Editor: Dương Gia Uy Vũ
__________
Lâm Trí quyết tâm muốn thành thân với cô, trong trạch viện được bố trí ngay ngắn rõ ràng, khắp nơi đều dán đầy chữ hỉ màu đỏ.
Thậm chí là hỉ phục của cô cũng đã đưa tới, mỗi ngày có vô số người vây quanh bên người cô líu ríu, giúp cô làm đồ trang sức, đổi y phục, khiến cô đau hết cả đầu.
Mấy ngày nay hình như Lâm Trí không hề bận bịu, suốt ngày vây quanh cô.
Chuyện hầu hạ cô, nếu Lâm Trí có thể tự mình động thủ, kiên quyết sẽ không để qua tay người khác.
Đối mặt với loại trạng thái gấp gáp luôn nhìn chằm chằm này của hắn, sau đó Lâm Vãn cũng quen thuộc, còn đùa giỡn với hệ thống hai câu.
Lâm Vãn nói: "Hệ thống, chỗ mi có tiên đan linh dược gì có thể chuyển đổi giới tính không?"
Hệ thống đúng lý hợp tình nói: "Ta biết mấy tiểu nữ sinh như các cô đều muốn thử chơi gay một chút, có phải rốt cuộc cô cũng không thể kìm nén dục vọng trong nội tâm nữa hay không?"
Lâm Vãn trợn trắng mắt: "Tầm bậy, ta chỉ cảm thấy có thể cho đệ đệ ta một viên, để hắn đi nhà xí cùng ta. Hắn thông minh như vậy, nói không chừng thật sự có thể tìm được đai nguyệt sự càng tốt hơn thì sao."
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Ta cảm thấy không được đâu, nếu hắn biến thành nữ nhân, chắc chắn sẽ không muốn sờ dáng người cứng nhắc của cô, tự sờ sờ mình cũng cứng rắn."
Lâm Vãn nói: "Mi có thể cút."
Thuyền nhỏ hữu nghị của cô và hệ thống nói lật liền lật.
"Tỷ tỷ, tỷ đeo mũ phượng này nhìn thật đẹp. Lúc trước khi tỷ cập kê, ta không thể ở bên cạnh tỷ, thật muốn móc hết tròng mắt của những kẻ nhìn trộm tỷ ra."
Lâm Trí lôi kéo tay của cô, giơ gương đồng lên trước mặt.
Trong kính chiếu ra hai gương mặt gần sát nhau, Lâm Vãn đã sớm vô cùng quen thuộc với gương mặt mình, mượn lời của hệ thống mà nói, chính là loại nữ nhân nhìn thấy đã ghen ghét đến mức muốn tạt axit sunfuric kia.
Về phần Lâm Trí vẫn luôn cười hì hì bên cạnh, đã thoát khỏi sự ngây thơ, biến thành một nam nhân tuấn lãng khí khái hào hùng.
"Tỷ tỷ, cổ tay của tỷ phối với chiếc vòng tay này thật là xinh đẹp. Lúc trước khi con quỷ đã sớm chết kia sờ tay tỷ, ta liền muốn chặt móng vuốt của hắn xuống dùng lửa nướng cho gà ăn."
Lâm Trí kéo tay của cô, đặt bên môi hôn một chút.
Hắn rất thích làm những loại động tác nhỏ thân mật này, hơn nữa còn là mỗi giờ mỗi khắc, không kìm lòng được.
Hệ thống đã từng giúp cô thống kê qua, dưới tình huống Lâm Vãn không ngăn lại, Lâm Trí từng vào một ban ngày nọ, hôn cô hơn trăm lần.
"Tỷ tỷ, có phải tỷ không vui hay không?" Lâm Trí đưa tay sờ mặt của cô, để hai người duy trì tư thế đối mặt.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng, giống như Lâm Vãn đang khi dễ hắn vậy.
Lâm Vãn gần như trực tiếp biểu lộ ra sự ghét bỏ, tên đệ đệ này mới giống người mang thiết lập Bạch Liên Hoa đó được không?
Ngược lại cô muốn biểu hiện vui vẻ một chút, nhưng mà một là cô không thể nói chuyện, hai là không thể ra cửa, còn phải tùy thời chịu đựng uy hiếp lật xe.
Nói thật, cô cảm thấy con nhện đang nhả tơ trong góc tường kia sống còn vui vẻ hơn cô.
Hệ thống kịp thời dụ dỗ nói: "Tiểu tỷ tỷ, ta có giải dược nè, ăn vào ắt thấy hiệu quả chữa trị nha! Hệ thống mang cô trang bức* mang cô bay!"
* Trang bức (装逼): giả vờ, làm ra vẻ. (theo Baike)
Lâm Vãn cười lạnh: "Mi đừng uổng phí sức lực nữa, không ngủ được hắn ta sẽ không đi!"
Hệ thống bắt đầu gạt lệ nói: "Lúc vừa mới bắt đầu cô không phải như vậy, rõ ràng không tham nam sắc mà."
Lâm Vãn: "Vậy mi nói cho ta biết, sau khi ta ăn giải dược, có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn không?"
Hệ thống chỉ giữ trầm mặc.
Lâm Vãn nói tiếp: "Bây giờ dỗ dành ta thành thân, đêm động phòng hoa chúc đại chiến ba trăm hiệp, với việc ta chạy trốn bị bắt trở về đánh một trận, mi chọn cái nào?"
Hệ thống giãy dụa: "Cô có thể không chọn cả hai mà."
Lâm Vãn cười lạnh: "Được, đi, bây giờ lật xe ngay đi."
Không biết là đuối lý, hay là bị Lâm Vãn chọc giận đến cáu kỉnh, nửa ngày sau hệ thống đều an tĩnh như gà.
***
"Ngày mai sẽ thành thân rồi, tối nay đêm độc thân cuối cùng của chúng ta. Ta có mang rượu hoa đào đến, cùng tỷ tỷ không say không về."
Lúc Lâm Trí nói lời này, Lâm Vãn cũng không có phản ứng gì.
Suy cho cùng, cho dù có là đêm cuối hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Từ sau khi cô đến Bắc địa, bọn họ hầu như cả ngày lẫn đêm đều ở cùng nhau, khiếu thẩm mỹ của cô sắp mệt chết rồi.
"Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta, cứ viết ra đi. Chúng ta đã hơn bảy năm không gặp, ta vừa thấy được tỷ tỷ đã kìm lòng không được, vẫn chưa trò chuyện cùng tỷ tỷ thật tốt."
Lâm Trí cầm giấy bút tới, tự giác đẩy về phía cô, tràn ngập mong đợi nhìn cô.
Lâm Vãn nhấc bút lên liền viết: Trước ngày thành thân, hai bên phu thê không được phép gặp mặt, nếu không sẽ đại hung.
Thần sắc Lâm Trí ngưng lại, ánh mắt hiện lên vài phần buồn bực, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ngón tay của hắn nắm tờ giấy kia qua, mặt không đổi xé rách.
"Tỷ tỷ vừa mới viết gì vậy? Có một số chữ ta không biết." Hắn giật giật khóe miệng, lại lộ ra loại vẻ mặt vô tội kia.
Trong lòng Lâm Vãn điên cuồng hừ lạnh: "Đây không phải đệ đệ mà ta nuôi, là tên giả mạo!"
Hệ thống không rõ ràng cho lắm: "Sao thế? Tiểu biến thái không thể là giả được nha, ai dám giả mạo hắn chứ."
Lâm Vãn: "Hắn cũng không khen chữ viết của ta đẹp! Đầu ta treo lên xà lấy dùi đâm đùi luyện rất lâu đó! Bình thường hắn đều khen ta ba trăm sáu mươi độ, vậy mà hôm nay lại xé giấy viết đẹp của ta! Thứ đồ chơi phá của!"
Hệ thống không xác định nói: "Kí chủ, xin cho phép ta nhắc nhở cô nên giữ mặt mũi một chút. Hắn là Bạo Ngược, không phải đệ đệ mà cô mê."
Lâm Vãn thở phì phò không để ý đến hệ thống, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Trí.
"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải gả cho ta. Kể từ lúc ta biết chúng ta không phải tỷ đệ ruột, trong lòng ta đã nhận định tỷ là nương tử của ta. Tỷ trốn không thoát đâu."
Lâm Trí vẫn còn tâm bình khí hòa thuyết phục cô, dường như muốn cô thừa nhận việc hôn nhân này.
Lâm Vãn cười lạnh, lần nữa nâng bút như rồng bay phượng múa.
Cô viết xong liền nhét tờ giấy vào tay Lâm Trí, chờ sau khi hắn xem xong, sắc mặt nam nhân gần như ngưng kết thành băng trong nháy mắt.
Lâm Trí thường ngày luôn vô cùng cường thế, bây giờ lại hơi thất thố, sắc mặt trắng bệch, lỗ tai lại mang theo ửng đỏ, tựa như đang xấu hổ vì chuyện gì đó.
"Ta đi một chút sẽ về." Hắn nói xong lập tức chạy nhanh như thỏ.
Để lại một mình Lâm Vãn ở trong phòng lau nước mắt, nếu cô có thể nói chuyện chỉ sợ đã sớm cao giọng cười to.
Trên tờ giấy kia viết: Có phải đệ giấu ta lén lút ăn đậu hủ thúi không? Ta ngửi thấy mùi tỏi.
Hệ thống chẹp chẹp miệng: "Khi dễ hắn vui lắm hả?"
Lâm Vãn nghiêm túc nói: "Dù sao cũng vui hơn khi dễ mi. Ta cũng không có phá vỡ thiết lập, Bạch Liên Hoa thích ăn đậu hủ thúi, thiên hạ này có một không hai."
Hệ thống: "..."
Cho nên nó cái hệ thống này dễ chọc đến thế à?
Lâm Trí làm như không có việc gì trở về, trên mặt còn có chút đỏ ửng, lộ ra thẹn thùng hiếm thấy.
Tuy hắn cố gắng giả vờ trấn định tự nhiên, nhưng lỗ tai đỏ vẫn chưa hạ nhiệt đã bán đứng hắn.
Hệ thống lập tức báo cáo Lâm Vãn: "Sau khi hắn súc miệng xong, còn ngậm hương hoàn, đồng thời hỏi qua ba người hầu, trong miệng hắn có mùi gì khác thường không."
Lâm Vãn thỏa mãn gật đầu, lần nữa viết xuống một câu mới.
—— Ta muốn ăn đậu hũ thúi, đệ còn không?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Sau khi Lâm Trí xem xong, thân thể lại cứng đờ.
Lâm Vãn ra vẻ bất mãn nhíu mày, lần nữa viết: Từ nhỏ ta đã dạy đệ không được ăn mảnh với tỷ tỷ, vậy mà đệ không chừa cho ta.
"Ta không có ăn, Bắc địa không có món đó, nếu tỷ tỷ muốn ăn, ta tìm đầu bếp làm cho tỷ —— "
Lúc Lâm Trí nói chuyện ngữ khí có chút chột dạ, cúi đầu lộ ra vẻ đặc biệt ủy khuất.
Có điều hắn còn chưa nói xong, Lâm Vãn đã nở nụ cười, cô đưa tay chọc chọc ngón tay Lâm Trí, cầm bút vẽ một con rùa lên giấy.
Lâm Trí thấy được nụ cười trên mặt của cô, bỗng nhiên khẽ giật mình, ngay sau đó thần sắc nhìn cô cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.
Đôi mắt đen nhánh kia, tựa như quân cờ đen đặt trong dòng suối, oánh nhuận mà tinh khiết.
Lâm Vãn nhìn ánh mắt hắn, lập tức báo cáo với hệ thống: "Toi đời, ta cảm thấy ta sắp bị làm rồi."
Dường như nghiệm chứng lời cô nói, Lâm Trí gần như lập tức cúi người xuống, hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này vô cùng chăm chú, cũng rất nhẹ nhàng.
Bờ môi hắn nghiền ép môi Lâm Vãn, mỗi lần chạm vào từng chút một đều mang đến cảm giác tê tê dại dại, hệt như có dòng điện chạy qua.
"Tỷ tỷ, tỷ gạt ta."
Đầu Lâm Trí dựa vào đầu cô, thấp giọng lên án một câu.
Lâm Vãn thì bất mãn nhíu mày đến, lúc hôn làm ơn nghiêm túc một chút đi.
Cô phàn nàn với hệ thống: "Kỹ thuật cưỡng hôn của tên bạo ngược này không tốt lắm, đánh giá kém!"
Hệ thống cười lạnh: "Cho nên cô chơi trò đậu hủ thúi, chính là vì một nụ hôn sáo lộ* này?"
* Sáo lộ (套路): chỉ những hành động lừa gạt, giả dối để đạt được mục đích, từ đó tạo thành một loại hành vi theo thói quen. (Theo baike)
Lâm Vãn ra vẻ thẹn thùng nói: "Cái này mà cũng bị mi nhận ra, tỉnh thoảng phải có một chút tình thú chứ."
Hệ thống: "Cô có thể làm vậy, nhân tố bạo ngược của đệ đệ cô sẽ giảm xuống, chúc mừng cô bắt đầu lại."
Lâm Vãn trợn mắt há hốc mồm, mi có ngon thì qua đây, xem ta có đánh chết mi không!
"Tỷ tỷ, tỷ không tập trung."
Lâm Trí lại cúi đầu xuống lần nữa, dùng tay nhẹ bóp lấy cằm của cô, khiến cô hé miệng ra.
Đầu lưỡi của hắn lập tức thừa lúc vắng mà vào, đảo loạn sự bình tĩnh của cô, câu quấn lấy đầu lưỡi cô, nhảy múa cùng một chỗ.
Mấy tờ giấy trên bàn rơi tán loạn đầy đất, Lâm Trí vẫn là một mao đầu tiểu tử, đối mặt với người mình đã thích từ nhỏ, sớm đã động tình.
Lúc hai người tách ra, trong mắt Lâm Vãn phủ kín một tầng hơi nước, bờ môi đỏ bừng như vừa tô son.
"Càng ngày càng thích tỷ tỷ, thích đến mức muốn ăn tỷ tỷ vào bụng, để tỷ tỷ mãi mãi chỉ có thể đi cùng với ta. Sẽ không gạt ta, cũng không thể rời khỏi ta, ngoại trừ phụ thuộc vào ta, nơi nào cũng không đi được."
Lâm Trí giống như đã nhập ma, thấp giọng nỉ non bên tai cô.
Hai đầu gối hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Vãn, hai tay nâng hai má của cô, cúi đầu xuống chậm rãi khẽ hôn cô.
Từ cái trán đến mũi, từ gương mặt lại đến bờ môi, loại động tác hôn mỗi một chỗ đều không buông tha này, hầu như mỗi ngày đều sẽ xảy ra.
Chỉ có điều lần này, kèm theo hắn thấp giọng tỏ tình, tràn ngập vài phần quỷ dị.
Lâm Vãn bắt đầu phát run lần nữa: "Hệ thống, không phải mi nói chỉ số bạo ngược của hắn đã giảm xuống sao? Đây là mẹ nó chưa lật xe đã muốn ăn ta!"
Hệ thống cười lạnh: "Nè nè, kí chủ chỉ muốn ngủ đệ đệ của chúng ta, rốt cuộc cũng biết sợ hãi trước sự đùa bỡn của Bạo Ngược rồi chứ gì? Cô chớ có run, còn phải cùng hắn động phòng hoa chúc nữa đó. Chờ sau này lật xe thật, hắn cũng sẽ làm cho cô một cái bài vị mà, chớ sợ chớ sợ nha, có nam nhân ngủ là được!"
Lâm Vãn bị hệ thống trào phúng đến không muốn mở miệng, cảm thấy trái tim mình càng thêm lạnh giá.
Hiện tại cuối cùng cô cũng cảm nhận được trên đầu chữ sắc có một cây đao, đáng tiếc là đã chậm.
"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không nên quá kích động, giữ sức lực đến lúc chúng ta động phòng rồi lại kích động, như vậy ta có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của tỷ."
Lâm Trí thấy cô run như cầy sấy, nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm rõ ràng.
Hắn dịu dàng vén tóc rối trên trán cô ra sau tai, hoàn toàn chính là trạng thái thử hóa thân thành phu quân. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Lâm Vãn càng run lợi hại hơn, ta sai rồi đại huynh đệ, loại chuyện ngủ ngươi này chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, đao thật súng thật làm ta rất sợ đó.
***
Bên ngoài tiếng pháo nổ từng trận, đập vào mắt đều là màu đỏ rực.
Lâm Vãn đội mũ phượng nặng nề, chỉ cảm thấy cổ của mình sắp mỏi đến gãy mất.
Cô là người mới đến Bắc địa, không quen biết ai, càng đừng nói đến có thể có bạn khuê mật để thêm trang.
Cuối cùng vẫn là Mộc Nhu nhận lệnh Lâm Trí tới, hôm nay nàng mặc một bộ váy màu hồng nhiều lớp, trên váy thêu bướm vờn hoa, quả thật nhìn rất xinh xắn.
Lâm Vãn vẫn chưa đội khăn tân nương, nhưng đã trang điểm xong.
Da dẻ trắng nõn như là trứng gà đã bóc vỏ, tân nương tử vừa trang điểm lúc sáng sớm, sẽ có bà tử toàn diện cầm sợi tơ cọ lên mặt, tục xưng là se lông mặt, ngay cả một sợi lông tơ nhỏ bé cũng không để lại.
Miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ bừng, mặt mày như vẽ.
"Tỷ tỷ thật đẹp, tựa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ vậy." Mộc Nhu dẻo miệng, bởi vì có Lâm Trí đồng ý, giờ phút này nàng cũng hi hi ha ha buông thả tính tình.
Lâm Vãn câu môi cười yếu ớt, mang theo vài phần mất tự nhiên.
Trước đó chính cô cũng đã nhìn qua gương, nói thật là cũng chưa từng gặp qua tân nương tử nào xinh đẹp như vậy, cô nhìn thấy chính mình cũng có thể cứng.
Đương nhiên hệ thống vẫn luôn mắng cô không biết xấu hổ.
"Lần này tiên sinh tới làm cao đường, đến lúc đó khi tỷ tỷ quỳ lạy đừng có nhận lầm người, chính là lão đầu nhi râu bạc kia, nhìn già nhất ấy."
Mộc Nhu nhẹ giọng nói với cô quá trình bái đường, dù sao Lâm Vãn cũng không thể nói chuyện, vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng ấy.
"Ta suýt quên lúc đó tỷ tỷ mang khăn tân nương không thể nhìn thấy, không sao, Lâm Trí sẽ mang tỷ theo. Tiên sinh một tay cứu Lâm Trí, đồng thời cũng dạy hắn võ công, ta và hắn thật ra cũng xem như là sư tỷ đệ. Chẳng qua hắn là đồ không có lương tâm, không chịu nhận tiên sinh làm sư phụ..."
Mộc Nhu vẫn đang líu lo không ngừng nói gì đó, bên ngoài đã thúc giục, hiển nhiên là Lâm Trí đã chờ không kịp nữa.
"Chưa thấy hắn vội vã như vậy bao giờ, sau này chắc chắn hắn sẽ là một tên sợ vợ, tỷ tỷ phải thay bọn ta giáo huấn hắn thật tốt đó!"
Nàng dịu dàng cười một tiếng, cầm lấy khăn tân nương màu đỏ che khuất tầm mắt Lâm Vãn.
Bên trên khăn tân nương đỏ thắm thêu uyên ương nghịch nước, lúc tấm khăn tân nương mềm mại kia chạm đến gương mặt, chóp mũi Lâm Vãn ngửi được một mùi hương ngọt ngào.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng tối xâm nhập đến.
____________
Tác giả có lời muốn nói: ta tới nè, hôm nay viết hơi trễ, khúc dạo đầu không khống chế tốt lắm.
Cho ta điểm cổ vũ a, các tiểu thiên sứ!
Để cho ta có động lực đổi mới, ta hi vọng mình tràn ngập Hồng Hoang chi lực!!!
Tiểu Bạo ngược không đủ động lực để các ngươi lưu lại dấu móng vuốt sao? Là hắn không đủ đẹp trai, hay là chưa đủ lưu manh?
__________
Lâm Trí quyết tâm muốn thành thân với cô, trong trạch viện được bố trí ngay ngắn rõ ràng, khắp nơi đều dán đầy chữ hỉ màu đỏ.
Thậm chí là hỉ phục của cô cũng đã đưa tới, mỗi ngày có vô số người vây quanh bên người cô líu ríu, giúp cô làm đồ trang sức, đổi y phục, khiến cô đau hết cả đầu.
Mấy ngày nay hình như Lâm Trí không hề bận bịu, suốt ngày vây quanh cô.
Chuyện hầu hạ cô, nếu Lâm Trí có thể tự mình động thủ, kiên quyết sẽ không để qua tay người khác.
Đối mặt với loại trạng thái gấp gáp luôn nhìn chằm chằm này của hắn, sau đó Lâm Vãn cũng quen thuộc, còn đùa giỡn với hệ thống hai câu.
Lâm Vãn nói: "Hệ thống, chỗ mi có tiên đan linh dược gì có thể chuyển đổi giới tính không?"
Hệ thống đúng lý hợp tình nói: "Ta biết mấy tiểu nữ sinh như các cô đều muốn thử chơi gay một chút, có phải rốt cuộc cô cũng không thể kìm nén dục vọng trong nội tâm nữa hay không?"
Lâm Vãn trợn trắng mắt: "Tầm bậy, ta chỉ cảm thấy có thể cho đệ đệ ta một viên, để hắn đi nhà xí cùng ta. Hắn thông minh như vậy, nói không chừng thật sự có thể tìm được đai nguyệt sự càng tốt hơn thì sao."
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Ta cảm thấy không được đâu, nếu hắn biến thành nữ nhân, chắc chắn sẽ không muốn sờ dáng người cứng nhắc của cô, tự sờ sờ mình cũng cứng rắn."
Lâm Vãn nói: "Mi có thể cút."
Thuyền nhỏ hữu nghị của cô và hệ thống nói lật liền lật.
"Tỷ tỷ, tỷ đeo mũ phượng này nhìn thật đẹp. Lúc trước khi tỷ cập kê, ta không thể ở bên cạnh tỷ, thật muốn móc hết tròng mắt của những kẻ nhìn trộm tỷ ra."
Lâm Trí lôi kéo tay của cô, giơ gương đồng lên trước mặt.
Trong kính chiếu ra hai gương mặt gần sát nhau, Lâm Vãn đã sớm vô cùng quen thuộc với gương mặt mình, mượn lời của hệ thống mà nói, chính là loại nữ nhân nhìn thấy đã ghen ghét đến mức muốn tạt axit sunfuric kia.
Về phần Lâm Trí vẫn luôn cười hì hì bên cạnh, đã thoát khỏi sự ngây thơ, biến thành một nam nhân tuấn lãng khí khái hào hùng.
"Tỷ tỷ, cổ tay của tỷ phối với chiếc vòng tay này thật là xinh đẹp. Lúc trước khi con quỷ đã sớm chết kia sờ tay tỷ, ta liền muốn chặt móng vuốt của hắn xuống dùng lửa nướng cho gà ăn."
Lâm Trí kéo tay của cô, đặt bên môi hôn một chút.
Hắn rất thích làm những loại động tác nhỏ thân mật này, hơn nữa còn là mỗi giờ mỗi khắc, không kìm lòng được.
Hệ thống đã từng giúp cô thống kê qua, dưới tình huống Lâm Vãn không ngăn lại, Lâm Trí từng vào một ban ngày nọ, hôn cô hơn trăm lần.
"Tỷ tỷ, có phải tỷ không vui hay không?" Lâm Trí đưa tay sờ mặt của cô, để hai người duy trì tư thế đối mặt.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng, giống như Lâm Vãn đang khi dễ hắn vậy.
Lâm Vãn gần như trực tiếp biểu lộ ra sự ghét bỏ, tên đệ đệ này mới giống người mang thiết lập Bạch Liên Hoa đó được không?
Ngược lại cô muốn biểu hiện vui vẻ một chút, nhưng mà một là cô không thể nói chuyện, hai là không thể ra cửa, còn phải tùy thời chịu đựng uy hiếp lật xe.
Nói thật, cô cảm thấy con nhện đang nhả tơ trong góc tường kia sống còn vui vẻ hơn cô.
Hệ thống kịp thời dụ dỗ nói: "Tiểu tỷ tỷ, ta có giải dược nè, ăn vào ắt thấy hiệu quả chữa trị nha! Hệ thống mang cô trang bức* mang cô bay!"
* Trang bức (装逼): giả vờ, làm ra vẻ. (theo Baike)
Lâm Vãn cười lạnh: "Mi đừng uổng phí sức lực nữa, không ngủ được hắn ta sẽ không đi!"
Hệ thống bắt đầu gạt lệ nói: "Lúc vừa mới bắt đầu cô không phải như vậy, rõ ràng không tham nam sắc mà."
Lâm Vãn: "Vậy mi nói cho ta biết, sau khi ta ăn giải dược, có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn không?"
Hệ thống chỉ giữ trầm mặc.
Lâm Vãn nói tiếp: "Bây giờ dỗ dành ta thành thân, đêm động phòng hoa chúc đại chiến ba trăm hiệp, với việc ta chạy trốn bị bắt trở về đánh một trận, mi chọn cái nào?"
Hệ thống giãy dụa: "Cô có thể không chọn cả hai mà."
Lâm Vãn cười lạnh: "Được, đi, bây giờ lật xe ngay đi."
Không biết là đuối lý, hay là bị Lâm Vãn chọc giận đến cáu kỉnh, nửa ngày sau hệ thống đều an tĩnh như gà.
***
"Ngày mai sẽ thành thân rồi, tối nay đêm độc thân cuối cùng của chúng ta. Ta có mang rượu hoa đào đến, cùng tỷ tỷ không say không về."
Lúc Lâm Trí nói lời này, Lâm Vãn cũng không có phản ứng gì.
Suy cho cùng, cho dù có là đêm cuối hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Từ sau khi cô đến Bắc địa, bọn họ hầu như cả ngày lẫn đêm đều ở cùng nhau, khiếu thẩm mỹ của cô sắp mệt chết rồi.
"Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta, cứ viết ra đi. Chúng ta đã hơn bảy năm không gặp, ta vừa thấy được tỷ tỷ đã kìm lòng không được, vẫn chưa trò chuyện cùng tỷ tỷ thật tốt."
Lâm Trí cầm giấy bút tới, tự giác đẩy về phía cô, tràn ngập mong đợi nhìn cô.
Lâm Vãn nhấc bút lên liền viết: Trước ngày thành thân, hai bên phu thê không được phép gặp mặt, nếu không sẽ đại hung.
Thần sắc Lâm Trí ngưng lại, ánh mắt hiện lên vài phần buồn bực, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ngón tay của hắn nắm tờ giấy kia qua, mặt không đổi xé rách.
"Tỷ tỷ vừa mới viết gì vậy? Có một số chữ ta không biết." Hắn giật giật khóe miệng, lại lộ ra loại vẻ mặt vô tội kia.
Trong lòng Lâm Vãn điên cuồng hừ lạnh: "Đây không phải đệ đệ mà ta nuôi, là tên giả mạo!"
Hệ thống không rõ ràng cho lắm: "Sao thế? Tiểu biến thái không thể là giả được nha, ai dám giả mạo hắn chứ."
Lâm Vãn: "Hắn cũng không khen chữ viết của ta đẹp! Đầu ta treo lên xà lấy dùi đâm đùi luyện rất lâu đó! Bình thường hắn đều khen ta ba trăm sáu mươi độ, vậy mà hôm nay lại xé giấy viết đẹp của ta! Thứ đồ chơi phá của!"
Hệ thống không xác định nói: "Kí chủ, xin cho phép ta nhắc nhở cô nên giữ mặt mũi một chút. Hắn là Bạo Ngược, không phải đệ đệ mà cô mê."
Lâm Vãn thở phì phò không để ý đến hệ thống, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Trí.
"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải gả cho ta. Kể từ lúc ta biết chúng ta không phải tỷ đệ ruột, trong lòng ta đã nhận định tỷ là nương tử của ta. Tỷ trốn không thoát đâu."
Lâm Trí vẫn còn tâm bình khí hòa thuyết phục cô, dường như muốn cô thừa nhận việc hôn nhân này.
Lâm Vãn cười lạnh, lần nữa nâng bút như rồng bay phượng múa.
Cô viết xong liền nhét tờ giấy vào tay Lâm Trí, chờ sau khi hắn xem xong, sắc mặt nam nhân gần như ngưng kết thành băng trong nháy mắt.
Lâm Trí thường ngày luôn vô cùng cường thế, bây giờ lại hơi thất thố, sắc mặt trắng bệch, lỗ tai lại mang theo ửng đỏ, tựa như đang xấu hổ vì chuyện gì đó.
"Ta đi một chút sẽ về." Hắn nói xong lập tức chạy nhanh như thỏ.
Để lại một mình Lâm Vãn ở trong phòng lau nước mắt, nếu cô có thể nói chuyện chỉ sợ đã sớm cao giọng cười to.
Trên tờ giấy kia viết: Có phải đệ giấu ta lén lút ăn đậu hủ thúi không? Ta ngửi thấy mùi tỏi.
Hệ thống chẹp chẹp miệng: "Khi dễ hắn vui lắm hả?"
Lâm Vãn nghiêm túc nói: "Dù sao cũng vui hơn khi dễ mi. Ta cũng không có phá vỡ thiết lập, Bạch Liên Hoa thích ăn đậu hủ thúi, thiên hạ này có một không hai."
Hệ thống: "..."
Cho nên nó cái hệ thống này dễ chọc đến thế à?
Lâm Trí làm như không có việc gì trở về, trên mặt còn có chút đỏ ửng, lộ ra thẹn thùng hiếm thấy.
Tuy hắn cố gắng giả vờ trấn định tự nhiên, nhưng lỗ tai đỏ vẫn chưa hạ nhiệt đã bán đứng hắn.
Hệ thống lập tức báo cáo Lâm Vãn: "Sau khi hắn súc miệng xong, còn ngậm hương hoàn, đồng thời hỏi qua ba người hầu, trong miệng hắn có mùi gì khác thường không."
Lâm Vãn thỏa mãn gật đầu, lần nữa viết xuống một câu mới.
—— Ta muốn ăn đậu hũ thúi, đệ còn không?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Sau khi Lâm Trí xem xong, thân thể lại cứng đờ.
Lâm Vãn ra vẻ bất mãn nhíu mày, lần nữa viết: Từ nhỏ ta đã dạy đệ không được ăn mảnh với tỷ tỷ, vậy mà đệ không chừa cho ta.
"Ta không có ăn, Bắc địa không có món đó, nếu tỷ tỷ muốn ăn, ta tìm đầu bếp làm cho tỷ —— "
Lúc Lâm Trí nói chuyện ngữ khí có chút chột dạ, cúi đầu lộ ra vẻ đặc biệt ủy khuất.
Có điều hắn còn chưa nói xong, Lâm Vãn đã nở nụ cười, cô đưa tay chọc chọc ngón tay Lâm Trí, cầm bút vẽ một con rùa lên giấy.
Lâm Trí thấy được nụ cười trên mặt của cô, bỗng nhiên khẽ giật mình, ngay sau đó thần sắc nhìn cô cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.
Đôi mắt đen nhánh kia, tựa như quân cờ đen đặt trong dòng suối, oánh nhuận mà tinh khiết.
Lâm Vãn nhìn ánh mắt hắn, lập tức báo cáo với hệ thống: "Toi đời, ta cảm thấy ta sắp bị làm rồi."
Dường như nghiệm chứng lời cô nói, Lâm Trí gần như lập tức cúi người xuống, hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này vô cùng chăm chú, cũng rất nhẹ nhàng.
Bờ môi hắn nghiền ép môi Lâm Vãn, mỗi lần chạm vào từng chút một đều mang đến cảm giác tê tê dại dại, hệt như có dòng điện chạy qua.
"Tỷ tỷ, tỷ gạt ta."
Đầu Lâm Trí dựa vào đầu cô, thấp giọng lên án một câu.
Lâm Vãn thì bất mãn nhíu mày đến, lúc hôn làm ơn nghiêm túc một chút đi.
Cô phàn nàn với hệ thống: "Kỹ thuật cưỡng hôn của tên bạo ngược này không tốt lắm, đánh giá kém!"
Hệ thống cười lạnh: "Cho nên cô chơi trò đậu hủ thúi, chính là vì một nụ hôn sáo lộ* này?"
* Sáo lộ (套路): chỉ những hành động lừa gạt, giả dối để đạt được mục đích, từ đó tạo thành một loại hành vi theo thói quen. (Theo baike)
Lâm Vãn ra vẻ thẹn thùng nói: "Cái này mà cũng bị mi nhận ra, tỉnh thoảng phải có một chút tình thú chứ."
Hệ thống: "Cô có thể làm vậy, nhân tố bạo ngược của đệ đệ cô sẽ giảm xuống, chúc mừng cô bắt đầu lại."
Lâm Vãn trợn mắt há hốc mồm, mi có ngon thì qua đây, xem ta có đánh chết mi không!
"Tỷ tỷ, tỷ không tập trung."
Lâm Trí lại cúi đầu xuống lần nữa, dùng tay nhẹ bóp lấy cằm của cô, khiến cô hé miệng ra.
Đầu lưỡi của hắn lập tức thừa lúc vắng mà vào, đảo loạn sự bình tĩnh của cô, câu quấn lấy đầu lưỡi cô, nhảy múa cùng một chỗ.
Mấy tờ giấy trên bàn rơi tán loạn đầy đất, Lâm Trí vẫn là một mao đầu tiểu tử, đối mặt với người mình đã thích từ nhỏ, sớm đã động tình.
Lúc hai người tách ra, trong mắt Lâm Vãn phủ kín một tầng hơi nước, bờ môi đỏ bừng như vừa tô son.
"Càng ngày càng thích tỷ tỷ, thích đến mức muốn ăn tỷ tỷ vào bụng, để tỷ tỷ mãi mãi chỉ có thể đi cùng với ta. Sẽ không gạt ta, cũng không thể rời khỏi ta, ngoại trừ phụ thuộc vào ta, nơi nào cũng không đi được."
Lâm Trí giống như đã nhập ma, thấp giọng nỉ non bên tai cô.
Hai đầu gối hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Vãn, hai tay nâng hai má của cô, cúi đầu xuống chậm rãi khẽ hôn cô.
Từ cái trán đến mũi, từ gương mặt lại đến bờ môi, loại động tác hôn mỗi một chỗ đều không buông tha này, hầu như mỗi ngày đều sẽ xảy ra.
Chỉ có điều lần này, kèm theo hắn thấp giọng tỏ tình, tràn ngập vài phần quỷ dị.
Lâm Vãn bắt đầu phát run lần nữa: "Hệ thống, không phải mi nói chỉ số bạo ngược của hắn đã giảm xuống sao? Đây là mẹ nó chưa lật xe đã muốn ăn ta!"
Hệ thống cười lạnh: "Nè nè, kí chủ chỉ muốn ngủ đệ đệ của chúng ta, rốt cuộc cũng biết sợ hãi trước sự đùa bỡn của Bạo Ngược rồi chứ gì? Cô chớ có run, còn phải cùng hắn động phòng hoa chúc nữa đó. Chờ sau này lật xe thật, hắn cũng sẽ làm cho cô một cái bài vị mà, chớ sợ chớ sợ nha, có nam nhân ngủ là được!"
Lâm Vãn bị hệ thống trào phúng đến không muốn mở miệng, cảm thấy trái tim mình càng thêm lạnh giá.
Hiện tại cuối cùng cô cũng cảm nhận được trên đầu chữ sắc có một cây đao, đáng tiếc là đã chậm.
"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không nên quá kích động, giữ sức lực đến lúc chúng ta động phòng rồi lại kích động, như vậy ta có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của tỷ."
Lâm Trí thấy cô run như cầy sấy, nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm rõ ràng.
Hắn dịu dàng vén tóc rối trên trán cô ra sau tai, hoàn toàn chính là trạng thái thử hóa thân thành phu quân. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Lâm Vãn càng run lợi hại hơn, ta sai rồi đại huynh đệ, loại chuyện ngủ ngươi này chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, đao thật súng thật làm ta rất sợ đó.
***
Bên ngoài tiếng pháo nổ từng trận, đập vào mắt đều là màu đỏ rực.
Lâm Vãn đội mũ phượng nặng nề, chỉ cảm thấy cổ của mình sắp mỏi đến gãy mất.
Cô là người mới đến Bắc địa, không quen biết ai, càng đừng nói đến có thể có bạn khuê mật để thêm trang.
Cuối cùng vẫn là Mộc Nhu nhận lệnh Lâm Trí tới, hôm nay nàng mặc một bộ váy màu hồng nhiều lớp, trên váy thêu bướm vờn hoa, quả thật nhìn rất xinh xắn.
Lâm Vãn vẫn chưa đội khăn tân nương, nhưng đã trang điểm xong.
Da dẻ trắng nõn như là trứng gà đã bóc vỏ, tân nương tử vừa trang điểm lúc sáng sớm, sẽ có bà tử toàn diện cầm sợi tơ cọ lên mặt, tục xưng là se lông mặt, ngay cả một sợi lông tơ nhỏ bé cũng không để lại.
Miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ bừng, mặt mày như vẽ.
"Tỷ tỷ thật đẹp, tựa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ vậy." Mộc Nhu dẻo miệng, bởi vì có Lâm Trí đồng ý, giờ phút này nàng cũng hi hi ha ha buông thả tính tình.
Lâm Vãn câu môi cười yếu ớt, mang theo vài phần mất tự nhiên.
Trước đó chính cô cũng đã nhìn qua gương, nói thật là cũng chưa từng gặp qua tân nương tử nào xinh đẹp như vậy, cô nhìn thấy chính mình cũng có thể cứng.
Đương nhiên hệ thống vẫn luôn mắng cô không biết xấu hổ.
"Lần này tiên sinh tới làm cao đường, đến lúc đó khi tỷ tỷ quỳ lạy đừng có nhận lầm người, chính là lão đầu nhi râu bạc kia, nhìn già nhất ấy."
Mộc Nhu nhẹ giọng nói với cô quá trình bái đường, dù sao Lâm Vãn cũng không thể nói chuyện, vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng ấy.
"Ta suýt quên lúc đó tỷ tỷ mang khăn tân nương không thể nhìn thấy, không sao, Lâm Trí sẽ mang tỷ theo. Tiên sinh một tay cứu Lâm Trí, đồng thời cũng dạy hắn võ công, ta và hắn thật ra cũng xem như là sư tỷ đệ. Chẳng qua hắn là đồ không có lương tâm, không chịu nhận tiên sinh làm sư phụ..."
Mộc Nhu vẫn đang líu lo không ngừng nói gì đó, bên ngoài đã thúc giục, hiển nhiên là Lâm Trí đã chờ không kịp nữa.
"Chưa thấy hắn vội vã như vậy bao giờ, sau này chắc chắn hắn sẽ là một tên sợ vợ, tỷ tỷ phải thay bọn ta giáo huấn hắn thật tốt đó!"
Nàng dịu dàng cười một tiếng, cầm lấy khăn tân nương màu đỏ che khuất tầm mắt Lâm Vãn.
Bên trên khăn tân nương đỏ thắm thêu uyên ương nghịch nước, lúc tấm khăn tân nương mềm mại kia chạm đến gương mặt, chóp mũi Lâm Vãn ngửi được một mùi hương ngọt ngào.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng tối xâm nhập đến.
____________
Tác giả có lời muốn nói: ta tới nè, hôm nay viết hơi trễ, khúc dạo đầu không khống chế tốt lắm.
Cho ta điểm cổ vũ a, các tiểu thiên sứ!
Để cho ta có động lực đổi mới, ta hi vọng mình tràn ngập Hồng Hoang chi lực!!!
Tiểu Bạo ngược không đủ động lực để các ngươi lưu lại dấu móng vuốt sao? Là hắn không đủ đẹp trai, hay là chưa đủ lưu manh?
Danh sách chương