Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

"Bác sĩ Đường, cậu đúng là người tốt."

"Bác sĩ Đường, cậu xem, nhờ có thuốc của cậu mà bệnh ho của tôi tốt hơn nhiều rồi."

"Bác sĩ Đường, phiền anh nhìn xem..."

Lâm Vãn đang đứng bên cạnh Đường Nghị, kết quả lại bị một bầy người chen lấn hất ra ngoài.

Đường Nghị mặc áo khoác trắng, trên sống mũi cao là một chiếc mắt kính gọng vàng, giờ phút này đang dùng giọng diệu dịu dàng nói chuyện với một thiếu phụ, đứa bé trong lòng cô ấy đang khóc rống không ngừng, nhưng sau khi được Đường Nghị ôm đi dạo một vòng, cậu nhóc lập tức nín khóc mỉm cười, giống như trông thấy cha ruột vậy.

Lâm Vãn nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, ngoan ngoãn làm thần giữ cửa.

"Lật Xe, tên Xảo Trá này đúng là mặt người dạ thú, ta vốn cho rằng hắn đối xử tốt với người trong căn cứ là so tâm địa hắn thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui. Hiện giờ xem ra, tất cả đều là giả tạo."

Lúc Lâm Vãn nói lời này, cả người đều lộ ra vẻ trào phúng, hiển nhiên cô đã rất bất mãn với Đường Nghị.

"Ôi, lúc trước còn coi người ta là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ lại là một đống rác rưởi một đống?"

"Trên đời này làm gì có ai thật sự người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở chứ. Cho dù có, đó cũng là cái giả đi? Nhìn dáng vẻ cười đến xuân tâm nhộn nhạo của thiếu phụ kia mà xem, nếu cô ta biết người đàn ông cô ta đang câu dẫn kia là một con Zombie, nhất định biểu cảm của cô ta sẽ cực kỳ đặc sắc cho coi, ha ha..." Thành kiến của Lâm Vãn về Đường Nghị không phải chỉ lớn bình thường thôi đâu.

"Thiếu phụ kia nhìn là biết có tiền đồ rồi, hiểu chuyện hơn cô nhiều, biết rõ phải ôm đùi anh giai Xảo Trá. Đâu giống cô, không có một chút trách nhiệm của một lương thực dự trữ, còn mỗi ngày cau có, cũng không biết cho ai nhìn nữa, ta nhìn ngươi chính là thiếu gọt, đao tước gọt!"

Lâm Vãn hít sâu một hơi, cực kỳ bất mãn nói: "Rốt cuộc mi ở phe nào hả? Mi thích hắn như thế thì, làm hệ thống cho hắn luôn đi, để ta làm mục tiêu, cũng làm một cái các loại tính cách sắp xếp sắp xếp đứng, mỗi thế giới đều làm khó dễ mi, khiến mi sa đọa khiến mi khóc, nghi ngờ cuộc đời nghi ngờ bản thân, muốn tự sát cũng không được..."

Nghe mấy lời phàn nàn gần như đếm không hết của cô là biết cô có thành kiến sâu cỡ nào đối với chuyện này.

"Bác sĩ Đường, Bác sĩ Đường, đằng trước có một dị năng giả bị thương, là bị Zombie cắn, đã được cho uống thuốc ngài đưa, nhưng thủ vệ không dám để anh ta vào thành, xin ngài hãy đi cứu anh ta với."

Một dị năng giả hệ tốc độ gần như hóa thành tàn ảnh di chuyển đến cạnh anh, lập tức lo lắng cầu cứu, vừa thở hổn hển vừa nói, không biết đã chạy nhanh cỡ nào mới đến được nơi này.

"Được." Đường Nghị gật đầu, lập tức nghiêm túc sắp xếp cho quần chúng xung quanh một chút, để cho bác sĩ hoặc y tá khác tiếp nhận.

Anh tháo găng tay nhét vào túi, quét mắt nhìn bốn phía lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Vãn đâu, lập tức nhướng mày.

"Bác sĩ Đường, đi liền luôn chứ?"

"Không, giúp tôi tìm bé con nhà tôi đã, cô ấy lạc rồi."

"A?" Dị năng giả tốc độ kia hơi ngu ngơ.

"Bác sĩ Đường có con từ bao giờ thế? Không phải cậu ấy chỉ có bạn gái thôi sao?"

"Đó là con của cậu ấy à? Bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Cả đám đều xì xào bàn tán, tất cả mọi người đang tản ra giúp anh tìm con.

Lâm Vãn vẫn đang đứng ngay bên ngoài cửa, nhếch miệng, quả thực không có lên tiếng.

"Bác sĩ Đường, Tiểu Lâm ở đây này. Chú của cháu đang sốt ruột tìm cháu kìa, sao cháu không lên tiếng vậy, thật chẳng hiểu chuyện gì cả." Tiểu quả phụ nũng nịu lúc nãy nhìn thấy Lâm Vãn, lập tức cao giọng nói một câu.

Lời này của cô ta chiếm được không ít sự đồng ý, trong lòng Lâm Vãn cười gằn, đã sớm không ưa cô ta rồi, nhưng trên mặt Lâm Vãn vẫn duy trì nụ cười mỉm.

"Dì nè, dì đang nói gì vậy? Ba cháu rất thương cháu, ông ấy thích cùng cháu chơi trốn tìm lắm, muốn cháu nghịch ngợm một chút để ông ấy thể hiện tình thương của ba đó. Đúng không, ba ba?"

Lâm Vãn uốn cuống họng dùng giọng điệu ngọt ngào nói, cô hoàn toàn mặt dày vô sỉ biểu hiện ra trạng thái của một đứa trẻ bảy tám tuổi, còn dùng loại biểu cảm đặc biệt ngây thơ kia nhìn về phía Đường Nghị.

Chỉ có điều lúc hai người bốn mắt chạm phải nhau, vẻ mặt cô lại biến thành cười như không cười.

Người anh em à, anh dám đùa giỡn với tôi thì tôi cũng dám chơi lại anh, anh bắt được tôi tôi sẽ để anh hắc hắc hắc.:-D

Đôi mắt sắc bén của Đường Nghị có biến hóa, chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống xích lại gần cô.

Khoảng cách giữa hai người gần quá mức, bầu không khí mập mờ không thôi, người đứng xem chung quanh gần như đều nín thở không dám nói lời nào, sợ hai người này sẽ diễn phim cấm trước mặt mọi người.

May mà Đường Nghị vẫn biết kiềm chế, anh rất thích duy trì tấm mặt nạ cao thượng trước mặt mọi người, chỉ cần không có ai trêu chọc anh trước thì Đường Nghị chính là một tiểu thiên sứ.

Môi của anh hôn lên trán Lâm Vãn, ghé sát bên tai cô thấp giọng nói: "Bây giờ tôi rất muốn ăn sạch em. Đôi môi nhỏ vừa mới gọi tôi là ba ba của em thật sự vừa đầy đặn vừa đẹp đẽ, nếu bôi một lớp dầu lên, kết hợp với chim cút nhỏ, nhất định hương vị sẽ giòn ngọt ngon miệng, cực kỳ non mềm."

Lâm Vãn: "..." Ba ba con sai rồi.

Rất nhanh cô đã phải cúi đầu trước thế lực ác, sợ hãi giật giật ống tay áo của anh: "Đừng đùa nữa mà, người ta vẫn đang chờ anh đi cứu người kìa."

Dị năng giả tốc độ đang làm bóng đèn đến ngẩn người bên kia cuối cùng cũng khôi phục thần trí, lập tức gật đầu với Đường Nghị.

"Đi thôi, tối về sẽ xử lý em!" Đường Nghị nhìn thoáng qua Lâm Vãn đầy cảnh cáo, nói với mấy người bên cạnh: "Mọi người giúp tôi trông chừng bé con một lúc, cô ấy rất nghịch ngợm, mong mọi người hãy nhường nhịn một chút, nếu có thứ gì hư hỏng thì đợi trở về tôi sẽ bồi thường."

Nói câu đó xong, anh mới đi theo dị năng giả tốc độ.

Anh đi rồi, những người xung quanh kia cũng tản ra rất nhanh.

Có điều bác sĩ Đường đã làm rất nhiều chuyện tốt ở trụ trở này, không ít người nghe lời anh răm rắp, cho nên đối với Lâm Vãn là người mà anh coi trọng nhất thì đương nhiên mọi người không dám thất lễ.

Huống hồ trước khi anh đi còn căn dặn một câu như vậy, cho nên có mấy người bàn với nhau rồi ở lại, còn có một hai cô gái cùng tuổi kéo cô cùng nói chuyện, không cho cô rời xa tầm mắt của bọn họ.

"Vãn Vãn, bác sĩ Đường kết hôn rồi à?"

"Kết rồi."

"A?" Tiếng nói của cô vừa dứt, trong lòng mấy cô gái đối diện đều chua xót không thôi, vẻ mặt đều không được bình thường, bất kể là thiếu nữ từ mười sáu tuổi đến người già năm sáu mươi tuổi, dường như đều rất xem trọng Đường Nghị, coi như mình không thể gả cho anh thì cũng muốn thu xếp mối hôn nhân này cho con gái hoặc cháu gái, bởi vậy lúc nghe được Lâm Vãn nói anh đã kết hôn thì đều cảm thán không thôi.

"Nhưng sau đó đã chết rồi." Lâm Vãn tiếp tục bịa, dù sao nhìn Đường Nghị như vậy, làm đầu lĩnh Zombie thì dù cho sau này có kết hôn thì cũng phải là Zombie, nhất định là người chết.

"Ồ." Mấy người kia gần như đồng thời thở phào một hơi, liếc nhìn nhau, đều biết tâm tư của nhau, thấy hơi xấu hổ.

"Anh ấy thích kiểu người thế nào?"

Lâm Vãn nghiêng đầu một chút: "Không thở."

"Cái gì?" Lần nữa gây nên một trận kinh hoảng, không thở thì chả phải là người chết sao? "Sẽ thở, có thể hiểu được ánh mắt." Lâm Vãn cười hì hì đổi giọng.

"Tôi biết ngay mà, Tiểu Lâm em nói chuyện phải rõ ràng chứ. Bác sĩ Đường vẫn luôn quan tâm em, em nên hiểu chuyện một chút, bọn chị cũng không lo lắng vô cớ đâu, dù sao bác sĩ Đường quan tâm em như vậy. Nếu như ngay cả bản thân mình mà em cũng lo không xong thì không thích hợp kết hôn với anh ấy, chỉ khiến anh ấy thêm phiền mà thôi."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Tiểu quả phụ đang ngồi ở bên cạnh đan áo len vẫn luôn không nói gì, lúc này cuối cùng mới mở miệng, có điều lời này lại không hề dễ nghe, rõ ràng chính là muốn dùng một gậy đánh chết Lâm Vãn.

Mấy người ngồi bên cạnh đều vi diệu nhìn nhau vài lần, cũng không phản bác lời này, hiển nhiên bọn họ cũng coi Lâm Vãn là đối thủ cạnh tranh.

Đàn ông lợi hại trong căn cứ đều là bánh trái thơm ngon.

Những cô gái bình thường giống như mấy cô chỉ có nhân lúc mình vẫn còn trẻ tuổi mỹ mạo mà tranh thủ, như vậy sau này mới có thể không sầu ăn không lo mặc.

Đặc biệt là ở trụ sở này, tỷ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn, ở mấy căn cứ bình thường thì có một đống đàn ông độc thân, ngược lại thì con gái lại rất hiếm thấy, do số lượng ít nên trở thành trọng điểm bảo vệ, nhưng ở nơi này thì lại khác.

Ở trụ sở này, vừa hay có người trong trường y, lại có không người của bệnh viện, cho nên nữ sinh và y tá đặc biệt nhiều, lúc này mới tạo thành loại tình huống này.

Vốn dĩ cuộc sống ở trụ sở này cũng rất thảm, sau đó thì Đường Nghị tới, anh đã mang đến kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến, có thể cứu chữa người từng bị Zombie cắn, gần như tất cả mọi người trong căn cứ đều xem anh như một vị thần.

Những cô gái trẻ tuổi diện mạo tốt đều hận không thể trực tiếp bò lên giường của anh.

Lúc bác sĩ Đường vào căn cứ, bên người cũng chỉ mang theo một mình Lâm Vãn, hơn nữa mọi việc đều lấy cô làm đầu, bình thường cũng cực kỳ thân mật với nhau, không nỡ để cô làm việc, căn bản chính là đang nuôi một đại tiểu thư.

Cho nên những cô gái này đều xem cô là tình địch, chỉ là có hơi khó nói, nhưng tiểu quả phụ kia lại không lo lắng nhiều như vậy.

Cô ta có con, còn là mồ côi từ trong bụng mẹ, nếu không phải trong căn cứ có văn bản đã quy định rõ ràng không cho phép nạo thai thì có lẽ đứa bé kia đã sớm không còn. Ngày nào cô ta cũng ôm đứa bé đến chỗ bác sĩ Đường bán thảm*, chỉ cần Bác sĩ Đường vừa đi, cô ta lập tức ghét bỏ đưa con cho người khác ôm ngay.

*Bán thảm: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ hành động giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng tình.

Dù sao hiện giờ trong căn cứ cũng có tiền, người rảnh rỗi cũng nhiều, chính phủ cũng tạo phúc lợi, có thể giao con cho người khác chăm sóc.

Lâm Vãn đã sớm không vừa mắt tiểu quả phụ khoe khoang phong tao này rồi, nghe thấy cô ta nói mình không hiểu chuyện, lập tức xụ mặt xuống, cười lạnh một tiếng: "Ôi, dì à, nghe dì nói kìa. Cho dù bác sĩ Đường có không thích tôi thì cũng sẽ không thích người đã từng sinh con như dì đâu."

Sắc mặt tiểu quả phụ tái đi, cãi chày cãi cối nói: "Từng sinh con thì sao chứ, cô gái không hiểu chuyện như cô mới là vấn đề kìa. Hiện giờ ngay cả đàn ông già trẻ đều thích kiểu như tôi kìa, có thể sinh dưỡng, không giống những người như các cô sau này chẳng biết có sinh con được không."

"Nè, cô nói vậy mà nghe được à? Con cô sinh cũng có phải của bác sĩ Đường đâu, có gì mà tự hào chứ. Hơn nữa mọi người đều nói chính cô đã hại chết chồng cô, đang yên đang lành lại đòi ăn cá, để chồng cô mang vết thương cũ chưa lành đi theo đội săn Zombie đến bờ biển tìm cá cho cô ăn, mẹ tôi nói, sau này có gả cho ai cũng không thể trở thành người vợ phá gia như cô, nếu không nhất định sẽ chẳng sống lâu được đâu!"

Lâm Vãn còn chưa kịp nói gì thì một cô gái bên cạnh đã không nhịn được, trực tiếp đứng lên cãi nhau với cô ta.

Câu mà tiểu quả phụ vừa mới nói kia đã lập tức đắc tội mấy cô gái chưa kết hôn khác, chỉ sinh con thôi mà làm như mình thành mẹ thiên hạ không bằng, hơn nữa con cô ta sinh cũng có phải Hậu Nghệ* đâu, cũng không phải trầm hương*, làm như trâu bò lắm vậy.

*Hậu Nghệ: là một nhân vật truyền thuyết cổ đại TQ được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắng liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga. (Theo Wiki)

*Trầm hương: phần gỗ mục thơm được hình thành từ cây dó bầu. Khi phần gỗ bị thương kết hợp với nấm và vi khuẩn sẽ thanh trầm - một loại gỗ có tinh dầu đặc biệt. Trầm hương có rất nhiều loại nhưng đắt đỏ nhất là Kỳ Nam, khoảng 6000$/kg. (Theo thienmochuong.com)

"Cô nói ai là người vợ phá gia hả?"

"Nhà ai phá gia trong lòng người đó rõ ràng!"

"Con nhóc này, miệng độc như vậy, khó trách không lấy được chồng!"

"A, nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của cô mà xem, mỗi ngày hở ngực lộ lưng trước mặt bác sĩ Đường, hở chút là móc ** ra nhét vào trong miệng con mình, thứ kia của cô có sữa à? Lúc trước vì muốn nhanh gầy không phải cô đã sớm cho con dứt sữa hay sao, bây giờ đứa bé hút không ra sữa mà còn ra máu, cô lại làm mình làm mẩy muốn cho bác sĩ Đường nhìn, biết xấu hổ ghê cơ, tôi còn thấy ngượng giùm cô luôn đấy!"

Miệng lưỡi của cô gái kia quả nhiên ác độc, nói ra hết không hề cố kỵ.

"Cho mày nói này. Con nhỏ chết tiệt!" Tiểu quả phụ kia lập tức đứng dậy, trực tiếp cho cô gái kia một bạt tay.

Cô gái cũng không cam chịu yếu thế, nhanh tay kéo lấy tóc quả phụ tới trước mặt, cào lên gương mặt đầy son phấn của cô ta, vết máu lập tức xuất hiện.

"A, đồ tiện nhân!"

"Thứ đồ lẳng lơ!"

Hai bên đánh nhau túi bụi, toàn bộ quá trình Lâm Vãn đều ngu ngơ, chẳng qua cô chỉ mới mở đầu câu chuyện mà thôi, còn chưa kịp thêm chút lửa thì hai bên đã quất nhau rồi.

"Lật Xe, Lật Xe, mau xem đánh lộn kìa, xem cho kỹ vào, lâu rồi không được xem náo nhiệt như vậy, thật đặc sắc!" Lâm Vãn vỗ tay bốp bốp bốp.

Lật Xe vẫn giữ trạng thái lạnh nhạt: "Con gái đánh nhau chỉ có một kiểu thôi ấy mà, nắm tóc rồi tát một phát, chả có gì mới mẻ."

"Thế nhưng đây là lần đầu ta thấy một tràng diện lớn như vậy, mi mau nhìn cô gái bên cạnh cũng gia nhập rồi kìa, cmn, đánh hay lắm, cô gái kia trước đó nhất định có luyện tập."

Lật Xe: "..." Ký chủ hiện tại chính là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, căn bản chính là nữ phụ ác độc tiêu chuẩn, thật là vô cùng thê thảm, nó không muốn xem nữa.

"Có hạt dưa không? Ta muốn cắn, quần chúng ăn dưa chỉ cần yên tĩnh như gà cắn hạt dưa là được rồi."

"Không có, có tiểu thuyết mạng, xem không?"

"Xem!" Lâm Vãn không chút do dự, dù trước đó cô đã từng cực kỳ khinh bỉ hành vi xem tiểu thuyết não tàn của hệ thống.

***

Lúc Đường Nghị vác hòm thuốc trở về thì thấy Lâm Vãn đang ngồi khóc ở cửa chính căn cứ, nước mắt nước mũi tèm lem, trên mặt còn có mấy vết cào màu đỏ, tóc cũng rối bời.

Bên cạnh có mấy người vẫn luôn khuyên nhủ cô: "Tiểu Lâm à, con đừng khóc, theo thím quay về thay quần áo rửa mặt đi đã, bác sĩ Đường thấy con như vậy sẽ đau lòng lắm."

"Con không về đâu, con đau quá, con rất khó chịu, con đã trêu ai ghẹo ai mà bị đánh chứ. Đường Đường, sao anh vẫn chưa trở lại nữa?"

Lâm Vãn khóc hu hu, nhìn cực kì đáng thương.

Mấy người phụ nữ đứng một bên đều bó tay hết cách, các bà các cô vốn muốn cứ vậy kéo Lâm Vãn đi, sửa sang sạch sẽ, chờ bác sĩ Đường trở về thì Lâm Vãn có cáo trạng cũng không có bằng chứng, nhìn cũng không đến nỗi quá đáng thương.

Nhưng chỉ cần các bà các cô khẽ động đến Lâm Vãn thì cô sẽ tìm chết dính sống, chỉ vào bức tường bên cạnh nói muốn đụng đầu chết, ai dám động đến cô cô sẽ đập đầu chết cho xem, để bác sĩ Đường trở về trực tiếp nhặt xác.

Bởi vì Lâm Vãn hiếm khi bày ra dáng vẻ đàn bà chua ngoa nên quả thật không ai dám động đến cô.

"Bác sĩ Đường về rồi."

"Bác sĩ Đường, xin lỗi, trước đó có mấy cô gái cãi nhau rồi đánh nhau, Lâm Vãn cũng liên luỵ trong đó, xin lỗi, thật xin lỗi!"

Lập tức có người tiến lên xin lỗi anh, gần cửa thành có không ít người vây quanh, thậm chí ngay cả đại nhân vật trong căn cứ cũng đến.

Dù sao với bản lĩnh đầy mình của Đường Nghị, dù có đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt.

Dị năng giả không phải vô địch, bị Zombie cắn một cái cũng sẽ chẳng cứu nổi, không ít dị năng giả tinh anh vì quá mức không may gặp phải sóng Zombie thì có lợi hại hơn nữa cũng phải chào thua, rất nhiều dị năng giả ưu tú sau khi bị Zombie cắn đều lựa chọn tự sát.

Chuyện này đối với căn cứ mà nói đơn giản chính là tổn thất khổng lồ.

Hiện tại Đường Nghị xuất hiện, anh có thể cứu vớt tất cả con người bị cắn, không chỉ là dị năng giả, người bình thường cũng có thể.

Chỉ cần kịp thời uống thuốc anh cho thì sẽ có thể ngăn chặn thi độc một thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này chỉ cần đến gặp Đường Nghị là được, anh nhất định có thể diệu thủ hồi xuân cứu chữa cho họ.

"Tôi đã phê bình mấy người kia rồi, cũng đã trừng phạt, làm công miễn phí cho căn cứ ba tháng, thù lao đều sẽ thuộc về Lâm Vãn, toàn căn cứ sẽ phát thông báo phê bình. Hai người về trước sửa sang lại một chút đi, đêm nay tôi sẽ mời hai người đi ăn để mấy cô gái xin lỗi, còn có yêu cầu gì nữa thì cứ việc nói."

Làm công ba tháng miễn phí, hình phạt này quả thật rất khắc nghiệt đối với mấy cô gái kia.

Bình thường khẩu phần lương thực của mỗi nhà đã hơi túng thiếu rồi, nếu còn bị ít đi tiền công của một người thì chẳng khác nào thật rét vì tuyết còn lạnh vì sương.

Về phần tiểu quả phụ chỉ còn lại một mình thì càng thêm đáng thương.

Chẳng qua những sự trừng phạt này đều là thứ yếu, tất cả mọi người không muốn đắc tội Bác sĩ Đường chỉ vì chuyện này, thậm chí còn có người cảm thấy hình phạt vẫn còn nhẹ, không chừng Lâm Vãn vẫn chưa hài lòng.

Từ khi Đường Nghị quay về, Lâm Vãn vẫn ngồi ở đó khóc hức hức, cũng không hề gào khóc như đàn bà chua ngoa hay muốn trình diễn tiết mục tự sát nữa.

"Chờ một chút, để tôi nói chuyện với cô ấy trước đã. Mọi người giải tán hết đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói, chuyện đi ăn cũng nói sau đi, cô ấy mệt rồi." Đường Nghị nghe mọi người mồm năm miệng mười nói một trận thì phất phất tay, có vẻ là muốn xua mọi người đi.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Những người này do dự một chút, nhưng thấy bác sĩ Đường cũng không nổi trận lôi đình, dù còn hơi do dự nhưng vẫn tản ra.

Mãi cho đến khi bên cạnh không còn ai khác, Đường Nghị mới đi tới, ngồi xổm trước mặt Lâm Vãn, đưa tay cẩn thận từng li từng tí nâng mặt cô lên xem.

"Đau ở đâu?"

Lâm Vãn không để ý tới anh, cứ yên lặng chảy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng.

"Lâm Vãn, nói chuyện, đau ở đâu?" Anh lại hỏi thêm lần nữa, trong giọng nói chứa vài phần lo lắng không dễ dàng phát hiện ra.

Anh đang lo lắng, anh sợ Lâm Vãn thật sự bị thương ở đâu đó.

"Chỗ nào cũng đau, anh không mang em theo, để em bị người ta bắt nạt. Anh biết mấy người kia có ý đồ bất chính với anh, đều muốn ngủ anh, vậy mà anh còn giao em cho bọn họ, lẽ ra em nên chạy trốn mới đúng!"

Lâm Vãn khóc đến nấc cục, thật sự rất ấm ức.

Hệ thống bẹp miệng: "Cô được nha. Chẳng phải chỉ không đánh lại một đứa con gái còn nhỏ hơn cô thôi à, tự mình thẹn muốn chui xuống đất, còn cưỡng ép tự thêm kịch bản cho mình làm gì."

Lâm Vãn dành thời gian trả lời nó: "Ta đang bận khóc, đừng làm ta thêm phiền, lời thoại loạn hết bây giờ."

"Em dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân em." Từng chữ Đường Nghị nói ra đặc biệt chăm chú, hoàn toàn không thể nghi ngờ.

Lâm Vãn bị anh dọa sợ run cả người, người anh em à, mi nói chả có ý nghĩa gì cả, người ta nói làm là làm ngay, còn mi đã làm cái chi đâu. Khó trách trong ba thế giới đến bây giờ chỉ có một mình mi chưa phá thân, ở thế giới trước, Lạnh Nhạt và Cố Chấp người ta là pháo kép, còn thế giới này của mi có ba cái nhưng đều là pháo lép.:-D

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, Đường Nghị sờ lên đầu cô,  lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.

"Thời tiết khô như vậy, nếu em cứ khóc thế này thì lúc về thể nào cũng bị khô da cho xem. Đừng khóc nữa, về rồi nói tôi nghe sao lại ấm ức có được không? Tôi làm chủ cho em." Lúc Đường Nghị dịu dàng thật đúng là không thể xem thường, cảm giác như mọi cô gái khắp thiên hạ đều phải thần hồn điên đảo vì anh.

"Thật ra bây giờ em cũng không đau nữa, bị đánh thì bị đánh đi. Nhưng em thấy rất khó chịu, em quan trọng với anh như vậy, anh cũng không nỡ đụng đến một đầu ngón tay em nữa là, nhưng mấy cô gái kia lại dám đánh em, em đau quá đi à, Đường Nghị!" Cô trực tiếp nhào vào lòng Đường Nghị bắt đầu khóc.

Đường Nghị bị cô nhào vào đầy cõi lòng, lúc này lại đến lượt thân thể của anh không kiềm được run lên. Bé con của anh, thực sự quá đáng yêu.

"Đinh —— Giá trị xảo trá tăng mười điểm, chúc mừng ký chủ lần nữa mở điểm, không ngừng cố gắng nhé!"

Lúc Lâm Vãn nghe được âm thanh này, cả người đều muốn kích động đến phát khóc! Cuối cùng, lão xử nam keo kiệt đáng ghét đời này khẳng định sẽ đoạn tử tuyệt tôn Đường Nghị này, rốt cuộc cũng chịu cho cô thêm tí điểm!!!

Nhún nhảy xoay tròn, ta từ từ nhắm hai mắt ~

Tác giả có lời muốn nói: Bác sĩ Đường là Xảo Trá, con đường phía trước của Lâm Vãn thiệt long đong ~ chúng ta thắp nến cho cô ấy nào:D
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện