Đêm khuya, Định Quốc Vương phủ một mảnh vắng lặng. Trong thư phòng, Diệp Ly ngồi dựa dưới ánh đèn quay đầu lại nhìn Phượng Chi Dao ngồi cách đó không xa, “Phượng Tam, ngươi xác định là tối nay?”

Phượng Chi Dao thản nhiên phe phẩy quạt, cười  đến vô cùng tiêu sái, khiến người như được tắm gió xuân, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta không rét mà run, “Vương phi cứ việc yên tâm. Cả kinh thành to lớn này đã bị bao vây rồi, nếu bọn họ tối nay không động thủ thì cũng không còn cơ hội đâu. Đêm nay, ta nhất định sẽ lấy máu kẻ thù nhuộm đỏ cả Định Vương phủ. Ha hả. . . Chính là màu sắc mĩ lệ khiến cho người ta phải mê muội đấy, nhiều năm ở  kinh thành còn chưa có náo nhiệt như thế đâu.” Nhiều ngày nay dị động liên tục , nếu như ám vệ Định Quốc Vương phủ  còn tìm không ra tay thì vậy chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao, còn không phải nói ám vệ Định Vương Phủ chỉ là phế vật thôi sao.

Diệp Ly gật đầu, “Như vậy cũng tốt. Chúng ta cứ hoan nghênh tiếp đón bọn chúng thôi.”

Mặc Hoa nhìn Diệp Ly trầm tĩnh lãnh đạm, ánh mắt có chút phức tạp, do dự chốc lát mới nói: ” Hay Vương phi và Từ đại nhân tránh đến chỗ an toàn tránh trước đi. Tối nay người tới hẳn là không thiếu tuyệt đỉnh  cao thủ. Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . .” Diệp Ly nhìn về phía Từ Hồng Ngạn đang ngồi bên trái mình, bình tĩnh nhấm nháp từng ngụm trà, có chút lo lắng nhíu nhíu mi, nàng vẫn biết rõ tính cách của cậu đấy, nếu nàng không rời đi thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không đi . Nhưng hiện tại nàng cũng  không thể rời đi . . . Nhìn thấy sự khó xử trong mắt nàng, Từ Hồng Ngạn mới đặt chén trà xuống nói: “Cứ làm chuyện của cháu đi, lát nữa cậu ngồi ở chỗ này uống hai chén trà là được rồi.” Hiểu ý của ông, Diệp Ly nhẹ cúi đầu cười nói: “Nếu vậy để Ly Nhi bồi cậu đánh hai ván cờ.”

Từ Hồng Ngạn gật đầu, hài lòng nhìn cháu gái ngoại nhà mình gặp chuyện không sợ hãi. Ở trong hoàn cảnh này, nếu đã gả vào Định Quốc Vương phủ trở thành Định Vương phi, như vậy vận mệnh của Diệp Ly đã buộc chặt vào Định Vương. Cho dù muốn trải qua ngày tháng yên ổn thảnh thơi cũng không thể được, nếu đã như vậy, vô luận là Từ Hồng Ngạn hay Từ gia cũng đều hi vọng Diệp Ly càng kiên cường càng tốt.

Đừng như mẫu thân nàng, dù cho văn chương tài hoa thì thế nào, không quen với thế đạo nơi này thì cũng uổng công.

Nửa đêm, vương phủ vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Diệp Ly và Từ Hồng Ngạn đã hạ xuống ba bàn cờ rồi, một thắng một bại mà một ván này mắt thấy sẽ hòa. Hai người đuổi giết khó phân thắng bại, ngay cả Phượng Chi Dao và Mặc tổng quản ngồi ở một bên cũng không nhịn được đi qua xem cuộc chiến. Phượng Chi Dao còn bất chợt mở miệng bình luận, Diệp Ly quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn: “Phượng Tam công tử , quan ký bất ngữ chân quân tử *.” Phượng Chi Dao ngại ngùng sờ sờ lỗ mũi, “Bản công tử chỉ muốn giúp ngươi mà.” Diệp Ly yên lặng liếc mắt, ngươi chính là quấy rầy suy nghĩ của ta đấy.

*quan kỳ bất ngữ chân quân tử : xem cờ không lên tiếng mới là quân tử

Từ nơi xa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Diệp Ly đang cầm con cờ trong tay có chút ngưng lại. Thần sắc đám người Phượng Chi Dao cũng khẽ biến, mặc dù Từ Hồng Ngạn không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng lại nhận thấy rõ thần sắc mọi người biến hóa. Cười nhạt để con cờ xuống rồi nói: “Ván này tới đây thôi. Hơn một năm qua, kỳ nghệ của Ly Nhi tiến bộ thật nhanh đấy.” Diệp Ly mỉm cười đặt thêm một con cờ, nói: “Không sao đâu, đợi ván này hạ xong cũng không muộn. Mặc Hoa, ngươi đi ra ngoài xem một chút.” Mặc Hoa không tiếng động gật đầu, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Đợi đến bọn họ hạ xong một ván này thì tiếng đánh nhau phía ngoài đã vọng tới càng lúc gần. Diệp Ly phất tay để Thanh Loan thu hồi bàn cờ, đứng dậy đi tới cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong viện vẫn bao phủ một tầng ánh trăng nhàn nhạt, chỉ là ngoài viện có rất nhiều nơi sáng lên ánh lửa, Diệp Ly cụp mắt khẽ thở dài: “Bảo bọn họ cẩn thận một chút, không thể phá hủy trạch viện trăm năm của Định Vương Phủ.”

Mặc tổng quản cung thanh nói: “Vương phi yên tâm, trước kia ta đã phân phó bọn họ.” Diệp Ly gật đầu, ngồi dựa lung bên cửa sổ mỉm cười: “Tốt lắm, chúng ta sẽ chờ xem tối nay đến tận cùng là kẻ nào đứng sau.” Thật muốn nhìn một chút, xem xem thiên hạ Đại Sở này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ muốn để lại mạng ở Định Quốc Vương phủ.

Ngoài viện, tiếng đánh nhau càng lúc càng to, Từ Hồng Ngạn vịn cửa sổ mà đứng, nhìn ánh lửa xa xa nơi chân trời thở dài: “Xem ra Hoàng thượng định thật khoanh tay đứng nhìn.” Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu, Hoàng thượng không phải tính khoanh tay đứng nhìn, mà là muốn đục nước béo cò đấy. Người đoán xem trong những người này có bao nhiêu kẻ là từ trong cung ra?”

Nhân tài kinh thành có bao nhiêu, mà mười mấy ngày nay, nhân mã không ngừng  khiêu khích Định Quốc Vương phủ tổn thất không dưới trăm người. Hôm nay kẻ có thể ẩn núp trong kinh thành còn lại bao nhiêu? Nếu không phải sau lưng có người tạo điều kiện, nhiều cao thủ như vậy làm sao  lẻn vào kinh thành dễ dàng như thế? Nếu bọn họ thật sự lợi hại như thế, chỉ sợ Hoàng đế các quốc gia đều đêm đêm ngủ không yên đấy. Từ Hồng Ngạn ngẩn ra, rồi thở dài một tiếng, “Hoàng thượng cần gì phải. . . . . .”

Mắt thấy toán thích khách đầu tiên sắp lướt qua vách tường  chủ viện, Diệp Ly một lần nữa đứng lên đi ra ngoài. Mấy nha đầu bên cạnh vội vàng đuổi theo, Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Các ngươi không nên đi ra ngoài.” Thanh Loan nói: “Bình thường chúng nô tỳ cũng không giúp được gì, hôm nay ngay cả trong phủ Vương phi cũng không cho chúng ta đi theo, tụi nô tỳ sẽ cảm thấy mình vô dụng thật đấy. Thanh Sương và Thanh Hà không biết võ công ở lại trong phòng, còn nô tỳ và Thanh Ngọc đi theo Vương phi.” Thấy nàng kiên trì như thế, Diệp Ly hơi nhíu mày  nhưng  cũng không còn phản đối nữa mà xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Trong viện, Trác Tĩnh cùng Phượng Chi Dao đang tiếp chiến, thấy Diệp Ly đi ra ngoài, Phượng Chi Dao nói: “Có mấy đạo thích khách hướng về phía Từ Đường, có lẽ là vì nơi đó đặt kiếm Lãm Vân, còn những người khác đều hướng  chủ viện, nhưng cũng có mấy người đi qua Thư Lâu bên kia.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Bất kể mục đích của chúng là gì, toàn bộ đều đừng nghĩ còn sống mà đi ra ngoài.”

“Tuân lệnh!” Phượng Chi Dao hắng giọng cười một tiếng, hướng về phía Diệp Ly chắp tay rồi phi thân hướng ra ngoài viện, một thân áo đỏ rực lúc này lại mơ hồ mang đến một tia lạnh lẽo của mùi máu tươi.

Dần dần , âm thanh đánh giết dường như chỉ còn lại ở ngoài viện, thị vệ của vương phủ hình như không chống đỡ nổi nữa. Diệp Ly đứng dưới mái hiên, mặc dù không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài nhưng từ tiếng chém giết nghe được kia cũng có thể cảm thấy được gió đêm đưa tới nồng đậm  mùi huyết tinh.

Đột nhiên, mấy đạo bóng đen bất ngờ đột phá tường rào,  nhảy vào bên trong viện, chỉ cần một cái liếc mắt đã thấy được Diệp Ly một thân áo trắng dưới mái hiên. Mấy bóng đen nhanh như chớp đã cùng nhau  đánh về phía Diệp Ly, thế tới làm cho người ta biết rằng bọn họ cũng không phải mấy tên sát thủ tầm thường mà là nhất đẳng cao thủ đấy. Diệp Ly văn phong không động, phảng phất như sát ý mãnh liệt trước mắt căn bản không tồn tại. Đợi đến khi bóng đen kia chỉ còn chốc lát nữa là tới gần, Trác Tĩnh đứng cạnh nàng đột nhiên động. Hắn khoát tay, một đạo hàn quang bắn ra từ ống tay áo, hướng thẳng đến trước mặt một tên sát thủ, đồng thời, từ trong bóng tối, từng mũi tên bén nhọn xèn xẹt bắn ra như mưa, đồng loạt cắm tới trên mặt đất, lúc này giữa hai phe xuất hiện một hàng mũi tên thẳng tắp, cảnh cáo kẻ tới dừng bước.

Người áo đen cầm đầu đứng lại, nhìn lướt qua mưa tên trên mặt đất, rồi giơ tay mình lên, ống tay áo của hắn bị cắt qua, để lộ ra một cái rãnh thật dài trên cánh tay trái.

“Thị vệ Định Quốc Vương phủ, quả nhiên danh bất hư truyền.” Người áo đen trầm giọng nói.

Diệp Ly mím môi mỉm cười, “Các hạ quá khen.”

Người áo đen khẽ nheo đôi mắt bén nhọn, lộ ra một tia hàn quang, “Định Quốc Vương phi?”

Diệp Ly gật đầu cười nhẹ: “Đúng vậy, xin hỏi các hạ tên gọi thế nào?”

Người áo đen hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta tới để lấy mạng ngươi là được rồi.” Hình như Diệp Ly cũng chẳng thèm để ý đến sự uy hiếp của hắn, nhướn mày cười nói: “Thật sao? Vừa lúc Bản phi cũng muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng Bản phi đấy. Nếu Các hạ đã tới thì cũng đừng tính rời đi.” Khoát tay, một đạo ánh sáng màu đỏ cùng với tiếng vang gào thét bén nhọn bắn lên trời, ở trong không trung bỗng vỡ tung ra như đóa hoa khổng lồ màu đỏ. Màu đỏ quỷ dị trong nháy mắt đã phủ kín cả Định Quốc Vương phủ lẫn bầu trời bao la, khiến cho người người ngẩng nhìn lên trong lòng bỗng dưng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành. Người áo đen không có nhìn lên bầu trời, mà ngược lại cảnh giác ngó chừng bốn phía. Trong bóng tối tựa hồ có thêm thứ gì đó, người áo đen lắng tai cẩn thận nghe, nhưng lúc này phía ngoài đều là tiếng chém giết, cho dù hắn có nội lực thâm hậu cũng chẳng nghe ra điều gì .

Trên đầu tường, Phượng Chi Dao một thân áo đỏ nhanh nhẹn đánh bay một gã thích khách, tán thưởng  nhìn lên bầu trời cười nói: “Vương phi, đây là hoa gì vậy, quả thực đẹp mắt. Bản công tử trở về muốn thêu loại hoa này lên áo choàng.”

Khóe miệng Diệp Ly không khỏi co rút, thản nhiên nói: “Đây là Mạn Châu Sa Hoa, còn gọi là hoa Bỉ Ngạn. Trên đường đi tới hoàng tuyền, là phong cảnh duy nhất  ngươi có thể thấy, còn gọi là hoa địa ngục.”

Phượng Chi Dao đứng hình, suýt nữa từ trên tường té xuống. Cười khan nói: “Vương phi thật biết nói giỡn.”

“Phượng Tam, ngươi tới đây để đùa sao?” Chẳng biết lúc nào Mặc Hoa đã xuất hiện ở trên đầu tường, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống đám người trong viện.

“Hừ, đám đạo chích lớn mật dám xông vào chủ viện Định Quốc Vương phủ, thật là chán sống!” Trương Khởi Lan mặc một thân chiến bào, tay cầm trường thương đứng thẳng ở một góc mái hiên, thân hình vốn cường tráng qua chinh chiến lại rèn luyện ra một thân sát khí, lúc này đứng ở trên mái hiên lại có mấy phần ngang tàn.

Người áo đen rất nhanh đã phát hiện mình đã lâm vào vòng vây của cao thủ Định Quốc Vương phủ. Trong tình hình này vốn nên lập tức bắt Định Vương phi làm con tin để thoát thân, nhưng nhìn  Định Quốc Vương phi chỉ mang theo  hai nữ một nam thản nhiên đứng dưới mái hiên, hắn đột nhiên lại có chút do dự. Tiến về phía trước thật sự là giải pháp sao? Có thể lại là một cái bẫy khác hay không?

” Tâm kế Định Vương phi thật sâu, ẩn nhẫn nhiều ngày như vậy cũng chỉ vì muốn dẫn bọn ta vào tròng?” Người áo đen ngó chừng Diệp Ly nói.

Diệp Ly giòn thanh cười nói: “Chỉ là chút lòng thành, đáp lại các vị đã bận rộn tính toán từ khi Vương gia nhà ta còn chưa rời kinh. Vương gia mới vừa đi thì các người đã liên tiếp bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta, Bản phi cảm thấy bản thân đã đủ nhân hậu rồi. Mấy ngày nay, các ngươi đùa giỡn hẳn cũng đủ rồi, hiện tại. . . Không ngại nhìn một chút xem Định Quốc Vương phủ ta tính toán như thế nào?” Ngoài tường, thị vệ Định Vương Phủ vốn đang chống đỡ không nổi đột nhiên trở nên anh dũng hơn, trong bóng tối cũng có thêm vô số người gia nhập, phía bên ngoài  thế cục tựa hồ trong nháy mắt đã đảo ngược. Không còn thích khách có ý đồ nhảy lên tường cao xông vào chủ viện, mà  nhiều hơn là muốn đào tẩu ra bên ngoài đấy, nhưng đường ra bên ngoài lại xuất hiện ám vệ tinh nhuệ của Định Quốc Vương phủ, hai bên cận chiến làm Định Quốc Vương phủ nhất thời càng thêm náo nhiệt .

Nhận ra mình đã bị vây ở bên trong, mấy người áo đen trong viện cũng bắt đầu lo lắng. Có mấy người không kịp suy nghĩ đã giơ binh khí nhào về phía Diệp Ly, lúc này Trác Tĩnh và Thanh Loan bên cạnh Diệp Ly thong dong  nghênh đón. Trên tường cao, Phượng Chi Dao cau mày nhìn thoáng qua thế cục trong viện, cảm thấy cũng không cần mình phải nhúng tay, liền quay đầu lại quan sát tình hình chiến đấu ngoài viện,  thấy ở nơi nào đó có vài bóng người cực kỳ nhanh chóng xẹt qua, chỉ để lại tử thi áo đen trên mặt đất,  không khỏi than thở, “Vương phi thật là có biện pháp, nếu Mặc gia quân đều có thân thủ nhưu thế, sao phải lo thiên hạ không ổn hay tứ hải bất bình đây?” Mặc Hoa đứng ở bên cạnh hắn, men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, sắc mặt biến hóa nhưng mặc nhiên không nói.

Diệp Ly trầm mặc nhìn mấy người áo đen manh động nhào lên bị loạn bắn chết, ngẩng đầu nhìn về phái mấy kẻ còn sót lại. Thủ lĩnh áo đen hắc hắc cười hai tiếng, nói: “Tốt, không hổ là Định Quốc Vương phủ, không hổ là Hắc Vân kỵ. Nhưng. . . Vương phi cho rằng chúng ta chỉ chuẩn bị những thứ này sao?”

Diệp Ly chậm rãi bước xuống mái hiên, bình tĩnh nhìn người áo đen mà nói: “Bất kể các ngươi có bao nhiêu chuẩn bị, hôm nay ta cũng không để cho các ngươi còn sống rời đi. Các hạ, hẳn là thủ lĩnh chân chính của Dạ Sát?”

Người áo đen ngẩn ra, rất nhanh vừa cười nói: “Xem ra người của ta đã khai ra cái gì cho Vương phi rồi. Thật là thủ đoạn! Đã như vậy. . . Vậy thì ta đành phải liều mạng!” Nói xong, người áo đen đột nhiên phi thân đánh về phía Diệp Ly. Thậm chí hắn còn tránh được hai đạo mưa tên bắn ra từ trong bóng tối. Trác Tĩnh nhíu nhíu mày, giơ tay lên ý bảo dừng bắn tên. Diệp Ly bình tĩnh nhìn thế tới hùng hổ của người áo đen, mỉm cười nghiêng người để tránh một đao, từ trong tay áo bắn ra một chủy thủ màu bạc hướng thẳng vào cổ tay của người áo đen. Trong mắt người áo đen hiện lên một tia kinh ngạc, trong tay đại đao vừa chuyển, chặt đứt thế công của Diệp Ly. Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, lúc chủy thủ trong tay chỉ cách đại đao một chút, thật nhanh đã buông chủy thủ ra rồi đổi tay đâm thẳng sườn trái của người áo đen. Chủy thủ của  Diệp Ly vốn là Mặc tu Nghiêu tìm cao nhân rèn sắt tinh anh dựa theo sơ đồ nàng vẽ ra để chế tạo nên đấy, không chỉ có bề ngoài kỳ lạ mà hơn nữa còn chém sắt như chém bùn. Khi chạm vào đại đao kia trong nháy mắt ánh lửa văng khắp nơi nhưng cũng không rơi xuống, mà ở trên thân đao để lại một vết cắt còn bản thân chủy thủ vẫn hoàn hảo sáng loáng không tỳ vết.

Người áo đen thật nhanh  tránh thoát một kích này của Diệp Ly, ánh mắt nhìn Diệp Ly cũng càng thêm nguy hiểm. Vốn hắn cũng không  có đem Định quốc Vương phi này nhìn vào mắt, bởi vì … nội lực của Định Vương phi này chỉ có thể nói là không tệ chứ không được gọi là cao thủ. Nhưng sau thời gian ngắn ngủi giao thủ, Định Vương phi hoàn toàn không dựa vào nội lực cơ hồ lại có thể khiến hắn thiếu chút nữa ăn thiệt thòi, nếu nữ tử này có nội lực cao thâm, người áo đen hoàn toàn không dám cho rằng mình có thể là đối thủ của nàng.

Diệp Ly cũng không định  liều mạng với đối phương, thấy vậy liền lui thật nhanh ra khỏi khoảng cách nguy hiểm. Nhàn nhạt cười nhìn  người áo đen nói: ” Thủ lĩnh Dạ Sát, cũng chỉ như thế mà thôi. Bắt lại.”

“Tuân lệnh” Trác Tĩnh gật đầu, hướng về bóng đêm ra mấy dấu tay. Trong bóng tối vài bóng người lặng lẽ xuất hiện trong viện, không nói một lời giao đấu cùng với người áo đen. Những người này có mấy phần tương tự  như võ công của Diệp Ly , thật tình bọn họ cũng không phải là đối thủ của người áo đen, nhưng cách  bọn họ hạ thủ lại rất quái dị làm cho người ta không khỏi chắc lưỡi hít hà. Chỉ cần có một đao hoặc là một chưởng một vòng đánh vào trên người người áo đen, nhất định sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ cho đối phương. Nhưng bọn họ lại phối hợp  hết sức ăn ý, cộng thêm có thần tiễn âm thầm tương trợ , không tới một khắc đồng hồ đã hạ gục tất cả thích khách trong viện, mà bọn họ cũng chỉ có hai người không tính là bị thương nặng.

Thủ lĩnh Dạ Sát bị chế trụ huyệt đạo, lại dùng dây thừng trói theo phương thức kỳ lạ. Diệp Ly đi tới nhàn nhạt cười nói: “Nghe nói thân phận của thủ lĩnh chân chính của Dạ Sát vô cùng thần bí, ngay cả Thiên Nhất các tự xưng thiên hạ tin tức linh thông đệ nhất  cũng không biết. Xem ra hôm nay Bản phi có thể giải trừ câu đố này rồi?”

Trác Tĩnh đưa tay tháo khăn bịt mặt của người áo đen, lộ ra khuôn mặt nam nhân bốn mươi mấy tuổi, thần sắc kiên nghị.  Diệp Ly bình tĩnh nhìn người xa lạ trước mắt, Phượng Chi Dao vẫn đứng ở trên tường chăm chú nhìn vào bên này, lúc này mới nhảy xuống từ đầu tường, nhìn chằm chằm người áo đen cả kinh kêu lên: “Mộc Kình Thương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện