Editor: Dương Gia Uy Vũ
__________
Giọng nói của người tới có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm.
Hắn ở rất gần, lúc nói chuyện, hô hấp hơi nóng phả vào tai của cô, khiến Lâm Vãn không khỏi run rẩy.
"Tỷ tỷ, tỷ lạnh à? Canh thâm lộ trọng, tỷ nên mặc nhiều một chút mới phải."
Người kia đưa tay bao lấy ngón tay Lâm Vãn, từng chút một bao trọn bàn tay cô lại.
Tay của hắn đã hoàn toàn trở thành bàn tay dày rộng ấm áp của nam nhân, trên đầu ngón tay mang theo vết chai, lúc nắm chặt lấy cô, bởi vì ma sát mà có hơi run rẩy.
"Tỷ tỷ, tỷ không quay đầu lại nhìn ta sao?"
Hắn một tiếng lại một tiếng gọi cô, Lâm Vãn lại giống như bị định trụ, có ra sao cũng không dám động đậy.
Hệ thống: "Cô sao vậy? Bị dọa đến bệnh tim đột phát à? Hay là lại muốn làm chuyện gì lớn, lừa gạt Bạo Ngược?"
Lâm Vãn run rẩy: "Không, ta đã chết rồi."
Hệ thống: "..."
"A Trí."
Rốt cuộc cô cũng có thể miễn cưỡng gọi tên của hắn.
Lâm Trí ở sau lưng cười khẽ hai tiếng, tựa như bởi vì cô gọi mà tâm trạng trở nên rất tốt.
Cả người hắn đều hướng lên phía trước, dùng sức ôm lấy Lâm Vãn.
Thân thể gầy yếu non nớt năm tám tuổi kia, bây giờ đã trưởng thành.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rộng lớn thuộc về nam nhân, cùng với khí tức cực nóng.
"Tỷ tỷ, rốt cuộc cũng có thể nghe được tỷ gọi tên ta lần lữa. Lúc trước rơi xuống vách núi, nhìn thấy những con quạ đen đang chờ ta chết đi sẽ lao đến ăn thịt, ta đã nghĩ, tỷ tỷ chăm sóc ta nhiều năm như vậy, ta chưa từng báo đáp cho tỷ ấy, đời này cuối cùng vẫn đành phụ lòng."
Hắn khẽ thở dài một hơi, tràn đầy rầu rĩ.
Lâm Vãn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đệ đệ thân yêu à, đệ đừng nói mấy lời này nữa, thật chịu không nổi mà.
"Không ngờ rằng ta vẫn sống. Lúc ta bị lột da, muốn làm tỷ tỷ khóc; lúc ta bị rút gân, muốn làm tỷ tỷ cười; lúc ta bị róc xương, muốn làm tỷ tỷ vừa khóc vừa cười..."
Mỗi khi Lâm Trí nói thêm một câu, Lâm Vãn càng thêm run rẩy.
Đôi khi hệ thống sẽ báo cho cô biết Lâm Trí đã trải qua như thế nào, nhưng tất cả đều nói ra kết quả, chưa hề nhắc đến việc hắn vì sinh tồn, lại trải qua thảm như vậy.
Hệ thống sớm đã có dự liệu nói: "Nếu ta nói cho cô, chỉ sợ cô đã sớm tự sát. Cô cho rằng Bạo Ngược là dưỡng thành như thế nào? Đương nhiên là lấy bạo chế bạo."
Lâm Vãn đã hiểu rõ chân tướng, nước mắt rơi xuống.
Cô đúng là trẻ người non dạ, mới tin tưởng hệ thống.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Tỷ tỷ của ta đúng là thích khóc thật, năm đó lúc đẩy ta xuống sườn núi, cũng khóc đến không ra hình dáng, giống như ta đang khi dễ tỷ vậy."
Giọng nói của hắn càng ép càng thấp, mấy chữ cuối cùng hầu như chỉ nỉ non giữa răng môi, nhỏ bé đến không thể nghe rõ.
Nhưng lực đạo hắn ôm lấy mình lại càng lúc càng lớn, Lâm Vãn chỉ cảm thấy xương cốt của mình sắp bị sinh sinh ép gãy.
Không thể không nói Lâm Trí thật sự đã lớn thành một nam nhân, chẳng qua là động tác ôm kiểu này, suýt chút nữa Lâm Vãn đã bị hắn ép ra máu.
Cổ họng của cô phát ngọt, mắt nổi đom đóm, há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ nức nở, một chữ cũng không nói nên lời.
Trước khi cô sắp ngất đi, rốt cuộc Lâm Trí cũng phát lòng từ bi buông tha cho cô.
Một tay hắn ôm eo Lâm Vãn, một cái tay khác nâng cằm cô, để cô đối mặt với mình.
Bảy năm không gặp, thay đổi của Lâm Trí là to lớn không thể nghi ngờ.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, hệt như thời điểm cô bị đâm chết trước đó, một dáng vẻ bạc tình.
"Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ."
Hắn thở dài một tiếng, ngón tay chẫm rãi vuốt ve mặt Lâm Vãn.
Ánh nến trong Phật đường còn lẻ tẻ mấy điểm, khiến ánh mắt hắn trở nên rõ ràng.
Lâm Vãn cảm thấy mình tựa như ánh nến yếu ớt kia, Lâm Trí nhẹ nhàng thổi, mình sẽ lập tức ợ ra rắm.
"A Trí, tỷ tỷ cũng nhớ đệ. Đệ có khỏe hay không?"
Lâm Vãn vừa thốt ra câu này, lập tức muốn quất chết cái miệng của mình.
Hệ thống còn tiến lên tham gia náo nhiệt: "A, cô bị ngu à? Người ta vừa mới nói là bị rút gân lột da kìa."
"Không khỏe." Lâm Trí trả lời dứt khoát, hắn nắm ngón tay Lâm Vãn, cắn một cái lên đó.
Đôi tay này của Lâm Vãn được bảo dưỡng vô cùng tốt, ngoại trừ cầm kim khâu ra, hầu như không phải làm việc gì.
Ngón tay kia trắng như đầu hành, mềm mại mịn màng, bị hắn khẽ cắn mạnh như vậy, lập tức rách một lỗ.
Lâm Vãn rõ ràng cảm thấy đau, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám.
Nhìn động tác Lâm Trí từng chút một liếm láp vết thương của cô, nội tâm của cô như muốn sụp đổ.
"Hệ thống, hắn muốn làm gì vậy?"
Hệ thống: "Đại khái là cảm thấy nấu canh quá phiền phức, cứ như vậy ăn cô luôn?"
"Tỷ tỷ hỏi lại."
Lâm Vãn cứu ngón tay của mình về: "Đệ từ đâu tới đây?"
"Bên dưới vách núi."
Lâm Trí cúi người lần nữa, lần này hắn cắn hai gò má Lâm Vãn.
Cũng may hắn có chừng mực, không dùng lực để cô gặp lại máu.
Nhưng hình như hắn thích trò chơi này, mỗi lần đều thúc giục Lâm Vãn đặt câu hỏi, mà hắn mỗi lần đáp một vấn đề, liền cắn một cái.
Mỗi lần cắn xuống đều không lặp chỗ.
Thẳng đến sau đó, Lâm Vãn cảm thấy đệ đệ này đã biến thành một con chó, bôi đầy nước bọt lên mặt mũi cô.
"Đệ muốn làm gì?"
Lúc Lâm Vãn hỏi một vấn đề cuối cùng, Lâm Trí bỗng nhiên ngừng tất cả động tác.
"Tỷ tỷ nuôi ta tám năm."
Hắn thẳng người lên, lấy khăn gấm từ trong tay áo Lâm Vãn ra, tỉ mỉ thay cô lau mặt sạch sẽ.
"Lúc này đổi thành ta nuôi tỷ tỷ." Lâm Trí cười với cô một tiếng, ôm lấy cô bay ra khỏi phật đường.
Lâm Vãn lúc này vẫn còn mơ hồ, cũng không biết hắn nuôi là có ý gì, chỉ là Bạo Ngược cô đã nghiên cứu thảo luận với hệ thống vậy mà không giết cô.
Hệ thống: "Không giết cô là chuyện tốt nha, ta muốn thoát khỏi cái tên lật xe này đành dựa hết vào cô đó, số 888."
Lâm Vãn ăn mặc phong phanh, hiện giờ ban đêm lại lạnh, ngay cả cái áo choàng cô cũng không mang, chỉ có thể càng không ngừng chui vào ngực Lâm Trí.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Trí không hổ là người tập võ, trên người ấm áp giống như tự mang lò sưởi vậy.
"Tỷ tỷ thật ngoan, ta dẫn tỷ đi ngắm hoa đăng."
"Đệ có mang theo chủy thủ không?"
Lâm Vãn nghe được ba chữ "Ngắm hoa đăng", lập tức không khống chế được sự sợ hãi của mình.
Cảnh tượng bị hắn đâm chết lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, làm sao cô có thể dễ dàng quên được.
Lâm Trí cúi đầu, hơi híp mắt lại nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Có mang theo, chỉ cần tỷ tỷ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không dùng đến chủy thủ."
Lâm Vãn bị nụ cười của hắn làm cho run rẩy cả người, tên đệ đệ này lớn lên thật sự trở thành dáng vẻ khó lường mà.
Dường như chỉ cần cô không nghe lời, bất kỳ lúc nào cũng có thể móc chủy thủ ra, khoét một lỗ hổng trong tim của cô.
Vào Tết nguyên tiêu, đầu đường cuối ngõ quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt, biển người đông đúc, các cửa hàng đều bày đầy hoa đăng, vô số âm thanh gào to.
Lâm Vãn bị hắn ôm trong ngực, thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên nóc nhà của một cửa hàng nào đó.
Một bàn tay của cô bị tóm lấy, hai người vẫn luôn duy trì trạng thái mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cô không hiểu rõ được đến tột cùng là Lâm Trí đang suy nghĩ cái gì, từ lúc hắn xuất hiện, đại đa số đều là đang cười hù dọa cô.
Nhưng giờ phút này hắn lại đưa cô đi ngắm hoa đăng, trong lòng vốn dĩ có cảm giác lo lắng bất an, vậy mà đã chậm rãi biến mất.
"Tỷ tỷ, tỷ thích cái đèn lồng nào?" Lâm Trí chỉ vào một loạt đèn lồng cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi một câu.
Cửa hàng đối diện kia rất lớn, cũng cực kỳ náo nhiệt, các loại đèn lồng xinh đẹp tinh xảo được bày ra, có vài vòng người đang vây quanh.
"Uyên ương nghịch nước?" Lâm Vãn nghiêng đầu một chút.
Trên mặt Lâm Trí hiện lên vài phần mừng rỡ, rốt cuộc lại hôn "Bẹp" một cái lên khóe môi của cô.
"A Trí rất thích tỷ tỷ." Hắn ôm Lâm Vãn đi về phía đám người, trực tiếp thả bạc vụn xuống, lấy đèn lồng kia đi.
Chờ Lâm Vãn kịp phản ứng lại, lồng đèn được chế tác tinh xảo đã ở trong tay cô, một đôi uyên ương dựa đầu vào nhau, cổ kề sát cổ, màu sắc hồng hồng hỏa hỏa lộ ra vài phần mập mờ.
Hệ thống bắt đầu vỗ tay bốp bốp: "Tỷ tỷ lợi hại của ta, cô vì mạng sống mà ngay cả tiết tháo cũng không cần, nói với đệ đệ mình thích uyên ương nghịch nước, có xấu hổ không hả?"
Lâm Vãn ha ha cười lạnh: "Đa tạ con của ta. Đừng nói uyên ương nghịch nước, vì mạng sống cho dù có muốn ta gọi hắn là ba ba, ta cũng sẽ không chần chờ."
"Tỷ tỷ, ngắm hoa đăng vui không?"
Từ đầu đến cuối Lâm Trí đều ghé sát bên tai cô nói chuyện, khí tức khi đóng mở miệng phất qua tai cô, khiến Lâm Vãn run chân một trận.
Cô làm búp bê vải cả đêm, mặc cho Lâm Trí loay hoay, khéo léo nhẹ gật đầu.
"A Trí đã chuẩn bị một thứ càng đẹp mắt hơn cho tỷ tỷ đấy."
Hắn mang theo cô như một trận gió bay về phía Lâm Hầu phủ, càng đến gần tòa phủ đệ kia, tim Lâm Vãn đập càng nhanh.
Vẫn chưa đến gần thì đã nhìn thấy ánh lửa ngút trời, tiếng khóc rống chói tai của trẻ con truyền đến.
Lâm Trí ôm cô xa xa dừng trên đầu tường bên cạnh phủ đệ, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hầu phủ bị lửa lớn đầy trời cắn nuốt.
Khuôn mặt của hắn cực lạnh, hơi nóng cuồn cuộn đều không thể che đậy được trái tim nguội lạnh của hắn.
"Tỷ tỷ, từ rất lâu trước kia ta đã muốn làm như vậy rồi, trong phủ kia trừ tỷ ra, những người khác đều là người chết. Chỉ có tỷ thật lòng tốt với ta, thế nhưng tại sao tỷ lại muốn đẩy ta xuống vách núi chứ? Tỷ không đẩy ta cũng sẽ tự mình nhảy mà..."
Hắn thấp giọng nỉ non, dùng sức ôm chặt cô, tựa như đứa bé đang muốn vùi vào lồng ngực của cô vậy.
Lâm Vãn cứ như vậy run rẩy nhìn về phía Lâm Hầu phủ đang dần dần bị cháy thành tro, trong Hầu phủ một mảnh rối loạn, khắp nơi đều đang xách thùng hắt nước.
Nhưng viện tử của ba người Lâm Hầu gia lại yên tĩnh, giống như người ở bên trong đều đã chết.
"Tỷ tỷ, tỷ thích đèn lồng da người không?"
Lâm Trí thấy cô nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên cười hì hì chọc chọc hai má của cô.
Lâm Vãn lắc đầu, đèn lồng da của ai, đệ đệ, đệ đừng làm ta sợ, tỷ tỷ nhát gan lắm.
"Haizz, không thích sao. Ta còn tính lấy một đệ đệ khác của tỷ làm thành đèn lồng da người đây. Dù sao thì bảy năm ta rời đi, nó vẫn luôn gọi tỷ là tỷ tỷ mà. Hắn cướp đi vị trí của ta, cướp đi tỷ tỷ yêu thương ta..."
Lâm Vãn dùng một tay bịt miệng của hắn, lập tức chứng minh lòng trung thành với hắn.
"Không, A Trí, tỷ tỷ yêu đệ nhất. Tỷ tỷ chỉ có duy nhất một đệ đệ là đệ..."
Khóe môi của cô giương lên, trên mặt kéo ra một nụ cười, chỉ có điều cười còn khó coi hơn khóc.
Lâm Trí không nói lời nào, kinh ngạc nhìn cô nửa ngày, dường như đang tự hỏi cô đến tột cùng là thật lòng hay giả dối.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Tỷ tỷ thật tốt."
Hắn cúi người xuống, không do dự hôn lên môi của cô.
Lâm Vãn chung quy vẫn bị kinh hãi, môi của cô rất lạnh, trái lại bờ môi của Lâm Trí lại rất nóng, lúc đột nhiên chạm đến nhau, cô không khỏi sợ run cả người, giống như đang đắm chìm trong cơn ác mộng không bờ bến.
Lâm Trí đưa tay che kín hai mắt đang mở to của cô, chậm rãi làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Đầu lưỡi của hắn tiến vào trong miệng của cô, mang theo một viên thuốc hình bầu dục, cái lưỡi dùng sức chống đỡ một chút.
Viên thuốc kia liền bị Lâm Vãn nuốt vào.
Lâm Vãn ngây ra như phỗng: "Hệ thống, rốt cuộc đệ đệ ta cũng đổ rồi, hắn cưỡng hôn ta kìa, mi có thấy không?"
Hệ thống hừ lạnh nói: "Không phải cô nói muốn cô gọi hắn là ba ba cũng được à? Theo ta thấy, hắn thích cô gọi trên giường."
Lâm Vãn: "..."
Cô và hệ thống sớm muộn gì cũng sẽ rạn nứt, giữa hai lão tài xế chỉ có thể sống một người.
__________
Giọng nói của người tới có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm.
Hắn ở rất gần, lúc nói chuyện, hô hấp hơi nóng phả vào tai của cô, khiến Lâm Vãn không khỏi run rẩy.
"Tỷ tỷ, tỷ lạnh à? Canh thâm lộ trọng, tỷ nên mặc nhiều một chút mới phải."
Người kia đưa tay bao lấy ngón tay Lâm Vãn, từng chút một bao trọn bàn tay cô lại.
Tay của hắn đã hoàn toàn trở thành bàn tay dày rộng ấm áp của nam nhân, trên đầu ngón tay mang theo vết chai, lúc nắm chặt lấy cô, bởi vì ma sát mà có hơi run rẩy.
"Tỷ tỷ, tỷ không quay đầu lại nhìn ta sao?"
Hắn một tiếng lại một tiếng gọi cô, Lâm Vãn lại giống như bị định trụ, có ra sao cũng không dám động đậy.
Hệ thống: "Cô sao vậy? Bị dọa đến bệnh tim đột phát à? Hay là lại muốn làm chuyện gì lớn, lừa gạt Bạo Ngược?"
Lâm Vãn run rẩy: "Không, ta đã chết rồi."
Hệ thống: "..."
"A Trí."
Rốt cuộc cô cũng có thể miễn cưỡng gọi tên của hắn.
Lâm Trí ở sau lưng cười khẽ hai tiếng, tựa như bởi vì cô gọi mà tâm trạng trở nên rất tốt.
Cả người hắn đều hướng lên phía trước, dùng sức ôm lấy Lâm Vãn.
Thân thể gầy yếu non nớt năm tám tuổi kia, bây giờ đã trưởng thành.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rộng lớn thuộc về nam nhân, cùng với khí tức cực nóng.
"Tỷ tỷ, rốt cuộc cũng có thể nghe được tỷ gọi tên ta lần lữa. Lúc trước rơi xuống vách núi, nhìn thấy những con quạ đen đang chờ ta chết đi sẽ lao đến ăn thịt, ta đã nghĩ, tỷ tỷ chăm sóc ta nhiều năm như vậy, ta chưa từng báo đáp cho tỷ ấy, đời này cuối cùng vẫn đành phụ lòng."
Hắn khẽ thở dài một hơi, tràn đầy rầu rĩ.
Lâm Vãn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đệ đệ thân yêu à, đệ đừng nói mấy lời này nữa, thật chịu không nổi mà.
"Không ngờ rằng ta vẫn sống. Lúc ta bị lột da, muốn làm tỷ tỷ khóc; lúc ta bị rút gân, muốn làm tỷ tỷ cười; lúc ta bị róc xương, muốn làm tỷ tỷ vừa khóc vừa cười..."
Mỗi khi Lâm Trí nói thêm một câu, Lâm Vãn càng thêm run rẩy.
Đôi khi hệ thống sẽ báo cho cô biết Lâm Trí đã trải qua như thế nào, nhưng tất cả đều nói ra kết quả, chưa hề nhắc đến việc hắn vì sinh tồn, lại trải qua thảm như vậy.
Hệ thống sớm đã có dự liệu nói: "Nếu ta nói cho cô, chỉ sợ cô đã sớm tự sát. Cô cho rằng Bạo Ngược là dưỡng thành như thế nào? Đương nhiên là lấy bạo chế bạo."
Lâm Vãn đã hiểu rõ chân tướng, nước mắt rơi xuống.
Cô đúng là trẻ người non dạ, mới tin tưởng hệ thống.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Tỷ tỷ của ta đúng là thích khóc thật, năm đó lúc đẩy ta xuống sườn núi, cũng khóc đến không ra hình dáng, giống như ta đang khi dễ tỷ vậy."
Giọng nói của hắn càng ép càng thấp, mấy chữ cuối cùng hầu như chỉ nỉ non giữa răng môi, nhỏ bé đến không thể nghe rõ.
Nhưng lực đạo hắn ôm lấy mình lại càng lúc càng lớn, Lâm Vãn chỉ cảm thấy xương cốt của mình sắp bị sinh sinh ép gãy.
Không thể không nói Lâm Trí thật sự đã lớn thành một nam nhân, chẳng qua là động tác ôm kiểu này, suýt chút nữa Lâm Vãn đã bị hắn ép ra máu.
Cổ họng của cô phát ngọt, mắt nổi đom đóm, há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ nức nở, một chữ cũng không nói nên lời.
Trước khi cô sắp ngất đi, rốt cuộc Lâm Trí cũng phát lòng từ bi buông tha cho cô.
Một tay hắn ôm eo Lâm Vãn, một cái tay khác nâng cằm cô, để cô đối mặt với mình.
Bảy năm không gặp, thay đổi của Lâm Trí là to lớn không thể nghi ngờ.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, hệt như thời điểm cô bị đâm chết trước đó, một dáng vẻ bạc tình.
"Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ."
Hắn thở dài một tiếng, ngón tay chẫm rãi vuốt ve mặt Lâm Vãn.
Ánh nến trong Phật đường còn lẻ tẻ mấy điểm, khiến ánh mắt hắn trở nên rõ ràng.
Lâm Vãn cảm thấy mình tựa như ánh nến yếu ớt kia, Lâm Trí nhẹ nhàng thổi, mình sẽ lập tức ợ ra rắm.
"A Trí, tỷ tỷ cũng nhớ đệ. Đệ có khỏe hay không?"
Lâm Vãn vừa thốt ra câu này, lập tức muốn quất chết cái miệng của mình.
Hệ thống còn tiến lên tham gia náo nhiệt: "A, cô bị ngu à? Người ta vừa mới nói là bị rút gân lột da kìa."
"Không khỏe." Lâm Trí trả lời dứt khoát, hắn nắm ngón tay Lâm Vãn, cắn một cái lên đó.
Đôi tay này của Lâm Vãn được bảo dưỡng vô cùng tốt, ngoại trừ cầm kim khâu ra, hầu như không phải làm việc gì.
Ngón tay kia trắng như đầu hành, mềm mại mịn màng, bị hắn khẽ cắn mạnh như vậy, lập tức rách một lỗ.
Lâm Vãn rõ ràng cảm thấy đau, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám.
Nhìn động tác Lâm Trí từng chút một liếm láp vết thương của cô, nội tâm của cô như muốn sụp đổ.
"Hệ thống, hắn muốn làm gì vậy?"
Hệ thống: "Đại khái là cảm thấy nấu canh quá phiền phức, cứ như vậy ăn cô luôn?"
"Tỷ tỷ hỏi lại."
Lâm Vãn cứu ngón tay của mình về: "Đệ từ đâu tới đây?"
"Bên dưới vách núi."
Lâm Trí cúi người lần nữa, lần này hắn cắn hai gò má Lâm Vãn.
Cũng may hắn có chừng mực, không dùng lực để cô gặp lại máu.
Nhưng hình như hắn thích trò chơi này, mỗi lần đều thúc giục Lâm Vãn đặt câu hỏi, mà hắn mỗi lần đáp một vấn đề, liền cắn một cái.
Mỗi lần cắn xuống đều không lặp chỗ.
Thẳng đến sau đó, Lâm Vãn cảm thấy đệ đệ này đã biến thành một con chó, bôi đầy nước bọt lên mặt mũi cô.
"Đệ muốn làm gì?"
Lúc Lâm Vãn hỏi một vấn đề cuối cùng, Lâm Trí bỗng nhiên ngừng tất cả động tác.
"Tỷ tỷ nuôi ta tám năm."
Hắn thẳng người lên, lấy khăn gấm từ trong tay áo Lâm Vãn ra, tỉ mỉ thay cô lau mặt sạch sẽ.
"Lúc này đổi thành ta nuôi tỷ tỷ." Lâm Trí cười với cô một tiếng, ôm lấy cô bay ra khỏi phật đường.
Lâm Vãn lúc này vẫn còn mơ hồ, cũng không biết hắn nuôi là có ý gì, chỉ là Bạo Ngược cô đã nghiên cứu thảo luận với hệ thống vậy mà không giết cô.
Hệ thống: "Không giết cô là chuyện tốt nha, ta muốn thoát khỏi cái tên lật xe này đành dựa hết vào cô đó, số 888."
Lâm Vãn ăn mặc phong phanh, hiện giờ ban đêm lại lạnh, ngay cả cái áo choàng cô cũng không mang, chỉ có thể càng không ngừng chui vào ngực Lâm Trí.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Trí không hổ là người tập võ, trên người ấm áp giống như tự mang lò sưởi vậy.
"Tỷ tỷ thật ngoan, ta dẫn tỷ đi ngắm hoa đăng."
"Đệ có mang theo chủy thủ không?"
Lâm Vãn nghe được ba chữ "Ngắm hoa đăng", lập tức không khống chế được sự sợ hãi của mình.
Cảnh tượng bị hắn đâm chết lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, làm sao cô có thể dễ dàng quên được.
Lâm Trí cúi đầu, hơi híp mắt lại nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Có mang theo, chỉ cần tỷ tỷ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không dùng đến chủy thủ."
Lâm Vãn bị nụ cười của hắn làm cho run rẩy cả người, tên đệ đệ này lớn lên thật sự trở thành dáng vẻ khó lường mà.
Dường như chỉ cần cô không nghe lời, bất kỳ lúc nào cũng có thể móc chủy thủ ra, khoét một lỗ hổng trong tim của cô.
Vào Tết nguyên tiêu, đầu đường cuối ngõ quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt, biển người đông đúc, các cửa hàng đều bày đầy hoa đăng, vô số âm thanh gào to.
Lâm Vãn bị hắn ôm trong ngực, thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên nóc nhà của một cửa hàng nào đó.
Một bàn tay của cô bị tóm lấy, hai người vẫn luôn duy trì trạng thái mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cô không hiểu rõ được đến tột cùng là Lâm Trí đang suy nghĩ cái gì, từ lúc hắn xuất hiện, đại đa số đều là đang cười hù dọa cô.
Nhưng giờ phút này hắn lại đưa cô đi ngắm hoa đăng, trong lòng vốn dĩ có cảm giác lo lắng bất an, vậy mà đã chậm rãi biến mất.
"Tỷ tỷ, tỷ thích cái đèn lồng nào?" Lâm Trí chỉ vào một loạt đèn lồng cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi một câu.
Cửa hàng đối diện kia rất lớn, cũng cực kỳ náo nhiệt, các loại đèn lồng xinh đẹp tinh xảo được bày ra, có vài vòng người đang vây quanh.
"Uyên ương nghịch nước?" Lâm Vãn nghiêng đầu một chút.
Trên mặt Lâm Trí hiện lên vài phần mừng rỡ, rốt cuộc lại hôn "Bẹp" một cái lên khóe môi của cô.
"A Trí rất thích tỷ tỷ." Hắn ôm Lâm Vãn đi về phía đám người, trực tiếp thả bạc vụn xuống, lấy đèn lồng kia đi.
Chờ Lâm Vãn kịp phản ứng lại, lồng đèn được chế tác tinh xảo đã ở trong tay cô, một đôi uyên ương dựa đầu vào nhau, cổ kề sát cổ, màu sắc hồng hồng hỏa hỏa lộ ra vài phần mập mờ.
Hệ thống bắt đầu vỗ tay bốp bốp: "Tỷ tỷ lợi hại của ta, cô vì mạng sống mà ngay cả tiết tháo cũng không cần, nói với đệ đệ mình thích uyên ương nghịch nước, có xấu hổ không hả?"
Lâm Vãn ha ha cười lạnh: "Đa tạ con của ta. Đừng nói uyên ương nghịch nước, vì mạng sống cho dù có muốn ta gọi hắn là ba ba, ta cũng sẽ không chần chờ."
"Tỷ tỷ, ngắm hoa đăng vui không?"
Từ đầu đến cuối Lâm Trí đều ghé sát bên tai cô nói chuyện, khí tức khi đóng mở miệng phất qua tai cô, khiến Lâm Vãn run chân một trận.
Cô làm búp bê vải cả đêm, mặc cho Lâm Trí loay hoay, khéo léo nhẹ gật đầu.
"A Trí đã chuẩn bị một thứ càng đẹp mắt hơn cho tỷ tỷ đấy."
Hắn mang theo cô như một trận gió bay về phía Lâm Hầu phủ, càng đến gần tòa phủ đệ kia, tim Lâm Vãn đập càng nhanh.
Vẫn chưa đến gần thì đã nhìn thấy ánh lửa ngút trời, tiếng khóc rống chói tai của trẻ con truyền đến.
Lâm Trí ôm cô xa xa dừng trên đầu tường bên cạnh phủ đệ, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hầu phủ bị lửa lớn đầy trời cắn nuốt.
Khuôn mặt của hắn cực lạnh, hơi nóng cuồn cuộn đều không thể che đậy được trái tim nguội lạnh của hắn.
"Tỷ tỷ, từ rất lâu trước kia ta đã muốn làm như vậy rồi, trong phủ kia trừ tỷ ra, những người khác đều là người chết. Chỉ có tỷ thật lòng tốt với ta, thế nhưng tại sao tỷ lại muốn đẩy ta xuống vách núi chứ? Tỷ không đẩy ta cũng sẽ tự mình nhảy mà..."
Hắn thấp giọng nỉ non, dùng sức ôm chặt cô, tựa như đứa bé đang muốn vùi vào lồng ngực của cô vậy.
Lâm Vãn cứ như vậy run rẩy nhìn về phía Lâm Hầu phủ đang dần dần bị cháy thành tro, trong Hầu phủ một mảnh rối loạn, khắp nơi đều đang xách thùng hắt nước.
Nhưng viện tử của ba người Lâm Hầu gia lại yên tĩnh, giống như người ở bên trong đều đã chết.
"Tỷ tỷ, tỷ thích đèn lồng da người không?"
Lâm Trí thấy cô nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên cười hì hì chọc chọc hai má của cô.
Lâm Vãn lắc đầu, đèn lồng da của ai, đệ đệ, đệ đừng làm ta sợ, tỷ tỷ nhát gan lắm.
"Haizz, không thích sao. Ta còn tính lấy một đệ đệ khác của tỷ làm thành đèn lồng da người đây. Dù sao thì bảy năm ta rời đi, nó vẫn luôn gọi tỷ là tỷ tỷ mà. Hắn cướp đi vị trí của ta, cướp đi tỷ tỷ yêu thương ta..."
Lâm Vãn dùng một tay bịt miệng của hắn, lập tức chứng minh lòng trung thành với hắn.
"Không, A Trí, tỷ tỷ yêu đệ nhất. Tỷ tỷ chỉ có duy nhất một đệ đệ là đệ..."
Khóe môi của cô giương lên, trên mặt kéo ra một nụ cười, chỉ có điều cười còn khó coi hơn khóc.
Lâm Trí không nói lời nào, kinh ngạc nhìn cô nửa ngày, dường như đang tự hỏi cô đến tột cùng là thật lòng hay giả dối.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Tỷ tỷ thật tốt."
Hắn cúi người xuống, không do dự hôn lên môi của cô.
Lâm Vãn chung quy vẫn bị kinh hãi, môi của cô rất lạnh, trái lại bờ môi của Lâm Trí lại rất nóng, lúc đột nhiên chạm đến nhau, cô không khỏi sợ run cả người, giống như đang đắm chìm trong cơn ác mộng không bờ bến.
Lâm Trí đưa tay che kín hai mắt đang mở to của cô, chậm rãi làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Đầu lưỡi của hắn tiến vào trong miệng của cô, mang theo một viên thuốc hình bầu dục, cái lưỡi dùng sức chống đỡ một chút.
Viên thuốc kia liền bị Lâm Vãn nuốt vào.
Lâm Vãn ngây ra như phỗng: "Hệ thống, rốt cuộc đệ đệ ta cũng đổ rồi, hắn cưỡng hôn ta kìa, mi có thấy không?"
Hệ thống hừ lạnh nói: "Không phải cô nói muốn cô gọi hắn là ba ba cũng được à? Theo ta thấy, hắn thích cô gọi trên giường."
Lâm Vãn: "..."
Cô và hệ thống sớm muộn gì cũng sẽ rạn nứt, giữa hai lão tài xế chỉ có thể sống một người.
Danh sách chương