo --” Cậu béo hừ một tiếng nhưng giọng cũng mềm xuống, “Bảy ngày nữa là sinh nhật của ta đó nghe.”

“A.” Thì ra là muốn đến nhắc nàng đòi quà đây.

“Ngươi --” Thấy cậu béo lại sửng cồ lên, Kim Tòng Khanh cắt ngang, hỏi sang chuyện khác, “Muội có biết bên ngoài đang đồn Ân Từ Mặc được Hoàng Thượng tứ phong tứ phẩm nữ quan không?”

Thấy hai người chuyển sang nói chuyện nghiêm chỉnh, cậu béo liền dắt Tạ Mịch Hãn sang một góc chơi.

Tạ Ý Hinh hơi khựng lại, rồi nhịn một hơi uống sạch bát canh. Đưa chén cho Xuân Tuyết, cầm khăn tay lau miệng xong mới nói, “Có nghe nói.”

Xưa nay nữ quan trong vương triều Đại Xương rất thưa thớt, hơn nữa hoàn toàn đều từ con cháu trực hệ hoặc họ hàng Ôn gia chiếm trọn. Ân Từ Mặc có thể chen vào chắc cũng mất kha khá sức lực đây.

Lúc đưa ra câu hỏi này, Kim Tòng Khanh luôn luôn quan sát nét mặt của nàng, thấy nàng không có gì bất thường thì cười hỏi, “Không thấy khó chịu trong lòng chứ?”

Tạ Ý Hinh nhướn mày, “Có gì đâu mà khó chịu?” Nếu chỉ có vậy mà đã cảm thấy bực mình thì sau này chẳng phải càng uất ức muốn chết! Phải biết là Ân Từ Mặc kia sau này sẽ ngồi lên cái ghế Nhiếp Chính Vương phi cao vòi vọi nha, ngay cả Hoàng hậu còn phải nể mặt ba phần đó.

“Úi chà, không ngờ biểu muội của ta lại tốt tính thế cơ đấy, uổng công biểu ca này lo lắng suông.”

Tạ Ý Hinh cười cười. Tính tình này của nàng chẳng qua là do trải qua bao nhiêu chìm nổi mới từ từ mài dũa mà ra, mới thuần thục khống chế cảm xúc được như thế. Chứ không thì làm thế nào? Chỉ cần gặp chuyện hơi không vừa ý là cứ theo cảm tính mà nhảy dựng lên y như chó điên? Vậy thì vô dụng quá! Vả lại, đời còn dài mà, vẻ vang chỉ trong một sớm một chiều có là cái gì đâu. Hơn nữa, nàng tin mấy cú thọc gậy bánh xe của mình trước đây sẽ phát huy tác dụng. Ân Từ Mặc muốn từ từ chậm rãi bước lên đài cao kiểu kiến tha lâu đầy tổ giờ chẳng đã bị nàng thúc cho không thể không càng ngày càng phải phách lối hơn đó sao? Chắc chắn rằng sau khi Ân Từ Mặc tiến vào triều đình thì ai ai cũng đã nhìn thấy và dè chừng năng lực của ả. Con người ta mà, chỉ sợ ngươi tẩm ngẩm tầm tầm chứ có ai sợ kẻ huyênh hoang.

Tạ Ý Hinh nhớ tới một vị phu nhân hồi kiếp trước, trượng phu của bà xuất thân bần hàn thế nhưng chưa đến năm mươi tuổi là đã ngồi vững vị trí Thượng thư Hộ bộ. Đây phải nói là chuyện cực kỳ khó đối với một kẻ cửa nhỏ nhà nghèo. Tạ Ý Hinh có mối quan hệ cá nhân khá tốt với phu nhân của vị Thượng Thư này, nên từng có một lần tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với bà. Bà nói, đàn ông làm việc hay lăn lộn nơi chốn quan trường cũng giống như đi “đấu chim”. Đầu tiên phải kín tiếng chứ không nên khoe khoang bản thân. Khụ, ai mà chẳng biết đem chim đi dạo nơi yên ắng tĩnh mịch thì bị người ta ghét là cái chắc rồi, như vậy sẽ không có kết quả tốt. Sau đó thì phải có năng lực, những lúc quan trọng phải có sức chịu đựng dẻo dai. Thứ ba, phải biết chộp lấy cơ hội, lúc dốc hết sức tấn công đối thủ thì phải biết cách không cho đối phương phản kháng. Thứ tư, tuy là phát sinh ma sát không ngừng nhưng lại khiến ai nấy đều thấy sung sướng cả thể xác và tinh thần. Thứ năm, sau khi lấy được thắng lợi phải biết lui binh và khiêm tốn thì sẽ không bị ai ghen ghét tị nạnh.

Tạ Ý Hinh lúc đầu nghe so sánh như thế thì cảm thấy buồn cười, sau ngẫm lại thì lại thấy có lý. Hiện tại, tình huống của nàng cũng giống vậy. Mấy hôm trước, đội hộ vệ đã từ Cừ Nam quay về, tin tức truyền ra là việc phân phát lương thực và vật tư quyên góp rất thuận lợi. Hơn nữa, Cảnh Xuân cũng đưa tin về nói y quán của Tạ gia tại Cừ Nam được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt và rất được lòng dân chúng tại địa phương, giúp Nhị thúc kéo về được không ít ủng hộ của dân chúng. Ngoài ra, người phe Tạ gia trong đội hộ vệ còn mang về ước chừng ba mươi vạn lượng ngân phiếu. Tất cả những cái này đều là lợi ích thực tế, nếu nàng còn huênh hoang nữa thì sẽ bị người ghét. Mười đại thế gia nào có phải kẻ ngu, Tạ gia ở Cừ Nam làm việc rầm rộ như vậy mà họ còn không thu được tin tức thì cũng nên tự sát tạ lỗi với thiên hạ. Tuy không đoán ra được Tạ gia buôn bán lời lóm bao nhiêu, nhưng hàng ngày y quán đón số lượng bệnh nhân nhiều như vậy thì chỉ cần để ý một chút là cũng có thể phỏng chừng ra được con số đại khái. Giờ phút này đã đến lúc nhà nàng cũng nên im hơi lặng tiếng một chút, may mà Hoàng Đế còn chưa cho nàng lên chảo nướng đây.

“Đúng rồi, ta biết huynh đang tra xét chuyện thích khách, kết quả sao rồi?” Tạ Ý Hinh hỏi. Không biết tại sao, nàng lại không bỏ lơ chuyện này giống như kiếp trước được. Trước đây mấy ngày khi lấy được đến danh sách thương vong thì trong đầu nàng chợt lóe lên một cái gì đó rồi biến mất rất nhanh, lúc cố nghĩ lại thì vẫn không bắt được.

Nhắc tới chuyện này, Kim Tòng Khanh hơi nản, “Đám thích khách này ngoan cố lắm, vừa bị bắt là lập tức tự sát, đúng là thấy chết cũng không sờn. Vì thế mọi manh mối đều bị xóa sạch nên chẳng điều tra được gì. Song đúng là tình hình hôm xảy ra ám sát ngẫm lại thì có chín phần mười mục tiêu là các Hoàng tử, ta cả gan đoán rằng đám thích khách kia rất có khả năng là tay chân còn sót lại của triều đại trước.”

Tạ Ý Hinh hồi tưởng lại tình hình hôm đó, mục tiêu của lão già đã dịch dung kia thật đúng là Quân Nam Tịch, thế nhưng một đao kia chém tới mãnh liệt hung hãn đến thế sao nàng lại chỉ bị một vết thương không nhẹ không nặng thôi?

Cứ xem danh sách những người thương vong đi, Tả Ký Quân tuy tuổi nhỏ nhưng lại có mưu trí song toàn, có tiếng là thiên lý mã của Tả gia, đồng thời cũng là đứa cháu được gia chủ Tả gia hiện tại đánh giá cao nhất. Lý Tử Linh cũng tương tự Tả Ký Quân, được nhà họ Lý đổ công đổ sức bồi dưỡng đào tạo, là nhân vật lãnh tụ trẻ tuổi trong đám con cháu Lý gia. Nhà họ Ân cũng có hai người chết, Ân Văn Thao và Ân Vũ Hi, con trai trưởng và đích nữ của họ Ân. Ngoài ra còn có hai người khác cũng nằm trong danh sách tử vong nhưng thân phận cũng không cao lắm, năng lực và diện mạo cũng bình thường.

Trong số người bị thương, Tần Thi Hạm là có hậu quả nghiêm trọng nhất, trên mặt bị một vết chém khiến nửa bên mặt biến dạng hoàn toàn. Thật tiếc cho danh hiệu mỹ nữ đứng đầu tại Kinh thành của nàng. Tiếp theo đó là Tương Thấm Hạ cũng bị chém trên mặt. Khuôn mặt là thứ mà các cô gái quan tâm nhất, nên hủy hoại nó thì có khác gì muốn tính mạng của các nàng đâu? Có thù hận nào sâu sắc đến phải làm chuyện độc ác như vậy? Những người bị thương hay chết đi này là trùng hợp hay là cố ý? Liệu giữa họ có cái gì chung không? Ai có thù oán gì với họ? Hoặc nếu nhìn theo một góc độ khác, ai sẽ được lợi nhất nếu những người này chết đi? Lần này, hình như phe Đại Hoàng tử là có thương vong nhẹ nhất. Chẳng lẽ là hắn bày ra?

Tạ Ý Hinh nói với Kim Tòng Khanh suy nghĩ của mình. Kim Tòng Khanh chỉ cần ngẫm sơ qua liền vô cùng đồng ý.

“Theo ta tra xét, nếu nói về thù oán thì họ đúng là không có kẻ thù chung, hoặc ít nhất bên ngoài là vậy. Biểu muội, có khi nào chúng ta đa nghi quá không, có lẽ họ thật sự là bị liên lụy thôi.”

Tạ Ý Hinh lắc đầu. Lúc đầu nàng cũng nghĩ vậy, nhưng rồi lại thấy không hợp lý lắm.

Kiếp trước người chắn đao cho Quân Nam Tịch là Ân Từ Mặc, kiếp này là nàng, thế nhưng thương tích mà hai người phải chịu lại nặng nhẹ không giống nhau. Ân Từ Mặc và Quân Cảnh Di đã bắt tay với nhau trong chỗ tối, Tả Sương và Ân Từ Mặc không ưa nhau, nhà họ Tả lại thuộc phe trung lập, còn từng có tin đồn rỉ tai rằng Tả Ký Quân rất ghét Quân Cảnh Di. Lý gia thì có một Thục phi trong cung, Thục phi lại có Tứ Hoàng tử, Lý Tử Linh lại là nhân vật lãnh tụ nên nghiễm nhiên sẽ đứng sau ủng hộ Tứ Hoàng tử rồi. Quân Cảnh Di lại là kẻ có dã tâm bừng bừng, một kẻ như Lý Tử Linh hiển nhiên là một kẻ địch tiềm tàng của Quân Cảnh Di sau này!

Nhưng như vậy lại có một cái mâu thuẫn, đó là Ân gia cũng đã chết mất hai người, mà hơn nữa lại là con trai trưởng và đích nữ.

Đột nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tạ Ý Hinh, “Ân Từ Mặc và anh chị em trong nhà cư xử với nhau thế nào?” Ân Từ Mặc xưa nay tính tình nham hiểm quả quyết, hơn nữa ả chỉ là thứ nữ nên khi muốn chỉnh đốn toàn Ân gia thì thủ đoạn chắc chắn không thể ôn hòa, và hẳn cũng sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số kẻ nào đó, chẳng hạn như đích tỷ đích huynh nhà ả?

“Chuyện này cũng không rõ lắm.”

“Nghe nói cũng không tệ lắm.” Câu này là do Xuân Tuyết đáp.

“Kêu người đi thăm dò thử!”

Chừng nửa canh giờ sau, Tạ Ý Hinh nhận được tin tức xác nhận liền thả lỏng ngửa người ra sau dựa vào đệm lưng, “Thì ra là thế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện