Sau khi Lâm Vãn ở trong sơn động mấy ngày, ngài Zombie đã mang đến cho cô một bộ váy và đồ rửa mặt.

Có trời mới biết lúc cô nhìn thấy những vật này đã kích động đến cỡ nào, sắp lệ rơi đầy mặt ngay tại chỗ, trước đó khi chưa có những thứ này thì cô toàn chạy tới bờ sông nhỏ súc miệng rửa mặt qua loa là xong.

Nhưng khi cô mở hộp quà dài kia ra mới phát hiện chiếc váy bên trong giống hệt chiếc váy cô mặc lúc đóng vai búp bê trước đó.

Màu váy đỏ rực như lửa, chỗ vòng eo cắt may tinh tế, còn có cả một chiếc mũ dạ, phía trên được gắn viền ren màu đen.

Lúc nhìn thấy những thứ này, tâm trạng của cô lập tức trở nên phức tạp.

"Ngài Zombie, anh đã từng gặp một chú hề chưa?" Cô nhẹ giọng mở miệng.

Lúc Lâm Vãn tỉnh lại đã phát hiện mình có thể nói chuyện, chỉ có điều cô rất ít giao lưu, cô đã hỏi qua hệ thống, hệ thống nói với cô là gen của cô đã biến thành Zombie chính xác không thể nghi ngờ, tất cả đều là tế bào đã chết.

Zombie trước mặt nhìn cô một cái, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, tựa như cô là món ăn gì đó rất hấp dẫn anh, cuối cùng anh lắc đầu.

"Đinh ——" Giọng nói nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên: "Giá trị ngây thơ tăng mười điểm, chúc mừng ký chủ!"

Tâm trạng Lâm Vãn hơi phức tạp, cô phát hiện từ Đứng Đắn cho đến Ngây Thơ thì tốc độ mở điểm đều cực nhanh, hơn nữa biên độ dâng lên cũng rất khoa trương, nhưng cô lại luôn thấy hơi sợ hãi.

Thế giới này cực kỳ không thân thiện với cô, điểm này là không thể nghi ngờ.

Luôn có điêu dân muốn hại trẫm!

"Rốt cuộc là hắn và ngài chú hề có quan hệ gì hay không? Sao ta tìm ngài chú hề lại khiến hắn tăng giá trị ngây thơ cho ta?" Lâm Vãn thấy hơi khó hiểu, thực sự không biết kịch bản của thế giới này là gì nữa.

"Từ lúc thế giới trước nhiều thêm một Cố Chấp thì ta đã phản hồi với tổng bộ rồi, tổng bộ đồng ý sẽ mở cửa sau cho cô vào thời khắc mấu chốt. Bây giờ ta sẽ cho cô xem cảnh tượng sau khi cô hôn mê, nhưng cụ thể có thể phát ra ở đâu thì phải xem vận khí của cô." Lật Xe thấy cô thực sự đáng thương nên cho cô đi cửa sau.

Nhìn bên ngoài thì cô đang bình tĩnh không lay động, chỉ đang nghiêm túc đánh răng rửa mặt, nhưng trên thực tế trước mắt đã phát ra cảnh tượng cực kỳ máu tanh.

"Má ơi, ngài chú hề đẹp trai quá đi."

"Kiếp sau ta không muốn hắn làm mục tiêu của ta nữa, ta chỉ muốn có một ba ba như này! Thân! Ta nằm cũng có thể trở thành kẻ chiến thắng."

Cô dông dài nói thầm với hệ thống, kết quả còn chưa nói xong thì hình ảnh đã dừng lại.

"Đoạn sau đâu? Ngài chú hề đùa nghịch mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng là trọng điểm là đoạn sau mà. Sao ta và ngài chú hề lại lạc nhau, lại ở cùng Zombie?" Cảm xúc của Lâm Vãn kích động.

Ngược lại hệ thống vẫn thấy bình thường: "Cô bớt đau buồn đi."

Lâm Vãn cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nhưng lại không thể làm gì, thật ra cô còn muốn tắm rửa một chút nữa cơ, nhưng ngài Zombie này cứ nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, ánh mắt hoàn toàn không hề dời khỏi người cô.

Cô cũng đành phải coi như thôi, nhưng lúc cô đi trở về thì ngài Zombie lại chặn đường cô, đưa tay chỉ dòng sông nhỏ bên chân, dụng ý rất rõ ràng.

"Ngài Zombie, tôi có thể tắm, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, anh có thể tránh đi một lát hay không?"

Ngài Zombie vẫn mở to cặp mắt kia nhìn cô, hai người, không đúng, hai thi thể đứng rất gần, Lâm Vãn có thể trông thấy nếp uốn nơi khóe mắt anh, chính là điểm cô yêu nhất kia.

Trong đầu cô hồi tưởng lại đôi mắt của ngài chú hề, liệu có thể đây là cùng một chiêu với Lạnh Nhạt lần trước, hai người bọn họ đều là cùng một người hay không? Nhưng cô chợt phát hiện hình dáng của ngài chú hề trong cô bắt đầu trở nên mơ hồ, rõ ràng cô đã từng cẩn thận quan sát gương mặt của anh như vậy, đã từng như  ôm nhau thân mật như vậy, nhưng bây giờ ngay cả dáng vẻ của anh ra sao cô cũng không nhớ nổi.

Cô càng cố gắng nghĩ lại thì gương mặt của ngài chú hề càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười đầy màu vẽ kia, còn dáng vẻ phía sau lớp màu vẽ đó cô thì quả nhiên cô đã chẳng nhớ nổi nữa.

Ngài Zombie mở to mắt nhìn cô, dường như không hiểu lời cô nói, ngay sau đó chợt nghe "Xoẹt" một tiếng, anh xé rách quần áo của mình.

Thêm một tiếng "Xoẹt", có vẻ chói tai, anh xé luôn cả quần áo của Lâm Vãn.

Chờ đến khi Lâm Vãn lấy lại tinh thần thì bọn họ đã thẳng thắn đối diện nhau, tiểu bảo bối của ngài Zombie ẩn núp trong bụi cỏ.

Sắc mặt cô đỏ lên, không dám nhìn xuống, chẳng qua vẫn cảm thán một câu, trước khi chết không chừng ngài Zombie chính là một huấn luyện viên thể hình, bo đì kia thật sự không thể nào chê, chỉ cần nhìn cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Trên người cô chợt mát lạnh, lập tức ngồi xổm xuống để dòng nước che khuất thân thể của cô.

Mặc dù hiện tại cô là một bộ thi thể, nhưng cô cũng có tôn nghiêm.

Cô là một con Zombie soang trọng, khác hẳn mấy con hàng yêu diễm đê tiện chỉ muốn ăn ngoài kia nhá.

Ngài Zombie đưa lưng về phía cô kỳ kỳ cọ cọ, ánh mắt Lâm Vãn không hề rời khỏi người anh.

Động tác của anh chẳng khác gì con người, thậm chí còn lấy một chai dầu gội đầu từ trên bờ để gội.

Lúc anh đang khom lưng gội đầu thì Lâm Vãn lại có một ý nghĩ kỳ quái với bờ mông tròn trịa của anh, nếu bây giờ cô là con trai thì tốt quá, còn có thể trải nghiệm một màn "Nhặt xà phòng*" đầy khoái cảm.

*Nhặt xà phòng (Pick up the soap): xuất phát từ bộ phim "Tango & Cash" của Mỹ năm 1989, ý chỉ lúc cúi người nhặt xà phòng thì bị bạo cúc, dùng để chỉ hành vi tình dụ* đồng giới. (Theo Baike)

Lâm Vãn cũng bắt đầu kỳ cọ tắm rửa, cô thấm ướt mái tóc xong mới nhớ tới việc kêu ngài Zombie đưa dầu gội đầu cho cô.

Kết quả ngài Zombie phục vụ tận tâm, tự mình gội đầu cho cô luôn, bôi dầu gội đầu lên tóc cô, lập tức đánh ra rất nhiều bong bóng.

"Ngài Zombie, khi còn sống anh làm ở tiệm cắt tóc sao? Kỹ thuật gội đầu xoa bóp thật dễ chịu quá, nếu tôi có thể nằm hưởng thụ thì tuyệt."

Từ sau khi Lâm Vãn mở cánh cửa nói chuyện ra thì hoàn toàn biến thành hình thức lắm lời.

Mục tiêu này gọi là gì ấy nhỉ? À Ngây Thơ, có thể hiểu là, quý ngài Zombie ngây thơ đây nhất định không giống với những tên biến thái đê tiện trước đây, thật đáng yêu thật ngây thơ thật hiền lành, cô có thể khen thêm vài câu cũng được.

"Chỗ này chỗ này." Cô còn được nước lấn tới chỉ huy người ta.

Động tác xoa tóc giúp cô của ngài Zombie chợt dừng, bỗng nhiên ôm lấy đầu của cô, ôm cô vào trong ngực.

"Ngài Zombie, sao vậy?"

Đầu cô còn đầy xà bông đây nè, cứ tựa trong ngực anh như vậy luôn có cảm giác rất quái dị, nhưng hiện tại cô lại không dám mở mắt ra vì sợ xà bông chảy vào mắt.

Kết quả cô còn chưa kịp tiếp tục truy vấn thì bỗng nhiên ngài Zombie đã vác cô lên vai, bắt đầu phi nước đại về phía chỗ nước sâu.

Trong lòng Lâm Vãn toát ra vô số câu "móa nó", đây là chuyện gì hả, rốt cuộc ngài Zombie đã bị đụng trúng cái chốt mở nào vậy, tóc của cô còn chưa kịp xả nữa kìa.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Bởi vì quá mức sợ hãi, cô lập tức mở mắt ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy bắp chân có lực của ngài Zombie giẫm trong nước "ràn rạt" rung động, bọt nước văng khắp nơi.

Cô không kiên trì được bao lâu thì đã nhắm mắt lại, xà bông gội đầu đã chảy vào trong mắt khiến nước mắt cô chảy ra.

Ngay lúc Lâm Vãn cảm thấy mình sắp phun miếng thịt vị sầu riêng đã ăn sáng nay ra thì rốt cuộc ngài Zombie lại có động tác, lúc này nước đã tràn đến ngực anh.

Anh cứ ôm Lâm Vãn như vậy, lập tức đâm vào trong nước.

Dòng nước lạnh băng tràn qua hai người, Lâm Vãn sặc một ngụm nước, cảm giác mình sắp chết tới nơi.

Kết quả lại có một thứ ấm áp mà mềm mại chui vào, là môi lưỡi của ngài Zombie đang dò xét, truyền dưỡng khí cho cô.

Lâm Vãn cảm thấy tóc của mình như nước chảy bèo trôi, dòng nước vốn đáng sợ nhưng vì có ngài Zombie ở bên nên đã trở nên dịu dàng thân thiện.

Hai tay của cô gắt gao ôm lấy cổ anh, hai người tựa như hai chú cá đang giao phối, ôm nhau bơi về phía trước.

Lâm Vãn là con vịt cạn, thân thể này lại không có pháp thể Băng Phượng làm bàn tay vàng như thế giới trước cho nên cô hơi sợ nước, nhưng có ngài Zombie cùng đi, cô lại thả lỏng không ít.

Coi như đã vào nước nhưng ngài Zombie vẫn còn đang xoa bóp da đầu cho cô, thân thể Lâm Vãn gần như đã trở nên mềm nhũn.

Cảm giác ôm nhau trong nước rất kỳ diệu, đến tận khi dưỡng khí trong miệng hai người sắp hết thì ngài Zombie mới ôm cô ra khỏi nước.

Cuối cùng Lâm Vãn cũng thấy được thấy ánh mặt trời, cô ho hết nước trong cổ họng ra, loạng chà loạng choạng khó khăn vịn lấy ngài Zombie mới đứng vững được.

Cô ho khan một lúc mới chậm rãi đi tới, mở mắt liền nhìn về phía anh: "Ngài Zombie, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Ngài Zombie không mở miệng, đưa tay sờ tóc cô, lại chạm vào mặt cô, cuối cùng đầu ngón tay dừng trên bờ môi cô, nhẹ nhàng miết, tựa như đã tìm được món đồ chơi mới lạ vậy.

"Đinh —— Giá trị ngây thơ đạt hai mươi điểm, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Lâm Vãn hoàn toàn hiểu nổi tên Ngây Thơ này, trước đó giá trị đứng đắn cũng tăng nhanh như vậy thì cô còn có thể có chút đầu mối, dù sao cô vẫn thường xuyên tương tác với ngài chú hề, thế nhưng còn ngài Zombie thì ngay cả giao lưu bình thường cũng chưa từng, làm sao phán đoán được đây? "Lật Xe, mi nói ta nghe thử coi, mười điểm kia sao lại tăng hả?" Lâm Vãn quyết định tìm hệ thống thiểu năng nghiên cứu một chút.

Thật ra Lật Xe căn bản không biết, nó trầm tư suy nghĩ một chút mới đáp: "Đại khái là do hắn hôn cô nên rất vui vẻ chăng?"

"Vậy hắn túm ta xuống nước làm gì?"

"Bởi vì cô muốn nằm hưởng thụ người ta gội đầu xoa bóp còn gì? Vừa hay kéo cả người lẫn đầu tóc vào trong nước hết luôn, khỏi phải tắm nữa."

Lâm Vãn: "..."

Không thể dùng tư duy của người thường để lý giải Ngây Thơ, anh tựa như một đứa trẻ dễ phạm sai lầm, cái gì cũng phải thử, hơn nữa còn thích coi mấy lời Lâm Vãn nói là thật.

Sau khi hai người tắm uyên ương xong, ngài Zombie cứ như vậy ngồi trên tảng đá lớn bên bờ nhìn cô mặc quần áo.

Lâm Vãn xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cô muốn tìm chỗ trốn, nhưng ngài Zombie vẫn đuổi theo không bỏ, cô thật vất vả mới mặc được bộ đồ búp bê của mình vào, bên kia hệ thống nhắc nhở cô giá trị ngây thơ lại tăng.

"Ngài Zombie, dung mạo của anh thật đẹp."

Lâm Vãn ngẩng đầu một cái, nhìn thấy anh cũng đã mặc xong, anh tìm được một bộ âu phục cao cấp không biết từ đâu ra, nhìn như được cắt may cho riêng anh vậy.

Giày da Oxford màu đen, cổ chân lộ ra một đoạn tất đen, âu phục phẳng phiu, mặc trên người anh rất có sức sống.

*Giày da Oxford:

Giày da Oxford

Thậm chí anh còn lấy một chai keo xịt tóc ra, vuốt toàn bộ tóc mái ra phía sau, lộ rõ hình dáng khuôn mặt, từ trên xuống dưới đều toát ra phong phạm tinh anh.

Lâm Vãn nhìn đến u mê chữ ê kéo dài, hoàn toàn không ngờ một Zombie mà biết cách ăn mặc lại trở nên đẹp đến thế, khí chất phi phàm.

Cô còn nhớ rõ trước đây khi lần đầu tiên trông thấy ngài Zombie đã suýt nữa anh dọa cho.

Bởi vì lúc ấy trên mặt anh toàn là những vết thương nhỏ chằng chặt, toàn bộ đều đang rỉ máu, mà đôi mắt lại tái xanh, rõ ràng chính là một thi thể sắp thối rữa, nhưng bây giờ anh dùng nước tẩy đi cát bụi, tìm thuốc trị thương, lại đeo kính sát tròng màu đen, anh lập tức khôi phục dáng vẻ con người.

Theo kinh nghiệm của Lâm Vãn cho thấy, khi còn sống ngài Zombie nhất định cũng là một người đàn ông phong vân một cõi.

"Chúng, chúng ta đến, đến căn cứ."

Miệng của anh mấp máy, nói ra câu đầu tiên.

Giọng nói khàn khàn, tựa như có hạt cát đang càn quét trong cổ họng, hơn nữa mỗi chữ nói ra đều đặc biệt chậm chạp.

Lâm Vãn có sự bài xích theo bản năng với căn cứ, đại khái cũng do ngài chú hề bị người trong căn cứ ám toán nên mới khiến bọn họ lạc nhau.

"Chúng ta đừng nên đi thì hơn, trong căn cứ có rất nhiều người xấu, bọn họ sẽ bắt nạt chúng ta." Lâm Vãn giữ chặt cánh tay của anh.

Ngài Zombie nhìn về phía cô, bởi vì không có con ngươi phát xanh nên giờ phút này đối mặt với cô chính là một cặp mắt đen nhánh, Lâm Vãn chỉ cảm thấy có một dòng điện tê tê dại dại chảy khắp toàn thân.

"Tôi, cắn bọn hắn." Chỉ vì bốn chữ đơn giản này, Lâm Vãn lập tức ngoan ngoãn theo sát anh.

Buồn cười, giờ bọn họ là Zombie cơ mà, lẽ ra con người phải sợ bọn họ chứ không phải bọn họ e ngại con người.

Cô muốn tìm những thành viên khác trong Đội săn Chú Hề, sau đó cùng nhau báo thù cho ngài chú hề.

"Vậy tôi muốn tìm người, ngài Zombie lợi hại hơn tôi, nếu thấy trên quần áo của ai có hình chú hề anh nhớ nói cho tôi biết nha. Bọn họ từng là đồng đội của tôi." Lâm Vãn suy đi nghĩ lại, vẫn nói tính toán của mình cho anh.

Mục tiêu trước mặt này không giống mấy người trước đó, Ngây Thơ chính là thiên sứ nhỏ cô nói gì tin đó, cho nên cô để anh đi tìm thành viên của Đội săn Chú Hề hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Đinh —— giá trị ngây thơ tăng mười lăm điểm, ký chủ thật giỏi, siêu toẹt vời." Lật Xe bắt đầu ôm đùi cực kỳ kịp thời, hận không thể nâng Lâm Vãn trong lòng bàn tay.

"Ký chủ, thế giới này rất thuận lợi, ta chờ cô mang ta nằm mà thắng. Ta đoán chừng xoát xong giá trị ngây thơ thì chúng ta có thể đi rồi, nhiều nhất là hai mục tiêu, nếu nó lại lòi ra thêm một cái nhất định ta sẽ đi từ chức." Lật Xe chẹp miệng nói.

"Câm cái mỏ quạ đen của mi lại đi!"

***

Cuối cùng bọn họ cũng đi tới gần căn cứ, trụ sở này không lớn bằng cái trước đó, có điều quy định giữa tháng sẽ tổ chức chợ phiên lại không thay đổi.

Ngài Zombie lôi kéo tay của cô dạo bước trong chợ phiên.

Hiện giờ trong chợ phiên đa số đều là người bình thường bày hàng vỉa hè hoặc là mua đồ, cho nên quần áo mặc trên người đều khá cũ kỹ, loại thời thế này mà có thể ăn mặc gây chú ý giống hai người bọn họ thế này không phú thì cũng quý.

Hoàn toàn lộ rõ thân phận của bọn họ, thợ săn bình thường sẽ không tìm tòi nghiên cứu gì trên người họ, nhất định phải là tinh anh trong tinh anh mới có thể có dáng vẻ cao cấp như vậy.

"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô siêu ngon đây."

Ngay lúc này mà có thể bán kẹo hồ lô thì phải nói là cực kỳ hiếm có, đường là vật phẩm hiếm, quả sơn tra* lại càng hiếm hơn, hai loại kết hợp với nhau thì không phải sẽ bán với giá trên trời hay sao, không ít trẻ con đều đứng cách đó không xa gặm ngón tay, nhưng bọn chúng không mua nổi, chỉ có nhìn đến chảy nước miếng.

*Sơn tra: còn gọi là sơn trà hoặc táo gai là loại quả hay được dùng làm kẹo hồ lô.

Lâm Vãn ngược lại không thấy thèm mấy với món này dù sao thì hiện tại cô là một con Zombie chỉ cảm thấy hứng thú với thịt vị sầu riêng thôi

Lâm Vãn ngược lại không thấy thèm mấy với món này, dù sao thì hiện tại cô là một con Zombie, chỉ cảm thấy hứng thú với thịt vị sầu riêng thôi.

Ngài Zombie cứ như vậy lôi kéo tay của cô đi tới chỗ bán kẹo hồ lô.

"Tiên sinh, ngài muốn hai xâu kẹo hồ lô sao? Sơn tra chỗ tôi vừa kết quả năm nay, nếu không phải anh em của của tôi là đội trưởng trong tiểu đội thợ săn thì căn bản không lấy được thứ này đâu. Lớp đường bên ngoài cũng đường phèn loại tốt nhất đấy..."

Chủ quán thấy anh đi tới thì hai mắt sáng lên, ra sức chào hàng kẹo hồ lô của mình, nước bọt gần như muốn bay ra ngoài.

Ngài Zombie không nói gì, chỉ lấy một nắm lớn phiếu ăn trong túi ra khiến tròng mắt của người bán hàng muốn rớt ra ngoài.

"Ai u, hai xâu kẹo hồ lô không cần nhiều như vậy đâu, mười phiếu là đủ rồi."

Lâm Vãn nghe thấy không khỏi líu lưỡi, nều dùng mười phiếu ăn để đổi lương thực thì không biết có thể ăn trong bao lâu, vật giá thời mạt thế thật đúng là chẳng chính xác gì cả. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Ngài Zombie cũng không thu hồi phiếu ăn lại mà còn nhét mạnh vào trong tay chủ quán, giật hết toàn bộ kẹo hồ lô cắm trên gậy tre xuống.

"Mua hết." Anh lại dùng loại giọng khàn khàn kia nói chuyện lần nữa.

Chủ quán sửng sốt một chút, nhéo nhéo xấp phiếu ăn thật dày trong tay, con mắt cười đến không mở ra được.

"Đúng đúng, ngài cứ lấy hết đi." Lúc anh ta bán kẹo hồ lô, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, cho tới trưa cũng chưa bán được hai xâu, bây giờ lại có người mua hết, ngược rất bớt việc.

Sau khi người đàn ông lấy được kẹo hồ lô thì vẫy tay với đám nhóc đang đứng cách đó không xa.

Bảy tám đứa nhóc nhìn nhau, cũng không dám tiến lên.

Cuối cùng vẫn là hai đứa có tuổi lớn hơn bất chấp đi tới, trong mắt đều lóe ra khát vọng đối với kẹo hồ lô.

Ngài Zombie cũng hoàn toàn không khiến bọn chúng thất vọng, mỗi đứa một xâu kẹo, trong nháy mắt trên gậy tre đã không còn lại mấy.

"Tiên sinh, anh quả là người tốt."

Bọn trẻ kích động cảm tạ một câu, cầm kẹo chạy về nhà, thứ tốt như vậy không biết lúc còn sống có thể ăn được mấy lần, bất luận là lấy về để bán trao tay hay là cho nhà mình ăn thì cũng nên chia sẻ cùng người nhà.

Lâm Vãn kinh ngạc đứng đó nhìn, không biết từ khi nào, ngài Zombie đã buông lỏng tay cô ra, chỉ chuyên tâm phát kẹo hồ lô.

Cô nhìn gương mặt nghiêng chăm chú của anh, trong lòng hơi ê ẩm, lại một lần nữa nhớ đến ngài chú hề.

Ngài chú hề cũng tốt như vậy, mỗi lần về căn cứ đều sẽ phát kẹo cho mấy đứa trẻ, ngày mười lăm hàng tháng còn biểu diễn tiết mục miễn phí cho mọi ngưởi, nhưng cuối cùng lại vì một búp bê mà tất cả mọi người trong Đội săn Chú Hề đều bị gài bẫy.

Cũng không biết mấy đội viên khác ra sao rồi nữa.

Hai bọn họ định cư ở trụ sở này, mua một căn nhà lớn, vẫn là biệt thự ba tầng.

Lâm Vãn không biết ngài Zombie muốn làm gì, cũng không biết sao anh lại có nhiều tiền như vậy, tóm lại cuộc sống của bọn họ rất tốt.

Bọn họ cùng xem tivi, ngài Zombie thích nhất là xem SpongeBob Chú bọt biển tinh nghịch, mỗi lần xem đều lôi kéo Lâm Vãn xem chung.

Đặc biệt là lúc SpongeBob hợp tác với Patrick Star, trong lúc vô tình ăn hiếp Squidward Xúc Tu, ngài Zombie đều liếc nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu vỗ tay.

*SpongeBob và Patrick Star:

SpongeBob và Patrick Star

*Squidward Xúc Tu:

Đây là động tác anh vừa học được bit đó có ý là khen ngợi

Đây là động tác anh vừa học được, biết đó có ý là khen ngợi.

Đồng thời mỗi khi đến lúc này, hệ thống đều sẽ nhắc nhở cô giá trị ngây thơ lại tăng.

Mặc dù mỗi lần đều chỉ là một hai điểm, nhưng bởi vì góp gió thành bão, giá trị ngây thơ rất nhanh đã đạt tiêu chuẩn.

Liên tiếp hai mục tiêu đều xoát như cáp treo khiến Lâm Vãn cảm thấy không chân thực.

"Lật Xe, dự cảm không tốt trong lòng ta càng ngày càng mãnh liệt. Ta ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì? Có phải là có người đang xâm lấn đầu óc của ta khiến khả năng nhận biết của ta xuất hiện sai lầm hay không?" Hiện giờ Lâm Vãn cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Hệ thống trấn an cô: "Cô là Lâm Vãn, đang ở trong biệt thự cùng ngài Zombie ăn thịt vị sầu riêng, cùng xem SpongeBob Chú bọt biển tinh nghịch. Ha ha ha ha, cô nhìn dáng vẻ ngu đần của Patrick Star kìa..."

Tiếng cười của Lật Xe vọng lại trong đầu cô, rất hiển nhiên Lật Xe cũng bị bộ hoạt hình này làm ngu người rồi.

Lâm Vãn ăn cơm chẳng khác gì đang ăn phân.

Nếu không phải giờ phút này cô và ngài Zombie đều là Zombie, còn đều đang ăn thịt thì có lẽ cô đã cho là mình đang bị một đại lão nào đó có đam mê đặc thù bao nuôi, chứ không phải đang ở thời mạt thế sinh tồn chật vật này, lại còn có TV để xem!

"Rầm rầm rầm ——" tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.

Lâm Vãn lập tức đi mở cửa, trước khi đi ra ngoài cô thuận tay chà lau vết máu ở khóe miệng một chút, miễn cho dọa sợ khách ngoài cửa.

"Chào cô, đây là đồ cô cần, giao hàng tận nơi." Lâm Vãn đưa phiếu ăn, đây nhất định không phải cô mua.

"Cái gì đó?" Bây giờ ngài Zombie đã nói rất lưu loát, chỉ có điều giọng vẫn khàn khàn khó nghe.

Lâm Vãn trực tiếp xé mở hộp ra, từ khi cô thành Zombie, sức lực đủ để tay không xé nát bạn trai cũ, cho nên phim kháng chiến tay không xé nát quân thù trên TV là hoàn toàn có khả năng, có khi người kia cũng là Zombie cũng nên nên.

"Đồ lót SpongeBob."

Tay Lâm Vãn cầm một cái quần lót góc bẹt màu vàng hình phim hoạt hình, trên mặt không có chút rung động nào, trong lòng lại đang nghi ngờ cuộc đời.

Cô cảm thấy có có thứ gì đó sụp đổ. tat

*Đồ lót SpongeBob:

Tác giả có lời muốn nói Đn rồi đn rồi rốt cục cũng vit xong __3 _

Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi đến rồi ~ rốt cục cũng viết xong __(:3 网 》|∠)_

Đoán xem Vãn Vãn sẽ thảm cỡ nào đây, từ lúc bắt đầu tiến vào thế giới này thì cô ấy đã bị bóng ma bao phủ, tin ta đi:-d
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện