Editor: Dương Gia Uy Vũ
_____________
Lâm Vãn nhìn thấy Viên lão cũng không ngạc nhiên chút nào, lão giả vẫn là một bộ dạng tiên phong đạo cốt, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn không còn hòa ái dễ gần như trước nữa.
"Cô nương vẫn khỏe chứ?" Ông ta híp mắt nhìn cô, tựa như đang dò xét một món hàng hóa được đóng gói tinh mỹ vậy.
Trong lòng Lâm Vãn nhảy một cái, bởi vì từ xưng hô theo trượng phu giờ đã biến thành cô nương, dường như đã lộ rõ vài phần quỷ dị.
"Tiên sinh sai người bắt ta đến đây làm gì?" Lông mày cô nhíu lại, trong giọng điệu ngược lại còn mang theo sự bức ép.
"Dĩ nhiên là có tác dụng lớn. Cô nương nên biết lão hủ không thể chịu được việc chỉ làm một con rùa đen rút đầu tại Bắc địa này, kinh đô mới là nhà của lão hủ. Để có thể trở về lần nữa, ta đã một tay nuôi dưỡng tỷ muội Mộc thị, đáng tiếc thân thể Tiêm Tiêm gặp bất trắc, không đảm đương nổi trọng trách lớn. Lúc đầu ta đã định từ bỏ, nhưng ông trời có mắt mắt, lại đưa ngươi đến bên cạnh ta."
Viên lão đưa tay sờ râu, trong đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu kia bắn ra một đạo tinh quang, sáng đến dọa người.
"Tiên sinh không sợ A Trí sẽ trở về tìm ngài trả thù sao? Hắn có bao nhiêu ỷ lại với ta chắc hẳn ngài cũng thấy rất rõ ràng." Lâm Vãn bình tĩnh nói.
Viên lão bỗng nhiên ngửa đầu cười to, gần như điên cuồng: "Sao ngươi biết hắn có về được hay không chứ? Hắn là một nhân tài, ta chính là nhìn trúng sự tâm ngoan thủ lạt của hắn, giết người trong vô hình. Thế nhưng hắn lại bị tình cảm vây khốn, nếu hắn đã không thể ra sức vì ta, tất nhiên sẽ chỉ có một con đường chết."
Lâm Vãn nhìn ông ta chằm chằm, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Viên lão cho là cô bị mình dọa sợ, cười càng thêm tùy tiện, ngay cả Mộc Tiêm đang đứng một bên cũng lộ ra vài phần khoái ý.
Trên thực tế, Lâm Vãn lại đang phỉ nhổ với hệ thống: "Lật Xe, mi mau nhìn kìa, ở đây có một tên ngu ngốc. Lại có người muốn tìm đường chết hơn cả ta nữa!"
Cô cao hứng đến mức quên hết tất cả, hệ thống lại cực kỳ lạnh lùng đáp lời cô: "A, xem ra rốt cuộc cô cũng thừa nhận là cô ngu xuẩn rồi à."
Lâm Vãn: "..." Cô cười đến sặc cả nước bọt, sao lại muốn nói chuyện với hệ thống làm gì, cho ngươi miệng tiện này!
Lâm Vãn lộ ra biểu cảm Bảo Bảo rất không vui, phồng mặt ngồi trên giường không thèm nhìn bọn họ.
Mộc Tiêm thấy bộ dạng này của cô, ngược lại cảm thấy trong lòng không hết hận, bắt đầu có ý xấu: "Tiên sinh, xiềng xích này nên làm thế nào đây? Dù sao quan to hiển quý ở kinh đô từng người đều có khẩu vị thanh kỳ, càng là mỹ nhân cổ quái kỳ lạ thì càng có thể kích thích khoái cảm muốn làm nhục người khác. Chính Lâm cô nương cũng đã nói, thứ Lâm Trí nhìn trúng cũng không phải hai chân của nàng ta, chỉ cần nàng ta vẫn là nữ nhân thì cũng có thể tận hứng. Chi bằng chúng ta cứ để nàng ta đạt được ước muốn, phế đi hai chân của nàng ta, thế nào?"
Lâm Vãn phát ra tiếng chậc chậc, tâm tư đố kỵ của nữ nhân thật đúng là đáng sợ, cô ả Mộc Tiêm này quả thật là vô cùng âm độc.
"Mộc cô nương không phải chỉ là cảm thấy ta xinh đẹp hơn so với ngươi thôi sao, vậy mà lại đưa ra loại chủ ý ngu ngốc này. Nếu quả thật theo như lời ngươi nói, phế chân của ta đi, vậy chi bằng hai ta cùng vào cung, làm một đôi hoa tỷ muội phế chân. Sinh hoạt không thể tự đảm đương, nếu trong bụng rót hơi nhiều rượu, đến lúc đó làm quý nhân kia người đầy vết bẩn, thế mới thật sự là trò mới đấy!"
Cô vỗ tay cười to, trong lúc nhất thời đúng thật cảm thấy chủ ý này rất hay.
Viên lão và Mộc Tiêm hơi tưởng tượng một chút tràng cảnh kia, quả thực là cay con mắt, cũng mệt cho loại danh môn quý nữ nũng nịu như Lâm Vãn cũng có thể nói ra được.
"Giờ ngươi cứ đắc ý đi, chờ đến khi ngươi bị đưa lên giường lão già huân quý tai to mặt lớn, bị tra tấn đủ kiểu xem ngươi còn cười được không!"
Trên mặt Mộc Tiêm xanh trắng giao thoa, xấu hổ không chịu nổi.
Nàng ta cũng xuất thân từ danh môn, chỉ có điều sau khi trở thành tội thần, bảy tám tuổi đã bị bán cho thanh lâu sở quán hầu ngủ nam nhân, là Viên lão đã cứu nàng ta và Mộc Nhu ra.
Mộc Tiêm có diện mạo xinh đẹp, tuổi tác càng lớn càng phát giác ra dụng ý của tiên sinh, muội muội Mộc Nhu học diệu thủ hồi xuân, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ có tác dụng lớn.
Mà thứ nàng ta học đều là cầm kỳ thi họa, thậm chí lúc lớn hơn một chút còn có ma ma đến dạy bảo chuyện phòng the, đôi chân này của nàng ta dù nói là ngoài ý muốn, kỳ thật cũng là chính nàng ta gây nên.
Thà làm phế nhân, cũng không làm tiện thiếp.
Lâm Vãn nghe hệ thống phổ cập khoa học xong vẫn rất bội phục sự quyết đoán tráng sĩ chặt tay của Mộc Tiêm, nhưng nàng ta nhằm vào mình như thế, vậy thì không đúng rồi.
"Xe Xe à, kể từ khi ta lên xe của mi vẫn luôn bị giày vò, chưa hề có yêu cần gì quá phận. Hiện giờ cuối cùng mi cũng muốn giúp ta một lần rồi phải không?" Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thế gối đầu nói chuyện lâu.
Hệ thống nghe giọng điệu này của cô có hơi không thích hợp, đụng chết nửa ngày sau mới nói: "Điều kiện tiên quyết là không tổn hại mục tiêu, có thể, cô nói nghe thử chút."
Lâm Vãn cười khẽ: "Giúp ta tìm thử xem kinh đô có loại quý tộc nào thích đùa giỡn mỹ nhân chân phế không?"
Hệ thống hỏi: "Cô định làm gì?"
Lâm Vãn giả vờ thần bí: "Mi đoán xem."
Sau khi hệ thống kiểm tra xong mới trả lời cô: "Không có."
Lâm Vãn nói: "Vậy mi tạo ra một người đi. Phải là lão nam nhân quyền cao chức trọng, tai to mặt lớn, còn thích giày vò. Điểm quan trọng nhất là, ông ta phải thích cô ả Mộc Tiêm này."
Cô đặc biệt nhấn mạnh nửa câu cuối, biểu thị cực kỳ quan trọng.
Nếu Mộc Tiêm đã chờ mong cô gặp phải loại nam nhân kia, vậy cô sẽ trả lại tất cả tổn thương, để chính Mộc Tiêm nếm thử mùi vị kia, dù sao cô cũng có bàn tay vàng là hệ thống này.
Lâm Vãn tiếp tục nói: "Ta tin rằng mi có thể làm được.:-) "
Hệ thống: "..." Lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm của ký chủ, mà chỉ số nguy hiểm lại còn rất cao, là bị Bạo Ngược lây bệnh, hay là cô vẫn luôn ẩn nhẫn không biểu lộ ra?
Hệ thống an tĩnh một lát, vẫn nên đi tạo người thôi.
"Làm xong rồi, chúc kí chủ chơi vui vẻ!" Hệ thống tạo xong, trở về giao nộp.
Lâm Vãn hài lòng nói: "Con ngoan."
Hệ thống: "..."
Nó phát hiện từ khi kí chủ rời khỏi Bạo Ngược, cả người đều trở nên sinh long hoạt hổ, hơn nữa còn thường xuyên chiếm tiện nghi của nó.
Nói thật, nó rất nhớ người ký chủ ** đã sợ run lẩy bẩy kia, ký chủ như thế mới đáng yêu!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
***
Lâm Vãn khoan thai nằm trên xe ngựa, tay cô chống hai gò má, bày ra trạng thái trêu chọc người.
Mặc dù trên cổ chân cô vẫn còn bị xích sắt chế tạo từ huyền thiết ngàn năm kia khóa lại, cơ thể vì bị cho uống thuốc mà mềm yếu vô lực, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Bởi vì đối diện cô là Mộc Tiêm đang nằm, vị Mộc cô nương này còn thảm hơn cô, bị hạ thuốc còn nặng hơn cô, cả người cũng không thể động đậy, gần như đã thành người thực vật.
Cô có thể nói là tâm trạng khoáng đạt, vui đến muốn lên trời.
Đương nhiên, lúc này cô vẫn không quên quấy rối hệ thống: "Lật Xe, sau này mi bớt xem mấy cái tiểu thuyết cẩu huyết lại đi, phải xem nhiều tiểu thuyết tình cảm chính thống vào. Nhìn trạng thái không thể tự đảm đương việc sinh hoạt của nàng ta mà xem, trúng độc quá sâu rồi."
Hệ thống phản bác: "Tiểu thuyết Mary Sue xem hay nhất, ta muốn trở thành đại diện phát ngôn Mary Sue!"
Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Vậy mi nhìn Mộc Tiêm xuất thân từ danh môn này đi, dung mạo tuyệt hảo, thân thế long đong, tính cách kiên nghị, đây chính là tiêu chuẩn cơ bản của nữ chính Mary Sue đó. Ta gặp phải cái hệ thống hố mẹ như mi đã đủ thảm rồi, kết quả cô ả còn thảm hơn cả ta, nên có thể thấy được Mary Sue hại người."
Hệ thống tức giận nói: "Ai là mẹ ta? Số liệu bọn ta không có cha mẹ."
Lâm Vãn nhẹ chậc chậc: "Chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu."
Hệ thống suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách phản bác, bởi vì số liệu bọn nó không được phép mắng chửi người, thậm chí ngay cả một chút tư tưởng bẩn thỉu cũng sẽ bị mosaic.
"Mộc cô nương, ngươi có biết có một câu nói gọi là thù không phải không báo, mà là do thời điểm chưa tới không. Ngươi nhìn ngươi bây giờ còn yếu hơn cả ta, thật không ngờ Viên lão vậy mà không yên lòng về ngươi như thế, rõ ràng ngươi đã là phế nhân, thế mà ông ta còn sợ ngươi có thể chạy trốn, biến ngươi thành dáng vẻ này."
Lâm Vãn cảm thấy gần đây hệ thống không ai oán gì, vậy mà nói không lại ba câu đã bại trận mất, trực tiếp không để ý đến cô. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Cho nên cô đành tìm đối tượng có độ khó cao hơn một chút. Thân thể Mộc Tiêm không tốt, vốn dĩ lần này đưa Lâm Vãn vào kinh thành, căn bản không có chuyện gì của nàng ta, nàng ta cũng không thích hợp đi xe mệt nhọc.
Nhưng có trời mới biết nàng ta còn chưa xem hết trò cười của Lâm Vãn, mới uống một chén trà mà thôi, vậy mà nàng ta đã ở trên xe.
Tuy Viên lão chưa từng nói rõ chuyện gì với nàng ta, nhưng nàng ta cũng đã đoán ra vài phần.
"Ngươi đã nói gì với tiên sinh?" Lúc nói chuyện mồm miệng Mộc Tiêm có chút không rõ ràng, dù sao cũng đã uống thuốc, toàn bộ thân thể đều rất cứng ngắc.
"Đoán xem." Lâm Vãn nháy nháy mắt, cực kỳ muốn ăn đòn nói ra hai chữ này.
Mộc Tiêm trầm mặc rất lâu mới mở miệng lần nữa, lần này dược hiệu dường như đã lui tán một chút, tốc độ nói chuyện cũng trở nên bình thường hơn nhiều.
"Ta biết ngay mà. Nữ nhân có thể mê hoặc Lâm Trí đến thần hồn điên đảo sao có thể yếu đuối không chịu nổi như vậy? Lâm Vãn, mệnh của ngươi thật tốt, gặp được hắn sớm hơn ta. Ngươi biết không? Lúc trước hắn máu me khắp người được cứu về, mơ mơ màng màng lôi kéo tay của ta, mở miệng gọi một tiếng "Tỷ tỷ, đừng vứt bỏ ta", gọi đến tim ta cũng tan nát. Lúc đó ta đã nghĩ, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ trở thành tỷ tỷ của hắn."
Mộc Tiêm nói chuyện vẫn có hơi phí sức, nhưng nàng ta muốn nói rất nhiều, cho nên càng không ngừng thở dốc điều chỉnh trạng thái.
Mắt Lâm Vãn hơi tối xuống, có lẽ do kiếp trước cô đã quen nhìn cảnh một giây trước còn yêu đến chết đi sống lại, một giây sau đã đâm dao vào nhau, cộng thêm cô vốn dĩ sống trong thế giới lừa gạt, cho nên cô luôn luôn lãnh tâm lãnh tình hơn so với người thường.
Nhưng tình cảm của Bạo Ngược luôn luôn nóng bỏng hơn nhiều so với người ngoài, đặc biệt là sự cố chấp đối với cô.
Rõ ràng cô đã hại hắn, cũng là hệ thống ban bố những nhiệm vụ hố cha kia, nhưng hắn vẫn tâm tâm niệm niệm tỷ tỷ của hắn.
"Thế nhưng đến khi hắn tỉnh lại, cũng không muốn người tỷ tỷ là ta này. Còn nói tỷ tỷ của hắn chỉ có một người, không có ai khác. Nhưng hắn vẫn còn nhỏ, lại không nói lời nào bảo gì thì làm đó, xương vỡ đau đớn như thế, hắn cũng không kêu lấy một tiếng, cực kỳ phối hợp trị liệu. Ta khi đó cũng là đứa bé tốt, đau lòng hắn, xem hắn như đệ đệ mà chăm sóc. Sau đó lúc hắn muốn báo đáp ta, đã nói với ta, ngươi không thể làm tỷ tỷ của ta, nhưng ta có thể để ngươi rời khỏi Bắc địa, sau này tự ngươi sẽ thoát khỏi sự khống chế của tiên sinh."
Mỗi chữ mỗi câu nói của Mộc Tiêm, tầm mắt của nàng ta gần như mê ly, không biết là đang đắm chìm trong trong hồi ức, hay là đang chịu ảnh hưởng của dược vật.
"Nhưng khi đó ta thật ngốc, ta không luyến tiếc muội muội ruột của ta, nhưng lại luyến tiếc hắn. Theo tình mà nói, chính là một chữ "Si". Khiến cho người ta biến thành đồ ngốc, biến thành quái vật, ta vì muốn ở lại, nhưng không muốn đi kinh đô hầu hạ quyền quý nên đã xin hắn giúp ta trở thành phế nhân. Khi đó tiên sinh muốn bồi dưỡng hắn, cho nên trong tay hắn có chút ít nhân thủ, ta vẫn luôn biết hắn là người cực kỳ thông minh, cho nên ta thành phế nhân, cuối cùng tiên sinh cũng không tra được đến tột cùng là nguyên nhân gì, chỉ cho là chuyện ngoài ý muốn. Ta muốn ở cạnh Lâm Trí, nói không chừng sau lúc đó tỷ tỷ của hắn đã chết rồi, hoặc là không cần hắn nữa, vậy chí ít ta có thể ở cạnh hắn, nhưng ngươi vẫn tới, được hắn gắt gao ôm vào ngực tới Bắc địa, đi tới trước mặt của ta..."
Lúc Mộc Tiêm nói những lời này, hốc mắt dần dần đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, không biết là nguyện vọng đã giữ vững bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn vỡ vụn.
Lâm Vãn đưa tay xốc màn xe lên, hướng về phía bên ngoài hô một câu với nha hoàn đi theo: "Nhanh lên, Tiêm cô nương của các ngươi muốn đi tiểu, nghẹn đến chảy cả nước mắt luôn rồi kìa."
Tay xa phu đánh xe run một cái, lập tức hung hăng quất roi lên lưng ngựa, móng ngựa chạy vội, may mắn là xa phu nhanh tay lẹ mắt kéo chặt dây cương, nếu không còn không biết sẽ gây nên loạn gì.
Hệ thống đã lâu không lên tiếng rốt cục cũng mở miệng lần nữa, nó chậc chậc nói: "Ký chủ, cô thật là lãnh khốc vô tình."
__________
Tác giả có lời muốn nói: sắp lật xe, tuần này nhất định lật, các ngươi ngóng trông lật như thế sao? 2333
Đồng chí chén nhỏ nhìn thì không đáng tin cậy, nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng nắm chắc, có một câu gọi là giả trư ăn hổ.
Dù sao hệ thống không chịu nói quá nhiều, cô ấy cũng giả vờ không thèm nói, mua! (*╯3╰)
_____________
Lâm Vãn nhìn thấy Viên lão cũng không ngạc nhiên chút nào, lão giả vẫn là một bộ dạng tiên phong đạo cốt, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn không còn hòa ái dễ gần như trước nữa.
"Cô nương vẫn khỏe chứ?" Ông ta híp mắt nhìn cô, tựa như đang dò xét một món hàng hóa được đóng gói tinh mỹ vậy.
Trong lòng Lâm Vãn nhảy một cái, bởi vì từ xưng hô theo trượng phu giờ đã biến thành cô nương, dường như đã lộ rõ vài phần quỷ dị.
"Tiên sinh sai người bắt ta đến đây làm gì?" Lông mày cô nhíu lại, trong giọng điệu ngược lại còn mang theo sự bức ép.
"Dĩ nhiên là có tác dụng lớn. Cô nương nên biết lão hủ không thể chịu được việc chỉ làm một con rùa đen rút đầu tại Bắc địa này, kinh đô mới là nhà của lão hủ. Để có thể trở về lần nữa, ta đã một tay nuôi dưỡng tỷ muội Mộc thị, đáng tiếc thân thể Tiêm Tiêm gặp bất trắc, không đảm đương nổi trọng trách lớn. Lúc đầu ta đã định từ bỏ, nhưng ông trời có mắt mắt, lại đưa ngươi đến bên cạnh ta."
Viên lão đưa tay sờ râu, trong đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu kia bắn ra một đạo tinh quang, sáng đến dọa người.
"Tiên sinh không sợ A Trí sẽ trở về tìm ngài trả thù sao? Hắn có bao nhiêu ỷ lại với ta chắc hẳn ngài cũng thấy rất rõ ràng." Lâm Vãn bình tĩnh nói.
Viên lão bỗng nhiên ngửa đầu cười to, gần như điên cuồng: "Sao ngươi biết hắn có về được hay không chứ? Hắn là một nhân tài, ta chính là nhìn trúng sự tâm ngoan thủ lạt của hắn, giết người trong vô hình. Thế nhưng hắn lại bị tình cảm vây khốn, nếu hắn đã không thể ra sức vì ta, tất nhiên sẽ chỉ có một con đường chết."
Lâm Vãn nhìn ông ta chằm chằm, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Viên lão cho là cô bị mình dọa sợ, cười càng thêm tùy tiện, ngay cả Mộc Tiêm đang đứng một bên cũng lộ ra vài phần khoái ý.
Trên thực tế, Lâm Vãn lại đang phỉ nhổ với hệ thống: "Lật Xe, mi mau nhìn kìa, ở đây có một tên ngu ngốc. Lại có người muốn tìm đường chết hơn cả ta nữa!"
Cô cao hứng đến mức quên hết tất cả, hệ thống lại cực kỳ lạnh lùng đáp lời cô: "A, xem ra rốt cuộc cô cũng thừa nhận là cô ngu xuẩn rồi à."
Lâm Vãn: "..." Cô cười đến sặc cả nước bọt, sao lại muốn nói chuyện với hệ thống làm gì, cho ngươi miệng tiện này!
Lâm Vãn lộ ra biểu cảm Bảo Bảo rất không vui, phồng mặt ngồi trên giường không thèm nhìn bọn họ.
Mộc Tiêm thấy bộ dạng này của cô, ngược lại cảm thấy trong lòng không hết hận, bắt đầu có ý xấu: "Tiên sinh, xiềng xích này nên làm thế nào đây? Dù sao quan to hiển quý ở kinh đô từng người đều có khẩu vị thanh kỳ, càng là mỹ nhân cổ quái kỳ lạ thì càng có thể kích thích khoái cảm muốn làm nhục người khác. Chính Lâm cô nương cũng đã nói, thứ Lâm Trí nhìn trúng cũng không phải hai chân của nàng ta, chỉ cần nàng ta vẫn là nữ nhân thì cũng có thể tận hứng. Chi bằng chúng ta cứ để nàng ta đạt được ước muốn, phế đi hai chân của nàng ta, thế nào?"
Lâm Vãn phát ra tiếng chậc chậc, tâm tư đố kỵ của nữ nhân thật đúng là đáng sợ, cô ả Mộc Tiêm này quả thật là vô cùng âm độc.
"Mộc cô nương không phải chỉ là cảm thấy ta xinh đẹp hơn so với ngươi thôi sao, vậy mà lại đưa ra loại chủ ý ngu ngốc này. Nếu quả thật theo như lời ngươi nói, phế chân của ta đi, vậy chi bằng hai ta cùng vào cung, làm một đôi hoa tỷ muội phế chân. Sinh hoạt không thể tự đảm đương, nếu trong bụng rót hơi nhiều rượu, đến lúc đó làm quý nhân kia người đầy vết bẩn, thế mới thật sự là trò mới đấy!"
Cô vỗ tay cười to, trong lúc nhất thời đúng thật cảm thấy chủ ý này rất hay.
Viên lão và Mộc Tiêm hơi tưởng tượng một chút tràng cảnh kia, quả thực là cay con mắt, cũng mệt cho loại danh môn quý nữ nũng nịu như Lâm Vãn cũng có thể nói ra được.
"Giờ ngươi cứ đắc ý đi, chờ đến khi ngươi bị đưa lên giường lão già huân quý tai to mặt lớn, bị tra tấn đủ kiểu xem ngươi còn cười được không!"
Trên mặt Mộc Tiêm xanh trắng giao thoa, xấu hổ không chịu nổi.
Nàng ta cũng xuất thân từ danh môn, chỉ có điều sau khi trở thành tội thần, bảy tám tuổi đã bị bán cho thanh lâu sở quán hầu ngủ nam nhân, là Viên lão đã cứu nàng ta và Mộc Nhu ra.
Mộc Tiêm có diện mạo xinh đẹp, tuổi tác càng lớn càng phát giác ra dụng ý của tiên sinh, muội muội Mộc Nhu học diệu thủ hồi xuân, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ có tác dụng lớn.
Mà thứ nàng ta học đều là cầm kỳ thi họa, thậm chí lúc lớn hơn một chút còn có ma ma đến dạy bảo chuyện phòng the, đôi chân này của nàng ta dù nói là ngoài ý muốn, kỳ thật cũng là chính nàng ta gây nên.
Thà làm phế nhân, cũng không làm tiện thiếp.
Lâm Vãn nghe hệ thống phổ cập khoa học xong vẫn rất bội phục sự quyết đoán tráng sĩ chặt tay của Mộc Tiêm, nhưng nàng ta nhằm vào mình như thế, vậy thì không đúng rồi.
"Xe Xe à, kể từ khi ta lên xe của mi vẫn luôn bị giày vò, chưa hề có yêu cần gì quá phận. Hiện giờ cuối cùng mi cũng muốn giúp ta một lần rồi phải không?" Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thế gối đầu nói chuyện lâu.
Hệ thống nghe giọng điệu này của cô có hơi không thích hợp, đụng chết nửa ngày sau mới nói: "Điều kiện tiên quyết là không tổn hại mục tiêu, có thể, cô nói nghe thử chút."
Lâm Vãn cười khẽ: "Giúp ta tìm thử xem kinh đô có loại quý tộc nào thích đùa giỡn mỹ nhân chân phế không?"
Hệ thống hỏi: "Cô định làm gì?"
Lâm Vãn giả vờ thần bí: "Mi đoán xem."
Sau khi hệ thống kiểm tra xong mới trả lời cô: "Không có."
Lâm Vãn nói: "Vậy mi tạo ra một người đi. Phải là lão nam nhân quyền cao chức trọng, tai to mặt lớn, còn thích giày vò. Điểm quan trọng nhất là, ông ta phải thích cô ả Mộc Tiêm này."
Cô đặc biệt nhấn mạnh nửa câu cuối, biểu thị cực kỳ quan trọng.
Nếu Mộc Tiêm đã chờ mong cô gặp phải loại nam nhân kia, vậy cô sẽ trả lại tất cả tổn thương, để chính Mộc Tiêm nếm thử mùi vị kia, dù sao cô cũng có bàn tay vàng là hệ thống này.
Lâm Vãn tiếp tục nói: "Ta tin rằng mi có thể làm được.:-) "
Hệ thống: "..." Lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm của ký chủ, mà chỉ số nguy hiểm lại còn rất cao, là bị Bạo Ngược lây bệnh, hay là cô vẫn luôn ẩn nhẫn không biểu lộ ra?
Hệ thống an tĩnh một lát, vẫn nên đi tạo người thôi.
"Làm xong rồi, chúc kí chủ chơi vui vẻ!" Hệ thống tạo xong, trở về giao nộp.
Lâm Vãn hài lòng nói: "Con ngoan."
Hệ thống: "..."
Nó phát hiện từ khi kí chủ rời khỏi Bạo Ngược, cả người đều trở nên sinh long hoạt hổ, hơn nữa còn thường xuyên chiếm tiện nghi của nó.
Nói thật, nó rất nhớ người ký chủ ** đã sợ run lẩy bẩy kia, ký chủ như thế mới đáng yêu!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
***
Lâm Vãn khoan thai nằm trên xe ngựa, tay cô chống hai gò má, bày ra trạng thái trêu chọc người.
Mặc dù trên cổ chân cô vẫn còn bị xích sắt chế tạo từ huyền thiết ngàn năm kia khóa lại, cơ thể vì bị cho uống thuốc mà mềm yếu vô lực, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Bởi vì đối diện cô là Mộc Tiêm đang nằm, vị Mộc cô nương này còn thảm hơn cô, bị hạ thuốc còn nặng hơn cô, cả người cũng không thể động đậy, gần như đã thành người thực vật.
Cô có thể nói là tâm trạng khoáng đạt, vui đến muốn lên trời.
Đương nhiên, lúc này cô vẫn không quên quấy rối hệ thống: "Lật Xe, sau này mi bớt xem mấy cái tiểu thuyết cẩu huyết lại đi, phải xem nhiều tiểu thuyết tình cảm chính thống vào. Nhìn trạng thái không thể tự đảm đương việc sinh hoạt của nàng ta mà xem, trúng độc quá sâu rồi."
Hệ thống phản bác: "Tiểu thuyết Mary Sue xem hay nhất, ta muốn trở thành đại diện phát ngôn Mary Sue!"
Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Vậy mi nhìn Mộc Tiêm xuất thân từ danh môn này đi, dung mạo tuyệt hảo, thân thế long đong, tính cách kiên nghị, đây chính là tiêu chuẩn cơ bản của nữ chính Mary Sue đó. Ta gặp phải cái hệ thống hố mẹ như mi đã đủ thảm rồi, kết quả cô ả còn thảm hơn cả ta, nên có thể thấy được Mary Sue hại người."
Hệ thống tức giận nói: "Ai là mẹ ta? Số liệu bọn ta không có cha mẹ."
Lâm Vãn nhẹ chậc chậc: "Chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu."
Hệ thống suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách phản bác, bởi vì số liệu bọn nó không được phép mắng chửi người, thậm chí ngay cả một chút tư tưởng bẩn thỉu cũng sẽ bị mosaic.
"Mộc cô nương, ngươi có biết có một câu nói gọi là thù không phải không báo, mà là do thời điểm chưa tới không. Ngươi nhìn ngươi bây giờ còn yếu hơn cả ta, thật không ngờ Viên lão vậy mà không yên lòng về ngươi như thế, rõ ràng ngươi đã là phế nhân, thế mà ông ta còn sợ ngươi có thể chạy trốn, biến ngươi thành dáng vẻ này."
Lâm Vãn cảm thấy gần đây hệ thống không ai oán gì, vậy mà nói không lại ba câu đã bại trận mất, trực tiếp không để ý đến cô. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Cho nên cô đành tìm đối tượng có độ khó cao hơn một chút. Thân thể Mộc Tiêm không tốt, vốn dĩ lần này đưa Lâm Vãn vào kinh thành, căn bản không có chuyện gì của nàng ta, nàng ta cũng không thích hợp đi xe mệt nhọc.
Nhưng có trời mới biết nàng ta còn chưa xem hết trò cười của Lâm Vãn, mới uống một chén trà mà thôi, vậy mà nàng ta đã ở trên xe.
Tuy Viên lão chưa từng nói rõ chuyện gì với nàng ta, nhưng nàng ta cũng đã đoán ra vài phần.
"Ngươi đã nói gì với tiên sinh?" Lúc nói chuyện mồm miệng Mộc Tiêm có chút không rõ ràng, dù sao cũng đã uống thuốc, toàn bộ thân thể đều rất cứng ngắc.
"Đoán xem." Lâm Vãn nháy nháy mắt, cực kỳ muốn ăn đòn nói ra hai chữ này.
Mộc Tiêm trầm mặc rất lâu mới mở miệng lần nữa, lần này dược hiệu dường như đã lui tán một chút, tốc độ nói chuyện cũng trở nên bình thường hơn nhiều.
"Ta biết ngay mà. Nữ nhân có thể mê hoặc Lâm Trí đến thần hồn điên đảo sao có thể yếu đuối không chịu nổi như vậy? Lâm Vãn, mệnh của ngươi thật tốt, gặp được hắn sớm hơn ta. Ngươi biết không? Lúc trước hắn máu me khắp người được cứu về, mơ mơ màng màng lôi kéo tay của ta, mở miệng gọi một tiếng "Tỷ tỷ, đừng vứt bỏ ta", gọi đến tim ta cũng tan nát. Lúc đó ta đã nghĩ, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ trở thành tỷ tỷ của hắn."
Mộc Tiêm nói chuyện vẫn có hơi phí sức, nhưng nàng ta muốn nói rất nhiều, cho nên càng không ngừng thở dốc điều chỉnh trạng thái.
Mắt Lâm Vãn hơi tối xuống, có lẽ do kiếp trước cô đã quen nhìn cảnh một giây trước còn yêu đến chết đi sống lại, một giây sau đã đâm dao vào nhau, cộng thêm cô vốn dĩ sống trong thế giới lừa gạt, cho nên cô luôn luôn lãnh tâm lãnh tình hơn so với người thường.
Nhưng tình cảm của Bạo Ngược luôn luôn nóng bỏng hơn nhiều so với người ngoài, đặc biệt là sự cố chấp đối với cô.
Rõ ràng cô đã hại hắn, cũng là hệ thống ban bố những nhiệm vụ hố cha kia, nhưng hắn vẫn tâm tâm niệm niệm tỷ tỷ của hắn.
"Thế nhưng đến khi hắn tỉnh lại, cũng không muốn người tỷ tỷ là ta này. Còn nói tỷ tỷ của hắn chỉ có một người, không có ai khác. Nhưng hắn vẫn còn nhỏ, lại không nói lời nào bảo gì thì làm đó, xương vỡ đau đớn như thế, hắn cũng không kêu lấy một tiếng, cực kỳ phối hợp trị liệu. Ta khi đó cũng là đứa bé tốt, đau lòng hắn, xem hắn như đệ đệ mà chăm sóc. Sau đó lúc hắn muốn báo đáp ta, đã nói với ta, ngươi không thể làm tỷ tỷ của ta, nhưng ta có thể để ngươi rời khỏi Bắc địa, sau này tự ngươi sẽ thoát khỏi sự khống chế của tiên sinh."
Mỗi chữ mỗi câu nói của Mộc Tiêm, tầm mắt của nàng ta gần như mê ly, không biết là đang đắm chìm trong trong hồi ức, hay là đang chịu ảnh hưởng của dược vật.
"Nhưng khi đó ta thật ngốc, ta không luyến tiếc muội muội ruột của ta, nhưng lại luyến tiếc hắn. Theo tình mà nói, chính là một chữ "Si". Khiến cho người ta biến thành đồ ngốc, biến thành quái vật, ta vì muốn ở lại, nhưng không muốn đi kinh đô hầu hạ quyền quý nên đã xin hắn giúp ta trở thành phế nhân. Khi đó tiên sinh muốn bồi dưỡng hắn, cho nên trong tay hắn có chút ít nhân thủ, ta vẫn luôn biết hắn là người cực kỳ thông minh, cho nên ta thành phế nhân, cuối cùng tiên sinh cũng không tra được đến tột cùng là nguyên nhân gì, chỉ cho là chuyện ngoài ý muốn. Ta muốn ở cạnh Lâm Trí, nói không chừng sau lúc đó tỷ tỷ của hắn đã chết rồi, hoặc là không cần hắn nữa, vậy chí ít ta có thể ở cạnh hắn, nhưng ngươi vẫn tới, được hắn gắt gao ôm vào ngực tới Bắc địa, đi tới trước mặt của ta..."
Lúc Mộc Tiêm nói những lời này, hốc mắt dần dần đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, không biết là nguyện vọng đã giữ vững bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn vỡ vụn.
Lâm Vãn đưa tay xốc màn xe lên, hướng về phía bên ngoài hô một câu với nha hoàn đi theo: "Nhanh lên, Tiêm cô nương của các ngươi muốn đi tiểu, nghẹn đến chảy cả nước mắt luôn rồi kìa."
Tay xa phu đánh xe run một cái, lập tức hung hăng quất roi lên lưng ngựa, móng ngựa chạy vội, may mắn là xa phu nhanh tay lẹ mắt kéo chặt dây cương, nếu không còn không biết sẽ gây nên loạn gì.
Hệ thống đã lâu không lên tiếng rốt cục cũng mở miệng lần nữa, nó chậc chậc nói: "Ký chủ, cô thật là lãnh khốc vô tình."
__________
Tác giả có lời muốn nói: sắp lật xe, tuần này nhất định lật, các ngươi ngóng trông lật như thế sao? 2333
Đồng chí chén nhỏ nhìn thì không đáng tin cậy, nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng nắm chắc, có một câu gọi là giả trư ăn hổ.
Dù sao hệ thống không chịu nói quá nhiều, cô ấy cũng giả vờ không thèm nói, mua! (*╯3╰)
Danh sách chương