Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Gã đàn ông vừa nói chuyện còn chưa kịp phản ứng thì có một người phụ nữ bên cạnh gã đã hô lớn một tiếng "Có người chết áaa!", sau đó gã mới quay đầu, chợt thấy một cỗ thi thể đang nằm ở đó, bụng bia cực kỳ rõ ràng, dù cho không nhìn thấy cái đầu thì cũng có thể đoán được thi thể này rốt cuộc là ai.

Gã lập tức khẩn trương lên, người mà mới vừa rồi còn đang nói chuyện lại nói chết là chết.

Có thứ gì đó trượt xuống từ cánh mũi, gã vô thức liếm khóe miệng, lập tức cảm thấy một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trên đầu lưỡi.

Gã lập tức giơ tay gạt đi, chỉ thấy nơi lòng bàn tay có thứ gì đó trắng trắng đỏ đỏ, chính là óc.

Đám người bắt đầu bối rối chen chúc nhau, có người tìm được đầu của Phùng Lục, cũng không biết là ai quá mức chấn kinh nên đã đá một cước.

Cái đầu kia cứ lăn về phía trước, những nơi nó đi qua đều khiến người chung quanh nháo nhào né tránh, cứ như vậy lăn đến bên chân người mà Phùng Lục đi cùng.

"Ọe ——" một tiếng, gã cũng không nhịn được nữa, lập tức nôn.

Phùng Lục bị chặt đầu ngay trước mắt bao người, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả con Poodle cũng bị người ta cạo lông, phờ phạc nằm rạp trên mặt đất rên ư ử, không còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt như mọi khi nữa.

Chuyện này nhấc lên một trận sóng to gió lớn trong căn cứ, trong hoàn cảnh như thế này mà có thể giết chết một người lặng yên không tiếng động. Hơn nữa khứu giác của chó vốn rất nhạy, có không ít người muốn lợi dụng Poodle để tìm hung thủ nhưng con Poolde kia lại không chịu phối hợp, cũng không biết là đang đau lòng vì mình đã trụi lủi hay là đang cảm thấy bi thương cho cái chết của chủ nó đây.

Chỉ có đội viên của Đội săn Chú Hề là biết rõ chuyện gì xảy ra, cặp sinh đôi vẫn luôn vây quanh ngài chú hề, còn hai mắt Nghi Quân lại lấp lánh ánh sao, hoàn toàn u mê chữ ê kéo dài, sự sùng bái với anh lại tăng lên một bậc.

"Lão đại không hổ là lão đại, nói lời giữ lời, muốn gã chết lúc canh ba thì gã sẽ sống không quá canh năm."

"Cho nên những người ngoài kia gọi lão đại là ngài chú hề thật ra cũng không đúng lắm, phải nên đổi là Diêm Vương sống mới đúng!"

Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, đương nhiên Lâm Vãn lần đầu tiên lên sân khấu làm búp bê cũng nhận được sự khen ngợi nồng nhiệt.

"Búp bê biểu hiện rất tốt, tựa như Hải yêu tái thế, tiếng hát có thể làm điên đảo bất cứ một ai."

"Đúng đúng đúng, trên sân khấu của chúng ta lâu rồi chưa có nhiều chiến lợi phẩm như vậy, lần này trở về nhất định phải ăn mừng thật lớn một phen!"

Trên mặt của mỗi người đều là sự vui mừng hớn hở, ngay cả tâm trạng của ngài chú hề cũng rất tốt, bởi vì hệ thống vẫn luôn báo cáo cho Lâm Vãn, chỉ riêng trong tối nay thì giá trị đứng đắn đã lên đến sáu mươi điểm, đây tuyệt đối là mục tiêu hào phóng nhất mà cô từng gặp.

"Lật Xe, lần đầu tiên ta cảm nhận được chân thiện mỹ trong một thế giới. Đứng Đắn quá toẹt vời, hắn là mục tiêu công lược đầu tiên không cần lên giường cũng có thể đạt yêu cầu, ta bằng lòng cho hắn trái tim nhỏ bé của ta ~" Lâm Vãn thấy giá trị đứng đắn gần như một đường thẳng tiến, cả người đều lâng lâng.

"Ký chủ, theo như ta thống kê, trước đây mỗi khi cô nói ra loại lời này đều sẽ bị vả mặt. Cho nên ta hi vọng sau này cô đừng có lập loại flag* này nữa, nếu không ta sẽ hiểu lầm gần đây cô trống rỗng tịch mịch, đang trách móc tính lạnh nhạt của Đứng Đắn đó." Lật Xe không đồng ý với cô, thậm chí còn cực kỳ nghiêm túc khuyên bảo cô.

*Lập Flag: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ việc tuyên bố chuyện gì đó nhưng sau đó lại gặp kết quả ngược lại với kỳ vọng. Hiểu đơn giản chính là bị lời mình nói vả mặt. (Theo Baike)

Lâm Vãn: "..." Đến tột cùng là hệ thống này có tác dụng gì hả!

Kết quả sau khi trở về biệt thự, cái gọi là chúc mừng chính là bảy người ngồi vây quanh bàn, chờ ngài chú hề nấu mì ăn liền.

Lâm Vãn hạn hán lời, cách thức chúc mừng của mấy người này thật đủ đơn sơ, mặc dù lúc này nguyên liệu nấu ăn quả thật rất đắt, nhưng hiển nhiên là Đội săn Chú Hề không thiếu tiền, vậy mà vẫn ăn mì ăn liền.

"Trước đó tôi thấy trong bếp có cà chua, mọi người muốn ăn trứng chiên cà chua không?"

Lâm Vãn vừa thốt ra câu này, gần như tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tập trung kên người cô: "Cô làm à?"

Trăm miệng một lời hỏi ra vấn đề này khiến Lâm Vãn giật nảy mình.

"Ừm, tôi sẽ làm." Cô vô thức gật đầu.

Cặp sinh đôi lập tức hoan hô: "Cuối cùng trong đội chúng ta cũng có một người bình thường, chị gái nhỏ mau đi làm đi, em bằng lòng tặng một nửa chiến lợi phẩm cho chị."

Lâm Vãn không biết tại sao phản ứng của bọn họ lại lớn như thế, trứng chiên cà chua là món ăn thường ngày cực kỳ đơn giản, chỉ mấy phút cô đã làm xong.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Đến lúc cô mang đồ ăn ra, những người trên bàn ăn vẫn còn kêu gào.

"Cuối cùng búp bê cũng ra rồi, nhanh lên đi nào. Em mà còn không đến thì lão đại không nấu đâu, nói nhất định phải chờ em đến sau đó để em ăn cùng." Ngải Thụy dùng tay to vỗ bàn khiến bát đũa phía trên đều vang rổn rảng.

Lâm Vãn nghe thấy câu "sau đó để em ăn cùng*", vẻ mặt hơi quái dị, nhưng thấy mọi người chung quanh đều đã nghe mãi thành quen, xem ra thế giới này vẫn chưa lưu hành loại câu đùa tục hàm súc này.

*Nguyên văn là "Để em ăn phía dưới", nếu để nguyên thì không rõ nghĩa lắm nên mình mới edit thành như trên.

Mì ăn liền được cho vào nồi, một bàn trứng chiên cà chua kia cũng chẳng giữ được lâu, vừa bưng lên bàn lập tức bị cướp đi như sói đói vồ mồi.

Cô gần như hóa đá trước bàn, chẳng qua chỉ là một món trứng chiên cà chua đơn giản nhất lại khiến mấy người kia ăn đến nước mắt chảy ngang.

"Búp bê, từ nay về sau em chính là tổ tông của anh. Trước khi em đến, bọn anh đều phải ăn đồ hộp, trong đội chẳng có ai biết nấu ăn hết, đồ lão Quỷ làm toàn có độc cả, những người khác cũng không khá hơn chút nào, đều làm nổ phòng bếp. Cũng chỉ có lão đại ngẫu nhiên tâm trạng tốt mới nấu mì ăn liền cho bọn anh, nếu không bọn anh đều phải uống gió Tây Bắc!"

Ngải Thụy là một người đàn ông cao to bề ngoài cẩu thả, giờ phút này lại ôm đĩa trứng chiên cà chua khóc chít chít, ngay cả mẹ chít chít cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Về phần những người khác cũng rất đồng cảm gật đầu theo, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

"Làm gì đến mức như vậy, đâu phải mọi người không có tiền, đi nhà hàng cũng được mà." Lâm Vãn bĩu môi, không tin.

"Không thể đi không thể đi, luôn có người muốn hại nhóm chúng ta, rất nhiều món đều có độc." Nghi Quân dành thời gian trả lời cô một câu.

Ngài chú hề nấu xong mì ăn liền rất nhanh, đã nói làm xong muốn ăn cùng Lâm Vãn, kết quả lúc bê nồi ra cũng chỉ có năm cái chén, Lâm Vãn và chính anh đều không có phần.

"Nè nè, lão đại, hai người đi đâu đó?" Cặp sinh đôi thấy anh lôi kéo Lâm Vãn ra ngoài, lập tức hỏi một câu.

"Mày mù ha mà hỏi, rõ ràng là đi nói chuyện yêu thương." Lão Quỷ gõ chén của cậu, bảo cậu ngậm miệng.

Lâm Vãn đói bụng bị lôi ra, còn đang định hỏi anh muốn làm gì, kết quả lại cảm thấy tay ngài chú hề rất lạnh, sờ vào tựa như băng vậy.

Tay của cô siết chặt, dường như đã nhận ra cô có gì đó không đúng, ngài chú hề chợt buông lỏng tay cô ra rất nhanh.

"Chúng ta đi mua đồ ăn, em làm đồ ăn, tôi nấu cơm." Một câu của anh đã định ra nhiệm vụ tiếp theo.

Thật ra buổi tối có lệnh cấm đi lại, nhưng trong khu biệt thự có một cửa hàng 24 giờ giá rẻ, bên trong cung ứng rất đầy đủ đồ, có vẻ khu này đều nơi ở của những người có quyền thế.

Thu ngân nhìn thấy ngài chú hề đến mua rau quả, rất kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, chuyện Đội săn Chú Hề không có đầu bếp đã sớm không phải bí mật gì.

"Búp bê nhà tôi, sau này cô ấy có đến mua đồ ăn nhớ giảm giá cho cô ấy, nếu không đủ sau này tôi bù lại cho." Trước khi đi ngài chú hề nghiêm túc dặn dò thu ngân một câu.

Nhưng Lâm Vãn được tiện nghi mà vui rạo rực sau khi nghe được câu này lại lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Cho nên đây đều là vì dỗ cô vui vẻ?

"Ngài chú hề à, anh không cần phải bù cho cậu ta đâu, tôi sẽ không trả giá." Lâm Vãn bĩu môi, nhìn có vẻ không vui lắm.

Ngài chú hề liếc nhìn cô một cái, lôi kéo cánh tay cô đi mấy bước để cô sóng vai cùng mình.

Dù có cách một lớp quần áo cô cũng có thể cảm nhận được bàn tay của anh lạnh đến mức nào, không giống như nhiệt độ mà con người nên có.

"Lật Xe, trong lòng ta có dự cảm không được tốt, không phải hắn là Zombie đó chứ?" Lâm Vãn gần như run rẩy hỏi thăm hệ thống.

Hệ thống trả lời: "Zombie không có tình cảm, ký chủ cô đã cùng hắn hôn đến mấy lần, chẳng lẽ trong lòng không nhận ra?"

Lâm Vãn thấy cũng đúng, lập tức vứt chuyện này qua một bên, có lẽ ngài chú hề có dị năng hệ băng không chừng, giống như Lạnh Nhạt trước đó ấy.

"Tôi chỉ phòng ngừa cậu ta nảy sinh ý đồ xấu với em mà thôi. Sau khi cậu ta biết em là búp bê, ngay cả ánh mắt cũng không giống trước, cho nên tôi muốn cảnh cáo cậu ta." Anh để cô đi bên trong lề, hai tay xách hai túi đồ ăn.

Lâm Vãn cũng biết rõ từ sau màn biểu diễn đó thì những quần chúng kia đã điên cuồng cỡ nào, có mấy người còn mất khống chế, tựa như muốn xông lên sân khấu xé nát cô luôn vậy.

"Giọng hát của tôi là sao vậy? Trước kia tôi cũng đâu có dị năng gì."

Ngài chú hề không để ý trả lời: "Em có vẻ ngoài của một thiên sứ, tất nhiên cũng nên có giọng hát của một thiên sứ. Tất cả mọi người trong căn cứ đều thích em, điên cuồng vì em."

Anh quay đầu nhìn cô, nhếch miệng lên, trên mặt vẽ đầy màu, dười ánh đèn đường chiếu rọi lại có vẻ hơi chướng mắt và đáng sợ.

Lâm Vãn hơi sững sờ, rất nhanh lại nở nụ cười với anh, đưa tay chạm lên mặt anh.

"Trong mắt tôi, ngài chú hề mới là thiên sứ. Là thiên sứ sẽ cho tôi kẹo mút vị xoài."

Có lẽ do động tác của cô quá nhanh, ngài chú hề chưa kịp phản ứng nên bị cô đúng lúc sờ được.

Nhiệt độ dưới lòng bàn tay vẫn lạnh buốt, mấy lần hôn trước đó đều không có cảm giác lạnh này.

Nhưng ngài chú hề đã quay mặt tránh khỏi rất nhanh: "Em có lấy lòng tôi như thế thì tôi cũng không cho em chỗ tốt nào đâu, đêm nay nhất định phải làm đồ ăn thật ngon."

Anh lại tăng nhanh bước chân đi trước, có vẻ không muốn đợi cô nữa.

"Đinh ——" giọng hệ thống vang lên: "Giá trị đứng đắn tăng hai mươi điểm, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ, mục tiêu này là người cô công lược dễ dàng nhất."

Vẻ mặt Lâm Vãn dịu đi, chẳng qua chỉ là một câu nói xuôi tai đúng thời điểm mà thôi, vậy mà tặng cô trọn vẹn hai mươi điểm.

"Ngài chú hề nhất định là một người có trái tim mềm mại." Cô cảm khái nói một câu.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ngài chú hề đã thả chậm bước chân, hình như đang chờ cô đuổi theo.

Cô nhanh chóng nhấc chân chạy tới, hai cái bóng rất nhanh đã hợp lại thành một, khó phân khác biệt.

Sau khi hai người trở về thì nấu cơm làm đồ ăn, thần kỳ ở chỗ dù dưới lầu mùi đồ ăn thơm lừng tỏa ra bốn phía nhưng mấy tên quỷ chết đói đầu thai kia đều không hề xuống lầu quấy rầy bọn họ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Lâm Vãn ăn rất vui vẻ, đây là bữa ăn phong phú nhất no bụng nhất mà cô được ăn kể từ khi mạt thế đến nay.

Đến khi ăn xong mới nhớ tới mấy người trên lầu: "Sao bọn họ không xuống? Tôi còn đặc biệt nấu rất nhiều, định để phần cho bọn họ."

"Không sao, bây giờ tôi sẽ thả bọn họ xuống." Ngài chú hề cũng buông chén xuống, hiển nhiên anh cũng ăn no rồi.

Tiếng nói của anh vừa dứt, trên lầu chợt truyền đến tiếng la to oai oái, gần như trong chớp mắt, mấy người còn lại đều xuất hiện dưới lầu.

"Lão đại, anh cũng quá không có tính người rồi đó. Chỉ vì muốn hẹn hò với chị dâu mà lại ngăn cách bọn tôi, cũng chỉ có thể nghe mùi thơm này gặm bánh mì."

"Phải đó, lão đại, chuyện này thật quá đáng. Đã bao lâu rồi chúng ta chưa —— "

Câu nói thứ hai còn chưa nói xong thì đã không còn ai mở miệng nữa, toàn bộ đều chui đầu vào trong chén, bắt đầu điên cuồng quét sạch đồ ăn.

"Bé yêu của tôi nấu cơm tại sao phải cho mấy người ăn? Do cô ấy nói làm nhiều, để mấy ngươi nếm thử là tôi đã từ bi lắm rồi."

"Oa, búp bê vạn tuế!" Mấy người kia miễn cưỡng bứt ra tán dương Lâm Vãn một câu.

"Ngủ ngon, ngài chú hề." Ngài chú hề đưa cô đến cửa phòng, Lâm Vãn nhìn bóng lưng của anh, lập tức thốt ra câu này.

Thật ra cô không có thói quen chúc người khác ngủ ngon, nhưng lúc này nhìn anh lại không khống chế nổi.

"Ngủ ngon, bé yêu." Bước chân của ngài chú hề ngừng một chút, thấp giọng nói một câu.

Cô trở lại phòng công chúa màu đỏ của mình, mắt không khỏi chuyển hai vòng, cảm thấy mình sắp biến thân thành một cái công chúa nhỏ ngọt ngào siêu cấp đáng yêu.

"Đinh ——" Âm thanh nhắc nhở quen thuộc vang lên lần nữa: "Giá trị đứng đắn tăng mười điểm, ký chủ siêu toẹt vời."

"A a a, là ngài chú hề siêu toẹt vời!" Lâm Vãn lập tức nhào về phía giường của mình, trên mặt cực kỳ vui vẻ.

Chỉ cần cô xoát xong mười điểm còn lại là có thể đi tới thế giới khác rồi.

Ngoại trừ ngay từ đầu lúc tiến vào thế giới này đã làm mất hệ thống, bị Zombie đuổi theo trong hơn mười ngày cực kỳ gian nan, sau khi gặp ngài chú hề, cô cảm thấy mình như tiến vào Thiên Đường.

Lâm Vãn mang mộng đẹp chìm vào giấc ngủ, nhưng nửa đêm lại bị người ta lay tỉnh.

"Chị Vãn, mau dậy đi, tập hợp khẩn cấp." Nghi Quân kéo cô dậy, Lâm Vãn vừa mặc xong quần áo đã bị túm đi, ngay cả mặt cũng không kịp rửa.

Sau khi cô tỉnh táo lại, bên tai tràn ngập từng tiếng gấp rút mà chói tai, chấn động khiến cô đau cả màng nhĩ.

"Lão đại, nghe nói ở nơi cách căn cứ năm mươi cây số có một số lượng lớn Zombie đang tập hợp, bốn phương tám hướng đi về phía căn cứ, hơn nửa giờ sau e rằng nơi này sẽ bị làn sóng Zombie vây công." Cặp song sinh vừa nghe ngóng tin tức trở về.

"Tất cả đội săn trong căn cứ đều phải tập hợp khẩn cấp, sắp xếp phân tán ra khỏi thành giết Zombie."

Đội săn Chú Hề xếp hạng rất cao trong căn cứ, loại thời điểm này tất nhiên không thể làm rùa đen rút đầu, hơn nữa mỗi một đội viên đều là cao thủ giết Zombie, về phần Lâm Vãn mặc dù thật sự là gánh nặng, nhưng nếu để cô ở lại trong căn cứ sẽ càng thêm nguy hiểm.

"Chị Vãn, chị yên tâm. Lão đại của chúng ta rất lợi hại, nhất định anh ấy có thể bảo vệ chị thật tốt." Nghi Quân lo cô sợ hãi, nhẹ giọng trấn an hai câu.

Rất nhanh tất cả đội săn đã đến quảng trường lớn trong căn cứ tập hợp, nhìn sơ qua toàn người là người, có người phụ trách trong căn cứ ở phía trên để chỉ huy.

Bởi vì do tình hình khẩn cấp, trên cơ bản đều không nói gì nhiều, rất nhanh đã chia mấy trăm tiểu đội thợ săn thành tám phương hướng, ra khỏi căn cứ đi về phía nơi Zombie tụ tập.

Đội săn Chú Hề được phân đến phía Tây Nam, hơn nữa còn là đội chỉ huy, mấy tiểu đội khác cũng không có dị nghị gì, dù sao việc rắn mất đầu ngay lúc này là tối kỵ, đấu tranh nội bộ càng là phương thức tự diệt vong.

Mỗi tiểu đội đều lái một chiếc xe, đại đa số đều là xe đã qua cải tạo, nếu không căn bản sẽ chịu không nổi một kích của Zombie.

Lần này ngài chú hề không lái xe, anh trực tiếp dùng con Poodle của Phùng Lục làm phương tiện giao thông.

"Lão đại, anh điên rồi à? Con chó háo sắc này nhìn là biết chẳng phải thứ gì tốt, coi chừng nó đâm sao lưng anh đó." Nghi Quân ngồi trên lưng Poodle, bị xóc nảy nên nói chuyện có hơi rung động.

Đương nhiên bởi vì con chó này cực kỳ hiểu tính người, cho nên cô bé rất thông minh không đề cập đến chuyện sát hại Phùng Lục, dù sao ngày đó dù người khác có uy hiếp như thế nào thì con cờ hó này cũng không chỉ ra hung thủ.

Ngài chú hề cũng không trả lời cô bé, một lát sau nhìn thấy sắc mặt Lâm Vãn hơi trắng bệch, có vẻ là bị xóc nảy đến khó chịu, mới đưa tay vỗ vỗ lưng Poodle.

"Cỏ Cỏ, chạy vững một chút. Bé yêu không thoải mái."

Tiếng nói của anh vừa dứt, con Poodle vốn đang chạy về phía trước như điên lập tức trở nên biết điều hơn rất nhiều, tứ chi chạm đất ổn định, thậm chí còn ngẩng đầu sủa gâu gâu, tựa như đang giao lưu với ngài chú hề.

"Lão đại quá bất công rồi đó." Cô gái nhỏ lập tức cau mày kháng nghị.

Ngài chú hề không biết từ đâu biến ra một cây kẹo mút cho cô bé, Nghi Quân lập tức mặt mày hớn hở, phảng phất như người vừa rồi lên án không phải là cô bé vậy.

"Lát nữa mọi người cứ hành động tùy theo tình hình, một khi có chuyện gì không thích hợp thì lập tức ngồi lên Cỏ Cỏ chạy ngay. Nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của mọi người, không cần phải để ý đến tôi và bé yêu, phải nhớ kỹ khi mọi người chạy thoát mới không gây cản trở cho tôi."

Ngài chú hề thấy xung quanh dần dần có sương mù dâng lên, bóng đêm vẫn rất tối tăm, căn bản thấy không rõ đường đi cũng không thấy được lối về, chỉ có đèn xe lờ mờ chung quanh đang lập lòe trong đêm.

Mọi người nhìn nhau một lúc, sôi nổi gật đầu, ngài chú hề rất lợi hại, tuyệt đối có lòng tin.

Các đội viên cũng hoàn toàn tín nhiệm lão đại nhà mình, tin tưởng anh có thể mang theo gánh nặng Lâm Vãn mà vẫn sẽ bình an vô sự.

"Lão đại, em cảm thấy là lạ, chúng ta đã chạy rất lâu rồi sao vẫn không thấy Zombie. Nếu thật sự hình thành sóng Zombie thì phải ngửi thấy mùi thối rửa mới phải, thế nhưng giờ lại chẳng có mùi gì hết." Cặp sinh đôi là hệ thực vật, tương đối thân cận với thực vật xung quanh cho nên đã phát hiện được điểm này trước tiên.

Ngài chú hề nhẹ gật đầu: "Không cần chờ nữa, bây giờ mọi người đi ngay đi, đừng quay đầu."

Anh vỗ một cái vào người Poodle lần nữa, con chó to lớn vậy mà biến mất không dấu vết, nhưng những người trên lưng nó rõ ràng vẫn còn rất tốt, vẫn di chuyển cực nhanh, rất nhanh đã biến thành điểm nhỏ, biến mất trong sương mù.

Lâm Vãn còn chưa kịp phản ứng, vòng eo chợt bị một cánh tay ôm lấy, ngay sau đó liền nhảy xuống khỏi lưng Poodle.

Ngài chú hề búng tay một cái, một con chó to chợt xuất hiện, nhưng con chó này lại không phải thật mà là do vô số dây leo tụ tập lại mà thành, hình dạng gần như giống Cỏ Cỏ như đúc, giữa thời tiết dày dặc sương mù thế này thì căn bản không phân biệt rõ được.

Lâm Vãn vẫn luôn không nói gì, vừa rồi cô chợt phát hiện, mấy trăm chiếc xe chạy phía sau trước đó toàn bộ đều biến mất không thấy, không còn chút ánh sáng đèn xe nào, rõ ràng trước đó còn phóng nhanh nhưng lúc sương mù dần dần dày đặc thì từng chiếc lần lượt biến mất.

Dù hiện giờ bọn họ đã dừng ở chỗ này rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ một chiếc đèn xe nào sáng lên.

Rốt cuộc là cùng biến mất, hay là có dự tính gì khác?

Không đợi Lâm Vãn suy nghĩ rõ ràng, đầu ngón tay của ngài chú hề chợt bắn ra, vài đốm lửa bay ra từ đầu ngón tay anh, xuyên qua sương mù rồi không biết rơi vào đâu.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, chợt có tiếng nổ "Ầm ầm ầm" vang lên cách đó không xa.

Trong lòng bàn tay Lâm Vãn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, những chiếc xe kia vậy mà cách bọn họ gần như thế, lại không bật đèn xe, hiển nhiên là lòng mang ý xấu.

Cô nhớ rõ là đêm nay có ít nhất ba trăm đội thợ săn ra ngoài cùng bọn họ, đa số đều rất lợi hại.

Trên cơ bản thì đội thợ săn đều do dị năng giả tạo thành, người bình thường căn bản không ra khỏi căn cứ được, đánh giết Zombie cũng tương đối khó khăn.

Ngài chú hề có vẻ lợi hại, chỉ riêng mới vừa rồi cô đã nhìn thấy anh có tận ba dị năng.

Ẩn thân, khống chế thực vật và phóng hỏa, nhưng đối mặt với nhiều tiểu đội thợ săn mạnh như vậy, anh thật sự có thể lấy một địch trăm sao?

"Ầm ầm ——" rốt cuộc cô cũng nghe được tiếng ô tô rầm rầm chạy đến, thế lửa lan tràn, bầu trời phía trên u ám, tựa như có dị năng giả hệ nước đang dẫn mây mưa tới.

Ngọn lửa vừa đốt, trên trời lại có mưa phùn tưới xuống, lập tức xua tan sương mù chung quanh.

Lúc này Lâm Vãn mới thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh, vô số chiếc xe phóng tới từ bốn phương tám hướng, bao vây hai người bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện