Tướng quân Trương Khởi Lan thống lĩnh tám mươi vạn Mặc gia quân nhưng đóng ở gần kinh thành thì chỉ có năm vạn nhân mã, mà năm vạn người này nghe nói là dùng để bảo vệ xung quanh kinh đô và vùng lân cận, cho nên cũng không thể theo đại quân của Diệp Ly xuất chinh đến biên quan. Diệp Ly và Nam Hầu cần dẫn người rời khỏi kinh thành trước, đến chỗ phần đất bên ngoài cách kinh thành mấy trăm dặm mới tụ họp với mấy đại quân đóng ở các nơi, sau đó mới có thể chạy tới biên cương. Điều này cũng làm cho bớt đi nghi thức tiễn đưa và tuyên thệ trước khi xuất quân. Vừa lúc Diệp Ly cũng không thích loại phô trương dối trá này, đương nhiên cũng hài lòng với cách an bài có thể nói hơi qua loa như vậy.
Đại đa số người của Định Vương phủ vẫn phải ở lại kinh thành giữ vững chức trách riêng của mình, hộ tống Diệp Ly cùng đi đến chiến trường thì chỉ có Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh, cùng với Vân Đình bị ném vào trong quân doanh không lâu và Từ Thanh Trạch không biết đã dùng biện pháp gì thuyết phục được Mặc Cảnh Kỳ. Bởi vì Từ Thanh Trạch kiên trì muốn cùng đi tới biên quan, nên để cho Diệp Ly rất áy náy với Tần Tranh đã không gặp lâu ngày. Nhưng ngược lại, Tần Tranh đến đây tiễn đưa, lại rất hiểu chuyện cười cười với Diệp Ly, dặn dò hai người trên đường phải cẩn thận, sớm ngày trở về. Ngoài ra, Mặc Cảnh Kỳ không biết là nghĩ như thế nào, lúc gần đi, lại nhét Mộc Dương vào, Mặc Cảnh Kỳ nói là không biết Định Vương ngày nào về, mà Nam Hầu thì tuổi tác đã cao nên phái Mộc Dương làm tiểu tốt chạy chân cho Nam Hầu. Diệp Ly và Nam Hầu cũng không để ý việc này bao nhiêu, vì cái gì mà Mặc Cảnh Kỳ phái Mộc Dương đi theo, thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Mặc dù Mộc Dương là thiếu niên tuấn kiệt, những người khác cũng không phải là ngồi không, đến khi lên chiến trường, rốt cuộc có tình huống như thế nào, thì ai cũng không thể dự liệu. Bọn họ hoàn toàn không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Hoàng đế.
Đoàn người một đường giục ngựa chạy như điên, chỉ mới hơn một ngày đã thấy được thị trấn quân sự quan trọng Hằng Thủy cách Sở kinh năm trăm dặm, thành Hằng Thủy cũng không phồn hoa tráng lệ, nhưng mà cách Thành Tây hai mươi dặm là nơi đóng quân của gần mười mấy vạn Mặc gia quân. Ngoài ra, bên ngoài thành, còn có mấy chỗ đóng quân chạy tới từ hướng này, mấy ngày qua, bên trong có gần ba mươi vạn đại quân tụ họp ở chỗ này. Chạy tới dưới thành Hằng Thủy đã là lúc hoàng hôn, Diệp Ly ghìm chặt ngựa, quay đầu nói với Nam Hầu: “Hầu gia, tối ngày hôm qua Tôn tướng quân đã dẫn người chạy tới Hằng Thủy, chúng ta cũng không vào thành, mà trực tiếp đi đại doanh Hằng Thủy đi.”
Nam Hầu tán thưởng nhìn Diệp Ly thẳng tắp ngồi ở trên lưng ngựa, nói: “Cứ theo như Vương phi nói mà làm đi.” Liên tục một ngày một đêm giục ngựa chạy như điên, coi như là một nam tử cũng không chịu được, mà Định Vương phi lại vẫn khí định thần nhàn, trên mặt ngay cả một chút mỏi mệt cũng không thấy. Điều này làm cho Nam Hầu và Mộc Dương cùng đồng hành đều không thể không vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.
Đại doanh Hằng Thủy ở dưới chân núi Hằng Thủy cách Thành Tây hai mươi dặm, phía trước là bình nguyên mênh mông vô bờ, sau lưng là núi Hằng Thủy, là một nơi luyện binh thiên nhiên. Đoàn người còn cách chỗ trú đóng của đại doanh Hằng Thủy còn có năm sáu dặm đường, tướng lãnh địa phương và tướng quân Tôn Viêm chạy tới tối hôm qua đã cùng đến đây nghênh đón từ sớm, “Mạt tướng chờ tụ họp với Vương Phi!”
Diệp Ly khẽ gật đầu, hỏi: “Chủ tướng đại doanh Hằng Thủy ở đâu?”
Một nam tử trung niên râu tóc hoa râm, đã bốn mươi năm mươi tuổi lại tinh thần sáng láng như cũ, từ trong đám người kia đi ra chắp tay nói với Diệp Ly: “Mạt tướng Lữ Cận Hiền, thẹn là Chủ tướng của đại doanh Hằng Thủy, bái kiến Vương Phi.”
Diệp Ly tung mình xuống ngựa, giơ tay lên nói: “Lữ tướng quân không cần đa lễ. Vị này là phó soái Tây Chinh – Nam Hầu, Hoàng thượng đặc biệt phong, vị này là Thế tử Mộc Dương hầu, Giáo úy tiên phong Mộc Dương.” Diệp Ly cũng không giới thiệu đám người Trác Tĩnh, Vân Đình đứng phía sau mình, các tướng lĩnh cũng hiểu được, mấy người này là người của mình, chỉ tiến lên làm lễ ra mắt với Nam Hầu và Mộc Dương.
Nam Hầu vốn cũng là người đã trải qua chiến trường, đương nhiên ở trước mặt mấy tướng lãnh ở nơi này cũng không câu nệ tiểu tiết gì, hết sức thẳng thắn bắt chuyện với mọi người. Về phần Mộc Dương, thì mặc dù hắn có thân phận là Thế tử Mộc Dương hầu, nhưng chức vị trong quân chỉ là một Giáo úy, bất kỳ chức vị của một tướng lãnh nào tại chỗ này đều cao hơn hắn. Đương nhiên cũng không có nhiều chỗ cho hắn nói chuyện, chỉ là đi theo Nam Hầu cùng hàn huyên với mọi người một câu. May là mặc dù từ nhỏ Mộc Dương đã thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, nhưng cũng không có dưỡng thành bệnh tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu. Bề ngoài cũng tính là một mảnh hài hòa vui vẻ.
Sau khi hàn huyên, Nam Hầu nghiêm nghị hỏi: “Lữ tướng quân, đại quân có thể lên đường lập tức không?”
Lữ Cận Hiền cũng không hàm hồ, cất cao giọng nói: “Đại quân đã gác giáo chờ phân phó từ sớm, chỉ cần Vương phi và Hầu gia ra lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể lên đường!”
Phượng Chi Dao cười nói: “Lữ tướng quân, chúng ta một đường chạy tới thật sự là hơi mệt chút, hay để sáng mai mới lên đường đi.”
Lữ Cận Hiền nhìn mọi người một chút, cười nói: “Phượng tướng quân nói rất đúng, là lão phu suy nghĩ không chu đáo, Vương phi, Hầu gia, xin về trong doanh nghỉ ngơi một đêm. Cũng để cho các tướng sĩ được nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Trong đại doanh rộng lớn, đến ban đêm đã hoàn toàn yên tĩnh. Sáng mai sẽ phải xuất chinh, cho nên phần lớn các tướng sĩ đều ngủ thật sớm, dĩ nhiên những người này không bao gồm chư vị tướng lãnh ngồi ở trong quân trướng nghị sự.
Trong đại trướng, Diệp Ly thay một bộ áo màu xanh nhạt ngồi ở chủ vị ngay chính giữa. Bên dưới trái phải là tướng lãnh cùng cấp theo như quan hàm cao thấp theo thứ tự ngồi: Phượng Chi Dao, Lữ Cận Hiền, Tôn Viêm. Về phần Nam Hầu thân là phó soái và Mộc Dương thì ngay từ sau khi thương nghị xong mọi chuyện đã được mời đi nghỉ ngơi. Các tướng lĩnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ly, vị nữ chủ nhân Định Quốc Vương phủ này, thay vì nói là tôn trọng thân phận của Diệp Ly – Định Vương phi, thì không bằng nói là tôn trọng khối ngọc bội nàng treo ở bên hông kia.
Một vị tướng lãnh đứng lên nói: “Vương phi, không biết lúc nào Vương gia mới có thể trở về?” Vương phi chỉ có thân phận giám quân, Nam Hầu thân là phó soái – người có quyền lực cao nhất trong Mặc gia quân hiện tại. Mặc dù Nam Hầu luôn giữ lập trường trung lập trước sau như một, nhưng lại vẫn khiến cho các tướng lĩnh thần phục Định Vương phủ này cảm thấy hơi bất an.
Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Vương gia đang ở tại Bắc Nhung, nhận được tin tức sẽ nhanh chóng trở về, tất nhiên cũng cần phải có thời gian nhất định. Nhưng mà hiện tại, chiến sự biên quan lại không đợi được đến lúc Vương gia trở lại. Hay là. . . Vương gia không có ở đây thì chư vị tướng quân cũng không đánh giặc?”
Các tướng lĩnh im lặng một trận, chỉ nghe Diệp Ly tiếp tục nói: “Bản phi hiểu chư vị trung thành với Định Vương phủ và Vương gia. Nhưng Bản Phi cũng hy vọng chư vị tướng quân phải hiểu một việc, cuối cùng Mặc gia quân tồn tại là vì cái gì?” Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhàn nhạt quét qua trên thân mọi người, “Là vì an bình của dân chúng Đại Sở. Từng tướng sĩ Mặc gia quân cũng có cha mẹ con cái giống như mọi người, Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở chính là thủ hộ thân nhân của mình.”
Mọi người lại một trận trầm mặc, Lữ Cận Hiền hơi do dự, nói: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải để Nam Hầu chỉ huy sao?”
Diệp Ly nói: “Nếu như mục đích của Nam Hầu giống Mặc gia quân, thì vì sao không thể tạm thời nghe theo chỉ huy của ông ta? Hiện tại Vương gia không thể chạy về kịp, đây là sự thật, chẳng lẽ chúng ta có thể nói cho người Tây Lăng, Định Vương không có ở đây nên mấy ngày nữa chúng ta mới đánh sao?”
Nghe vậy, thần sắc mọi người không nhịn được một trận vặn vẹo.
Phượng Chi Dao cười nói: “Vương phi, mọi người lo lắng chính là, nếu như Mặc gia quân nghe theo Nam Hầu điều khiển, ông ta nhận được binh quyền Mặc gia quân có thể sẽ làm chuyện bất lợi với chúng ta hay không?”
Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Nam Hầu sẽ không nhận được binh quyền Mặc gia quân. Bản phi sẽ luôn luôn đi theo cùng hành động với Nam Hầu, mặc dù như thế. . . hơi có tai hại, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Lại nói, Nam Hầu tạm thời giữ chức chủ soái, cũng không thể đích thân tới mỗi một nơi chiến cuộc, cho nên, trên chiến trường còn phải làm phiền chư vị tướng quân.”
Mọi người cùng kêu lên nói: “Nhất định không cô phụ kỳ vọng của Vương Phi.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Làm phiền chư vị tướng quân. Vậy, trước thế cục hôm nay các vị đã biết được bao nhiêu?”
Lời này vừa nói ra, trong trướng lập tức trầm mặc xuống. Mặc dù bọn họ có tâm kết với người Hoàng đế phái tới, nhưng đó cũng là bởi vì … mấy năm nay, Hoàng đế tận hết sức lực chèn ép, bố trí Mặc gia quân. Vốn Mặc gia quân phân tán trấn thủ biên quan Đại Sở, nhưng cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ không yên lòng, thừa dịp Định Vương ở trong phủ dưỡng thương và nguyên khí Mặc gia quân bị tổn thương nặng nề, đã điều toàn bộ Mặc gia quân vào nội địa, tất cả đóng ở biên quan cơ hồ cũng là thân tín của Hoàng đế hoặc là tướng lãnh không thể nào phối hợp với Định Vương phủ. Mà hôm nay, Tây Lăng xâm lấn Đại Sở, cũng giống như lần xâm lấn trước, cũng là vùng đất bọn họ đã từng thủ hộ, sao trong lòng bọn họ có thể thật sự không gấp gáp chứ? Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: “Lần này Tây Lăng có chuẩn bị mà đến, Trấn Nam Vương tự mình dẫn quân chính diện với ba mươi vạn nhân mã xâm phạm biên giới, theo tin tức trên tiền tuyến, chỉ vây khốn Tín Dương thôi đã có tới chục vạn quân. Binh mã triều đình phái đi bị Trấn Nam Vương phục kích, tổn thất hơn phân nửa, hai ngày nay mấy người chúng ta cũng đã thương lượng qua, chỉ sợ thành Tín Dương là. . . không thủ được.”
Sắc mặt mọi người đều khó coi, Tín Dương là kho lúa của Tây Bắc, một khi Tín Dương thất thủ, thì tổn thất là không chỉ là một thành trì, mà còn có lương thực của dân chúng Tây Bắc, thậm chí là quân lương cũng sẽ bị uy hiếp.
Diệp Ly trầm tư chốc lát, lại hỏi: “Lấy tốc độ hành quân của chúng ta, kết quả xấu nhất là gì?”
Lữ Cận Hiền nói: “Đại quân Tây Lăng vượt qua Tín Dương, công chiếm cả Thanh Châu. Sau đó tiến vào Hán Châu, bị giữ lại ở Giang Hạ.”
Diệp Ly nhướng mày, Lữ Cận Hiền giải thích: “Gần Giang Hạ có năm vạn người của chúng ta đóng ở đó. Chủ tướng là tướng quân Nguyên Bùi, cũng là lão tướng sa trường. Hiện tại chắc ngài ấy đã đi trợ giúp Tín Dương. Một khi Tín Dương thất thủ, ngài ấy sẽ mang binh lui giữ Giang Hạ. Chúng ta một đường lập tức hành quân thì có thể tới kịp trợ giúp Giang Hạ.”
Diệp Ly gật đầu, những điều này, lúc trước nàng và Phượng Chi Dao cũng đã phân tích qua, cũng cho ra kết luận không khác Lữ Cận Hiền nhiều. Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm hỏi: “Chỉ nói tình huống bình thường của quân Tây Lăng, như vậy nam lộ và bắc lộ thì như thế nào?”
Lữ Cận Hiền nói: “Nam lộ và bắc lộ có ít nhất mười lăm vạn đại quân mỗi bên. Chia ra tiến công phía nam Gia Nghĩa quan và phía Bắc Thiên Vân quan, mặc dù thủ tướng biên quan cố hết sức ngăn cản, nhưng chỉ sợ tình huống cũng không được lạc quan lắm.”
“Nam lộ và bắc lộ là người phương nào lãnh binh?”
Lữ Cận Hiền lắc đầu, Tôn Viêm nói: “Khởi bẩm Vương phi, nghe nói nam lộ là do Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong chỉ huy. Người này đã được Trấn Nam Vương dạy từ nhỏ, mười chín tuổi đã ra chiến trường giao chiến với Bắc Nhung, vừa xuất hiện liền tài hoa xuất chúng, thật sự không thể khinh thường. Chủ tướng bắc lộ là lão tướng của Tây Lăng – Thượng Quan Nghi, người này không thể nói là có công tích đặc biệt vĩ đại gì, hơn nữa tuổi cũng đã hơn sáu mươi. Nhưng mà. . . Hắn là Lão sư binh pháp của Trấn Nam Vương Tây Lăng.”
Diệp Ly gật đầu, trầm tư hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay cực khổ các vị tướng quân rồi, sáng mai liền phải lên đường, mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Mọi người đứng dậy cáo từ Diệp Ly, xoay người đi ra ngoài. Trong trướng chỉ để lại Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Từ Thanh Trạch. Phượng Chi Dao cười nhìn Diệp Ly nhíu chặt chân mày, cười nói: “Tây Lăng thế tới hung hãn, Vương phi cảm thấy nhức đầu sao?”
Diệp Ly cười khổ nói: “Có thể không nhức đầu sao?” Nàng cũng không phải là thiên tài tuyệt thế, nói trắng ra là, căn bản nàng cũng không có loại tinh lực đấu với chiến tranh quy mô lớn này. Nếu bàn về tiểu tổ đặc chủng tác chiến, thì nàng có đủ lòng tin để ngạo thị thiên hạ, nhưng bàn về những thứ điều binh khiển tướng chỉ điểm giang sơn này, cho dù được Mặc Tu Nghiêu rất nhiều lần chỉ điểm sơ sơ mới tốt hơn, thì vẫn không nhịn được trong lòng hơi chột dạ.
Phượng Chi Dao nói: “Có thể khẳng định, nhân mã mà lần này Tây Lăng xuất động có ít nhất sáu mươi vạn. Nhiều binh lực như vậy, còn có Trấn Nam Vương Tây Lăng có danh Chiến thần, đừng nói là Vương phi người, ngay cả những lão tướng sa trường kia thì có mấy người không lo lắng chứ?” Mặc dù nói Trấn Nam Vương Tây Lăng từng thất bại trong tay Nhiếp Chính Vương Đại Sở Mặc Lưu Danh, nhưng Mặc Lưu Danh đã chết, mà ông ta thì vẫn còn sống đấy.
“Ly nhi, muội đã làm rất tốt.” Từ Thanh Trạch nhìn Diệp Ly thản nhiên nói, đáy mắt lãnh đạm từ trước đến giờ cũng tràn ngập ấm áp nhàn nhạt.
Diệp Ly nhợt nhạt cười một tiếng, nói: “Nhị ca đừng khen muội, muội cũng chỉ bình tĩnh trên mặt thôi, còn trong lòng đang loạn thành một đoàn đây.”
Từ Thanh Trạch nói: “Không nên quá khẩn trương, cố gắng làm điều mà muội có thể làm là tốt rồi. Có cái gì muốn ta làm thì cứ mở miệng là được.”
Diệp Ly gật đầu, “Cám ơn Nhị ca.”
Lúc này, tại Bắc Nhung, trong lòng Mặc Tu Nghiêu lại một mảnh lạnh như băng. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, không tự chủ được lại nhớ lại cuộc sống hơn một năm nay. Kể từ sau khi gặp chuyện không may, hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ còn có thích ý và vui vẻ như vậy. Bắt đầu là như thân như hữu, càng về sau thì tay nắm tay hỗ trợ lẫn nhau, rồi đến lưu luyến tình thâm, chẳng biết từ lúc nào, một cái nhăn mày, một nụ cười của A Ly cũng đã khắc vào trong tim của hắn, kiếp này khó trừ đi được.
“Vương gia.” Một ám vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.
“Có tin tức gì không?”
Ám vệ nói: “Danh sách chủ sử phía sau màn ám sát Vương phi đã điều tra xong. Còn có, kể từ sau khi Tây Lăng xâm chiếm, Hoàng thượng triệu kiến Vương phi vào cung mấy lần, hình như là muốn lấy được binh quyền Mặc gia quân từ trong tay Vương phi. Nhưng mà cũng không có thành công.”
Trong mắt Mặc Tu Nghiêu dâng lên sóng ngầm, cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn vĩnh viễn cũng không phân biệt ra được cái gì là nặng nhẹ. Đi nói cho Dung Hoa, vô luận như thế nào, nội trong ngày mai chúng ta nhất định phải lên đường rời đi.”
Ám vệ chần chờ một chút, lại nói: “Chỉ sợ Công chúa Dung Hoa còn không có lực ảnh hưởng đến Gia Luật Hoằng sâu như vậy.”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Nếu Gia Luật Hoằng muốn lật đổ Gia Luật Dã, thì hắn tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Đi chuẩn bị đi, ngày mai lên đường.”
Ám vệ gật đầu xác nhận, “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vẫy lui thị vệ, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn trăng sáng nhô lên cao, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, “A Ly. . . Tu Nghiêu vẫn luôn liên lụy khiến nàng phải chịu khổ. . . Một ngày nào đó. . . Một ngày nào đó ta sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian đến trước mặt nàng. Về phần những người muốn thương tổn nàng kia. . . Bản vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Khi tin tức Tây Lăng xâm phạm biên giới truyền đến, Mặc Tu Nghiêu nên lập tức lên đường hồi kinh, nhưng thái độ của Bắc Nhung Vương lại kiên quyết khác thường. Yêu cầu Mặc Tu Nghiêu không thể không lưu lại tham gia đám cưới Hoàng Thái tử, thậm chí mơ hồ có ý uy hiếp. Mặc Tu Nghiêu không sợ uy hiếp của ông ta, nhưng nếu quả thật mạnh mẽ rời đi ngay tại chỗ, rất có thể Đại Sở sẽ phải đồng thời đối mặt với công kích của hai quốc gia. Hôm nay Bắc Nhung Vương còn chưa chuẩn bị tốt để thâu tóm Đại Sở, nhưng ông ta cũng sẽ hoàn toàn không ngần ngại kéo vị thiếu niên Chiến thần thành danh Mặc Tu Nghiêu này lưu lại một thời gian ngắn thay Tây Lăng, có lẽ còn có thể từ đó sẽ nhận được một chút chỗ tốt gì. Cho nên. . . Ông ta cũng nên chết!
Đại đa số người của Định Vương phủ vẫn phải ở lại kinh thành giữ vững chức trách riêng của mình, hộ tống Diệp Ly cùng đi đến chiến trường thì chỉ có Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh, cùng với Vân Đình bị ném vào trong quân doanh không lâu và Từ Thanh Trạch không biết đã dùng biện pháp gì thuyết phục được Mặc Cảnh Kỳ. Bởi vì Từ Thanh Trạch kiên trì muốn cùng đi tới biên quan, nên để cho Diệp Ly rất áy náy với Tần Tranh đã không gặp lâu ngày. Nhưng ngược lại, Tần Tranh đến đây tiễn đưa, lại rất hiểu chuyện cười cười với Diệp Ly, dặn dò hai người trên đường phải cẩn thận, sớm ngày trở về. Ngoài ra, Mặc Cảnh Kỳ không biết là nghĩ như thế nào, lúc gần đi, lại nhét Mộc Dương vào, Mặc Cảnh Kỳ nói là không biết Định Vương ngày nào về, mà Nam Hầu thì tuổi tác đã cao nên phái Mộc Dương làm tiểu tốt chạy chân cho Nam Hầu. Diệp Ly và Nam Hầu cũng không để ý việc này bao nhiêu, vì cái gì mà Mặc Cảnh Kỳ phái Mộc Dương đi theo, thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Mặc dù Mộc Dương là thiếu niên tuấn kiệt, những người khác cũng không phải là ngồi không, đến khi lên chiến trường, rốt cuộc có tình huống như thế nào, thì ai cũng không thể dự liệu. Bọn họ hoàn toàn không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Hoàng đế.
Đoàn người một đường giục ngựa chạy như điên, chỉ mới hơn một ngày đã thấy được thị trấn quân sự quan trọng Hằng Thủy cách Sở kinh năm trăm dặm, thành Hằng Thủy cũng không phồn hoa tráng lệ, nhưng mà cách Thành Tây hai mươi dặm là nơi đóng quân của gần mười mấy vạn Mặc gia quân. Ngoài ra, bên ngoài thành, còn có mấy chỗ đóng quân chạy tới từ hướng này, mấy ngày qua, bên trong có gần ba mươi vạn đại quân tụ họp ở chỗ này. Chạy tới dưới thành Hằng Thủy đã là lúc hoàng hôn, Diệp Ly ghìm chặt ngựa, quay đầu nói với Nam Hầu: “Hầu gia, tối ngày hôm qua Tôn tướng quân đã dẫn người chạy tới Hằng Thủy, chúng ta cũng không vào thành, mà trực tiếp đi đại doanh Hằng Thủy đi.”
Nam Hầu tán thưởng nhìn Diệp Ly thẳng tắp ngồi ở trên lưng ngựa, nói: “Cứ theo như Vương phi nói mà làm đi.” Liên tục một ngày một đêm giục ngựa chạy như điên, coi như là một nam tử cũng không chịu được, mà Định Vương phi lại vẫn khí định thần nhàn, trên mặt ngay cả một chút mỏi mệt cũng không thấy. Điều này làm cho Nam Hầu và Mộc Dương cùng đồng hành đều không thể không vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.
Đại doanh Hằng Thủy ở dưới chân núi Hằng Thủy cách Thành Tây hai mươi dặm, phía trước là bình nguyên mênh mông vô bờ, sau lưng là núi Hằng Thủy, là một nơi luyện binh thiên nhiên. Đoàn người còn cách chỗ trú đóng của đại doanh Hằng Thủy còn có năm sáu dặm đường, tướng lãnh địa phương và tướng quân Tôn Viêm chạy tới tối hôm qua đã cùng đến đây nghênh đón từ sớm, “Mạt tướng chờ tụ họp với Vương Phi!”
Diệp Ly khẽ gật đầu, hỏi: “Chủ tướng đại doanh Hằng Thủy ở đâu?”
Một nam tử trung niên râu tóc hoa râm, đã bốn mươi năm mươi tuổi lại tinh thần sáng láng như cũ, từ trong đám người kia đi ra chắp tay nói với Diệp Ly: “Mạt tướng Lữ Cận Hiền, thẹn là Chủ tướng của đại doanh Hằng Thủy, bái kiến Vương Phi.”
Diệp Ly tung mình xuống ngựa, giơ tay lên nói: “Lữ tướng quân không cần đa lễ. Vị này là phó soái Tây Chinh – Nam Hầu, Hoàng thượng đặc biệt phong, vị này là Thế tử Mộc Dương hầu, Giáo úy tiên phong Mộc Dương.” Diệp Ly cũng không giới thiệu đám người Trác Tĩnh, Vân Đình đứng phía sau mình, các tướng lĩnh cũng hiểu được, mấy người này là người của mình, chỉ tiến lên làm lễ ra mắt với Nam Hầu và Mộc Dương.
Nam Hầu vốn cũng là người đã trải qua chiến trường, đương nhiên ở trước mặt mấy tướng lãnh ở nơi này cũng không câu nệ tiểu tiết gì, hết sức thẳng thắn bắt chuyện với mọi người. Về phần Mộc Dương, thì mặc dù hắn có thân phận là Thế tử Mộc Dương hầu, nhưng chức vị trong quân chỉ là một Giáo úy, bất kỳ chức vị của một tướng lãnh nào tại chỗ này đều cao hơn hắn. Đương nhiên cũng không có nhiều chỗ cho hắn nói chuyện, chỉ là đi theo Nam Hầu cùng hàn huyên với mọi người một câu. May là mặc dù từ nhỏ Mộc Dương đã thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, nhưng cũng không có dưỡng thành bệnh tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu. Bề ngoài cũng tính là một mảnh hài hòa vui vẻ.
Sau khi hàn huyên, Nam Hầu nghiêm nghị hỏi: “Lữ tướng quân, đại quân có thể lên đường lập tức không?”
Lữ Cận Hiền cũng không hàm hồ, cất cao giọng nói: “Đại quân đã gác giáo chờ phân phó từ sớm, chỉ cần Vương phi và Hầu gia ra lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể lên đường!”
Phượng Chi Dao cười nói: “Lữ tướng quân, chúng ta một đường chạy tới thật sự là hơi mệt chút, hay để sáng mai mới lên đường đi.”
Lữ Cận Hiền nhìn mọi người một chút, cười nói: “Phượng tướng quân nói rất đúng, là lão phu suy nghĩ không chu đáo, Vương phi, Hầu gia, xin về trong doanh nghỉ ngơi một đêm. Cũng để cho các tướng sĩ được nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Trong đại doanh rộng lớn, đến ban đêm đã hoàn toàn yên tĩnh. Sáng mai sẽ phải xuất chinh, cho nên phần lớn các tướng sĩ đều ngủ thật sớm, dĩ nhiên những người này không bao gồm chư vị tướng lãnh ngồi ở trong quân trướng nghị sự.
Trong đại trướng, Diệp Ly thay một bộ áo màu xanh nhạt ngồi ở chủ vị ngay chính giữa. Bên dưới trái phải là tướng lãnh cùng cấp theo như quan hàm cao thấp theo thứ tự ngồi: Phượng Chi Dao, Lữ Cận Hiền, Tôn Viêm. Về phần Nam Hầu thân là phó soái và Mộc Dương thì ngay từ sau khi thương nghị xong mọi chuyện đã được mời đi nghỉ ngơi. Các tướng lĩnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ly, vị nữ chủ nhân Định Quốc Vương phủ này, thay vì nói là tôn trọng thân phận của Diệp Ly – Định Vương phi, thì không bằng nói là tôn trọng khối ngọc bội nàng treo ở bên hông kia.
Một vị tướng lãnh đứng lên nói: “Vương phi, không biết lúc nào Vương gia mới có thể trở về?” Vương phi chỉ có thân phận giám quân, Nam Hầu thân là phó soái – người có quyền lực cao nhất trong Mặc gia quân hiện tại. Mặc dù Nam Hầu luôn giữ lập trường trung lập trước sau như một, nhưng lại vẫn khiến cho các tướng lĩnh thần phục Định Vương phủ này cảm thấy hơi bất an.
Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Vương gia đang ở tại Bắc Nhung, nhận được tin tức sẽ nhanh chóng trở về, tất nhiên cũng cần phải có thời gian nhất định. Nhưng mà hiện tại, chiến sự biên quan lại không đợi được đến lúc Vương gia trở lại. Hay là. . . Vương gia không có ở đây thì chư vị tướng quân cũng không đánh giặc?”
Các tướng lĩnh im lặng một trận, chỉ nghe Diệp Ly tiếp tục nói: “Bản phi hiểu chư vị trung thành với Định Vương phủ và Vương gia. Nhưng Bản Phi cũng hy vọng chư vị tướng quân phải hiểu một việc, cuối cùng Mặc gia quân tồn tại là vì cái gì?” Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhàn nhạt quét qua trên thân mọi người, “Là vì an bình của dân chúng Đại Sở. Từng tướng sĩ Mặc gia quân cũng có cha mẹ con cái giống như mọi người, Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở chính là thủ hộ thân nhân của mình.”
Mọi người lại một trận trầm mặc, Lữ Cận Hiền hơi do dự, nói: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải để Nam Hầu chỉ huy sao?”
Diệp Ly nói: “Nếu như mục đích của Nam Hầu giống Mặc gia quân, thì vì sao không thể tạm thời nghe theo chỉ huy của ông ta? Hiện tại Vương gia không thể chạy về kịp, đây là sự thật, chẳng lẽ chúng ta có thể nói cho người Tây Lăng, Định Vương không có ở đây nên mấy ngày nữa chúng ta mới đánh sao?”
Nghe vậy, thần sắc mọi người không nhịn được một trận vặn vẹo.
Phượng Chi Dao cười nói: “Vương phi, mọi người lo lắng chính là, nếu như Mặc gia quân nghe theo Nam Hầu điều khiển, ông ta nhận được binh quyền Mặc gia quân có thể sẽ làm chuyện bất lợi với chúng ta hay không?”
Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Nam Hầu sẽ không nhận được binh quyền Mặc gia quân. Bản phi sẽ luôn luôn đi theo cùng hành động với Nam Hầu, mặc dù như thế. . . hơi có tai hại, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Lại nói, Nam Hầu tạm thời giữ chức chủ soái, cũng không thể đích thân tới mỗi một nơi chiến cuộc, cho nên, trên chiến trường còn phải làm phiền chư vị tướng quân.”
Mọi người cùng kêu lên nói: “Nhất định không cô phụ kỳ vọng của Vương Phi.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Làm phiền chư vị tướng quân. Vậy, trước thế cục hôm nay các vị đã biết được bao nhiêu?”
Lời này vừa nói ra, trong trướng lập tức trầm mặc xuống. Mặc dù bọn họ có tâm kết với người Hoàng đế phái tới, nhưng đó cũng là bởi vì … mấy năm nay, Hoàng đế tận hết sức lực chèn ép, bố trí Mặc gia quân. Vốn Mặc gia quân phân tán trấn thủ biên quan Đại Sở, nhưng cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ không yên lòng, thừa dịp Định Vương ở trong phủ dưỡng thương và nguyên khí Mặc gia quân bị tổn thương nặng nề, đã điều toàn bộ Mặc gia quân vào nội địa, tất cả đóng ở biên quan cơ hồ cũng là thân tín của Hoàng đế hoặc là tướng lãnh không thể nào phối hợp với Định Vương phủ. Mà hôm nay, Tây Lăng xâm lấn Đại Sở, cũng giống như lần xâm lấn trước, cũng là vùng đất bọn họ đã từng thủ hộ, sao trong lòng bọn họ có thể thật sự không gấp gáp chứ? Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: “Lần này Tây Lăng có chuẩn bị mà đến, Trấn Nam Vương tự mình dẫn quân chính diện với ba mươi vạn nhân mã xâm phạm biên giới, theo tin tức trên tiền tuyến, chỉ vây khốn Tín Dương thôi đã có tới chục vạn quân. Binh mã triều đình phái đi bị Trấn Nam Vương phục kích, tổn thất hơn phân nửa, hai ngày nay mấy người chúng ta cũng đã thương lượng qua, chỉ sợ thành Tín Dương là. . . không thủ được.”
Sắc mặt mọi người đều khó coi, Tín Dương là kho lúa của Tây Bắc, một khi Tín Dương thất thủ, thì tổn thất là không chỉ là một thành trì, mà còn có lương thực của dân chúng Tây Bắc, thậm chí là quân lương cũng sẽ bị uy hiếp.
Diệp Ly trầm tư chốc lát, lại hỏi: “Lấy tốc độ hành quân của chúng ta, kết quả xấu nhất là gì?”
Lữ Cận Hiền nói: “Đại quân Tây Lăng vượt qua Tín Dương, công chiếm cả Thanh Châu. Sau đó tiến vào Hán Châu, bị giữ lại ở Giang Hạ.”
Diệp Ly nhướng mày, Lữ Cận Hiền giải thích: “Gần Giang Hạ có năm vạn người của chúng ta đóng ở đó. Chủ tướng là tướng quân Nguyên Bùi, cũng là lão tướng sa trường. Hiện tại chắc ngài ấy đã đi trợ giúp Tín Dương. Một khi Tín Dương thất thủ, ngài ấy sẽ mang binh lui giữ Giang Hạ. Chúng ta một đường lập tức hành quân thì có thể tới kịp trợ giúp Giang Hạ.”
Diệp Ly gật đầu, những điều này, lúc trước nàng và Phượng Chi Dao cũng đã phân tích qua, cũng cho ra kết luận không khác Lữ Cận Hiền nhiều. Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm hỏi: “Chỉ nói tình huống bình thường của quân Tây Lăng, như vậy nam lộ và bắc lộ thì như thế nào?”
Lữ Cận Hiền nói: “Nam lộ và bắc lộ có ít nhất mười lăm vạn đại quân mỗi bên. Chia ra tiến công phía nam Gia Nghĩa quan và phía Bắc Thiên Vân quan, mặc dù thủ tướng biên quan cố hết sức ngăn cản, nhưng chỉ sợ tình huống cũng không được lạc quan lắm.”
“Nam lộ và bắc lộ là người phương nào lãnh binh?”
Lữ Cận Hiền lắc đầu, Tôn Viêm nói: “Khởi bẩm Vương phi, nghe nói nam lộ là do Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong chỉ huy. Người này đã được Trấn Nam Vương dạy từ nhỏ, mười chín tuổi đã ra chiến trường giao chiến với Bắc Nhung, vừa xuất hiện liền tài hoa xuất chúng, thật sự không thể khinh thường. Chủ tướng bắc lộ là lão tướng của Tây Lăng – Thượng Quan Nghi, người này không thể nói là có công tích đặc biệt vĩ đại gì, hơn nữa tuổi cũng đã hơn sáu mươi. Nhưng mà. . . Hắn là Lão sư binh pháp của Trấn Nam Vương Tây Lăng.”
Diệp Ly gật đầu, trầm tư hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay cực khổ các vị tướng quân rồi, sáng mai liền phải lên đường, mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Mọi người đứng dậy cáo từ Diệp Ly, xoay người đi ra ngoài. Trong trướng chỉ để lại Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Từ Thanh Trạch. Phượng Chi Dao cười nhìn Diệp Ly nhíu chặt chân mày, cười nói: “Tây Lăng thế tới hung hãn, Vương phi cảm thấy nhức đầu sao?”
Diệp Ly cười khổ nói: “Có thể không nhức đầu sao?” Nàng cũng không phải là thiên tài tuyệt thế, nói trắng ra là, căn bản nàng cũng không có loại tinh lực đấu với chiến tranh quy mô lớn này. Nếu bàn về tiểu tổ đặc chủng tác chiến, thì nàng có đủ lòng tin để ngạo thị thiên hạ, nhưng bàn về những thứ điều binh khiển tướng chỉ điểm giang sơn này, cho dù được Mặc Tu Nghiêu rất nhiều lần chỉ điểm sơ sơ mới tốt hơn, thì vẫn không nhịn được trong lòng hơi chột dạ.
Phượng Chi Dao nói: “Có thể khẳng định, nhân mã mà lần này Tây Lăng xuất động có ít nhất sáu mươi vạn. Nhiều binh lực như vậy, còn có Trấn Nam Vương Tây Lăng có danh Chiến thần, đừng nói là Vương phi người, ngay cả những lão tướng sa trường kia thì có mấy người không lo lắng chứ?” Mặc dù nói Trấn Nam Vương Tây Lăng từng thất bại trong tay Nhiếp Chính Vương Đại Sở Mặc Lưu Danh, nhưng Mặc Lưu Danh đã chết, mà ông ta thì vẫn còn sống đấy.
“Ly nhi, muội đã làm rất tốt.” Từ Thanh Trạch nhìn Diệp Ly thản nhiên nói, đáy mắt lãnh đạm từ trước đến giờ cũng tràn ngập ấm áp nhàn nhạt.
Diệp Ly nhợt nhạt cười một tiếng, nói: “Nhị ca đừng khen muội, muội cũng chỉ bình tĩnh trên mặt thôi, còn trong lòng đang loạn thành một đoàn đây.”
Từ Thanh Trạch nói: “Không nên quá khẩn trương, cố gắng làm điều mà muội có thể làm là tốt rồi. Có cái gì muốn ta làm thì cứ mở miệng là được.”
Diệp Ly gật đầu, “Cám ơn Nhị ca.”
Lúc này, tại Bắc Nhung, trong lòng Mặc Tu Nghiêu lại một mảnh lạnh như băng. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, không tự chủ được lại nhớ lại cuộc sống hơn một năm nay. Kể từ sau khi gặp chuyện không may, hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ còn có thích ý và vui vẻ như vậy. Bắt đầu là như thân như hữu, càng về sau thì tay nắm tay hỗ trợ lẫn nhau, rồi đến lưu luyến tình thâm, chẳng biết từ lúc nào, một cái nhăn mày, một nụ cười của A Ly cũng đã khắc vào trong tim của hắn, kiếp này khó trừ đi được.
“Vương gia.” Một ám vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.
“Có tin tức gì không?”
Ám vệ nói: “Danh sách chủ sử phía sau màn ám sát Vương phi đã điều tra xong. Còn có, kể từ sau khi Tây Lăng xâm chiếm, Hoàng thượng triệu kiến Vương phi vào cung mấy lần, hình như là muốn lấy được binh quyền Mặc gia quân từ trong tay Vương phi. Nhưng mà cũng không có thành công.”
Trong mắt Mặc Tu Nghiêu dâng lên sóng ngầm, cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn vĩnh viễn cũng không phân biệt ra được cái gì là nặng nhẹ. Đi nói cho Dung Hoa, vô luận như thế nào, nội trong ngày mai chúng ta nhất định phải lên đường rời đi.”
Ám vệ chần chờ một chút, lại nói: “Chỉ sợ Công chúa Dung Hoa còn không có lực ảnh hưởng đến Gia Luật Hoằng sâu như vậy.”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Nếu Gia Luật Hoằng muốn lật đổ Gia Luật Dã, thì hắn tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Đi chuẩn bị đi, ngày mai lên đường.”
Ám vệ gật đầu xác nhận, “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vẫy lui thị vệ, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn trăng sáng nhô lên cao, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, “A Ly. . . Tu Nghiêu vẫn luôn liên lụy khiến nàng phải chịu khổ. . . Một ngày nào đó. . . Một ngày nào đó ta sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian đến trước mặt nàng. Về phần những người muốn thương tổn nàng kia. . . Bản vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Khi tin tức Tây Lăng xâm phạm biên giới truyền đến, Mặc Tu Nghiêu nên lập tức lên đường hồi kinh, nhưng thái độ của Bắc Nhung Vương lại kiên quyết khác thường. Yêu cầu Mặc Tu Nghiêu không thể không lưu lại tham gia đám cưới Hoàng Thái tử, thậm chí mơ hồ có ý uy hiếp. Mặc Tu Nghiêu không sợ uy hiếp của ông ta, nhưng nếu quả thật mạnh mẽ rời đi ngay tại chỗ, rất có thể Đại Sở sẽ phải đồng thời đối mặt với công kích của hai quốc gia. Hôm nay Bắc Nhung Vương còn chưa chuẩn bị tốt để thâu tóm Đại Sở, nhưng ông ta cũng sẽ hoàn toàn không ngần ngại kéo vị thiếu niên Chiến thần thành danh Mặc Tu Nghiêu này lưu lại một thời gian ngắn thay Tây Lăng, có lẽ còn có thể từ đó sẽ nhận được một chút chỗ tốt gì. Cho nên. . . Ông ta cũng nên chết!
Danh sách chương