Thời gian: một canh giờ trước. Địa điểm: Ngự thư phòng

Dạo này Chu Xương Đế rất vui vẻ, một phần cũng vì chương trình cứu tế đã dần dần đi vào ổn định, dân chúng bị nạn nay đã có cơm ăn áo mặc đầy đủ nên ngài nhìn việc gì cũng cảm thấy thuận mắt. Long tâm càng thỏa mãn hơn khi nhận được một cuộn gấm vàng “Vạn dân ca ngợi” do đội hộ vệ mang về dâng lên, trên mặt là năm vạn chữ ký của dân chúng Cừ Nam ngày đêm xếp hàng ký tên muốn kính dâng lên Hoàng Thượng. “Vạn dân ca ngợi” xưa nay thường chỉ đưa cho quan viên tại địa phương, nhưng lần này vì dân chúng Cừ Nam cảm động và biết ơn những cố gắng mà đương kim Minh Quân đã làm cho bọn họ mà không biết đền đáp bằng cách nào, nên mới dâng tặng một tấm “Vạn dân ca ngợi” như vậy để thể hiện tấm lòng, cũng ẩn ý rằng vạn dân đều chung một lòng.

“Chuyện cứu tế thế là cũng đâu vào đấy rồi.” Chu Xương Đế cảm thán.

“Quá tốt đúng không? Cũng may có ba biện pháp cứu tế Ân gia dâng lên nên vấn đề Cừ Nam mới giải quyết gọn gẽ như vậy ấy chứ. Hoàng huynh tính thưởng những thần tử lập công lần này thế nào đây?” Duệ thân vương Quân Khải Hi, em trai của Chu Xương Đế, cười hì hì hỏi.

“Việc này Trẫm cũng đã có ý rồi.” Chu Xương Đế vuốt râu, sau đó háy Duệ thân vương một cái, “Đừng nói với Trẫm là đệ nghe ngóng được gì đó nghe.”

“Thần đệ nào dám liều mạng đoán bừa Quân tâm!” Duệ thân vương hô to chứng tỏ mình oan uổng vô cùng.

“Thôi thôi, già đầu rồi mà còn làm bộ làm tịch, nhìn chả ra làm sao. Đừng để đám con cháu đệ nó cười.” Chu Xương Đế đưa mắt nhìn lướt qua mấy đứa con trai đứng trước mặt, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quân Nam Tịch thì không khỏi nhướn mày. Tịch nhi sức khỏe quá yếu, từ hôm ở Thành Hoàng miếu về liền ngã bệnh, hai hôm qua vừa khá hơn một chút là đã muốn đi ra ngoài. Ai, ngài biết thằng bé này xưa nay thản nhiên với mọi thứ nhưng trọng tình trọng nghĩa, muốn đi ra ngoài là để thăm con bé họ Tạ đã cản đao thay nó đây mà, chẳng qua --

Không đợi Chu Xương Đế rối rắm xong, Tứ Hoàng tử Quân Nghi Ngọc cười hì hì bước ra, “Phụ hoàng, cũng sắp đến kỳ thi hè tháng sáu rồi, thí sinh từ các nơi hầu như đã vào Kinh gần hết. Con nghe nói hôm nay ở Thiên Nguyệt lâu rất náo nhiệt đây.” Nói xong còn nháy mắt với Chu Xương Đế.

Chu Xương Đế nhìn vẻ mặt lém lỉnh y như hồi còn bé của con, bất giác cười to thoải mái, “Ha ha ha, lão Tứ muốn đi ra ngoài chơi đây phải không?”

“Phụ hoàng, từ ngày ở Thành Hoàng miếu trở về nhi thần cũng chưa đi ra ngoài lần nào hết, sắp buồn phát điên rồi.”

“Vậy thì đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn một vòng xem!” Chu Xương Đế vung tay, lập tức quyết định cải trang vi hành.

Thấy Chu Xương Đế đáp ứng, trong mắt Quân Nghi Ngọc chợt lóe lên ánh ranh mãnh, khóe miệng xẹt qua nét cười âm hiểm khó thấy.

*****

Trong một phòng riêng ở lầu hai của Thiên Nguyệt các, Chu Xương Đế cùng các Hoàng tử thích thú dỏng tai nghe những câu tán gẫu, vài bài thơ ngẫu hứng của đám thư sinh đang tận tình chè chén dưới lầu.

Đột nhiên, sảnh lớn bỗng im bặt.

“Oa, Cụ Mẫn kể chuyện kìa!”

Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.

“Cụ Mẫn, nghe nói gần đây cụ có câu chuyện mới gọi là đoán kẻ chủ mưu gì đó phải không, hôm nay cụ có định kể chuyện đó ở đây không?” Trong đám thư sinh có người đứng lên kích động hỏi.

“Đúng vậy, chàng trai trẻ này từng nghe rồi à? Vậy hẳn nhiều người ở đây cũng đã nghe rồi?” Cụ Mẫn kể chuyện mỉm cười hỏi.

“Không có!” Thanh âm rất lớn.

“Mời cụ Mẫn kể nhanh đi, lúc trước cụ cũng đã kể ở Bồng Lai và Nhã Dong rồi nhưng cháu nghe vẫn chưa đã cụ à.”

Những người biết chuyện thì đều cười hào hứng mong đợi, ai không biết thì quay sang hỏi người bên cạnh, “Chuyện gì thế?”

“Được, được, hôm nay lại kể cho mọi người nghe chuyện này, sẵn cũng cho mọi người nêu suy đoán của mình luôn. Giờ bắt đầu nhé!”

“Ngày xửa ngày xưa.... Xong, chuyện xưa đến đây là hết rồi đó.”

Câu chuyện xưa này kể mất gần nửa canh giờ, miêu tả tỉ mỉ cẩn thận từ bối cảnh đến nhân vật từng nhà. Tuy chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng vẫn thu hút và hồi hộp chẳng kém. Ai nấy đều nghe đến say sưa mê mẩn.

“Nào, giờ tới lúc chúng ta đoán xem kẻ đứng sau màn là ai. Vẫn quy định cũ, mọi người có thể giao cho lão suy đoán và phân tích của mình, sau đó lão sẽ tuyển ra đáp án có vẻ hợp lý nhất để bỏ phiếu. Nhưng vì câu chuyện này đã được thảo luận ở Nhã Dong và Bồng Lai rồi, chút nữa lão sẽ công bố năm đáp án và phân tích từ những nơi đó để mọi người tham khảo, thế nên sẽ phải thêm một quy định là các suy đoán có thể lặp lại nhưng phân tích thì không được giống nhé.” Cụ Mẫn kể chuyện tuyên bố.

“Cụ Mẫn, cụ đừng có thừa nước đục thả câu nha, nhanh nhanh nói ra mấy suy đoán phân tích đó đi.” Mọi người ồn ào.

“Được rồi, lão nói ngay đây. Suy đoán đầu tiên mà ai nấy đều cho rằng có khả năng nhất là Khương Vương. Đây là nhìn từ góc độ kẻ được lợi lớn nhất từ việc này, bởi trong tất cả các phe phái thì bản thân hắn và những kẻ phe hắn chả ai tổn hao lông tóc gì, hơn nữa những kẻ chết và bị thương trong trận này có người có xích mích với hắn mà cũng có người không. Thứ hai là Ngôn gia, bởi vì ngoại trừ một nữ nhi duy nhất bị thương ra thì những người còn lại của họ Ngôn đều bình yên vô sự, đã vậy hai trong số bốn cô nương được xưng tụng là đại mỹ nhân giống nàng đều bị thương trên mặt, điều này vượt xa dự kiến của mọi người.”

“Cụ Mẫn, nếu nói như cụ, tiểu thư nhà họ Âm không bị thương cũng là một trong bốn đại mỹ nhân kìa, vậy Âm gia cũng có khả năng vậy.”

Một người khác cãi lại, “Không đâu, Âm gia ít có khả năng, bộ quên trong năm người chết đã có hai là họ Âm à.”

Cụ Mẫn nhìn mọi người luận không ngớt, hắng giọng nói tiếp, “Khả năng tiếp theo đó là khổ nhục kế. Suy đoán thứ ba, chủ mưu là Dịch Hoàng tử và Âm gia. Sau đây là phân tích...”

“Hòa gia cũng có khả năng vậy.”

“Không đúng, ta cảm thấy là Thủy gia...”

Sảnh lớn của Thiên Nguyệt lâu ồn ào ầm ĩ, ai cũng có cái lý của mình, chẳng ai chịu ai, các loại suy đoán bay đầy trời.

Trong phòng riêng xa hoa, không ít người đồng loạt nghiêm mặt lại, kể cả Chu Xương Đế.

Ai ở đây mà chả thông minh, tính luôn cả nhóm thư sinh bên ngoài thì tất cả đều là những kẻ lăn lộn trong chốn quan trường hoặc cũng sắp sửa tiến vào quan trường, đầu óc làm sao mà mơ hồ cho được? Câu chuyện đoán đề này vừa nghe là đã biết đang phản ánh lại sự kiện ám sát vừa phát sinh cách đây vài ngày, cho dù có dùng tên giả để thay đổi, như Hòa thay cho Tần, Âm thay cho Ân, Ngôn thay Tạ, Khương Vương thì ám chỉ Đại Hoàng tử Quân Lâm Giang, còn Dịch Hoàng tử lại ý chỉ Quân Cảnh Di...

“Câu chuyện này nghe có ý có tứ thật! Lão Tam, con thấy thế nào?”

Nếu đúng là Đại Hoàng tử thì hắn chả dại gì mà hành động rõ rệt đến thế để cho người ta hoài nghi. Nhưng cũng không nên bỏ qua khả năng hắn thật sự muốn lợi dụng ý tưởng này để loại trừ hiềm nghi cho chính mình.

Tạ gia nghe qua thì rất có khả năng đấy, thế nhưng động cơ là gì? Hành động tổn thương phần mặt hai cô gái nhà họ Tương họ Tần thì còn có thể nói là do ghen ghét, nhưng Tạ gia vốn là một trong bốn gia tộc đứng đầu trong mười gia tộc lớn tại Kinh thành, có cần thiết phải ra tay đối phó với Tương gia Tần gia sao? Còn nếu bảo là để suy yếu hai gia tộc này thì lý do đó quá gượng ép, bởi gia tộc nào cũng đều có khả năng này.

Chu Xương Đế lần lượt loại bỏ từng khả năng một, cuối cùng chỉ còn có lão Tam là khiến cho ngài hoài nghi, cả Ân Từ Mặc nữa!

Đây chính là cách xử lý thông minh và khá cao tay của Kim Tòng Khanh. Lúc trước, khi soạn thảo câu chuyện đố này hắn cũng kéo luôn cả Tạ gia vào, mức độ hoài nghi không cao không thấp. Chẳng qua câu chuyện này khi chính thức được tung ra thì hơi bị chỉnh sửa lại một ít, nhưng nói chung cũng không khác mục đích ban đầu là mấy.

Đầu óc Quân Cảnh Di lúc này rối nùi, khi bị Chu Xương Đế hỏi đến thì vô cùng căng thẳng không biết phải làm sao, chỉ đành quỳ sụp xuống, “Xin Phụ hoàng minh giám!” Tay phải vô thức sờ soạng tay trái. Những thời điểm thế này hắn không nên nói bất cứ điều gì, bởi càng nhiều lời thì càng sai.

“Lão Tứ, Tam ca con đã không nói được, vậy thì con nói nghe xem.”

Quân Nghi Ngọc đang thầm đắc ý liền giật mình, biết ngay Phụ hoàng đang nghi ngờ mình, hoặc ít nhất cũng hoài nghi tình huống hiện tại là do mình cố ý sắp đặt, “Dạ Phụ hoàng?”

“Thôi.” Chu Xương Đế chán nản phất tay, nhưng mầm mống nghi ngờ đã nảy mầm trong lòng.

Ít lát sau, thấy thái giám thân cận của mình thậm thụt ngoài cửa, Quân Nghi Ngọc lập tức đi ra ngoài một lúc.

“Có chuyện gì?” Chu Xương Đế hỏi.

“Đang có chút chuyện lùm xùm bên Bút Chí các của Tạ Thái Phó ở phố đối diện --”

Tạ Thái Phó? Chu Xương Đế nhớ tới tin tức mà thám tử mang về từ Cừ Nam, ý cười chợt lóe lên trong mắt. Vị ân sư này của hắn đúng thật là!

“Đi, chúng ta đi qua nhìn xem!”

“Cha, lầu một người đến người đi lộn xộn, con biết lầu hai có một tòa cầu gỗ có thể đi ngang sang lầu hai của Bút Chí các, chúng ta đi qua bằng chỗ đó đi.”

********

Bút Chí các

“Oa, bài thơ này khá đấy chứ. Nghe mưa tuổi trẻ lầu ca thượng, nến đỏ mờ la trướng. Nghe mưa tuổi tráng khách thuyền rong, sông rộng mây rà, tiếng nhạn vẳng tây phong. Nghe mưa nay ở phòng tăng vắng, tóc đã phơ phơ trắng. Buồn vui ly hợp thảy vô tình, mặc sức ngoài thềm nhỏ giọt tới bình minh.* Gửi Trì Lễ Công, đệ tử Ti Hướng Hồng kính trình.”

* Ti Tướng Hồng đạo bài thơ “Ngu Mỹ Nhân kỳ 1 – Thính Vũ (Nghe mưa)” của tác giả Tường Tiệp. Đây là lý do tại sao trong

Ngoài cửa Bút Chí các, một giai nhân mang mạng che trắng xinh đẹp vừa đến lập tức thu hút tầm mắt của mọi người, mà nàng thì dường như không ý thức được điều này.

“Ồ, đây là bài thơ trình lên Trì Lễ công để tham khảo mà, nhưng hình như lại bị trả về hả?”

Mọi người ồ lên khi nghe câu này. Vừa mới nghe sơ qua thì ai nấy đều cảm thấy bài thơ này rất tốt, mà một bài thơ hay như vậy còn bị trả về thì bọn họ làm sao so cho bằng, ai còn dám đưa thơ cho Trì lễ công tham khảo nữa? Lúc nãy Tạ Ý Hinh làm như lơ đãng quét mắt liền nhận ra ngay người đứng kia chính là Ân Từ Mặc. Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại nghe bài thơ kia, nhìn lại Ti Hướng Hồng lần nữa, nàng cụp mắt xuống dấu tia chán ghét trong mắt. Lại thêm một kẻ đến để bôi đen Trì Lễ công, bôi đen Tạ gia đây mà.

“Bài thơ hay vậy sao lại bị trả lại?”

“Tài học đến thế mà còn bị từ chối, vậy thôi ta cũng không nên trình thơ của mình cho Trì lễ công để đỡ phải tự rước lấy nhục.”

......

Lúc này, chưởng quầy Trình Khánh Minh hoang mang lo sợ chạy tới Bút Chí các. Dọc đường hắn sợ xanh cả mặt khi nghe tiểu nhị kể rõ sự tình, biết vậy hắn đã chẳng kêu thằng cháu ra giúp trông coi cửa hàng! Xảy ra chuyện lớn như vậy biết làm sao bây giờ? Vả lại, hắn cũng đã mơ hồ đoán được thân phận của cô gái này, nên đến khi nhìn thấy quả nhiên là Tạ đại tiểu thư thì liền sợ đến nổ đom đóm mắt. Hắn biết rõ tường tận sự kiện An Văn Bạch nha, từ đó cũng biết cô chủ này không chấp nhận dù chỉ là một chuyện bé như hạt cát. Thêm nữa, hai hôm trước vị quản sự chính họ Mục khi uống rượu với hắn cũng đã buột miệng dặn từ giờ về sau hễ nhìn thấy bà cô này thì phải hầu hạ cho cẩn thận vào. Hôm nay chuyện ra như vậy, hắn chết chắc rồi.

“Mọi người im lặng!” Tạ Ý Hinh hô lên, “Ta sẽ xử lý từng việc một, xin mọi người im lặng một chút!”

Mọi người xem như vẫn rất nể mặt Tạ đại tiểu thư, Ân Từ Mặc cũng im không nói nữa, chuẩn bị làm người xem.

“Chưởng quầy Trình đến rồi nhỉ.”

“Đại tiểu thư trách tội, Trình mỗ tới chậm.”

“Việc đã đến nước này, hôm nay ai sai ta sẽ xử phạt. Đầu tiên bảo cháu ông xin lỗi khách hàng đi, dù sao Bút Chí các của chúng ta cũng đã thất lễ với người ta trước.”

Thấy chú mình cung cung kính kính với Tạ Ý Hinh, hai chân Trình Vạn Bảo đã như nhũn ra. Hắn nào đâu ngờ...

Trình Khánh Minh nhìn Trình Vạn Bảo bằng ánh mắt ghét bỏ, “Không nghe đại tiểu thư nói à? Sao không mau xin lỗi khách đi, phải đợi chú dạy nữa hả?”

Trình Vạn Bảo run run đến trước Ti Hướng Hồng quỳ xuống dập đầu xin lỗi.

Ti Hướng Hồng vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Sau khi Trình Vạn Bảo dập mạnh đầu vài cái xong, Tạ Ý Hinh bảo hắn lui ra, “Tiếp theo ta sẽ tuyên bố về trừng phạt: sau này Trình Vạn Bảo vĩnh viễn sẽ không được nhận vào làm trong bất cứ sản nghiệp nào của Tạ gia hoặc giả danh Tạ gia để lừa bịp. Kẻ nào vi phạm, Tạ gia sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!”

Nghe thế, Trình Vạn Bảo xụi lơ, tiêu rồi tiêu rồi, đi đời rồi! Hắn lập tức bổ nhào xuống dưới chân Tạ Ý Hinh, gào to, “Đại tiểu thư, oan uổng cho ta mà. Chuyện hôm nay là do có người xúi giục ta làm, ta chỉ là bị mỡ heo che mắt thôi.”

“A, ngươi nói có người sai bảo ngươi, thế ngươi có nhận ra hắn là ai không?” Tạ Ý Hinh hỏi, đồ thứ ăn cây táo rào cây sung, có mắng hắn thế nào cũng vẫn còn nhẹ!

Trình Vạn Bảo ỉu xìu lắc lắc đầu, sau đó bị người ta kéo đi ra.

Tạ Ý Hinh quay sang Ti Hướng Hồng, “Tư công tử, Tạ gia nhà ta dạy dỗ kẻ dưới không nghiêm khiến công tử gặp phiền hà, xin công tử khoan dung độ lượng. Đây là Bút Chí các tỏ lòng nhận lỗi với công tử, mong công tử vui lòng nhận cho.” Nàng ra hiệu, một đám sai vặt cẩn thận cầm vài món vật phẩm bước lên phía trước. Tất cả đều toàn là bút viết giấy mực vân vân chứ không có bất cứ cái nào là vàng bạc hay vật quý, qua đó có thể thấy được phần lễ vật này tuyệt đối không mang ý làm nhục hoặc khinh thường người đọc sách.

Nhóm thư sinh vây quanh nhìn thấy vậy cũng gật đầu không chê vào đâu được.

Hai người lẳng lặng đối diện, vừa như đánh giá lẫn nhau lại như chẳng có gì xảy ra. Trong mắt Tạ Ý Hinh là một mảnh bình thản không gợn, mà trong mắt Ti Hướng Hồng cũng không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.

Ti Hướng Hồng là người mẫn cảm, hắn có thể cảm nhận được rằng cô gái trước mặt không thích mình, tuyệt đối không! Hắn biết, nếu có thể, nàng nhất định không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với mình.

Thật ra biểu hiện của Tạ Ý Hinh là phản ứng thường tình của con người. Bởi kiếp trước Ti Hướng Hồng đã làm quá nhiều việc thương tổn Tạ gia, nàng mà thích được kẻ trước mắt này mới là lạ, không dùng giọng lưỡi cay độc công kích là nàng đã thấy mình sắp trở thành thánh rồi.

“Tạ gia làm sai rồi lại có thể đưa tặng vài thứ linh tinh xoa dịu coi như xong chuyện sao?” Một lúc lâu sau, Ti Hướng Hồng mới mở miệng.

“Nếu không thì công tử còn muốn thế nào?” Tạ Ý Hinh ung dung hỏi lại. Dập đầu xin lỗi thì nàng đã bảo chưởng quầy Trình làm, nhận sai thì chính nàng đã nhận, lời cần nói thì nàng cũng đã nói, sẽ chẳng có ai có thể bới lông tìm vết để bắt lỗi nàng hay Tạ gia trong việc này, thế là đủ rồi. Chẳng lẽ còn muốn nàng lần nữa khom lưng quỵ luỵ? Đừng mơ!

“Tạ gia thế này xem như ta giờ mới thật chứng kiến.” Ân Từ Mặc chậm rãi mở miệng.

“Nếu Ân đại tiểu thư đã đến đây thì cần gì phải che che dấu dấu?”

Ân Từ Mặc bây giờ lại tỏ ra phóng khoáng, kéo khăn che mặt ra mỉm cười nhìn Tạ Ý Hinh như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nhưng lúc này, hầu hết mọi người đều nhìn về phía Ân Từ Mặc bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Tạ Ý Hinh bình tĩnh nhìn ả, “Ân đại tiểu thư nói vậy sai rồi. Ta đã nói Trình Vạn Bảo không phải là con cháu họ Tạ, cũng chẳng phải là thân thích gì của Tạ gia, có chăng chẳng qua chỉ là một kẻ giúp việc mà thôi, không thể đại diện cho Tạ gia được.”

“Chiếu theo lời Tạ tiểu thư vừa nói, cho dù hắn có là một đầy tớ trong nhà họ Tạ đi chăng nữa thì chẳng lẽ không đúng với câu chủ nào tớ nấy sao?” Ân Từ Mặc từ tốn hỏi lại.

“Ta thừa nhận cái tính chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của Trình Vạn Bảo là không tốt, và vừa rồi cũng đã trừng phạt hắn vì lỗi đó rồi. Nhưng nhà ai mà chẳng có vài con sâu làm rầu nồi canh!? Chẳng lẽ Ân tiểu thư dám nói họ Ân nhà cô từ ông chủ trên cao nhất xuống đến người hầu tầng dưới cùng đều trong sạch lương thiện như thần thánh hết?” Nói xong lời cuối cùng, Tạ Ý Hinh châm chọc ngược một câu.

Ân Từ Mặc lập tức bị câu hỏi này làm cho á khẩu không trả lời được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện